"Sao vậy, chú mới gặp giáo viên chủ nhiệm thời cấp ba của tôi à?" Hướng Nghiễm uống hết chén canh, cười như không cười nghe Hướng Hưng Học nói về chuyện thời trung học của mình.
Hướng Hưng Học lắc đầu. Anh còn chưa nghĩ kĩ có nên nói với Hướng Nghiễm anh thu được một bài tập như vậy không.
Anh thu dọn chén đũa xong, đi tới phòng bếp, lúc rửa chén lại không nhịn được nhớ tới Hướng Nghiễm mấy năm trước - trong bài văn miêu tả chỉ là một thiếu niên bình thường, cậu so với những người bình thường khác ưu tú hơn một chút, những chuyện cậu trải qua chỉ là trải nghiệm mà bất cứ thiếu niên mười mấy tuổi nào cũng có. Nhưng Hướng Hưng Học lại biết, trải nghiệm trưởng thành của Hướng Nghiễm cũng không phổ thông, năm cậu thi trung học, mẹ cậu tạ thế, quan hệ với cha cậu tệ đến mức đóng băng. Mười sáu mười bảy tuổi, mười bảy mười tám tuổi, vốn là thời điểm gian nan nhất trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ, Hướng Nghiễm lại cô đơn như con thạch hầu, mất đi mẹ, cũng không có cha làm bạn.
Dù vậy, cậu vẫn rạng ngời rực rỡ trong trí nhớ người khác.
Hướng Hưng Học thở dài.
Người như vậy không nên được yêu sao? "Tiểu Nghiễm, tối nay xem phim đi." Hướng Hưng Học đi tới trước sô pha, nhét vào trong ngực Hướng Nghiễm một cái gối.
"Xem phim gì?" Hướng Nghiễm đem gối ôm trước ngực, hai chân co lại ngồi trong góc.
"Lolita."
Hướng Hưng Học kéo rèm cửa sổ phòng khách, đem máy chiếu nối với máy tính của mình.
Trong phòng tối đen, chỉ có hình ảnh bộ phim được chiếu lên tường trắng.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ ở trong bóng tối xem "Lolita", Hướng Hưng Học thời cấp ba đã từng xem cùng Hướng Nghiễm học tiểu học một lần.
Hướng Nghiễm dường như không nhớ rõ đoạn đó, cậu chăm chú nhìn vào mặt tường.
Ô tô chạy trên đường nhỏ vòng quanh vùng nông thôn, nam chính một tay cầm kẹp tóc, một tay cầm súng lục.
"She was Lo, plain Lo, in the morning......
"Lolita, light of my life, fire of my loins. My sin, my soul."
Hướng Hưng Học bấm tạm ngưng.
Hướng Nghiễm chăm chú nhìn tường trắng bất động, nhẹ nhàng chớp mắt.
Cậu nhìn hồi lâu mới nghiêng mặt sang bên nhìn về phía Hướng Hưng Học: "Sao vậy?"
Hướng Hưng Học biết Hướng Nghiễm đang nhìn mình, nhưng anh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, há miệng, nói không ra lời.
Anh không muốn nói cho Hướng Nghiễm, rồi lại cảm thấy Hướng Nghiễm cần phải biết.
"Ánh sáng của cuộc đời tôi, ngọn lửa dục vọng của tôi." Hướng Hưng Học vừa nói vừa nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt Hướng Nghiễm, trong đôi mắt Hướng Nghiễm có ánh sáng, là ánh sáng màn hình, giống như tinh cầu cô quạnh bốc cháy trong vũ trụ, "Tội lỗi của tôi, linh hồn của tôi."
Hướng Hưng Học dừng một chút, nặng nề gọi tên Hướng Nghiễm.
Đồng tử Hướng Nghiễm hơi to ra, chứa đựng nhiều ánh sáng hơn.
Trong nháy mắt đó, Hướng Hưng Học không biết mình nói là lời kịch, lời viết bên trong bài tập của sinh viên, hay là khát vọng từ sâu trong linh hồn anh - anh nhìn vào mắt Hướng Nghiễm, chỉ cảm thấy tất cả ngôn ngữ đều hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, không liên quan tới bộ phim, cũng không liên quan tới người ái mộ Hướng Nghiễm, chỉ liên quan tới chính anh.
Hướng Nghiễm ngây ngẩn cả người, giật mình chăm chú nhìn Hướng Hưng Học, khiến tim anh đột ngột tăng tốc.
Hướng Hưng Học luống cuống tay chân đem máy tính đặt lên bàn trà, vội vã chạy đến tiền sảnh bật đèn, suýt chút nữa bị dây điện làm vấp té.
Trong phòng khách đột nhiên sáng ngời, Hướng Nghiễm chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột, cậu dùng tay che mắt một lúc.
"Tôi... tôi có sinh viên thích cậu."
Lúc Hướng Nghiễm bỏ tay xuống, trong mắt liền có ý cười, "Cũng không phải chú thích tôi, chú căng thẳng cái gì?"
Cứ như cậu bị Hướng Hưng Học pha trò, lập tức cười ra tiếng.
Hướng Hưng Học lúng túng cực kỳ, lên giọng nói "không phải." Anh mở bài văn ra, đẩy máy tính đến trước mắt Hướng Nghiễm, tự giận mình mà nói: "Cậu xem đi."
"Ừ."
Hướng Nghiễm lúc vừa bắt đầu đọc còn đang cười, đọc một chút lông mày liền nhíu lại, càng lăn chuột xuống, cậu dường như nhớ lại quá khứ của mình, lông mày thả lỏng, khóe miệng lại mỉm cười.
Hướng Hưng Học thấy cậu dùng ngón giữa lăn chuột lên trên, sau đó tỉ mỉ đọc lại lần thứ hai.
"Bài văn này viết không tệ." Hướng Nghiễm rốt cuộc cũng đọc xong, "Chú làm nhiều trò như vậy chính là vì muốn tôi xem một lá thư tình sao?"
Cậu một chút cũng không thấy kinh dị với tình yêu sâu nặng trong đó, chỉ khen ngợi văn chương viết rất không tồi.
Việc này có chút nằm ngoài dự liệu của Hướng Hưng Học, lại khiến anh bỗng nhiên yên lòng.
"Viết về cậu đúng không?" Hướng Hưng Học nhận lại máy vi tính, loáng thoáng nhìn vài câu vẫn cảm thấy tê cả da đầu, "Cậu ấy chắc là một cậu trai."
"Cậu ta tên gì?" Hướng Nghiễm tiến tới, cùng xem với Hướng Hưng Học.
"Cậu muốn làm gì?"
Hướng Nghiễm ngả đầu vào ghế sô pha, có chút quái lạ nói: "Còn có thể làm gì? Đi xem một chút xem cậu ta là ai."
"Không được."
Hướng Nghiễm nhíu mày, "Tôi nghĩ đó là ý chú."
"Không phải."
Hướng Nghiễm cười, "Cậu ta thích tôi, lại là học trò của chú, xem ra rất trong sạch... Tôi có thể sẽ gặp cậu ta, sau đó thử một lần..."
Hướng Hưng Học không biết lời nói của Hướng Nghiễm có mấy phần thật giả, anh theo bản năng mà cảm thấy Hướng Nghiễm không có hứng thú với cậu nhóc này, nhưng cậu lại thể hiện thái độ hứng thú.
"Tôi cho cậu biết chỉ là bởi vì tôi cảm thấy cậu nên biết có một người yêu cậu. Nhưng cậu không thể đi tìm cậu ta."
"Tại sao?"
Hướng Hưng Học trong lòng rối loạn lung tung, anh có chút hối hận vì đã để Hướng Nghiễm biết, rồi lại không giải thích được nguyên nhân Hướng Nghiễm không thể đi tìm cậu nhóc này, anh chỉ là không muốn Hướng Nghiễm đi tìm cậu ta.
"Bởi vì... Cậu ta là học trò của tôi."
"Thôi, chú không nói tôi cũng có thể tìm được, dù sao chú một tuần cũng có 5 tiết thôi." Hướng Nghiễm đứng lên, "Chấm điểm cao vào, bảo bối này thích tôi, tôi không thể để cậu ấy nhận điểm thấp được."
Hướng Hưng Học cảm thấy xoắn xuýt vô cùng, anh ở trong lòng đem 85 điểm đổi thành 86 điểm, nể mặt Hướng Nghiễm một phần.
Cậu nhóc không viết lớp, chỉ để lại họ tên.
Cậu gọi là Trang Sinh - tên rất dễ nghe.
Sau đó lúc Hướng Hưng Học lên lớp lòng đều sợ hãi, anh rất sợ Hướng Nghiễm sẽ xuất hiện tại lớp học.
Nhưng thứ hai Hướng Nghiễm không xuất hiện.
Thứ ba cũng không.
Cậu lại không đề cập đến chuyện muốn tìm Trang Sinh nữa, ngày nghỉ cũng chỉ ở nhà.
Bài văn của Trang Sinh cũng như đêm mùa đông hoang đường, bị Hướng Nghiễm vứt trong một góc không muốn người biết.
Hướng Hưng Học trước khi dạy học sẽ nhìn sổ điểm danh một chút, vẫn không thấy hai chữ Trang Sinh. Anh dạy 500 học sinh, trong đó không ai họ Trang.
Bài tập hôm đó cùng hai chữ Trang Sinh, giống như một giấc mộng dài.
Hướng Hưng Học đem sổ điểm danh tỉ mỉ nhìn thêm một lần, rốt cuộc xác định Trang Sinh chỉ là một cái tên giả, anh lại liên tục so với phong cách làm bài, rồi nhận định trong các sinh viên của anh không có tác giả bài văn kia.
Trang Sinh này rốt cuộc là ai?
Hướng Hưng Học không muốn biết cậu ta là ai đến thế, nhưng không biết Trang Sinh là ai anh lại cảm thấy không cam lòng, anh vẫn là muốn biết Trang Sinh lớn lên trông thế nào, trí tưởng tượng của Hướng Hưng Học miêu tả ra một thiếu niên gầy yếu trắng nõn, trông bình thường thôi, nhưng trong mắt lại có một ngọn lửa.
- -----
Chú ơi tỏ tình lẹ đi chú ơi:"(
Hướng Hưng Học lắc đầu. Anh còn chưa nghĩ kĩ có nên nói với Hướng Nghiễm anh thu được một bài tập như vậy không.
Anh thu dọn chén đũa xong, đi tới phòng bếp, lúc rửa chén lại không nhịn được nhớ tới Hướng Nghiễm mấy năm trước - trong bài văn miêu tả chỉ là một thiếu niên bình thường, cậu so với những người bình thường khác ưu tú hơn một chút, những chuyện cậu trải qua chỉ là trải nghiệm mà bất cứ thiếu niên mười mấy tuổi nào cũng có. Nhưng Hướng Hưng Học lại biết, trải nghiệm trưởng thành của Hướng Nghiễm cũng không phổ thông, năm cậu thi trung học, mẹ cậu tạ thế, quan hệ với cha cậu tệ đến mức đóng băng. Mười sáu mười bảy tuổi, mười bảy mười tám tuổi, vốn là thời điểm gian nan nhất trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ, Hướng Nghiễm lại cô đơn như con thạch hầu, mất đi mẹ, cũng không có cha làm bạn.
Dù vậy, cậu vẫn rạng ngời rực rỡ trong trí nhớ người khác.
Hướng Hưng Học thở dài.
Người như vậy không nên được yêu sao? "Tiểu Nghiễm, tối nay xem phim đi." Hướng Hưng Học đi tới trước sô pha, nhét vào trong ngực Hướng Nghiễm một cái gối.
"Xem phim gì?" Hướng Nghiễm đem gối ôm trước ngực, hai chân co lại ngồi trong góc.
"Lolita."
Hướng Hưng Học kéo rèm cửa sổ phòng khách, đem máy chiếu nối với máy tính của mình.
Trong phòng tối đen, chỉ có hình ảnh bộ phim được chiếu lên tường trắng.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ ở trong bóng tối xem "Lolita", Hướng Hưng Học thời cấp ba đã từng xem cùng Hướng Nghiễm học tiểu học một lần.
Hướng Nghiễm dường như không nhớ rõ đoạn đó, cậu chăm chú nhìn vào mặt tường.
Ô tô chạy trên đường nhỏ vòng quanh vùng nông thôn, nam chính một tay cầm kẹp tóc, một tay cầm súng lục.
"She was Lo, plain Lo, in the morning......
"Lolita, light of my life, fire of my loins. My sin, my soul."
Hướng Hưng Học bấm tạm ngưng.
Hướng Nghiễm chăm chú nhìn tường trắng bất động, nhẹ nhàng chớp mắt.
Cậu nhìn hồi lâu mới nghiêng mặt sang bên nhìn về phía Hướng Hưng Học: "Sao vậy?"
Hướng Hưng Học biết Hướng Nghiễm đang nhìn mình, nhưng anh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, há miệng, nói không ra lời.
Anh không muốn nói cho Hướng Nghiễm, rồi lại cảm thấy Hướng Nghiễm cần phải biết.
"Ánh sáng của cuộc đời tôi, ngọn lửa dục vọng của tôi." Hướng Hưng Học vừa nói vừa nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt Hướng Nghiễm, trong đôi mắt Hướng Nghiễm có ánh sáng, là ánh sáng màn hình, giống như tinh cầu cô quạnh bốc cháy trong vũ trụ, "Tội lỗi của tôi, linh hồn của tôi."
Hướng Hưng Học dừng một chút, nặng nề gọi tên Hướng Nghiễm.
Đồng tử Hướng Nghiễm hơi to ra, chứa đựng nhiều ánh sáng hơn.
Trong nháy mắt đó, Hướng Hưng Học không biết mình nói là lời kịch, lời viết bên trong bài tập của sinh viên, hay là khát vọng từ sâu trong linh hồn anh - anh nhìn vào mắt Hướng Nghiễm, chỉ cảm thấy tất cả ngôn ngữ đều hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, không liên quan tới bộ phim, cũng không liên quan tới người ái mộ Hướng Nghiễm, chỉ liên quan tới chính anh.
Hướng Nghiễm ngây ngẩn cả người, giật mình chăm chú nhìn Hướng Hưng Học, khiến tim anh đột ngột tăng tốc.
Hướng Hưng Học luống cuống tay chân đem máy tính đặt lên bàn trà, vội vã chạy đến tiền sảnh bật đèn, suýt chút nữa bị dây điện làm vấp té.
Trong phòng khách đột nhiên sáng ngời, Hướng Nghiễm chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột, cậu dùng tay che mắt một lúc.
"Tôi... tôi có sinh viên thích cậu."
Lúc Hướng Nghiễm bỏ tay xuống, trong mắt liền có ý cười, "Cũng không phải chú thích tôi, chú căng thẳng cái gì?"
Cứ như cậu bị Hướng Hưng Học pha trò, lập tức cười ra tiếng.
Hướng Hưng Học lúng túng cực kỳ, lên giọng nói "không phải." Anh mở bài văn ra, đẩy máy tính đến trước mắt Hướng Nghiễm, tự giận mình mà nói: "Cậu xem đi."
"Ừ."
Hướng Nghiễm lúc vừa bắt đầu đọc còn đang cười, đọc một chút lông mày liền nhíu lại, càng lăn chuột xuống, cậu dường như nhớ lại quá khứ của mình, lông mày thả lỏng, khóe miệng lại mỉm cười.
Hướng Hưng Học thấy cậu dùng ngón giữa lăn chuột lên trên, sau đó tỉ mỉ đọc lại lần thứ hai.
"Bài văn này viết không tệ." Hướng Nghiễm rốt cuộc cũng đọc xong, "Chú làm nhiều trò như vậy chính là vì muốn tôi xem một lá thư tình sao?"
Cậu một chút cũng không thấy kinh dị với tình yêu sâu nặng trong đó, chỉ khen ngợi văn chương viết rất không tồi.
Việc này có chút nằm ngoài dự liệu của Hướng Hưng Học, lại khiến anh bỗng nhiên yên lòng.
"Viết về cậu đúng không?" Hướng Hưng Học nhận lại máy vi tính, loáng thoáng nhìn vài câu vẫn cảm thấy tê cả da đầu, "Cậu ấy chắc là một cậu trai."
"Cậu ta tên gì?" Hướng Nghiễm tiến tới, cùng xem với Hướng Hưng Học.
"Cậu muốn làm gì?"
Hướng Nghiễm ngả đầu vào ghế sô pha, có chút quái lạ nói: "Còn có thể làm gì? Đi xem một chút xem cậu ta là ai."
"Không được."
Hướng Nghiễm nhíu mày, "Tôi nghĩ đó là ý chú."
"Không phải."
Hướng Nghiễm cười, "Cậu ta thích tôi, lại là học trò của chú, xem ra rất trong sạch... Tôi có thể sẽ gặp cậu ta, sau đó thử một lần..."
Hướng Hưng Học không biết lời nói của Hướng Nghiễm có mấy phần thật giả, anh theo bản năng mà cảm thấy Hướng Nghiễm không có hứng thú với cậu nhóc này, nhưng cậu lại thể hiện thái độ hứng thú.
"Tôi cho cậu biết chỉ là bởi vì tôi cảm thấy cậu nên biết có một người yêu cậu. Nhưng cậu không thể đi tìm cậu ta."
"Tại sao?"
Hướng Hưng Học trong lòng rối loạn lung tung, anh có chút hối hận vì đã để Hướng Nghiễm biết, rồi lại không giải thích được nguyên nhân Hướng Nghiễm không thể đi tìm cậu nhóc này, anh chỉ là không muốn Hướng Nghiễm đi tìm cậu ta.
"Bởi vì... Cậu ta là học trò của tôi."
"Thôi, chú không nói tôi cũng có thể tìm được, dù sao chú một tuần cũng có 5 tiết thôi." Hướng Nghiễm đứng lên, "Chấm điểm cao vào, bảo bối này thích tôi, tôi không thể để cậu ấy nhận điểm thấp được."
Hướng Hưng Học cảm thấy xoắn xuýt vô cùng, anh ở trong lòng đem 85 điểm đổi thành 86 điểm, nể mặt Hướng Nghiễm một phần.
Cậu nhóc không viết lớp, chỉ để lại họ tên.
Cậu gọi là Trang Sinh - tên rất dễ nghe.
Sau đó lúc Hướng Hưng Học lên lớp lòng đều sợ hãi, anh rất sợ Hướng Nghiễm sẽ xuất hiện tại lớp học.
Nhưng thứ hai Hướng Nghiễm không xuất hiện.
Thứ ba cũng không.
Cậu lại không đề cập đến chuyện muốn tìm Trang Sinh nữa, ngày nghỉ cũng chỉ ở nhà.
Bài văn của Trang Sinh cũng như đêm mùa đông hoang đường, bị Hướng Nghiễm vứt trong một góc không muốn người biết.
Hướng Hưng Học trước khi dạy học sẽ nhìn sổ điểm danh một chút, vẫn không thấy hai chữ Trang Sinh. Anh dạy 500 học sinh, trong đó không ai họ Trang.
Bài tập hôm đó cùng hai chữ Trang Sinh, giống như một giấc mộng dài.
Hướng Hưng Học đem sổ điểm danh tỉ mỉ nhìn thêm một lần, rốt cuộc xác định Trang Sinh chỉ là một cái tên giả, anh lại liên tục so với phong cách làm bài, rồi nhận định trong các sinh viên của anh không có tác giả bài văn kia.
Trang Sinh này rốt cuộc là ai?
Hướng Hưng Học không muốn biết cậu ta là ai đến thế, nhưng không biết Trang Sinh là ai anh lại cảm thấy không cam lòng, anh vẫn là muốn biết Trang Sinh lớn lên trông thế nào, trí tưởng tượng của Hướng Hưng Học miêu tả ra một thiếu niên gầy yếu trắng nõn, trông bình thường thôi, nhưng trong mắt lại có một ngọn lửa.
- -----
Chú ơi tỏ tình lẹ đi chú ơi:"(
Danh sách chương