Tần Mục nghe nhập thần, đột nhiên sắc mặt thoáng đổi, nhìn về phía Sơ tổ Nhân Hoàng nói:

- Những hài đồng này đọc chính là lịch sử của các thời đại! Ba phần Tiêu Long Hán, chẳng lẽ là nói thời đại Long Hán phân ba thiên hạ? Xích Minh phân hai đoạn, chẳng lẽ chính là chỉ thời đại Xích Minh chia ra làm Tây Xích Minh và Đông Xích Minh? Sơ tổ Nhân Hoàng cũng thầm giật mình, khẽ nói:

- Nam bắc Thượng Hoàng lập, chắc là thời đại Thượng Hoàng gặp phải biến hóa kịch liệt, có phân chia ra hai thời đại Nam Thượng Hoàng và Bắc Thượng Hoàng! Về phần thế hệ Khai Hoàng truyền...

Hắn khàn giọng nói:

- Hẳn là nói thời đại Khai Hoàng ta chỉ có thế hệ Khai Hoàng... Xích Minh thần tử chắc là cứ cách một khoảng thời gian lại phái ra một phần Thần Ma đi bên ngoài tìm hiểu tin tức, bởi vậy có thể biết chuyện lớn phát sinh ở các thời đại, soạn những chuyện lớn này thành nhi ca, dạy cho những hài tử này.

Tần Mục gật đầu:

- Vị Xích Minh thần tử này tuy rằng ẩn cư nhưng từ điểm này có thể thấy, hắn cũng không phải là người tình nguyện chịu tịch mịch. Hắn quan tâm bên ngoài, mưu đồ không nhỏ.

Những hài đồng trong trường tư thục kia còn đang rung đùi đắc ý đọc diễn cảm:

-... Động Trung Phương bảy ngày, bảy bảy bốn mươi chín...

Bọn họ muốn tiếp tục lắng nghe, lại bị lão sư trong trường tư thục phát hiện. Vị lão sư kia bảo các hài đồng dừng đọc sách, đi ra kiểm tra, nhìn thấy được mấy người bọn họ cũng không phải là ba đầu sáu tay, hỏi thăm một hồi, lại đuổi bọn họ đi.

Tần Mục suy tư nói:

- Động Trung Phương bảy ngày là có ý gì?

Sơ tổ Nhân Hoàng nói:

- Động ý là động thiên. Khi chúng ta đi tới Xích Minh Huyền Không Giới này, thật sự xuyên qua một cửa động hư không, nơi thế này hẳn gọi là động thiên. Ta từng nghe Thiên Sư nói qua một chuyện cũ. Nói là có một tiều phu lên núi đốn củi nghe được có người ở động đá chơi cờ, vì vậy đi vào, là hai người thiếu niên đánh cờ. Hắn lại ở nơi đó quan sát, đợi hết một bàn cờ, hắn đang muốn chạy, phát hiện cán búa đã mục nát. Tiều phu vội vàng xuống núi, phát hiện lúc cảnh tượng thay đổi, thế gian đã trôi qua mấy trăm năm. Nơi thế này chắc là tiểu động thiên.

- Tiều phu quan sát đánh cờ?

Tần Mục cười nói:

- Tiều phu này sẽ không phải chính là Thiên Sư chứ? Ta đột nhiên nghĩ tới, Khai Sơn tổ sư của Thiên Thánh giáo chính là ở trên núi nghe được tiếng đốn củi vì vậy lại gần quan sát, kết quả vừa nhìn chính là trăm năm. Chuyện cũ của tiều phu có chút tương tự với chuyện này.

Sơ tổ Nhân Hoàng cẩn thận suy nghĩ một lát:

- Tiều phu trong câu chuyện của Thiên Sư, quả thật có thể là chính hắn, ta ngược lại chưa từng nghĩ nhiều như vậy. Huyền Không Giới chính là một thế giới động thiên, thời gian ở đây và bên ngoài hẳn phải có chỗ khác biệt.

- Như vậy Vô Ưu Hương thì sao? Vô Ưu Hương có phải cũng một tòa thế giới động thiên khác hay không?

Tần Mục hỏi.

Sơ tổ nói:

- Ta chưa từng đi. Năm đó Khai Hoàng sai Thiên Công Thần tộc chế tạo Vô Ưu Hương, vẫn không có tiết lộ tin tức ra ngoài, mãi về sau các thần mới biết được có một địa phương như vậy. Nếu Vô Ưu Hương được chế tạo ra, như vậy chắc hẳn không phải là một tòa động thiên.

Bọn họ ở trang viên sát vách cung điện, ở đây người hầu cũng bình thường đều là ba đầu sáu tay, làm việc rất nhanh. Đầu bếp xào rau, có thể đồng thời xào nấu sáu nồi, thị nữ dâng tiệc rượu lúc đều dùng tay nâng sáu khay, rất nhanh lại có thể chuẩn bị tốt một bàn yến hội.

- Nếu như công pháp của thời đại Xích Minh lưu truyền đến Duyên Khang, chắc chắn phải sẽ làm kinh tế của Duyên Khang lại một lần nữa bay vọt!

Tần Mục nhìn quen mắt, nói với Sơ tổ:

- Bọn họ mở ba miệng cùng nhau ăn đồ ăn, rất nhanh sẽ ăn no, sau đó lại có nhiều thời gian đi làm việc hơn! Hiệu suất nâng cao lên rất lớn, một người bằng ba người hiện tại!

Sơ tổ Nhân Hoàng dùng lời lẽ sâu xa nói:

- Ngươi bây giờ nói chuyện cùng Thiên Sư giống nhau như đúc, cẩn thận lại giẫm vào vết xe đổ của Thiên Sư. Thiên Sư chính là tốn tâm tư quá nhiều ở trên các phương diện dân sinh và những phương diện khác, cho nên tu vi cảnh giới trước sau không cao.

Tần Mục cười nói:

- Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không giẫm vào vết xe đổ của ngươi và hắn. Ngươi ở nơi này không cần đi đâu cả, ta đi ra cửa mua một ít dược liệu, xem có thể hoàn toàn trị hết thương thế của ngươi hay không!

- Vết xe đổ của ta và hắn...

Trong lòng Sơ tổ Nhân Hoàng đau xót, khí chất lại trở nên u buồn.

Đúng vào lúc này một vị thần chỉ cầu kiến, khom người nói:

- Thần tử nghe nói sứ giả có người bị thương, lệnh ta đưa tới một ít thuốc trị thương.

Dứt lời, hắn dâng lên mâm ngọc, trong cái mâm là từng cái bình ngọc nho nhỏ.

- Cảm ơn.

Tần Mục thu bình ngọc, mở bình ngọc ra, khẽ ngửi một cái. Nhất thời biết các loại dược liệu dùng đến trong bình linh đan, thậm chí thủ pháp luyện đan, quá trình luyện đan hắn đều rõ như lòng bàn tay, thật sự là linh đan dược liệu cần thiết được chế luyện để trị liệu thương thế của Sơ tổ.

- Xích Minh thần tử không có vừa bắt đầu lại cho chúng ta một lần ra oai phủ đầu mà đưa thuốc chữa thương, ngược lại ngoài dự liệu của ta.

Tần Mục trầm ngâm nói:

- Xích Minh thần tử vì chiếm khí thế ở trên đàm phán, nhất định sẽ chèn ép chúng ta, nhưng khí độ của hắn quả thật không tầm thường. Chủ động tặng thuốc, hơn nữa còn rất đúng loại, Xích Minh thần tử này danh bất hư truyền, thảo nào Xích Khê trung thành và tận tâm đối với hắn như vậy.

Linh Dục Tú cảnh giác nói:

- Linh đan này không có độc chứ?

Tần Mục lắc đầu:

- Nếu có độc, không thể lừa gạt được ta. Cho dù là ta tự mình mua đồ ăn dược liệu, chế luyện linh đan chẳng qua cũng chỉ như vậy. Sơ tổ cứ yên tâm dùng. Người này có ý chí rộng, hắn sẽ đi theo con đường ân uy cũng thi triển, sẽ không hạ ám chiêu ở trên một điểm này.

Sơ tổ Nhân Hoàng rất tín nhiệm đối với hắn, nhận lấy linh đan dùng, sau một lúc lâu kinh ngạc nói:

- Thật sự đúng bệnh thuốc hay!

Tần Mục than thở:

- Cũng bởi vì là đúng bệnh thuốc hay, cho nên vị thần tử này mới không phải người dễ dàng đối phó. Nếu như vừa bắt đầu hắn lại chèn ép chúng ta, đó chính là độ lượng không cao, ngược lại dễ dàng ứng phó.

Trong Hoàng Thành, một vị nam tử dáng vẻ trẻ tuổi chắp hai tay sau lưng đứng ở đầu cầu, quan sát cá bơi dưới cầu, con cá cũng là cá ba cái đầu sáu cái vây. Nam tử này không giống người thường, hắn có hai tay, không có mọc ba đầu sáu tay giống như Xích Khê vậy.

Áo bào trên người hắn rất vừa người, vừa có vẻ đẹp đẽ quý phái, vừa không có trang trí dư thừa, trên áo choàng màu xanh nhạt chỉ thêu mấy đóa hoa văn.

Con mắt hắn rất lớn, sáng ngời khác thường, mi tâm có một điểm ánh sáng màu vàng, như khép như mở.

Hai hàng lông mày của hắn cách có ba bốn ngón tay, vành tai giống như dài hơn so với người khác, trên mặt trắng nõn, không có râu.

- Ngươi cùng Duyên Khang định ra minh ước, ngược lại cũng không tính là quá tệ, có một nơi sống yên ổn, chung quy tốt hơn sống lâu trong động thiên.

Xích Minh thần tử không nhanh không chậm nói:

- Không ra ngoài đối mặt với họa địch quốc ngoại xâm, nước vĩnh viễn vong. Huyền Không Giới chính là như vậy, chúng ta đi tới nơi này năm vạn năm, năm vạn năm không có kẻ địch tới, vốn là chiến thần đã biến thành cừu, không có ý chí chiến đấu, không có lòng tiến thủ. Mà con cháu đời sau càng làm cho ta lo lắng, lo lắng bọn họ từ từ trở nên bình thường. Người, không có áp lực, lại không có động lực. Ta lo lắng hậu bối tiếp tục ở lại Huyền Không Giới sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội đông sơn tái khởi, nên ba ngàn năm trước ta hạ lệnh cho ngươi cần phải tìm được Khai Hoàng, khi đó ta cũng đã chuẩn bị di cư tới thời đại Khai Hoàng, cho dù là xưng thần về phía Khai Hoàng! Không nghĩ tới Khai Hoàng lại bị bại nhanh như vậy.

Xích Khê nói:

- Thần đến bên ngoài, mới phát hiện Khai Hoàng đã vong quốc, hiện tại là thời đại Duyên Khang. Duyên Khang cải cách, pháp thuật thần thông có nhiều chỗ độc đáo. Lần này thần cùng Duyên Phong đế liên minh, Duyên Phong đế hứa mở cho ta trường học viện, truyền thụ thần thông đạo pháp cho con cháu Xích Minh.

Xích Minh thần tử kinh ngạc nói:

- Vị Duyên Phong đế này ngược lại thế hệ vị vua có khí phách tài trí mưu lược kiệt xuất.

Xích Khê gật đầu.

Xích Minh thần tử cười nói:

- Đáng tiếc. Thời đại Khai Hoàng chết không có cương vực, mục tiêu của Thiên Đình lại nhìn chằm chằm vào nơi đó, sẽ không cho hắn cơ hội trưởng thành lên. Ngươi lần này trở lại tìm được Tạo Hóa Thần Luân không? Có mang thần khí này trở về không?

Trong lòng Xích Khê thoáng động, lắc đầu nói:

- Có một tên tiểu tử họ Tần rất lanh lợi, yêu cầu Tạo Hóa Thần Luân.

Xích Minh thần tử nhìn chằm chằm vào hắn, gằn từng chữ:

- Ngươi lại chưa từng nghĩ qua uy lực chân chính của món bảo vật này?

Xích Khê xấu hổ vạn phần, cúi đầu nói:

- Vốn quả thật không có nghĩ tới, sau đó lại nhìn thấy tiểu quỷ họ Tần kia sử dụng, thần lúc này mới hối hận thì đã muộn.

Xích Minh thần tử thở dài, nói:

- Không trách được ngươi. Đầu óc ngươi quá thẳng, không cong không vẹo, tiểu quỷ họ Tần này ngược lại là một nhân tài. Trong sứ giả của Duyên Khang lần này có hắn không?

Xích Khê vội vàng nói:

- Thần tử liệu sự như thần!

- Không phải liệu sự như thần, mà nếu như ta là Duyên Phong đế, ta cũng sẽ phái người thông minh như vậy đến đây.

Xích Minh thần tử rắc thức ăn cho cá, nói:

- Ngươi đấu cùng hắn, lại bị thua thiệt.

Xích Khê xấu hổ không thôi, đỏ mặt nói:

- Thần ngu dốt.

- Ngươi không phải ngu dốt, chỉ là không đủ thông minh.

Xích Minh thần tử nói:

- Ngươi vừa mới nói ngươi thu một thiếu niên Duyên Khang làm đồ đệ, thực lực rất cao, hắn hiện tại là cảnh giới gì?

Xích Khê nói:

- Mới vừa tiến vào cảnh giới Sinh Tử.

Xích Minh thần tử suy nghĩ một lát, nói:

- Ngươi gọi hắn tới đây. Người đâu, truyền mệnh lệnh của ta, triệu tập tất cả thần thông giả cảnh giới Sinh Tử trong thiên hạ vào cung!

Xích Khê không hiểu được ý định của hắn, Xích Minh thần tử nói:

- Ta cần một cây đao, một thanh đao có thể kích phát ý chí chiến đấu của tộc nhân ta, nhưng cũng không thể khiến cho tộc nhân của ta thất bại thảm hại. Ân uy cũng thi hành, ta lấy ân huệ cho sứ giả của Duyên Khang, cũng phải ra oai phủ đầu bọn họ, nhưng chủ yếu nhất chính là ta phải cho tộc nhân của ta một khối đá mài đao.

Hắn đổ tất cả thức ăn cho cá vào trong nước, ném khay, vỗ tay một cái, nói:

- Bọn họ bị bại quá thảm, lại sẽ không có lòng tin, chính là chó bị đánh bại chỉ biết cụp đuôi. Cho nên, đệ tử của ngươi chính là khối đá mài đao thứ nhất, mài bọn họ một cái khiến bọn họ mài tới sáng, mài nhanh. Sau đó lấy sứ giả của Duyên Khang ra thử đao, vừa có thể giết uy phong của sứ giả Duyên Khang, lại có thể khiến cho tộc nhân biết mình không phải là vô địch thiên hạ, kích phát ý chí chiến đấu của bọn họ! Ta phải khiến bọn họ từ con cừu, biến thành ác long!

Xích Khê do dự một chút, nói:

- Đệ tử này của ta có ân cứu mạng ta...

Xích Minh thần tử cười nói:

- Yên tâm, hắn sẽ không chết. Về phần sứ giả Duyên Khang, trước khi mài đao tốt, ta sẽ không gặp bọn họ.

Xích Khê vội vàng rời đi.

Không lâu sau, Ban Công Thố theo Xích Khê đến đây. Ban Công Thố ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy quảng trường phía trước một tòa đại điện có rất nhiều Thần Ma ba đầu sáu tay đứng sừng sững, ngồi ở giữa là một vị nam tử mặt mày thanh tú, trong lòng biết hắn là Xích Minh thần tử, vội vàng bái kiến.

Xích Minh thần tử cao cao tại thượng, giơ tay lên nói:

- Đứng lên đi. Có thể bắt đầu.

Ban Công Thố không hiểu được ý định của hắn, đột nhiên chỉ thấy hàng trăm thần thông giả cảnh giới Sinh Tử đi vào quảng trường. Một người thần thông giả ba đầu sáu tay Xích Minh trong đó khom người nói:

- Hồ Khang, mời sư huynh chỉ giáo!

Ban Công Thố còn chưa phục hồi lại tinh thần, lại thấy cao thủ Hồ Khang kia gào thét xông đến trước mặt.

Trong lòng Ban Công Thố thầm cả kinh, không cần nghĩ ngợi lập tức lại thi triển ra Vô Lậu Đấu Chiến Thần Công, nhưng hắn thi triển cũng không phải là chiến kỹ thần thông mà pháp thuật thần thông ẩn giấu trong chiến kỹ đó.

Dọc đường đi, hắn cùng Linh Dục Tú giao đấu, không ngờ học được bảy tám phần tuyệt kỹ của Linh Dục Tú.

Ầm ầm!

Thần thông của hắn nổ tung, uy lực khủng khiếp kinh người, đẩy cho Hồ Khang lui. Hồ Khang cười hì hì, sáu cái tay cầm đao, đao giống như gió xoáy, không ngờ phá được thần thông của hắn, đao quang cuồn cuộn giống như sóng to gió lớn nhào tới.

Trong mắt Ban Công Thố có tinh quang chớp động, trong sáu tay cầm sáu thanh lợi kiếm, không ngờ thi triển ra đạo kiếm của đạo môn, sáu loại chiêu thức đạo kiếm cùng nhau bạo phát ra.

Đạo kiếm của hắn không ngờ cũng dung nhập ba chiêu kiếm thức cơ sở của Duyên Khang quốc sư, trở nên phức tạp hơn biến hóa không ngừng. Xuy xuy xuy, trong đao quang kiếm ảnh, thân Hồ Khang trúng hơn mười đạo kiếm thương, ngã nhào xuống đất.

Ban Công Thố cười nói:

- Đa tạ. Thần Tử Điện Hạ...

Xích Minh thần tử nhướng nhướng lông mày, lại có một vị cao thủ ra khỏi hàng, khom người nói:

- La Tử Dương, mời sư huynh chỉ giáo!

Ban Công Thố nhíu mày, trong lòng có chút không giải thích được:

- Không phải là một lần ra oai phủ đầu cho tên hỗn đản họ Tần kia sao? Vì sao Xích Minh thần tử ngược lại cho ta một lần ra oai phủ đầu?

La Tử Dương vọt tới, hắn không có khả năng suy nghĩ nhiều, chỉ có thể nghênh chiến.

Con mắt màu vàng kim ở mi tâm của Xích Minh thần tử từ từ mở ra, con ngươi chiếu ra vô cùng rõ ràng từng chiêu thức của Ban Công Thố, không ngờ phân tích chiêu thức thần thông của hắn đến mức hoàn toàn không có bí mật gì đáng nói.

Không lâu sau, La Tử Dương bị đánh bại, lại có một vị cao thủ tiến lên khiêu chiến, Ban Công Thố nghênh đón ứng chiến tới mức da dầu tê dần.

Sau một hồi lâu, Ban Công Thố mệt mỏi nôn ra máu, Xích Minh thần tử lúc này mới hạ lệnh dừng lại, phân phó Xích Khê nói:

- Dẫn hắn xuống, để cho hắn dưỡng thương thật tốt. Mười ngày sau, lại dẫn hắn tới bắt đầu.

Xích Khê dẫn Ban Công Thố đi.

Xích Minh thần tử đứng dậy, tự mình đi xuống quảng trường, đột nhiên thi triển ra thần thông và kiếm pháp. Từng chiêu từng thức rõ ràng rành mạch, hiện ra tất cả sở học hoàn mỹ suốt đời của Ban Công Thố cho những thần thông giả của Huyền Không Giới.

Hắn giảng giải không sót lớn nhỏ trong những thần thông đạo pháp này một lượt, thản nhiên nói:

- Các ngươi có mười ngày chuyên cần khổ luyện, mười ngày sau lại đánh với hắn một trận!

Mà vào lúc này, Tần Mục cùng Linh Dục Tú đang đi dạo khắp nơi trong thành, Sơ tổ Nhân Hoàng dẫn theo hai con mắt to kỳ quái đi theo sau lưng bọn họ.

Tần Mục đi dạo xung quanh, quan sát tượng thần của Huyền Không Giới, bình thường sẽ dừng lại nghỉ chân một khoảng thời gian rất dài. Linh Dục Tú không giải thích được, cười nói:

- Tượng đá có cái gì để nhìn?

- Tượng đá quá dễ nhìn.

Mắt của Tần Mục sáng như tuyết, nói:

- Những tượng đá là được chế tạo khi Huyền Không Giới bắt đầu xây dựng ra, thợ thủ công chế tạo tượng đá đều là những nhân vật đứng đầu lúc đó. Bọn họ dung nhập tâm huyết suốt đời vào con đường chế tạo, bởi vậy tượng đá có một loại tinh khí thần của thời đại Xích Minh, thậm chí có thể từ trong hoa văn đường nét phỏng đoán ra công pháp thần thông của thời đại kia. Ta đi tới nơi này đã mấy ngày, thấy qua không ít thần thông giả và Thần Ma của Huyền Không Giới, phát hiện bọn họ đã không có loại tinh khí thần này.

Hắn dừng lại một lát, nói:

- Ta đang tìm thứ bọn họ đánh rơi.

Linh Dục Tú cẩn thận kiểm tra tượng đá, không nhìn ra bao nhiêu thứ hữu dụng, lắc đầu, nói:

- Vì sao Xích Minh thần tử vẫn không triệu kiến chúng ta?

Tần Mục gần như ghé vào trên tượng đá, cũng không ngẩng đầu lên nói:

- Hắn đang nghĩ làm thế nào cho chúng ta một lần ra oai phủ đầu. Ta nếu như là hắn, ta sẽ hạ thủ từ trên người Ban Công Thố. Từ trên người Ban Công Thố suy tính ra biến hóa của đạo pháp thần thông thời đại Duyên Khang, sau đó sẽ xuống tay với chúng ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện