"Mục Vỹ, ngươi muốn chết rồi chứ gì!"
Thấy Mục Vỹ cứ đứng đó cười không nhúc nhích, Thánh Tâm Duệ quát: "Hiện tại đội quân của năm thế lực lớn đang trên đường tấn công thành Đông Vân rồi, nếu ngươi không muốn người nhà và người thương của mình chết thì hãy đưa tay chịu trói đi!"
"Chịu trói cái đầu nhà ngươi!"
Mục Vỹ mắng: "Lão tử đứng đây cho ngươi giết đấy, ngon thì tới đi thứ nhát cáy, cứ đứng đó ba hoa! Giải quyết các ngươi xong ta tự khắc trở về thành Đông Vân!"
Lúc này Vạn Vô Sinh cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, thẳng tay tung một cú đấm ra. Sức mạnh hùng hậu khuấy đảo toàn bộ Ma Uyên.
Năm võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất lập tức biến sắc.
Không còn cách nào khác, năm người đành liên thủ, bắt đầu kết trận nhằm phong an Vạn Vô Sinh.
"Hừ, ngu ngốc!"
Thấy hành động của năm người kia, Vạn Vô Sinh cười lạnh lùng, tung một quyền tới.
Bành bành bành ...
Sức ép mạnh mẽ làm chấn động hồn đàn của năm người, khóe miệng bọn họ lập tức ứa máu.
Bên kia, ba người Lục Khuê, Tà Vô Ý và Thạch Kinh Thiên bị cảnh tượng này làm cho xanh mặt, sợ sệt lùi ra sau.
Đến các võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất cũng không làm được gì thì khỏi bàn đến họ.
'Sao? Muốn chạy à?"
Một bóng dáng thình lình xuất hiện sau lưng ba người rồi trêu tức.
"Mục Vỹ!"
Lục Khuê nhìn Mục Vỹ, cười khẩy: "Ngươi tưởng tiến vào tầng thứ bảy rồi là cản được ba người bọn ta chắc?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Mục Vỹ nhếch mép, một ngọn lửa tím bùng cháy nơi đầu ngón tay. Đồng thời, hắn nâng tay kia lên, soạt một tiếng, một ngọn lửa màu xanh lục rực sáng.
"Ngọn lửa màu xanh lục!"
Sự biến hóa trên đầu ngón tay Mục Vỹ làm cho ba người lùi một bước.
"Ngươi ... ngươi đã thu phục thiên hỏa rồi ư?", Thạch Kinh Thiên run rẩy hỏi.
"Đúng thì sao?"
"Làm sao có thể, sao ngươi có thể ... "
"Sao lại không thể?"
Mục Vỹ khoát tay rồi nói: "Thôi dẹp, giải thích với các ngươi mệt lắm. Có điều hôm nay ba ngươi đừng hòng chạy thoát".
Dứt lời, Mục Vỹ chập hai tay vào nhau, hai ngọn lửa tím và xanh lục hòa làm một. Một cảnh tượng thần kỳ xảy ra, ngọn lửa biến thành màu đen.
"Để nghĩ lại xem, hiện tại cả năm thế lực lớn đều đang tấn công thành Đông Vân phải không?"
"Không, không phải vậy, chỉ có Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các thôi, Lục Ảnh Huyết Tông bọn ta không tham gia!", Lục Khuê vội vàng đính chính.
"Đảo Thiên Tà bọn ta cũng không tham gia!"
Tà Vô Ý run rẩy nói.
Mục Vỹ có một thiên hỏa là họ đã không chống lại nổi rồi, nói gì đến khi hắn thu phục thêm một loại thiên hỏa nữa.
Mục Vỹ đã có hai loại thiên hoa, trông có vẻ khả năng điều khiển thiên hỏa của hắn thành thạo hơn rồi.
"Vậy à ... "
Mục Vỹ nhấc tay, ngọn lửa màu đen tức khắc phân ra làm hai rồi tiến thẳng về phía Lục Khuê và Tà Vô Ý.
"Khô Lâu Kim Thân!"
"Như Ý Quyết!"
Hai tiếng quát đồng thời vang lên, Tà Vô Ý và Lục Khuê cùng thi triển thần thông chống lại hai ngọn lửa đen.
Tuy nhiên, đáng kinh ngạc là dù hai người họ đã triệu hồi hai món pháp bảo ra chắn trước mặt, hai ngọn lửa ấy vẫn xông tới với uy thế bàng bạc, tránh đi hai món bảo khí và tấn công Lục Khuê, Tà Vô Ý.
"Chết tiệt!"
Hai người vội vàng dập lửa trên người.
Nhưng càng dập, lửa càng cháy to như bám cứng vào da, đã thế còn lấn lên trên.
"A a a ... "
Tiếng hét thảm thiết vang trời, cơ thể hai người bị lửa xiết chặt, không tài nào dập tắt nổi.
Khung cảnh này làm cho Thạch Kinh Thiên đổ mồ hôi nhiều đến mức quần áo toàn thân ướt sũng, khuôn mặt cũng nhầy nhụa và trắng bệch.
Cuối cùng, Lục Khuê và Tà Vô Ý bị ngọn lửa màu đen đốt cháy, không còn điều gì cho thấy sự tồn tại của hai người họ nữa.
Mục Vỹ kinh ngạc nhận ra lực linh hồn trong hồ linh hồn của mình đang tăng lên nhanh chóng.
Ngọn lửa đen có khả năng giết người và đoạt lấy lực linh hồn của người đó! "Vậy thì gọi ngươi là Diệt Hồn Hắc Viêm nhé".
Mục Vỹ thở hắt ra, nhìn hai cái xác nói: "Các ngươi không tiến đánh thành Đông Vân của ta thì giữ lại cũng không được tích sự gì, còn ngươi ... "
Thấy Mục Vỹ nhìn sang mình, Thạch Kinh Thiên quỳ phịch xuống đất, vừa dập đầu thật mạnh vừa van xin: "Ta có ích lắm, ta có ích lắm! Cha ta là các phó Tụ Tiên Các, ngươi muốn gì ông ấy cũng cho!"
"Ồ? Có thật không? Vậy thì một trăm triệu ... Linh Tinh hạ phẩm thì sao?"
Một trăm triệu!
Thạch Kinh Thiên hớt hải đáp: "Cam Kinh Vũ chính là người sáng lập nên Tụ Tiên Các, có điều do bất đồng quan điểm với Vũ cô cô nên bị Vũ cô cô hạ độc, bị ép rời khỏi Tụ Tiên Các".
"Gì cơ? Một mình Vũ tiên tử thôi sao? Có cả cha ngươi nữa chứ?"
"Đúng là vậy!"
Thạch Kinh Thiên hoảng sợ đáp.
Thấy Mục Vỹ cứ đứng đó cười không nhúc nhích, Thánh Tâm Duệ quát: "Hiện tại đội quân của năm thế lực lớn đang trên đường tấn công thành Đông Vân rồi, nếu ngươi không muốn người nhà và người thương của mình chết thì hãy đưa tay chịu trói đi!"
"Chịu trói cái đầu nhà ngươi!"
Mục Vỹ mắng: "Lão tử đứng đây cho ngươi giết đấy, ngon thì tới đi thứ nhát cáy, cứ đứng đó ba hoa! Giải quyết các ngươi xong ta tự khắc trở về thành Đông Vân!"
Lúc này Vạn Vô Sinh cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, thẳng tay tung một cú đấm ra. Sức mạnh hùng hậu khuấy đảo toàn bộ Ma Uyên.
Năm võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất lập tức biến sắc.
Không còn cách nào khác, năm người đành liên thủ, bắt đầu kết trận nhằm phong an Vạn Vô Sinh.
"Hừ, ngu ngốc!"
Thấy hành động của năm người kia, Vạn Vô Sinh cười lạnh lùng, tung một quyền tới.
Bành bành bành ...
Sức ép mạnh mẽ làm chấn động hồn đàn của năm người, khóe miệng bọn họ lập tức ứa máu.
Bên kia, ba người Lục Khuê, Tà Vô Ý và Thạch Kinh Thiên bị cảnh tượng này làm cho xanh mặt, sợ sệt lùi ra sau.
Đến các võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất cũng không làm được gì thì khỏi bàn đến họ.
'Sao? Muốn chạy à?"
Một bóng dáng thình lình xuất hiện sau lưng ba người rồi trêu tức.
"Mục Vỹ!"
Lục Khuê nhìn Mục Vỹ, cười khẩy: "Ngươi tưởng tiến vào tầng thứ bảy rồi là cản được ba người bọn ta chắc?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Mục Vỹ nhếch mép, một ngọn lửa tím bùng cháy nơi đầu ngón tay. Đồng thời, hắn nâng tay kia lên, soạt một tiếng, một ngọn lửa màu xanh lục rực sáng.
"Ngọn lửa màu xanh lục!"
Sự biến hóa trên đầu ngón tay Mục Vỹ làm cho ba người lùi một bước.
"Ngươi ... ngươi đã thu phục thiên hỏa rồi ư?", Thạch Kinh Thiên run rẩy hỏi.
"Đúng thì sao?"
"Làm sao có thể, sao ngươi có thể ... "
"Sao lại không thể?"
Mục Vỹ khoát tay rồi nói: "Thôi dẹp, giải thích với các ngươi mệt lắm. Có điều hôm nay ba ngươi đừng hòng chạy thoát".
Dứt lời, Mục Vỹ chập hai tay vào nhau, hai ngọn lửa tím và xanh lục hòa làm một. Một cảnh tượng thần kỳ xảy ra, ngọn lửa biến thành màu đen.
"Để nghĩ lại xem, hiện tại cả năm thế lực lớn đều đang tấn công thành Đông Vân phải không?"
"Không, không phải vậy, chỉ có Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các thôi, Lục Ảnh Huyết Tông bọn ta không tham gia!", Lục Khuê vội vàng đính chính.
"Đảo Thiên Tà bọn ta cũng không tham gia!"
Tà Vô Ý run rẩy nói.
Mục Vỹ có một thiên hỏa là họ đã không chống lại nổi rồi, nói gì đến khi hắn thu phục thêm một loại thiên hỏa nữa.
Mục Vỹ đã có hai loại thiên hoa, trông có vẻ khả năng điều khiển thiên hỏa của hắn thành thạo hơn rồi.
"Vậy à ... "
Mục Vỹ nhấc tay, ngọn lửa màu đen tức khắc phân ra làm hai rồi tiến thẳng về phía Lục Khuê và Tà Vô Ý.
"Khô Lâu Kim Thân!"
"Như Ý Quyết!"
Hai tiếng quát đồng thời vang lên, Tà Vô Ý và Lục Khuê cùng thi triển thần thông chống lại hai ngọn lửa đen.
Tuy nhiên, đáng kinh ngạc là dù hai người họ đã triệu hồi hai món pháp bảo ra chắn trước mặt, hai ngọn lửa ấy vẫn xông tới với uy thế bàng bạc, tránh đi hai món bảo khí và tấn công Lục Khuê, Tà Vô Ý.
"Chết tiệt!"
Hai người vội vàng dập lửa trên người.
Nhưng càng dập, lửa càng cháy to như bám cứng vào da, đã thế còn lấn lên trên.
"A a a ... "
Tiếng hét thảm thiết vang trời, cơ thể hai người bị lửa xiết chặt, không tài nào dập tắt nổi.
Khung cảnh này làm cho Thạch Kinh Thiên đổ mồ hôi nhiều đến mức quần áo toàn thân ướt sũng, khuôn mặt cũng nhầy nhụa và trắng bệch.
Cuối cùng, Lục Khuê và Tà Vô Ý bị ngọn lửa màu đen đốt cháy, không còn điều gì cho thấy sự tồn tại của hai người họ nữa.
Mục Vỹ kinh ngạc nhận ra lực linh hồn trong hồ linh hồn của mình đang tăng lên nhanh chóng.
Ngọn lửa đen có khả năng giết người và đoạt lấy lực linh hồn của người đó! "Vậy thì gọi ngươi là Diệt Hồn Hắc Viêm nhé".
Mục Vỹ thở hắt ra, nhìn hai cái xác nói: "Các ngươi không tiến đánh thành Đông Vân của ta thì giữ lại cũng không được tích sự gì, còn ngươi ... "
Thấy Mục Vỹ nhìn sang mình, Thạch Kinh Thiên quỳ phịch xuống đất, vừa dập đầu thật mạnh vừa van xin: "Ta có ích lắm, ta có ích lắm! Cha ta là các phó Tụ Tiên Các, ngươi muốn gì ông ấy cũng cho!"
"Ồ? Có thật không? Vậy thì một trăm triệu ... Linh Tinh hạ phẩm thì sao?"
Một trăm triệu!
Thạch Kinh Thiên hớt hải đáp: "Cam Kinh Vũ chính là người sáng lập nên Tụ Tiên Các, có điều do bất đồng quan điểm với Vũ cô cô nên bị Vũ cô cô hạ độc, bị ép rời khỏi Tụ Tiên Các".
"Gì cơ? Một mình Vũ tiên tử thôi sao? Có cả cha ngươi nữa chứ?"
"Đúng là vậy!"
Thạch Kinh Thiên hoảng sợ đáp.
Danh sách chương