Lâu thuyền ở trong dao động giống như là một con thuyền nho nhỏ ở trong giông bão giữa đại dương mênh mông, bị sóng lớn vỗ lên xuống không ngừng, đột nhiên một cánh song linh nổ tung, thuyền vù vù bay ra.
Vù, một tầng lầu bị bẻ gẫy, bay ra ngoài. Tần Mục và Linh Dục Tú vội vàng ôm lấy cây cột của lâu vũ, chỉ nghe cây cột truyền đến âm thanh răng rắc răng rắc.
- Ôm thắt lưng của ta!
Tần Mục cao giọng nói.
Linh Dục Tú không nghe rõ:
- Cái gì?
- Ôm thắt lưng của ta...
Lần này Linh Dục Tú cuối cùng nghe rõ, lập tức buông tay ôm lấy vòng eo của hắn. Tần Mục cảm giác được phía sau có hai nơi mềm mại, rất thoải mái, nhưng không chú ý tới xem đó là vật gì lại mềm như thế, quyết định thật nhanh phát động Thiên Địa Ấn Pháp.
Trời đất quay cuồng tâm không đổi!
Một thức ấn pháp này thi triển ra, nhất thời dao động cuồng bạo bị bàn tay của hắn dẫn động, xoay tròn ở xung quanh hắn. Tần Mục kêu lên một tiếng rên rỉ, chỉ cảm thấy giữa hai tay truyền đến áp lực gần như bẻ gãy cánh tay hắn, nhưng hắn chỉ có thể tiếp tục chống đỡ.
Đột nhiên cây cột lâu vũ chống đỡ lâu như vậy rắc một tiếng bị bẻ gẫy, cả đống lâu lâu bay lên, rơi vào trong tinh không.
Linh Dục Tú bị dọa cho giật mình, vội vàng ôm chặt lấy Tần Mục.
Tần Mục cố gắng hết khả năng phát động Thiên Địa ấn, đối đầu với dao động càng lúc càng mạnh, chiếc lâu thuyền này vẫn đang điên cuồng lăn. Đầu phượng ở đầu thuyền đã bị bẻ gẫy, sàn thuyền vang lên những tiếng bùm bùm, không ngừng bay ra, thân thuyền đổ nát.
Ầm...
Cửa khoang nổ tung, trong khoang thuyền truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Ban Công Thố. Linh Dục Tú nghe được âm thanh này, thầm nghĩ:
- Ban Công Thố thật sự thông minh cơ trí vô cùng, không ngờ đã sớm trốn trong khoang thuyền, lẽ nào hắn có thể sớm biết trước nguy hiểm? Ban Công Thố ở trong khoang thuyền lăn lông lốc, bị xóc nảy đánh tới đánh lui. Đột nhiên dao động ngừng xuống, chiếc thuyền vỡ này vẫn đang không ngừng lăn lộn, chẳng biết lúc nào mới có thể dừng lại.
Hai tay của Tần Mục đan xen, đổi lại thành một chiêu Thủy Phong Hỏa Định Ngũ Hành trong Thiên Địa ấn, lâu thuyền chậm rãi dừng xoay tròn. Sắc mặt của hắn đỏ lên, da thịt gần như văng ra tung tóe, cuối cùng cũng ổn định lại.
Tần Mục bỏ đi Thiên Địa ấn, hai chân run rẩy, hai tay đã co giật không dừng, không nâng lên nổi nữa, cơ lưng hình như bị xé rách, hắn đau đến hít khí lạnh.
Chiếc thuyền này đổ nát, sáu cánh bị bẻ gẫy ba đôi, đầu phượng cũng bị bẻ gẫy, cột buồm thuyền rơi xuống. Buồm nghìn lở trăm lỗ, lâu vũ không cánh mà bay, thân thuyền mở ra xung quanh, thậm chí ngay cả không khí trong lâu thuyền cũng nhanh chóng lộ ra ngoài, chắc là màn nguyên khí của lâu thuyền đã vỡ tan.
Tần Mục giãy giụa bước bàn chân ra, chạy vội dọc theo màn nguyên khí của lâu thuyền, tu bổ vết nứt. Sau một lúc lâu mới dừng lại, thở phào nhẹ nhõm:
- Chắc hẳn là có thể kiên trì được một khoảng thời gian. Không biết Sơ tổ thế nào... Tú muội, có thể buông ra.
Linh Dục Tú vội vàng buông thắt lưng hắn ra, khuôn mặt đỏ bừng.
Tần Mục vừa rồi chạy dọc theo màn nguyên khí của lâu thuyền, nàng vẫn ôm thắt lưng của Tần Mục không buông tay, khiến cho Tần Mục kéo nàng chạy một vòng.
Tần Mục nhịn xuống đau xót trên người, phân biệt phương hướng, đã thấy nơi này là tinh không xa lạ, không có phân biệt trên dưới, không có khác biệt lục hợp. Hắn nhìn lại về phía xa, không ngờ không nhìn thấy được chiến trường của Sơ tổ và Đại Nhật Tinh Quân ở nơi nào.
Nếu không tìm được chiến trường, cho dù là lâu thuyền lúc trước đi vòng vòng qua mặt trời này cũng không có cách nào nhìn thấy được!
Trong lòng Tần Mục hoàn toàn lạnh lẽo, sốt ruột vội vàng nắm được hạt châu trí tuệ trên cổ, kích thích hai cái. Hắn lấy lại bình tĩnh, nói:
- Chúng ta bây giờ không thể đi lại lung tung, tốt nhất là đứng ở tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi đám người Sơ tổ hoặc Xích Khê tìm qua.
Linh Dục Tú nhìn lại xung quanh, lẩm bẩm nói:
- Nhưng nếu bọn họ không tìm được chúng ta thì sao? Nếu...
- Bọn họ không tìm được chúng ta, không khí của chúng ta hẳn không bao lâu nữa sẽ hao hết sạch.
Tần Mục lấy ra một hạt giống dược liệu, lại lấy từ trong túi Thao Thiết một ít đất đai, gieo hạt giống ở trong đất, phát động nguyên công tạo hóa. Chỉ thấy những hạt giống dược liệu này không ngờ nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm, rất nhanh ở trên sàn thuyền còn sót lại mọc ra một mảnh vườn thuốc.
Năm ngón tay của hắn mở ra, trong tay có một chùm ánh lửa bay lên, lại là khí thuần dương biến thành mặt trời nhỏ, sử dụng ánh mặt trời chiếu xuống những dược liệu xanh mượt này. Khí thuần dương của hắn phải hùng hậu hơn nhiều so với những người khác là bởi vì hắn ở trong lần xuyên qua thời đại Thượng Hoàng bốn vạn năm trước đây gặp phải Thần Ma đã chết, tặng cho hắn hai đạo thần khí, một đạo thuần dương, một đạo thuần âm.
Tay kia của Tần Mục nâng lên một mặt trăng sáng nho nhỏ, khẽ nói:
- Chỉ mong như vậy có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian.
Ban Công Thố từ trong khoang thuyền bò ra ngoài, nhìn thấy được hắn lại còn chứa một đống đất ở trong túi Thao Thiết, thất thanh nói:
- Tần giáo chủ, trong túi Thao Thiết của ngươi ngay cả đất cũng có?
- Lo trước khỏi hoạ.
Tần Mục thả lỏng bàn tay ra, nhật nguyệt nho nhỏ xoay tròn quanh vườn thuốc, nói:
- Ta sợ mình ở các loại như sa mạc không tìm ra được dược liệu nên chuẩn bị một ít, không nghĩ tới lại sử dụng ở chỗ này.
Sắc mặt của Ban Công Thố cổ quái, than thở:
- Ta hiện tại đã biết ta vì sao không giết được ngươi.
Tần Mục chịu đựng đau đớn trên thân thể, cười nói:
- Ngươi từ trước tới nay chưa từng thắng nổi ta, nói giết ta thế nào?
Ban Công Thố mặt đen lại không nói thêm gì nữa, lại không dám động thủ.
Tần Mục suy tư nói:
- Ba người chúng ta tiêu hao không khí, không bằng hai người sẽ tiêu hao chậm hơn. Cho nên...
Sắc mặt của Ban Công Thố biến đổi kịch liệt, đang muốn bỏ chạy, đột nhiên lâu thuyền lún xuống, ba người vội vàng nhìn về phía sau, sắc mặt không khỏi vàng như đất. Chỉ thấy toàn thân Đại Nhật Tinh Quân nghìn lở trăm lỗ đứng ở đuôi thuyền, cánh gãy, chân cũng què, mình đầy thương tích. Ba con mắt cũng có hai con hình như bị đánh mù, vô cùng thê thảm.
- Khụ khụ!
Hắn ho khan kịch liệt, phun ra một ngụm đờm lửa, rơi xuống đất lại không ngừng thiêu đốt, ngay cả chiếc thần thuyền này cũng đốt mất một mảng.
- Thần thông Khai Hoàng thật là lợi hại...
Đại Nhật Tinh Quân đau đến hít sâu, trên người có máu chảy không ngừng, cười hì hì nói:
- Thiếu chút nữa lại lấy mạng của ta, chỉ có điều vẫn thiếu một chút... Ta vừa rồi nói như thế nào? Đúng rồi, ngươi đã chết.
Độc nhãn của hắn mở ra, trong mắt hình như có một vòng mặt trời lớn nổi lên thần hỏa!
Tần Mục vội vàng lấy hộp nhỏ ra, không nói lời gì lại mở hộp nhỏ, hai đạo hồng quang nhanh chóng chém về phía Đại Nhật Tinh Quân!
Một đôi cánh chim rách nát của Đại Nhật Tinh Quân đột nhiên bao phủ toàn thân, hai đạo huyết quang vòng một vòng ở trên người hắn, vô số lông chim bị chém đứt, huyết quang chợt hiện.
- Đau quá...
Bên trong lông chim truyền đến âm thanh kinh sợ của Đại Nhật Tinh Quân.
Trong lòng Tần Mục lạnh lẽo. Trảm Thần Huyền đao không ngờ chém không chết được vị Đại Nhật Tinh Quân đã bị tổn thương nặng nề này. Điều càng làm cho hắn tuyệt vọng chính là Đại Nhật Tinh Quân xuất hiện ở nơi này, lẽ nào Sơ tổ Nhân Hoàng đã chết trận?
Hai đạo hồng quang uổng công trở về, cái hộp lại lạch cạch một tiếng khép kín.
- Không có Trảm Thần đài, chỉ là Trảm Thần Huyền đao có thể làm gì được ta.
Đại Nhật Tinh Quân buông cánh xuống, hai cánh máu chảy đầm đìa, máu của hắn rơi vào trên sàn thuyền lại lập tức thiêu đốt sàn thuyền, đuôi thuyền đã hoàn toàn chìm vào trong một mảnh thần hỏa.
Không khí nhanh chóng tiêu hao, rất nhanh Tần Mục cùng Linh Dục Tú cũng khó có thể thở nổi.
Đại Nhật Tinh Quân sải bước đi tới, thở hồng hộc:
- Đầu của cường giả Đế Tọa còn cần Trảm Thần đài của cường giả Đế Tọa mới có thể phát huy ra uy lực của một đòn tất sát, đáng tiếc, ngươi không có được ngọn núi thần này. Hiện tại, các ngươi có thể chết...
Đột nhiên, lâu thuyền lại một lần nữa nhẹ nhàng chấn động, thân thể của Đại Nhật Tinh Quân cứng đờ, cái cổ đột nhiên xoay lại. Chỉ thấy trong thần hỏa phía sau hắn xuất hiện một bóng dáng người dong dỏng cao chìm ở trong ngọn lửa đi tới, trong tay cầm theo một thanh thần kiếm, mũi kiếm chỉ lệch về phía sàn thuyền.
Mũi kiếm lướt qua chỗ nào, thần hỏa lập tức tắt, chỉ còn lại có một bãi than máu màu vàng.
- Ngươi còn chưa chết?
Con mắt độc nhất của Đại Nhật Tinh Quân lộ ra vẻ hoảng sợ, chậm rãi co lại, đột nhiên hắn vỗ cánh lao lên. Hai cánh đau đến mức phát ra một tiếng kêu gào thê lương, thân thể giống như một đạo lưu quang trốn đi thật xa.
Sắc mặt của Sơ tổ Nhân Hoàng vàng như nến, đột nhiên đưa tay vỗ một cái, khẽ nói:
- Tạo Hóa Thanh Nguyên!
Chiếc lâu thuyền này đột nhiên như cây khô gặp mùa xuân, lâu thuyền có cấu tạo bằng gỗ nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm. Trong chớp mắt hiện ra từng gốc đại thụ che trời xòe tán lá ra bốn phương tám hướng, rất nhanh lại giống như là một mảnh rừng rậm nguyên thủy!
Lâu thuyền giống như là biến thành một tinh cầu nho nhỏ trên dưới trái phải mọc đầy cây cối, trôi nổi ở trong tinh không vắng vẻ.
Sơ tổ Nhân Hoàng đi tới trước mặt đám người Tần Mục, thản nhiên nói:
- Xích Khê đạo hữu, ngươi còn muốn trốn đến khi nào? Vừa rồi nếu như ngươi ra tay, có thể liều mạng với Đại Nhật Tinh Quân mà không phải khiến cho hắn chạy trốn.
Sau một lúc lâu, Xích Khê đột nhiên từ đầu thuyền xuất hiện, nâng Trấn Thiên Lâu. Ba gương mặt sáu con mắt nhìn chằm chằm vào Sơ tổ, nói:
- Ta cũng bị thương nặng, tất nhiên có thể liều mạng với hắn, nhưng liều mạng với hắn ta cũng không có cách nào sống sót. Hắn nếu đã chạy trốn, như vậy lại không dám trở về, trở về cũng không đuổi kịp chúng ta. Chúng ta đã đạt được mục đích, không cần xông vào nguy hiểm. Thương thế của ngươi thế nào?
Trong giọng nói của hắn có chút quan tâm thân thiết, trong lòng Tần Mục nghiêm lại:
- Lúc này, Xích Khê hỏi ra những lời này, có phần không có ý tốt! Chỉ cần giết ghết Sơ tổ, Xích Minh cắn nuốt Duyên Khang dễ dàng như trở bàn tay! Xích Khê động sát tâm!
Xích Khê sở dĩ nguyện ý cùng Duyên Khang liên minh, chính bởi vì có Sơ tổ Nhân Hoàng ở đó, Duyên Khang có thực lực cùng Xích Minh thần triều liên minh.
Mà nếu như Sơ tổ chết, như vậy cũng sẽ không cần thiết để liên minh nữa, có thể trực tiếp chiếm đoạt Duyên Khang!
Sơ tổ Nhân Hoàng thản nhiên nói:
- Thương thế của ta nặng bao nhiêu, thật ra ngươi thử một lần sẽ biết.
Tần Mục cầm cái hộp nhỏ lên, cười nói:
- Xích Khê tiền bối, chúng ta dù sao vẫn là đồng minh, xích mích cũng có chút không tốt lắm.
Xích Khê nhìn chằm chằm vào cái hộp nhỏ trong tay hắn, đột nhiên cười nói:
- Nói cũng phải. Ta cũng chỉ là quan tâm một chút, cũng không có ác ý. Đồ nhi, đến bên này.
Ban Công Thố đi tới, khẽ nói:
- Sơ tổ Nhân Hoàng thương thế rất nặng, nếu có thể giành được Trảm Thần Huyền đao, bọn họ lại có thể mặc cho chúng ta nắn bóp!
Xích Khê lắc đầu nói:
- Ta biết thương thế hắn rất nặng, nhưng thương thế của ta cũng không nhẹ. Ta không có nắm chắc sẽ đối đầu được với Trảm Thần Huyền đao, chờ thương thế ta khôi phục lại một ít rồi nói sau.
Sơ tổ Nhân Hoàng ngã ngồi xuống, Tần Mục cẩn thận kiểm tra thương thế của hắn, khẽ nhíu mày.
Vết thương trên người Sơ tổ rất nặng, giống như là một bình sứ sắp chia năm xẻ bảy, chắc là Thiên Khuynh Tam Thức tạo thành phá hủy cho hắn.
Thiên Khuynh Tam Thức là thần thông vốn có khuynh hướng tự hủy mãnh liệt, không biết Sơ tổ sử dụng ra mấy chiêu nhưng thân thể và nguyên thần có thương thế đều cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả thần tàng và Thiên Cung cuối Thần Kiều cũng có nhiều vết nứt.
Tần Mục từng trị liệu thương thế nghiêm trọng nhất vẫn là khi Duyên Khang quốc sư cùng Thượng Thương Ngọc Quân đánh một trận nhận tổn thương nặng nề, chỉ có điều khi đó quốc sư vẫn chưa tổn thương đến Thiên Cung, mà bây giờ Sơ tổ Nhân Hoàng lại tổn thương đến Thiên Cung.
Nên làm thế nào đưa dược lực đến Thiên Cung, trị liệu tổn thương ở Thiên Cung của hắn, điều này đối với Tần Mục mà nói vẫn là một dải đất trống chưa từng giao thiệp tới.
- Chỉ có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống, trước chữa trị xong thương thế khác của hắn, thương thế Thiên Cung để lại cuối cùng mới nghĩ biện pháp.
Tần Mục giao hộp nhỏ cho Linh Dục Tú, truyền thụ nàng cách làm thế nào mở cái hộp phóng ra Trảm Thần Huyền đao, hắn khẽ nói:
- Nếu Xích Khê đi về phía này, trực tiếp mở cái hộp ra, không cần có bất kỳ do dự nào!
Linh Dục Tú liên tục gật đầu, ôm cái hộp, vừa cẩn thận diễn luyện thủ pháp mở hộp Tần Mục vừa truyền thụ.
Tần Mục hít một hơi thật dài, lập tức bắt đầu phân phối dược liệu, chế luyện linh đan.
Vù, một tầng lầu bị bẻ gẫy, bay ra ngoài. Tần Mục và Linh Dục Tú vội vàng ôm lấy cây cột của lâu vũ, chỉ nghe cây cột truyền đến âm thanh răng rắc răng rắc.
- Ôm thắt lưng của ta!
Tần Mục cao giọng nói.
Linh Dục Tú không nghe rõ:
- Cái gì?
- Ôm thắt lưng của ta...
Lần này Linh Dục Tú cuối cùng nghe rõ, lập tức buông tay ôm lấy vòng eo của hắn. Tần Mục cảm giác được phía sau có hai nơi mềm mại, rất thoải mái, nhưng không chú ý tới xem đó là vật gì lại mềm như thế, quyết định thật nhanh phát động Thiên Địa Ấn Pháp.
Trời đất quay cuồng tâm không đổi!
Một thức ấn pháp này thi triển ra, nhất thời dao động cuồng bạo bị bàn tay của hắn dẫn động, xoay tròn ở xung quanh hắn. Tần Mục kêu lên một tiếng rên rỉ, chỉ cảm thấy giữa hai tay truyền đến áp lực gần như bẻ gãy cánh tay hắn, nhưng hắn chỉ có thể tiếp tục chống đỡ.
Đột nhiên cây cột lâu vũ chống đỡ lâu như vậy rắc một tiếng bị bẻ gẫy, cả đống lâu lâu bay lên, rơi vào trong tinh không.
Linh Dục Tú bị dọa cho giật mình, vội vàng ôm chặt lấy Tần Mục.
Tần Mục cố gắng hết khả năng phát động Thiên Địa ấn, đối đầu với dao động càng lúc càng mạnh, chiếc lâu thuyền này vẫn đang điên cuồng lăn. Đầu phượng ở đầu thuyền đã bị bẻ gẫy, sàn thuyền vang lên những tiếng bùm bùm, không ngừng bay ra, thân thuyền đổ nát.
Ầm...
Cửa khoang nổ tung, trong khoang thuyền truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Ban Công Thố. Linh Dục Tú nghe được âm thanh này, thầm nghĩ:
- Ban Công Thố thật sự thông minh cơ trí vô cùng, không ngờ đã sớm trốn trong khoang thuyền, lẽ nào hắn có thể sớm biết trước nguy hiểm? Ban Công Thố ở trong khoang thuyền lăn lông lốc, bị xóc nảy đánh tới đánh lui. Đột nhiên dao động ngừng xuống, chiếc thuyền vỡ này vẫn đang không ngừng lăn lộn, chẳng biết lúc nào mới có thể dừng lại.
Hai tay của Tần Mục đan xen, đổi lại thành một chiêu Thủy Phong Hỏa Định Ngũ Hành trong Thiên Địa ấn, lâu thuyền chậm rãi dừng xoay tròn. Sắc mặt của hắn đỏ lên, da thịt gần như văng ra tung tóe, cuối cùng cũng ổn định lại.
Tần Mục bỏ đi Thiên Địa ấn, hai chân run rẩy, hai tay đã co giật không dừng, không nâng lên nổi nữa, cơ lưng hình như bị xé rách, hắn đau đến hít khí lạnh.
Chiếc thuyền này đổ nát, sáu cánh bị bẻ gẫy ba đôi, đầu phượng cũng bị bẻ gẫy, cột buồm thuyền rơi xuống. Buồm nghìn lở trăm lỗ, lâu vũ không cánh mà bay, thân thuyền mở ra xung quanh, thậm chí ngay cả không khí trong lâu thuyền cũng nhanh chóng lộ ra ngoài, chắc là màn nguyên khí của lâu thuyền đã vỡ tan.
Tần Mục giãy giụa bước bàn chân ra, chạy vội dọc theo màn nguyên khí của lâu thuyền, tu bổ vết nứt. Sau một lúc lâu mới dừng lại, thở phào nhẹ nhõm:
- Chắc hẳn là có thể kiên trì được một khoảng thời gian. Không biết Sơ tổ thế nào... Tú muội, có thể buông ra.
Linh Dục Tú vội vàng buông thắt lưng hắn ra, khuôn mặt đỏ bừng.
Tần Mục vừa rồi chạy dọc theo màn nguyên khí của lâu thuyền, nàng vẫn ôm thắt lưng của Tần Mục không buông tay, khiến cho Tần Mục kéo nàng chạy một vòng.
Tần Mục nhịn xuống đau xót trên người, phân biệt phương hướng, đã thấy nơi này là tinh không xa lạ, không có phân biệt trên dưới, không có khác biệt lục hợp. Hắn nhìn lại về phía xa, không ngờ không nhìn thấy được chiến trường của Sơ tổ và Đại Nhật Tinh Quân ở nơi nào.
Nếu không tìm được chiến trường, cho dù là lâu thuyền lúc trước đi vòng vòng qua mặt trời này cũng không có cách nào nhìn thấy được!
Trong lòng Tần Mục hoàn toàn lạnh lẽo, sốt ruột vội vàng nắm được hạt châu trí tuệ trên cổ, kích thích hai cái. Hắn lấy lại bình tĩnh, nói:
- Chúng ta bây giờ không thể đi lại lung tung, tốt nhất là đứng ở tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi đám người Sơ tổ hoặc Xích Khê tìm qua.
Linh Dục Tú nhìn lại xung quanh, lẩm bẩm nói:
- Nhưng nếu bọn họ không tìm được chúng ta thì sao? Nếu...
- Bọn họ không tìm được chúng ta, không khí của chúng ta hẳn không bao lâu nữa sẽ hao hết sạch.
Tần Mục lấy ra một hạt giống dược liệu, lại lấy từ trong túi Thao Thiết một ít đất đai, gieo hạt giống ở trong đất, phát động nguyên công tạo hóa. Chỉ thấy những hạt giống dược liệu này không ngờ nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm, rất nhanh ở trên sàn thuyền còn sót lại mọc ra một mảnh vườn thuốc.
Năm ngón tay của hắn mở ra, trong tay có một chùm ánh lửa bay lên, lại là khí thuần dương biến thành mặt trời nhỏ, sử dụng ánh mặt trời chiếu xuống những dược liệu xanh mượt này. Khí thuần dương của hắn phải hùng hậu hơn nhiều so với những người khác là bởi vì hắn ở trong lần xuyên qua thời đại Thượng Hoàng bốn vạn năm trước đây gặp phải Thần Ma đã chết, tặng cho hắn hai đạo thần khí, một đạo thuần dương, một đạo thuần âm.
Tay kia của Tần Mục nâng lên một mặt trăng sáng nho nhỏ, khẽ nói:
- Chỉ mong như vậy có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian.
Ban Công Thố từ trong khoang thuyền bò ra ngoài, nhìn thấy được hắn lại còn chứa một đống đất ở trong túi Thao Thiết, thất thanh nói:
- Tần giáo chủ, trong túi Thao Thiết của ngươi ngay cả đất cũng có?
- Lo trước khỏi hoạ.
Tần Mục thả lỏng bàn tay ra, nhật nguyệt nho nhỏ xoay tròn quanh vườn thuốc, nói:
- Ta sợ mình ở các loại như sa mạc không tìm ra được dược liệu nên chuẩn bị một ít, không nghĩ tới lại sử dụng ở chỗ này.
Sắc mặt của Ban Công Thố cổ quái, than thở:
- Ta hiện tại đã biết ta vì sao không giết được ngươi.
Tần Mục chịu đựng đau đớn trên thân thể, cười nói:
- Ngươi từ trước tới nay chưa từng thắng nổi ta, nói giết ta thế nào?
Ban Công Thố mặt đen lại không nói thêm gì nữa, lại không dám động thủ.
Tần Mục suy tư nói:
- Ba người chúng ta tiêu hao không khí, không bằng hai người sẽ tiêu hao chậm hơn. Cho nên...
Sắc mặt của Ban Công Thố biến đổi kịch liệt, đang muốn bỏ chạy, đột nhiên lâu thuyền lún xuống, ba người vội vàng nhìn về phía sau, sắc mặt không khỏi vàng như đất. Chỉ thấy toàn thân Đại Nhật Tinh Quân nghìn lở trăm lỗ đứng ở đuôi thuyền, cánh gãy, chân cũng què, mình đầy thương tích. Ba con mắt cũng có hai con hình như bị đánh mù, vô cùng thê thảm.
- Khụ khụ!
Hắn ho khan kịch liệt, phun ra một ngụm đờm lửa, rơi xuống đất lại không ngừng thiêu đốt, ngay cả chiếc thần thuyền này cũng đốt mất một mảng.
- Thần thông Khai Hoàng thật là lợi hại...
Đại Nhật Tinh Quân đau đến hít sâu, trên người có máu chảy không ngừng, cười hì hì nói:
- Thiếu chút nữa lại lấy mạng của ta, chỉ có điều vẫn thiếu một chút... Ta vừa rồi nói như thế nào? Đúng rồi, ngươi đã chết.
Độc nhãn của hắn mở ra, trong mắt hình như có một vòng mặt trời lớn nổi lên thần hỏa!
Tần Mục vội vàng lấy hộp nhỏ ra, không nói lời gì lại mở hộp nhỏ, hai đạo hồng quang nhanh chóng chém về phía Đại Nhật Tinh Quân!
Một đôi cánh chim rách nát của Đại Nhật Tinh Quân đột nhiên bao phủ toàn thân, hai đạo huyết quang vòng một vòng ở trên người hắn, vô số lông chim bị chém đứt, huyết quang chợt hiện.
- Đau quá...
Bên trong lông chim truyền đến âm thanh kinh sợ của Đại Nhật Tinh Quân.
Trong lòng Tần Mục lạnh lẽo. Trảm Thần Huyền đao không ngờ chém không chết được vị Đại Nhật Tinh Quân đã bị tổn thương nặng nề này. Điều càng làm cho hắn tuyệt vọng chính là Đại Nhật Tinh Quân xuất hiện ở nơi này, lẽ nào Sơ tổ Nhân Hoàng đã chết trận?
Hai đạo hồng quang uổng công trở về, cái hộp lại lạch cạch một tiếng khép kín.
- Không có Trảm Thần đài, chỉ là Trảm Thần Huyền đao có thể làm gì được ta.
Đại Nhật Tinh Quân buông cánh xuống, hai cánh máu chảy đầm đìa, máu của hắn rơi vào trên sàn thuyền lại lập tức thiêu đốt sàn thuyền, đuôi thuyền đã hoàn toàn chìm vào trong một mảnh thần hỏa.
Không khí nhanh chóng tiêu hao, rất nhanh Tần Mục cùng Linh Dục Tú cũng khó có thể thở nổi.
Đại Nhật Tinh Quân sải bước đi tới, thở hồng hộc:
- Đầu của cường giả Đế Tọa còn cần Trảm Thần đài của cường giả Đế Tọa mới có thể phát huy ra uy lực của một đòn tất sát, đáng tiếc, ngươi không có được ngọn núi thần này. Hiện tại, các ngươi có thể chết...
Đột nhiên, lâu thuyền lại một lần nữa nhẹ nhàng chấn động, thân thể của Đại Nhật Tinh Quân cứng đờ, cái cổ đột nhiên xoay lại. Chỉ thấy trong thần hỏa phía sau hắn xuất hiện một bóng dáng người dong dỏng cao chìm ở trong ngọn lửa đi tới, trong tay cầm theo một thanh thần kiếm, mũi kiếm chỉ lệch về phía sàn thuyền.
Mũi kiếm lướt qua chỗ nào, thần hỏa lập tức tắt, chỉ còn lại có một bãi than máu màu vàng.
- Ngươi còn chưa chết?
Con mắt độc nhất của Đại Nhật Tinh Quân lộ ra vẻ hoảng sợ, chậm rãi co lại, đột nhiên hắn vỗ cánh lao lên. Hai cánh đau đến mức phát ra một tiếng kêu gào thê lương, thân thể giống như một đạo lưu quang trốn đi thật xa.
Sắc mặt của Sơ tổ Nhân Hoàng vàng như nến, đột nhiên đưa tay vỗ một cái, khẽ nói:
- Tạo Hóa Thanh Nguyên!
Chiếc lâu thuyền này đột nhiên như cây khô gặp mùa xuân, lâu thuyền có cấu tạo bằng gỗ nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm. Trong chớp mắt hiện ra từng gốc đại thụ che trời xòe tán lá ra bốn phương tám hướng, rất nhanh lại giống như là một mảnh rừng rậm nguyên thủy!
Lâu thuyền giống như là biến thành một tinh cầu nho nhỏ trên dưới trái phải mọc đầy cây cối, trôi nổi ở trong tinh không vắng vẻ.
Sơ tổ Nhân Hoàng đi tới trước mặt đám người Tần Mục, thản nhiên nói:
- Xích Khê đạo hữu, ngươi còn muốn trốn đến khi nào? Vừa rồi nếu như ngươi ra tay, có thể liều mạng với Đại Nhật Tinh Quân mà không phải khiến cho hắn chạy trốn.
Sau một lúc lâu, Xích Khê đột nhiên từ đầu thuyền xuất hiện, nâng Trấn Thiên Lâu. Ba gương mặt sáu con mắt nhìn chằm chằm vào Sơ tổ, nói:
- Ta cũng bị thương nặng, tất nhiên có thể liều mạng với hắn, nhưng liều mạng với hắn ta cũng không có cách nào sống sót. Hắn nếu đã chạy trốn, như vậy lại không dám trở về, trở về cũng không đuổi kịp chúng ta. Chúng ta đã đạt được mục đích, không cần xông vào nguy hiểm. Thương thế của ngươi thế nào?
Trong giọng nói của hắn có chút quan tâm thân thiết, trong lòng Tần Mục nghiêm lại:
- Lúc này, Xích Khê hỏi ra những lời này, có phần không có ý tốt! Chỉ cần giết ghết Sơ tổ, Xích Minh cắn nuốt Duyên Khang dễ dàng như trở bàn tay! Xích Khê động sát tâm!
Xích Khê sở dĩ nguyện ý cùng Duyên Khang liên minh, chính bởi vì có Sơ tổ Nhân Hoàng ở đó, Duyên Khang có thực lực cùng Xích Minh thần triều liên minh.
Mà nếu như Sơ tổ chết, như vậy cũng sẽ không cần thiết để liên minh nữa, có thể trực tiếp chiếm đoạt Duyên Khang!
Sơ tổ Nhân Hoàng thản nhiên nói:
- Thương thế của ta nặng bao nhiêu, thật ra ngươi thử một lần sẽ biết.
Tần Mục cầm cái hộp nhỏ lên, cười nói:
- Xích Khê tiền bối, chúng ta dù sao vẫn là đồng minh, xích mích cũng có chút không tốt lắm.
Xích Khê nhìn chằm chằm vào cái hộp nhỏ trong tay hắn, đột nhiên cười nói:
- Nói cũng phải. Ta cũng chỉ là quan tâm một chút, cũng không có ác ý. Đồ nhi, đến bên này.
Ban Công Thố đi tới, khẽ nói:
- Sơ tổ Nhân Hoàng thương thế rất nặng, nếu có thể giành được Trảm Thần Huyền đao, bọn họ lại có thể mặc cho chúng ta nắn bóp!
Xích Khê lắc đầu nói:
- Ta biết thương thế hắn rất nặng, nhưng thương thế của ta cũng không nhẹ. Ta không có nắm chắc sẽ đối đầu được với Trảm Thần Huyền đao, chờ thương thế ta khôi phục lại một ít rồi nói sau.
Sơ tổ Nhân Hoàng ngã ngồi xuống, Tần Mục cẩn thận kiểm tra thương thế của hắn, khẽ nhíu mày.
Vết thương trên người Sơ tổ rất nặng, giống như là một bình sứ sắp chia năm xẻ bảy, chắc là Thiên Khuynh Tam Thức tạo thành phá hủy cho hắn.
Thiên Khuynh Tam Thức là thần thông vốn có khuynh hướng tự hủy mãnh liệt, không biết Sơ tổ sử dụng ra mấy chiêu nhưng thân thể và nguyên thần có thương thế đều cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả thần tàng và Thiên Cung cuối Thần Kiều cũng có nhiều vết nứt.
Tần Mục từng trị liệu thương thế nghiêm trọng nhất vẫn là khi Duyên Khang quốc sư cùng Thượng Thương Ngọc Quân đánh một trận nhận tổn thương nặng nề, chỉ có điều khi đó quốc sư vẫn chưa tổn thương đến Thiên Cung, mà bây giờ Sơ tổ Nhân Hoàng lại tổn thương đến Thiên Cung.
Nên làm thế nào đưa dược lực đến Thiên Cung, trị liệu tổn thương ở Thiên Cung của hắn, điều này đối với Tần Mục mà nói vẫn là một dải đất trống chưa từng giao thiệp tới.
- Chỉ có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống, trước chữa trị xong thương thế khác của hắn, thương thế Thiên Cung để lại cuối cùng mới nghĩ biện pháp.
Tần Mục giao hộp nhỏ cho Linh Dục Tú, truyền thụ nàng cách làm thế nào mở cái hộp phóng ra Trảm Thần Huyền đao, hắn khẽ nói:
- Nếu Xích Khê đi về phía này, trực tiếp mở cái hộp ra, không cần có bất kỳ do dự nào!
Linh Dục Tú liên tục gật đầu, ôm cái hộp, vừa cẩn thận diễn luyện thủ pháp mở hộp Tần Mục vừa truyền thụ.
Tần Mục hít một hơi thật dài, lập tức bắt đầu phân phối dược liệu, chế luyện linh đan.
Danh sách chương