Xích Minh thần tử mờ mịt nhìn về phía trước, não của Xích Hoàng vốn phải lập lòe không ngừng có ánh sáng lưu chuyển. Tư duy ý thức của Xích Hoàng chứa ở bên trong, có số lượng vô cùng vô tận, mà bây giờ não của Xích Hoàng không ngờ đã tắt!

Cái đầu khổng lồ có diện tích mấy mẫu này đã không còn lóe lên ánh sáng lấp lánh nữa mà rơi vào trong tối tăm, trong đầu không còn tìm được một tia ánh sáng nào, cho thấy tư duy của Xích Hoàng đã không còn ở nơi này!

Tư duy của Xích Hoàng không ở nơi này, còn có thể ở chỗ nào?

Hắn chợt quay đầu lại, lập tức xoay người nhảy lên, sắc mặt thâm trầm đi về phía ngoài điện.

- Kẻ trộm...

Hắn đằng đằng sát khí, còn chưa đi ra khỏi thánh điện, bầu trời ngoài điện lại có mây đen che phủ. Phong vũ lôi điện tàn sát bừa bãi, từng đợt sấm sét từ trong đám mây đen nặng nề không ngừng xoẹt xoẹt đánh xuống, xẹt qua bầu trời tối tăm.

Thần tử giận dữ, không thể coi thường được, quả nhiên là trời xanh biến sắc!

Chỉ có điều, khi hắn lại đi đến phía trước cửa điện, tâm thần hỗn loạn của hắn dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh. Sấm sét trên bầu trời càng lúc càng ít, tiến tới mưa gió dừng lại, mây đen dần dần nhạt đi.

- Cho dù là ta cũng không có cách nào đi ra khỏi mê cung tư duy của Xích Hoàng, vì sao hắn không rơi vào trong mê cung?

Xích Minh thần tử nhấc chân, bước chân giơ lên vẫn còn chưa hạ xuống:

- Tư duy của Xích Hoàng là khổng lồ tới mức nào, ta cũng không chịu nổi, nhưng hắn lại có thể tiếp nhận. Hơn nữa, tư duy của Xích Hoàng năm vạn năm vẫn ở chỗ này, chưa từng có bất kỳ tộc nhân nào có thể được tư duy của Xích Hoàng tán thành, vì sao hắn được Xích Hoàng tán thành? Còn nữa, Xích Hoàng lưu lại suy nghĩ là vì cái gì? Vì sao ngay cả ta cũng không có cách nào nhận được kiến thức chứa trong tư duy của Xích Hoàng? Chân của hắn vẫn giơ lên trên không trung, sắc mặt không ngừng thay đổi. Bầu trời ngoài điện gió cuốn mây trào, khi thì quang đãng khi thì trời u ám, khi thì vạn dặm không mây khi thì sấm chớp rền vang.

Trong lòng Xích Minh thần tử giãy giụa không ngừng, tư duy của Xích Hoàng là do Xích Hoàng lưu lại, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay của người ngoại tộc! Nhưng tư duy của Xích Hoàng biến mất, có phải nghĩa là Xích Hoàng đã lựa chọn Tần Mục hay không? Có phải Xích Hoàng làm như vậy là có thâm ý khác hay không?

- Tần tế tửu, không phải đại biểu cho Xích Minh!

Hắn đã hạ quyết tâm, bước chân rơi xuống đất, giẫm lên khiến trên Thánh Sơn và thánh điện nhẹ nhàng run rẩy hai cái.

Mà vào lúc này, Tần Mục đang ở bên cạnh Sơ tổ, kiểm tra tình hình của Sơ tổ. Sơ tổ Nhân Hoàng rơi vào trong hôn mê, chắc là thời điểm va chạm vào tư duy của Xích Hoàng, bị tư duy ý thức khổng lồ khủng khiếp của Xích Hoàng trùng kích, đầu không có cách nào tiếp nhận, bởi vậy mới ngất đi.

- Đây không tính là bị tổn thương, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi, chỉ có điều kỳ quái chính là vì sao ta không bị tư duy của Xích Hoàng trùng kích đến ngất đi...

Tần Mục vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn thấy được bầu trời biến sắc, trong lòng hắn thầm cả kinh, vội vàng kéo thân thể của Sơ tổ. Chỉ có điều Sơ tổ chính là thần chỉ, hơn nữa còn là thần cảnh giới Trảm Thần đài, hắn làm sao có thể kéo được?

Trên bầu trời thay đổi liên tục, sắc mặt của Tần Mục cũng biến đổi không ngừng. Tình cảnh trên bầu trời chính là tâm tình của Xích Minh thần tử, trời quang chính là không có sát ý, âm u là sát khí ngập trời, âm tình hắn biến hóa, nói rõ Xích Minh thần tử không ngừng không mẫu, đang tính toán có nên giết chết Tần Mục vì chuyện tư duy của Xích Hoàng tắt hay không!

- Tư duy của Xích Hoàng đối với Xích Minh Dư Bộ là vô cùng quan trọng, Xích Minh thần tử nấn ná giữa lợi và hại xong, nhất định sẽ động sát cơ!

Tần Mục tiếp tục kéo Sơ tổ, nhưng vẫn không có cách nào di chuyển, nhưng vào lúc này, ngón trỏ phải của Sơ tổ nhẹ nhàng giật một cái, Tần Mục hơi ngẩn ra.

Hai mắt của Sơ tổ vẫn nhắm nghiền, vẫn không nhúc nhích.

Đông.

Bước chân của Xích Minh thần tử hạ xuống, dãy núi run rẩy, chỉ nghe từng tiếng bước chân của Xích Minh thần tử tiến lại gần. Tần Mục đứng dậy, lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Thần tử để cho chúng ta đi vào thánh điện, đụng vào tư duy của Xích Hoàng hình như không có ý tốt, làm hại Sơ tổ Nhân Hoàng nhà ta hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt của Xích Minh thần tử hờ hững, nói:

- Là lỗi của ta. Ban đầu ta có ý nghĩ để cho ngươi rơi vào trong mê cung tư duy không có cách nào đi ra.

Trong lòng Tần Mục căng thẳng, Xích Minh thần tử nói ra lời này cho thấy hắn đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình!

Xích Minh thần tử người này có trí tuệ cực cao, chỉ có điều hắn cũng có một thói quen, đó chính là khi động ác niệm, sẽ thổ lộ ra một ít bí mật.

Lúc đi vào thánh điện, hắn nhìn về phía Tần Mục cùng Sơ tổ thổ lộ ra bí mật về lai lịch thân phận của thần tử, sau đó Sơ tổ hôn mê, Tần Mục suýt nữa rơi vào trong mê cung tư duy của Xích Hoàng.

Mà bây giờ, hắn thổ lộ ra suy nghĩ của bản thân vừa rồi, cũng là bí mật trong cơ thể hắn, đây cũng là dấu hiệu cho thấy hắn muốn giết người!

- Nếu Tần tế tửu có thể giao ra tư duy của Xích Hoàng, chuyện này ta có thể sẽ bỏ qua.

Xích Minh thần tử hờ hững nói.

Tần Mục hơi ngẩn ra, cười nói:

- Thần tử dễ nói chuyện như vậy sao? Thực không dám giấu giếm, ta cũng không biết tại sao não của Xích Hoàng lại tắt, giao ra tư duy của Xích Hoàng càng là chuyện không thể nào nói được. Thần tử nếu biết, ta không ngại nói rõ.

Xích Minh thần tử khẽ nói:

- Não của Xích Hoàng là chỗ chứa tư duy của Xích Hoàng, tư duy của Xích Hoàng rời khỏi não của Xích Hoàng, ánh sáng trong não của Xích Hoàng lại sẽ tắt. Hiện tại, tư duy của Xích Hoàng đã tiến vào trong đầu của ngươi.

Tần Mục chuyển động đầu, trong đầu quả thật có rất nhiều hình ảnh và âm thanh cổ quái. Chỉ có điều số lượng tuy nhiều nhưng trăm triệu lần không có khả năng dung nạp tư duy của Xích Hoàng, hắn cười nói:

- Trong đầu ta thật sự có chút hình ảnh âm thanh kỳ quái, nhưng phải làm như thế nào để trả lại tư duy của Xích Hoàng? Từ trong đầu lấy ra tư duy, loại thần thông này ta vẫn chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe nói. Vẫn mong thần tử chỉ giáo.

Gương mặt Xích Minh thần tử cứng đờ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

- Rất đơn giản. Tư duy của Xích Hoàng vĩnh hằng bất diệt, suy nghĩ của hắn quá mạnh mẽ, cho dù hủy diệt đi kí chủ, suy nghĩ của hắn cũng sẽ không bị hủy diệt. Bởi vậy, biện pháp đơn giản nhất chính là chém đứt đầu của kí chủ, đập nát cái đầu nho nhỏ này, tư duy của Xích Hoàng lại sẽ hiện thân.

Hắn nghiêm nghị nói:

- Sau đó, ta sẽ nâng lên tư duy của Xích Hoàng, trả lại trong đầu của Xích Hoàng. Tần tế tửu, ngươi muốn bản thân được an táng thế nào? Ta có thể dùng quy cách cho vương hầu tướng lĩnh, cho ngươi được an táng phong quang. Còn có thể sử dụng thần kim tốt nhất, chế tạo cho ngươi một cái đầu, bảo đảm giống như đúc, trông rất sống động.

Sắc mặt Tần Mục vàng như đất, từng bước một lui xuống phía dưới, miễn cưỡng cười nói:

- Thần tử nhất định là đang nói đùa đúng không? Ta không cảm thấy trong não của ta có tư duy của Xích Hoàng, nếu có, ta hiện tại đã là một người Xích Hoàng khác. Thần tử nghĩ lại...

Góc áo bào màu tím trên thân của Xích Minh từ từ bay lên, hoàn toàn nghiêm túc nói:

- Đây là biện pháp hữu hiệu nhất hiện nay ta có thể nghĩ tới. Tần tế tửu cũng có thể thử chạy trốn, chạy được bao xa thì chạy, chỉ có điều ngươi cho rằng ngươi có thể chạy ra khỏi cái Huyền Không Giới này sao? Còn không bằng người đứng ngay ngắn, cắt lấy đầu của mình, để cho ta kiểm tra một hồi.

Tần Mục xoay người, nhanh chân chạy như điên, nhanh như chớp hắn đã chạy xuống tới chân núi.

Sắc mặt của Xích Minh thần tử lạnh lùng nghiêm nghị, con mắt thứ ba trên mi tâm của hắn từ từ tách ra hai bên, than thở:

- Người thông minh như vậy, vì sao cũng sẽ làm ra loại hành động không khôn ngoan này? Xem ra ở trước mặt sinh tử, con người luôn luôn là một kẻ ngu xuẩn.

Trong con mắt thứ ba của hắn có thần quang dày đặc bắn ra, ở trong nháy mắt khi thần quang bắn ra, Sơ tổ Nhân Hoàng phóng người nhảy lên, Ngọc Minh kiếm nghênh đón thần quang đâm vào con mắt thứ ba của hắn!

Xích Minh thần tử bị đau, đồng tinh thể ở con mắt tại mi tâm có máu chảy xuống. Đột nhiên dưới áo bào màu tím đỏ của hắn có hai cái đầu điên cuồng mọc ra, dưới nách chui ra bốn cánh tay, sáu tay mang theo lực lượng khủng khiếp đánh về phía Sơ tổ Nhân Hoàng!

Sơ tổ Nhân Hoàng không tránh không né, lúc đâm trúng con mắt thứ ba lại lập tức ném kiếm đi, hai tay đan xen. Thiên Địa Ấn Pháp bạo phát, mặc cho công kích của Xích Minh thần tử rơi vào trên người mình, Thiên Khuynh Tam Thức thức thứ nhất trong Thiên Địa Ấn Pháp, Thương Thiên Khuynh Phúc Địa Duy Tuyệt có uy lực bạo phát ra, không giữ lại chút nào đánh vào trên người của Xích Minh thần tử!

Hai người gần như là cùng lúc đánh trúng đối phương, trong cơ thể của Sơ tổ Nhân Hoàng truyền đến âm thanh xương cốt vỡ nát. Từng cây xương sườn xuyên ra phía sau lưng, đâm xuyên qua thân thể, đâm rách trang phục. Trên mặt hắn cũng bị đánh trúng, gương mặt vặn vẹo, xương cằm nứt ra, toàn thân bay ngược về phía sau còn nhanh hơn so với tốc độ Tần Mục chạy nhanh xuống núi, trước Tần Mục một bước ầm ầm rơi xuống đất, đập xuống mặt đất tạo thành một cái hố lớn.

Bên cạnh, từng cung điện miếu thờ ầm ầm sụp xuống, không ngừng rơi về phía bên trong cái hố lớn.

Bên kia đỉnh núi Thánh Sơn, thân thể của Xích Minh thần tử lấy tư thế vặn vẹo quỷ dị, vòng eo giống như là một người giấy từ phần hông chồng lên nhau, ba cái cổ ở giữa bị bẻ gẫy, đầu ngả về phía sau.

Ầm ầm...

Thân thể của hắn đập vào trong thánh điện, bên trong thánh điện truyền đến từng tiếng nổ lớn kinh thiên động địa. Bức tường phía sau đại điện đột nhiên nổ tung, vô số đá bay tán loạn, trong nháy mắt thân thể của Xích Minh thần tử vặn vẹo bay ra, vẽ ra một đạo lưu quang ở phía trên không trung.

Thềm đá dưới chân Tần Mục không ngừng sụp xuống, trôi về phía hố lớn. Người thiếu niên nhảy như bay, đạp xuống từng thềm đá chia năm xẻ bảy nhanh chóng rơi vào đáy hố.

Sơ tổ Nhân Hoàng ngã chổng bốn vó nằm ở nơi đó, đau đớn mãnh liệt khiến cho cơ mặt của hắn không chịu sự khống chế vặn vẹo, lạc giọng nói:

- Thực lực của hắn mạnh hơn ta, cảnh giới cao hơn ta, hơn nữa còn mọc ba cái đầu. Ta chỉ phá hủy một cái đầu của hắn, đi mau!

Tần Mục cố gắng ôm hắn lên, Sơ tổ Nhân Hoàng cả giận nói:

- Mười hai xương sườn của ta đều đã gãy, chỉ còn lại có cột sống, không di chuyển được, ngươi đi mau!

- Có thể đi tới chỗ nào?

Tần Mục lắc đầu nói:

- Công pháp của thời đại Xích Minh tinh luyện thân thể tạo hóa, đừng nói là xương gãy có thể sống lại, cho dù đầu cũng có thể mọc ra hai cái, cánh tay cũng có thể mọc ra bốn cái. Chút vết thương ấy của ngươi, chỉ cần tu luyện thần thông tạo hóa, có thể luyện ra xương sườn. Ngươi xem, đây cũng là lợi ích khi ta nghiên cứu Tạo Hóa Thần Luân, lúc đó ngươi vẫn lộ ra vẻ mặt u oán, ngoài miệng không nói, trong lòng oán giận ta không học ấn pháp của ngươi...

Sơ tổ Nhân Hoàng giận tím mặt, nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích:

- Lúc này đối mặt với nguy cấp, ngươi còn nói dông nói dài làm gì! Cút đi, nhanh cút đi!

Tần Mục cười nói:

- Ta lại trốn không khỏi Huyền Không Giới, có thể lăn tới chỗ nào?

Hắn thật sự không có cách nào kéo Sơ tổ Nhân Hoàng chuyển động, chỉ đành phải buông tha ý niệm này, lấy ra Trảm Thần Huyền đao, khống chế chiếc hộp nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh núi Thánh Sơn.

Vù...

Một đạo lưu quang bay trở về, Xích Minh thần tử trở lại trước thánh điện Thánh Sơn. Cái đầu ở giữa còn đang ngả về phía sau, trong miệng không ngừng nôn ra máu, còn phun ra từng cây xương nát, đó là xương gáy xương cổ bị đánh gãy.

Sau khi hắn phun ra xương vỡ, cái cổ ở giữa không ngờ từ từ đứng thẳng lên, cái đầu ở giữa cũng chậm rãi dựng thẳng lên, vết thương trên cổ nhanh chóng khỏi hẳn.

Thời đại Xích Minh ở trên thuật tạo hóa thân thể quả thật có thành tựu không tầm thường, khiến cho người ta hâm mộ!

Tần Mục mặc dù bị Tạo Hóa Thần Luân mê hoặc, ngoại trừ uy năng của Tạo Hóa Thần Luân cường đại đến mức gần như vô địch ra, chính là nhìn thấy được chỗ cường đại của thuật tạo hóa thân thể.

Xương nát bên thắt lưng Xích Minh thần tử đã rời khỏi bên trong vết thương, từng cái xương nối tiếp nhau đi ra. Thương thế của hắn rất nặng, Sơ tổ Nhân Hoàng đánh bất ngờ, lấy tình thế cảnh giới không thuận lợi một mình đối địch với hắn khiến cho hắn bị tổn thương nặng nề. Nếu đổi lại thành thần nhân khác, chỉ sợ không chết cũng sẽ tổn thương nặng nề, nhưng đối với hắn mà nói, thương thế vẫn ở trong phạm vi có thể khống chế được.

Về phần thương thế trên nguyên thần và thần tàng tuy rằng cũng rất nghiêm trọng nhưng so sánh với Sơ tổ Nhân Hoàng mà nói, hắn đã thắng.

- Trảm Thần Huyền đao ở trong tay ngươi, đối với thần chỉ ở cảnh giới Ngọc Kinh như ta mà nói, đã không có bất cứ lực uy hiếp gì.

Xích Minh thần tử từ phía xa giơ bàn tay lên, mặt đất nứt ra, nâng Tần Mục và Sơ tổ Nhân Hoàng lên, hóa thành một cây cột đá. Cột đá không ngờ xoay tròn, khiến cho Tần Mục đưa lưng về phía hắn.

Tần Mục vội vàng xoay người, nhưng bất kể hắn xoay người thế nào, tốc độ chuyển động thật là nhanh, hắn trước sau vẫn đưa lưng về phía Xích Minh thần tử!

Hắn căn bản không có cách nào sử dụng Trảm Thần Huyền đao xác định phong tỏa Xích Minh thần tử!

Trán của Tần Mục xuất hiện mồ hôi lạnh, Trảm Thần Huyền đao có thể nói là chỗ dựa lớn nhất của hắn, mà bây giờ cái chỗ dựa này lại hoàn toàn không có tác dụng!

Xích Minh thần tử sử dụng phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp phá giải Trảm Thần Huyền đao!

Xung quanh có rất nhiều thần chỉ của Huyền Không Giới bay tới, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy đều có chút do dự, không dám tiến lên.

Đột nhiên, Tần Mục bỏ lại Trảm Thần Huyền đao, chợt điểm một chỉ vào mi tâm, quát:

- Một người khác của ta, đi ra!

Con mắt dựng thẳng ở mi tâm của hắn không có chút phản ứng nào, ngược lại là bị ngón tay của hắn đâm rất đau.

Tần Mục quát:

- Giải phong!

Nơi mi tâm vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

- Tần Phượng Thanh?

Tần Mục thử dò xét nói.

Vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Tần Mục chớp chớp mắt, cả giận nói:

- Bình thường khi không cần ngươi, bao giờ cũng thích nhảy ra gây chuyện thị phi, hiện tại là lúc cần dùng tới ngươi, lại im lặng! Ngươi còn có ích lợi gì?

Sâu bên trong con mắt thứ ba của hắn, trong đại lục phong ấn chữ Tần, hài nhi khổng lồ ba mắt Tần Phượng Thanh lộ ra vẻ kinh hãi. Chỉ thấy nơi cổ của tiểu hài tử này không ngờ lại mọc ra một cái đầu, cùng lúc đó cái đầu có tướng mạo hoàn toàn khác biệt với Tần Mục!

Đầu của Xích Hoàng.

Tiểu hài tử khổng lồ đứng lên, lão nhân tóc trắng áo bào trắng dưới mông hắn lập tức lao nhanh bỏ chạy, tiểu hài tử giơ nắm đấm đầy thịt điên cuồng đánh về phía cái đầu trên cổ của mình.

Ầm ầm ầm ầm, công kích giống như mưa rền gió dữ qua đi, trong cơ thể hắn lại bị đánh ra tới một đế hoàng dung nhan trung niên không tầm thường, chỉ là mặt mũi bị đánh đến bầm dập, nằm trên mặt đất.

Vị đế hoàng trung niên kia vừa sợ vừa giận, lập tức đứng dậy. Đang muốn phản công, trong lúc bất chợt nhìn thấy được tình hình xung quanh, không khỏi bị dọa cho giật mình.

- Thiên Công, Đại Phạm Thiên, còn có Thổ Bá phong ấn! Đây là đâu vậy? Ta tại sao lại ở chỗ này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện