Edit: Aya Shinta

Phương Cửu: "..."

Cô không nói gì, lẳng lặng mà nhìn hắn, vẻ mặt lộ ra sự bất đắc dĩ.

Hiên Viên Diễn tiện tay cầm lấy chén thuốc trong tay cô qua, không đến hai lần liền uống toàn bộ, sau đó đưa lại chén không cho cô.

"Vết thương... Thật sự không nặng hay sao?" Cô có chút khó chịu nhìn vệt đỏ tươi nơi ngực hắn, nhưng không cẩn thận nhìn tới làn da đồng cổ ở chung quanh.

"Người bị đâm một đao thử xem?" Khóe mắt hắn thoáng lướt qua.

Cảm thấy có lẽ hắn đang giận bản thân mình, Phương Cửu cũng không có cách nào, chỉ có thể nhìn tiểu hoàng đế ở phía sau, rồi quay đầu lại nói nhỏ: "Ta sẽ không để cho cha ta làm tiếp chuyện như vậy."

"Người?" Trong giọng nói của Hiên Viên Diễn lộ ra sự hoài nghi không hề nhẹ, "Cha người đã làm vậy với ta, người cảm thấy ta có nên động thủ hay không?"

"Đừng nha!" Phương Cửu vội vã xua tay, "Ta thật sự sẽ khuyên ông ấy!"

"Vậy không được, hiện tại ta rất tức giận, người nói nên làm gì?" Hắn tựa ở đầu giường, nhưng tầm mắt vẫn đặt ở trên người cô.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng đậm, Phương Cửu hít sâu một cái, dường như đã thỏa hiệp, "Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn thế nào?"

Dứt lời, Hiên Viên Diễn cũng chỉ là chậm rãi nhắm mắt lại, không mặn không nhạt, "Người là nữ nhân của ai?"

Phương Cửu: "..."

Người này đúng là...

Thở dài, "Của ngươi."

Khóe miệng cong cong, hắn đưa tay sờ sờ đầu cô, "Nhớ kỹ."

Tiểu hoàng đế còn đang gặm bánh hoa quế bên kia không nhịn được mà nhẹ nhàng lắc đầu, khắp khuôn mặt bánh bao đều là đáng tiếc.

Phương Cửu không có ở lại bao lâu thì đi, bởi vì cũng sợ người khác nói lời dèm pha, ngồi ở trong kiệu hồi cung, cô nhìn tiểu hoàng đế vẫn còn ăn bánh hoa quế, không nhịn được lại ôm nó ngồi ở trên đùi mình, "Vừa nãy Cần nhi nghe được gì?"

Tuy rằng hài tử còn nhỏ, có điều Phương Cửu cũng sợ nó sẽ nhớ kỹ chuyện gì đó, dù sao hiện tại cô vẫn là mẫu hậu của nó.

Lắc đầu một cái, tiểu hoàng đế miễn cưỡng nhoài ở trên người cô, chuẩn bị ngủ, "Nhi thần không thấy cái gì hết..."

Nghe vậy, Phương Cửu cũng không nói được cái gì nữa, sờ sờ đầu nó, chờ hồi cung rồi lại ôm người vào trên giường nghỉ ngơi.

Mấy ngày sau cũng không có xuất hiện tình huống gì nữa, có điều nghe thái y nói vết thương của Hiên Viên Diễn vẫn chưa ổn, Phương Cửu muốn ra ngoài xem thì cũng không có cớ.

Mãi đến tận ngày hôm đó, vào đêm, cô mới vừa tắm rửa xong, đã nghe thấy Thường Phúc vô cùng lo lắng gọi cô ở bên ngoài, cho rằng Hiên Viên Diễn không chịu nổi, Phương Cửu lập tức mặc quần áo tử tế đi ra khỏi điện.

Đi theo phía sau Thường Phúc còn có một vị tướng lĩnh với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, trong lòng Phương Cửu tự dưng dâng lên một loại dự cảm xấu.

"Khởi bẩm thái hậu nương nương, biên quan cấp báo, Cổ tướng quân đang kháng địch thì trong quân đột nhiên xuất hiện gian tế, cho tới bây giờ, người của Cổ tướng quân bị nhốt bên trong thung lũng không rõ tung tích, bây giờ biên quan bị người Nhung Địch chiếm lĩnh, kính xin Thái hậu nương nương sớm ra quyết định!" Tướng lĩnh quỳ một chân trên đất, vẻ mặt gấp gáp.

Phương Cửu ngồi ở trên nhuyễn tháp, trong lòng lập tức "lộp bộp" một hồi, hít sâu một hơi, cô vội vã nhìn về phía Thường Phúc, "Nhanh đi thông báo các đại thần tiến cung yết kiến!"

"Vâng!" Thường Phúc cũng không dám trì hoãn, vội vã chuẩn bị.

Làm thế nào cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện gian tế ở trong quân, hơn nữa có thể làm đại quân tan tác như vậy, chắc chắn không phải gian tế bình thường, trong lòng Phương Cửu cũng rất bấn loạn.

Mãi đến tận gần nửa canh giờ sau, đại thần đứng đầy trong ngự thư phòng, mỗi người đều vô cùng mờ mịt, đêm hôm khuya khoắt gọi bọn họ tới là có chuyện gì?

Thấy mọi người đã đến gần đầy đủ, lúc này Phương Cửu mới đột nhiên vỗ một cái lên bàn, vẻ mặt nóng nảy phẫn nộ, "Biên quan cấp báo, trong quân xuất hiện gian tế, dẫn đến việc toàn quân bị diệt, hoàn toàn không có tin tức của Cổ tướng quân, đây là người nào luyện binh, vậy mà sẽ xuất hiện gian tế!"

Dứt lời, toàn bộ ngự thư phòng đều náo nhiệt lên, người bên dưới cũng rất giật mình, tựa như cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh sự tình như vậy!

Nhưng... Binh quyền không phải ở trong tay Nhiếp chính vương hay sao?

"Hồi bẩm Thái hậu, vi thần cho rằng trước mắt phải nhanh chóng phái binh trợ giúp, nếu không thì người Nhung Địch vừa vào Trung Nguyên, hậu quả khó mà lường được!" Phương phụ bỗng nhiên tiến lên, kính cẩn nói.

Dứt lời, những người khác cũng bắt đầu phụ họa, Phương Cửu nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết nên phái ai đi, đây không phải là một chuyện nhỏ.

"Nhiếp chính vương đến!"

Theo tiếng lanh lảnh của thái giám truyền từ ngoài của vào, cửa phòng cũng lập tức bị đẩy ra, chỉ thấy Hiên Viên Diễn đã mặc một thân ngân giáp, khí thế ác liệt, vẻ mặt nghiêm túc đi vào.

Ánh mắt Phương Cửu ngưng lại, rõ ràng thái y còn nói hắn xuống đất cũng không nổi, hiện tại sao lại đột nhiên trở nên có tinh thần như thế?

"Thái hậu, sự tình khẩn cấp, vi thần đã cho người tới quân doanh ngoài thành điểm binh, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát!" Hiên Viên Diễn mắt sáng như đuốc nhìn cô.

Những người khác cũng thấp giọng bắt đầu bàn luận, suýt chút nữa thì bọn họ đều đã quên, Nhiếp chính vương chính là một tướng lĩnh tài ba, có điều vừa nghĩ tới trên người hắn còn có vết thương, tức khắc cảm thấy Nhiếp chính vương này thực sự trung can nghĩa đảm, bị thương nặng như vậy còn muốn ra trận giết địch.

Phương Cửu đang do dự, thế nhưng khi thấy hắn kiên định như vậy thì, cũng chỉ đành gật đầu.

"Bản vương cùng Thái hậu còn có việc cơ mật cần thương nghị." Ánh mắt của hắn nhàn nhạt quét về phía những người khác một chút.

Thân thể mọi người chấn động, nhanh chóng lùi ra, nhưng Phương phụ lại chậm rì rì thoáng lướt mắt qua hai người một chút, trong mắt đều là ý lạnh.

Vừa đóng cửa, Phương Cửu đã không nhịn được, đi tới trước người hắn, nhìn sắc mặt hồng nhuận của hắn, lập tức đạp một quyền tới, "A..."

Khôi giáp kia cứng tới nỗi làm cô muốn khóc, "Không phải ngươi bị trọng thương chưa khỏe hay sao? Làm sao bây giờ lại có tinh thần như thế!"

Nắm chặt tay nhỏ hồng hào của cô, hắn hững hờ nói: "Thân thể ta khôi phục tốt."

Phương Cửu: "..." Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?

Trong phòng có ánh nến sáng rực, ngân giáp mang theo hàn ý dường như đang lóe hàn quang, Hiên Viên Diễn đưa tay ôm eo cô, sau đó bế cô đặt trên bàn sách, Phương Cửu không dễ chịu bắt đầu nhìn chung quanh, chỉ lo hắn lại muốn làm cái việc lần trước.

"Ta đi rồi, trong cung không nhất định an toàn được, lệnh bài này người cầm đi, nếu như gặp nguy hiểm, ra quân doanh ngoài thành tìm người, ở nơi đó, chờ ta trở lại." Hắn nói xong, liền đưa một cái lệnh bài bằng huyền thiết, long văn quấn quýt ở mặt trên, xem ra rất lợi hại.

Phương Cửu tiếp nhận lệnh bài, muốn nói lại thôi nhìn hắn, "Vậy... Vậy chính ngươi cũng cẩn thận, đừng chết."

Nhìn cái bộ dạng khó chịu của cô, Hiên Viên Diễn không nhịn được đưa tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lấy cánh môi phấn nộn...

"A..." Phương Cửu bị ép phải ngẩng đầu lên, hai tay chống ở trên khôi giáp lạnh như băng của hắn.

Một lúc lâu, hắn mới buông cái người đã thở không nổi kia ra, hôn nhẹ ở trên trán cô, sau đó lập tức nhanh chân rời đi.

Phương Cửu hé hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn trơ mắt nhìn hắn biến mất ở trong phòng...

Đêm đó, hầu như một đêm cô không ngủ, chỉ cảm thấy sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay, nhưng tất cả rồi lại bình tĩnh.

Ngày kế vào triều, mọi người thấy Hiên Viên Diễn đi rồi, không đè ép bọn họ, lá gan từng người cũng lớn lên, căn bản là để thái hậu cô vào trong mắt, vào triều thì tùm lum tà la, dường như cô nói chẳng lọt tai.

Phương Cửu rất tức giận, quyết định chờ Hiên Viên Diễn trở về, nhất định phải chỉnh đốn triều cương một hồi!

Ngược lại cũng không ai nghe mình, Phương Cửu lấy cớ ôm bệnh mấy ngày mà không đi vào triều, còn có thể trốn mấy việc phiền phức này.

Mãi đến tận ngày hôm đó lúc cô vừa mới nghỉ trưa, còn đang dỗ tiểu hoàng đế đừng ăn bánh hoa quế nữa, lúc này Thường Phúc liền lảo đảo kinh hoảng từ ngoài cửa xông vào!

"Thái... Thái hậu nương nương không tốt!" Thường Phúc quỳ trên mặt đất sợ hãi chỉ về ngoài phòng, "Cảnh... Cảnh vương hắn tạo phản!"

Phương Cửu: "..."

Cô đột nhiên đứng dậy chạy vụt ra ngoài, có điều còn chưa đi ra khỏi điện, hai thị vệ lập tức ngăn cản cô lại, chỉ thấy trong ngoài Trường Thọ cung đều đầy binh sĩ, một bóng người quen thuộc chậm rãi từ cửa đi vào.

"Ngươi... Đây là tạo phản!" Phương Cửu chỉ vào hắn, trợn mắt nhìn.

Cảnh vương cũng mặc vào một thân khôi giáp, phía trên còn có mảng đỏ tươi dây lên, trên trường kiếm còn có vệt máu dền sệt chảy xuống, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Từng bước từng bước đi về phía cô, Phương Cửu cũng sợ đến lập tức lui về trong phòng, Cảnh vương ném thanh kiếm đi, sau đó đóng chặt cửa lại, y đỏ mắt bắt lấy cánh tay cô một phen, "Ta nói rồi, nàng là của ta, mãi mãi cũng vậy!"

Phương Cửu lắc đầu, nằm mơ cũng không nghĩ tới y thật sự sẽ tạo phản, nhìn nam tử trước mắt đã rơi vào điên cuồng, cô rất bất đắc dĩ, tại sao một người tốt đẹp mà lại hắc hóa như thế!

"Ngươi... Ngươi bình tĩnh đi, bây giờ biên quan còn đang đánh trận, ngươi đang tạo ra nội loạn!" Phương Cửu muốn rút tay về, nhưng làm sao đánh cũng rút không nổi.

Cảnh vương áp cô lên tường, đè lại hai cổ tay của cô, trên mặt là nụ cười lạnh, "Nàng cho rằng hắn còn có thể trở về?"

Nghe y nói, dường như Phương Cửu đã rõ ràng điều gì, nhất thời khụy gối đạp qua một cước, người sau lập tức nghiêng người, vẫn gắt gao áp cô lên tường, "Nàng là của ta, cẩu tặc kia tính là thứ gì, nàng yên tâm, lần này nàng cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa!"

Nói xong, y đột nhiên cúi người muốn hôn cổ cô, Phương Cửu giãy dụa nhất thời la lớn: "Nếu ngươi dám chạm vào ta, ta lập tức cắn lưỡi tự sát!"

Người sau ngừng lại, siết chặt tay, vẻ mặt không cam lòng trừng cô, "Cửu nhi, nàng thay đổi!"

"Người thay đổi là ngươi!" Phương Cửu không chút yếu thế trừng trở lại.

Bốn mắt nhìn nhau, Cảnh vương đột nhiên buông cô ra, lui về phía sau hai bước, "Ta không vội, bây giờ trong kinh đã bị cha nàng cùng ta khống chế, đến thời điểm ta đăng cơ, nàng chính là hoàng hậu của ta!"

Nói xong, còn thâm trầm quét mắt đến tiểu hoàng đế, thân thể nó chấn động, cả người bắt đầu run rẩy không ngừng.

Xoay người, y nhanh chân đi ra ngoài điện, dường như còn đang dặn dò cái gì với người bên ngoài, Phương Cửu biết, mình bị giam lỏng.

"Mẫu hậu, chúng ta nhanh đi tìm nhiếp chính vương đi!" Tiểu hoàng đế kinh hoảng tiến lên ôm lấy chân cô.

Phương Cửu có chút hư thoát ngồi ở bên bàn trà, ôm đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Thấy cô không nói lời nào, tiểu hoàng đế liền nổi giận, "Mẫu hậu, chúng ta không đi thì người kia sẽ giết chúng ta, người làm hoàng hậu thì những người còn lại làm sao bây giờ a!"

Phương Cửu sững sờ, hơi nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt cấp thiết của tiểu hoàng đế, trên cái mặt bánh bao lộ ra lo lắng, còn có sợ hãi, nhưng những tâm tình này căn bản không nên lộ ra trên gương mặt của một đứa trẻ bốn tuổi.

"Ngươi..." Cô chỉ cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng.

Thở dài, tiểu hoàng đế lập tức bày ra vẻ mặt lão thành bò lên trên ghế, tay nhỏ vỗ liên tục lên bàn, "006, nếu cô không đi, nhiệm vụ sẽ không xong đâu, đến lúc đó chúng ta ai cũng đừng muốn trở về!"

Ngữ khí thiếu đòn này...

Phương Cửu đột nhiên đứng dậy, không dám tin tưởng chỉ vào nó ấp úng nói: "Ngươi... Ngươi là 008?"

Không, đây nhất định là giả!

Tiểu hoàng đế cho cô một cái liếc mắt, "Tôi chỉ là lại đây phụ trợ cô hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cô cũng quá để tôi thất vọng rồi."

Phương Cửu: "..."

Nhìn quét một vòng, cô đột nhiên hít thở sâu một hơi, trợn trừng về phía 008, hình như người kia nhận ra được cái gì, lập tức nhảy xuống cái ghế, chân ngắn cũn chạy vào chỗ khác trong điện.

"008! Cô tới đây, xem tôi có đánh chết cô hay không!" Phương Cửu không nói hai lời liền ngay ở bên giường đuổi tới nó, nhấc cánh tay của nó lên, một cái tát liền vỗ vào trên cái mông nó, "Cô cái tên biến thái này, nữ giới mà xuyên lên người con trai, cô có xấu hổ hay không!"

"Cô thả tôi ra, cô sẽ đánh chết tôi mất, tôi vẫn còn con nít a!" 008 không ngừng giẫy giụa cánh tay nhỏ, viền mắt đo đỏ xem ra rất đáng thương.

Ngược lại sau đó thu thập cũng được, Phương Cửu hít thở sâu một hơi, đi tới trên giường mềm ngồi xuống, hai chân bắt chéo mà như thế xa xôi nhìn nó, "Nói đi, cô muốn đồng quy vu tận? Vẫn đồng thời về thời không cục."

Cái khỉ gì mà thế giới này lại nguy hiểm đến vậy, mỗi người đều muốn hắc hóa, cô dễ dàng lắm sao!

Đã biết cô sẽ như vậy, 008 thở dài, vuốt cái mông bò lên trên giường mềm, ý vị sâu xa nói: "Đây đều là ý của cục trưởng, tôi cũng là người làm công, tôi cũng muốn trở về, nhưng cầu chuyển đổi thời không chẳng có ở trên người tôi, tôi cũng không có cách nào."

"Cô không có cách nào? Cô coi tôi là đứa trẻ ba tuổi a!" Phương Cửu cười lạnh một tiếng, vỗ lên bàn một cái, "Nếu cô không có biện pháp, còn có thể truyền tống mình vào đây? Coi tôi là kẻ ngu à? Nhanh lấy đồ ra, bà đây không làm nhiệm vụ chó má này nữa, tôi muốn từ chức!"

008: "..."

"Đồ ở bên người cục trưởng, chúng ta chỉ có cách tìm ngài ấy mới trở về được, nếu như chết ở đây, ý thức của chúng ta sẽ trôi nổi trong hư không, không trở về được nữa rồi." 008 rất là tuyệt vọng mà thở dài.

Phương Cửu tim đập một trận, vén tay áo lên chuẩn bị đánh người, "Cục trưởng người ta còn ở bên trong cục cua em gái, làm sao liên hệ với anh ta được! Người ta sẽ đến cứu cô à? Cô nhanh chóng thành thật giao đồ ra đây, nếu không tôi sẽ đánh cô đấy!"

Thấy cô thật sự muốn đánh người, 008 lập tức lại nhảy xuống dưới giường, chạy rất xa, "Con trai nam chủ chính là cục trưởng mà, nếu không thì tôi kêu cô tìm ngài ấy làm gì!"

008 chưa từng tuyệt vọng như thế, nếu không phải gần đây vị trí khoa trưởng để không, cô mới sẽ không vì thăng chức mà đáp ứng cùng cục tới cái thế giới đáng sợ này đâu!

Còn có cô gái dại dột đáng sợ này nữa!

"Cục trưởng chính là con trai nam chủ?" Phương Cửu đột nhiên rất muốn cười, cô cũng thật sự cười ra tiếng, cuối cùng còn phải uống một ngụm trà thấm giọng. Cô bưng chén trà tức giận liếc nhìn bóng người nho nhỏ bên kia, "Sao cô không nói là Tinh cầu trưởng tới đây luôn đi?"

Phương Cửu chỉ cảm thấy thật là mệt cmn tâm, cô đã làm sai điều gì mới gặp phải một đồng sự như vậy? Mỗi ngày đều hố cô!

Thấy cô không tin, 008 lập tức đến gần nói: "Không có cục trưởng đồng ý, cô cho rằng nhân viên hệ thống có thể cùng cô tới đây? Hơn nữa, nếu như cô không tin, đến lúc đó hỏi Nhiếp chính vương một chút là được rồi."

Thấy nó nói nghiêm túc như vậy, Phương Cửu đột nhiên có chút hoảng hốt. Nếu như con trai nam chủ đúng là cục trưởng, vậy làm sao trước đây anh ta còn hôn mình, không thể, chuyện cười thế giới gì đây, cục trưởng tuyệt đối sẽ không phải là người như thế!

"Thế nên chúng ta phải đến tìm cục trưởng, nếu không thì cô phải gả cho Cảnh vương. Tôi cho cô biết, đây chính là một thế giới chân thực, không phải là hư cấu, nếu không cô cho rằng cục trưởng ăn no rửng mỡ mà còn đi đánh giặc? Đó là bởi vì ngài ấy có thân phận này thì phải làm việc đó, nếu không thì thế giới này sẽ lộn xộn." 008 vô cùng nghiêm túc nhìn cô.

Phương Cửu không nói gì, vẫn còn không thể tin nó cho lắm. Cục trưởng chính là con trai nam chủ? Làm sao có khả năng? Vậy thì cô còn công lược cái gì? Lẽ nào cục trưởng chỉ là vì kiểm tra năng lực làm việc của cô, thế nên tự mình ra trận?

Nhưng hai người bọn cô cũng đã hôn a!!!!

Cho đến lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một đám cung nữ lập tức bày đồ ăn ra, xem ra còn rất phong phú.

Một cũng nữ xa lạ lập tức tiến lên phía trước nói: "Thái hậu nương nương, Vương gia dặn dò, nếu như ngài không ăn thì ngài ấy sẽ giết hoàng thượng."

Ngữ điệu nhàn nhạt kia lập tức dọa 008 sợ đến mức ôm lấy bắp đùi của cô, nó vô cùng đáng thương nháy mắt, "Mẫu hậu..."

- ---------

Vân: Ăn nằm hết mấy thế giới rồi mà vẫn không biết người ta là ai -.-

#Mấy tềnh êu đợi chương lâu hôn =v=
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện