Lúc này, Tần Mục đã thay một bộ quan phục của Duyên Khang ra, sau đó hắn bước chân ra khỏi gian phòng. Ngay lập tức, hắn đã nhìn thấy được Linh Dục Tú cũng đã thay đổi lại một bộ trang phục của sứ giả, ánh mắt của hắn không khỏi trở nên sáng ngời.
Lần này, bọn họ tới bái kiến chính là Xích Minh thần tử, bọn họ đại biểu cho Duyên Khang quốc, bởi vậy phải mặc vào triều phục của nước mình.
Trong Duyên Khang quốc có rất nhiều nữ quan, các nữ thần thông giả cũng không hề ít hơn so với nam tử, thậm chí trong số các quan lớn nhất phẩm cũng có mấy vị là nữ tử. Trang phục của nữ quan cũng được chú ý hơn rất nhiều, bộ quan phục ở trên người của Linh Dục Tú này chính là bộ trang phục của một nữ quan. Trên thân nàng mặc áo bào tím, thắt lưng có quấn đai ngọc, dưới váy rộng thùng thình giống như một đóa hoa sen, trên thân lại là trang phục bó sát người cùng với ống tay áo nhỏ.
Quần áo của nàng là cổ áo hình trái tim lộn ngược, lộ ra hai bên phần ngực gần như là phân nửa của mặt trăng vậy. Bên ngoài nàng còn có thêm mấy dải lụa bèo mỏng, dải lụa đã được nguyên khí rót vào, lại sẽ lơ lửng ở bên thắt lưng và sau đầu, trông rất phiêu dật.
Tần Mục nhìn thêm vài lần, trong triều có rất nhiều loại trang phục của nữ quan, nhưng trang phục như vậy dù sao vẫn chỉ là số ít. Nữ tử của Duyên Khang có tác phong lớn mật, tuy rằng kém hơn so với Tây Thổ nhưng ở trên phương diện quần áo, nữ tử lại rất để ý tôn lên nét đẹp của mình.
Linh Dục Tú xấu hổ liếc nhìn hắn một cái, cười nói:
- Đang nhìn đi chỗ nào vậy? Tần Mục vội vàng thu hồi ánh mắt, sau đó lại liếc nhìn thêm vài lần, Linh Dục Tú tức giận, lặng lẽ nắm lấy cổ áo kéo lên thật cao.
Sơ tổ Nhân Hoàng đi ra, ho khan một tiếng, âm thanh này lại khiến cho cả hai người bị dọa tới giật mình.
Hắn vẫn là trang phục từ trước. Dù sao hắn cũng không phải là thần tử bên trong Duyên Khang triều, hắn không cần thiết phải thay bộ quan phục của Duyên Khang quốc.
- Đi thôi, hôm nay sẽ là ngày bọn họ ra oai phủ đầu với chúng ta đấy.
Sơ tổ đi ra ngoài, không mặn không nhạt nói một câu:
- Chúng ta đã ở lại chỗ này trong thời gian đủ lâu rồi, thời gian một tháng ở đây cũng tương đương với bảy tháng bên ngoài, chuyến đi này thực sự tốn thời gian hơn so với dự đoán lúc trước rất nhiều.
Tần Mục gật đầu, đuổi kịp hắn:
- Xích Minh thần tử mấy ngày nay chăm sóc dạy bảo Ban Công Thố thật sự không tệ. Ta từng đi qua thăm hắn, thấy hắn tuy rằng bị thương rất nặng nhưng thực lực của Ban Công Thố lại tăng lên rất nhiều. Người này học rất nhanh, hắn đã vận dụng được Vô Lậu Đấu Chiến Thần Công tới mức xuất thần nhập hóa, hắn từ chỗ các thần thông giả của Huyền Không Giới học được không ít thứ. Thương thế của hắn rất nặng, lại đồng thời nói rõ thần thông giả của Huyền Không Giới rất mạnh. Tú muội muội, thần thông giả của Huyền Không Giới có không ít người không kém gì muội, thậm chí còn có khả năng có thể có người mạnh hơn muội rất nhiều.
Linh Dục Tú đi lên phía trước, Tần Mục lén nhìn, đã thấy Linh Dục Tú kéo phần áo ngực lên rất cao, trong lòng hắn cảm thấy có chút thất vọng:
- Mới vừa rồi còn kéo cổ áo xuống, hiện tại lại kéo cổ áo cao như vậy...
Bà bà thuở nhỏ giáo dục, bộ ngực của thiếu nữ có lớn mới là xinh đẹp nhất, bởi vậy hắn nhìn thấy thiếu nữ có bộ ngực lớn đều rất thích nhìn thêm vài lần.
Đây là tiêu chuẩn thẩm mỹ của Tàn Lão thôn, không được phép qua loa, dược sư lại đã từng nói với hắn:
- Mục nhi, con người ta nhìn vào ngực cũng không phải là háo sắc mà là đang suy nghĩ cho đời sau của mình, đây là một loại chuyện vô cùng nghiêm túc!
Tần Mục vẫn luôn ghi nhớ kỹ ở trong lòng.
Sơ tổ Nhân Hoàng nói:
- Huyền Không Giới có nhiều cao thủ trẻ tuổi như vậy, chúng ta quả thật không thể nào khinh thường được. Mục nhi, ngươi không nên lơ là thiếu cảnh giác.
Tần Mục lộ ra một nụ cười mỉm:
- Ta chưa bao giờ từng khinh thường bọn họ. Thời điểm còn ở trên thuyền, ta cũng đã suy nghĩ xem mình nên làm như thế nào để đối phó với bọn họ.
Không lâu sau, trên quảng trường đột nhiên truyền đến một âm thanh vang dội:
- Sứ giả của Duyên Khang và Dục Tú công chúa, Tần Mục Đại Tế tửu, tham kiến Xích Minh thần tử! Bệ hạ chuẩn bị lễ mọn, tiến tới tặng cho Thần Tử Điện Hạ!
Xích Minh thần tử cùng các vị Thần Ma ba đầu sáu tay đều nhìn lại, Tần Mục cùng Linh Dục Tú không nhanh không chậm đi tới. Hai vị sứ giả này đều có tuổi tác không lớn, nam hài ngọc thụ lâm phong, thiếu nữ tư thế oai hùng hiên ngang, khiến cho người ta nhìn thấy lại không nhịn được trong lòng phải thầm khen ngợi một tiếng.
- Không nghĩ tới một đầu hai cánh tay cũng có thể đẹp mắt như vậy.
Một vị thần nhân ba đầu sáu tay nhỏ giọng khen.
Thần nhân bên cạnh vội vàng nhắc nhở hắn:
- Đừng có lên tiếng. Cẩn thận bị thần tử nghe được đấy!
Trong lòng thần chỉ này thầm rét lạnh, Xích Minh thần tử cũng giống như Tần Mục vậy, vẫn chưa biến thành hình dáng ba đầu sáu tay, cũng may Xích Minh thần tử hình như không có nghe thấy lời của hắn nói, khiến cho hắn thoáng yên tâm.
Tần Mục lấy ra ba chiêu kiếm thức kiếm phổ cơ sở, Linh Dục Tú lại lấy ra các loại trân bảo Duyên Phong đế đã giao cho nàng. Có thần nhân tiến lên, nhận lấy cúi người đi lên bậc thang thật dài, hiến cho Xích Minh thần tử.
Xích Minh thần tử làm như không nhìn thấy những trân bảo của Duyên Phong đế, chỉ duy nhất cầm lấy kiếm phổ, lật xem một lần.
Ba chiêu kiếm pháp cơ sở này, hắn đã từ trên người Ban Công Thố thấy qua không chỉ một lần, chỉ có điều vẫn giống như quỷ thần xui khiến mà lật xem.
Tất cả mọi thứ bên trong đó, thứ duy nhất có giá trị cao chính là một bản kiếm phổ này.
- Kiếm phổ này so với những gì ta suy tính ra còn muốn tinh diệu hơn một chút.
Xích Minh thần tử khép lại quyển kiếm phổ này, khẽ cười nói:
- Vị hoàng đế của Duyên Khang quốc thật sự rất có lòng. Hai vị sứ giả xin mời ngồi.
Tần Mục cùng Linh Dục Tú đi về phía trước, đột nhiên một vị thần thông giả ba đầu sáu tay đã vượt qua trước mặt đám người bọn họ, ngăn cản lối đi của bọn họ. Sáu tay của hắn ôm quyền, khom người nói:
- Sứ giả của Duyên Khang, ngươi từ tiểu quốc vực ngoại tới đây với ý định muốn cùng Xích Minh thần triều chúng ta liên minh, ta nghĩ ngươi chắc hẳn cũng phải có chỗ nào đó hơn người. Tại hạ là Hồ Khang, dám mong sứ giả Duyên Khang chỉ giáo cho ta một hồi được không?
Tần Mục nhìn về phía trước mặt, chỉ thấy bên trên quảng trường phía trước mặt hắn có ít nhất hơn một vạn thần thông giả với bộ dạng ba đầu sáu tay, hắn không nhịn được khẽ nhíu mày một cái. Hắn lại nhìn về phía bên trên, Xích Minh thần tử ngồi ở phía trên cao, gương mặt không hề đổi sắc, cũng không hề nói chuyện.
Vẻ mặt Tần Mục ôn hoà nói:
- Sao ta dám động thủ ở trước mặt thần tử chứ? Nếu làm như vậy không phải sẽ mắc vào tội chết hay sao?
Giọng nói của Xích Minh thần tử từ phía trên cao truyền đến:
- Sứ giả mời thượng tọa lại nói chuyện.
- Lão hồ ly.
Tần Mục nhíu đầu mày, Xích Minh thần tử không nói những lời như ta sẽ xá tội cho ngươi, ngươi vô tội các loại giống như những gì hắn đã dự đoán, hiển nhiên người này không muốn để cho Tần Mục hạ sát thủ. Hắn chỉ mở miệng bảo đám người Tần Mục đi tới phía trước, nhưng lại không có nói để cho hàng vạn hàng nghìn vị thần thông giả Huyền Không Giới trên quảng trường lui ra.
Hiển nhiên, đám người Tần Mục muốn đi tới, vậy bọn họ phải đánh thắng mới có khả năng đi tới được.
- Hồ sư huynh đã cùng đại tôn giao đấu chưa?
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Đại tôn có thực lực rất cường đại.
- Đại tôn?
Hồ Khang không giải thích được.
Tần Mục cười nói:
- Đó chính là Ban Công Thố, đại tôn là biểu thị một cách gọi vô cùng thân thiết của ta đối với hắn. Ngươi cùng hắn đã từng giao đấu, vậy ngươi là thắng hay bại vậy?
Cách đó không xa, Ban Công Thố đứng ở sau lưng Xích Khê, trong miệng thầm kêu lên một tiếng rên rỉ, khẽ nói:
- Vô cùng thân thiết? Đại gia ngươi mới vô cùng thân thiết với ngươi...
Hồ Khang nói:
- Ta được tính là một trong không nhiều những thần thông giả thắng được hắn. Chỉ có điều, đó là chuyện đã diễn ra từ mười ngày trước, lần trước ta với hắn giao đấu, sử dụng mấy trăm chiêu lúc này mới đánh bại hắn, mà bây giờ hai ba mươi chiêu, ta đã lại có thể đánh bại hắn!
Tần Mục khẽ gật đầu, nói:
- Đại tôn có tu vi không tầm thường, ngươi có thể thắng được hắn thật sự là tồn tại rất nổi bật.
Hồ Khang nghiêm nghị nói:
- Ta hiện tại là cảnh giới Sinh Tử, ngươi có tu vi cảnh giới thế nào? Ta sẽ tự phong thần tàng sau đó cùng ngươi tranh đấu, sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi!
- Ta hiện tại là cảnh giới Thất Tinh, chỉ có điều đã tu luyện tới trình độ gần phá tường Thiên Nhân.
Tần Mục suy nghĩ một lát, nói:
- Thần tử, ngươi có thể để cho tất cả mọi người trên quảng trường đều phong ấn đến cảnh giới Thất Tinh được không?
Xích Minh thần tử kinh ngạc, gật đầu. Một vị thần chỉ bên cạnh hắn cất cao giọng nói:
- Các đệ tử nghe lệnh, tất cả đều tự phong tu vi.
Nhất thời, trong quảng trường rộng lớn không ngừng truyền đến từng âm thanh thần tàng khép kín. Tần Mục lại suy nghĩ một lát, hắn giơ tay bóc đi tấm lá liễu vàng ở mi tâm, hắn cẩn thận từng li từng tí cất xuống. Sơ tổ Nhân Hoàng nhìn thấy hắn làm vậy, không tránh khỏi khẽ nhíu mày, nói:
- Mục nhi, không cần làm như vậy.
Tần Mục cười nói:
- Ta chỉ là muốn mau chóng một chút mà thôi, dù sao cũng ở lại chỗ này quá lâu rồi. Tú muội, muội đợi ở sau lưng ta là được.
Linh Dục Tú gật đầu.
Tần Mục nhìn về phía Hồ Khang, mỉm cười nói:
- Hồ sư huynh, đợi lát nữa có thể sẽ có chút đắc tội.
Trong cơ thể hắn đột nhiên truyền đến những tiếng bùm bùm, máu thịt điên cuồng sinh sôi. Rất nhanh từ trên cổ của hắn mọc ra một cái đầu, tiếp theo lại từ phía bên phải mọc ra một cái đầu, sau đó dưới nách, xương cốt đâm khỏi da ra ngoài sinh trưởng, từng cánh tay chui ra.
Ba đầu sáu tay!
Linh Dục Tú bị dọa cho giật mình, lúc này nàng mới chú ý tới Tần Mục không ngờ chẳng biết từ lúc nào đã sửa đổi quan phục của mình, khiến cho trang phục đã trở nên rộng thùng thình, dưới nách cũng cắt ra các khe để có thể dung nạp được bốn cánh tay, hơn nữa còn tương xứng hai bên.
- Đúng rồi, Phóng Ngưu còn là một thợ may giỏi!
Nàng thầm nghĩ:
- Chỉ là bộ dạng ba đầu sáu tay này của hắn thật đáng sợ.
Tần Mục ba đầu sáu tay vừa ra, chỉ thấy trên trán của ba gương mặt này đều đang có một con mắt nhỏ, ba con mắt dựng thẳng nửa mở nửa khép.
Hồ Khang sáu tay cầm đao, gào thét vọt tới, hưng phấn nói:
- Ngươi không ngờ cũng tu luyện công pháp của Huyền Không Giới chúng ta? Đây chính là kỳ phùng địch thủ!
Cho dù hắn tự phong tu vi, nhưng thực lực cũng cực kỳ cường đại, cực kỳ đáng sợ. Đao pháp của hắn cũng không chỉ đơn thuần là đao pháp, bên trong đao pháp của hắn còn giấu pháp thuật thần thông, hiển nhiên là Ban Công Thố vận dụng thủ đoạn sách lược và phương pháp tác chiến hợp lưu của Linh Dục Tú, bị Xích Minh thần tử học được, Xích Minh thần tử lại truyền loại thủ đoạn này cho mọi người.
Trong lòng Linh Dục Tú thầm giật mình, nhưng vào lúc này, sáu cánh tay của Tần Mục chắp lại, điệp thủ bạo phát. Âm Dương Phiên Thiên Thủ ba lần điệp thủ uy lực gộp chung vào một chỗ, chỉ nghe những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, Hồ Khang còn chưa kịp tới gần đã sử dụng tốc độ nhanh hơn bay ngược trở về.
Hắn vừa sợ vừa giận, sáu thanh đao cắm ở trên mặt đất, lưỡi đao tách mặt đất thành một đường ánh lửa.
Oong...
Con mắt của Tần Mục bắn ba đường ánh sáng, oong một tiếng ghim chặt hắn ở trên mặt đất. Áp lực cực lớn đè nặng thân thể của hắn suốt một đường, đập về phía trước, đập vào trong đám người, khiến cho mọi người bên trong quảng trường đều bị đụng tới người ngã ngựa đổ, trong lúc nhất thời cục diện trở nên có chút hỗn loạn.
Tần Mục cười ha ha, hai chân cách xa nhau ba thước chiều rộng, thân thể bỗng nhiên ngồi xổm xuống, cơ đùi giống như là ẩn chứa năng lượng lò xo vô cùng mãnh liệt, trong nháy mắt từng cơ bắp bị nén đến mức tận cùng.
Một ý chí chiến đấu ngập trời từ trên người Tần Mục bạo phát ra, ý chí chiến đấu khủng khiếp thậm chí hình thành vòng khí lưu xoay tròn, dùng mắt thường có thể thấy được khí lưu này đang điên cuồng chuyển động xung quanh hắn. Linh Dục Tú đứng ở phía sau tay áo đều bị thổi cho bay lên, búi tóc cũng bị thổi cho rối loạn.
Đông!
Mặt đất nổ tung, nơi Tần Mục dừng chân xuất hiện thêm một hố sâu khổng lồ, có thể thấy được xung quanh hố sâu đều là những vết nứt khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy giật mình khiếp sợ. Bên trong hố sâu đó lại không phải là Tần Mục. Linh Dục Tú ngẩng đầu nhìn về phía trên không trung, lại chỉ có thấy được một điểm đen cực nhỏ.
Ầm ầm, một tiếng động rất lớn truyền đến, Tần Mục giống như là một ngôi sao chổi đập vào trong đám người ở phía trước quảng trường, vào lúc này thân thể của Hồ Khang vẫn đang trượt đi còn chưa thể ngừng lại.
Tiếng cười của hắn còn chưa dứt, kiếm hoàn trong tay hắn đã đột nhiên chia ra làm sáu phần. Kiếm quang phát ra những tiếng động vù vù vù chợt bắn mạnh ra khắp bốn phương tám hướng, trong phút chốc hóa thành một mảnh sơn hà lồng lộng, nhấn chìm vô số thần thông giả đang có mặt tại quảng trường lúc đó.
Sáu cánh tay của Tần Mục chợt run một cái, sáu thanh kiếm lại giống như là vô số mảnh vảy vậy, không ngừng ghép lại với nhau, hóa thành sáu thanh trường đao.
Những thanh trường đao kia lao về chỗ nào, lại thật sự không khác gì một con mãnh hổ tiến vào bên trong bầy dê.
Cả bầy dê lúc này đã hoàn toàn rối loạn, đã không hình thành được bất cứ uy hiếp gì đối với con mãnh hổ này nữa. Hắn xông vào trong đám người đông đúc, thật sự có thể công kích được tới trên người hắn lại chỉ có sáu người, khi đối mặt với sáu vị thần thông giả cùng cảnh giới này, hắn tuyệt đối chính là tồn tại vô địch.
Trong phút chốc, đao quang lại hóa thành một quả cầu ánh sáng cực lớn, bay lượn ra bốn phương tám hướng, cuốn hết vô số thần thông giả đang lao tới. Khi tiến vào trong đó, lập tức đao quang biến mất, sáu cánh tay của Tần Mục đại khai đại hợp, bước chân bước đi giống như bay, nhảy vào trong đám người.
Hắn chạy như điên. Lúc này, thân hình của hắn đi qua nơi nào, nơi đó lại lập tức bạo phát ra từng chuỗi lôi âm. Trong lúc nhất thời, chỉ thấy trong không trung khắp nơi đều là những vị thần thông giả ba đầu sáu tay không ngừng bay lên, những tiếng động ầm ầm nổ vang không ngừng truyền đến. Trong không trung truyền đến những tiếng xương cốt rạn vỡ rắc rắc, những tiếng kêu vô cùng thảm thiết, những tiếng đau đớn rít gào, những tiếng rên rỉ, còn có tiếng dê kêu be be, trong không trung bị vứt lên không chỉ là người mà còn có cả những con cừu.
Sơ tổ Nhân Hoàng chán nản nói:
- Thần thông tạo hóa, đây là thần thông tạo hóa hắn lĩnh ngộ ra từ trên Tạo Hóa Thần Luân, sau đó dung hợp với thần thông tạo hóa do Thiên Sư truyền thụ cho hắn. Hắn vẫn không có thi triển Thiên Địa Ấn Pháp ta truyền thụ cho hắn...
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên ánh mắt nhất thời sáng lên, Tần Mục cuối cùng đã thi triển ra ấn pháp của hắn. Trong vô số thần thông giả, chân của Tần Mục không ngừng đan xen, giống như ảo ảnh liên tục chớp động. Thiên Địa Ấn Pháp, trong thiên địa ta đứng đầu, không khí nơi đó gần như đột ngột nổ tung, mỗi một cường giả hoặc bị đánh cho lún thật sâu vào trong mặt đất, hoặc bị đánh cho bay thẳng lên trên không trung tới mấy trăm trượng.
Sơ tổ Nhân Hoàng lộ ra một nụ cười vui mừng.
Ba cái đầu, chín con mắt của Tần Mục bắn ra từng đợt thần quang. Ong ong oong, từng ánh sáng đánh bay những thần thông giả Huyền Không Giới xông tới phía trước, chỉ nghe trong lồng ngực của bọn họ truyền đến những âm thanh xương sườn vỡ nát.
Mắt thần của hắn vừa vặn bù đắp phần không đủ ở phía trên chiêu pháp của hắn.
Ánh mắt Linh Dục Tú không khỏi nhìn chằm chằm, ngơ ngác nhìn chiến trường cách mấy trăm trượng ở phía trước, lẩm bẩm nói:
- Hắn không phải bảo ta ở phía sau hắn sao? Hắn chạy với tốc độ nhanh như vậy thì bảo người nào có thể theo được chứ?
Bàn chân của Sơ tổ Nhân Hoàng bước ra, chậm rãi nói:
- Chúng ta bước từng bước một đi tới là được.
Linh Dục Tú sải bước đuổi theo hắn, hai người trực tiếp đi về phía tòa cung điện của Xích Minh thần tử này.
Ầm.
Bên trên không trung lại có thêm một vị thần thông giả Huyền Không Giới ba đầu sáu tay đập xuống phía dưới quảng trường, nện ở ngay phía bên chân của Linh Dục Tú.
Thần sắc của Linh Dục Tú vẫn có vẻ rất bình tĩnh, nàng đang cố gắng hết mức không ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Chỉ nghe những tiếng ầm ầm bịch bịch không ngừng vang lên bên tai nàng, giống như đang có một trận mưa to hình người trút xuống nơi đây vậy. Thần thông giả của Huyền Không Giới giống như là từng hạt mưa từ trên không trung rơi xuống, còn có trên dưới một trăm con cừu đang không ngừng kêu be be cũng từ trong không trung rơi xuống.
Mà ở xung quanh bọn họ từ lâu đã biến thành một mảnh vô cùng hỗn độn, không biết có bao nhiêu thần thông giả Huyền Không Giới đang nằm ở đó. Có người còn đang lăn lộn kêu rên, có người lại trợn tròn sáu con mắt hoàn toàn vô thần nhìn lên phía trên không trung, còn có người bị đặt ở phía dưới một đống người khác.
Linh Dục Tú vẫn cố gắng hết mức duy trì sự bình tĩnh, một đường đi tới dưới bậc thang. Vào lúc này, Tần Mục đã xuất hiện ở phía trước bọn họ, hắn đã bỏ đi trạng thái ba đầu sáu tay, khôi phục trở lại bộ dạng giống như lúc ban đầu, thần sắc của hắn lộ vẻ kính cẩn, cùng bọn họ từng bước một tiến lên bậc thang.
Vẫn không ngừng có người rơi xuống ở xung quanh bọn họ, mỗi một người rơi xuống lại khiến cho trái tim của Linh Dục Tú sẽ co giật, nàng thầm nghĩ:
- Rơi ở bên trên thềm đá như vậy, nhất định là sẽ rất đau.
Trên bậc thang, Ban Công Thố đang ở bên cạnh Xích Khê, vừa nhìn thấy được Tần Mục đi lướt qua phía trước người mình, hắn vội vàng rụt đầu lại tỏ vẻ tôn kính.
Tần Mục nhìn về phía hắn và Xích Khê khẽ mỉm cười gật đầu ra hiệu, sắc mặt của Xích Khê lúc này đã hoàn toàn tái xanh.
Sắc mặt của các Thần Ma khác trong Huyền Không Giới có phần thâm trầm, tất cả bọn họ đều không nói được một lời nào, từng đôi mắt đều tập trung vào phía trên người của hắn.
Tần Mục lại giống như hoàn toàn không cảm nhận được, hắn vẫn cùng Linh Dục Tú và Sơ tổ Nhân Hoàng leo lên một bậc thang cuối cùng, ánh mắt rơi vào trên người của Xích Minh thần tử. Sau khi nhìn chăm chú vị thần tử này một lát, lúc này hắn mới cúi người chào, âm thanh truyền đi khắp quảng trường:
- Sứ thần của Duyên Khang xin ra mắt Xích Minh thần tử!
Ầm.
Một vị thần thông giả cuối cùng từ phía trên không trung rơi xuống, vừa vặn lại rơi đúng ở dưới chân của Tần Mục, trước mặt của Xích Minh thần tử.
Lần này, bọn họ tới bái kiến chính là Xích Minh thần tử, bọn họ đại biểu cho Duyên Khang quốc, bởi vậy phải mặc vào triều phục của nước mình.
Trong Duyên Khang quốc có rất nhiều nữ quan, các nữ thần thông giả cũng không hề ít hơn so với nam tử, thậm chí trong số các quan lớn nhất phẩm cũng có mấy vị là nữ tử. Trang phục của nữ quan cũng được chú ý hơn rất nhiều, bộ quan phục ở trên người của Linh Dục Tú này chính là bộ trang phục của một nữ quan. Trên thân nàng mặc áo bào tím, thắt lưng có quấn đai ngọc, dưới váy rộng thùng thình giống như một đóa hoa sen, trên thân lại là trang phục bó sát người cùng với ống tay áo nhỏ.
Quần áo của nàng là cổ áo hình trái tim lộn ngược, lộ ra hai bên phần ngực gần như là phân nửa của mặt trăng vậy. Bên ngoài nàng còn có thêm mấy dải lụa bèo mỏng, dải lụa đã được nguyên khí rót vào, lại sẽ lơ lửng ở bên thắt lưng và sau đầu, trông rất phiêu dật.
Tần Mục nhìn thêm vài lần, trong triều có rất nhiều loại trang phục của nữ quan, nhưng trang phục như vậy dù sao vẫn chỉ là số ít. Nữ tử của Duyên Khang có tác phong lớn mật, tuy rằng kém hơn so với Tây Thổ nhưng ở trên phương diện quần áo, nữ tử lại rất để ý tôn lên nét đẹp của mình.
Linh Dục Tú xấu hổ liếc nhìn hắn một cái, cười nói:
- Đang nhìn đi chỗ nào vậy? Tần Mục vội vàng thu hồi ánh mắt, sau đó lại liếc nhìn thêm vài lần, Linh Dục Tú tức giận, lặng lẽ nắm lấy cổ áo kéo lên thật cao.
Sơ tổ Nhân Hoàng đi ra, ho khan một tiếng, âm thanh này lại khiến cho cả hai người bị dọa tới giật mình.
Hắn vẫn là trang phục từ trước. Dù sao hắn cũng không phải là thần tử bên trong Duyên Khang triều, hắn không cần thiết phải thay bộ quan phục của Duyên Khang quốc.
- Đi thôi, hôm nay sẽ là ngày bọn họ ra oai phủ đầu với chúng ta đấy.
Sơ tổ đi ra ngoài, không mặn không nhạt nói một câu:
- Chúng ta đã ở lại chỗ này trong thời gian đủ lâu rồi, thời gian một tháng ở đây cũng tương đương với bảy tháng bên ngoài, chuyến đi này thực sự tốn thời gian hơn so với dự đoán lúc trước rất nhiều.
Tần Mục gật đầu, đuổi kịp hắn:
- Xích Minh thần tử mấy ngày nay chăm sóc dạy bảo Ban Công Thố thật sự không tệ. Ta từng đi qua thăm hắn, thấy hắn tuy rằng bị thương rất nặng nhưng thực lực của Ban Công Thố lại tăng lên rất nhiều. Người này học rất nhanh, hắn đã vận dụng được Vô Lậu Đấu Chiến Thần Công tới mức xuất thần nhập hóa, hắn từ chỗ các thần thông giả của Huyền Không Giới học được không ít thứ. Thương thế của hắn rất nặng, lại đồng thời nói rõ thần thông giả của Huyền Không Giới rất mạnh. Tú muội muội, thần thông giả của Huyền Không Giới có không ít người không kém gì muội, thậm chí còn có khả năng có thể có người mạnh hơn muội rất nhiều.
Linh Dục Tú đi lên phía trước, Tần Mục lén nhìn, đã thấy Linh Dục Tú kéo phần áo ngực lên rất cao, trong lòng hắn cảm thấy có chút thất vọng:
- Mới vừa rồi còn kéo cổ áo xuống, hiện tại lại kéo cổ áo cao như vậy...
Bà bà thuở nhỏ giáo dục, bộ ngực của thiếu nữ có lớn mới là xinh đẹp nhất, bởi vậy hắn nhìn thấy thiếu nữ có bộ ngực lớn đều rất thích nhìn thêm vài lần.
Đây là tiêu chuẩn thẩm mỹ của Tàn Lão thôn, không được phép qua loa, dược sư lại đã từng nói với hắn:
- Mục nhi, con người ta nhìn vào ngực cũng không phải là háo sắc mà là đang suy nghĩ cho đời sau của mình, đây là một loại chuyện vô cùng nghiêm túc!
Tần Mục vẫn luôn ghi nhớ kỹ ở trong lòng.
Sơ tổ Nhân Hoàng nói:
- Huyền Không Giới có nhiều cao thủ trẻ tuổi như vậy, chúng ta quả thật không thể nào khinh thường được. Mục nhi, ngươi không nên lơ là thiếu cảnh giác.
Tần Mục lộ ra một nụ cười mỉm:
- Ta chưa bao giờ từng khinh thường bọn họ. Thời điểm còn ở trên thuyền, ta cũng đã suy nghĩ xem mình nên làm như thế nào để đối phó với bọn họ.
Không lâu sau, trên quảng trường đột nhiên truyền đến một âm thanh vang dội:
- Sứ giả của Duyên Khang và Dục Tú công chúa, Tần Mục Đại Tế tửu, tham kiến Xích Minh thần tử! Bệ hạ chuẩn bị lễ mọn, tiến tới tặng cho Thần Tử Điện Hạ!
Xích Minh thần tử cùng các vị Thần Ma ba đầu sáu tay đều nhìn lại, Tần Mục cùng Linh Dục Tú không nhanh không chậm đi tới. Hai vị sứ giả này đều có tuổi tác không lớn, nam hài ngọc thụ lâm phong, thiếu nữ tư thế oai hùng hiên ngang, khiến cho người ta nhìn thấy lại không nhịn được trong lòng phải thầm khen ngợi một tiếng.
- Không nghĩ tới một đầu hai cánh tay cũng có thể đẹp mắt như vậy.
Một vị thần nhân ba đầu sáu tay nhỏ giọng khen.
Thần nhân bên cạnh vội vàng nhắc nhở hắn:
- Đừng có lên tiếng. Cẩn thận bị thần tử nghe được đấy!
Trong lòng thần chỉ này thầm rét lạnh, Xích Minh thần tử cũng giống như Tần Mục vậy, vẫn chưa biến thành hình dáng ba đầu sáu tay, cũng may Xích Minh thần tử hình như không có nghe thấy lời của hắn nói, khiến cho hắn thoáng yên tâm.
Tần Mục lấy ra ba chiêu kiếm thức kiếm phổ cơ sở, Linh Dục Tú lại lấy ra các loại trân bảo Duyên Phong đế đã giao cho nàng. Có thần nhân tiến lên, nhận lấy cúi người đi lên bậc thang thật dài, hiến cho Xích Minh thần tử.
Xích Minh thần tử làm như không nhìn thấy những trân bảo của Duyên Phong đế, chỉ duy nhất cầm lấy kiếm phổ, lật xem một lần.
Ba chiêu kiếm pháp cơ sở này, hắn đã từ trên người Ban Công Thố thấy qua không chỉ một lần, chỉ có điều vẫn giống như quỷ thần xui khiến mà lật xem.
Tất cả mọi thứ bên trong đó, thứ duy nhất có giá trị cao chính là một bản kiếm phổ này.
- Kiếm phổ này so với những gì ta suy tính ra còn muốn tinh diệu hơn một chút.
Xích Minh thần tử khép lại quyển kiếm phổ này, khẽ cười nói:
- Vị hoàng đế của Duyên Khang quốc thật sự rất có lòng. Hai vị sứ giả xin mời ngồi.
Tần Mục cùng Linh Dục Tú đi về phía trước, đột nhiên một vị thần thông giả ba đầu sáu tay đã vượt qua trước mặt đám người bọn họ, ngăn cản lối đi của bọn họ. Sáu tay của hắn ôm quyền, khom người nói:
- Sứ giả của Duyên Khang, ngươi từ tiểu quốc vực ngoại tới đây với ý định muốn cùng Xích Minh thần triều chúng ta liên minh, ta nghĩ ngươi chắc hẳn cũng phải có chỗ nào đó hơn người. Tại hạ là Hồ Khang, dám mong sứ giả Duyên Khang chỉ giáo cho ta một hồi được không?
Tần Mục nhìn về phía trước mặt, chỉ thấy bên trên quảng trường phía trước mặt hắn có ít nhất hơn một vạn thần thông giả với bộ dạng ba đầu sáu tay, hắn không nhịn được khẽ nhíu mày một cái. Hắn lại nhìn về phía bên trên, Xích Minh thần tử ngồi ở phía trên cao, gương mặt không hề đổi sắc, cũng không hề nói chuyện.
Vẻ mặt Tần Mục ôn hoà nói:
- Sao ta dám động thủ ở trước mặt thần tử chứ? Nếu làm như vậy không phải sẽ mắc vào tội chết hay sao?
Giọng nói của Xích Minh thần tử từ phía trên cao truyền đến:
- Sứ giả mời thượng tọa lại nói chuyện.
- Lão hồ ly.
Tần Mục nhíu đầu mày, Xích Minh thần tử không nói những lời như ta sẽ xá tội cho ngươi, ngươi vô tội các loại giống như những gì hắn đã dự đoán, hiển nhiên người này không muốn để cho Tần Mục hạ sát thủ. Hắn chỉ mở miệng bảo đám người Tần Mục đi tới phía trước, nhưng lại không có nói để cho hàng vạn hàng nghìn vị thần thông giả Huyền Không Giới trên quảng trường lui ra.
Hiển nhiên, đám người Tần Mục muốn đi tới, vậy bọn họ phải đánh thắng mới có khả năng đi tới được.
- Hồ sư huynh đã cùng đại tôn giao đấu chưa?
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Đại tôn có thực lực rất cường đại.
- Đại tôn?
Hồ Khang không giải thích được.
Tần Mục cười nói:
- Đó chính là Ban Công Thố, đại tôn là biểu thị một cách gọi vô cùng thân thiết của ta đối với hắn. Ngươi cùng hắn đã từng giao đấu, vậy ngươi là thắng hay bại vậy?
Cách đó không xa, Ban Công Thố đứng ở sau lưng Xích Khê, trong miệng thầm kêu lên một tiếng rên rỉ, khẽ nói:
- Vô cùng thân thiết? Đại gia ngươi mới vô cùng thân thiết với ngươi...
Hồ Khang nói:
- Ta được tính là một trong không nhiều những thần thông giả thắng được hắn. Chỉ có điều, đó là chuyện đã diễn ra từ mười ngày trước, lần trước ta với hắn giao đấu, sử dụng mấy trăm chiêu lúc này mới đánh bại hắn, mà bây giờ hai ba mươi chiêu, ta đã lại có thể đánh bại hắn!
Tần Mục khẽ gật đầu, nói:
- Đại tôn có tu vi không tầm thường, ngươi có thể thắng được hắn thật sự là tồn tại rất nổi bật.
Hồ Khang nghiêm nghị nói:
- Ta hiện tại là cảnh giới Sinh Tử, ngươi có tu vi cảnh giới thế nào? Ta sẽ tự phong thần tàng sau đó cùng ngươi tranh đấu, sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi!
- Ta hiện tại là cảnh giới Thất Tinh, chỉ có điều đã tu luyện tới trình độ gần phá tường Thiên Nhân.
Tần Mục suy nghĩ một lát, nói:
- Thần tử, ngươi có thể để cho tất cả mọi người trên quảng trường đều phong ấn đến cảnh giới Thất Tinh được không?
Xích Minh thần tử kinh ngạc, gật đầu. Một vị thần chỉ bên cạnh hắn cất cao giọng nói:
- Các đệ tử nghe lệnh, tất cả đều tự phong tu vi.
Nhất thời, trong quảng trường rộng lớn không ngừng truyền đến từng âm thanh thần tàng khép kín. Tần Mục lại suy nghĩ một lát, hắn giơ tay bóc đi tấm lá liễu vàng ở mi tâm, hắn cẩn thận từng li từng tí cất xuống. Sơ tổ Nhân Hoàng nhìn thấy hắn làm vậy, không tránh khỏi khẽ nhíu mày, nói:
- Mục nhi, không cần làm như vậy.
Tần Mục cười nói:
- Ta chỉ là muốn mau chóng một chút mà thôi, dù sao cũng ở lại chỗ này quá lâu rồi. Tú muội, muội đợi ở sau lưng ta là được.
Linh Dục Tú gật đầu.
Tần Mục nhìn về phía Hồ Khang, mỉm cười nói:
- Hồ sư huynh, đợi lát nữa có thể sẽ có chút đắc tội.
Trong cơ thể hắn đột nhiên truyền đến những tiếng bùm bùm, máu thịt điên cuồng sinh sôi. Rất nhanh từ trên cổ của hắn mọc ra một cái đầu, tiếp theo lại từ phía bên phải mọc ra một cái đầu, sau đó dưới nách, xương cốt đâm khỏi da ra ngoài sinh trưởng, từng cánh tay chui ra.
Ba đầu sáu tay!
Linh Dục Tú bị dọa cho giật mình, lúc này nàng mới chú ý tới Tần Mục không ngờ chẳng biết từ lúc nào đã sửa đổi quan phục của mình, khiến cho trang phục đã trở nên rộng thùng thình, dưới nách cũng cắt ra các khe để có thể dung nạp được bốn cánh tay, hơn nữa còn tương xứng hai bên.
- Đúng rồi, Phóng Ngưu còn là một thợ may giỏi!
Nàng thầm nghĩ:
- Chỉ là bộ dạng ba đầu sáu tay này của hắn thật đáng sợ.
Tần Mục ba đầu sáu tay vừa ra, chỉ thấy trên trán của ba gương mặt này đều đang có một con mắt nhỏ, ba con mắt dựng thẳng nửa mở nửa khép.
Hồ Khang sáu tay cầm đao, gào thét vọt tới, hưng phấn nói:
- Ngươi không ngờ cũng tu luyện công pháp của Huyền Không Giới chúng ta? Đây chính là kỳ phùng địch thủ!
Cho dù hắn tự phong tu vi, nhưng thực lực cũng cực kỳ cường đại, cực kỳ đáng sợ. Đao pháp của hắn cũng không chỉ đơn thuần là đao pháp, bên trong đao pháp của hắn còn giấu pháp thuật thần thông, hiển nhiên là Ban Công Thố vận dụng thủ đoạn sách lược và phương pháp tác chiến hợp lưu của Linh Dục Tú, bị Xích Minh thần tử học được, Xích Minh thần tử lại truyền loại thủ đoạn này cho mọi người.
Trong lòng Linh Dục Tú thầm giật mình, nhưng vào lúc này, sáu cánh tay của Tần Mục chắp lại, điệp thủ bạo phát. Âm Dương Phiên Thiên Thủ ba lần điệp thủ uy lực gộp chung vào một chỗ, chỉ nghe những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, Hồ Khang còn chưa kịp tới gần đã sử dụng tốc độ nhanh hơn bay ngược trở về.
Hắn vừa sợ vừa giận, sáu thanh đao cắm ở trên mặt đất, lưỡi đao tách mặt đất thành một đường ánh lửa.
Oong...
Con mắt của Tần Mục bắn ba đường ánh sáng, oong một tiếng ghim chặt hắn ở trên mặt đất. Áp lực cực lớn đè nặng thân thể của hắn suốt một đường, đập về phía trước, đập vào trong đám người, khiến cho mọi người bên trong quảng trường đều bị đụng tới người ngã ngựa đổ, trong lúc nhất thời cục diện trở nên có chút hỗn loạn.
Tần Mục cười ha ha, hai chân cách xa nhau ba thước chiều rộng, thân thể bỗng nhiên ngồi xổm xuống, cơ đùi giống như là ẩn chứa năng lượng lò xo vô cùng mãnh liệt, trong nháy mắt từng cơ bắp bị nén đến mức tận cùng.
Một ý chí chiến đấu ngập trời từ trên người Tần Mục bạo phát ra, ý chí chiến đấu khủng khiếp thậm chí hình thành vòng khí lưu xoay tròn, dùng mắt thường có thể thấy được khí lưu này đang điên cuồng chuyển động xung quanh hắn. Linh Dục Tú đứng ở phía sau tay áo đều bị thổi cho bay lên, búi tóc cũng bị thổi cho rối loạn.
Đông!
Mặt đất nổ tung, nơi Tần Mục dừng chân xuất hiện thêm một hố sâu khổng lồ, có thể thấy được xung quanh hố sâu đều là những vết nứt khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy giật mình khiếp sợ. Bên trong hố sâu đó lại không phải là Tần Mục. Linh Dục Tú ngẩng đầu nhìn về phía trên không trung, lại chỉ có thấy được một điểm đen cực nhỏ.
Ầm ầm, một tiếng động rất lớn truyền đến, Tần Mục giống như là một ngôi sao chổi đập vào trong đám người ở phía trước quảng trường, vào lúc này thân thể của Hồ Khang vẫn đang trượt đi còn chưa thể ngừng lại.
Tiếng cười của hắn còn chưa dứt, kiếm hoàn trong tay hắn đã đột nhiên chia ra làm sáu phần. Kiếm quang phát ra những tiếng động vù vù vù chợt bắn mạnh ra khắp bốn phương tám hướng, trong phút chốc hóa thành một mảnh sơn hà lồng lộng, nhấn chìm vô số thần thông giả đang có mặt tại quảng trường lúc đó.
Sáu cánh tay của Tần Mục chợt run một cái, sáu thanh kiếm lại giống như là vô số mảnh vảy vậy, không ngừng ghép lại với nhau, hóa thành sáu thanh trường đao.
Những thanh trường đao kia lao về chỗ nào, lại thật sự không khác gì một con mãnh hổ tiến vào bên trong bầy dê.
Cả bầy dê lúc này đã hoàn toàn rối loạn, đã không hình thành được bất cứ uy hiếp gì đối với con mãnh hổ này nữa. Hắn xông vào trong đám người đông đúc, thật sự có thể công kích được tới trên người hắn lại chỉ có sáu người, khi đối mặt với sáu vị thần thông giả cùng cảnh giới này, hắn tuyệt đối chính là tồn tại vô địch.
Trong phút chốc, đao quang lại hóa thành một quả cầu ánh sáng cực lớn, bay lượn ra bốn phương tám hướng, cuốn hết vô số thần thông giả đang lao tới. Khi tiến vào trong đó, lập tức đao quang biến mất, sáu cánh tay của Tần Mục đại khai đại hợp, bước chân bước đi giống như bay, nhảy vào trong đám người.
Hắn chạy như điên. Lúc này, thân hình của hắn đi qua nơi nào, nơi đó lại lập tức bạo phát ra từng chuỗi lôi âm. Trong lúc nhất thời, chỉ thấy trong không trung khắp nơi đều là những vị thần thông giả ba đầu sáu tay không ngừng bay lên, những tiếng động ầm ầm nổ vang không ngừng truyền đến. Trong không trung truyền đến những tiếng xương cốt rạn vỡ rắc rắc, những tiếng kêu vô cùng thảm thiết, những tiếng đau đớn rít gào, những tiếng rên rỉ, còn có tiếng dê kêu be be, trong không trung bị vứt lên không chỉ là người mà còn có cả những con cừu.
Sơ tổ Nhân Hoàng chán nản nói:
- Thần thông tạo hóa, đây là thần thông tạo hóa hắn lĩnh ngộ ra từ trên Tạo Hóa Thần Luân, sau đó dung hợp với thần thông tạo hóa do Thiên Sư truyền thụ cho hắn. Hắn vẫn không có thi triển Thiên Địa Ấn Pháp ta truyền thụ cho hắn...
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên ánh mắt nhất thời sáng lên, Tần Mục cuối cùng đã thi triển ra ấn pháp của hắn. Trong vô số thần thông giả, chân của Tần Mục không ngừng đan xen, giống như ảo ảnh liên tục chớp động. Thiên Địa Ấn Pháp, trong thiên địa ta đứng đầu, không khí nơi đó gần như đột ngột nổ tung, mỗi một cường giả hoặc bị đánh cho lún thật sâu vào trong mặt đất, hoặc bị đánh cho bay thẳng lên trên không trung tới mấy trăm trượng.
Sơ tổ Nhân Hoàng lộ ra một nụ cười vui mừng.
Ba cái đầu, chín con mắt của Tần Mục bắn ra từng đợt thần quang. Ong ong oong, từng ánh sáng đánh bay những thần thông giả Huyền Không Giới xông tới phía trước, chỉ nghe trong lồng ngực của bọn họ truyền đến những âm thanh xương sườn vỡ nát.
Mắt thần của hắn vừa vặn bù đắp phần không đủ ở phía trên chiêu pháp của hắn.
Ánh mắt Linh Dục Tú không khỏi nhìn chằm chằm, ngơ ngác nhìn chiến trường cách mấy trăm trượng ở phía trước, lẩm bẩm nói:
- Hắn không phải bảo ta ở phía sau hắn sao? Hắn chạy với tốc độ nhanh như vậy thì bảo người nào có thể theo được chứ?
Bàn chân của Sơ tổ Nhân Hoàng bước ra, chậm rãi nói:
- Chúng ta bước từng bước một đi tới là được.
Linh Dục Tú sải bước đuổi theo hắn, hai người trực tiếp đi về phía tòa cung điện của Xích Minh thần tử này.
Ầm.
Bên trên không trung lại có thêm một vị thần thông giả Huyền Không Giới ba đầu sáu tay đập xuống phía dưới quảng trường, nện ở ngay phía bên chân của Linh Dục Tú.
Thần sắc của Linh Dục Tú vẫn có vẻ rất bình tĩnh, nàng đang cố gắng hết mức không ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Chỉ nghe những tiếng ầm ầm bịch bịch không ngừng vang lên bên tai nàng, giống như đang có một trận mưa to hình người trút xuống nơi đây vậy. Thần thông giả của Huyền Không Giới giống như là từng hạt mưa từ trên không trung rơi xuống, còn có trên dưới một trăm con cừu đang không ngừng kêu be be cũng từ trong không trung rơi xuống.
Mà ở xung quanh bọn họ từ lâu đã biến thành một mảnh vô cùng hỗn độn, không biết có bao nhiêu thần thông giả Huyền Không Giới đang nằm ở đó. Có người còn đang lăn lộn kêu rên, có người lại trợn tròn sáu con mắt hoàn toàn vô thần nhìn lên phía trên không trung, còn có người bị đặt ở phía dưới một đống người khác.
Linh Dục Tú vẫn cố gắng hết mức duy trì sự bình tĩnh, một đường đi tới dưới bậc thang. Vào lúc này, Tần Mục đã xuất hiện ở phía trước bọn họ, hắn đã bỏ đi trạng thái ba đầu sáu tay, khôi phục trở lại bộ dạng giống như lúc ban đầu, thần sắc của hắn lộ vẻ kính cẩn, cùng bọn họ từng bước một tiến lên bậc thang.
Vẫn không ngừng có người rơi xuống ở xung quanh bọn họ, mỗi một người rơi xuống lại khiến cho trái tim của Linh Dục Tú sẽ co giật, nàng thầm nghĩ:
- Rơi ở bên trên thềm đá như vậy, nhất định là sẽ rất đau.
Trên bậc thang, Ban Công Thố đang ở bên cạnh Xích Khê, vừa nhìn thấy được Tần Mục đi lướt qua phía trước người mình, hắn vội vàng rụt đầu lại tỏ vẻ tôn kính.
Tần Mục nhìn về phía hắn và Xích Khê khẽ mỉm cười gật đầu ra hiệu, sắc mặt của Xích Khê lúc này đã hoàn toàn tái xanh.
Sắc mặt của các Thần Ma khác trong Huyền Không Giới có phần thâm trầm, tất cả bọn họ đều không nói được một lời nào, từng đôi mắt đều tập trung vào phía trên người của hắn.
Tần Mục lại giống như hoàn toàn không cảm nhận được, hắn vẫn cùng Linh Dục Tú và Sơ tổ Nhân Hoàng leo lên một bậc thang cuối cùng, ánh mắt rơi vào trên người của Xích Minh thần tử. Sau khi nhìn chăm chú vị thần tử này một lát, lúc này hắn mới cúi người chào, âm thanh truyền đi khắp quảng trường:
- Sứ thần của Duyên Khang xin ra mắt Xích Minh thần tử!
Ầm.
Một vị thần thông giả cuối cùng từ phía trên không trung rơi xuống, vừa vặn lại rơi đúng ở dưới chân của Tần Mục, trước mặt của Xích Minh thần tử.
Danh sách chương