Đế Thích Thiên Vương Phật rốt cuộc hiểu rõ, cười mà như không cười nói:

- Hồ đồ! Đại Khư là nơi hoang dã. Nơi này là phật giới. Các phật làm sao có thể cho phép ngươi đại khai sát giới?

Ma Viên lộ ra vẻ thất vọng.

Cho dù hắn mở ra linh trí, mặc dù là phật tử, được khen là có thành tựu phật pháp cao thâm khó dò. Tuy rằng được khen là tài hùng biện không gì sánh bằng, nhưng hắn dù sao cũng là sinh linh của Đại Khư.

Rất nhiều sinh linh của Đại Khư đều giống như Tần Mục, từ nhỏ đã có dã tính khó thuần phục, trong lồng ngực có một loại cuồng dã hào hùng không bị cản trở. Cho dù là Tần Mục sinh sống ở Duyên Khang lâu như vậy cũng vẫn hoài niệm quá khứ không bị gò bó của mình, nói gì tới Ma Viên?

Đế Thích Thiên Vương Phật chớp chớp mắt, cười nói:

- Tuy nói không cho phép đại khai sát giới nhưng nếu người khác muốn giết ngươi, ngươi lỡ tay giết ngược lại, vậy cũng là không thể tránh được, đáng được lượng thứ. Cho dù truy cứu tới, cũng sẽ có người tới làm chỗ dựa cho các ngươi.

Tần Mục chớp chớp mắt, hiếu kỳ nói:

- Không biết vị làm chỗ dựa cho chúng ta là ai?

Phật quang sau đầu của Đế Thích Thiên Vương Phật đột nhiên biến mất, trở nên u ám, chớp chớp mắt nói:

- Tất nhiên sẽ có người làm chỗ dựa. Cho nên các ngươi không phải sợ. Hơn nữa, ta cũng muốn nhìn thấy được công pháp Đại Phạm Thiên Vương Phật, khó có được cơ hội lần này, ta cũng muốn lăn lộn đến bên trong phật tử, nói không chừng có thể nhìn thấy Đại Phạm Thiên vương. Ta không có thu đệ tử, cho nên chỉ có thể tự mình ra trận.

Vị Phật tổ này mặc quần áo trường bào màu vàng. Bởi vì dáng người hắn cân xứng, trường bào có vẻ rộng thùng thình, buông xuống đến bàn chân, lại thích để chân trần. Lúc này, hắn loại bỏ phật quang cùng đám người Tần Mục đứng chung một chỗ dường như cũng là một vị phật tử, không giống với nhân phật của phật giới đã gần với Đại Phạm Thiên Vương Phật.

- Vương phật cũng muốn tranh sao?

Minh Tâm hòa thượng kinh ngạc, trong lòng oán thầm nói:

- Ngươi đã chạy tới tranh, ai còn có thể tranh qua được ngươi?

Tần Mục hoài nghi, quan sát vị Phật tổ này từ trên xuống dưới, thầm nghĩ:

- Phật tổ bướng bỉnh như thế, ta ngược lại lần đầu tiên thấy. Phật tổ khác người nào không phải thận trọng vững vàng vô cùng, hắn thế nào nhảy thoát như thế? Giống như tính tình ta...

Tần Mục nói nhỏ:

- Minh Tâm, vị Phật tổ này có lai lịch gì?

Minh Tâm hòa thượng lắc đầu:

- Đại Lôi Âm Tự kinh điển ta nhìn gần hết, nhưng không có bao nhiêu ghi chép về vị Phật tổ này.

Tần Mục chớp chớp mắt, cười nói:

- Vương phật, ngươi vừa mới nói có người sẽ làm chỗ dựa cho chúng ta, chẳng lẽ người này chính là vương phật?

Đế Thích Thiên Vương Phật chớp chớp mắt:

- Ta chưa nói qua.

Tần Mục chớp mắt nói:

- Người xuất gia không được nói dối!

Đế Thích Thiên Vương Phật chớp mắt nói:

- Ta là phật, ta không xuất gia. Ta bất luận đi đến nơi nào đều là nhà ta, cần gì phải xuất gia?

Hai người nhìn nhau chớp mắt. Sau một lúc lâu, mỗi người nghiêng đầu qua chỗ khác, không nhìn tới đối phương.

Trong lòng của Minh Tâm hòa thượng lo sợ bất an:

- Tần sư huynh cùng vương phật đối diện, lá gan thật ghê gớm. Quay đầu lại, nhất định phải dạy hắn chữ chết viết như thế nào...

- Đau sao?

Ma Viên Chiến Không nhỏ giọng hỏi Tần Mục.

Tần Mục gật đầu, vừa rồi nước mắt cũng sắp chảy ra, Đế Thích Thiên Vương Phật vẫn không có lộ ra nửa điểm nhường nhịn, miệng ngậm rất chặt.

Đế Thích Thiên Vương Phật cũng ở đó xoa mắt, đoán chừng là mắt chớp quá nhiều lần, cũng có chút không dễ chịu cho lắm.

Trong lòng Tần Mục nghi ngờ, hành vi cử chỉ của Đế Thích Thiên Vương Phật không giống như là Phật tổ, hắn rất hiếu kỳ. Hơn nữa xử sự cũng có chút mùi vị nhân gian, nhưng mà hắn lại là Đế Thích Thiên phật của phật giới, tồn tại gần với Đại Phạm Thiên Vương Phật.

Hắn không giống như là người của Thiên Đình, nếu là người của Thiên Đình chắc chắn sẽ không cho bọn Tần Mục sắc mặt tốt. Đế Thích Thiên Vương Phật lại đối với Tần Mục bọn họ dường như rất có thiện cảm, hơn nữa còn nói ra có người sẽ giúp đỡ bọn họ.

Đúng vào lúc này, trong ngôi chùa đổ nát phía trước có một nhà sư tuổi còn trẻ đi ra, nói:

- Vị nào là sư huynh từ Diêm Ma La Vương Thiên một đường tranh luận đến Đại Phạm Thiên?

Ma Viên Chiến Không sải bước chân ra, âm thanh như sấm:

- Ta!

Nhà sư này ngửa đầu nhìn lại, Ma Viên giống như một tòa tháp đen khiến cho người ta kính nể, e sợ, hắn vội vàng nói:

- Sư huynh, lão Phật nói ngươi thông qua thử thách, mời ngươi tiến vào trong. Xin mời đi theo ta.

Ma Viên Chiến Không quay đầu lại nhìn Tần Mục và Minh Tâm một chút, Tần Mục cười nói:

- Ngươi đi vào trước là được, ta sẽ đi tìm ngươi.

- Được!

Ma Viên đi theo nhà sư kia, sải bước chân vào ngôi chùa đổ nát.

Sau một lúc lâu, nhà sư kia lại từ trong chùa đi ra, nhìn xung quanh một chút thì chỉ thấy hàng trăm phật tử chư thiên phật giới, người đông nghìn nghịt, bên cạnh còn có từng vị phật lớn đi cùng, hiển nhiên đều tới tranh Đại truyền pháp truyền công của Phạm Thiên Vương Phật.

Nhà sư này khổ sở nói:

- Lão Phật nói, các ngươi tới quá nhiều, tối đa chỉ có thể lại có hai người tiến vào trong. Các ngươi bàn bạc một chút, xem ai tiến vào trong.

Đại Biện Tài Thiên Vương Phật vội vàng nói:

- Lão phật có nói qua, thông qua sát hạch thế nào mới có thể đi vào ngôi miếu nghe giảng hay không?

Nhà sư này lắc đầu nói:

- Lão phật chưa nói, chính các ngươi suy nghĩ thế nào, tùy các ngươi lăn qua lăn lại thế nào là được.

Các phật đến từ chư thiên đều trầm ngâm, tập trung lại một chỗ bàn bạc.

Tần Mục nhìn Đế Thích Thiên Vương Phật bên cạnh một chút, nói:

- Vương phật, ngươi vừa mới nói ngươi cũng là đến từ Đại Lôi Âm Tự, xin hỏi ngươi tiến vào phật giới đã bao nhiêu năm?

Đế Thích Thiên Vương Phật cười nói:

- Đừng nói tới ta, nói về ngươi đi. Lá liễu vàng dán trên trán ngươi là vật gì vậy? Trang sức sao? Thật đẹp mắt.

Tần Mục đang muốn giải thích, Đế Thích Thiên Vương Phật đã thần không biết quỷ không hay tháo lá liễu vàng xuống, Tần Mục bị dọa cho giật mình, đưa tay muốn đoạt lại.

Đế Thích Thiên Vương Phật ra tay thế nào, hắn căn bản không nhìn thấy được, chỉ có điều lá liễu vàng vô cùng quan trọng, trăm triệu lần không thể có sơ suất.

Đế Thích Thiên Vương Phật cười nói:

- Hóa ra là một phong ấn. Con mắt dựng thẳng này của ngươi rất mạnh, vì sao phải phong ấn lại?

Tần Mục vươn tay, mặt đen lại nói:

- Con mắt dựng thẳng này của ta quá mạnh mẽ, chỉ cần ta phát động công pháp lại sẽ có chuyện đáng sợ phát sinh. Ta sợ tổn thương tới người khác, cho nên mới phong ấn lại. Ngươi trả lá liễu vàng cho ta!

- Không trả.

Đế Thích Thiên Vương Phật cười nói:

- Ta muốn xem tất cả thực lực của ngươi. Nếu trả lại ngươi, ngươi dán ở trên mắt, vậy không có gì vui. Lại nói, ai nói cho ngươi biết lá liễu này dán ở trên mắt là có thể phong ấn ngươi lại? Ngươi thử qua sao?

Tần Mục lấy tay chém giết, Đế Thích Thiên Vương Phật vội vàng tránh né. Hai người tranh đoạt một hồi, Tần Mục cả giận nói:

- Đợi gặp phải chuyện, lại hoàn toàn do ngươi chịu trách nhiệm! Có chậu phân, cũng phải đội hết lên trên đầu trọc của ngươi!

Minh Tâm run rẩy, run giọng nói:

- Tần sư huynh, chữ chết có vài cách viết, ta dạy cho ngươi viết như thế nào, ngươi hẳn sẽ học được rất nhanh...

Tần Mục không có cách nào đoạt lại lá liễu vàng, chỉ đành phải thôi.

Hắn nhìn về phía các phật, chỉ thấy những Phật tổ đó còn đang bàn bạc. Mấy trăm vị phật tử lại đang đứng ở đó lẳng lặng chờ, ánh mắt hắn không khỏi chớp động, khẽ nói:

- Ta có một chủ ý, có thể kéo hai danh ngạch vào trong tay!

Đế Thích Thiên Vương Phật vỗ tay cười nói:

- Ta biết! Ngươi là dự định nhân lúc những Phật tổ bàn bạc, một lần hành động vọt vào đúng hay không?

Tần Mục nhìn hắn một lát, trong lòng biết không ổn, bàn chân lập tức bước về phía chùa đổ nát này, nhưng mà đã muộn.

Đế Thích Thiên Vương Phật bước trước hắn một bước, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, nhảy vào trong chùa trước Tần Mục một bước. Bịch một tiếng đóng cánh cửa lớn lại, nhốt Tần Mục ở ngoài cửa, cười nói:

- Tần tiểu hữu, cảm ơn ngươi nhắc nhở, ta tiến vào rồi!

Nhà sư ngồi ở bênh cạnh chùa kia lười biếng nói:

- Chỉ còn lại một danh ngạch.

Rất nhiều phật tử và Phật Đà bị Tần Mục và Đế Thích Thiên Vương Phật kinh động, đều nhìn qua. Đợi đến khi nghe được chỉ còn lại một danh ngạch, nhất thời bọn họ ngồi không yên.

- Ai tiến vào?

Sắc mặt của Ma Luân Pháp Vương đại biến, vội vàng hỏi.

Các Phật Đà khác cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt, không biết ai không ngờ nhân cơ hội lúc bọn họ bàn bạc biện pháp so tài nhảy vào trong ngôi miếu, đoạt được một danh ngạch.

Minh Tâm hòa thượng đứng tại chỗ, còn chưa phục hồi lại tinh thần đã thấy Tần Mục và Đế Thích Thiên Vương Phật vọt tới. Đợi đến khi hai người vọt tới trước cửa chùa hắn mới hồi phục tinh thần, vào lúc này đã phân thắng bại, Đế Thích Thiên Vương Phật nhốt Tần Mục ở ngoài cửa.

- Hóa ra Tần sư huynh nói là biện pháp này!

Hắn tỉnh ngộ lại:

- Thật sự là một ý kiến hay! Chỉ là vì sao vương phật nhốt Tần sư huynh ở bên ngoài? Mọi người cùng nhau tiến vào trong không tốt sao?

Tần Mục đứng ở trước cửa miếu, cao giọng nói:

- Đế Thích thiên vương, ngươi có thể tiến vào trong, nhưng trả lá liễu vàng cho ta! Không có lá liễu vàng, ta không khống chế được lực lượng của ta, sẽ gây ra họa lớn! Xảy ra chuyện, ngươi có thể gánh vác được sao?

- Gánh vác được.

Trong miếu, giọng nói của Đế Thích Thiên Vương Phật dần dần đi xa:

- Ngươi yên tâm đội chậu phân lên đầu ta là được...

Tần Mục giận dữ, đang muốn nói, sắc mặt của Minh Tâm hòa thượng vàng như đất, run giọng nói:

- Tần sư huynh, chữ chết có mấy cách viết, sư huynh thật sự không muốn biết một chút sao?

Tần Mục hít vào một hơi thật dài, xoay người lại. Vẻ tức giận trên mặt biến mất, thay vào đó là dáng vẻ tươi cười hồn nhiên ngây thơ, nhìn về phía rất nhiều phật tử của phật giới sắc mặt mỗi người có chút khó coi, cười nói:

- Các vị sư huynh, chỗ của ta có một viên xá lợi tử thật lớn, các ngươi có xem thử không?

Tay hắn lấy ra kiếm hoàn, kiếm hoàn di chuyển ở trên không trung, nhanh chóng xoay tròn.

Tần Mục cất cao giọng nói:

- Vẫn mong các vị sư huynh nể mặt, nhường một danh ngạch cuối cùng này cho ta, Tần mỗ vô cùng cảm kích.

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Tần Mục vẫn còn có chút do dự. Hắn chưa bao giờ thử qua ở dưới tình huống mở ra con mắt thứ ba phát động Phách Thể Tam Đan Công. Tư bà bà, người mù nói với hắn, hắn chỉ có thể ở dưới tình huống che lại con mắt thứ ba mới có khả năng không hề e ngại phát động công pháp. Nếu như con mắt thứ ba mở ra, lúc này phát động Phách Thể Tam Đan Công sẽ tạo thành hậu quả gì, trong lòng hắn cũng không rõ lắm.

- Bất kể thế nào, Mã gia đối với ta vẫn là tốt nhất, ánh mắt hắn nhìn ta lại giống như nhìn nhi tử của mình vậy. Ta có thể hiểu rõ hắn xem ta trở thành con hắn nuôi lớn, trao cho mình tất cả tình thương của người cha!

Tần Mục cắn răng. Phách Thể Tam Đan Công từ từ phát động, tay áo cùng sợi tóc từ từ bay lên:

- Thứ Mã gia muốn, bất kể như thế nào ta cũng phải giúp hắn lấy được! Cần gì quan tâm hắn là thần hay là ma, chỉ cần ngăn cản ta, thần ngăn giết thần, phật cản giết phật!

Phách Thể Tam Đan Công vận hành đến con mắt thứ ba trên mi tâm của hắn. Con mắt này cực kỳ yêu dị từ mi mắt từ từ mở về hai phía. Hoa văn trận pháp trong mắt nhất thời chậm rãi vận chuyển.

Tần Mục phóng tầm mắt nhìn lại, tất cả mọi người cho dù là Phật Đà ở dưới hai mắt của hắn nhìn chăm chú, thần tàng cũng vô cùng rõ ràng, tất cả đều hiện rõ.

Hắn giống như thần chỉ bóng tối nắm sinh tử trong tay, nhìn chăm chú vào con mồi của mình, hình như ngay cả trong không khí cũng tràn ngập mùi máu tanh và khí thế rét lạnh.

Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một loại hào khí cương định, không nhanh không chậm nói:

- Các vị lui ra. Nếu tiến lên đây, sinh tử không cần luận tới!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện