Giữa không trung, hai nửa thân thể của Thiên Ma tướng lĩnh này ngã xuống còn chưa hoàn toàn tắt thở, thời điểm rơi xuống đất còn có thể nhúc nhích vài cái.
Hắn dù sao cũng là cao thủ cảnh giới Thiên Nhân, hơn nữa còn mọc ra bốn cái đầu. Tần Mục chỉ sử dụng Thái Âm Ngọc Nhãn cắt hắn thành hai nửa, lấy lực sinh mạng cường đại của hắn không có khả năng trong nháy mắt lại đã chết.
Bốn cái đầu của hắn nhìn chằm chằm vào Tần Mục đầy vẻ tàn bạo, nhưng vẫn dần dần không có khí tức.
Xung quanh, trên mặt rất nhiều thần thông giả ở Thái Hoàng Thiên lộ ra thần sắc giật mình còn chưa tản đi, ngơ ngác nhìn đại nam hài này ở trong chiến trường máu me đầm đìa còn đang tự mình tính toán.
Vừa rồi Thiên Ma tướng lĩnh cùng hung cực ác kia chính là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân, ở trong Ma tộc cũng là cường giả trẻ tuổi lừng lẫy nổi danh, thực lực cao thâm khó dò. Nếu động thủ, chỉ sợ trên tế đàn sẽ chết trên trăm mười người, cũng chưa chắc có thể giữ hắn lại được.
- Người kia là ai?
Một thần thông giả của Thái Hoàng Thiên thấp giọng hỏi.
Bên cạnh có người nói:
- Đệ tử của Ma Thần Phược Nhật La. Trong cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Ma tộc, hắn đứng hàng thứ bảy, được khen là cường giả có thể lớn lên trở thành Chân Ma, là đệ tử được Phược Nhật La yêu thích nhất...
- Không, ta hỏi là hắn.
- Không biết...
...
Thiếu nữ bím tóc dài kéo Tần Mục lên, cười nói:
- Ngươi giết Phược Vũ Kiêu, người này ở trong cảnh giới Thiên Nhân Ma tộc có địa vị rất cao, ngươi xem như là lập công lớn!
Tần Mục liếc mắt thi thể, kinh ngạc nói:
- Địa vị của hắn cao như vậy sao? Thảo nào thực lực mạnh mẽ như vậy, nếu như không phải ta từ chỗ Tiều Phu thánh nhân học được một chiêu, chỉ sợ ngay cả một đòn của hắn cũng không tiếp nổi.
Hắn lại ngồi xổm xuống, tiếp tục tính toán theo công thức.
Thiếu nữ bím tóc dài nhìn mắt ngọc bên cạnh người hắn, nghi ngờ nói:
- Ngươi giết hắn thế nào? Con mắt này là...
- Mắt ngọc này đại khái là được thần chế luyện ra từ thời đại Thượng Hoàng, xây trận pháp ở trên mặt trăng, mượn ánh sáng của mặt trăng dùng để chiếu sáng.
Tần Mục tự mình tính toán, nói:
- Phược Vũ Kiêu có bốn cái đầu, bốn cái đầu đồng thời khống chế thân thể sẽ tạo thành tư duy xung đột. Đối mặt với chuyện xảy ra, bốn cái đầu của hắn không cần phân biệt khống chế thân thể mình, phản ứng của hắn chắc là phản ứng của ký ức cơ bắp. Ta chỉ cần dựa theo thần thông và chiêu thức của Phược Vũ Kiêu tới tính toán ra phản ứng ký ức bắp thịt của hắn, tính ra hắn ở dưới tình huống nguy cấp, ảnh hưởng của ký ức cơ bắp đối với hắn liền có thể biết quỹ tích vận động của hắn, sau đó khởi động cái Thái Âm Ngọc Nhãn này. Hắn bay lên trời trong chớp mắt, lại tự mình sẽ đụng vào, giết chết chnhs mình.
Thiếu nữ bím tóc dài trợn tròn hai mắt, giật mình nhìn hắn, tự mình đụng vào giết chết chính mình?
Thuật tính còn có thể sử dụng như thế sao? Làm thế nào tính toán được?
- Chỗ này của các ngươi có cao thủ tinh thông thuật số hay không?
Tần Mục mở túi Thao Thiết ra, những linh binh thuật tính lại xôn xao bay trở về trong túi Thao Thiết, hắn cau mày nói:
- Dựng thế giới cầu, lượng tính toán quá lớn. Dựa vào một mình ta tính toán, chắc hẳn có thể phải tính trong thời gian hơn nửa năm mới tính ra phương trình tế tự đổi linh năng, suy luận ra phương trình di chuyển đổi linh năng. Sau đó mới có khả năng thành lập mô hình cầu không gian thuật số vượt qua hai thế giới.
Xung quanh hoàn toàn im lặng.
Sau một lúc lâu, thiếu nữ bím tóc dài khàn giọng nói:
- Ngươi mới vừa nói trình gì?
- Phương trình. Ý của phương là đặt song song, ý của trình là cách thức dựng thẳng, phương trình chỉ dùng để đi cầu giải nguyên... nguyên? Không phải nguyên khí, các ngươi không biết cái gì là nguyên sao? Nguyên mà không biết, đặt ở bên trong thuật tính, chính là không biết bao nhiêu.
Tần Mục ngẩng đầu, thấy biểu tình của nàng và những thần thông giả Thái Hoàng Thiên xung quanh, những người này giống như là đang nghe thiên thư vậy. Hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác không ổn, thử dò xét nói:
- Chỗ này của các ngươi không có Toán Kinh mười sách? Nông cạn nhất là Cửu Chương Toán Thuật cũng không học qua à? Như vậy Thái Huyền Toán Kinh thì sao? Tố Nữ Toán Kinh cũng chưa từng học qua? Phương trình Chu Thiên Tinh Đấu Trận Liệt các ngươi chung quy cũng học qua chứ? Đây là tính toán Quan Vu Thiên Tượng tính toán!
Mọi người xung quanh mờ mịt lắc đầu.
Thiếu nữ bím tóc dài nói:
- Học thuật tính có tác dụng gì?
Những người khác đều gật đầu, cười nói:
- Mỗi ngày ở trên chiến trường chém giết, ai có thời gian học cái này? Cách thức nâng cao thực lực nhanh nhất chính là chuyên cần khổ luyện, học tập thần thông, tìm hiểu thần thông!
Tần Mục cả giận:
- Các ngươi không tính là Thiên Tượng sao? Bầu trời ngôi sao di chuyển với quỹ tích thế nào các ngươi chung quy chắc hẳn có tính toán chứ?
Sắc mặt mọi người cổ quái.
Trong lòng Tần Mục buồn bực bọn họ vì sao làm ra biểu tình như vậy, đột nhiên một thần thông giả nói:
- Bầu trời không có ngôi sao, tính toán cái gì?
Tần Mục ngẩn người một lát, ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời của Thái Hoàng Thiên là một mảnh tối tăm, không có ngôi sao, chỉ lộ vẻ một nửa mặt trời. Sở dĩ còn có nửa mặt trời, là bởi vì mặt trời này quả thật chỉ có một nửa.
Tần Mục thậm chí còn nhìn thấy được vị trí nửa vòng mặt trời không trọn vẹn, còn có một chút kiến trúc quy mô to, chỉ có điều không có xây dựng hoàn thành. Nửa mặt trời này không ngờ giống như là xây tạo ra, không phải tự nhiên hình thành.
Để cho hắn dở khóc dở cười là, bầu trời có hai nửa mặt trời, đều không phải hình tròn.
Lần trước khi hắn tới, không nhìn thấy mặt trời, chắc là đêm tối, lần này mới nhìn thấy mặt trời của Thái Hoàng Thiên. Nhưng mà có một nửa mặt trời ở trên trời không nói, mặt trời lại còn không phải là hình quả cầu theo quy tắc mà có hơi vuông, có chút hình, có nhiều chỗ còn có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tần Mục hận không thể bay đến trên bầu trời, đánh bóng, san bằng hai mặt trời này.
Cho dù là Thiên Tượng ở Duyên Khang đều là giả, đều từng trận pháp tạo ra, nhưng Thần Ma xây dựng trận pháp che mờ mắt người đời cũng cực kỳ nghiêm túc. Bất kể là mặt trời hay mặt trăng đều rất tròn, khiến người ta không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Thậm chí ngay cả ngôi sao ngân hà trên bầu trời cũng được làm rất giống thật, giấu diếm được các đạo sĩ mũi trâu trong tướng đạo suốt trong hai vạn năm. Cho nên Lâm Hiên đạo chủ phát hiện bí mật này nói ra, mới khiến cho bọn họ suy sụp.
Thái Hoàng Thiên thì hay rồi, ngay cả mặt trời giả cũng chỉ có một nửa mặt trời cũng làm quá mức có lệ.
Trong đầu Tần Mục hoàn toàn mờ mịt, lắc lắc đầu, cảnh tượng này đả kích hắn, còn mãnh liệt hơn so với hắn lần đầu tiên nhìn thấy thuyền mặt trời. Đương nhiên đó là một chấn động từ điêu luyện sắc sảo mang đến, còn đây là một chấn động do sự qua loa mang đến.
- Một ngôi sao cũng không có, các ngươi thật sự không cần tới tất cả phương trình vì sao trên bầu trời.
Tần Mục liên tục gật đầu, không khỏi có chút nhớ nhung tới Long Kỳ Lân, thầm nghĩ:
- Thành tựu thuật số của thần thông giả ở thế giới này không quá cao. Nếu dẫn theo rồng béo đến đây thì tốt rồi, ta cũng có thể dễ dàng hơn rất nhiều.
Thần thông giả của thế giới này chắc là bởi vì Ma tộc xâm nhập, mỗi ngày đều chiến đấu, muốn sống sót lại cần phải không ngừng nâng cao thực lực chính mình. Biện pháp tốt nhất để nâng cao thực lực chính là khổ luyện thần thông, chịu đựng thân thể, làm cường đại linh binh.
Thuật số đối với bọn họ mà nói cũng không quá mức quan trọng, thuật số cực kỳ khô khan, đối với nâng cao thực lực cũng không rõ ràng. Vì vậy trải qua các thế hệ, thành tựu của bọn họ ở trên phương diện thuật số cũng lại là thế hệ sau không bằng thế hệ trước.
Thần thông giả ở Thái Hoàng Thiên đi tới trên tế đàn càng lúc càng nhiều. Tế đàn là một bãi đất, từ trên cao nhìn xuống, những thần thông giả đều lấy ra một cây trường cung, giương cung bắn xuống phía dưới. Từng tiễn quang đi qua chiến trường, bắn chết từng Ma tộc.
Còn có vài thần thông giả sử dụng đao hoàn kiếm hoàn, từ phía xa đánh vào chiến trường.
- Các ngươi làm thế nào chế tạo ra cái tế đàn này?
Tần Mục đột nhiên nghĩ đến chỗ mấu chốt, vội vàng hỏi.
Thiếu nữ bím tóc dài cũng tinh thông bắn tên, giương cung bắn giết kẻ địch, nói:
- Tế đàn này đã tồn tại từ rất sớm. Nghe ta phụ thân nói là hai vạn năm trước nó đã có ở Thái Hoàng Thiên. Chỉ cần Thái Hoàng Thiên không kiên trì nổi, liền có thể thông qua tế đàn thức tỉnh lại một vị thần chỉ Thánh Sư đến đây hỗ trợ. Hiện tại, Thái Hoàng Thiên đã kiên trì không nổi nữa nên Thần Ma của Minh Di thành lại chôn tế đàn ở trung tâm chiến trường, biến những người chết trong trận chiến trở thành vật hi sinh, tế tự đầy đủ máu thịt.
Sắc mặt nàng buồn bã, trong rất nhiều người hy sinh đều là thần thông giả ở Thái Hoàng Thiên.
- Tế đàn lưu lại từ hai vạn năm trước sao?
Tần Mục nhìn Tiều Phu thánh nhân đã giết tới nơi cực xa, nơi đó chiến đấu càng kịch liệt hơn, Tiều Phu thánh nhân đang phá hủy trận doanh của kẻ địch.
- Tế đàn chắc là do bản thân Tiều Phu thánh nhân lưu lại, khiến cho khi Thái Hoàng Thiên không chống đỡ được lại triệu hoán hắn qua, như vậy mục đích là của hắn là kéo dài thời gian cho Duyên Khang.
Tần Mục đứng lên Thái Âm Ngọc Nhãn, điều chỉnh phương hướng. Từng ánh sáng từ trong mắt ngọc bắn ra, giết chết cao thủ của Ma tộc.
Tầm bắn của Thái Âm Ngọc Nhãn so với tầm bắn cung tiễn của những thần thông giả khác rõ ràng xa hơn, uy lực còn mạnh hơn, bắn chết mỗi một cường giả Ma tộc. Tần Mục nhằm vào chính là những tướng lĩnh Ma tộc đó, tướng lĩnh vừa chết, Ma tộc như rắn mất đầu, không có chỉ huy lại khó có thể hình thành ưu thế với quy mô lớn.
Dù vậy, các Thiên Ma lao về phía tế đàn cũng càng lúc càng nhiều, mọi người đã không rảnh đi bắn chết những Ma tộc phía xa, chỉ có thể vọt về phía bên dưới tế đàn.
Bên dưới tế đàn, thi thể chồng chất thành núi, Ma tộc đông nghịt vẫn không ngừng vọt tới, sắp tấn công lên tế đàn.
Tần Mục thu hồi Thái Âm Ngọc Nhãn, nắm lấy kiếm hoàn, chém giết bảo vệ cho tế đàn. Hai bên ở trên đỉnh tế đần huyết chiến. Thiên Ma Chúng dũng mãnh khác thường, không sợ chết. Cho dù là thần thông giả ở Thái Hoàng Thiên có bản lĩnh không tầm thường, nhưng khó có thể ngăn cản được thế công của bọn họ.
Tần Mục cùng thiếu nữ bím tóc dài ở bên cạnh nhau. Từng vị thần thông giả lần lượt ngã xuống, cho dù là Tần Mục cùng thiếu nữ bím tóc dài cũng rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, có vài lần suýt nữa chôn vùi ở dưới công kích của kẻ địch.
Trên tế đàn, người bên phía bọn họ càng lúc càng ít, rất nhanh chỉ còn lại có hai ba mươi người. Đột nhiên, phía xa truyền đến tiếng reo hò kinh thiên động địa, tiếp theo Ma tộc lao về phía tế đàn hình như nhận được tin tức gì đó, bay nhanh về phía sau, điên cuồng bỏ chạy nhanh nhất từ trước đến nay.
Mọi người ở trên tế đàn giống như trút được gánh nặng, không ngừng thở hổn hển, trên người đều là vết máu.
Mà ở phía sau bọn họ, tiếng kèn to rõ phát ra âm thanh, trong Minh Di thành đại quân lên tới con số hàng vạn xông ra, lao về phía đại quân Ma tộc đang chạy thoát thân.
Thiếu nữ bím tóc dài giãy giụa đứng dậy, muốn đứng lên cùng đại quân đi truy sát đào binh của Ma tộc nhưng hai chân nàng bủn rủn, chỉ đành phải ngồi xuống.
Tần Mục nhìn đại quân Minh Di thành lao về phía phía xa, đột nhiên nhắc tới một chuyện, nói:
- Hai chúng ta lần nào cũng vào sinh ra tử, kề vai chiến đấu, nhưng còn chưa có thông báo tên họ. Ta là Tần Mục, Tần là chữ tần trong hai tay cầm chày đánh gà, Mục trong nuôi thả bò. Nàng tên là gì?
Thiếu nữ bím tóc dài nằm trong vũng máu, nhìn một nửa mặt trời trên bầu trời này, điều hoà khí tức, nói:
- Ta là Tang Họa, Tang là rất nhiều cây dâu, Họa là nữ tử và bức tranh. Ngày đó, ta nói với ngươi rất nhiều điều, chính là ngươi đều không có nghe thấy. Thật may có ngươi ở bên cạnh ta, ta mới sống qua ngày chiến đấu đó, bằng không ta căn bản không chống đỡ lâu được như vậy. Ngươi đoán đi!
Nàng xoay đầu lại, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên má:
- Ta nói gì với ngươi?
Tần Mục lắc đầu:
- Chúng ta cách hai thế giới, ta căn bản nghe không rõ.
Tang Họa lại ngẩng đầu nhìn trời:
- Ngươi xem, mặt trời trên bầu trời thật lớn. Thái Hoàng Thiên chúng ta không có mặt trời, hai mặt trời này là do thần của Thái Hoàng Thiên dẫn theo chúng ta xây dựng. Chúng ta gọi vị thần chỉ kia là Tạo Nhật, đáng tiếc mặt trời thứ hai còn chưa tạo ra được, Tạo Nhật thần chỉ đã bị Ma Thần giết chết. Mặt trời rất lớn đi?
- Ừ, rất lớn...
Tần Mục trái lương tâm trả lời, hiếu kỳ nói:
- Đêm hôm đó nàng nói gì với ta?
Hắn dù sao cũng là cao thủ cảnh giới Thiên Nhân, hơn nữa còn mọc ra bốn cái đầu. Tần Mục chỉ sử dụng Thái Âm Ngọc Nhãn cắt hắn thành hai nửa, lấy lực sinh mạng cường đại của hắn không có khả năng trong nháy mắt lại đã chết.
Bốn cái đầu của hắn nhìn chằm chằm vào Tần Mục đầy vẻ tàn bạo, nhưng vẫn dần dần không có khí tức.
Xung quanh, trên mặt rất nhiều thần thông giả ở Thái Hoàng Thiên lộ ra thần sắc giật mình còn chưa tản đi, ngơ ngác nhìn đại nam hài này ở trong chiến trường máu me đầm đìa còn đang tự mình tính toán.
Vừa rồi Thiên Ma tướng lĩnh cùng hung cực ác kia chính là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân, ở trong Ma tộc cũng là cường giả trẻ tuổi lừng lẫy nổi danh, thực lực cao thâm khó dò. Nếu động thủ, chỉ sợ trên tế đàn sẽ chết trên trăm mười người, cũng chưa chắc có thể giữ hắn lại được.
- Người kia là ai?
Một thần thông giả của Thái Hoàng Thiên thấp giọng hỏi.
Bên cạnh có người nói:
- Đệ tử của Ma Thần Phược Nhật La. Trong cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Ma tộc, hắn đứng hàng thứ bảy, được khen là cường giả có thể lớn lên trở thành Chân Ma, là đệ tử được Phược Nhật La yêu thích nhất...
- Không, ta hỏi là hắn.
- Không biết...
...
Thiếu nữ bím tóc dài kéo Tần Mục lên, cười nói:
- Ngươi giết Phược Vũ Kiêu, người này ở trong cảnh giới Thiên Nhân Ma tộc có địa vị rất cao, ngươi xem như là lập công lớn!
Tần Mục liếc mắt thi thể, kinh ngạc nói:
- Địa vị của hắn cao như vậy sao? Thảo nào thực lực mạnh mẽ như vậy, nếu như không phải ta từ chỗ Tiều Phu thánh nhân học được một chiêu, chỉ sợ ngay cả một đòn của hắn cũng không tiếp nổi.
Hắn lại ngồi xổm xuống, tiếp tục tính toán theo công thức.
Thiếu nữ bím tóc dài nhìn mắt ngọc bên cạnh người hắn, nghi ngờ nói:
- Ngươi giết hắn thế nào? Con mắt này là...
- Mắt ngọc này đại khái là được thần chế luyện ra từ thời đại Thượng Hoàng, xây trận pháp ở trên mặt trăng, mượn ánh sáng của mặt trăng dùng để chiếu sáng.
Tần Mục tự mình tính toán, nói:
- Phược Vũ Kiêu có bốn cái đầu, bốn cái đầu đồng thời khống chế thân thể sẽ tạo thành tư duy xung đột. Đối mặt với chuyện xảy ra, bốn cái đầu của hắn không cần phân biệt khống chế thân thể mình, phản ứng của hắn chắc là phản ứng của ký ức cơ bắp. Ta chỉ cần dựa theo thần thông và chiêu thức của Phược Vũ Kiêu tới tính toán ra phản ứng ký ức bắp thịt của hắn, tính ra hắn ở dưới tình huống nguy cấp, ảnh hưởng của ký ức cơ bắp đối với hắn liền có thể biết quỹ tích vận động của hắn, sau đó khởi động cái Thái Âm Ngọc Nhãn này. Hắn bay lên trời trong chớp mắt, lại tự mình sẽ đụng vào, giết chết chnhs mình.
Thiếu nữ bím tóc dài trợn tròn hai mắt, giật mình nhìn hắn, tự mình đụng vào giết chết chính mình?
Thuật tính còn có thể sử dụng như thế sao? Làm thế nào tính toán được?
- Chỗ này của các ngươi có cao thủ tinh thông thuật số hay không?
Tần Mục mở túi Thao Thiết ra, những linh binh thuật tính lại xôn xao bay trở về trong túi Thao Thiết, hắn cau mày nói:
- Dựng thế giới cầu, lượng tính toán quá lớn. Dựa vào một mình ta tính toán, chắc hẳn có thể phải tính trong thời gian hơn nửa năm mới tính ra phương trình tế tự đổi linh năng, suy luận ra phương trình di chuyển đổi linh năng. Sau đó mới có khả năng thành lập mô hình cầu không gian thuật số vượt qua hai thế giới.
Xung quanh hoàn toàn im lặng.
Sau một lúc lâu, thiếu nữ bím tóc dài khàn giọng nói:
- Ngươi mới vừa nói trình gì?
- Phương trình. Ý của phương là đặt song song, ý của trình là cách thức dựng thẳng, phương trình chỉ dùng để đi cầu giải nguyên... nguyên? Không phải nguyên khí, các ngươi không biết cái gì là nguyên sao? Nguyên mà không biết, đặt ở bên trong thuật tính, chính là không biết bao nhiêu.
Tần Mục ngẩng đầu, thấy biểu tình của nàng và những thần thông giả Thái Hoàng Thiên xung quanh, những người này giống như là đang nghe thiên thư vậy. Hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác không ổn, thử dò xét nói:
- Chỗ này của các ngươi không có Toán Kinh mười sách? Nông cạn nhất là Cửu Chương Toán Thuật cũng không học qua à? Như vậy Thái Huyền Toán Kinh thì sao? Tố Nữ Toán Kinh cũng chưa từng học qua? Phương trình Chu Thiên Tinh Đấu Trận Liệt các ngươi chung quy cũng học qua chứ? Đây là tính toán Quan Vu Thiên Tượng tính toán!
Mọi người xung quanh mờ mịt lắc đầu.
Thiếu nữ bím tóc dài nói:
- Học thuật tính có tác dụng gì?
Những người khác đều gật đầu, cười nói:
- Mỗi ngày ở trên chiến trường chém giết, ai có thời gian học cái này? Cách thức nâng cao thực lực nhanh nhất chính là chuyên cần khổ luyện, học tập thần thông, tìm hiểu thần thông!
Tần Mục cả giận:
- Các ngươi không tính là Thiên Tượng sao? Bầu trời ngôi sao di chuyển với quỹ tích thế nào các ngươi chung quy chắc hẳn có tính toán chứ?
Sắc mặt mọi người cổ quái.
Trong lòng Tần Mục buồn bực bọn họ vì sao làm ra biểu tình như vậy, đột nhiên một thần thông giả nói:
- Bầu trời không có ngôi sao, tính toán cái gì?
Tần Mục ngẩn người một lát, ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời của Thái Hoàng Thiên là một mảnh tối tăm, không có ngôi sao, chỉ lộ vẻ một nửa mặt trời. Sở dĩ còn có nửa mặt trời, là bởi vì mặt trời này quả thật chỉ có một nửa.
Tần Mục thậm chí còn nhìn thấy được vị trí nửa vòng mặt trời không trọn vẹn, còn có một chút kiến trúc quy mô to, chỉ có điều không có xây dựng hoàn thành. Nửa mặt trời này không ngờ giống như là xây tạo ra, không phải tự nhiên hình thành.
Để cho hắn dở khóc dở cười là, bầu trời có hai nửa mặt trời, đều không phải hình tròn.
Lần trước khi hắn tới, không nhìn thấy mặt trời, chắc là đêm tối, lần này mới nhìn thấy mặt trời của Thái Hoàng Thiên. Nhưng mà có một nửa mặt trời ở trên trời không nói, mặt trời lại còn không phải là hình quả cầu theo quy tắc mà có hơi vuông, có chút hình, có nhiều chỗ còn có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tần Mục hận không thể bay đến trên bầu trời, đánh bóng, san bằng hai mặt trời này.
Cho dù là Thiên Tượng ở Duyên Khang đều là giả, đều từng trận pháp tạo ra, nhưng Thần Ma xây dựng trận pháp che mờ mắt người đời cũng cực kỳ nghiêm túc. Bất kể là mặt trời hay mặt trăng đều rất tròn, khiến người ta không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Thậm chí ngay cả ngôi sao ngân hà trên bầu trời cũng được làm rất giống thật, giấu diếm được các đạo sĩ mũi trâu trong tướng đạo suốt trong hai vạn năm. Cho nên Lâm Hiên đạo chủ phát hiện bí mật này nói ra, mới khiến cho bọn họ suy sụp.
Thái Hoàng Thiên thì hay rồi, ngay cả mặt trời giả cũng chỉ có một nửa mặt trời cũng làm quá mức có lệ.
Trong đầu Tần Mục hoàn toàn mờ mịt, lắc lắc đầu, cảnh tượng này đả kích hắn, còn mãnh liệt hơn so với hắn lần đầu tiên nhìn thấy thuyền mặt trời. Đương nhiên đó là một chấn động từ điêu luyện sắc sảo mang đến, còn đây là một chấn động do sự qua loa mang đến.
- Một ngôi sao cũng không có, các ngươi thật sự không cần tới tất cả phương trình vì sao trên bầu trời.
Tần Mục liên tục gật đầu, không khỏi có chút nhớ nhung tới Long Kỳ Lân, thầm nghĩ:
- Thành tựu thuật số của thần thông giả ở thế giới này không quá cao. Nếu dẫn theo rồng béo đến đây thì tốt rồi, ta cũng có thể dễ dàng hơn rất nhiều.
Thần thông giả của thế giới này chắc là bởi vì Ma tộc xâm nhập, mỗi ngày đều chiến đấu, muốn sống sót lại cần phải không ngừng nâng cao thực lực chính mình. Biện pháp tốt nhất để nâng cao thực lực chính là khổ luyện thần thông, chịu đựng thân thể, làm cường đại linh binh.
Thuật số đối với bọn họ mà nói cũng không quá mức quan trọng, thuật số cực kỳ khô khan, đối với nâng cao thực lực cũng không rõ ràng. Vì vậy trải qua các thế hệ, thành tựu của bọn họ ở trên phương diện thuật số cũng lại là thế hệ sau không bằng thế hệ trước.
Thần thông giả ở Thái Hoàng Thiên đi tới trên tế đàn càng lúc càng nhiều. Tế đàn là một bãi đất, từ trên cao nhìn xuống, những thần thông giả đều lấy ra một cây trường cung, giương cung bắn xuống phía dưới. Từng tiễn quang đi qua chiến trường, bắn chết từng Ma tộc.
Còn có vài thần thông giả sử dụng đao hoàn kiếm hoàn, từ phía xa đánh vào chiến trường.
- Các ngươi làm thế nào chế tạo ra cái tế đàn này?
Tần Mục đột nhiên nghĩ đến chỗ mấu chốt, vội vàng hỏi.
Thiếu nữ bím tóc dài cũng tinh thông bắn tên, giương cung bắn giết kẻ địch, nói:
- Tế đàn này đã tồn tại từ rất sớm. Nghe ta phụ thân nói là hai vạn năm trước nó đã có ở Thái Hoàng Thiên. Chỉ cần Thái Hoàng Thiên không kiên trì nổi, liền có thể thông qua tế đàn thức tỉnh lại một vị thần chỉ Thánh Sư đến đây hỗ trợ. Hiện tại, Thái Hoàng Thiên đã kiên trì không nổi nữa nên Thần Ma của Minh Di thành lại chôn tế đàn ở trung tâm chiến trường, biến những người chết trong trận chiến trở thành vật hi sinh, tế tự đầy đủ máu thịt.
Sắc mặt nàng buồn bã, trong rất nhiều người hy sinh đều là thần thông giả ở Thái Hoàng Thiên.
- Tế đàn lưu lại từ hai vạn năm trước sao?
Tần Mục nhìn Tiều Phu thánh nhân đã giết tới nơi cực xa, nơi đó chiến đấu càng kịch liệt hơn, Tiều Phu thánh nhân đang phá hủy trận doanh của kẻ địch.
- Tế đàn chắc là do bản thân Tiều Phu thánh nhân lưu lại, khiến cho khi Thái Hoàng Thiên không chống đỡ được lại triệu hoán hắn qua, như vậy mục đích là của hắn là kéo dài thời gian cho Duyên Khang.
Tần Mục đứng lên Thái Âm Ngọc Nhãn, điều chỉnh phương hướng. Từng ánh sáng từ trong mắt ngọc bắn ra, giết chết cao thủ của Ma tộc.
Tầm bắn của Thái Âm Ngọc Nhãn so với tầm bắn cung tiễn của những thần thông giả khác rõ ràng xa hơn, uy lực còn mạnh hơn, bắn chết mỗi một cường giả Ma tộc. Tần Mục nhằm vào chính là những tướng lĩnh Ma tộc đó, tướng lĩnh vừa chết, Ma tộc như rắn mất đầu, không có chỉ huy lại khó có thể hình thành ưu thế với quy mô lớn.
Dù vậy, các Thiên Ma lao về phía tế đàn cũng càng lúc càng nhiều, mọi người đã không rảnh đi bắn chết những Ma tộc phía xa, chỉ có thể vọt về phía bên dưới tế đàn.
Bên dưới tế đàn, thi thể chồng chất thành núi, Ma tộc đông nghịt vẫn không ngừng vọt tới, sắp tấn công lên tế đàn.
Tần Mục thu hồi Thái Âm Ngọc Nhãn, nắm lấy kiếm hoàn, chém giết bảo vệ cho tế đàn. Hai bên ở trên đỉnh tế đần huyết chiến. Thiên Ma Chúng dũng mãnh khác thường, không sợ chết. Cho dù là thần thông giả ở Thái Hoàng Thiên có bản lĩnh không tầm thường, nhưng khó có thể ngăn cản được thế công của bọn họ.
Tần Mục cùng thiếu nữ bím tóc dài ở bên cạnh nhau. Từng vị thần thông giả lần lượt ngã xuống, cho dù là Tần Mục cùng thiếu nữ bím tóc dài cũng rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, có vài lần suýt nữa chôn vùi ở dưới công kích của kẻ địch.
Trên tế đàn, người bên phía bọn họ càng lúc càng ít, rất nhanh chỉ còn lại có hai ba mươi người. Đột nhiên, phía xa truyền đến tiếng reo hò kinh thiên động địa, tiếp theo Ma tộc lao về phía tế đàn hình như nhận được tin tức gì đó, bay nhanh về phía sau, điên cuồng bỏ chạy nhanh nhất từ trước đến nay.
Mọi người ở trên tế đàn giống như trút được gánh nặng, không ngừng thở hổn hển, trên người đều là vết máu.
Mà ở phía sau bọn họ, tiếng kèn to rõ phát ra âm thanh, trong Minh Di thành đại quân lên tới con số hàng vạn xông ra, lao về phía đại quân Ma tộc đang chạy thoát thân.
Thiếu nữ bím tóc dài giãy giụa đứng dậy, muốn đứng lên cùng đại quân đi truy sát đào binh của Ma tộc nhưng hai chân nàng bủn rủn, chỉ đành phải ngồi xuống.
Tần Mục nhìn đại quân Minh Di thành lao về phía phía xa, đột nhiên nhắc tới một chuyện, nói:
- Hai chúng ta lần nào cũng vào sinh ra tử, kề vai chiến đấu, nhưng còn chưa có thông báo tên họ. Ta là Tần Mục, Tần là chữ tần trong hai tay cầm chày đánh gà, Mục trong nuôi thả bò. Nàng tên là gì?
Thiếu nữ bím tóc dài nằm trong vũng máu, nhìn một nửa mặt trời trên bầu trời này, điều hoà khí tức, nói:
- Ta là Tang Họa, Tang là rất nhiều cây dâu, Họa là nữ tử và bức tranh. Ngày đó, ta nói với ngươi rất nhiều điều, chính là ngươi đều không có nghe thấy. Thật may có ngươi ở bên cạnh ta, ta mới sống qua ngày chiến đấu đó, bằng không ta căn bản không chống đỡ lâu được như vậy. Ngươi đoán đi!
Nàng xoay đầu lại, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên má:
- Ta nói gì với ngươi?
Tần Mục lắc đầu:
- Chúng ta cách hai thế giới, ta căn bản nghe không rõ.
Tang Họa lại ngẩng đầu nhìn trời:
- Ngươi xem, mặt trời trên bầu trời thật lớn. Thái Hoàng Thiên chúng ta không có mặt trời, hai mặt trời này là do thần của Thái Hoàng Thiên dẫn theo chúng ta xây dựng. Chúng ta gọi vị thần chỉ kia là Tạo Nhật, đáng tiếc mặt trời thứ hai còn chưa tạo ra được, Tạo Nhật thần chỉ đã bị Ma Thần giết chết. Mặt trời rất lớn đi?
- Ừ, rất lớn...
Tần Mục trái lương tâm trả lời, hiếu kỳ nói:
- Đêm hôm đó nàng nói gì với ta?
Danh sách chương