Edit: Aya Shinta

Mẹ Phương dời điện thoại ra khỏi tai, cẩn thận liếc cái tên trên màn hình rối dò hỏi người bên kia điện thoại: "Cậu là?"

Bà vừa dứt lời, bên kia tự nhiên ngừng trong chốc lát rồi mới ho nhẹ một tiếng, "Cháu là bạn của Phương Cửu, cô là?"

"Mẹ, ai thế?" Phương Cửu bưng tô canh nóng từ từ đi tới bàn ăn rồi ngồi xuống, sau đó đưa tay muốn lấy di động lại.

Mẹ Phương đưa điện thoại lại cho cô, vẻ mặt chẳng hiểu ra làm sao, "Hình như là Lục Đình gì đấy."

Phương Cửu: "..."

"Hả, đây không phải là minh tinh kia sao? Hai bữa nay trên mạng đều là tên của cậu ta, hình như là đưa bạn gái đi khám bệnh. Thời buổi này, không biết mấy người đó cả ngày đang làm chuyện hỗn loạn gì!" Ba Phương nhấp ngụm rượu trắng, ra vẻ "Đây là thói đời gì".

"Phải phải, sao nói cái tên này quen tai như vậy!" Mẹ Phương vỗ bàn một cái, sau đó ngờ vực nhìn về phía Phương Cửu, "Bạn của con?"

Lồng ngực nhảy bình bịch, trong đầu hiện giờ chỉ là một mảnh trống rỗng nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, vọt dậy, "Mẹ thấy con quen biế được với ngôi sao lớn người ta à? Chỉ là cậu bạn trùng tên thôi ạ."

Nói xong, cô giả đò bình tĩnh nói vào điện thoại: "Tui đang dùng cơm!"

Cúp điện thoại xong xuôi, cô lập tức tắt luôn di động. Chỉ là hai chân dưới bàn ăn vẫn còn run lẩy bẩy.

"Cũng phải, nhưng mà cái loại suốt ngày ôm nữ minh tinh hôn hít chắc chắn chẳng tốt đẹp gì. Nếu con mà kiếm về thằng bạn trai kiểu đó, mẹ cam đoan sẽ đánh gãy chân con!" Mẹ Phương vô cùng nghiêm túc lườm cô, sau đó tiếp tục dùng bữa.

Mồ hôi hột lập tức lăn dài trên trán, Phương Cửu giả vờ bình tĩnh cười cợt, "Sao có khả năng."

Dù canh rất nóng nhưng hình như Phương Cửu đã quên mất điều này rồi. Cô húp canh một cách nhanh gọn lẹ rồi chuồn về phòng, khóa chặt cửa, lập tức lên giường khởi động lại di động.

Lục Đình cũng là người rất thức thòi, biết rằng lúc này không tiện nên không có gọi lại. Chờ Phương Cửu gọi qua thì bên kia nhanh chóng bắt máy.

"A lô, anh mới nói gì với mẹ em thế?" Cô hạ thấp giọng, vùi mình vào ổ chăn.

Chắc là Lục Đình đang ở trong khách sạn vì chung quanh rất yên tĩnh, dường như chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím.

"Em thấy tôi đã nói gì?" Lời anh nói nghe thật là bình bĩnh.

Phương Cửu ngừng một lát, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng nên chần chừ mở lời, "Này... Em vừa thử ý mẹ, hình như mẹ rất ghét... Không đúng, là vô cùng căm ghét em tìm người yêu trong giới giải trí."

Bên kia trầm ngâm trong thoáng chốc, bây giờ giọng nói của Lục Đình rốt cuộc cũng chập trùng, "Tại sao?"

Phương Cửu: "... Mẹ em không thích nam nữ ôm hôn trong phim truyền hình, cho rằng đàn ông trong giới giải trí đều là loại lăng nhăng."

Lục Đình bên này ngừng gõ phím, anh do dự hồi lâu rồi mới nói: "Em biết mà, tôi không đóng cảnh hôn."

Nói hết lời, anh lại tiếp tục, "Mấy ngày nữa, đóng máy xong tôi đi tìm em."

"Đừng đừng đừng!" Phương Cửu vội vàng cao giọng, "Anh để em làm công tác tư tưởng với mẹ đã, nếu không tới lúc đó, hậu quả khó lường!"

Cô không muốn bị mẹ đánh gãy chân đâu!

Lại im lặng thêm hồi lâu rồi anh mới thấp giọng hỏi: "Cho nên tôi không thể đi tìm em?"

"Tiểu Cửu, ra ăn dưa hấu!"

Lúc này nghe thấy tiếng mẹ gọi ngoài cửa nên Phương Cửu vội vàng nói với điện thoại: "Anh đương nhiên không thể đi rồi, nếu anh có thể thoái mái đi gặp người khác thì cần gì ngày nào cũng khẩu trang mũ nón? Thôi không nói nữa, mẹ gọi em ăn dưa hấu!"

Nói xong, cô cúp điện thoại, sau đó chạy ra ngoài.

Bên này, Lục Đình chậm rãi đặt điện thoại xuống rồi nhìn thoáng qua Chu Thuyên vẫn luôn chọc ngoáy ở đó. Anh biết thể nào mình cũng bị thuyết giáo.

Quả nhiên không tới năm giây, Chu Thuyên nhíu máy, nghiêm khắc cao giọng, "Lục Đình, có phải cậu điên rồi hay không? Có phải còn muốn kết hôn luôn không?"

Lục Đình: "... Hình như có ý định này."

Chu Thuyên: "..."

"Cậu không thấy fan trên mạng của cậu điên cỡ nào à? Cậu thế này, chỉ biết hại Phương Cửu thôi! Lúc đó cô ấy sẽ bị người ta thóa mạ, sau đó địa chỉ gia đình cũng bị bới ra, chuyện nghiêm trọng hơn nữa là người nhà của cô ấy cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Cậu đừng cho rằng tôi đang nói đùa với cậu, ví dụ trong cái giới giải trí này nhiều lắm, cũng không chỉ có cậu đâu!" Chu Thuyên tức tới độ không biết nên nói gì nữa, sao lúc trước anh lại không phát hiện hai người này rất thân thiết cơ chứ?

Lại còn chơi trò bí mật dưới mi mắt anh, không hổ danh là ảnh đế, ngày ngày giả trang thành cái bộ dạng ghét bỏ người ta, xoay vèo một cái, hai người này đã khanh khanh ta ta rồi!

Nghe thấy lời của Chu Thuyên, Lục Đình cũng nghiêm túc suy nghĩ trong một lúc, "Anh nói đúng."

"Thế có phải đúng không!" Chu Thuyên lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Cho nên tôi quyết định rời khỏi giới giải trí."

Chu Thuyên: "..."

"Tổ tông! Tôi yếu tim lắm, cậu có thể ngừng việc ngày nào cũng dọa tôi được không?" Chu Thuyên bùng tới mức đi tới đi lui, anh cảm thấy mình cũng sắp điên rồi.

"Anh cảm thấy tôi đang đùa sao?" Lục Đình hơi nhíu mày.

Ngừng bước, Chu Thuyên đứng trước bàn máy tính, mắt như đèn pha nhìn chòng chọc Lục Đình: "Cậu cho rằng muốn lui thì lui được sao? Mấy ngôi sao điện ảnh giải nghệ cũng được mấy chục năm nhưng không phải vẫn có fan tìm tới cửa hay sao? Nếu cậu rời khỏi giới giải trí, đến khi đó tất cả đều biết đó là vì Phương Cửu, vậy thì cô ấy mới là người thảm nhất!"

Hình như không muốn nói với anh thêm nữa nên Chu Thuyên phất tay đi ra ngoài, "Tự cậu suy nghĩ cho kỹ đi!"

...

Sau khi tắm, Phương Cửu bật điều hòa rúc vào chăn chơi game, đột nhiên màn hình lại nhảy ra cái tin nhắn.

Thấy người gửi tin là Chu Thuyên, cô lập tức mở điện thoại lên xem.

Anh Chu: Cô với Lục Đình yêu đương được bao lâu rồi?

Thấy câu nỏi này, Phương Cửu tỏ vẻ thật là ngại ngùng.

Phương Cửu: Chưa được bao lâu, mới có mấy ngày mà thôi.

Chu Thuyên: "..." Mấy ngày mà cậu ta lại muốn rời khỏi giới giải trí vì cô à?!

Anh Chu: Tôi cũng không phí lời nữa, cô hẳn phải biết fan của Lục Đình khá điên cuồng, đến lúc hai người công bố hoặc kết hôn thì cô sẽ bị fan trên mạng công kích. Nghiêm trọng hơn, cuộc sống của gia đình cô cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Phương Cửu:... Cho nên anh để tụi em chia tay à?

Thứ lỗi cho cô xem phim truyền hình quá nhiều!

Anh Chu: Không phải tôi muốn nói với cô chuyện này, hiển nhiên Lục Đình cũng nghĩ đến nguy nan khi hai người ở bên nhau nên cậu ta muốn rời khỏi giới giải trí.

Phương Cửu: "..."

Anh Chu: Cô biết không, hiện giờ Lục Đình phát triển tốt thế nào không? Tôi cũng không bốc phét, cậu ta có tài nguyên hàng đầu trong giới; bất kể là lưu lượng, độ nổi tiếng hay là diễn xuất, bề ngoài đều đứng đầu, cậu ta chỉ cần giành giải quốc tế thì mới gọi là thành công. Nếu cậu ta rời khỏi giới, những cố gắng trước đó đều uổng phí, hơn nữa gia đình cậu ta không thiếu tiền thì sao cậu ta lại vào giới giải trí? Đó là vì cậu ta thích diễn xuất, bây giờ lại vì cô mà từ bỏ niềm đam mê của mình!

Phương Cửu: "..." Nói tới nói lui vẫn lôi phim truyền hình ra, bây giờ thịnh hành tình tiết lấy cảm tình ra nói à?

Phương Cửu: Em không hiểu anh có ý gì, em không có ý để Lục Đình rời giới. Tụi em mới ở bên nhau không lâu, em cũng không cho rằng anh ấy sẽ vì em mà làm như vậy. Nếu anh ấy thực sự có ý định này, chắc chắn em cũng sẽ ngăn cản, việc này không cần bất cứ ai tới khuyên nhủ.

Phương Cửu cũng mệt lắm, cô không cho rằng Lục Đình là kiểu người sẽ lui khỏi giới chỉ vì cô đâu!

Anh Chu: Cô có suy nghĩ vậy là tốt nhất, ngoài ra chắc cô biết bộ phim điện ảnh hai nước hợp tác mà tôi đề cập ở trong xe lúc trước, đây cũng là tài nguyên hàng đầu, tôi hi vọng cô có thể khuyên Lục Đình nhận bộ phim này.

Phương Cửu:... Anh ấy sẽ không nghe em.

Anh Chu: Đã tới nước lui giới vì cô rồi, còn có gì không thể!

Phương Cửu: "..."

Phương Cửu: Em chỉ có thể thử xem, quyền quyết định còn tùy vào anh ấy.

Anh Chu: Vậy là được rồi, cô nói mình muốn xem cậu ta đóng bộ này. Là một người đàn ông, để thể hiện trước mặt cô gái mình thích, cậu ta nhất định sẽ đáp ứng!

Phương Cửu: "..." Cứ thấy tính toán của Chu Thuyên còn sâu hơn cả biển cả!

Hàn huyên thêm vài câu rồi đặt di động xuống, nhìn ánh trăng ngoài khung cửa sổ, cô không biết mình có nên nói chuyện này với Lục Đình không. Nhưng nếu người ta căn bản không có dự định rời khỏi giới giải trí, vậy chẳng phải tơi slucs đó là bô tưởng bở à?

Càng nghĩ càng bức bối, cô dứt khoát chẳng nghĩ suy chi nữa, chậm rãi thiếp đi.

Mấy ngày sau cô đều lên mạng tìm việc làm, sau đó đi phỏng vấn nhưng vẫn chưa tìm được công việc phù hợp, mà mẹ lại sắp xếp cho cô đi xem mắt.

Điều kỳ lạ chính là cô không có liên lạc với Lục Đình, vậy mà mấy ngày nay anh cũng vậy. Phương Cửu cũng chẳng đoái hoài đến anh nữa.

Mãi đến tận hôm đó, cô mới vừa nộp cv cho một công ty thì chuông cửa vang lên. Cô tưởng mẹ mình ra ngoài quên mang chìa khóa nên lập tức ra mở cửa.

Nhưng mới mở cửa ra, cô lại nhìn thấy một người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây!

"Em không cho tôi vào sao?" Lục Đình liếc mắt về phía sau cô.

Sợ bị người khác thấy được nên Phương Cửu vội vã kéo anh vào, khép cửa thật nhanh rồi cứ thế trừng anh.

Mấy ngày không gặp, hình như cô mập hơn một chút, trên mặt cũng có chút thịt khiến anh không khỏi đưa tay nhéo một chút, "Có nhớ tôi không?"

Nghe thấy giọng nói trầm thấp, ấm nồng như rượu, lửa giận của Phương Cửu tắt ngúm ngay. Nhưng cô vẫn buồn bực phủi tay anh đi, "Sao anh biết nhà em ở đây?"

Anh vẫn diện một cây đen, thoạt nhìn có chút mỏi mệt. Chưa được một khắc, anh liền ôm cô vào lòng, hít sâu một cái, "Thấy địa chỉ nhận hàng trên internet của em."

Phương Cửu: "..." Sau này cô sẽ không cho ai chơi di động của mình nữa!

"Tôi mệt quá, có thứ gì ăn không?"

Nghe anh nói thấy mà thương, Phương Cửu lại nhẹ dạ nên cô chỉ đành chậm chạp đẩy anh ra, "Em đi làm cho anh bát mì, ăn xong thì đi nhanh lên chút, không thể để mẹ em bắt gặp!"

"Tôi không muốn đi." Mắt anh sáng quắc, nhìn chằm chằm cô, "Mẹ em sẽ thích tôi."

Phương Cửu: "..."

"Kính coong..."

Lúc này chuông cửa lại vang lên, Phương Cửu hoảng đến nỗi tim muốn ngừng đập. Xuyên qua mắt mèo thì nhìn thấy mẹ mình, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch.

"Tiểu Cửu, mở cửa nhanh, mẹ quên đem chìa khóa rồi!" Mẹ Phương ở ngoài cửa đã bắt đầu thúc giục.

"Làm sao đây làm sao đây..." Phương Cửu gấp gáp liếc một vòng, cuối cùng cả vội đẩy Lục Đình vào phòng mình, "Có đánh chết anh cũng không được ra đấy!"

"Chờ đã!" Lục Đình một tay chặn cửa, có chút không tình nguyện nhìn cô, "Tôi không muốn trốn đi."

"Anh mà không trốn, mẹ sẽ đánh gãy chân em!"

Phương Cửu đóng cửa cái rụp, tiếp đó tận lực để bản thân bình tĩnh một chút ra mở cửa.

Hít một hơi thật sâu, cô chạm chạp mở cửa ra, chỉ thấy mẹ mình mất kiên nhẫn vào nhà, "Con lại chơi game à? Mẹ gọi lâu vậy mà không nghe thấy!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện