"Có kẻ muốn giết cậu?"

Vạn Quỷ lão nhân bỗng nổi điên: "Mẹ nó, dám đòi giết đồ đệ Vỹ lão đại của ta à, đúng là chán sống mà! Lão tử mà ra ngoài được là cả đám chết với ta!"

Thấy ông ta còn phẫn nộ hơn cả mình, Mục Vỹ gật đầu, cười mà người run bần bật.

"Khặc khặc ... Gặp lại người quen cũ à, cảm động ghê chưa ... "

Tiếng cười ma quái thình lình vang vọng xung quanh thạch đài u ám.

"Ai đấy!"

Sắc mặt Mục Vỹ trầm xuống, han lấy ba món thiên khí ra cầm rồi nhìn quanh, quat lon.

"Không phải ngươi muốn thu phục ta sao? Sao bây giờ sợ hãi ghê thế? Khặc khặc ... " Giọng nói rét buốt lại vang lên, những đóa hỏa liên quanh đây bỗng tắt, không gian tối sầm.

"Lão thất phu Vạn Kiếp này, có giỏi thì thả ta ra một chọi một đi, xem lão tử có giết chết ngươi không!

Vạn Quỷ lão nhân nói lớn: "Mục Vỹ, chạy mau, mặc kệ ta. Cậu không phải đối thủ của nó đâu, dù có thiên hỏa cũng không được!"

"Chạy? Ta cho hắn vào, sao cho đi được?"

Giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên: "Các ngươi đã vào thì đừng hòng chạy thoát!”

Âm thanh "vù vù" nổi dậy, quỷ khí âm u tức khắc lan tràn, mây mù xuất hiện trên thạch đài.

Mục Vỹ đột nhiên phát hiện ra cơ thể mình bắt đầu hạ nhiệt độ, dù Tử Liên Yêu Hỏa đang bốc cháy nhưng cảm giác lạnh buốt vẫn bám trên người hắn, không thể loại bỏ.

Đó là cơn rét từ tận xương tủy!

"Lạnh không?"

Giọng nói lạnh lùng kia lại lên tiếng: "Tiếp theo sẽ còn hay ho hơn nữa. Ngươi sẽ nhận ra dù cả thân thể đều bốc cháy nhưng vẫn thấy lạnh vô cùng. Đến cuối cùng, ngươi sẽ chết rét bởi chính ý thức của mình, khặc khặc ... Ta cũng muốn thử xem thuộc tính của Tử Liên Yêu Hỏa như nào, không ngờ ngươi có thể gạt đi ý thức của Tử Liên Yêu Hỏa và trở thành ý thức của nó, xem ra cũng khá tài".

Sau câu nói của Vạn Kiếp Quỷ Hỏa, xung quanh lại dấy lên quỷ khí.

Bị khí tức ấy bám vào người một thời gian, người Mục Vỹ run bần bật.

"Đừng để bị nó mê muội, mọi thứ là giả cả đấy!"

Vạn Quỷ lão nhân thấy Mục Vỹ run rẩy bèn nói lớn.

"Lão gia kia, dù muời nghìn nam qua ta không thể giet chết ngươi nhưng hành hạ thôi cũng đủ làm ngươi phát điên rồi!", Vạn Kiếp Quỷ Hỏa hừ lạnh, quỷ hỏa lạnh căm căm tỏa ra vầng sáng xanh lục nhàn nhạt tát về phía Vạn Quỷ lão nhân.

Tiếng bạt tai chát chúa dội lại, ông ta kêu lên, khóe môi chảy máu, mái tóc dài phất lên.

"Mẹ nó, dám đánh tiểu đệ ta!"

Mục Vỹ nổi cơn thịnh nộ, toàn bộ ý thức lập tức co lại vào trong hồ linh hồn.

Ngay sau đó, quỷ khí lạnh lẽo bỗng nhiên giảm bớt, Mục Vỹ cũng cảm nhận được thân thể mình trở lại trạng thái bình thường.

Thấy biến hóa ở Mục Vỹ, Vạn Kiếp Quỷ Hỏa thét gào: "Khặc khặc, biết ngay ngươi có cách đối phó mà, xem ra trong hồ linh hồn của ngươi có một món thần binh lợi khí nào đó rồi. Đừng lo, ta sẽ không vào hồ linh hồn của ngươi đâu, tuy ta có thể thôn tính lực linh hồn của ngươi nhưng mạo hiểm lắm, không phải sao?"

Chết tiệt!

Vạn Kiếp Quỷ Hỏa này đúng là gian trá.

Lúc trước, hắn thu phục được Tử Liên Yêu Hỏa là vì nó không biết trong thức hải han có Tru Tiên Đồ. Từ trước đến nay, thiên hỏa bao giờ cũng tự nhận bản thân là sinh vật cao cấp nhất trong đất trời, không để loài người vào mắt, do đó cơ duyên đưa đẩy nó bị Tru Tiên Đồ tiêu diệt ý thức, trở thành vật vô chủ, để rồi bị Mục Vỹ thu phục.

Còn bây giờ, rõ ràng Vạn Kiếp Quỷ Hỏa biết điều đó nên nhất quyết không tiến vào hồ linh hồn của Mục Vỹ để tiêu diệt lực linh hồn bên trong.

"Quả nhiên ngươi rất thông minh, trong hồ linh hồn của ta đúng là có một pháp bảo về lực linh hồn. Hễ kẻ nào muốn xâm phạm đến lực linh hồn của ta đều bị diệt trừ, thiên hỏa cũng không phải ngoại lệ".

"Vậy ư? Chắc ta tin!"

Vạn Kiếp Quỷ Hỏa cười mỉa: "Nhưng ta không dại gì thử đâu".

"Được lắm, ngươi xảo quyệt lắm đấy!"

Mục Vỹ nhếch mep rồi lùi về sau một bước, Cổ Ngọc Long Tinh ầm ầm kích hoạt.

Một hỏa long chín đuôi thình lình xuất hiện.

Giờ phút này, tỉ lệ lừa Vạn Kiếp Quỷ Hỏa vào hồ linh hồn của hắn là bằng không, nhưng hắn cũng không thể ngồi chờ chết.

Hỏa long chín đuôi gầm thét, chín cái đuôi bao trùm trong ánh lửa vụt bắn ra tấn công.

Tuy nhiên, có một điều khiến Mục Vỹ bực mình là hắn không thấy bóng dáng Vạn Kiếp Quỷ Hỏa đâu, biết đánh kiểu gì đây? Chẳng lẽ đánh vào không khí?

"Khà khà ... Ranh con, muốn tìm bản thể của ta chứ gì? Ta là loại thiên hỏa huyền ảo nhất mang tên Vạn Kiếp Quỷ Hỏa, quỷ hỏa sinh ra trong vô hình, tan biến trong hư không, sao ngươi có thể tìm ra bản thể của ta?"

"Vậy ta sẽ phá hủy thạch đài này để cứu huynh đệ của ta ra!"

Mục Vỹ trầm giọng quát, một quả cầu lửa màu tím dần hình thành trong cái miệng khổng lồ của hỏa long. Nó to dần, hơi nóng không ngừng phả ra.


"Muốn nói gì ông tự đi mà nói với ông ấy, ta không chuyển lời cho ông đâu. Với cả ông chết rồi thì ai trị bọn ngoài kia giúp ta?"

Mục Vỹ bĩu môi, xoay người nhìn xung quanh thạch đài.

Đáy của vực sâu bị quỷ khí dập dềnh u ám bao phủ, nhìn đâu cũng thấy mờ mờ, không thể phân biệt được đông tây nam bắc, là ngày hay là đêm.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn phía trên, Mục Vỹ hơi sửng sốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện