Kinh văn Đại Dục Thiên Ma Kinh vẫn hóa thành một cuộn, Tư bà bà giao cuộn tròn này cho Tần Mục. Tần Mục lắc đầu, nói:
- Bà bà, kinh văn ngài cứ tạm thời giữ lại. La Phù Thiên có rất nhiều nguy hiểm, đặt ở chỗ này của ta cũng vô ích.
Tư bà bà lấy ra một giỏ trúc nhỏ. Đó là một cái giỏ hoa trên tròn dưới vuông, đặt cuộn chỉ ở trong giỏ. Trong rổ còn có chút vải vụn, kéo, kim chỉ các loại, chắc chính là linh binh của nàng.
Hai người nhìn lại về phía sông máu đang cuốn lên trên không trung, chỉ thấy sông máu kia vây quanh vị thần nhân đang cầm chiến kích trên tế đàn này. Mục đích của trận hiến tế này không chỉ đơn thuần là triệu hoán Thần Ma hạ xuống.
Sông máu vẫn chưa hóa thành huyết quang triệu hoán Thần Ma, mà phân ra từng tia máu, trên không trung hóa thành mỗi loại hoa văn huyền diệu. Những phù văn đó rất cao thâm, chắc là pháp môn tế tự của Ma tộc.
Hiến tế thật ra là xuất phát từ Ma tộc, Tần Mục cũng học qua một ít pháp môn hiến tế. Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh chính là một loại pháp môn tế tự xuất từ Đô Thiên ma vương. Đô Thiên ma vương truyền môn pháp môn tế tự này tới Duyên Khang, mục đích của hắn là triệu hoán mình hạ xuống, xâm nhập Duyên Khang, sau lại gặp phải Tần Mục liền bỏ đi ý niệm này.
... Ma tộc cũng có rất nhiều tầng trời. Đô Thiên cùng La Phù Thiên đều là một trong những tầng trời của Ma tộc. Hai thế giới này đều rơi vào trong sự hủy diệt, đều đang tìm biện pháp giúp con dân của mình kéo dài sinh mạng và sinh sôi nảy nở.
Trên thực tế, phần lớn pháp môn tế tự đều đến từ Ma tộc, Ma tộc khai sáng ra rất nhiều hiến tế pháp môn, thành lập được hệ thống văn minh đặc biệt, rất khác biệt với Duyên Khang và Thái Hoàng.
Nhân tộc cũng từ chỗ Ma tộc học được một ít pháp môn tế tự, ví dụ như trong Đại Dục Thiên Ma Kinh lại có rất nhiều pháp môn tế tự cũng là kỹ xảo tu luyện ma đạo.
Nhân tộc từ chỗ của Ma tộc học được không chỉ là pháp môn tế tự, còn có rất nhiều ma công. Ví dụ như vu pháp của Lâu Lan Hoàng Kim cung chính là truyền từ Ngỗi Vu Thần. Ngỗi Vu Thần lại là Ma Thần của Thiên Đình xuống U Đô.
- Không đúng lắm!
Tư bà bà quan sát biển máu trên không trung xung quanh tế đàn. Những phù văn đỏ như máu kia xuất hiện càng lúc càng nhiều, mà ở xung quanh Huyết Hà, vị thần nhân cầm kích đến từ Đại Khư giống như là rơi vào trong tình cảnh khốn cùng, không ngừng xông tới, nỗ lực phá vỡ trận hiến tế này, nhưng trước sau không có cách nào phá giải được.
Hắn thậm chí nỗ lực lao ra khỏi tế đàn nhưng cũng không có cách nào xông ra.
Thực lực của vị Ma Thần chủ trì hiến tế không mạnh mẽ, bằng không cũng sẽ không chết ở dưới tập kích bất ngờ của Tư bà bà. Thực lực của hắn chắc hẳn còn xa mới bằng được thần nhân cầm chiến kích, nhưng mà phương pháp hiến tế của hắn thật sự cao thâm khó dò.
Hắn cho dù chết ở trong tay Tư bà bà, hiến tế máu thịt vẫn có thể bao vây được thần nhân cầm chiến kích ở bên trong, khiến cho đối thủ không có cách nào chạy trốn.
- Hắn dự định hiến tế luôn cả vị thần nhân cầm chiến kích kia!
Tư bà bà rùng mình một cái, lẩm bẩm nói:
- Hắn xem thần nhân cầm chiến kích trở thành tế phẩm, cùng với sông máu, hiến tế ra một vị tồn tại cổ xưa nào đó, triệu hoán vị tồn tại kia hạ xuống...
Tần Mục đối với hiến tế cũng nghiên cứu không sâu, thành tựu của hắn thật ra còn không bằng Tư bà bà. Nhưng dù vậy, hắn cũng nhìn ra được tình cảnh của thần nhân cầm chiến kích kia cực kỳ không ổn.
Trên thân vị thần nhân cầm chiến kích này khoác áo giáp, dưới áo giáp đã có từng giọt máu đang chậm rãi bồng bềnh ra, di chuyển về phía không trung, dung hòa cùng biển máu.
Không chỉ có như vậy, chiến kích trong tay hắn, áo giáp trên người cũng bắt đầu xói mòn tinh khí.
Pháp môn hiến tế của vị Ma Thần này thật sự quá cường đại!
Thần nhân cầm chiến kích đã suy yếu hơn so với lúc trước rất nhiều, bản thân mệt mỏi, khí huyết xói mòn càng nhiều, càng khó có thể chống lại đợt hiến tế này.
- Bà bà vừa giết chết Ma Thần, chỉ sợ là một cường giả tế tự đứng đầu trong Ma tộc! Ngươi giết một Ma Thần vô cùng quan trọng!
Tần Mục nhìn thấy được cảnh ngộ của thần nhân cầm chiến kích này, thất thanh nói.
Tư bà bà chán nản nói:
- Nhưng ta không cứu được vị thần chỉ trên tế đàn này. Chúng ta nhảy vào tế đàn, cũng chỉ có thể mất mạng. Chúng ta thậm chí không ngăn cản được trận hiến tế này, không ngăn cản được tồn tại cổ xưa hạ xuống...
Trên tế đàn, vị thần nhân cầm chiến kích này chạy đông chạy tây nhưng chỉ càng lúc càng tổn hao hơn, cuối cùng hắn bỏ qua chống lại, đứng ở trên đỉnh của tế đàn, ngửa mặt lên trời nhìn vào cái gì đó.
Đây là một vị thần nhân cùng đường bí lối, hắn gần như biến thành tế phẩm phân giải, trở thành chất dinh dưỡng cho một tồn tại cổ xưa khác hạ xuống.
- Ta sớm đã phải chết...
Giọng nói của vị thần nhân cầm kích truyền đến.
Có vẻ hơi cô đơn tiêu điều, hắn đứng ở trên tế đàn cao giọng, âm thanh truyền đi rất xa, lẩm bẩm nói:
- Ta sớm đã phải chết, sớm phải chết ở trong trận thiên tai hai vạn năm trước. Ta sớm nên giống như những đồng đạo đó, chết ở trên chiến trường. Ta không nên yên lặng, không nên biến thành tượng đá trong Đại Khư, không nên kéo dài hơi tàn đến bây giờ, đi bảo vệ hi vọng chó má gì đó, tương lai chó má gì đó...
Tần Mục cùng Tư bà bà đương nhiên giật mình kinh sợ, nhìn vị thần nhân trên tế đàn này. Tuy bọn họ có lòng muốn cứu hắn, lại không thể tránh được.
Vị thần chỉ này quỳ một gối xuống, chống chiến kích chống cự lại trận huyết tế này, âm thanh trầm thấp xuống:
- Hi vọng, sau này, Vô Ưu Hương... Chúng ta yên lặng quá lâu rồi Khai Hoàng, yên lặng đến mức đã không có ý chí chiến đấu, yên lặng đến mức giống như tượng đá lạnh như băng, yên lặng đến mức mong muốn bảo vệ lê dân bách tính của chúng ta năm đó đã kết thúc, đã không nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc, yên lặng đến khi giang sơn này cũng thay đổi dáng vẻ! Ngươi...
Giọng nói của hắn đột nhiên ngẩng cao, hướng lên trời phát ra chất vấn giác ngộ:
- Khai Hoàng, ngươi thì sao? Ngươi đang ở đâu?
- Thế giới lý tưởng trong lòng ngươi, là ngươi co đầu rút cổ ở chỗ Vô Ưu Hương kia sao?
- Ngươi có thể cam tâm nhìn bộ hạ của ngươi, lão binh đi theo ngươi, mỗi một người trở nên điêu linh sao?
- Ngươi có thể cam tâm nhìn giang sơn thay đổi, nhìn mỗi một lê dân ngươi bảo vệ già đi sao?
- Ngươi vì sao không xuất hiện?
- Hai vạn năm, ngươi vẫn không thể từ trong thất bại đi ra sao? Ngươi còn không thể nhặt lấy lòng tin, vẫn không bỏ được Vô Ưu Hương đi ra sao? Chúng ta đang đợi ngươi, chờ ngươi triệu hoán thủ hạ cũ, lại một lần nữa tranh tài với Thiên Đình kia! Ngươi ở đâu?
Tần Mục cùng Tư bà bà nghe được giọng nói của hắn vang vọng ở trong thiên địa, trong La Phù Thiên tử vong này lại không người nào có thể trả lời câu hỏi của hắn.
- Nhạn Linh của ta, theo ta cùng nhau binh giải!
Trên tế đàn thật cao, trong mùi máu nồng đậm mạnh mẽ, vị thần nhân này đứng dậy, dùng hết tất cả lực lượng phát động thần binh của mình. Một khắc kia có ánh sáng vô cùng nồng đậm mạnh mẽ từ trên đỉnh của tế đàn bạo phát ra, chói mắt như vậy, khiến người ta khó có thể mở mắt nhìn thẳng. Chỉ có thể nghe được giọng nói của hắn giống như sấm sét trên không trung qua lại chấn động.
- Khai Hoàng không ở đây, bảo vệ dư âm!
- Ta, thủ hạ cũ của Khai Hoàng, Thiên Hoàng Tinh Đấu, tướng sĩ La Ngọc của Diêu Quang bộ, lấy thân thể tàn phá này bảo vệ tộc dân, ngăn cản ngươi hạ xuống!
- Binh giải...
- Thần giải...
Ánh sáng bạo phát, có nổ lớn kinh thiên động địa truyền đến, chấn động khủng khiếp nhất thời từ trên đỉnh của tế đàn tràn ra bốn phương tám hướng. Tư bà bà lập tức mở ra Đại La Thiên Tinh Lực Trường, bảo vệ mình và Tần Mục, sóng khí dâng trào bao phủ lấy bọn họ.
Vòng ánh sáng nồng đậm mạnh mẽ oong một tiếng đảo qua Đại La Thiên Tinh Lực Trường. Mặt đất giống như chiếc bánh vỡ bị nướng khét không ngừng lật lên, theo vòng ánh sáng nát bấy. Trên bầu trời một tinh cầu bị tàn phá di chuyển đến nơi đây, gây ra sóng lớn ngập trời, nhưng nó vẫn đứng vững ở trong sóng biển thiên địa cũng bị lần bạo phát này chặn lại. Sóng biển lập tức di chuyển về phía sau, lũ lụt tràn ngập.
Lần này bạo phát cực kỳ ngắn, cũng không lâu lắm, xung quanh tế đàn lại khôi phục sự yên tĩnh, sông máu bao phủ ở trên tế đàn đã không còn sót lại chút gì. Trên tế đàn vị thần nhân này cùng chiến kích của hắn hóa thành hư ảo, tế đàn bị tàn phá, hiện lên màu máu.
Vị thần nhân này đã binh giải chính mình, nguyên thần tiêu tan, hắn sử dụng lực lượng của mình hi sinh cắt ngang trận hiến tế này, khiến cho tồn tại cổ xưa do vị Ma Thần này muốn triệu hoán tới không có cách nào hạ xuống.
Tần Mục kinh ngạc nhìn tòa tế đàn dính máu này, chậm chạp không có nhúc nhích. Tư bà bà không nhịn được nói:
- Mục nhi, đi thôi. Hắn đã lựa chọn tự mình giải thoát, đối với hắn cũng là một chuyện tốt. Dù sao hắn làm được lời hứa hẹn của mình, hoàn thành tâm nguyện. Chúng ta đi tới tòa tế đàn tiếp theo, chỉ mong có thể gặp được Tiều Phu thánh nhân...
Tần Mục đi theo nàng, một đường không nói chuyện. Tư bà bà ngược lại cảm thấy không quen, quay đầu lại cười nói:
- Mục nhi, ngươi đang suy nghĩ gì? Điều này lại không giống với ngươi.
- Ta đang suy nghĩ, có thể tổ tông của ta, vị Khai Hoàng kia có khả năng chưa chắc đã là đại anh hùng trong lòng ta tưởng tượng.
Tần Mục suy nghĩ xuất thần, nói:
- Ta biết mình đến từ Vô Ưu Hương, biết được mình là hậu duệ của Khai Hoàng, trong lòng lại luôn có một niệm tưởng. Ta tưởng tượng Khai Hoàng là một vị đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, đại hào kiệt, hắn có lý niệm vô thượng, có vô số nhân vật anh hùng đi theo hắn, hắn tất nhiên là dễ gần, đáng kính. Nhưng mà...
Hắn lắc đầu, im lặng một lát, nói:
- Có thể hắn không phải là người như vậy. Có thể, hắn chỉ là một lão nhân tham sống sợ chết mục nát, hắn không có dũng khí như vậy, không có ý chí như vậy, hắn chỉ là trốn ở trong Vô Ưu Hương tiếp tục sống cuộc đời mơ mơ màng màng của mình. Có thể hắn phụ vô số anh hùng đi theo hắn...
Tư bà bà chớp chớp mắt, cười khúc khích nói:
- Mục nhi, ngươi vẫn còn con nít, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Thời điểm ta lớn như ngươi vậy... Ừ, khi đó Lệ Thiên Hành đã coi trọng ta, ta đang tính toán làm thế nào loại bỏ hắn... Thời điểm thôn trưởng lớn như ngươi vậy, còn đang chơi bùn!
Tần Mục cười nói:
- Thôn trưởng khi đó hơn phân nửa đã bái sư, bị Nhân Hoàng các đời bồi dưỡng, làm sao có thể chơi bùn? Bà bà, ngài lại nói đùa.
Tư bà bà thấy hắn cười, cười nói:
- Ngươi là hài tử do ta nuôi lớn, tuy rằng thời điểm ngươi đái dầm, ta đối với ngươi không quá tốt, không muốn nuôi ngươi. Chỉ có điều ngươi lớn lên, ta bao giờ cũng lo lắng ngươi rời khỏi ta, rời làng đi, bao giờ cũng nghĩ ngươi có sống tốt hay không, bao giờ cũng lo lắng ngươi bị tổn hại. Đây có lẽ là tâm tính của cha mẹ. Ta không nghĩ ngươi lại lớn lên nhanh như vậy, lại có rất nhiều phiền não. Ngươi đáng lẽ là không buồn không lo... Đều do thôn trưởng ma quỷ kia cho ngươi làm Nhân Hoàng cái gì đó! Chờ sau khi trở về, lão nương phải hất máu chó lên tượng đá của hắn!
Bọn họ đi tới tòa tế đàn thứ hai gần đó. Từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy một vị Ma Thần đang tấn công tòa tế đàn này, nỗ lực cướp đoạt quyền khống chế tế đàn.
Cuộc đại chiến giữa hai vị Ma Thần có cục diện cực kỳ kinh người.
- Phược Nhật La sẽ không sợ trong lòng Tiều Phu thánh nhân nổi lên hung ác, huyết tế La Phù Thiên sao?
Tần Mục lắc đầu.
Tư bà bà buông cái giỏ hoa nhỏ trong tay xuống, từ trong giỏ lấy cái kéo ra, lại lấy ra mấy mảnh vải rách. Mười ngón tay tung bay, xe chỉ luồn kim, khâu lại một bộ trang phục rách, cười nói:
- Phược Nhật La là chuẩn bị lấy chút lợi thế để đàm phán! Đánh chiếm tế đàn càng nhiều, đàm phán lại càng chiếm thượng phong! Lên...
Bộ trang phục rách nàng vừa may xong bay lên, lao về phía chiến trường, trang phục đó nhào tới, tự động mặc lên trên người vị Ma Thần này.
- Bà bà, kinh văn ngài cứ tạm thời giữ lại. La Phù Thiên có rất nhiều nguy hiểm, đặt ở chỗ này của ta cũng vô ích.
Tư bà bà lấy ra một giỏ trúc nhỏ. Đó là một cái giỏ hoa trên tròn dưới vuông, đặt cuộn chỉ ở trong giỏ. Trong rổ còn có chút vải vụn, kéo, kim chỉ các loại, chắc chính là linh binh của nàng.
Hai người nhìn lại về phía sông máu đang cuốn lên trên không trung, chỉ thấy sông máu kia vây quanh vị thần nhân đang cầm chiến kích trên tế đàn này. Mục đích của trận hiến tế này không chỉ đơn thuần là triệu hoán Thần Ma hạ xuống.
Sông máu vẫn chưa hóa thành huyết quang triệu hoán Thần Ma, mà phân ra từng tia máu, trên không trung hóa thành mỗi loại hoa văn huyền diệu. Những phù văn đó rất cao thâm, chắc là pháp môn tế tự của Ma tộc.
Hiến tế thật ra là xuất phát từ Ma tộc, Tần Mục cũng học qua một ít pháp môn hiến tế. Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh chính là một loại pháp môn tế tự xuất từ Đô Thiên ma vương. Đô Thiên ma vương truyền môn pháp môn tế tự này tới Duyên Khang, mục đích của hắn là triệu hoán mình hạ xuống, xâm nhập Duyên Khang, sau lại gặp phải Tần Mục liền bỏ đi ý niệm này.
... Ma tộc cũng có rất nhiều tầng trời. Đô Thiên cùng La Phù Thiên đều là một trong những tầng trời của Ma tộc. Hai thế giới này đều rơi vào trong sự hủy diệt, đều đang tìm biện pháp giúp con dân của mình kéo dài sinh mạng và sinh sôi nảy nở.
Trên thực tế, phần lớn pháp môn tế tự đều đến từ Ma tộc, Ma tộc khai sáng ra rất nhiều hiến tế pháp môn, thành lập được hệ thống văn minh đặc biệt, rất khác biệt với Duyên Khang và Thái Hoàng.
Nhân tộc cũng từ chỗ Ma tộc học được một ít pháp môn tế tự, ví dụ như trong Đại Dục Thiên Ma Kinh lại có rất nhiều pháp môn tế tự cũng là kỹ xảo tu luyện ma đạo.
Nhân tộc từ chỗ của Ma tộc học được không chỉ là pháp môn tế tự, còn có rất nhiều ma công. Ví dụ như vu pháp của Lâu Lan Hoàng Kim cung chính là truyền từ Ngỗi Vu Thần. Ngỗi Vu Thần lại là Ma Thần của Thiên Đình xuống U Đô.
- Không đúng lắm!
Tư bà bà quan sát biển máu trên không trung xung quanh tế đàn. Những phù văn đỏ như máu kia xuất hiện càng lúc càng nhiều, mà ở xung quanh Huyết Hà, vị thần nhân cầm kích đến từ Đại Khư giống như là rơi vào trong tình cảnh khốn cùng, không ngừng xông tới, nỗ lực phá vỡ trận hiến tế này, nhưng trước sau không có cách nào phá giải được.
Hắn thậm chí nỗ lực lao ra khỏi tế đàn nhưng cũng không có cách nào xông ra.
Thực lực của vị Ma Thần chủ trì hiến tế không mạnh mẽ, bằng không cũng sẽ không chết ở dưới tập kích bất ngờ của Tư bà bà. Thực lực của hắn chắc hẳn còn xa mới bằng được thần nhân cầm chiến kích, nhưng mà phương pháp hiến tế của hắn thật sự cao thâm khó dò.
Hắn cho dù chết ở trong tay Tư bà bà, hiến tế máu thịt vẫn có thể bao vây được thần nhân cầm chiến kích ở bên trong, khiến cho đối thủ không có cách nào chạy trốn.
- Hắn dự định hiến tế luôn cả vị thần nhân cầm chiến kích kia!
Tư bà bà rùng mình một cái, lẩm bẩm nói:
- Hắn xem thần nhân cầm chiến kích trở thành tế phẩm, cùng với sông máu, hiến tế ra một vị tồn tại cổ xưa nào đó, triệu hoán vị tồn tại kia hạ xuống...
Tần Mục đối với hiến tế cũng nghiên cứu không sâu, thành tựu của hắn thật ra còn không bằng Tư bà bà. Nhưng dù vậy, hắn cũng nhìn ra được tình cảnh của thần nhân cầm chiến kích kia cực kỳ không ổn.
Trên thân vị thần nhân cầm chiến kích này khoác áo giáp, dưới áo giáp đã có từng giọt máu đang chậm rãi bồng bềnh ra, di chuyển về phía không trung, dung hòa cùng biển máu.
Không chỉ có như vậy, chiến kích trong tay hắn, áo giáp trên người cũng bắt đầu xói mòn tinh khí.
Pháp môn hiến tế của vị Ma Thần này thật sự quá cường đại!
Thần nhân cầm chiến kích đã suy yếu hơn so với lúc trước rất nhiều, bản thân mệt mỏi, khí huyết xói mòn càng nhiều, càng khó có thể chống lại đợt hiến tế này.
- Bà bà vừa giết chết Ma Thần, chỉ sợ là một cường giả tế tự đứng đầu trong Ma tộc! Ngươi giết một Ma Thần vô cùng quan trọng!
Tần Mục nhìn thấy được cảnh ngộ của thần nhân cầm chiến kích này, thất thanh nói.
Tư bà bà chán nản nói:
- Nhưng ta không cứu được vị thần chỉ trên tế đàn này. Chúng ta nhảy vào tế đàn, cũng chỉ có thể mất mạng. Chúng ta thậm chí không ngăn cản được trận hiến tế này, không ngăn cản được tồn tại cổ xưa hạ xuống...
Trên tế đàn, vị thần nhân cầm chiến kích này chạy đông chạy tây nhưng chỉ càng lúc càng tổn hao hơn, cuối cùng hắn bỏ qua chống lại, đứng ở trên đỉnh của tế đàn, ngửa mặt lên trời nhìn vào cái gì đó.
Đây là một vị thần nhân cùng đường bí lối, hắn gần như biến thành tế phẩm phân giải, trở thành chất dinh dưỡng cho một tồn tại cổ xưa khác hạ xuống.
- Ta sớm đã phải chết...
Giọng nói của vị thần nhân cầm kích truyền đến.
Có vẻ hơi cô đơn tiêu điều, hắn đứng ở trên tế đàn cao giọng, âm thanh truyền đi rất xa, lẩm bẩm nói:
- Ta sớm đã phải chết, sớm phải chết ở trong trận thiên tai hai vạn năm trước. Ta sớm nên giống như những đồng đạo đó, chết ở trên chiến trường. Ta không nên yên lặng, không nên biến thành tượng đá trong Đại Khư, không nên kéo dài hơi tàn đến bây giờ, đi bảo vệ hi vọng chó má gì đó, tương lai chó má gì đó...
Tần Mục cùng Tư bà bà đương nhiên giật mình kinh sợ, nhìn vị thần nhân trên tế đàn này. Tuy bọn họ có lòng muốn cứu hắn, lại không thể tránh được.
Vị thần chỉ này quỳ một gối xuống, chống chiến kích chống cự lại trận huyết tế này, âm thanh trầm thấp xuống:
- Hi vọng, sau này, Vô Ưu Hương... Chúng ta yên lặng quá lâu rồi Khai Hoàng, yên lặng đến mức đã không có ý chí chiến đấu, yên lặng đến mức giống như tượng đá lạnh như băng, yên lặng đến mức mong muốn bảo vệ lê dân bách tính của chúng ta năm đó đã kết thúc, đã không nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc, yên lặng đến khi giang sơn này cũng thay đổi dáng vẻ! Ngươi...
Giọng nói của hắn đột nhiên ngẩng cao, hướng lên trời phát ra chất vấn giác ngộ:
- Khai Hoàng, ngươi thì sao? Ngươi đang ở đâu?
- Thế giới lý tưởng trong lòng ngươi, là ngươi co đầu rút cổ ở chỗ Vô Ưu Hương kia sao?
- Ngươi có thể cam tâm nhìn bộ hạ của ngươi, lão binh đi theo ngươi, mỗi một người trở nên điêu linh sao?
- Ngươi có thể cam tâm nhìn giang sơn thay đổi, nhìn mỗi một lê dân ngươi bảo vệ già đi sao?
- Ngươi vì sao không xuất hiện?
- Hai vạn năm, ngươi vẫn không thể từ trong thất bại đi ra sao? Ngươi còn không thể nhặt lấy lòng tin, vẫn không bỏ được Vô Ưu Hương đi ra sao? Chúng ta đang đợi ngươi, chờ ngươi triệu hoán thủ hạ cũ, lại một lần nữa tranh tài với Thiên Đình kia! Ngươi ở đâu?
Tần Mục cùng Tư bà bà nghe được giọng nói của hắn vang vọng ở trong thiên địa, trong La Phù Thiên tử vong này lại không người nào có thể trả lời câu hỏi của hắn.
- Nhạn Linh của ta, theo ta cùng nhau binh giải!
Trên tế đàn thật cao, trong mùi máu nồng đậm mạnh mẽ, vị thần nhân này đứng dậy, dùng hết tất cả lực lượng phát động thần binh của mình. Một khắc kia có ánh sáng vô cùng nồng đậm mạnh mẽ từ trên đỉnh của tế đàn bạo phát ra, chói mắt như vậy, khiến người ta khó có thể mở mắt nhìn thẳng. Chỉ có thể nghe được giọng nói của hắn giống như sấm sét trên không trung qua lại chấn động.
- Khai Hoàng không ở đây, bảo vệ dư âm!
- Ta, thủ hạ cũ của Khai Hoàng, Thiên Hoàng Tinh Đấu, tướng sĩ La Ngọc của Diêu Quang bộ, lấy thân thể tàn phá này bảo vệ tộc dân, ngăn cản ngươi hạ xuống!
- Binh giải...
- Thần giải...
Ánh sáng bạo phát, có nổ lớn kinh thiên động địa truyền đến, chấn động khủng khiếp nhất thời từ trên đỉnh của tế đàn tràn ra bốn phương tám hướng. Tư bà bà lập tức mở ra Đại La Thiên Tinh Lực Trường, bảo vệ mình và Tần Mục, sóng khí dâng trào bao phủ lấy bọn họ.
Vòng ánh sáng nồng đậm mạnh mẽ oong một tiếng đảo qua Đại La Thiên Tinh Lực Trường. Mặt đất giống như chiếc bánh vỡ bị nướng khét không ngừng lật lên, theo vòng ánh sáng nát bấy. Trên bầu trời một tinh cầu bị tàn phá di chuyển đến nơi đây, gây ra sóng lớn ngập trời, nhưng nó vẫn đứng vững ở trong sóng biển thiên địa cũng bị lần bạo phát này chặn lại. Sóng biển lập tức di chuyển về phía sau, lũ lụt tràn ngập.
Lần này bạo phát cực kỳ ngắn, cũng không lâu lắm, xung quanh tế đàn lại khôi phục sự yên tĩnh, sông máu bao phủ ở trên tế đàn đã không còn sót lại chút gì. Trên tế đàn vị thần nhân này cùng chiến kích của hắn hóa thành hư ảo, tế đàn bị tàn phá, hiện lên màu máu.
Vị thần nhân này đã binh giải chính mình, nguyên thần tiêu tan, hắn sử dụng lực lượng của mình hi sinh cắt ngang trận hiến tế này, khiến cho tồn tại cổ xưa do vị Ma Thần này muốn triệu hoán tới không có cách nào hạ xuống.
Tần Mục kinh ngạc nhìn tòa tế đàn dính máu này, chậm chạp không có nhúc nhích. Tư bà bà không nhịn được nói:
- Mục nhi, đi thôi. Hắn đã lựa chọn tự mình giải thoát, đối với hắn cũng là một chuyện tốt. Dù sao hắn làm được lời hứa hẹn của mình, hoàn thành tâm nguyện. Chúng ta đi tới tòa tế đàn tiếp theo, chỉ mong có thể gặp được Tiều Phu thánh nhân...
Tần Mục đi theo nàng, một đường không nói chuyện. Tư bà bà ngược lại cảm thấy không quen, quay đầu lại cười nói:
- Mục nhi, ngươi đang suy nghĩ gì? Điều này lại không giống với ngươi.
- Ta đang suy nghĩ, có thể tổ tông của ta, vị Khai Hoàng kia có khả năng chưa chắc đã là đại anh hùng trong lòng ta tưởng tượng.
Tần Mục suy nghĩ xuất thần, nói:
- Ta biết mình đến từ Vô Ưu Hương, biết được mình là hậu duệ của Khai Hoàng, trong lòng lại luôn có một niệm tưởng. Ta tưởng tượng Khai Hoàng là một vị đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, đại hào kiệt, hắn có lý niệm vô thượng, có vô số nhân vật anh hùng đi theo hắn, hắn tất nhiên là dễ gần, đáng kính. Nhưng mà...
Hắn lắc đầu, im lặng một lát, nói:
- Có thể hắn không phải là người như vậy. Có thể, hắn chỉ là một lão nhân tham sống sợ chết mục nát, hắn không có dũng khí như vậy, không có ý chí như vậy, hắn chỉ là trốn ở trong Vô Ưu Hương tiếp tục sống cuộc đời mơ mơ màng màng của mình. Có thể hắn phụ vô số anh hùng đi theo hắn...
Tư bà bà chớp chớp mắt, cười khúc khích nói:
- Mục nhi, ngươi vẫn còn con nít, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Thời điểm ta lớn như ngươi vậy... Ừ, khi đó Lệ Thiên Hành đã coi trọng ta, ta đang tính toán làm thế nào loại bỏ hắn... Thời điểm thôn trưởng lớn như ngươi vậy, còn đang chơi bùn!
Tần Mục cười nói:
- Thôn trưởng khi đó hơn phân nửa đã bái sư, bị Nhân Hoàng các đời bồi dưỡng, làm sao có thể chơi bùn? Bà bà, ngài lại nói đùa.
Tư bà bà thấy hắn cười, cười nói:
- Ngươi là hài tử do ta nuôi lớn, tuy rằng thời điểm ngươi đái dầm, ta đối với ngươi không quá tốt, không muốn nuôi ngươi. Chỉ có điều ngươi lớn lên, ta bao giờ cũng lo lắng ngươi rời khỏi ta, rời làng đi, bao giờ cũng nghĩ ngươi có sống tốt hay không, bao giờ cũng lo lắng ngươi bị tổn hại. Đây có lẽ là tâm tính của cha mẹ. Ta không nghĩ ngươi lại lớn lên nhanh như vậy, lại có rất nhiều phiền não. Ngươi đáng lẽ là không buồn không lo... Đều do thôn trưởng ma quỷ kia cho ngươi làm Nhân Hoàng cái gì đó! Chờ sau khi trở về, lão nương phải hất máu chó lên tượng đá của hắn!
Bọn họ đi tới tòa tế đàn thứ hai gần đó. Từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy một vị Ma Thần đang tấn công tòa tế đàn này, nỗ lực cướp đoạt quyền khống chế tế đàn.
Cuộc đại chiến giữa hai vị Ma Thần có cục diện cực kỳ kinh người.
- Phược Nhật La sẽ không sợ trong lòng Tiều Phu thánh nhân nổi lên hung ác, huyết tế La Phù Thiên sao?
Tần Mục lắc đầu.
Tư bà bà buông cái giỏ hoa nhỏ trong tay xuống, từ trong giỏ lấy cái kéo ra, lại lấy ra mấy mảnh vải rách. Mười ngón tay tung bay, xe chỉ luồn kim, khâu lại một bộ trang phục rách, cười nói:
- Phược Nhật La là chuẩn bị lấy chút lợi thế để đàm phán! Đánh chiếm tế đàn càng nhiều, đàm phán lại càng chiếm thượng phong! Lên...
Bộ trang phục rách nàng vừa may xong bay lên, lao về phía chiến trường, trang phục đó nhào tới, tự động mặc lên trên người vị Ma Thần này.
Danh sách chương