Tần Mục thở phào một cái. Hắn nhìn thấy Duyên Khang quốc sư giống như nhìn thấy người thân. Quốc sư không ngờ từ Đại Khư đi tới Thái Hoàng Thiên, chứng thực cầu dịch chuyển trao đổi linh năng có thể dùng được, chính là trận mưa đúng lúc của hắn.

Bằng không, bọn họ còn không biết phải ở chỗ này cười gượng bao lâu nữa.

Chuyện thử nghiệm cầu dịch chuyển trao đổi linh năng có an toàn hay không, Tần Mục không dám tự mình vào cầu thử nghiệm. Hắn cùng với Hắc Hổ Thần đều lo lắng xảy ra chuyện sai lầm trong lúc thiết kế, nói không chừng mình sẽ bị chết trước tiên.

May là Duyên Khang quốc sư tới.

Càng mấu chốt hơn chính là, bọn họ đánh nát mặt trời, nếu cầu dịch chuyển trao đổi linh năng vẫn không thể sử dụng. Thần thông giả và thần chỉ của Thái Hoàng Thiên cho dù không đánh chết bọn họ cũng sẽ đánh cho tàn phế bọn họ.

Nhưng mà, may là Duyên Khang quốc sư đã tới.

- Bầu trời mặt trời...

Duyên Khang quốc sư ngẩng đầu nhìn đến trên bầu trời thiếu mặt trời, sắc mặt thoáng đổi. Hắn vội vàng thu hồi ánh mắt, không lại đi nhìn mặt trời bị tàn phá này nữa, sau khi định thần hắn mới dò hỏi:

- Giáo chủ, nơi này là chỗ nào? Những vị đạo hữu là...

- Quốc sư tới thật vừa lúc!

Tần Mục cất cao giọng nói:

- Các vị, ta tiến cử với các ngươi một hồi! Vị này chính là thánh nhân năm trăm năm mới xuất hiện, quốc sư của Duyên Khang quốc. Thực không dám giấu diếm, thần cầu của người Duyên Khang bị gãy đi, quốc sư là người đầu tiên tu thành thần cầu trở thành thần, cũng là người đứng đầu cải cách ở Duyên Khang! Quốc sư, nơi này là Thái Hoàng Thiên, tầng trời của ba mươi ba, vị ở giữa không trung này chính là Bàng Ngọc Chân Thần!

Bàng Ngọc Chân Thần cùng các thần chỉ không nhịn được lộ vẻ xúc động, vội vàng hạ xuống, cùng Duyên Khang quốc sư chào hỏi. Bàng Ngọc cười nói:

- Hóa ra là thánh nhân năm trăm năm mới xuất hiện! Ngưỡng mộ đã lâu! Thực không dám giấu diếm, ta từng nghe qua lời đồn đại về thánh nhân năm trăm năm mới xuất hiện. Vốn cho là chuyện đùa, không ngờ lại được gặp người thật!

Duyên Khang quốc sư trả lễ, khiêm tốn nói:

- Đạo huynh khách khí. Tại hạ chẳng qua là tiểu dân thôn quê, chưa từng trải nhiều, cái gọi là thánh nhân năm trăm năm mới xuất hiện chỉ là do nước nhỏ thổi phồng mà thôi.

Bàng Ngọc cười ha ha, lắc đầu nói:

- Quốc sư nói lời ấy là sai rồi! Nếu thế giới kia của các ngươi là quê nhỏ, như vậy Thái Hoàng Thiên ngay cả quê nhỏ cũng không tính. Thời địa Khai Hoàng, thời đại Thượng Hoàng, chỗ của các ngươi đều là chỗ của Thiên Đình. Thái Hoàng Thiên chúng ta khổ chiến với Ma tộc hai vạn năm, đều chỉ là vì bảo vệ thế giới của các ngươi mà thôi.

Duyên Khang quốc sư thầm giật mình, thần sắc của Tần Mục cũng dại ra, tất nhiên không ngờ rằng Bàng Ngọc Chân Thần sẽ nói ra những lời này.

Trong lời nói này để lộ ra tin tức quá nhiều, cho dù là hai người bọn họ cũng không thể không tiêu hóa được trong một khoảng thời gian.

- Tòa cầu dịch chuyển trao đổi linh năng này đánh thống hai giới, đối với Thái Hoàng Thiên chúng ta là chuyện rất tốt. Nếu không trấn thủ được, vậy bảo toàn lực lượng đi tới Thiên Đình là được.

Bàng Ngọc nhìn về phía Tần Mục lạy dài, tự đáy lòng nói:

- Bất kể Tần tiểu hữu có thể tái tạo ra hai vòng mặt trời hay không, trên dưới Thái Hoàng Thiên ta đều sẽ ghi nhớ đại ân đại đức!

Tần Mục vội vàng trả lễ, nói:

- Chân Thần khách khí. Đây là chuyện trong bổn phận phải làm, không cần ghi nhớ trong lòng.

Duyên Khang quốc sư quay đầu lại nhìn cầu dịch chuyển trao đổi linh năng vô cùng phức tạp và tế đàn, thở dài nói:

- Dịch chuyển trao đổi linh năng, quả nhiên là thứ giáo chủ chế tạo ra. Ta ở trong Đại Khư đột nhiên thấy Thiên Tượng đại biến, tế đàn rơi xuống đất, một đạo ánh sáng cầu giống như hai cái phễu nối nhau. Trong lòng thầm nghĩ không biết là ma đầu nào đánh xuyên qua hai giới muốn chạy đến Đại Khư làm hại. Đợi đến khi ta đi tới trên tế đàn, nhìn một hồi, thực sự là thiên công tinh xảo. Trong đó vận dụng thuật số không giống người thường, đại khái là dùng tới linh năng trao đổi, dịch chuyển linh năng. Trong lòng ta lại có nghi ngờ, vì vậy tiến vào xem. Quả thật là giáo chủ, thế gian này cũng chỉ có giáo chủ mới có thể có tư tưởng kỳ diệu như vậy.

Trong lòng Tần Mục cực kỳ thỏa mãn, khiêm tốn nói:

- Quốc sư khen quá lời. Trong này phần nhiều cũng phải nhờ tới Hắc Hổ sư huynh.

Hắn giới thiệu với Duyên Khang quốc sư về các thần ở đây, ý vị thâm trường nói:

- Quốc sư, Tiều Phu thánh nhân đã ở trong Thái Hoàng Thiên.

- Tiều Phu thánh nhân!

Tâm thần Duyên Khang quốc sư kích động, hắn cải cách chính là vì trong giáo lí Thiên Thánh giáo có một câu bách tính thường dùng, bởi vậy mới dựng lên.

Thánh nhân nói, là điều hắn suốt đời theo đuổi!

Mà trở thành thánh nhân, cần phải lập ngôn lập giáo lập công. Ba lập thành thánh, hắn chính là làm như thế.

Hắn chưa từng nghĩ vị tồn tại trong truyền thuyết này lại đang ở trong này, làm sao có thể khiến cho tâm thần hắn không xúc động dâng trào được?

Hắn rất muốn gặp vị tiền bối dẫn dắt hắn đi lên con đường cải cách này.

Tần Mục cũng khó được nhìn thấy được một lần tâm thần hắn kích động, cười nói:

- Tiều Phu thánh nhân hiện tại cũng không ở chỗ này, mà cùng hai mươi bốn vị thần đi đánh Ma tộc. Quốc sư, ngươi vừa đến chỗ này, còn không biết Thái Hoàng Thiên, vậy để ta tới nói cho ngươi, ngươi lại hiểu được tác dụng kỳ diệu khi xây dựng cầu dịch chuyển trao đổi linh năng này.

Tần Mục thâm ý sâu sắc nói:

- Thái Hoàng Thiên có đạo pháp truyền thừa trước sau chưa từng đứt đoạn.

- Cái gì?

Duyên Khang quốc sư lộ ra vẻ khó tin, thất thanh nói:

- Đạo pháp truyền thừa ở đây trước sau chưa từng đứt đoạn? Ngươi là nói công pháp thần thông của bọn họ đều bảo tồn hoàn chỉnh? Không có khả năng! Ngươi xem mặt trời trên bầu trời, trình độ thuật số như vậy kém xa Duyên Khang vạn dặm, còn không bằng sĩ tử của Thái học viện!

Hắc Hổ Thần bĩu môi, thầm nghĩ:

- Thánh nhân năm trăm năm mới xuất hiện này cũng một người còn chưa tu luyện đủ tâm cảnh. Một chút thời gian tâm thần hắn lại kích động một hồi chấn động một hồi, hiện tại sắc mặt lại đại biến, khó có thể khống chế tâm tình. Cái gọi là thánh nhân, chỉ có hư danh, có tiếng không có miếng!

Tần Mục có chút xấu hổ, lúng ta lúng túng nói:

- Mặt trời là gai mắt một chút...

Duyên Khang quốc sư cười lạnh nói:

- Đâu chỉ là gai mắt? Khiến người ta hận không thể cầm đao đi gọt lại cho chỉnh tề! Nếu là sĩ tử Thái học viện làm ra thứ thô ráp như vậy, nhất định là phải gạch tên, chỉnh sửa lại!

Xung quanh, các thần Thái Hoàng Thiên lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nhìn nhau không nói gì.

Tần Mục bất đắc dĩ, đặt thấp giọng nói:

- Quốc sư nhỏ giọng. Tuy nói Thái Hoàng Thiên có thuật số truyền thừa là đứt đoạn, nhưng đạo pháp thần thông lại chưa từng đoạn tuyệt. Lấy thực lực của ta, ở trong các thông thần giả cùng cảnh giới của Thái Hoàng Thiên, ta chỉ có thể xếp đến trước mười.

- Giáo chủ khiêm nhường?

Duyên Khang quốc sư nghi ngờ nói.

Tần Mục suy nghĩ một lát, xấu hổ nói:

- Khiêm nhường thì có một chút. Chỉ có điều Thái Hoàng Thiên có rất nhiều thần thông giả nắm giữ thân thể thiếu niên Chân Thần, tốc độ nhanh hơn ta, lực lượng mạnh hơn ta. Ứng biến, uy lực thần thông, mắt thần lực quan sát, còn có công pháp của bọn họ đều phải vượt quá Duyên Khang một mảng lớn.

Duyên Khang quốc sư hít vào một hơi thật dài, ổn định tâm thần.

Hắn sở dĩ kích động đến khó có thể kìm chế, chủ yếu cũng là bởi vì đạo pháp thần thông của Duyên Khang có đoạn đứt cực lớn.

Cái đoạn đứt cực lớn này xuất hiện ở hai vạn năm trước, khi đó thần thông đạo pháp thô ráp vô cùng, không thành hệ thống. Nhân Hoàng điện, đạo môn, Đại Lôi Âm Tự và Thiên Thánh giáo truyền đạo khắp nơi nhưng có tính giới hạn của mình, truyền tới đạo pháp thần thông cũng không hoàn chỉnh.

Đạo môn và Đại Lôi Âm Tự đều gặp phá hủy cực lớn ở trong tai họa lớn, Nhân Hoàng điện mỗi đời truyền nhân chỉ có một. Thiên Thánh giáo vừa thành lập, bắt đầu truyền đạo.

Tiểu Ngọc Kinh cũng thành lập vào lúc đó, nhưng mà Tiểu Ngọc Kinh cùng trần thế không tranh, cũng không có truyền nhân trên đời đi truyền đạo.

Trong lịch sử chậm rãi hình thành những môn phái khác, công pháp thần thông có thể nói là được tạo dựng lên trên cơ sở nghèo rớt mồng tơi, sau lại rơi vào trong tông phái tranh chính ma tranh giành. Tông phái tranh, chính ma tranh khiến cho chỗ thế giới Duyên Khang hoàn toàn hỗn loạn. Các môn các phái các tông tranh đấu với nhau liên tục, ba thánh địa lớn lại bảo thủ, giao lưu thần thông đạo pháp trở thành vấn đề khó khăn không nhỏ.

Mãi đến khi Duyên Khang quốc sư giúp đỡ Duyên Phong đế cải cách, lúc này loại hỗn loạn này mới có thay đổi, tông phái tranh chính ma tranh biến thành tông phái cùng tranh giành lợi ích với Duyên Khang quốc.

Đợi đến khi Tần Mục trở thành Thiên Ma giáo chủ khiến cho Thiên Thánh giáo toàn tâm toàn ý giúp đỡ Duyên Phong đế, hủy diệt đạo môn. Đại Lôi Âm Tự và các thế lực tông phái phản kháng lúc này mới kết thúc tông phái cùng tranh giành lợi ích với Duyên Khang quốc, có công pháp thống nhất kết hợp khiến cho công pháp thần thông của Duyên Khang quốc xuất hiện khả năng vượt trội lớn.

Tần Mục lại truyền đi mô hình thần cầu không gian thuật số khiến cho thần thông giả có khả năng thành thần, thoát khỏi hạn chế của thọ nguyên.

Nhưng mặc dù như thế, nền tảng của Duyên Khang quốc quá kém, hệ thống tu luyện vẫn không hoàn chỉnh, có thể tu luyện tới Thần cảnh vẫn là con số ít, cường giả vẫn không nhiều.

Tòa cầu dịch chuyển trao đổi linh năng này của Tần Mục được xây dựng thành lại khiến cho Duyên Khang quốc sư nhìn thấy được một thời đại rộng lớn bao la hùng vĩ!

- Giáo chủ có công lao lớn với lê dân bách tính Thái Hoàng Thiên, cũng có công lao lớn với lê dân bách tính Duyên Khang!

Duyên Khang quốc sư đột nhiên bái lạy Tần Mục, chân thành vạn phần nói:

- Ta thay mặt muôn dân trăm họ trong thiên hạ cám ơn ngươi!

Tần Mục vội vàng trả lễ:

- Không dám. Ma tộc đánh Thái Hoàng Thiên, Thái Hoàng Thiên đã khó có thể chống đỡ. Thái Hoàng Thiên bị phá, mục tiêu kế tiếp của Ma tộc chính là Đại Khư và Duyên Khang. Nếu có Duyên Khang trợ giúp, cũng có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian.

Duyên Khang quốc sư đứng dậy, nghiêm nghị nói:

- Sau khi ta trở về, tất nhiên sẽ nói chuyện với hoàng đế, trợ giúp Thái Hoàng Thiên!

Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Như vậy chuyện này liền do quốc sư cùng Bàng Ngọc Chân Thần trao đổi. Các ngươi định ra chương trình dịch chuyển lê dân bách tính của Thái Hoàng Thiên khiến cho bách tính rút lui khỏi Thái Hoàng Thiên, xác định xem Duyên Khang làm thế nào trợ giúp Thái Hoàng Thiên, thế nào giao lưu đạo pháp thần thông.

Duyên Khang quốc sư im lặng một lát, nói:

- Ngươi lại muốn làm chưởng quỹ phủi tay?

Tần Mục duỗi người một cái, cười nói:

- Ta với Hổ ca nhiều ngày không nghỉ ngơi, cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian, hơn nữa còn phải đi rèn luyện. Loại chuyện này để quốc sư tới làm thì tốt hơn. Đúng rồi, mặt trời trên bầu trời, ngươi xem có thể giúp bọn họ giải quyết một cái hay không.

Duyên Khang quốc sư chỉ đành phải gật đầu, nhìn về phía Bàng Ngọc Chân Thần, nói:

- Đạo huynh, Duyên Khang mặc dù không có hệ thống tu luyện hoàn chỉnh nhưng mấy năm nay cải cách, ở trên phương diện thành tựu đạo pháp thần thông cũng đáng để cho Thái Hoàng Thiên có chỗ học tập. Hai giới giao lưu, tất nhiên có thể tạo nên vô số cường giả.

Bàng Ngọc Chân Thần phân phó mấy vị thần chỉ bảo vệ cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, sau đó cười nói:

- Quốc sư, chúng ta đi Ly thành nói chuyện.

- Mời!

Tần Mục nhìn theo bọn họ đi xa, thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Hổ sư huynh, chúng ta đi nghỉ tạm trước đã.

Hai người trở lại thành lâu Ly thành, ngả người xuống đất ngủ vùi. Đợi đến khi Tần Mục tỉnh lại, bên ngoài đã sáng. Tần Mục rửa mặt một hồi, Hắc Hổ Thần cũng tỉnh lại, Tần Mục hỏi:

- Sư huynh ăn linh đan gì? Ta tới giúp ngươi làm.

- Linh đan?

Hắc Hổ Thần liếm móng vuốt rửa mặt, lắc đầu nói:

- Ta không ăn cái kia, ngươi không cần phiền lòng. Làm thần chỉ, hằng ngày tu luyện, ăn không cần quá tốt, tùy tiện làm chút gì ăn no bụng là được.

Tần Mục ngẩn người một lát, nhớ tới Long Kỳ Lân, không khỏi buồn bã thảm thương.

Hai người ăn xong điểm tâm, đám người Tang Họa cùng Vũ Hòa lại tìm qua. Vũ Hòa nói:

- Giáo chủ, Duyên Khang quốc sư đã trở lại, nói ít ngày nữa lại có đại quân thần thông giả và thần chỉ của Duyên Khang quốc đến đây.

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Có tin tức của Thiên Sư hay không?

Đám người Vũ Hòa lắc đầu, nói:

- Hiện tại cầu dịch chuyển trao đổi linh năng đã xây xong. Sư phụ ta Bàng Ngọc Chân Thần hạ lệnh để cho lê dân bách tính rút lui khỏi Thái Hoàng Thiên, Duyên Khang quốc sư ở Đại Khư chuẩn bị cho tướng sĩ và lâu thuyền tiếp ứng. Chúng ta tới tìm giáo chủ, dự định lẻn vào lãnh địa Ma tộc, giúp đỡ bách tính nơi đó dời đi.

Tần Mục quay đầu lại nhìn về phía Hắc Hổ Thần, thử dò xét nói:

- Sư huynh, xông lãnh địa Ma tộc giúp đỡ bách tính dời đi, chưa tính là gây ra họa chứ?

Hắc Hổ Thần lắc đầu nói:

- Chúng ta đã đánh mặt trời rơi xuống, còn xông lãnh địa Ma tộc? Xông vào lãnh địa Ma tộc chỉ là chuyện nhỏ cũng không tính. Có ta ở đây, các ngươi có thể yên tâm, bảo đảm sẽ không xảy ra sai sót gì!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện