Xem ra lại là một trưởng lão khác của Thánh Đan Tông.

Dễ thấy Cảnh Ngọc này không phải kiểu võ giả chuyên luyện khí giống Thiệu Danh Ngự, mà là một cường giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy thứ thiệt.

“Mười chín năm làm một tên vô dụng, nhưng trong vòng nửa năm, tu vi đã tăng vọt lên mười tâng cảnh giới của thân xác. Làm được như vậy ở độ tuổi của ngươi thì Thánh Đan Tông ta không thiếu, nhưng đạt được điều đó trong nửa năm thì không tìm được người thứ hai ở Thánh Đan Tông đâu”.

“Ta rất muốn biết rốt cuộc ngươi đã có cơ duyên gì. Nếu nói trên người ngươi không có bảo bối thì đó thì là điều không thể”.

“Giờ tự ngươi giao ra đây, hay để ta lột da rút gân ngươi để tra hỏi nào!”

Mục Vỹ còn chưa đáp lời, Tân Mộng Dao đã giành nói trước: “Ta thấy người sắp bị lột da rút gân là ông đấy!"

Dứt lời, Tân Mộng Dao đã bay người lên cao, nhảy lên người con giao long bằng băng. Con giao long dài mấy chục mét tiến lên, gầm một tiếng đáp lời.

“Đạp sóng phá băng!”

Tân Mộng Dao xoay bàn tay, con giao long bằng băng lộn vài vòng, sau đó lao thẳng về phía Cảnh Ngọc.

“Sức mạnh trong người ngươi rất kỳ lạ, nhưng cách biệt cảnh giới giữa hai chúng ta quá lớn, ngươi không phải là đối thủ của ta đâu”.

Nói rồi, Cảnh Ngọc lắc đầu, búng ngón tay, một chân nguyên bắn ra.

Chân nguyên này không ngừng ngưng tụ, sau đó dần lan rộng, cuối cùng khi dài tới mười trượng, nó hoá thành hình dáng của một con sư tử.

Khi một võ giả đạt tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và mở được huyệt Thần Khuyết, số lượng chân nguyên trong cơ thể đã đạt tới mức khủng khiếp.

Hơn thế nữa, dưới sự tích luỹ số lượng ấy, còn có sự biến đổi về chất.

“Này cô gái, cô không phải là đối thủ của ta đâu!”

Cảnh Ngọc bật cười, sau đó ấn mạnh ngón tay.

Bụp...

Một tiếng động vang lên, sau một chiêu đó, con giao long bằng băng dưới người Tân Mộng Dao lập tức vỡ tan.

Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai đối mặt với tầng thứ bảy, kết quả ra sao thì không cần phải nghĩ nữa.

Phụt một tiếng, Tân Mộng Dao hộc ra một ngụm máu tươi, mặt mày trắng nhợt, lảo đảo rơi xuống.

“Dao Nhi!”

Mục Vỹ lao như tên bản tới, đỡ lấy Tân Mộng Dao.

Nhìn thân thể run rẩy lạnh giá như tảng băng của Tần Mộng Dao trong lòng mình, Mục Vỹ lộ ra vẻ thương xót.

“Muội đừng cố quá sức như thế!”

“Muội chỉ... chỉ không muốn để người khác bắt nạt huynh”.

“Đồ ngốc này! Câu này phải do huynh nói mới phải”.

Mục Vỹ chạm vào đầu mũi lạnh băng của Tân Mộng Dao, sau đó đặt cô sang một bên, mỉm cười đứng dậy.

“Vỹ Nhi, đừng kích động!"

Trông thấy hình như Mục Vỹ định khiêu chiến Cảnh Ngọc, Mục Lâm Thần ở một bên hô lên: “Mục Càn Khôn, Mục Càn Vân, Mục Sơn, Mục Vũ, bốn người các ngươi hãy bảo vệ thiếu chủ!”

“Vâng”.

Vèo vèo...

Bốn người họ tham gia vào trận đấu, bay vù lên đứng cạnh Mục Vỹ.

Bọn họ là cận vệ của Mục Lâm Thần, một tháng lại đây, họ đã uống linh dịch, nên đều đã đạt đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư.

Mục Vỹ đã bày ra cục diện này, sao có thể không chuẩn bị trước.

Thần lực sau khi được pha loãng sẽ là con át chủ bài mạnh nhất mà hắn thăng cấp cho mọi người trong hai nhà Tần, Mục.

Nhưng Cảnh Ngọc là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, bốn người họ vốn không phải là đối thủ của lão, Mục Vỹ cũng không có hành động gì.

Hắn đang suy nghĩ với thực lực hiện tại thì sẽ phải đối phó với Cảnh Ngọc thế nào.

Vô vàn võ kỹ và công pháp đang xoay chuyển trong đầu hắn, Mục Vỹ không đừng tìm kiếm...

“Bốn tên binh tôm tướng tép mà cũng đòi cản ta ư! Đúng là nực cười!”

Cảnh Ngọc nở nụ cười sâu xa, sau đó nhìn nhóm Mục Vỹ như nhìn những cái xác chết.

“Bốn vị hãy chặn lão ta vài giây để ta giải quyết lão”.

“Ha ha...”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Cảnh Ngọc cười lớn: “Chặn ta vài giây? Họ mà cũng đòi làm vậy ư? Nhưng ta rất muốn xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì để chặn được ta".

Nói đến đây, Cảnh Ngọc càng thấy hiếu kỳ với Mục Vỹ hơn.

Những thứ Mục Vỹ thi triển trên người càng kỳ lạ thì lão. càng thấy phấn khích.

Nhóm Mục Càn Khôn vây chặt lấy Cảnh Ngọc, sau đó dùng đủ mọi cách để ngăn lão lại.

Nhưng dù bốn người họ có phối hợp ăn ý đến mấy, cũng không thế làm khó Cảnh Ngọc một chút nào.

Cảnh Ngọc mới chỉ phòng vệ, chứ chưa phản đòn, nhưng ai cũng có thể nhìn ra chỉ cần lão muốn là bốn người kia sẽ bại trận ngay lập tức.

Lúc này, Tân Thời Vũ đang bất phân thắng bại với Thiệu Danh Ngự. Một mình Mục Lâm Thần giữ chân Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ, còn các võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, thứ tư của hai nhà Tân, Mục cũng đang bị những người của Thánh Đan Tông do Thiệu Danh Ngự và Cảnh Ngọc dẫn tới kìm chân.

Căn bản không tìm được ai để tới xử lý Cảnh Ngọc này.

Nếu không phải mục tiêu của Cảnh Ngọc chỉ có Mục Vỹ, có lẽ Tần Thời Vũ đã bại trận dưới tay của lão và Thiệu Danh Ngự từ lâu rồi.

“Phải làm sao bây giờ?”

Mục Vỹ cau mày, tâm trí rối bời.

Võ kỹ thì hắn có, nhưng võ kỹ phù hợp với tình huống hiện tại thì lại không.

Có trách thì trách cảnh giới của hắn quá thấp.

“Sao? Nghĩ lâu như thế rồi mà vẫn chưa ra cách à?”, Cảnh Ngọc nhìn Mục Vỹ, sau đó cười he he nói: “Thằng nhãi kia, ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói, sau đó giao nộp bảo bối ra đây. Chỉ cần ngươi chịu làm vậy, ta có thể lập tức giúp ngươi giết hết toàn bộ người hai nhà Uông, Điêu”.

“Ông nói thật chứ?”

“Đương nhiên!"

“Được!”

Mục Vỹ hét lớn, vung tay lên, một bóng người như tia sét màu xanh lao thẳng về phía Cảnh Ngọc.

“Hừ!”

Cảnh Ngọc biết rõ Mục Vỹ sẽ không cam tâm tình nguyện giao bảo bối ra, nên đã có chuẩn bị trước.

Lão quặp tay lại, bóng người màu xanh đó lập tức dừng lại.

Lão vỗ bàn tay còn lại, nhóm Mục Càn Khôn bay ra, không có một chút lực trở tay nào, lập tức bị thương nặng.

“Đây là... lò luyện Phong Thiên!”

“Lò luyện Phong Thiên!”

Cảnh Ngọc hô lên, làm kinh động tới Thiệu Danh Ngự ở chỗ khác.

“Quả nhiên đúng là lò luyện Phong Thiên!”, trông thấy chiếc lò nhỏ màu xanh trong tay Cảnh Ngọc, mắt Thiệu Danh Ngự sáng lên: “Lò luyện Phong Thiên này đã biến mất trong môn phái nhiều năm, giờ lại ở trong tay ngươi. Mục Vỹ, lần này ngươi chết chắc rồi".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện