Trên xe lửa về Bắc Kinh, Lộ Tử Hạo kể cho Tô Khởi và Lương Thuỷ là mình đã nói thẳng với mẹ rồi. Nhưng cậu không nói cụ thể phản ứng của Trần Yến, chỉ nói: "Mẹ phản đối dữ lắm.""

Tô Khởi hỏi: "Cậu vẫn ổn hả?"

Lộ Tử Hạo mỉm cười, dựa vào vách xe lửa, nói: "Tớ thấy tớ bất hiếu quá, lớn rồi mà còn làm mẹ đau lòng."

Ba người cùng im lặng.

Lộ Tử Hạo lại nói: "Nhưng may là còn anh hai tớ, ít nhất có thể cho mẹ chút an ủi, không phải một rổ trứng gà hỏng hết, ít nhất còn một quả ngon."

Tô Khởi nhíu mày: "Cậu cũng đâu phải là trứng gà hỏng."

Lương Thuỷ nghĩ ngợi, hỏi: "Tiếu Ngọc có nói với bố mẹ cậu ấy chưa?"

Lộ Tử Hạo lắc đầu: "Đợi mấy năm nữa rồi nói, nhức đầu. Không thôi điên cả hai luôn." Cậu cúi đầu gãi tóc, rất bực bội.

Lương Thuỷ vỗ vai bạn, nói: "Từ từ đi. Tớ thấy đợi cậu đi làm mấy năm, có thể tự nuôi sống bản thân, có cuộc sống tốt thì mẹ cậu có lẽ sẽ dễ chấp nhận hơn."

Tô Khởi cũng nói: "Đúng đó. Chắc bố mẹ sợ cuộc sống của cậu không tốt thôi à."

Lộ Tử Hạo buồn bã suy nghĩ một lát, chợt lườm Lương Thuỷ một cái, nói: "Hồi đó hôn Thất Thất là được rồi. Ông đây vốn thẳng, cậu hôn phát cong luôn."

Lương Thuỷ đánh vào gáy cậu: "Bớt vớ vẩn hộ bố!"

"Thật luôn." Lộ Tử Hạo duỗi tay về phía Tô Khởi, "Thất Thất, hôn tớ thẳng lại đi."

Tô Khởi cười ha ha, ra vẻ đồng ý, định đứng dậy. Lương Thuỷ kéo eo cô lại ấn xuống nệm giường, vẫn chưa hết giận, còn đá vào mông Lộ Tử Hạo một cái.

Lương Thuỷ hỏi: "Cậu cũng bất cẩn quá, sao bị mẹ cậu phát hiện vậy?"

"Nói chuyện trên Wechat xong gửi ảnh." Lộ Tử Hạo thở dài, nói, "Đúng rồi, hai cậu dùng phần mềm này đi, mới ra tháng trước, dùng tốt cực."

Tô Khởi thò lại gần xem, hỏi: "Cái này cũng giống giống QQ mà hả?? Tencent [1] làm gì đây?"

[1] Tencent là công ty sáng lập Wechat.

"Đâu có giống nhau."

Tô Khởi nói: "Hình như máy tớ không dùng được."

Lộ Tử Hạo nói: "Đổi qua Apple đi. Dùng điện thoại thông minh là xu hướng đó."

"Không cần. Đắt thấy mồ. Học phí một học kỳ lận."

Lương Thuỷ không nói gì, nhìn Tô Khởi một cái.

.......

Học kỳ cuối cùng của năm tư, Lý Phong Nhiên chuẩn bị cho buổi độc tấu ở Vienna vào nửa năm sau. Lộ Tử Hạo đã bảo nghiên [2] từ trước, thong thả làm thực tập sinh tại một công ty mạng. Lâm Thanh vẫn đang tìm việc, nghe nói đã tốt hơn rồi. Còn Lương Thuỷ thì lại đến Châu Hải.

[2] bảo nghiên(保研): mình tra thấy nghĩa là tiến cử sinh viên tốt nghiệp rồi học nghiên cứu sinh luôn mà không cần thi. Kiểu như, khi thành tích đại học của bạn đủ tốt, trường xác định bạn đủ điều kiện và có thể học sau đại học mà không cần vượt qua kỳ thi tốt nghiệp.

Tô Khởi bận bịu viết luận văn. Cô đã có điểm thi lên nghiên cứu sinh, môn chuyên ngành và tiếng Anh thi rất tốt, nhưng điểm chính trị không cao, có chút không chắc lắm.

Trong nửa học kỳ cuối của năm tư, thời khoá biểu không còn chương trình học quan trọng nào nữa.

Trong lúc đó, có vẻ như tất cả những người cùng trang lứa xung quanh đều vội vàng đường ai nấy đi. Ở lại Bắc Kinh, về quê, ra nước ngoài, thi nghiên cứu sinh, thi công chức, vào công ty trong nước ngoài nước hoặc liên doanh, nhìn thì như có vô số lựa chọn trước mặt, nhưng không có con đường nào dễ đi, ai cũng phải trải qua những va đập.

Giờ phút sắp bước ra toà tháp ngà, mới thật sự là đứng giữa ranh giới của thiếu niên vô lo và thế giới của người trưởng thành, mỗi bước chân đều thấp thỏm không yên.

Trong phòng ký túc xá, Tiết Tiểu Trúc đã bị loại sau vòng phỏng vấn thi công chức, lại bắt đầu thi công chức ở Bắc Kinh, chức vị là quản lý quận Hoài Nhu [3]. Vương Thần Thần và Phương Phỉ vẫn bận nộp sơ yếu lý lịch khắp nơi, chờ đợi và chuẩn bị phỏng vấn.

[3] Hoài Nhu là một quận gần nội thành của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.

Công ty yêu thích, chức vụ, tiền lương, triển vọng phát triển, độ tin cậy... tất cả mọi yếu tố đều phải suy tính kỹ, không có một công việc nào hoàn hảo.

Tô Khởi nhìn mấy người bạn cùng phòng bận tìm việc sứt đầu mẻ trán, trong lòng cô lo sợ bất an, trông mong kỳ thi nghiên cứu sinh có kết quả tốt.

Hôm đó Lương Thuỷ gọi điện cho cô, hỏi viết luận văn tốt nghiệp thế nào rồi.

Tô Khởi nói: "Tốt lắm luôn. Chỉ có đợi điểm chuẩn hơi sốt ruột."

Lương Thuỷ nói: "Anh cảm thấy không có vấn đề gì."

Tô Khởi nhớ tới gì đó, hỏi: "Nửa năm sau anh có đi Mỹ không?"

Sinh viên xuất sắc của học viện Hàng không sẽ được cử đi học một hoặc hai năm tại học viện Hàng không XX của Mỹ, điều khiển các loại mô hình thực tế. Cô nghĩ, Lương Thuỷ nhất định được cử đi.

"Năm 3 đi, một năm rưỡi tới hai năm. Phải xem đã hoàn thành chương trình học tới mức nào nữa. Về thì chuẩn bị tốt nghiệp với nhậm chức."

Tô Khởi nằm thẳng người, đạp chân lung tung dưới chăn, nói: "Thật sự sắp thành cơ trưởng Lương rồi."

Lương Thuỷ thấy buồn cười, có hơi ngại ngùng, nói: "Cơ phó." Anh lại nói, "Để anh cố gắng, tranh thủ học về rồi nhanh chóng lên bay. Kiếm tiền mua trà sữa cho em."

Tô Khởi: "Hứ!"

Cô trở mình một chút, ai oán thở dài, "Hai năm lận, lâu ghê á."

Giọng nói cô truyền qua điện thoại, mềm mại, như đang làm nũng, ở đầu bên kia, trái tim anh mềm nhũn cả ra, cười thấp, nói: "Cũng đâu phải trong quá trình không thể về."

"Nhưng cũng không thể về thường xuyên mà, vé máy bay đắt lắm, tốn tiền...." Cô lẩm bẩm.

Lương Thuỷ cười: "Nhớ anh tới vậy luôn hả?"

"Đâu có." Tô Khởi khôi phục lại bình thường, cười ha ha, "Em bày đặt vậy thôi."

Lương Thuỷ bật cười: "Không có lương tâm."

Nói chuyện tới khi sắp tắt đèn, Tô Khởi mới cúp máy.

Tiết Tiểu Trúc đang cày "Cung toả tâm ngọc", ngẩng đầu hỏi: "Nửa năm sau Lương Thuỷ đi Mỹ?"

"Ừm."

"Về là trực tiếp nhậm chức luôn đúng không? Hâm mộ ghê." Dạo này Vương Thần Thần sắp suy nhược thần kinh với chuyện nộp CV, nói "Không cần tìm việc, lương một năm còn cao như vậy."

Phương Phỉ nói: "Phải vậy rồi. Công việc cực nhọc, độ nguy hiểm lại cao."

"Cơ trưởng được thay phiên nghỉ nha, còn nhiều hơn tiếp viên hàng không." Tiết Tiểu Trúc nói, "Với lại, hàng không dân dụng trong nước có chỉ số an toàn rất cao, biết không hả?"

Phương Phỉ: "Nói giỡn thôi mà. Dạo này truyện cười kiểu đó không phải nổi lắm sao. Sinh viên Y nói, nghĩ tới sau này trong bệnh viện toàn là đám bạn cùng lớp, tôi không dám bị bệnh nữa. Bây giờ nghĩ tới người thiết kế và chế tạo máy bay là nhóm bạn chuyên trốn học trượt môn trong lớp tôi, tôi cũng hết dám ngồi máy bay luôn."

Vương Thần Thần: "Tớ cũng đọc cái đó rồi."

Tô Khởi không tham gia bàn luận, cầm khăn và thau rửa mặt đi ngang qua Tiết Tiểu Trúc, hỏi: "Dạo này nhiều người xem phim này, hay không?"

"Hay hết sẩy." Tiết Tiểu Trúc nói, "Xuyên không đó. Aaaa Tình Xuyên và Bát A Ca kìa!"

Tô Khởi nói: "Lo xem bài luận của cậu đi kìa."

Mấy tuần sau, Phương Phỉ và Vương Thần Thần lần lượt nhận được offer công việc. Vương Thần Thần vào công ty trong nước, Phương Phỉ vào công ty nước ngoài, nghe nói lương tháng gần chục nghìn tệ. Trong mắt sinh viên nghèo như Tô Khởi, đây quả thực là giá trên trời.

Hai người đã qua được bầu không khí áp lực trước đó, tương lai trở nên tươi sáng và nhẹ nhàng hơn.

Đúng lúc đó, điểm chuẩn đã có, điểm Chính trị của Tô Khởi thấp hơn điểm chuẩn 5 điểm.

Khi có kết quả, cô bàng hoàng hồi lâu, như bị một cây búa đập vào đầu. Nhưng sau khi đi vài vòng trong sân trường, cô bình tĩnh chấp nhận sự thật này.

Sau khi Lương Thuỷ biết thì hỏi cô có dự tính gì không, Tô Khởi nói: "Đi tìm việc."

Lương Thuỷ im lặng một lúc, hỏi: "Nghĩ ra muốn tìm việc nào chưa?"

Tô Khởi nói: "Chưa. Lên mạng tra thử đã."

Lương Thuỷ nói: "Không gấp. Em cứ lo viết luận văn cho xong đi, chuẩn bị bảo vệ. Cuối tháng tư anh về rồi, tối lúc đó tìm tin tức với em."

Tô Khởi nói: "Vâng."

Nói thì nói như thế, nhưng Tô Khởi vẫn lo lắng. Lúc này, đã qua một đợt các công ty lớn đến trường tuyển dụng rồi, những vị trí tốt ở các bộ phận đã được quyết định.

Biết bao sinh viên tốt nghiệp xong đang tìm việc sứt đầu mẻ trán.

Cô có hơi hoảng loạn, sợ đã không thi đậu nghiên cứu sinh, công việc cũng không tìm được, kết quả hai tay trốn trơn, vừa tốt nghiệp là mất tăm hơi.

Vân Tây thì không thể quay về, những thành phố khác cô lại không quen, đa số các đợt các công ty ở Bắc Kinh tuyển dụng ở trường đều đã kết thúc. Tô Khởi bắt đầu lên mạng tìm tin tuyển dụng, không hề giới hạn trong chuyên ngành của cô, xem xết hết các vị trí như thực tập sinh quản lý, thư ký hay trợ lý.

Cô đã qua được ba đợt phỏng vấn cho thực tập sinh quản lý, đến lần thứ 4 thì bị một bạn nam hạ gục.

Cô thấy rất tiếc, nhưng cũng chỉ có thể vực dậy tinh thần, chuẩn bị cho việc nộp sơ yếu lí lịch và phỏng vấn tiếp theo. Lương Thuỷ an ủi cô qua điện thoại, nói: "Ngày mai anh về rồi. Đến lúc đó anh giúp em sửa lại sơ yếu lí lịch và tư liệu."

Tô Khởi nói: "Ngày mai hả? Khi nào anh đến trường?"

"Cỡ bốn năm giờ."

"Ngày mai em có một buổi phỏng vấn." Tô Khởi nói, "Chắc phải 6 giờ rưỡi mới về."

"Không sao. Em về thì nói với anh một tiếng, anh đi tìm em."

Buổi phỏng vấn ngày hôm sau của Tô Khởi là cho vị trí Quản trị viên ở Walmart, đây chỉ là CV tạm thời của cô, đối phương thông báo phỏng vấn quá đột ngột, cô không kịp tìm hiểu kỹ càng. Tuy cô là một người rất linh hoạt, có thể trả lời rất nhiều câu hỏi, nhưng cô cảm thấy bản thân biểu hiện chỉ vừa đủ, không đủ nổi bật.

Trở về trường, đi qua hai hàng cây xanh, ánh mặt trời đậu trên ngọn cây ngập tràn sắc xanh.

Cuối tháng tư đầu tháng năm, lại sắp đến hè rồi.

Sắp tốt nghiệp mà cô vẫn chưa yên ổn.

Cô cúi đầu đi đến cửa ký túc xá, chợt dừng lại —— Lương Thuỷ mặc áo khoác phi công và quần jeans, tay để trong túi, ngồi bên bồn hoa chờ cô.

Ánh mặt trời rọi vào gương mặt ưa nhìn của chàng trai trẻ. Anh mỉm cười nhìn cô, rút tay ra khỏi túi, giang hai cánh tay về phía cô.

Trái tim cô thoáng chốc mềm nhũn, không hiểu sao lại thấy hơi tủi thân, lập tức nhào vào cái ôm rộng mở của anh.

Anh cười rất tươi, ngẩng đầu nhìn cô, chu môi lên với cô. Cô cúi đầu hôn lên môi anh, sau đó hôn mũi anh.

Anh sờ eo cô: "Nhớ anh không?"

Tô Khởi ngồi trên đùi phải của anh, thủ thỉ: "Nhớ chứ. Sao anh ngồi ở đây chờ em, tới lâu rồi hả?"

"Dù sao cũng không có gì làm." Thật ra là không thể chờ nổi, muốn nhìn thấy cô.

Cô tựa đầu vào vai anh, ngón tay vô thức sờ sờ cơ bụng của anh qua một lớp áo. Anh nhột nên khẽ cười, ngón tay cô đụng chạm mạnh khiến cơ bụng siết chặt lại.

Anh nắm lấy tay cô, hơi nhấc lên, ý bảo cô đứng lên. Tô Khởi đứng dậy.

Lương Thuỷ đang ngồi dạng chân, anh chầm chậm quan sát người con gái đang đứng trước mặt mình. Cô vẫn cột tóc đuôi ngựa cao, còn trang điểm nhẹ, khuôn mặt nhỏ càng thêm xinh đẹp. Bởi vì phải phỏng vấn, cô mặc áo sơ mi trắng phối với chiếc váy đen, mang tất chân, giày cao gót, có sự gợi cảm của phụ nữ trẻ.

Anh dùng ngón tay vuốt ve tất chân của cô, ngước mắt lên: "Đẹp."

Tô Khởi đỏ mặt, xoay xoay giày, nói: "Mặc không tự nhiên gì hết, giày cứng quá."

Lương Thuỷ lại kéo cô ngồi lên đùi mình, nói: "Để xem dạo này em tìm được gì rồi."

Tô Khởi lấy sơ yếu lý lịch và danh sách công việc ra, Lương Thuỷ nghiêm túc đọc, phát hiện công ty gì chức vụ gì cô cũng nộp, thậm chí còn có phóng viên thể thao của đài CCTV-5.

Lương Thuỷ nhìn cô, ánh mắt dò hỏi.

Tô Khởi giải thích: "Em cũng rất thích thể dục mà, còn thường xuyên viết bình luận bóng đá nữa, làm phóng viên thể thao cũng vui cực."

Lương Thuỷ lại xem những tờ khác, nào là thư ký giám đốc, quản lý Nghiên cứu và Phát triển, lập kế hoạch sản xuất. Anh hỏi: "Mấy này em thích hết?""

"Em thấy cái nào cũng ổn, có thể thử."

Lương Thuỷ không nói gì trong chốc lát, cất giấy tờ gọn gàng, đưa lại cho cô, hỏi: "Không phải em nói muốn làm nghiên cứu khoa học sao?"

Tô Khởi sửng sốt, đôi mắt rũ xuống: "Không đậu mà. Với cả, nghiên cứu khoa học cũng không đơn giản như mọi người nghĩ, thực tế còn nhiều khó khăn. Nước mình còn nói trong vòng 5 năm làm ra được C919 [3], đây vốn là chuyện không thể nào."

[3] Comac C919 là một máy bay chở hành khách hai động cơ thân hẹp được phát triển bởi hãng chế tạo máy bay Trung Quốc Comac, được đưa ra vào ngày ăm 2015, hoạch định đưa vào sử dụng vào năm 2020.

Lương Thuỷ nghe cô nói xong, hỏi: "Mấy vấn đề này, cũng đâu phải gần đây em mới biết đúng không, sao bây giờ lại bỏ cuộc rồi? Chỉ vì không đậu?"

Tô Khởi thầm cảm thấy anh không đồng ý với mình, nhíu mày: "Mọi người ai cũng có việc làm, ai cũng độc lập. Em lớn thế này rồi, chẳng lẽ học xong cũng ăn vạ bố mẹ em tiếp sao?"

Lương Thuỷ hỏi: "Tại sao không học tiếp?"

Tô Khởi tức: "Không đậu mà!"

Lương Thuỷ: "Thì thi lại thôi."

Tô Khởi ngẩn người.

Ánh mắt của anh trông dịu dàng, nhưng cũng lộ ra nét sắc bén.

Trong lòng cô hoảng hốt, chợt nhận ra anh đã trưởng thành rồi. Kiên định, quyết tâm hơn chàng thiếu niên trong trí nhớ.

Tuy bình thường cãi nhau ồn ào vụn vặt đều là anh nhường cô, nhưng lúc này, ánh mắt anh làm cô cảm thấy mình là một đứa trẻ, còn anh là người lớn không cho phép cô làm bừa.

Cô thấy xấu hổ, quay đầu đi chỗ khác, bướng bỉnh nói: "Nếu thêm một năm nữa cũng rớt thì sao? Lúc đó không phải sinh viên khoá đó, không có cơ hội hay đặc quyền gì luôn. Với lại, lần này không đậu, cho thấy rằng có lẽ cũng nên thử đi con đường khác." Cô nói xong, lỗ tai càng đỏ hơn, chỉ cảm thấy là đang tự an ủi bản thân mình thôi.

Lương Thuỷ nghe cô nói xong thì nhàn nhạt nói: "Anh thấy em không có kiên định, còn nửa vời. Lúc thích thì thích rất nhiều, một khi đổi ý thì buông bỏ cũng nhanh."

Tô Khởi tức giận đến nỗi giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức đứng dậy muốn đi.

Lương Thuỷ nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại, cô ngã vào trước người anh, vẫn muốn giãy giụa. Anh đặt khuỷu tay lên đầu gối, vòng tay lại, giam cô lại giữa hai chân mình. Tư thế này cực kỳ suỗng sã và mờ ám, vẻ mặt của anh có chút bình thản nhưng cũng lạnh lùng. Tô Khởi vừa xấu hổ vừa tức giận, đứng trong lòng anh, nhìn xuống anh: "Anh buông ra."

Lương Thuỷ ngẩng đầu nhìn cô: "Anh nói sai hả?"

Tô Khởi xoay người lại, đưa lưng về phía anh.

Anh xoay người cô lại, hỏi: "Hồi nhỏ, em cũng lúc thì muốn hát, lúc thì muốn múa, lúc thì muốn đóng kịch, lúc thì muốn....."

Tô Khởi bực bội nói: "Đó là hồi nhỏ! Có đứa trẻ nào không giống vậy đâu?"

Lương Thuỷ: "Được, đó là hồi nhỏ, bây giờ thì sao? Không phải trước kia em đã suy nghĩ kỹ chuyện làm nghiên cứu khoa học rồi sao? Sao lại vẫn y như trước kia, vừa gặp khó khăn đã đi vòng rồi? Sao không thử đá mấy phát, đạp đổ khó khăn đó?"

Tô Khởi vốn đang kìm nén cơn giận, nhưng vừa nghe thấy anh nói ẩn dụ "đá mấy phát" thì không giữ nổi sắc mặt nữa, quay đầu đi chỗ khác.

Lương Thuỷ sờ chân cô: "Em nói xem, chân em bình thường đá anh mạnh lắm mà, sao bây giờ mềm rồi? Anh cũng mới sờ có vài cái thôi đó.""

Tô Khởi xấu hổ: "Trời ơi anh đừng đụng vào em!" Nhưng cô không giận nữa rồi.

Lương Thuỷ nhẹ nhàng xoay đầu cô lại, để cô nhìn mình, nói: "Thất Thất, chuyện này em suy nghĩ lại kỹ càng. Làm việc không vội vàng, rốt cuộc sau này em muốn làm gì, em nghĩ kỹ rồi hãy quyết định. Có gì phải gấp đâu?"

Cô không nói gì. Thật ra cô cũng biết dạo này bản thân quá hoảng loạn, không lên kế hoạch tốt, hệt như con ruồi không đầu [4]. Chỉ là bị anh phơi bày ra hết nên thấy xấu hổ mà thôi.

[4] ruồi sau khi mất đầu vẫn bay được, chỉ là bị mất phương hướng.

Cô ảo não, nỏi nhỏ: "Người khác ai cũng tìm được việc hết rồi. Em sợ....."

Ánh mắt Lương Thuỷ dịu lại, anh xoa lưng cô, nói: "Đừng sợ. Anh lo cho em mà. Ngại dựa vào bố mẹ thì có thể dựa vào anh."

Đôi mắt Tô Khởi đỏ hoe.

Anh nói: "Với lại, người khác là người khác, em không cần quan tâm. Em đi con đường của bản thân đến nơi đến chốn là được."

Tô Khởi ngạc nhiên, từ từ ngồi xuống đùi anh, đầu nghiêng sang một bên, dựa vào vai anh.

Cô duỗi tay ôm cổ anh: "Thuỷ Tạp...."

"Hửm?"

Nhưng cô không nói gì, chỉ chợt ngẩng đầu, hôn cằm anh.

Tối đó, Tô Khởi lăn qua lăn lại trên giường, ngẫm lại bản thân rốt cuộc có muốn làm nghiên cứu khoa học không. Đáp án là có. Nhưng trong quá trình tìm việc, cô cũng rất có hứng thú với những vị trí đó, chẳng hạn như quản trị viên, phóng viên thể thao.....

Cô lại bắt đầu suy nghĩ chính mình có không kiên định như Lương Thuỷ nói không.

Cô nhận ra, có lẽ bản chất cô là một người lạc quan. Trong mắt cô, những cản trở nhỏ không đc tính là hố sâu, đúng như lời Lương Thuỷ nói, không vượt qua được thì cô đi vòng. Thế nên khi gặp phải khó khăn lớn, cô cũng đi vòng theo thói quen.

Cũng có lẽ do cô khá thông minh, dễ dàng làm được rất nhiều chuyện, thường hay đổi đường nhưng vẫn đi tốt được, nên khó tránh được việc khi thật sự rơi xuống thì không kiên trì.

Nghĩ tới Lương Thuỷ, so với anh...

Mặt cô nóng rát, vùi vào gối, đến khi đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức lấy di động ra, gửi đi một tin nhắn.

Lương Thuỷ mới vừa về ký túc xá sau khi gội đầu xong, đang cầm khăn lau tóc, di động trên bàn vang tít tít. Anh cầm lên xem, tay đau lau tóc bỗng dừng lại.

Chu Bát Bát: "Chuyện thích anh, em kiên quyết lắm đó."

Anh ngẩn người, bỗng thêm một tin nhắn đến.

Chu Bát Bát: "Không hề nửa vời xíu nào hết! Anh đừng có đổ oan cho em!"

Nụ cười trên mặt anh ngày càng tươi hơn.

Anh lau tóc, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, vừa lau vừa cười, đọc đi đọc lại hai tin nhắn đó rất nhiều lần, cúi đầu cười thầm, cười đến nỗi hai bả vai cũng run lên.

Bạn cùng phòng đi ngang qua, tò mò: "Cười gì mà vui vậy Lương Thuỷ?"

"Không có gì." Anh để khăn trên đầu mình, trả lời tin nhắn của cô, nhắn xong thì lại không nhịn được mà bò ra bàn, cười ra tiếng.

Tô Khởi nghe thấy điện thoại rung, mở ra đọc.

Thuỷ Tạp: "Biểu hiện tốt lắm. Tiếp tục duy trì."

Tô Khởi bĩu môi, duy trì cái đầu quỷ anh. Cô đang chửi thầm thì một tin nhắn lại đến.

Thuỷ Tạp: "Anh cũng yêu em."

Trái tim Tô Khởi đập mạnh, vui sướng và rạng rỡ như pháo hoa bùng nổ. Cô lăn một vòng trên giường, rồi ngồi dậy ôm lấy Doraemon ở cuối giường, cho nó một cái ôm thật to rồi ngã xuống.

.....

Tô Khởi không gấp gáp tìm việc nữa, cô nghiêm túc chuẩn bị bảo vệ luận án. Sau khi bình tĩnh suy xét, thương lượng lại với bố mẹ, cô quyết định vào cuộc chiến thi nghiên cứu sinh lần 2.

Lương Thuỷ nói: "Ra quyết định rồi, thì đừng để bị ảnh hưởng bởi bạn học, cũng đừng thấy người ta tìm được việc hết rồi mà em lo lắng."

Tô Khởi đồng ý.

Nói thì dễ, nhưng khi tốt nghiệp, nhìn thấy cả đám bạn rời đi, cô vẫn có chút phiền muộn.

Lương Thuỷ cùng cô xem nhà, tìm nhà, cuối cùng chọn một căn ở một khu gần trường, thuê cùng với một chị đã tốt nghiệp được hai năm.

Vì tiết kiệm tiền thuê nhà nên Tô Khởi tìm một căn nhỏ và cũ, phòng ở rách nát thật sự. Cô bận bịu cho lễ tốt nghiệp suốt mấy ngày, không hề sang đó.

Nam sinh trường họ vẫn treo ga trải giường trong tháng tốt nghiệp như thường lệ. Bây giờ, nghi thức treo ga giường của Bắc Hàng đã lan đến nhiều trường đại học khác.

Tô Khởi đi bộ trong khuôn viên trường trong mùa chia tay, thấy hơi buồn bã. Đồ của cô đã được Lương Thuỷ dọn đến phòng thuê, chì còn lại vài quyển sách cuối cùng.

Vương Thần Thần và Phương Phỉ đã rời trường, ký túc xá nhỏ hẹp suốt bốn năm qua đột nhiên trở nên trống trải. Màn cửa đã tháo xuống, bộ đồ giường cũng đã gỡ ra, sách vở, quần áo, khăn, bình nước, ấm nước nóng.... đều không còn nữa.

Chỉ còn lại đồ của Tiết Tiểu Trúc, nhìn vô cùng cô đơn. Cô ấy đã thi đậu quản lý quận Hoài Như rồi, cuối tuần mới đi, nhìn Tô Khởi dọn sách, cô trào nước mắt.

Mắt Tô Khởi cũng đỏ ửng, cô nói: "Ở Bắc Kinh hết mà, có gì đâu mà khóc. Cậu được nghỉ thì vào thành phố tìm tớ chơi."

Tiết Tiểu Trúc gật đầu: "Ừa. Tô Khởi, cậu ôn tập cho tốt nhé, chắc chắn thi đậu."

Tô Khởi ôm sách ra khỏi ký túc xá. Bên cạnh, thấy có vài sinh viên tốt nghiệp kéo va li rời đi, có bạn bè tiễn bạn mình đi, cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Ra khỏi trường, cô chầm chậm đi về tiểu khu, leo lên phòng thuê trên lầu ba, đi qua phòng khách nhỏ hẹp chưa đến năm mét vuông, vừa mở cửa phòng, Tô Khởi sửng sốt.

Căn phòng thay đổi rất nhiều.

Lương Thuỷ đã thay giường mới cho cô, ga giường đơn trong trường không dùng được nữa, đổi thành ga giường màu hồng, Doraemon ngồi ở đầu giường vui vẻ cười với cô.

Bàn ghế và tủ quần là kiểu đơn giản của IKEA, tường xung quanh dùng giấy dán tường màu xanh bạc hà rất nhạt, dưới đất có tấm thảm lông màu trắng rất mịn, trên bệ cửa sổ có hai ba chậu chầu bà, dưới đèn bàn là một hũ thuỷ tinh nhỏ, bên trong trồng một ít cây cỏ.

Một tấm giấy ghi chú được dán trên trường: "Tô Thất Thất, tốt nghiệp vui vẻ."

Cô nhìn căn phòng nho nhỏ này, chợt nở nụ cười, không hiểu sao lại có cảm giác ấm áp của gia đình.

Có người mở cửa nhà, Tô Khởi chạy ra đón. Lương Thuỷ mới đi siêu thị về, mua một đống xà bông, bột giặt, giấy vệ sinh và đồ dùng sinh hoạt, đến cả máy sấy cũng mua cho cô. Có lẽ là lúc chuyển nhà phát hiện cô không có máy sấy.

Cô hỏi: "Anh làm mất bao lâu á?"

"Mấy ngày à. Dù sao anh nghỉ hè không có gì phải làm." Lương Thuỷ bỏ túi ni lông xuống, nhìn sang cô, "Thích không?"

"Thích~". Lòng cô ấm áp đến nỗi giọng nói cũng mềm mại vô cùng, đột nhiên tiến đến, hôn vào khoé môi anh.

Anh giật mình, rụt cổ lại vì ngứa, híp mắt mỉm cười.

Trái tim Tô Khởi nhột nhạo, lại nhảy cẫng lên, hôn một cái vào mắt anh. Anh duỗi tay ôm eo cô, hôn môi cô, thấp giọng hỏi: "Thích giường không?"

Cô ôm cổ anh, giọng nói mờ ám: "Vừa nhìn đã muốn lăn trên đó với anh."

Ánh mắt Lương Thuỷ tối sầm lại, anh cắn tai cô, giọng nói đầy từ tính: "Vậy lát nữa em nhỏ tiếng chút."

Cô thỏ thẻ: "Chị kế bên tăng ca đến khuya lận."

Anh cười rất tươi, hôn cô, đè cô xuống giường.

Một tuần sau, Lương Thuỷ về Vân Tây thăm Khang Đề, ở lại hai tuần với mẹ, rồi quay lại Bắc Kinh ở với Tô Khởi hơn mười ngày.

Tô Khởi đã điều chỉnh lại trạng trái, một lần nữa bước vào thời giai đoạn đếm ngược kỳ thi nghiên cứu sinh. Mỗi ngày Lương Thuỷ đến thư việc tự học với, hai người đọc sách của nhau, không quầy rầy nhau. Anh biết cô không giỏi chính trị nên lên mạng tìm nhiều đề cho cô ôn tập.

Học đến khuya, tay nắm tay đi qua con đường rợp cây xanh trong làn gió mùa hè mát mẻ, trở về phòng thuê, triền miên một trận, ôm nhau ngủ.

Đến hôm Lương Thuỷ khởi hành đi Mỹ, Tô Khởi không đi tiễn anh.

Lương Thuỷ không cho.

Sáng hôm đó, anh không ra cửa cùng cô, chỉ đứng ở cửa mỉm cười vẫy tay với cô. Tô Khởi đi xuống góc cầu thang, vừa nhìn lên đã thấy anh đứng cạnh cửa, cười với cô.

Cô đi xuống lầu, biết khi quay về, anh đã không còn ở đây nữa.

Khi ra khỏi tiểu khu, cô có hơi luyến tiếc và chua xót, muốn khóc, nhưng nhanh chóng kiềm lại.

Không sao cả, thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi.

Đến thư viện, ban đầu cô chưa thể tiến vào trạng thái, nhưng sau đó nhanh chóng chuyên tâm.

Có lẽ sợ cô buồn nên Lương Thuỷ không gọi điện và nhắn tin cho cô.

Tối đó Tô Khởi về nhà, mở cửa phòng ra, Lương Thuỷ không còn ở đó nữa. Nhưng Doraemon được anh đặt ở giữa giường, tay nó ôm một boá hoa hồng nhạt, cười với cô.

Tô Khởi bật cười, đi qua ôm bó hoa ngửi ngửi, rồi lại ôm Doraemon hôn một cái. Trên bàn có mấy chiếc túi lớn đựng trái cây và đồ ăn vặt mua trong siêu thị, có thêm một tấm ghi chú:

"Mua viên sủi vitamin C rồi, nhớ uống hàng ngày."

Cô lau hàng mi ướt đẫm, không giấu được nụ cười.

Lúc đó di động vang lên, không thể là anh, anh còn trên máy bay sang Mỹ.

Tô Khởi móc điện thoại ra, thấy là Lâm Thanh, bắt máy: "Thanh Thanh?"

Đầu bên kia của điện thoại, không có đáp lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện