Mặt Thạch Trung Nguyên xám như miếng gan lợn nhìn Mục Vỹ, không nhịn được gào lên.

"Ba trăm triệu thì ba trăm triệu, ta đồng ý!", Thạch Trung Nguyên còn chưa lên tiếng, Thánh Vũ Phong ở bên cạnh đã nói trước.

"Ông im đi! Ta chưa thoả thuận giá cả với ông đâu", Mục Vỹ chợt quát.

Thánh Vũ Phong nghẹn họng nhìn Mục Vỹ, ông ta há miệng nhưng cuối cùng không nói gì nữa.

Thánh Tâm Duệ là thiên tài luyện đan của Thánh Đan Tông, đồng thời còn là cháu của ông ta. Bắc Nhất Vấn Thiên đã chết, Thánh Đan Tông đang thiếu một thiên tài, nhưng Thánh Tâm Duệ thì khác.

Gã là con trai của tông chủ! Chuyện này Mục Vỹ cũng biết nên hắn mới không giết Thánh Tâm Duệ, không thì chắc Thánh Vũ Dịch sẽ mặc kệ tất thảy rồi lao tới lấy mạng hắn mất.

Mà Thánh Vũ Phong cũng kiêng dè điều này, nhỡ Mục Vỹ lưới rách cá chết rồi giết Thánh Tâm Duệ thì chắc đại ca ông ta sẽ làm thịt ông ta mất.

Mục Vỹ đã nắm được điểm yếu này nên mới không sợ gì cả.

"Ba trăm triệu, ta đồng ý!", cuối cùng thì Thạch Trung Nguyên cũng đã bình tĩnh lại, giọng nói ông ta lạnh băng đáng sợ.

"Ngươi hãy thả con trai ta ra trước đã".

"Ông tưởng ta ngu sao?", Mục Vỹ chẹp miệng nói: "Thả hắn ra rồi thì ta lấy gì để đổi Linh Tinh với ông? Đừng nhiều lời nữa, ông và cả đại quân của ông hãy cuốn xéo đi, nội trong ba ngày nữa mà không giao Linh Tinh thì cứ chờ mà nhặt xác".

"Ngươi dám?"

“Có gì mà không dám? Ta có chết cũng phải ngẩng cao đầu, đã bị các ông ép tới bước đường này rồi thì có gì mà ta không dám nữa?”

“Được, ngươi thì giỏi rồi, Mục Vỹ!”

Thạch Trung Nguyên phất ống tay áo rồi bỏ đi luôn.

“Nhớ ba ngày sau ông phải tới một mình, thêm một người thì Thạch Kinh Thiên lại mất một chi. Đến luc ấy, ta chặt đứt ngũ chi của hắn thì đừng có mà trách".

Chặt đứt ngũ chi!

Thạch Trung Nguyên vừa ngoảnh đi đã loạng choạn, suýt nữa ngã nhào.

Nhưng bây giờ, ông ta phải tiếp tục kiềm chế cơn giận để đi về.

"Được rồi, đến lượt ông!"

Mục Vỹ nhìn Thánh Vũ Phong rồi nói luôn: "Con trai ông ta có giá ba trăm triệu thì cháu ông bao nhiêu nhỉ?”

"Bốn trăm!"

Thánh Vũ Phong đáp.

Ông ta sợ Mục Vỹ rồi, so với bị làm thịt thì hét giá luôn cho xong.

"Phóng khoáng thế à? Vậy thì năm trăm triệu!"

Mục Vỹ nói: "Trong vòng ba ngày phải mang năm trăm triệu Linh Tinh tới, thiếu một viên thì mất một chi!"

"Được, được!"

Thánh Vũ Phong lập tức quay đi, dẫn đại quân trở về.

Ông ta không thể ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.

Ông ta thật sự không muốn dây dưa với Mục Vỹ.

Tên này khiến người ta thấy rất chán ghét.

Nếu không có ông lão áo đen ở cạnh thì hắn đã chết không biết bao nhiêu lần

rồi.

Thấy một trận đại chiến sắp diễn ra lại kết thúc một cách nực cười thế này, ai nấy đều ngẩn ngơ.

"Mau rút lui!"

Mục Vỹ nhìn mọi người ở trên bức tường phía sau rồi hô to.

Nếu hôm nay không có Vạn Vô Sinh ở đây thì sao Bạch Trảm Phong, Thánh Vũ Phong và Thạch Trung Nguyên chịu rút quân như thế.

Nhưng điều kiện Mục Vỹ đưa ra ngày hôm nay có vẻ là một cái tát đau điếng cho Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các, nhưng thật ra hắn đang rước hoạ vào thân.

“Vạn lão ca, hãy trông chừng hai tên này thật cẩn thận cho ta. Gầy đây, ta có việc phải làm nên phiền ông bảo vệ an nguy cho thành Đông Vân"

"Vớ vẩn!"

Nghe thấy thế, Vạn Vô Sinh mắng nhiếc: "Phiền cái gì mà phiền? Có ta ở đây, kẻ nào dám động vào cậu thì phải bước qua xác ta đã. Cậu có còn coi là ta huynh đệ nữa không mà lại nói là phiền?"

“Ớ, có chứ!"

Mục Vỹ vò đầu, tỏ vẻ câm nín.

Sao Vạn Vô Sinh này vẫn ngốc nghếch và thẳng như ruột ngựa giống ngày xưa thế cơ chứ.

"Cảm ơn nhạc phụ đại nhân về chuyện hôm nay, lúc khác con sẽ báo đáp cẩn thận ạ".

"Thôi khỏi!", Vương Chí Kiệt xua tay nói: "Tiểu tử nhà ngươi giữ cho tốt cái mạng của mình là được rồi, muốn báo đáp ta thì cứ đối xử với con gái ta tử tế!"

"Chắc chắn rồi ạ!"

Mục Vỹ phát hiện Vương Chí Kiệt cũng rất thú vị, dù ông ấy luôn miệng nói là vì con gái mình, nhưng Mục Vỹ có thể cảm nhận được ông ấy đã đối xử với mình như một người con rể rồi.

Nhờ một chuyện mà hiểu rõ được lòng người.

Mục Vỹ biết, Vương Chí Kiệt đã coi hắn là người thân.

“Tiểu tử này, Thạch Trung Nguyên chắc sẽ mang Linh Tinh tới, nhưng chắc chắn Thánh Vũ Dịch không chịu mất không năm trăm triệu Linh Tinh thế đâu!"

“Vâng!”

Thánh Vũ Dịch là người có suy tính sâu xa thì sao có thể chịu được nỗi ô nhục này.

"Nhạc phụ yên tâm, con có cách rồi ạ!"


Sau khi trấn an mọi người, Mục Vỹ đã biến mất khỏi thành Đông Vân, không ai biết hắn đã đi đâu.

"Vỹ ca, huynh định làm gì thế?"

Mục Vỹ dẫn Vương Tâm Nhã đi qua đi lại trên một con phố vắng vẻ trong thành Đông Vân, thi thoảng hắn lại cất một đống Linh Tinh hoặc các linh kiếm, thậm chí cả các loại nguyên liệu lộn xộn vào đâu đó.

Nhưng tất cả đều là bảo vật vô cùng quý giá, điều này khiến Vương Tâm Nhã thấy khó hiểu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện