Cù Khê Ngưng lao đi như điên trên đường với tốc độ hoàn toàn vượt qua tốc độ tối thiểu.
Nếu nhìn kỹ thì bàn tay nắm chặt vô lăng của anh đang run lên từng hồi. Nếu ai đó nhìn thấy anh lúc này, có lẽ đều không dám tin người này đã từng là một nhân vật đưa ra những quyết sách cho quốc gia mà không nhíu mày lấy một cái.
"Đúng tám giờ tối nay, sáu người quốc tịch nước A bị tổ chức khủng bố khống chế đã thực hiện một vụ đánh bom tự sát ngay tại trung tâm thành phố I nước A, trước mắt đã khiến 52 hành khách thiệt mạng và hơn 700 người khác bị thương... Con số thương vong vẫn đang không ngừng tăng lên..."
Giọng nói của người phát thanh viên trong radio không ngừng vang lên bên tai. Trước khi lên xe, anh đã gọi điện cho ekip của mình tại nước A, yêu cầu họ lập tức điều tra về danh tính của những người bị thương và tử vong. Nhưng tới thời điểm hiện tại họ vẫn chưa đưa ra bất kỳ thông tin nào về cô.
Quả nhiên, cảm giác tự dưng đau nhói trong lòng của anh đã có lời giải đáp.
Anh cầu mong sao cô không ngồi ở vị trí trung tâm vụ nổ, anh cầu mong sao cô không bị thương tích gì, anh cầu mong sao cô lập tức gọi lại báo tin bình an cho anh.
Càng lúc càng gần với vị trí xảy ra vụ nổ, anh nhìn thấy khói bụi mù mịt, xe cứu thương, xe chữa cháy và các nhân viên đặc vụ... Anh gắng sức hít sâu mấy hơi rồi mới có thể bình tĩnh từ trên xe nhảy xuống.
Anh chạy tới bên cạnh nhóm đặc vụ, vỗ vai một người trong số họ.
Người đó vừa nhìn thấy anh đã sửng sốt, lập tức đứng nghiêm chào theo kiểu quân đội. Trước đó khi anh dẫn dắt tổ chức đặc công nước A đi truy bắt tổ chức khủng bố và nội gián đã từng làm rung chuyển trên dưới Chính phủ nước A và Cục đặc vụ, không ai là không biết đến anh.
"Ngài Phó Chủ tịch, tôi có thể giúp gì được cho anh không?" Người đó lập tức nói: "Bên này rất nguy hiểm, tôi sẽ lập tức gọi Cục trưởng tới..."
"Không cần." Anh giơ tay lên: "Đã có danh sách người chết và bị thương chưa?"
"Vẫn chưa, hiện đang tiến hành xác minh." Nhân viên đó đưa anh tới trung tâm cấp cứu được dựng lên tạm thời bên cạnh xe cứu thương: "Diện tích ảnh hưởng của quả bom rất lớn, trên mặt đất có rất nhiều hộ kinh doanh cũng bị liên lụy, ban nãy dự tính tổn thất có thể còn nghiêm trọng hơn cả vụ nổ liên hoàn trước kia..."
"Phó Chủ tịch, vệ sỹ của ngài đâu? Tôi sợ chỗ này nguy hiểm, ngài không nên ở lại đây quá lâu... Ngài Chủ tịch hiện đang ở trong Tòa nhà Chính phủ khẩn trương giải quyết vụ việc này, ngài cũng nên tới đó là hơn."
"Không cần vệ sỹ." Anh xắn tay áo lên, đi về phía trung tâm cấp cứu: "Cậu cứ mặc kệ tôi, cũng không cần thông báo cho Cục trưởng."
Người đó không cản được anh, anh sải bước, chẳng mấy chốc đã biến mất trong trung tâm cấp cứu.
Ở đây có rất nhiều, rất nhiều người bị thương.
Có thể họ đang được băng trắng đầu, có người đã mất cánh tay, mất chân. Người thân đứng bên cạnh họ nước mắt giàn giụa, họ đang an ủi lẫn nhau... Màu đỏ rực của máu ẩn hiện dưới lớp băng trắng. Còn có rất nhiều nạn nhân vẫn đang nằm trên giường, hoàn toàn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đã từng có một thời gian rất dài làm một nghề tương tự như Mạnh Phương Ngôn, anh không xa lạ gì với khung cảnh đau lòng phát hoảng này.
Nhưng lần này, tâm trạng của anh lại khác hẳn các lần trước đây. Anh nhìn thật kỹ từng gương mặt người, trong lòng thầm cầu nguyện cô đừng xuất hiện trong này.
Anh từ cửa vào đi tới cửa ra.
Anh rất chắc chắn, cô không có ở đây.
Tâm trạng trong lòng anh lúc này chẳng rõ là thở phào nhẹ nhõm hay thậm chí còn tồi tệ hơn lúc trước. Anh không quay đầu lại mà đi thẳng tới nơi tập trung người thân của các nạn nhân.
Nhân viên đặc vụ cầm danh sách những người bị nạn còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị anh giật mất.
"Phó Chủ tịch!" Người đó lập tức cung kính chào anh: "Anh đang tìm...?"
Anh mím chặt đôi môi, cảm giác trong một khoảnh khắc trước mắt mình xuất hiện một khoảng trắng xóa. Ngón tay bị anh găm mạnh vào lòng bàn tay, ép bản thân phải kiểm tra lại các nạn nhân từ hàng đầu tiên.
Anh thề rằng cả đời mình chưa bao giờ sợ hãi như giây phút này, sợ hãi đến nỗi đánh mất sự bình tĩnh thường ngày.
Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn anh với vẻ kỳ lạ. Có một vài người dân bình thường cũng nhận ra anh, bèn thì thầm to nhỏ và chỉ trỏ anh.
Sau khi nhìn đến cái tên cuối cùng ở hàng cuối cùng, anh đưa danh sách cho nhân viên đặc vụ.
"Phó Chủ tịch, ngài..."
Anh vẫy tay với họ, rồi bước từng bước, rất chậm rãi đi ra phía ngoài.
Cù Khê Ngưng thở dốc.
Cảm giác mình như người sắp chết đuối, dù chỉ là một nhịp thở cũng cảm thấy rất đau, rất khó khăn.
Đi tới bên vệ đường anh mới dừng bước, mơ màng chống tay lên đầu gối mình. Trong giây lát, anh bỗng không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Đúng vào lúc này, anh phát giác ra hình như có người đứng ở phía đối diện vẫy tay với mình.
Nhưng anh không nhúc nhích, ánh mắt không thể tập trung tại một điểm, ngay cả khi người đó đi tới trước mặt, anh vẫn chưa hoàn hồn lại.
"Em ở đây."
Nghe được giọng nói ấy, cả người Cù Khê Ngưng run mạnh, anh ngẩng phắt đầu lên.
Anh đã nghĩ hàng ngàn khả năng xấu nhất. Nhưng bây giờ, anh nhìn thấy trước mặt mình, người ở trong lòng anh vẫn đang bình an đứng đó. Cô không sây sát gì, đang yên lặng ngước nhìn anh.
"Em vừa ngồi được một trạm chợt phát hiện mình quên mất món quà của Tiểu Kỳ Tịch ở Tòa nhà Chính phủ nên đã đi thẳng ra khỏi ga tàu, đi bộ về đó lấy quà, dù sao thì cũng chưa đi được xa." Cô chậm rãi nói: "Sau đó khi em vừa tới nơi thì vụ nổ xảy ra. Em để di động trên bàn, còn chưa kịp xem đã bị Mark gọi tới."
Cô vừa nói vừa quan sát anh. Những biểu cảm trên khuôn mặt anh lúc này đều là những cảm xúc cô chưa từng nhìn thấy. Đến mức cô hơi do dự có nên nói tiếp hay không: "Sau đó, trong lúc em vẫn đang xử lý việc này, có người nói anh đang điên cuồng tìm em, em đã lập tức qua..."
Cô còn chưa kịp nói hết câu.
Trước mắt bỗng tối đen, cô bị anh kéo mạnh vào lòng.
Động tác của anh thật sự rất mạnh, giống như anh muốn khảm cả người cô vào vòng tay mình vậy, không thể cựa quậy được. Cô cảm nhận được bàn tay anh khóa chặt tấm lưng của mình, cằm anh tựa lên đỉnh đầu cô, rất đau. Cũng không biết có phải ảo giác không nhưng hình như cằm anh đang run rẩy.
Cô bất chợt hiểu ra biểu cảm ban nãy của anh và biểu cảm hiện tại của anh.
"... Cù Khê Ngưng."
Cô bị anh ép sát vào lòng, đành cố gắng nâng cao giọng: "Em ở đây, vẫn bình an... Anh, không cần lo lắng nữa..."
Cô cảm giác anh hơi buông cô ra một chút. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt anh đỏ quạch.
Cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, anh lại một lần nữa siết chặt cô, một câu cũng không nói.
Trên đường, mọi người vẫn đi qua đi lại.
Đội cứu hộ, đội y tế, người nhà nạn nhân, dân thường... Có những người đi qua còn liếc nhìn họ thêm một chút. Có người đã nhận ra anh. Nhưng anh làm như không biết, hoàn toàn mặc kệ tất cả mọi người. Anh chỉ biết ghì chặt lấy cô, lòng bàn tay xoa lên lưng cô, rồi lại vuốt lên tóc cô, cứ thế lặp đi lặp lại.
Lăng Họa được anh ôm, có một khoảnh khắc nào đó, trái tim chợt mềm nhũn.
Cô nghĩ, đây có lẽ là lần sợ hãi nhất của người đàn ông này suốt cả cuộc đời chăng. Đặt mình vào hoàn cảnh của anh, cô có thể thấu hiểu được trong khoảng thời gian cô chưa kịp liên lạc với anh, anh đã rơi vào trạng thái nào.
"Em xin lỗi." Cô cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh: "Để anh phải lo lắng rồi. Tại em không tốt, không báo bình an cho anh trước."
"Không." Anh lập tức lên tiếng, giọng nói khàn không tưởng: "Không thể trách em."
Cô ngẩng đầu trong lòng anh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, bỗng bối rối không biết nói gì, chỉ biết vụng về an ủi anh: "Đừng lo lắng, em ở đây mà, còn chạy nhảy hoạt bát. Em nói cho anh biết, em đại nạn không chết, ắt có phúc về sau."
Anh miễn cưỡng gượng cười, nhưng sắc mặt chẳng ổn chút nào.
"Có thể hôm nay em không qua được nhà Chúc Tịnh rồi." Cô quay đầu nhìn hiện trường vụ nổ, nhíu mày: "Chuyện này rất nghiêm trọng, bây giờ em vẫn phải về tiếp tục giúp Mark."
"Anh đi với em." Anh gần như không để cô từ chối, nắm lấy tay cô đi về phía xe mình.
"... Toàn là người." Cô lí nhí nói, rồi lắc lắc bàn tay đang nắm của anh.
Cù Khê Ngưng làm như không nghe thấy, đưa cô tới bên cạnh xe, nhìn cô lên xe, thắt dây an toàn cẩn thận rồi mới ngồi lên.
Lên xe rồi, anh không cho xe chạy ngay mà yên lặng ngồi đó.
Cô nhìn dáng vẻ đó của anh, cũng có chút bối rối, cắn môi im lặng nhìn anh.
Một lúc lâu sau trôi qua, anh dường như mới lấy lại tinh thần, khởi động xe: "Em báo với Chúc Tịnh một tiếng đi."
"Ừm, lúc trước em đã báo bình an với họ rồi." Cô nói: "Bây giờ em sẽ báo lại với họ tình hình và xin lỗi."
***
Tới Tòa nhà Chính phủ, anh cùng cô đi tới văn phòng của Mark. Toàn bộ các nhân viên cấp cao của Chính phủ nước A đều đang có mặt ở đây, bao gồm cả Ngôn Thiên Thu. Mọi người đang ngồi xung quanh chiếc bàn dài ồn ào thảo luận những chính sách cấp thiết và việc công bố với bên ngoài. Cù Khê Ngưng khẩn trương đưa ra vài đề nghị, mọi người lập tức đồng ý thông qua. Cũng tương tự nhiều lần trước, anh trợ giúp Cục đặc vụ liệt kê một số tổ chức khủng bố cần chịu trách nhiệm cho hành động lần này, vì vậy lần này anh cũng sẽ kéo dài thời gian ở lại nước A.
Bận rộn mãi tới tận nửa đêm, Tòa nhà Chính phủ đèn điện vẫn sáng trưng. Lăng Họa vào nhà vệ sinh, lúc ra phát hiện Ngô Thiên Thu đang đứng ở cửa đợi mình.
"Có mệt không?" Anh ấy hỏi.
"Em vẫn ổn." Cô day day trán.
"Vừa có một đợt đồ ăn được mang tới, em đi ăn chút gì đi. Vừa nãy mọi người ăn anh thấy em chưa động đũa." Ngô Thiên Thu nói: "Gần đây thật sự quá rối ren, khiến người ta bất an."
Cô thở dài.
"Nhưng vẫn phải nói một câu, năng lực làm việc của ông anh vợ tương lai này mỗi lần chứng kiến là một lần khiến người ta phải cảm thán kính nể." Ngô Thiên Thu yếu ớt lắc đầu: "Lại càng khiến trái tim anh như tan vỡ."
Lăng Họa không nhịn được cười: "Anh phải có chút tự tin với bản thân chứ. Chưa biết chừng dây thần kinh nào đó của Molly lắp sai chỗ lại đi thích anh thì sao?... Đúng rồi, rốt cuộc anh có muốn xin số điện thoại của em ấy hay không đây."
Ngô Thiên Thu bứt rứt một lúc: "Thôi cứ đưa anh đi."
Vừa nói xong câu này, họ ngẩng lên đã nhìn thấy Cù Khê Ngưng đứng trước cửa phòng hội nghị, nhìn họ chằm chằm.
Ngô Thiên Thu toát mồ hôi hột, lập tức đứng cách xa Lăng Họa hai mét để xóa sạch quan hệ. Nhưng ánh mắt Cù Khê Ngưng nhìn anh ấy vẫn mang một cảm giác không thể nói rõ... Rõ ràng là chán ghét.
Vừa đi tới trước mặt anh, Ngô Thiên Thu đã giơ tay lên trước, nói bằng ngôn ngữ chỉ ba người họ hiểu: "Vị huynh đài này, đừng có lúc nào cũng nhìn tôi như nhìn kẻ địch thế. Bây giờ tôi không còn để ý gì tới cô ấy nữa, cũng không còn là tình địch của anh nữa, ok?"
Lăng Họa đứng bên cạnh thật sự nhịn không nổi, quay đầu đi, phì cười thành tiếng.
Nếu để Cù Khê Ngưng biết tên này chú ý tới Molly nhà anh, có khi còn phát rồ hơn ấy chứ?
Nói xong, Ngô Thiên Thu bèn chuồn vào trong phòng họp. Cù Khê Ngưng cúi đầu nhìn cô mấy giây: "Bây giờ anh sẽ cử người đưa em về nhà."
"Em không về đâu." Cô dụi mắt: "Còn cả đống việc cần làm."
"Anh sẽ thay em sắp xếp ổn thỏa mọi việc. Anh đã có lời với Mark rồi." Anh chắn trước cửa phòng họp, bất chấp tất cả: "Em cần được nghỉ ngơi, điểm tâm anh sẽ nhờ người mang lên xe cho em ăn."
Cô mấp máy môi, định cãi lại. Anh luôn là vậy, tự động sắp xếp cho cô mọi việc. Nhưng ngước lên chạm phải ánh mắt anh, cô lại nhớ tới cảm xúc bùng nổ của anh chiều nay.
"... Được rồi." Cô ngẫm nghĩ, rồi vẫn ngầm chấp nhận.
Anh có vẻ rất yên tâm về sự ngoan ngoãn của cô, lập tức bảo đội đặc vụ đã đứng bên cạnh đợi một lúc lâu đưa cô về nhà trước. Trước khi đi, nhân lúc mọi người không để ý, anh còn len lén nhét một chiếc lắc tay vào trong tay cô.
Sau khi lên xe, cô mới lấy nó ra, đeo vào tay rồi tỉ mỉ ngắm nhìn. Dù là màu sắc hay kiểu dáng, nó cũng đẹp đến không còn lời nào để chê. Nhưng kể từ giây phút nhận lấy nó, cô đã hiểu, món đồ chơi này bề ngoài là trang sức, nhưng kỳ thực lại là một chiếc máy định vị hoặc ghi âm gì đó.
Sau khi về nhà, thần kinh căng thẳng suốt buổi mới được dãn ra. Bấy giờ cô mới thật sự cảm thấy hình như mình đã hết sức rồi. Cô ăn món điểm tâm cực kỳ đã miệng anh đã chuẩn bị rồi lao đi tắm.
Sấy khô tóc, trước khi chuẩn bị lên giường, cô ngồi suy nghĩ một chút rồi đi ra cửa, mở khóa, để đó.
Trở về giường, cô tắt đèn đi, nằm xuống, gần như ngủ ngay lập tức.
Trong lúc mơ mơ màng màng, chẳng biết đã mấy giờ rồi, cô nghe thấy có tiếng mở cửa ngoài cửa chính.
Sau đó, có tiếng bước chân khẽ khàng từ bên ngoài đi vào phòng ngủ. Cô nhắm mắt lại, dỏng tai lên nghe, cảm giác được người đó cởi áo khoác, nằm lên giường, từ phía sau ôm trọn cả cô lẫn chăn.
Mùi hương quen thuộc còn xen lẫn không khí lành lạnh bên ngoài. Cô cảm nhận được bàn tay anh ôm cô rất chặt, sau đó lại lập tức buông lỏng, dường như sợ làm cô tỉnh giấc, sau đó anh lại hôn lên trán cô, rồi một lần nữa ôm chặt.
Thật ra cô đã bị anh đánh thức rồi nhưng vẫn tiếp tục giả vờ ngủ. Vì động tác quả thực rất vụng về này của anh, cô không thể nín cười.
Một giây sau, anh bỗng nhiên nghe thấy tiếng anh thì thầm bên tai anh: "Em vẫn tỉnh."
Cô không còn cách nào khác, đành "ừm" một tiếng.
Thành phố đã sắp thức tỉnh, có chút ánh sáng le lói từ ngoài cửa sổ thấm vào trong phòng. Cô cảm nhận được vòng tay ấm áp và mạnh mẽ của anh, trong lòng bỗng dưng thấy bình yên và an toàn.
Cô đã từng lựa chọn bỏ đi không quay lại nơi này, chỉ vì chuyện tình yêu thất bại giữa cô và Lộ Tân Viễn. Nhưng rồi cô lại bất chấp trở về, chỉ vì muốn trốn tránh sự hấp dẫn chết người của Cù Khê Ngưng.
Bây giờ, Cù Khê Ngưng đã đến đây, ôm cô vào lòng, kiên định không thay đổi.
"Anh vừa tỉ mỉ ngẫm lại mọi cảm xúc của mình ngày hôm nay. Cảm giác như vậy cả đời này anh chưa từng trải nghiệm. Ban đầu anh vốn không muốn thừa nhận nó thật sự tồn tại. Nhưng đến bây giờ, dường như anh đã bị đưa vào thế bí, buộc phải công nhận. Đây chính là nỗi sợ hai mà có lúc anh từng khinh thường."
Bao nhiêu ngày đêm, anh từng đối mặt với mưa bom bão đạn, đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào, đối mặt với những màn tranh đấu quyền lực tuy không máu me nhưng còn tàn nhẫn khốc liệt hơn... Anh cũng không sợ hãi. Cho đến tận khi gặp cô, anh mới hiểu, thì ra trên đời này có một người mà sự tồn tại hay biến mất của họ lại khiến mình hoảng sợ đến vậy.
"Lăng Họa, anh từng không biết sợ điều gì, cho tới khi anh gặp em."
Giọng anh như một nhúm cát, cọ qua cọ lại trái tim cô: "Bây giờ trong lòng anh đã tồn tại sợ hãi. Sự sợ hãi này sẽ theo anh cả đời, cho tới khi anh ra đi trước em."
Hết chương 43
Nếu nhìn kỹ thì bàn tay nắm chặt vô lăng của anh đang run lên từng hồi. Nếu ai đó nhìn thấy anh lúc này, có lẽ đều không dám tin người này đã từng là một nhân vật đưa ra những quyết sách cho quốc gia mà không nhíu mày lấy một cái.
"Đúng tám giờ tối nay, sáu người quốc tịch nước A bị tổ chức khủng bố khống chế đã thực hiện một vụ đánh bom tự sát ngay tại trung tâm thành phố I nước A, trước mắt đã khiến 52 hành khách thiệt mạng và hơn 700 người khác bị thương... Con số thương vong vẫn đang không ngừng tăng lên..."
Giọng nói của người phát thanh viên trong radio không ngừng vang lên bên tai. Trước khi lên xe, anh đã gọi điện cho ekip của mình tại nước A, yêu cầu họ lập tức điều tra về danh tính của những người bị thương và tử vong. Nhưng tới thời điểm hiện tại họ vẫn chưa đưa ra bất kỳ thông tin nào về cô.
Quả nhiên, cảm giác tự dưng đau nhói trong lòng của anh đã có lời giải đáp.
Anh cầu mong sao cô không ngồi ở vị trí trung tâm vụ nổ, anh cầu mong sao cô không bị thương tích gì, anh cầu mong sao cô lập tức gọi lại báo tin bình an cho anh.
Càng lúc càng gần với vị trí xảy ra vụ nổ, anh nhìn thấy khói bụi mù mịt, xe cứu thương, xe chữa cháy và các nhân viên đặc vụ... Anh gắng sức hít sâu mấy hơi rồi mới có thể bình tĩnh từ trên xe nhảy xuống.
Anh chạy tới bên cạnh nhóm đặc vụ, vỗ vai một người trong số họ.
Người đó vừa nhìn thấy anh đã sửng sốt, lập tức đứng nghiêm chào theo kiểu quân đội. Trước đó khi anh dẫn dắt tổ chức đặc công nước A đi truy bắt tổ chức khủng bố và nội gián đã từng làm rung chuyển trên dưới Chính phủ nước A và Cục đặc vụ, không ai là không biết đến anh.
"Ngài Phó Chủ tịch, tôi có thể giúp gì được cho anh không?" Người đó lập tức nói: "Bên này rất nguy hiểm, tôi sẽ lập tức gọi Cục trưởng tới..."
"Không cần." Anh giơ tay lên: "Đã có danh sách người chết và bị thương chưa?"
"Vẫn chưa, hiện đang tiến hành xác minh." Nhân viên đó đưa anh tới trung tâm cấp cứu được dựng lên tạm thời bên cạnh xe cứu thương: "Diện tích ảnh hưởng của quả bom rất lớn, trên mặt đất có rất nhiều hộ kinh doanh cũng bị liên lụy, ban nãy dự tính tổn thất có thể còn nghiêm trọng hơn cả vụ nổ liên hoàn trước kia..."
"Phó Chủ tịch, vệ sỹ của ngài đâu? Tôi sợ chỗ này nguy hiểm, ngài không nên ở lại đây quá lâu... Ngài Chủ tịch hiện đang ở trong Tòa nhà Chính phủ khẩn trương giải quyết vụ việc này, ngài cũng nên tới đó là hơn."
"Không cần vệ sỹ." Anh xắn tay áo lên, đi về phía trung tâm cấp cứu: "Cậu cứ mặc kệ tôi, cũng không cần thông báo cho Cục trưởng."
Người đó không cản được anh, anh sải bước, chẳng mấy chốc đã biến mất trong trung tâm cấp cứu.
Ở đây có rất nhiều, rất nhiều người bị thương.
Có thể họ đang được băng trắng đầu, có người đã mất cánh tay, mất chân. Người thân đứng bên cạnh họ nước mắt giàn giụa, họ đang an ủi lẫn nhau... Màu đỏ rực của máu ẩn hiện dưới lớp băng trắng. Còn có rất nhiều nạn nhân vẫn đang nằm trên giường, hoàn toàn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đã từng có một thời gian rất dài làm một nghề tương tự như Mạnh Phương Ngôn, anh không xa lạ gì với khung cảnh đau lòng phát hoảng này.
Nhưng lần này, tâm trạng của anh lại khác hẳn các lần trước đây. Anh nhìn thật kỹ từng gương mặt người, trong lòng thầm cầu nguyện cô đừng xuất hiện trong này.
Anh từ cửa vào đi tới cửa ra.
Anh rất chắc chắn, cô không có ở đây.
Tâm trạng trong lòng anh lúc này chẳng rõ là thở phào nhẹ nhõm hay thậm chí còn tồi tệ hơn lúc trước. Anh không quay đầu lại mà đi thẳng tới nơi tập trung người thân của các nạn nhân.
Nhân viên đặc vụ cầm danh sách những người bị nạn còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị anh giật mất.
"Phó Chủ tịch!" Người đó lập tức cung kính chào anh: "Anh đang tìm...?"
Anh mím chặt đôi môi, cảm giác trong một khoảnh khắc trước mắt mình xuất hiện một khoảng trắng xóa. Ngón tay bị anh găm mạnh vào lòng bàn tay, ép bản thân phải kiểm tra lại các nạn nhân từ hàng đầu tiên.
Anh thề rằng cả đời mình chưa bao giờ sợ hãi như giây phút này, sợ hãi đến nỗi đánh mất sự bình tĩnh thường ngày.
Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn anh với vẻ kỳ lạ. Có một vài người dân bình thường cũng nhận ra anh, bèn thì thầm to nhỏ và chỉ trỏ anh.
Sau khi nhìn đến cái tên cuối cùng ở hàng cuối cùng, anh đưa danh sách cho nhân viên đặc vụ.
"Phó Chủ tịch, ngài..."
Anh vẫy tay với họ, rồi bước từng bước, rất chậm rãi đi ra phía ngoài.
Cù Khê Ngưng thở dốc.
Cảm giác mình như người sắp chết đuối, dù chỉ là một nhịp thở cũng cảm thấy rất đau, rất khó khăn.
Đi tới bên vệ đường anh mới dừng bước, mơ màng chống tay lên đầu gối mình. Trong giây lát, anh bỗng không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Đúng vào lúc này, anh phát giác ra hình như có người đứng ở phía đối diện vẫy tay với mình.
Nhưng anh không nhúc nhích, ánh mắt không thể tập trung tại một điểm, ngay cả khi người đó đi tới trước mặt, anh vẫn chưa hoàn hồn lại.
"Em ở đây."
Nghe được giọng nói ấy, cả người Cù Khê Ngưng run mạnh, anh ngẩng phắt đầu lên.
Anh đã nghĩ hàng ngàn khả năng xấu nhất. Nhưng bây giờ, anh nhìn thấy trước mặt mình, người ở trong lòng anh vẫn đang bình an đứng đó. Cô không sây sát gì, đang yên lặng ngước nhìn anh.
"Em vừa ngồi được một trạm chợt phát hiện mình quên mất món quà của Tiểu Kỳ Tịch ở Tòa nhà Chính phủ nên đã đi thẳng ra khỏi ga tàu, đi bộ về đó lấy quà, dù sao thì cũng chưa đi được xa." Cô chậm rãi nói: "Sau đó khi em vừa tới nơi thì vụ nổ xảy ra. Em để di động trên bàn, còn chưa kịp xem đã bị Mark gọi tới."
Cô vừa nói vừa quan sát anh. Những biểu cảm trên khuôn mặt anh lúc này đều là những cảm xúc cô chưa từng nhìn thấy. Đến mức cô hơi do dự có nên nói tiếp hay không: "Sau đó, trong lúc em vẫn đang xử lý việc này, có người nói anh đang điên cuồng tìm em, em đã lập tức qua..."
Cô còn chưa kịp nói hết câu.
Trước mắt bỗng tối đen, cô bị anh kéo mạnh vào lòng.
Động tác của anh thật sự rất mạnh, giống như anh muốn khảm cả người cô vào vòng tay mình vậy, không thể cựa quậy được. Cô cảm nhận được bàn tay anh khóa chặt tấm lưng của mình, cằm anh tựa lên đỉnh đầu cô, rất đau. Cũng không biết có phải ảo giác không nhưng hình như cằm anh đang run rẩy.
Cô bất chợt hiểu ra biểu cảm ban nãy của anh và biểu cảm hiện tại của anh.
"... Cù Khê Ngưng."
Cô bị anh ép sát vào lòng, đành cố gắng nâng cao giọng: "Em ở đây, vẫn bình an... Anh, không cần lo lắng nữa..."
Cô cảm giác anh hơi buông cô ra một chút. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt anh đỏ quạch.
Cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, anh lại một lần nữa siết chặt cô, một câu cũng không nói.
Trên đường, mọi người vẫn đi qua đi lại.
Đội cứu hộ, đội y tế, người nhà nạn nhân, dân thường... Có những người đi qua còn liếc nhìn họ thêm một chút. Có người đã nhận ra anh. Nhưng anh làm như không biết, hoàn toàn mặc kệ tất cả mọi người. Anh chỉ biết ghì chặt lấy cô, lòng bàn tay xoa lên lưng cô, rồi lại vuốt lên tóc cô, cứ thế lặp đi lặp lại.
Lăng Họa được anh ôm, có một khoảnh khắc nào đó, trái tim chợt mềm nhũn.
Cô nghĩ, đây có lẽ là lần sợ hãi nhất của người đàn ông này suốt cả cuộc đời chăng. Đặt mình vào hoàn cảnh của anh, cô có thể thấu hiểu được trong khoảng thời gian cô chưa kịp liên lạc với anh, anh đã rơi vào trạng thái nào.
"Em xin lỗi." Cô cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh: "Để anh phải lo lắng rồi. Tại em không tốt, không báo bình an cho anh trước."
"Không." Anh lập tức lên tiếng, giọng nói khàn không tưởng: "Không thể trách em."
Cô ngẩng đầu trong lòng anh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, bỗng bối rối không biết nói gì, chỉ biết vụng về an ủi anh: "Đừng lo lắng, em ở đây mà, còn chạy nhảy hoạt bát. Em nói cho anh biết, em đại nạn không chết, ắt có phúc về sau."
Anh miễn cưỡng gượng cười, nhưng sắc mặt chẳng ổn chút nào.
"Có thể hôm nay em không qua được nhà Chúc Tịnh rồi." Cô quay đầu nhìn hiện trường vụ nổ, nhíu mày: "Chuyện này rất nghiêm trọng, bây giờ em vẫn phải về tiếp tục giúp Mark."
"Anh đi với em." Anh gần như không để cô từ chối, nắm lấy tay cô đi về phía xe mình.
"... Toàn là người." Cô lí nhí nói, rồi lắc lắc bàn tay đang nắm của anh.
Cù Khê Ngưng làm như không nghe thấy, đưa cô tới bên cạnh xe, nhìn cô lên xe, thắt dây an toàn cẩn thận rồi mới ngồi lên.
Lên xe rồi, anh không cho xe chạy ngay mà yên lặng ngồi đó.
Cô nhìn dáng vẻ đó của anh, cũng có chút bối rối, cắn môi im lặng nhìn anh.
Một lúc lâu sau trôi qua, anh dường như mới lấy lại tinh thần, khởi động xe: "Em báo với Chúc Tịnh một tiếng đi."
"Ừm, lúc trước em đã báo bình an với họ rồi." Cô nói: "Bây giờ em sẽ báo lại với họ tình hình và xin lỗi."
***
Tới Tòa nhà Chính phủ, anh cùng cô đi tới văn phòng của Mark. Toàn bộ các nhân viên cấp cao của Chính phủ nước A đều đang có mặt ở đây, bao gồm cả Ngôn Thiên Thu. Mọi người đang ngồi xung quanh chiếc bàn dài ồn ào thảo luận những chính sách cấp thiết và việc công bố với bên ngoài. Cù Khê Ngưng khẩn trương đưa ra vài đề nghị, mọi người lập tức đồng ý thông qua. Cũng tương tự nhiều lần trước, anh trợ giúp Cục đặc vụ liệt kê một số tổ chức khủng bố cần chịu trách nhiệm cho hành động lần này, vì vậy lần này anh cũng sẽ kéo dài thời gian ở lại nước A.
Bận rộn mãi tới tận nửa đêm, Tòa nhà Chính phủ đèn điện vẫn sáng trưng. Lăng Họa vào nhà vệ sinh, lúc ra phát hiện Ngô Thiên Thu đang đứng ở cửa đợi mình.
"Có mệt không?" Anh ấy hỏi.
"Em vẫn ổn." Cô day day trán.
"Vừa có một đợt đồ ăn được mang tới, em đi ăn chút gì đi. Vừa nãy mọi người ăn anh thấy em chưa động đũa." Ngô Thiên Thu nói: "Gần đây thật sự quá rối ren, khiến người ta bất an."
Cô thở dài.
"Nhưng vẫn phải nói một câu, năng lực làm việc của ông anh vợ tương lai này mỗi lần chứng kiến là một lần khiến người ta phải cảm thán kính nể." Ngô Thiên Thu yếu ớt lắc đầu: "Lại càng khiến trái tim anh như tan vỡ."
Lăng Họa không nhịn được cười: "Anh phải có chút tự tin với bản thân chứ. Chưa biết chừng dây thần kinh nào đó của Molly lắp sai chỗ lại đi thích anh thì sao?... Đúng rồi, rốt cuộc anh có muốn xin số điện thoại của em ấy hay không đây."
Ngô Thiên Thu bứt rứt một lúc: "Thôi cứ đưa anh đi."
Vừa nói xong câu này, họ ngẩng lên đã nhìn thấy Cù Khê Ngưng đứng trước cửa phòng hội nghị, nhìn họ chằm chằm.
Ngô Thiên Thu toát mồ hôi hột, lập tức đứng cách xa Lăng Họa hai mét để xóa sạch quan hệ. Nhưng ánh mắt Cù Khê Ngưng nhìn anh ấy vẫn mang một cảm giác không thể nói rõ... Rõ ràng là chán ghét.
Vừa đi tới trước mặt anh, Ngô Thiên Thu đã giơ tay lên trước, nói bằng ngôn ngữ chỉ ba người họ hiểu: "Vị huynh đài này, đừng có lúc nào cũng nhìn tôi như nhìn kẻ địch thế. Bây giờ tôi không còn để ý gì tới cô ấy nữa, cũng không còn là tình địch của anh nữa, ok?"
Lăng Họa đứng bên cạnh thật sự nhịn không nổi, quay đầu đi, phì cười thành tiếng.
Nếu để Cù Khê Ngưng biết tên này chú ý tới Molly nhà anh, có khi còn phát rồ hơn ấy chứ?
Nói xong, Ngô Thiên Thu bèn chuồn vào trong phòng họp. Cù Khê Ngưng cúi đầu nhìn cô mấy giây: "Bây giờ anh sẽ cử người đưa em về nhà."
"Em không về đâu." Cô dụi mắt: "Còn cả đống việc cần làm."
"Anh sẽ thay em sắp xếp ổn thỏa mọi việc. Anh đã có lời với Mark rồi." Anh chắn trước cửa phòng họp, bất chấp tất cả: "Em cần được nghỉ ngơi, điểm tâm anh sẽ nhờ người mang lên xe cho em ăn."
Cô mấp máy môi, định cãi lại. Anh luôn là vậy, tự động sắp xếp cho cô mọi việc. Nhưng ngước lên chạm phải ánh mắt anh, cô lại nhớ tới cảm xúc bùng nổ của anh chiều nay.
"... Được rồi." Cô ngẫm nghĩ, rồi vẫn ngầm chấp nhận.
Anh có vẻ rất yên tâm về sự ngoan ngoãn của cô, lập tức bảo đội đặc vụ đã đứng bên cạnh đợi một lúc lâu đưa cô về nhà trước. Trước khi đi, nhân lúc mọi người không để ý, anh còn len lén nhét một chiếc lắc tay vào trong tay cô.
Sau khi lên xe, cô mới lấy nó ra, đeo vào tay rồi tỉ mỉ ngắm nhìn. Dù là màu sắc hay kiểu dáng, nó cũng đẹp đến không còn lời nào để chê. Nhưng kể từ giây phút nhận lấy nó, cô đã hiểu, món đồ chơi này bề ngoài là trang sức, nhưng kỳ thực lại là một chiếc máy định vị hoặc ghi âm gì đó.
Sau khi về nhà, thần kinh căng thẳng suốt buổi mới được dãn ra. Bấy giờ cô mới thật sự cảm thấy hình như mình đã hết sức rồi. Cô ăn món điểm tâm cực kỳ đã miệng anh đã chuẩn bị rồi lao đi tắm.
Sấy khô tóc, trước khi chuẩn bị lên giường, cô ngồi suy nghĩ một chút rồi đi ra cửa, mở khóa, để đó.
Trở về giường, cô tắt đèn đi, nằm xuống, gần như ngủ ngay lập tức.
Trong lúc mơ mơ màng màng, chẳng biết đã mấy giờ rồi, cô nghe thấy có tiếng mở cửa ngoài cửa chính.
Sau đó, có tiếng bước chân khẽ khàng từ bên ngoài đi vào phòng ngủ. Cô nhắm mắt lại, dỏng tai lên nghe, cảm giác được người đó cởi áo khoác, nằm lên giường, từ phía sau ôm trọn cả cô lẫn chăn.
Mùi hương quen thuộc còn xen lẫn không khí lành lạnh bên ngoài. Cô cảm nhận được bàn tay anh ôm cô rất chặt, sau đó lại lập tức buông lỏng, dường như sợ làm cô tỉnh giấc, sau đó anh lại hôn lên trán cô, rồi một lần nữa ôm chặt.
Thật ra cô đã bị anh đánh thức rồi nhưng vẫn tiếp tục giả vờ ngủ. Vì động tác quả thực rất vụng về này của anh, cô không thể nín cười.
Một giây sau, anh bỗng nhiên nghe thấy tiếng anh thì thầm bên tai anh: "Em vẫn tỉnh."
Cô không còn cách nào khác, đành "ừm" một tiếng.
Thành phố đã sắp thức tỉnh, có chút ánh sáng le lói từ ngoài cửa sổ thấm vào trong phòng. Cô cảm nhận được vòng tay ấm áp và mạnh mẽ của anh, trong lòng bỗng dưng thấy bình yên và an toàn.
Cô đã từng lựa chọn bỏ đi không quay lại nơi này, chỉ vì chuyện tình yêu thất bại giữa cô và Lộ Tân Viễn. Nhưng rồi cô lại bất chấp trở về, chỉ vì muốn trốn tránh sự hấp dẫn chết người của Cù Khê Ngưng.
Bây giờ, Cù Khê Ngưng đã đến đây, ôm cô vào lòng, kiên định không thay đổi.
"Anh vừa tỉ mỉ ngẫm lại mọi cảm xúc của mình ngày hôm nay. Cảm giác như vậy cả đời này anh chưa từng trải nghiệm. Ban đầu anh vốn không muốn thừa nhận nó thật sự tồn tại. Nhưng đến bây giờ, dường như anh đã bị đưa vào thế bí, buộc phải công nhận. Đây chính là nỗi sợ hai mà có lúc anh từng khinh thường."
Bao nhiêu ngày đêm, anh từng đối mặt với mưa bom bão đạn, đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào, đối mặt với những màn tranh đấu quyền lực tuy không máu me nhưng còn tàn nhẫn khốc liệt hơn... Anh cũng không sợ hãi. Cho đến tận khi gặp cô, anh mới hiểu, thì ra trên đời này có một người mà sự tồn tại hay biến mất của họ lại khiến mình hoảng sợ đến vậy.
"Lăng Họa, anh từng không biết sợ điều gì, cho tới khi anh gặp em."
Giọng anh như một nhúm cát, cọ qua cọ lại trái tim cô: "Bây giờ trong lòng anh đã tồn tại sợ hãi. Sự sợ hãi này sẽ theo anh cả đời, cho tới khi anh ra đi trước em."
Hết chương 43
Danh sách chương