Bó mãn thiên tinh nhỏ này được Hướng Hưng Học cắm vào bình hoa, nó chỉ kiên trì được một tuần, sau đó hoàn toàn héo tàn.

Lúc nhận được hoa, Hướng Hưng Học hết sức lo sợ.

Lúc đem bó hoa khô héo ném vào thùng rác, anh lại thấy thất vọng mất mát.

Anh ra tiệm hoa mua bó mãn thiên tinh mới, cô bé bán hoa nói mãn thiên tinh xưa nay đều dùng để trang trí cho hoa khác trong bó hoa, cô gợi ý cho Hướng Hưng Học mua một ít hoa khác rực rỡ hơn.

Hướng Hưng Học cảm thấy mãn thiên tinh đáng yêu là đủ rồi.

Hướng Nghiễm nhìn thấy bó hoa khởi tử hoàn sinh không có nhiều biểu hiện, điều này khiến Hướng Hưng Học hoài nghi Hướng Nghiễm có biết bó hoa này là mới không, Cẩu Tử thì vui sướng tiến đến bên cạnh bàn ngửi ngửi.

Cuộc sống ngày xuân cứ trôi qua như thế, Hướng Hưng Học trải qua rất mơ màng, nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc.

Anh thu được một khoản tiền, là đại học S bồi thường kinh phí nghiên cứu. Tiền không nhiều, vừa vặn đủ trả tiền mua nhà còn đang nợ, Hướng Hưng Học do dự một lúc, vẫn là lấy nó trả hết tiền vay.

Anh lập tức trở thành người tự do, mặc dù không có gửi vào nhưng cũng không còn mắc nợ, mỗi tháng lãnh lương cố định, cùng Hướng Nghiễm ở chung, cũng có thể dư dả một ít.

Thẩm Vân Mộng hẹn Hướng Hưng Học ra tâm sự, Hướng Hưng Học chọn một buổi xế chiều không có lớp rồi đến chỗ hẹn.

Cô mặc váy liền ngắn tay, mang giày cao gót, cả người tươi cười rạng rỡ, phong thái yểu điệu. Hướng Hưng Học chú ý tới móng tay được sơn đỏ thắm của cô - lúc cô và Hướng Hưng Học còn cùng nhau, cô chưa bao giờ sơn màu tươi thế này, cũng không xịt nước hoa quá nồng, bởi vì Hướng Hưng Học không thích.

Cô bước đến mang theo làn gió thơm mùi hoa quả khiến Hướng Hưng Học gay mũi.

Hướng Hưng Học không hẹp hòi cho rằng Thẩm Vân Mộng định khoe khoang cái gì, cũng không cảm thấy cô đang thị uy, Hướng Hưng Học chỉ cảm thấy Thẩm Vân Mộng đã trở về làm chính mình, ly hôn đối với cô mà nói là hoàn toàn giải thoát.

"Gần đây sống thế nào?" Thẩm Vân Mộng hé miệng uống một ngụm cà phê nhỏ, rụt rè như lần đầu gặp gỡ.

"Tốt vô cùng, có thể dạy học, cũng có thể làm nghiên cứu, không ai chèn ép tôi, rất tự tại."

"Vậy tốt rồi... Anh, ở chỗ nào?"

Hướng Hưng Học nở nụ cười, "Cùng Tiểu Nghiễm ở chung."

"Tiểu Nghiễm - là cậu nhóc kia à?"

"Ừ."

Hướng Hưng Học cùng Thẩm Vân Mộng sống chung rất nhiều năm, anh rõ ràng từng thói quen nhỏ của Thẩm Vân Mộng, ngón tay cô như đàn dương cầm đặt lên cốc sứ trắng, sơn móng tay phản chiếu ánh đèn. Hướng Hưng Học biết cô đang sốt ruột.

Màu đỏ thắm thực ra là một màu sắc rất đẹp, Hướng Hưng Học cũng không phải không thích loại màu sắc này, anh chỉ là không hy vọng bạn lữ của mình trông quá mức diễm lệ.

Anh nhìn móng tay sơn đỏ nhảy nhót dưới ánh đèn màu, lại cảm thấy rất đẹp đẽ.

Thẩm Vân Mộng không còn là bạn lữ của anh, cô chỉ còn là một người phụ nữ có quen biết, Hướng Hưng Học có thể dùng thị giác của đàn ông thuần túy - không phải là thị giác của người chồng để nhìn kỹ người phụ nữ này, bây giờ Thẩm Vân Mộng trước mắt Hướng Hưng Học rất xinh đẹp, đẹp hơn phần lớn phụ nữ anh có thể gặp được.

"Anh ấy... Anh ấy muốn cầu hôn em, Hưng Học, anh còn yêu em không?"

Hướng Hưng Học ngàn lần không nghĩ tới cô đang vì chuyện như vậy mà căng thẳng, anh uống một hớp cà phê, sau đó hỏi: "Cùng một chỗ với anh ta không hài lòng sao?"

"Không phải không hài lòng, chỉ là em cảm thấy em quen yêu anh rồi."

Thẩm Vân Mộng rất đẹp. Thẩm Vân Mộng nói yêu anh.

Thẩm Vân Mộng đẹp đẽ nói yêu Hướng Hưng Học, mặc dù chỉ là một thói quen, nhưng đủ để lòng tự ái của Hướng Hưng Học được thỏa mãn trọn vẹn.

"Vậy em yêu anh ta sao?"

"Em không biết, anh ấy có thể cho em rất nhiều lãng mạn, em hình như yêu anh ấy, nhưng lại không buông xuống được anh."

Hướng Hưng Học không đáp lời.

Ly hôn rõ ràng khiến hai người đều sống tự tại hơn, "không bỏ xuống được" lại là gông xiềng mới.

Thẩm Vân Mộng không bỏ xuống được, Hướng Hưng Học bỏ xuống được.

"Mộng Mộng," Hướng Hưng Học lại gọi Thẩm Vân Mộng là "Mộng Mộng", anh dường như bị Hướng Nghiễm làm hỏng rồi, há mồm ra liền dỗ dành người, "Thói quen và yêu không giống nhau. Em bây giờ như vậy, so với lúc cùng tôi còn tự tại hơn nhiều, không có ai ngăn em sơn móng tay, còn có thể xịt loại nước hoa em thích..."

"Chúng ta bây giờ rất tốt, anh không có gánh nặng, em cũng không có gánh nặng, chúng ta có thể cẩn thận mà cùng nhau, không có nhiều buồn phiền như trước nữa." Thẩm Vân Mộng ngắt lời Hướng Hưng Học.

"Sở dĩ tôi có thể sống ung dung, không phải một mình tôi là có thể làm được, tôi cần dũng khí rất lớn để phản kháng, người cho tôi dũng khí là Tiểu Nghiễm. Lúc cùng em, tôi luôn luôn lo lắng một quyết định đơn giản sẽ dẫn tới một thay đổi rất lớn, em sợ không yên ổn, tôi cũng sợ em cảm thấy không yên ổn. Nói thật, một số chuyện em cho là gánh nặng đều là do gia đình mang đến, chúng ta chia tay, trên người không còn gánh nặng trách nhiệm với người đối diện, tôi mới có thể làm chuyện tôi muốn làm, em cũng càng tự do hơn. Quan hệ hôn nhân là ràng buộc đôi bên, chúng ta một khi rơi vào đó, thì không thể không chịu trách nhiệm được..."

"Nhưng anh còn yêu em, đúng không? Anh để lại nhà cho em, vẫn còn đang vay tiền..."

Nhưng nhà chưa trả hết tiền vay cũng không có nghĩa là Hướng Hưng Học vẫn yêu Thẩm Vân Mộng như trước.

Hướng Hưng Học cơ hồ không nhớ ra được lúc đó tại sao lại quyết định như vậy.

Anh cau mày nhớ lại rất lâu, mới nhớ Hướng Nghiễm nói đem nhà cho Thẩm Vân Mộng. Hướng Nghiễm nói như vậy xem như "trước sau vẹn toàn".

"Để nhà cho em - lúc quyết định như vậy tôi có hơi kích động, Tiểu Nghiễm nói cho em tốt hơn, tôi liền quyết định cho."

"Sao lại nhắc tới cậu ta," đôi lông mày thanh tú của Thẩm Vân Mộng nhướng lên, "Cậu ta chỉ là trẻ con, cậu ta biết cái gì?"

"Cậu ấy không nhỏ, năm nay 25 rồi."

Hướng Hưng Học vì chính mình mà thấy buồn cười, mà anh cũng thật sự mỉm cười.

Vấn đề của anh và Thẩm Vân Mộng không liên quan tới Hướng Nghiễm, anh lại không nhịn được muốn vì Hướng Nghiễm mà phản bác.

Hướng Hưng Học không thích Thẩm Vân Mộng nói "cậu ta chỉ là trẻ con", cô nói như vậy ý tứ là Hướng Nghiễm không đủ trưởng thành, chuyện này cùng chuyện Hướng Hưng Học cho rằng "cậu ấy chỉ là trẻ con" không giống nhau, Hướng Hưng Học nói Hướng Nghiễm là trẻ con, là muốn nâng cậu trong lòng bàn tay mà cưng chìu.

Đứa nhỏ anh muốn đặt ở đầu quả tim mà cưng chìu bị vợ cũ dùng phương thức Hướng Nghiễm không thích nhất mà "bôi nhọ", điều này khiến Hướng Hưng Học không quá thoải mái.

Thẩm Vân Mộng hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi hỏi: "Chúng ta có phải không có khả năng nữa?"

Hướng Hưng Học không muốn tổn thương lòng tự ái của cô, cho dù người phụ nữ này đã từng dùng rất nhiều phương thức làm tổn thương tự tôn của Hướng Hưng Học, "Em cùng anh ta tốt hơn cùng tôi, anh ta có tài hoa, có tiền, trẻ hơn tôi, còn rất lãng mạn. Anh ta muốn cầu hôn em, em nên vui vẻ mới phải. Cầu hôn dưới góc nhìn của tôi là một quyết định rất trọng đại, anh ta đồng ý cùng em sống hết quãng đời còn lại, đây là một cam kết rất lớn lao."

"Anh yêu người khác." Thẩm Vân Mộng nở nụ cười, ngón tay hoàn toàn dừng lại.

Hướng Hưng Học có thể cảm giác được sự khẳng định trong giọng nói của Thẩm Vân Mộng, cô tin chắc Hướng Hưng Học đã yêu người khác.

"Bên cạnh tôi chưa từng có người phụ nữ khác xuất hiện. Mộng Mộng, tôi yêu em, tôi thấy chúng ta không hợp, mà em đang được một người đàn ông so với tôi còn thích hợp hơn yêu, đây là chuyện rất tốt. Tôi chân thành hy vọng em có thể hạnh phúc. Em không nên để quá khứ của chúng ta ràng buộc, thói quen cùng luyến tiếc không thể giống như ái tình, tôi hy vọng em có thể một lần nữa gả cho ái tình, cũng như lúc đó em nhận lời cầu hôn của tôi vậy."

Lúc cầu hôn, ai cũng cảm thấy vĩnh viễn sẽ là vĩnh viễn.

Hướng Hưng Học đã từng tin tưởng anh có thể cùng Thẩm Vân Mộng đến bạc đầu.

Nhưng mà mây nát, mộng tan.

Hướng Hưng Học trở về với thực tế, một lần không còn gì cả, anh một lần nữa tìm lại được cuộc sống của chính mình, mới phát hiện giấc mơ từng mơ cũng không nhất định phải là lý tưởng.

Anh thật sự không cảm thấy ở cùng một chỗ với Thẩm Vân Mộng có thể sánh được với hiện tại - cùng với Hướng Nghiễm thân thiết.

Có thể anh cũng để ý chuyện Thẩm Vân Mộng mây mưa cùng người đàn ông khác.

Thẩm Vân Mộng từng có trăm nghìn chỗ tốt, Hướng Hưng Học từng đối với cô có ngàn vạn yêu thích, nhưng những thứ này không ngăn nổi hiện thực cùng phản bội.

Duyên phận hết chính là hết rồi.

Hướng Hưng Học không muốn lại tiếp tục.

- ---

Cỏ bên kia đồi lúc nào cũng xanh hơn.:3
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện