Sơ tổ Nhân Hoàng có chút mờ mịt, trước công kích liên tiếp giống như mưa rền gió dữ của Tần Mục, hình như còn chưa tỉnh táo lại. Nhưng Nhị tổ bọn họ lại biết hắn không hiểu vì sao Tần Mục không học công pháp thần thông của hắn.
Ý định ban đầu của hắn thật ra chính là khích lệ Tần Mục, khiến Tần Mục bạo phát ra càng nhiều tiềm năng, sau đó sẽ truyền thụ cho Tần Mục công pháp thần thông của mình.
Tần Mục thật sự bị hắn khích lệ, phấn đấu quên mình, không sợ chết, dứt khoát truyền tống mình đến Thái Hoàng Thiên. Trải qua gian nguy, tìm được đường sống trong chỗ chết, cuối cùng công pháp cũng nhập đạo, nắm giữ thực lực ở cùng cảnh giới với hắn, đánh với hắn một trận. Đổi lại thành bất kỳ ai, cũng rất khó có thể từ Thái Hoàng Thiên sống sót trở về. Gian nguy trong đó thế nào có thể tưởng tượng được.
Nhưng Tần Mục bỏ ra nhiều như vậy, lại dùng một câu xem thường, từ chối công pháp thần thông của hắn.
Là xem thường học công pháp thần thông của hắn, hay là khinh thường cách xử sự làm người của hắn?
Có lẽ cả hai đều có đi?
Nhân Hoàng các triều đại liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn tới trên người Nhị tổ, bọn họ cùng vươn tay chọc vào thắt lưng của Nhị tổ.
Nhị tổ Nhân Hoàng bị đau, không mấy tình nguyện tiến lên, đĩnh đạc nói:
- Lão đầu... phì, ngươi thoạt nhìn còn trẻ hơn ta! Sư phụ, bản thân Tần Nhân Hoàng có ngạo khí của hắn. Nếu như ngươi không hủy diệt tâm huyết của chúng ta, không đập bể xương cốt thi thể và mộ bia của ta, hắn cũng sẽ không đối xử với ngươi như vậy. Đừng tự trách mình nữa. Hắn không học công pháp của ngươi, ngươi có thể truyền cho ta.
Sơ tổ Nhân Hoàng liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu nói:
- Ta cho ngươi thời gian tám trăm năm, ngươi trước sau vẫn không thể học được, ta đã tuyệt vọng với ngươi. Ta cảm thấy Tần Nhân Hoàng là phách thể, tối đa mấy tháng là có thể học được.
Nhị tổ Nhân Hoàng nổi giận đùng đùng quay trở lại:
- Sỉ nhục người ta quá lắm rồi. Lão tử không đi khuyên hắn nữa, các ngươi ai thích đi thì đi! Cái tính nết này bị đánh chết cũng là đáng đời!
Các Nhân Hoàng khác đưa mắt nhìn nhau.
Sơ tổ Nhân Hoàng sải bước đi tới, liếc mắt nhìn qua đám người vừa mê man vừa cụt hứng, nói:
- Nơi này là Ngọc Minh Thiên Cung, một trong ba mươi sáu Thiên Cung. Các ngươi tuy đều là Nhân Hoàng, nhưng các ngươi chỉ mới ghé qua bên ngoài Ngọc Minh cung, chính là Nhân Hoàng điện này. Ta dẫn các ngươi đi vào Ngọc Minh cung thật sự. Đi theo ta.
Trong lòng các vị Nhân Hoàng đều cảm thấy buồn bực. Vừa nãy hắn còn mang bộ dáng thương tâm, hiện tại lại dẫn bọn họ đi xem Ngọc Minh cung. Thật không biết Sơ tổ Nhân Hoàng đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng Sơ tổ Nhân Hoàng nói không sai. Những khi còn sống Nhân Hoàng bọn họ tuy thường xuyên đi tới Nhân Hoàng điện, nhưng bọn họ thật sự không hiểu nhiều về Nhân Hoàng điện. Bọn họ có thể cảm nhận được không gian của Nhân Hoàng điện không chỉ có mảnh đất ở trước mắt này. Nhưng mỗi khi bọn họ đi vào, nỗ lực thăm dò trong sương mù dày đặc, đi tới đi lui một hồi sẽ trở lại trước Nhân Hoàng điện.
Dù tính là bay, chạy hết tốc lực, mỗi lần kết quả đều như vậy. Bay thì bay, chạy thì chạy, trước mặt sẽ lại xuất hiện một tòa Nhân Hoàng điện. Dường như, bất kể bọn họ đi từ hướng nào cũng chỉ là một vòng tuần hoàn.
Khi đó, bọn họ đã biết có người sử dụng đại pháp lực chồng chất không gian ở gần Nhân Hoàng điện, không muốn để người khác phát hiện ra bí mật của Nhân Hoàng điện. Người này chỉ có thể là Sơ tổ Nhân Hoàng.
Sơ tổ Nhân Hoàng ẩn thân ở Ngọc Minh cung nhất định là có nguyên nhân của hắn. Bây giờ hắn muốn mở lại Ngọc Minh cung, lại xuất phát từ nguyên nhân gì?
Sơ tổ Nhân Hoàng dẫn bọn họ đi về phía trước, nói:
- Ngọc Minh cung không phải là nơi quyền cao chức trọng. Nhưng ở Khai Hoàng Thiên Đình cũng là địa phương cực kỳ thần thánh. Đây là nơi truyền thụ kiến thức, giáo dục cách làm người. Có bốn vị Thiên Sư từng làm ở đây. Năm đó, khi tai kiếp bạo phát, ta đang học ở chỗ này.
Nhị tổ suy tư nói:
- Một trong bốn vị Thiên Sư có phải mặc trang phục tiều phu không? Khai Sơn tổ sư của Thiên Thánh giáo gọi hắn là Thánh Nhân.
Sơ tổ Nhân Hoàng gật đầu, nói:
- Hắn là một người trong số đó. Năm đó lúc mới bắt đầu tai kiếp, hắn rời khỏi Ngọc Minh cung đi tới tiền tuyến, bày mưu tính kế. Về sau, Ngọc Minh cung có biến, hắn cho rằng ta đã chết. Sau đó hắn phát hiện ta không tham gia chiến đấu mà chạy trốn, hắn không thèm để ý đến ta nữa.
- Ngọc Minh cung có biến sao?
Trong lòng các vị Nhân Hoàng cảm thấy không giải thích được, Tam tổ Nhân Hoàng hỏi:
- Sơ tổ, Ngọc Minh cung xảy ra biến cố gì?
Sơ tổ Nhân Hoàng không đáp, dẫn bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Sương mù dày đặc bỗng nhiên tản đi, xuất hiện trước mặt bọn họ là một tòa Thiên Cung đồ sộ. Nơi đó cứ năm bước là một lầu, mười bước là một các, san sát nối tiếp nhau.
Lầu các tuyệt đẹp giống như giai nhân đôi tám, hành lang cung điện giống như dải lụa, có khí tức của dòng dõi thư hương. Trong lúc mơ hồ dường như còn có thể nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh.
Các vị Nhân Hoàng kinh ngạc không hiểu được, ở đây dường như không gặp phải bất kỳ chiến hỏa nào. Cho dù chỉ là một chút phá hủy do thần thông tạo thành cũng không có.
Cung điện lầu các, đình đài bảo tháp đều có vẻ vô cùng chỉnh tề, dường như vừa mới được xây dựng, không hề có vết tích bị năm tháng ăn mòn.
Đây gần như là chuyện không thể nào.
Khai Hoàng Thiên Đình đã bị hủy diệt, ngoài Ngọc Minh còn có thể nhìn thấy được dấu vết chiến tranh lưu lại, đất đai bị đốt cháy, cùng với vô số nấm mồ của các Thần Ma đã chết trận. Tại sao ở đây lại không bị chiến hỏa ảnh hưởng đến?
Sơ tổ Nhân Hoàng không nói một lời, dẫn bọn họ đi về phía trước. Bọn họ đi qua một tòa đại điện, trong điện bồ đoàn nhiều không đếm xuể. Các thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi đang ngồi ở trong điện ngẩng đầu nhìn về phía trước, hình như đang nghe giảng.
Các vị Nhân Hoàng thầm giật mình. Những thiếu niên nam nữ này trông rất sống động, nhưng bọn họ vẫn nhìn ra được, những thiếu niên nam nữ này sớm đã chết không biết bao nhiêu năm!
Trên giảng đường là một vị Thần Ma dáng vẻ thư sinh đang nâng một tay lên. Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười hình như đang giảng giải ảo diệu của thần thông với những người trẻ tuổi ở phía dưới đài.
Vị Thần Ma này cũng là một bộ thi thể, không có một chút khí tức.
- Thân thể không mục nát, có chuyện gì xảy ra?
Âm thanh Tề Khang Nhân Hoàng khàn khàn, thấp giọng hỏi.
Không có người nào trả lời hắn.
Sơ tổ Nhân Hoàng tiếp tục đi về phía trước, bọn họ vội vàng đuổi theo.
Trên đường bọn họ nhìn thấy được càng nhiều chuyện quỷ dị. Bọn họ ở khúc quanh nhìn thấy một tiểu nữ hài có bím tóc sừng dê, nàng đang ở trạng thái chạy nhanh đuổi theo một con thần khuyển màu đen. Hắc khuyển kia rất bướng bỉnh, không để cho tiểu nữ hài đuổi kịp nó. Trong ánh mắt của thần khuyển lóe ra sự bướng bỉnh còn tiểu nữ hài lại lộ ra vẻ tươi cười. Hình như nàng đang vỗ tay, nói gì đó.
Nhưng tiểu nữ hài và thần khuyển đều đứng ở chỗ, bọn họ đều trong tích tắc chết đi, vẫn duy trì hành động ở thời khắc cuối cùng khi còn sống.
Các vị Nhân Hoàng hết nhìn đông tới tây, trong lòng càng lúc càng kinh sợ.
Cách đó không xa có một vị dáng vẻ thư sinh chỉ tay vào một cô nương trẻ tuổi đứng trước mặt. Trong lòng cô nương kia ôm mấy quyển sách đang ngẩng đầu nhìn lên đầy ngưỡng mộ. Hình như đang xin lão sư chỉ giáo về vấn đề khó khăn nào đó.
Trong viện vẫn có mấy thiếu niên đang tu luyện thần thông. Trong đó có hai thiếu niên đang so tài, bọn họ có dáng người mạnh mẽ, bàn tay kết ấn, hình như đang thi triển một loại ấn pháp thần thông. Mấy người thiếu niên đứng bên cạnh đang mỉm cười, châu đầu ghé tai, hình như đang bàn luận ai lợi hại hơn ai.
Các vị Nhân Hoàng thu hồi ánh mắt, ép xuống chấn động kinh ngạc trong lòng, đuổi theo bước chân của Sơ tổ.
Thấy càng nhiều, trong lòng bọn họ càng sợ hãi. Thời gian ở đây giống như dừng lại, không có bất kỳ âm thanh nào, tất cả mọi người vẫn duy trì hành động cuối cùng khi còn sống.
Yên tĩnh.
Vô cùng yên tĩnh.
Cảm giác yên tĩnh khiến không người nào dám thở dốc!
- Tiến vào học tập tại Ngọc Minh cung đều là nhân tài nổi tiếng trong thế hệ trẻ tuổi của Thiên Đình. Tai biến phát sinh đã hủy hoại tất cả thế hệ sau này của thời đại Khai Hoàng.
Sơ tổ Nhân Hoàng đờ đẫn nói:
- Ra tay tập kích ở đây, sử dụng chính là thần thông của U Đô. Đạo thần thông này loại bỏ tương lai của thời đại Khai Hoàng. Ta may mắn tránh được một kiếp, cũng không dám quay về, hốt hoảng bỏ chạy. Ta vốn nhận thức đạo tâm của mình đã đủ cường đại, ai cũng không thể khiến ta cảm giác được khủng hoảng. Nhưng nhìn nhiều đồng bạn bị như vậy, nhiều người trẻ tuổi và Thần Ma đều đã chết, ta lập tức liền suy sụp...
Các vị Nhân Hoàng im lặng. Đối mặt với biến hóa kịch liệt đến mức khó có thể tưởng tượng này, rất khó để không bị suy sụp.
- Ta trốn, mất hồn mất vía, hoang mang kinh hoàng, giống như là con chó nhà có tang.
Sơ tổ Nhân Hoàng khàn giọng nói:
- Ta nghênh đón đại quân Thiên Đình chạy tới cứu viện, nhưng ta hoàn toàn khiếp sợ. Ta không liều mạng cùng bọn họ, ta tiếp tục trốn. Mãi đến khi ta tỉnh ngộ lại, ta đã không còn chỗ nào có thể trốn được. Ta có thể trốn đi nơi nào? Vì vậy ta quay đầu lại tìm, sau đó...
Khuôn mặt của hắn có chút vặn vẹo, đau lòng đến khó có thể tưởng tượng được, thở hổn hển, hít vài hơi thật sâu:
- Sau đó ta thấy được thi thể của những chiến hữu đó. Ha ha, ta vốn chắc hẳn mình sẽ cùng bọn họ kề vai chiến đấu, cùng nhau chết ở chỗ này, nhưng ta chạy thoát, ta còn sống, bọn họ lại vĩnh viễn chôn ở chỗ này...
Đầu vai hắn run lên hai cái, nuốt nước mắt về trong bụng, sững sờ nói:
- Ta ở chỗ này, trong lòng không muốn sống, muốn chết cùng bọn họ. Đúng lúc này, ta thấy được rất nhiều chủng tộc đang chạy nạn. Đó là một ít thần thông giả hộ tống rất nhiều người phàm chạy nạn. Vì vậy ta thu nhận bọn họ, bảo vệ bọn họ tìm kiếm một nơi có thể sống, nơi con người có thể sinh sôi phát triển.
- Ta tìm kiếm rất lâu, tìm được nơi Thiên Đình rơi xuống. Bọn họ rất cảm kích ta, tôn ta làm Nhân Hoàng. Những người lam lũ mệt mỏi này sử dụng bảo vật cuối cùng của bọn họ chế luyện một cái Nhân Hoàng Ấn, ưng thuận đời đời kiếp kiếp đều phải tuân theo, ghi nhớ trong lòng không dám phản bội lại lời hứa hẹn. Nhưng bọn họ không biết, ta cũng không phải là vị Nhân Hoàng mà bọn họ muốn. Ta chỉ là một tên đào binh hèn nhát!
Hắn tự giễu mỉm cười, lắc đầu:
- Thời thế tạo anh hùng. Ta không muốn làm người anh hùng này. Ta không muốn làm Nhân Hoàng nhưng bọn họ lại đẩy ta đến vị trí này.
Nhị tổ Nhân Hoàng nói:
- Sau đó ngươi lại thu ta làm đồ đệ, ném ấn Nhân Hoàng cho ta, là do ngươi cảm thấy ngươi không xứng với khối Nhân Hoàng ấn này?
Sơ tổ Nhân Hoàng gật đầu.
Hắn đi tới trước một tòa lầu các, ngước mắt nhìn lên chín tầng lầu, khẽ nói:
- Nơi này là Ngọc Minh các. Trong các cất giấu rất nhiều công pháp thần thông của các thời đại Khai Hoàng. So với đạo pháp thần thông của Thái Hoàng Thiên còn tốt hơn rất nhiều. Các ngươi có thể tiến vào bên trong. Các ngươi muốn học cái gì thì học.
Hắn ngồi trên thềm đá trước Ngọc Minh các, dáng vẻ buồn bã, nhìn mỗi người trước Ngọc Minh các mặc dù đã sớm chết lại vẫn giống như người sống sót bình thường. Đó là những khuôn mặt quen thuộc, dù cho hai vạn năm đã qua đi, hắn vẫn có thể kêu chính xác tên của bọn họ.
Đám người Nhị tổ Nhân Hoàng cũng không đi vào Ngọc Minh các ngay mà nhìn hắn.
Nhị tổ đột nhiên khàn giọng nói:
- Sư phụ, ngươi đã có công pháp thần thông cao hơn, vì sao không truyền cho ta? Vì sao không truyền cho người đời? Ngươi cảm thấy những người ngươi cứu sống kia đều là dân đen, không xứng với công pháp ở đây sao?
Hắn không nhịn được lớn tiếng chất vấn, cười lạnh nói:
- Đúng. Ngươi được các tộc cùng tôn lên làm Nhân Hoàng, chúng ta chỉ là dân đen được ngươi nghĩ cách cứu giúp, là huyết thống người phàm không cao quý bằng ngươi. Ngươi là hoàng tử, cao cao tại thượng, chúng ta không xứng với công pháp của ngươi! Ngươi nếu muốn truyền, từ hai vạn năm trước vì sao ngươi không truyền?
Hắn không nhịn được chua xót khổ sở trong lòng, cao giọng nói:
- Ngươi biết không? Sau khi ngươi đi, ta một mình đối đầu với Thượng Thương, liều mạng chinh chiến. Bao nhiêu lần ta thiếu chút nữa bị đánh chết, nhưng cũng bởi vì ngươi đưa cho ta khối ấn nát kia, ta lại kiên trì chống đỡ được. Ta cảm thấy mình là Nhân Hoàng, mình nên vì nhân tộc của mình mà làm chút chuyện gì đó! Ngươi dạy ta, ngươi ngược lại dạy ta!
Sơ tổ đờ đẫn.
Nhị tổ chỉ vào Nhân Hoàng các đời sau này, lạnh lùng nói:
- Bọn họ, bọn họ cũng thừa kế khối ấn nát kia của ngươi, vì ngươi nhưng ngươi cũng chẳng thèm ngó đến lý tưởng của bọn họ. Bọn họ liều mạng cả đời, đấu tranh cả đời, bỏ ra tâm huyết suốt đời! Bọn họ có rất nhiều người cả đời đều không có thành hôn, không có hài tử, không có hậu đại. Bởi họ sợ thân phận Nhân Hoàng này sẽ liên lụy đến hậu nhân, sợ nói chuyện yêu đương làm chậm trễ sự nghiệp của Nhân Hoàng! Nhưng ngươi thì sao? Ngươi né cả đời, né tránh hai vạn năm... Ngươi phụ chúng ta!
Thân thể của Sơ tổ run rẩy, lắc đầu nói:
- Ta không thể truyền. Thời đại Khai Hoàng chỉ còn lại có ngần ấy người. Ta không thể truyền cho các ngươi. Nếu ta truyền cho các ngươi, các ngươi có lực uy hiếp, sẽ lại bị tiêu diệt.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt chứa đầy lệ quang:
- Truyền cho các ngươi, chính là hại các ngươi. Ta không thể truyền...
Nhị tổ đờ đẫn qua một hồi lâu mới khổ sở nói:
- Hiện tại chúng ta đã chết, chỉ còn lại nguyên thần. Ngươi lúc này truyền cho chúng ta còn có tác dụng gì chứ?
Sơ tổ chôn đầu nơi khuỷu tay, âm thanh khàn khàn nói:
- Trong Ngọc Minh cung có rất nhiều thân thể. Bọn họ chết quá nhanh, thân thể cũng được bảo tồn, các ngươi... Các ngươi từng người đoạt xác sống lại đi. Tần Nhân Hoàng cần các ngươi, hắn mới xứng đáng làm Nhân Hoàng... Đi! Đi! Đừng để ta nhìn thấy các ngươi!
Nhị tổ cùng các triều đại Nhân Hoàng đều suy nghĩ đến xuất thần. Đột nhiên Nhị tổ cúi người:
- Lão sư!
Các Nhân Hoàng khác cũng đều cúi người. Sơ tổ Nhân Hoàng ngẩng đầu che mặt rời đi.
- Sơ tổ còn có thể trở về sao?
Ý Sơn hỏi.
Nhị tổ tâm tình nặng nề, nói:
- Hắn có lẽ đã nhìn thấy được hi vọng từ trên người Tần Nhân Hoàng, nhưng hắn lại không muốn nhìn thấy cảnh chúng ta đoạt xác sống lại trong thân thể người quen cũ của hắn. Ta không biết hắn có muốn trở về hay không, nhưng nếu hắn trở về lại nhìn thấy khuôn mặt của chúng ta sau khi sống lại, sẽ khiến hắn nhớ tới những người quen cũ đó...
Ý định ban đầu của hắn thật ra chính là khích lệ Tần Mục, khiến Tần Mục bạo phát ra càng nhiều tiềm năng, sau đó sẽ truyền thụ cho Tần Mục công pháp thần thông của mình.
Tần Mục thật sự bị hắn khích lệ, phấn đấu quên mình, không sợ chết, dứt khoát truyền tống mình đến Thái Hoàng Thiên. Trải qua gian nguy, tìm được đường sống trong chỗ chết, cuối cùng công pháp cũng nhập đạo, nắm giữ thực lực ở cùng cảnh giới với hắn, đánh với hắn một trận. Đổi lại thành bất kỳ ai, cũng rất khó có thể từ Thái Hoàng Thiên sống sót trở về. Gian nguy trong đó thế nào có thể tưởng tượng được.
Nhưng Tần Mục bỏ ra nhiều như vậy, lại dùng một câu xem thường, từ chối công pháp thần thông của hắn.
Là xem thường học công pháp thần thông của hắn, hay là khinh thường cách xử sự làm người của hắn?
Có lẽ cả hai đều có đi?
Nhân Hoàng các triều đại liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn tới trên người Nhị tổ, bọn họ cùng vươn tay chọc vào thắt lưng của Nhị tổ.
Nhị tổ Nhân Hoàng bị đau, không mấy tình nguyện tiến lên, đĩnh đạc nói:
- Lão đầu... phì, ngươi thoạt nhìn còn trẻ hơn ta! Sư phụ, bản thân Tần Nhân Hoàng có ngạo khí của hắn. Nếu như ngươi không hủy diệt tâm huyết của chúng ta, không đập bể xương cốt thi thể và mộ bia của ta, hắn cũng sẽ không đối xử với ngươi như vậy. Đừng tự trách mình nữa. Hắn không học công pháp của ngươi, ngươi có thể truyền cho ta.
Sơ tổ Nhân Hoàng liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu nói:
- Ta cho ngươi thời gian tám trăm năm, ngươi trước sau vẫn không thể học được, ta đã tuyệt vọng với ngươi. Ta cảm thấy Tần Nhân Hoàng là phách thể, tối đa mấy tháng là có thể học được.
Nhị tổ Nhân Hoàng nổi giận đùng đùng quay trở lại:
- Sỉ nhục người ta quá lắm rồi. Lão tử không đi khuyên hắn nữa, các ngươi ai thích đi thì đi! Cái tính nết này bị đánh chết cũng là đáng đời!
Các Nhân Hoàng khác đưa mắt nhìn nhau.
Sơ tổ Nhân Hoàng sải bước đi tới, liếc mắt nhìn qua đám người vừa mê man vừa cụt hứng, nói:
- Nơi này là Ngọc Minh Thiên Cung, một trong ba mươi sáu Thiên Cung. Các ngươi tuy đều là Nhân Hoàng, nhưng các ngươi chỉ mới ghé qua bên ngoài Ngọc Minh cung, chính là Nhân Hoàng điện này. Ta dẫn các ngươi đi vào Ngọc Minh cung thật sự. Đi theo ta.
Trong lòng các vị Nhân Hoàng đều cảm thấy buồn bực. Vừa nãy hắn còn mang bộ dáng thương tâm, hiện tại lại dẫn bọn họ đi xem Ngọc Minh cung. Thật không biết Sơ tổ Nhân Hoàng đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng Sơ tổ Nhân Hoàng nói không sai. Những khi còn sống Nhân Hoàng bọn họ tuy thường xuyên đi tới Nhân Hoàng điện, nhưng bọn họ thật sự không hiểu nhiều về Nhân Hoàng điện. Bọn họ có thể cảm nhận được không gian của Nhân Hoàng điện không chỉ có mảnh đất ở trước mắt này. Nhưng mỗi khi bọn họ đi vào, nỗ lực thăm dò trong sương mù dày đặc, đi tới đi lui một hồi sẽ trở lại trước Nhân Hoàng điện.
Dù tính là bay, chạy hết tốc lực, mỗi lần kết quả đều như vậy. Bay thì bay, chạy thì chạy, trước mặt sẽ lại xuất hiện một tòa Nhân Hoàng điện. Dường như, bất kể bọn họ đi từ hướng nào cũng chỉ là một vòng tuần hoàn.
Khi đó, bọn họ đã biết có người sử dụng đại pháp lực chồng chất không gian ở gần Nhân Hoàng điện, không muốn để người khác phát hiện ra bí mật của Nhân Hoàng điện. Người này chỉ có thể là Sơ tổ Nhân Hoàng.
Sơ tổ Nhân Hoàng ẩn thân ở Ngọc Minh cung nhất định là có nguyên nhân của hắn. Bây giờ hắn muốn mở lại Ngọc Minh cung, lại xuất phát từ nguyên nhân gì?
Sơ tổ Nhân Hoàng dẫn bọn họ đi về phía trước, nói:
- Ngọc Minh cung không phải là nơi quyền cao chức trọng. Nhưng ở Khai Hoàng Thiên Đình cũng là địa phương cực kỳ thần thánh. Đây là nơi truyền thụ kiến thức, giáo dục cách làm người. Có bốn vị Thiên Sư từng làm ở đây. Năm đó, khi tai kiếp bạo phát, ta đang học ở chỗ này.
Nhị tổ suy tư nói:
- Một trong bốn vị Thiên Sư có phải mặc trang phục tiều phu không? Khai Sơn tổ sư của Thiên Thánh giáo gọi hắn là Thánh Nhân.
Sơ tổ Nhân Hoàng gật đầu, nói:
- Hắn là một người trong số đó. Năm đó lúc mới bắt đầu tai kiếp, hắn rời khỏi Ngọc Minh cung đi tới tiền tuyến, bày mưu tính kế. Về sau, Ngọc Minh cung có biến, hắn cho rằng ta đã chết. Sau đó hắn phát hiện ta không tham gia chiến đấu mà chạy trốn, hắn không thèm để ý đến ta nữa.
- Ngọc Minh cung có biến sao?
Trong lòng các vị Nhân Hoàng cảm thấy không giải thích được, Tam tổ Nhân Hoàng hỏi:
- Sơ tổ, Ngọc Minh cung xảy ra biến cố gì?
Sơ tổ Nhân Hoàng không đáp, dẫn bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Sương mù dày đặc bỗng nhiên tản đi, xuất hiện trước mặt bọn họ là một tòa Thiên Cung đồ sộ. Nơi đó cứ năm bước là một lầu, mười bước là một các, san sát nối tiếp nhau.
Lầu các tuyệt đẹp giống như giai nhân đôi tám, hành lang cung điện giống như dải lụa, có khí tức của dòng dõi thư hương. Trong lúc mơ hồ dường như còn có thể nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh.
Các vị Nhân Hoàng kinh ngạc không hiểu được, ở đây dường như không gặp phải bất kỳ chiến hỏa nào. Cho dù chỉ là một chút phá hủy do thần thông tạo thành cũng không có.
Cung điện lầu các, đình đài bảo tháp đều có vẻ vô cùng chỉnh tề, dường như vừa mới được xây dựng, không hề có vết tích bị năm tháng ăn mòn.
Đây gần như là chuyện không thể nào.
Khai Hoàng Thiên Đình đã bị hủy diệt, ngoài Ngọc Minh còn có thể nhìn thấy được dấu vết chiến tranh lưu lại, đất đai bị đốt cháy, cùng với vô số nấm mồ của các Thần Ma đã chết trận. Tại sao ở đây lại không bị chiến hỏa ảnh hưởng đến?
Sơ tổ Nhân Hoàng không nói một lời, dẫn bọn họ đi về phía trước. Bọn họ đi qua một tòa đại điện, trong điện bồ đoàn nhiều không đếm xuể. Các thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi đang ngồi ở trong điện ngẩng đầu nhìn về phía trước, hình như đang nghe giảng.
Các vị Nhân Hoàng thầm giật mình. Những thiếu niên nam nữ này trông rất sống động, nhưng bọn họ vẫn nhìn ra được, những thiếu niên nam nữ này sớm đã chết không biết bao nhiêu năm!
Trên giảng đường là một vị Thần Ma dáng vẻ thư sinh đang nâng một tay lên. Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười hình như đang giảng giải ảo diệu của thần thông với những người trẻ tuổi ở phía dưới đài.
Vị Thần Ma này cũng là một bộ thi thể, không có một chút khí tức.
- Thân thể không mục nát, có chuyện gì xảy ra?
Âm thanh Tề Khang Nhân Hoàng khàn khàn, thấp giọng hỏi.
Không có người nào trả lời hắn.
Sơ tổ Nhân Hoàng tiếp tục đi về phía trước, bọn họ vội vàng đuổi theo.
Trên đường bọn họ nhìn thấy được càng nhiều chuyện quỷ dị. Bọn họ ở khúc quanh nhìn thấy một tiểu nữ hài có bím tóc sừng dê, nàng đang ở trạng thái chạy nhanh đuổi theo một con thần khuyển màu đen. Hắc khuyển kia rất bướng bỉnh, không để cho tiểu nữ hài đuổi kịp nó. Trong ánh mắt của thần khuyển lóe ra sự bướng bỉnh còn tiểu nữ hài lại lộ ra vẻ tươi cười. Hình như nàng đang vỗ tay, nói gì đó.
Nhưng tiểu nữ hài và thần khuyển đều đứng ở chỗ, bọn họ đều trong tích tắc chết đi, vẫn duy trì hành động ở thời khắc cuối cùng khi còn sống.
Các vị Nhân Hoàng hết nhìn đông tới tây, trong lòng càng lúc càng kinh sợ.
Cách đó không xa có một vị dáng vẻ thư sinh chỉ tay vào một cô nương trẻ tuổi đứng trước mặt. Trong lòng cô nương kia ôm mấy quyển sách đang ngẩng đầu nhìn lên đầy ngưỡng mộ. Hình như đang xin lão sư chỉ giáo về vấn đề khó khăn nào đó.
Trong viện vẫn có mấy thiếu niên đang tu luyện thần thông. Trong đó có hai thiếu niên đang so tài, bọn họ có dáng người mạnh mẽ, bàn tay kết ấn, hình như đang thi triển một loại ấn pháp thần thông. Mấy người thiếu niên đứng bên cạnh đang mỉm cười, châu đầu ghé tai, hình như đang bàn luận ai lợi hại hơn ai.
Các vị Nhân Hoàng thu hồi ánh mắt, ép xuống chấn động kinh ngạc trong lòng, đuổi theo bước chân của Sơ tổ.
Thấy càng nhiều, trong lòng bọn họ càng sợ hãi. Thời gian ở đây giống như dừng lại, không có bất kỳ âm thanh nào, tất cả mọi người vẫn duy trì hành động cuối cùng khi còn sống.
Yên tĩnh.
Vô cùng yên tĩnh.
Cảm giác yên tĩnh khiến không người nào dám thở dốc!
- Tiến vào học tập tại Ngọc Minh cung đều là nhân tài nổi tiếng trong thế hệ trẻ tuổi của Thiên Đình. Tai biến phát sinh đã hủy hoại tất cả thế hệ sau này của thời đại Khai Hoàng.
Sơ tổ Nhân Hoàng đờ đẫn nói:
- Ra tay tập kích ở đây, sử dụng chính là thần thông của U Đô. Đạo thần thông này loại bỏ tương lai của thời đại Khai Hoàng. Ta may mắn tránh được một kiếp, cũng không dám quay về, hốt hoảng bỏ chạy. Ta vốn nhận thức đạo tâm của mình đã đủ cường đại, ai cũng không thể khiến ta cảm giác được khủng hoảng. Nhưng nhìn nhiều đồng bạn bị như vậy, nhiều người trẻ tuổi và Thần Ma đều đã chết, ta lập tức liền suy sụp...
Các vị Nhân Hoàng im lặng. Đối mặt với biến hóa kịch liệt đến mức khó có thể tưởng tượng này, rất khó để không bị suy sụp.
- Ta trốn, mất hồn mất vía, hoang mang kinh hoàng, giống như là con chó nhà có tang.
Sơ tổ Nhân Hoàng khàn giọng nói:
- Ta nghênh đón đại quân Thiên Đình chạy tới cứu viện, nhưng ta hoàn toàn khiếp sợ. Ta không liều mạng cùng bọn họ, ta tiếp tục trốn. Mãi đến khi ta tỉnh ngộ lại, ta đã không còn chỗ nào có thể trốn được. Ta có thể trốn đi nơi nào? Vì vậy ta quay đầu lại tìm, sau đó...
Khuôn mặt của hắn có chút vặn vẹo, đau lòng đến khó có thể tưởng tượng được, thở hổn hển, hít vài hơi thật sâu:
- Sau đó ta thấy được thi thể của những chiến hữu đó. Ha ha, ta vốn chắc hẳn mình sẽ cùng bọn họ kề vai chiến đấu, cùng nhau chết ở chỗ này, nhưng ta chạy thoát, ta còn sống, bọn họ lại vĩnh viễn chôn ở chỗ này...
Đầu vai hắn run lên hai cái, nuốt nước mắt về trong bụng, sững sờ nói:
- Ta ở chỗ này, trong lòng không muốn sống, muốn chết cùng bọn họ. Đúng lúc này, ta thấy được rất nhiều chủng tộc đang chạy nạn. Đó là một ít thần thông giả hộ tống rất nhiều người phàm chạy nạn. Vì vậy ta thu nhận bọn họ, bảo vệ bọn họ tìm kiếm một nơi có thể sống, nơi con người có thể sinh sôi phát triển.
- Ta tìm kiếm rất lâu, tìm được nơi Thiên Đình rơi xuống. Bọn họ rất cảm kích ta, tôn ta làm Nhân Hoàng. Những người lam lũ mệt mỏi này sử dụng bảo vật cuối cùng của bọn họ chế luyện một cái Nhân Hoàng Ấn, ưng thuận đời đời kiếp kiếp đều phải tuân theo, ghi nhớ trong lòng không dám phản bội lại lời hứa hẹn. Nhưng bọn họ không biết, ta cũng không phải là vị Nhân Hoàng mà bọn họ muốn. Ta chỉ là một tên đào binh hèn nhát!
Hắn tự giễu mỉm cười, lắc đầu:
- Thời thế tạo anh hùng. Ta không muốn làm người anh hùng này. Ta không muốn làm Nhân Hoàng nhưng bọn họ lại đẩy ta đến vị trí này.
Nhị tổ Nhân Hoàng nói:
- Sau đó ngươi lại thu ta làm đồ đệ, ném ấn Nhân Hoàng cho ta, là do ngươi cảm thấy ngươi không xứng với khối Nhân Hoàng ấn này?
Sơ tổ Nhân Hoàng gật đầu.
Hắn đi tới trước một tòa lầu các, ngước mắt nhìn lên chín tầng lầu, khẽ nói:
- Nơi này là Ngọc Minh các. Trong các cất giấu rất nhiều công pháp thần thông của các thời đại Khai Hoàng. So với đạo pháp thần thông của Thái Hoàng Thiên còn tốt hơn rất nhiều. Các ngươi có thể tiến vào bên trong. Các ngươi muốn học cái gì thì học.
Hắn ngồi trên thềm đá trước Ngọc Minh các, dáng vẻ buồn bã, nhìn mỗi người trước Ngọc Minh các mặc dù đã sớm chết lại vẫn giống như người sống sót bình thường. Đó là những khuôn mặt quen thuộc, dù cho hai vạn năm đã qua đi, hắn vẫn có thể kêu chính xác tên của bọn họ.
Đám người Nhị tổ Nhân Hoàng cũng không đi vào Ngọc Minh các ngay mà nhìn hắn.
Nhị tổ đột nhiên khàn giọng nói:
- Sư phụ, ngươi đã có công pháp thần thông cao hơn, vì sao không truyền cho ta? Vì sao không truyền cho người đời? Ngươi cảm thấy những người ngươi cứu sống kia đều là dân đen, không xứng với công pháp ở đây sao?
Hắn không nhịn được lớn tiếng chất vấn, cười lạnh nói:
- Đúng. Ngươi được các tộc cùng tôn lên làm Nhân Hoàng, chúng ta chỉ là dân đen được ngươi nghĩ cách cứu giúp, là huyết thống người phàm không cao quý bằng ngươi. Ngươi là hoàng tử, cao cao tại thượng, chúng ta không xứng với công pháp của ngươi! Ngươi nếu muốn truyền, từ hai vạn năm trước vì sao ngươi không truyền?
Hắn không nhịn được chua xót khổ sở trong lòng, cao giọng nói:
- Ngươi biết không? Sau khi ngươi đi, ta một mình đối đầu với Thượng Thương, liều mạng chinh chiến. Bao nhiêu lần ta thiếu chút nữa bị đánh chết, nhưng cũng bởi vì ngươi đưa cho ta khối ấn nát kia, ta lại kiên trì chống đỡ được. Ta cảm thấy mình là Nhân Hoàng, mình nên vì nhân tộc của mình mà làm chút chuyện gì đó! Ngươi dạy ta, ngươi ngược lại dạy ta!
Sơ tổ đờ đẫn.
Nhị tổ chỉ vào Nhân Hoàng các đời sau này, lạnh lùng nói:
- Bọn họ, bọn họ cũng thừa kế khối ấn nát kia của ngươi, vì ngươi nhưng ngươi cũng chẳng thèm ngó đến lý tưởng của bọn họ. Bọn họ liều mạng cả đời, đấu tranh cả đời, bỏ ra tâm huyết suốt đời! Bọn họ có rất nhiều người cả đời đều không có thành hôn, không có hài tử, không có hậu đại. Bởi họ sợ thân phận Nhân Hoàng này sẽ liên lụy đến hậu nhân, sợ nói chuyện yêu đương làm chậm trễ sự nghiệp của Nhân Hoàng! Nhưng ngươi thì sao? Ngươi né cả đời, né tránh hai vạn năm... Ngươi phụ chúng ta!
Thân thể của Sơ tổ run rẩy, lắc đầu nói:
- Ta không thể truyền. Thời đại Khai Hoàng chỉ còn lại có ngần ấy người. Ta không thể truyền cho các ngươi. Nếu ta truyền cho các ngươi, các ngươi có lực uy hiếp, sẽ lại bị tiêu diệt.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt chứa đầy lệ quang:
- Truyền cho các ngươi, chính là hại các ngươi. Ta không thể truyền...
Nhị tổ đờ đẫn qua một hồi lâu mới khổ sở nói:
- Hiện tại chúng ta đã chết, chỉ còn lại nguyên thần. Ngươi lúc này truyền cho chúng ta còn có tác dụng gì chứ?
Sơ tổ chôn đầu nơi khuỷu tay, âm thanh khàn khàn nói:
- Trong Ngọc Minh cung có rất nhiều thân thể. Bọn họ chết quá nhanh, thân thể cũng được bảo tồn, các ngươi... Các ngươi từng người đoạt xác sống lại đi. Tần Nhân Hoàng cần các ngươi, hắn mới xứng đáng làm Nhân Hoàng... Đi! Đi! Đừng để ta nhìn thấy các ngươi!
Nhị tổ cùng các triều đại Nhân Hoàng đều suy nghĩ đến xuất thần. Đột nhiên Nhị tổ cúi người:
- Lão sư!
Các Nhân Hoàng khác cũng đều cúi người. Sơ tổ Nhân Hoàng ngẩng đầu che mặt rời đi.
- Sơ tổ còn có thể trở về sao?
Ý Sơn hỏi.
Nhị tổ tâm tình nặng nề, nói:
- Hắn có lẽ đã nhìn thấy được hi vọng từ trên người Tần Nhân Hoàng, nhưng hắn lại không muốn nhìn thấy cảnh chúng ta đoạt xác sống lại trong thân thể người quen cũ của hắn. Ta không biết hắn có muốn trở về hay không, nhưng nếu hắn trở về lại nhìn thấy khuôn mặt của chúng ta sau khi sống lại, sẽ khiến hắn nhớ tới những người quen cũ đó...
Danh sách chương