Sáng thứ Hai, Tất Duy Lân lái xe đưa Vũ Dung đi làm, đến trước chỗ làm anh thản nhiên nói: “Hết giờ làm lập tức về nhà, không được phép đi đâu.”
Vũ Dung liếc sang, khó nghĩ rằng kẻ mang gương mặt lạnh lùng này là kẻ đã cùng cô nhiệt tình tối qua, nhưng đây đúng là cùng một người, thật là ngoài sức tưởng tượng.
“Đã biết.” Cô bất đắc dĩ trả lời, chuẩn bị xuống xe.
“Đợi chút.” Anh giữ chặt cánh tay của cô.
“Sao?” Cô vừa nói đến đó, tiếng nói của cô đã bị chặn lại bởi nụ hôn của anh.
Anh hôn cô say mê như ngọn núi đã ngủ yên năm trăm năm nay đột nhiên bùng nổ, không có chút gì giống với vẻ lạnh lùng vừa nãy. Vũ Dung ngây ra một lúc, không để mình đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt.
Thật lâu sau, anh buông cô ra, quay về vẻ mặt khó hiểu trước đó, nhìn nét đỏ ửng trên mặt cô, anh đơn giản nói: “Đi đi!”
Vũ Dung gần như chạy trối chết khỏi xe, thấy mặt mình nóng như muốn bốc hỏa, chỉ sợ người cùng công ty nhận thấy vẻ kì lạ của mình.. May mà dư vị của lễ Giáng Sinh vẫn còn ảnh hưởng mọi người, nên chẳng ai nhận thấy đôi mắt long lanh và hai gò má đỏ bừng của cô.
Vũ Dung vừa vào tới phòng làm việc thì điện thoại reo, là Lâm Sĩ Kiều.
“Vũ Dung, anh gọi cho em mãi mà không có ai bắt máy, em đi đâu vậy?” Giọng nói của Lâm Sĩ Kiều có vẻ rất lo lắng.
Tiếng nói của Vũ Dung như tắc lại trong cổ, ba ngày qua cô gần như quên mất anh ấy, điều này làm cho cô thấy vô cùng áy náy. “Xin lỗi, em về nhà thăm mẹ.” Cô đành phải nói dối .
“Thì ra là thế, anh lo em xảy ra chuyện gì!” Lâm Sĩ Kiều như trút được gánh nặng nói.
“Là em không tốt, em không cho anh biết.”
“Anh không nghĩ gì đâu. Tối nay em rảnh không? Đi ăn tối nhé.” Anh ôn nhu nói.
“Tối nay sợ là không rảnh.” Vũ Dung ngập ngừng trả lời.
“Còn tối mai?”
“Cũng không rảnh.” Cô không thể không nói như vậy.
“Tuần này em rảnh được hôm nào?”
“Em… hiện tại công việc rất nhiều, hơn nữa em sợ là… không thể gặp lại anh.” Cô nói nhỏ, chính vì cảm giác mình phụ lòng người tôimà cảm thấy rất khó nói ra.
“Cái gì?” Giọng của Lâm Sĩ Kiều bất giác nâng cao, “Thật ra là chuyện gì? “Xin lỗi, thực xin lỗi anh.” Giọng nói của cô hàm chứa vô vạn tiếc nuối, nhưng cô không thể không tàn nhẫn, cô không muốn anh ấy lãng phí thời gian và tình cảm cho cô nữa.
“Anh không hiểu, hôm Giáng Sinh vẫn còn tốt lắm mà, sao đột nhiên lại không thể gặp nữa?” Lâm Sĩ Kiều nóng vội hỏi, khó chấp nhận sự thay đổi đột ngột này.
“Em có nguyên nhân, nhưng không thể nói cho anh, anh đừng kiếm em nữa, thực xin lỗi.” Vũ Dung bối rối cúp điện thoại, cô sợ nếu nói thêm nữa, cô sẽ nói ra tất cả mọi chuyện mất. Lâm Sĩ Kiều sau đó thật sự không gọi cho cô nữa, nhưng mỗi lần có tiếng điện thoại kêu, cô lại vô cùng hoảng sợ.
Mãi đến lúc hết giờ làm, cô mới bớt thấy bất an, đồng hồ vừa điểm, cô cầm túi xách, vội vã nói lời chào đồng nghiệp, rồi đi thẳng đến cửa công ty. Nhưng ra tới cửa cô đã thấy Lâm Sĩ Kiều đứng đợi cô.
“Vũ Dung, anh nói chuyện với em được không?” Lâm Sĩ Kiều vẻ mặt chờ đợi nói.
Cô cắn môi lắc đầu.
“Vì sao? Anh làm sai cái gì? Em không cho anh một cơ hội sao?”
Cô nhìn đi chỗ khác, không dám đối diện ánh mắt của anh, “Anh không làm sai điều gì, nguyên nhân đều là do em, nhưng tha thứ cho em không thể nói được.”
“Anh đưa em về nhà được không? Chúng ta có thể nói chuyện trên đường đi!” Anh nói.
Vũ Dung nhìn xung quanh thấy mấy người đồng nghiệp đang đi ra, một số người đã trông thấy họ, nơi này không phải là nơi tốt để nói chuyện, nên cô đành phải đồng ý: “Phiền anh vậy.”
Lâm Sĩ Kiều gật gật đầu, mở cửa xe cho cô, rồi sau đó ngồi vào ghế lái xe.
“Chở em đến Thiên Mẫu.” Cô khó khăn nói.
“Thiên Mẫu?” Lâm Sĩ Kiều khởi động xe, “Nơi đó ngược hướng nhà em mà?”
“Đúng vậy, em muốn đi Thiên Mẫu.”
“Này… chuyện này có phải có liên quan đến việc em không thể gặp lại anh không?” Lâm Sĩ Kiều cũng đoán ra được một phần nguyên nhân.
Vũ Dung áy náy không thôi, “Đúng vậy, thực xin lỗi.”
“Chẳng lẽ trong lòng em có người khác?” Anh không thể không nghĩ đến lí do này.
“Anh ấy… Anh ấy đã ở bên cạnh em chín năm rồi.” Vũ Dung chân thực nói, cũng là tự thẳng tanh thừa nhận với chính mình. Chín năm nay, Tất Duy Lân quả thật là người đàn ông duy nhất của cô, không chỉ là chiếm hữu cơ thể cô, mà còn chiếm hữu cả tinh thần cô, mặc dù cô cô có ý hận anh, nhưng những ngày qua đã có sự thay đổi rất lớn…
Sắc mặt Lâm Sĩ Kiều thoáng chốc ảm đạm, nhưng lại hiểu lầm ý của cô, “Thì ra là thế, hai người tình cảm lâu năm như vậy, anh khó mà có thể so được.”
“Sĩ Kiều, thực sự thời gian ở cùng anh, em đã muốn quên người kia, bởi vì…” “Anh là người rất tốt… Không, phải nói là người tốt nhất!” Vũ Dung chân thành nói.
Lâm Sĩ Kiều thở dài, “Cám ơn em đã nói vậy.”
Hai người sau đó trở lại trầm mặc, xe đến Thiên Mẫu. Vũ Dung nói địa chỉ, Lâm Sĩ Kiều mau chóng tìm được đến tòa nhà lớn ấy.
“Thật hy vọng thời gian kéo dài được nữa.” Anh có ý nói là thời gian đi xe, mà cũng là thời gian đã qua.
“Sĩ Kiều, thực xin lỗi, em tin anh sẽ gặp được người thích hợp, em… là em không có may mắn đó.” Nhìn gương mặt anh sa sút tinh thần, tính thiện lương khiến Vũ Dung thấy đau quá.
Anh quay đầu nhìn cô, “Đừng nói như vậy, anh chúc em mối tình chín năm kia sẽ sớm có một cái kết mỹ mãn.”
“Cám ơn anh.” Cô nói, dù biết rõ chuyện đó là không có khả năng.
“Em đi trước đi! Anh muốn nhìn rõ dáng em, anh có thể ghi nhớ…” Anh miễn cưỡng mỉm cười.
“Hẹn gặp lại.” Vũ Dung gật gật đầu, bước xuống xe.
Cô quay lưng đi, nhẫn nại không quay lại, thoáng thấy Lâm Sĩ Kiều cũng ra khỏi xe, đứng ở đó ngóng theo cô, điều này làm cho cô cảm động. Lâm Sĩ Kiều chính là giống mộng đẹp mà cô chờ đợi rất lâu, nhưng nay chính cô lại rời bỏ giấc mơ ấy…
Cô quay lại nhìn anh phất phất tay, cố nén nước mắt trên mi quay đầu đi tiếp.
Lâm Sĩ Kiều nhìn theo bóng cô. Bờ vai kiên cường thoáng chốc suy sụp, tầm mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ……
※ ※ ※
Vũ Dung vào đến phòng đã thấy Tất Duy Lân ngồi ở trên sô pha. Trong phòng tối đen, chỉ có ánh đèn mỏng manh từ ngoài cửa sổ hắt vào, khiến cho phòng khách càng u tối.
Nhóc mèo kêu nhỏ “meo meo” hai tiếng, chạy về phía cô; Vũ Dung ôm nó đi vào bếp, cho một ít thức ăn cho mèo vào bát, mèo con liền ngoan ngoãn cúi đầu ăn. Sau đó, Vũ Dung lại đi đến phòng khách, trực giác cho cô biết Tất Duy Lân đang đợi cô.
Cô chọn chỗ cách xa anh một chút, không nhìn ra được biểu tình trên mặt anh, nhưng xem ra anh đang rất giận, lửa nóng dường như đã đốt đến chỗ cô.
“Lại đây!” Anh gầm nhẹ.
Toàn thân cô run lên, chậm chạp bước lên vài bước, rồi dừng lại trước mặt anh.
“Cởi quần áo.” Mệnh lệnh bật ra không có một chút biểu tình nào.
“Vì…… Vì sao?” Cô không thể tin được điều mình nghe thấy.
“Tôi muốn kiểm tra.”
“Anh đã thấy…… Tôi cùng anh ấy……¨
“Tôi nói rồi không cho phép gặp hắn!” Tiếng nói của anh đột nhiên bừng lên, cơ hồ muốn chọc thủng nóc nhà.
“Là anh ấy tự tới tìm tôi ……”
“Vậy vì sao còn lên xe của hắn?
“Tôi chỉ muốn nói lời từ biệt, chúng tôi không có làm cái gì cả.”
“Cởi quần áo, tôi sẽ biết cô nói thật hay không.” Anh cố ý nói.
Trong lòng Vũ Dung không phục, nhưng dưới khí thế áp bức của anh, rốt cuộc vẫn phải tuân theo. Cô chậm rãi cởi áo khoác, áo, váy, toàn thân chỉ còn lại có nội y cùng tất chân. Anh bật đèn bàn, ánh mắt nóng giận nhìn thẳng trừng trừng vào cô,“Tiếp tục.”
“Không cần như vậy……” Hai gò má của cô đỏ ửng.
“Tiếp tục!” Anh không chấp nhận thỏa hiệp.
Cô nhịn xuống nghẹn ngào, đem những thứ còn lại trên người cởi tiếp, quần áo không tiếng động rớt xuống dưới chân cô, như cánh hóa tàn rơi rụng.
Anh nhìn cô thật lâu, thật lâu, tận đến lúc toàn thân cô thấm lạnh anh mới vươn tay kéo cô ngồi xuống trên đùi anh. Vũ Dung nhắm mắt lại, không muốn phải đối mặt với ánh mắt của anh.
Tay anh di từ trán của cô, hai má, dọc theo cổ, trước ngực, thẳng đến hai chân, ngón chân, họa ra một đường cong nóng bỏng, thiêu đốt.
“Dấu hôn này ở đâu ra?” Anh đột nhiên thấy vết hôn nhỏ ngay eo cô, giọng nói chuyển sang lạnh lẽo.
“Chẳng phải là người hôm qua làm ra sao.” Cô ủy khuất giải thích.
“Thật à?” Anh không tin cúi đầu mút khẽ lên người cô, tạo ra một dấu vết ngay cạnh vết đang có, sau đó cẩn thận quan sát rốt cục miễn cưỡng gật đầu.
“Quên đi. Chỗ này sao thế?” Anh lại phát hiện ra dấu tay trên mông cô.
“Tay anh cầm lấy tôi …… dùng sức , cho nên……” Vũ Dung nhớ tới hồi kịch tính tối qua, mặt cô bắt đầu nóng lên.
“Thật không?” Anh vươn bàn tay to đối chiếu, nhưng không có làm đau cô, ngược lại ôn nhu làm cho cô phát run .
“Anh nhìn đủ chưa?” Cô đẩy anh ra.
“Chưa đủ, anh chưa thấy hài lòng, anh muốn xem xét cẩn thận toàn bộ.” (Thằng cha này có bệnh thần kinh hoang tưởng) Anh một bên chạm đến cơ thể của cô, một bên nỉ non bên tai cô: “Nơi này là của anh…… Nơi này cũng là của anh…… Tất cả đều là của anh.” Nghe những từ ngữ khí phách của anh, trong lòng Vũ Dung nảy sinh cảm xúc rất phức tạp, vừa có run sợ vừa có nóng bỏng.
Cuối cùng, anh cũng “kiểm tra” xong, gục mặt lên vai cô, thở dài thâm trầm, “Không được phép cho người khác chạm vào em, biết không?”
“Vâng……” Cô cảm thấy toàn thân hư nhuyễn vô lực, bất tri bất giác tự thuận theo yêu cầu của anh.
Hai người đắm chìm trong tĩnh lặng, qua một hồi lâu, anh nắm bàn tay cô xoa lên ngực anh, khàn khàn yêu cầu: Chạm vào anh đi.” Vũ Dung mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt tối tăm của anh, đây là lần đầu tiên anh yêu cầu cô như vậy, ngữ khí chờ mong, biểu tình cầu khẩn, cơ hồ làm cho cô tâm thần rung động.
“Vì…… Vì sao?” Cô không hiểu.
“Bởi vì anh muốn.” Trong mắt anh có ánh mê hoặc, cầm bàn tay nhỏ bé của cô đưa vào cổ áo của anh, làm cho cô nhẹ nhàng mơn trớn bờ vai của anh. Vũ Dung đỏ bừng mặt, đây tất nhiên không phải lần đầu bọn họ vuốt ve nhau, nhưng vẫn làm cho cô cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Anh tự cởi áo sơ mi, làm cho tay cô tiếp tục ve vuốt lên ngực anh; Vũ Dung bắt đầu thấy run rẩy, cảm giác được da thịt nóng bỏng của anh, nhịp tim cũng mạnh mẽ đáng sợ.
Hô hấp của anh trở nên dồn dập, thúc giục bàn tay cô cởi bỏ hết phần đồ còn lại, kéo hạ khóa quần, tất cả những động tác này đối cô mà nói đều là xa lạ mà lại phiến tình , làm cho cô quả thực hoảng không biết nên như thế nào tiếp tục.
“Đủ!” Anh cầm tay cô, trong thanh âm dục vọng khàn khàn. Anh tuy rằng nói vậy, cũng không cho bàn tay cô rời đi, ngược lại cúi đầu hôn lên đôi môi thơm đang hé mở của cô, hai tay cũng bắt đầu không có kiểm soát.
“Thích anh chạm vào em không?” Anh cắn lên lỗ tai cô hỏi. Anh ve vuốt tham lam như vậy, hỏi cô trả lời thế nào đây? Chỉ có thể thấy gương mặt đỏ ửng của cô làm câu trả lời.
“Em chỉ được phép để một người chạm vào, em chỉ được phép thích cách anh chạm vào, em chỉ được phép vì anh mà run rẩy!” Anh một mặt vuốt ve cơ thể của cô, một mặt thấp giọng tuyên cáo. Cuối cùng, anh để cô ngồi đối diện anh, đẩy hai chân cô ra, trực tiếp tiến nhập. Loại tư thế này làm cô vô cùng xấu hổ, bởi vì mỗi một lần anh tiến vào, cô đều nhìn được ánh mắt của anh, chính là anh nhìn xem phản ứng của cô.
Cô khó xử cúi đầu, cắn chặt môi dưới.
“Không cho phép trốn tránh anh!” Anh nâng mặt cô lên, đòi hỏi nhìn thẳng vào mắt của cô.
“Kêu tên của anh đi!”
“Tôi không muốn……” Cô cố tách xa khỏi anh. Nhưng anh lại càng thêm ôm chặt cô, cơ thể trần trụi cả hai kề sát với nhau, cô còn cảm nhận được cái nóng lẫn mồ hôi trên cơ thể anh, như là một lò lửa vây quanh cô.
“Mau, anh muốn nghe!” Anh tiếp tục bắt buộc cô.
Xem biểu hiện cuồng loạn của anh, cô hiểu được là anh sẽ còn tiếp tục nếu chưa đạt được mục đích, nhưng cô vẫn kiên trì cùng quật cường, lắc đầu cự tuyệt.
Anh cúi đầu cắn lên vành tai cô, làm cho cô không kiềm chế rên nhỏ, tiếp theo, anh nắm chặt vòng eo của cô, mạnh mẽ cử động, rất nhanh, rất mạnh, làm cho cô lại không thể không phát ra rên rỉ.
“Mau kêu tên của anh……”
“Anh…… Không cần như vậy…… Tôichịu không nổi……
“Anh chỉ là muốn nghe cái miệng nhỏ của em kêu tên anh thôi! Anh muốn em biết rõ…… Hiện tại người đang ôm em là ai, anh không cho phép em mơ tưởng tới người khác……¨ cho dù chỉ có một chút cũng không cho phép……” Ngữ khí của anh mãnh liệt đến cực điểm, không cho phép bất cứ sự tranh cãi nào.
“Anh…… Biết rõ…… Tôi chưa từng có người khác……” Cô hai mươi sáu năm qua chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh! Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?
“Không chỉ thân thể, anh còn muốn cả tâm của em … Anh muốn toàn bộ”
“Vì sao?” Cô trợn to mắt, chưa từng nghĩ anh muốn nhiều như vậy.
Anh không trả lời, chính là lấy thân thể kịch liệt đáp lại, cô đã bị kích thích quá độ, cổ họng nhịn không được dật ra cầu xin tha thứ rên rỉ, “Làm ơn…… Đừng như vậy…… Tôi không cần……”
“Nhanh chút! Mau kêu tên của anh? ” Anh thúc giục.
“Anh…… Quá đáng…… Duy lân…… Cầu anh…… Tôi không được……” Cô ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nỉ non , cũng không dám nhìn thẳng anh, đem mặt vùi vào bờ vai của anh.
“em rốt cục cũng hô tên anh…… Vũ Dung…… em là của anh! Vĩnh viễn là của anh!” Anh ở bên tai cô nhỏ giọng thì thầm, hai người ở cuối cùng bùng nổ trung, cùng nhau lên tới đỉnh điểm.
Ở thời điểm kích tình này, Vũ Dung hoảng hốt nhận ra cô không chỉ đã không còn quyền kiểm soát thân thể, mà chính tâm hồn cô cũng không.
Những ngày tháng tiếp sau, Tất Duy Lân cùng Vũ Dung trải qua cuộc sống chung rất êm đẹp. Vũ Dung vẫn mỗi ngày đi làm, tối về thì mua đồ ăn tối, chỉ là bây giờ cô mua cho 2 người.
Tất Duy Lân làm việc rất trễ, thường quá mười hai tiếng, khi anh tan tầm trở về thường đã quá giờ cơm tối, anh chỉ im lặng cùng cô ăn tối. Thi thoảng anh về trễ sau mười giờ, thì tủ lạnh cũng có sẵn đồ ăn cho anh, dùng lò viba hâm qua là có thể dùng được. Bọn họ tới lúc này cũng chưa nói với nhau thêm cái gì, nhưng vẫn rất ăn ý, không cần nói dài dòng, không cần phải chỉ vẽ nhau.
Ban đêm, Tất Duy Lân trong bóng đêm ôm cô, tính sở hữu mãnh liệt lúc này mới có thể lộ rõ. Sáng sớm, có khi anh rời giường trước, đi thẳng đến công ty, có khi anh lại làm hại cô đi làm muộn, đơn giản vì anh đột nhiên tới hưng phấn. Cuộc sống cứ như vậy không có nhiều tranh chấp, đơn giản như dòng nước chậm rãi chảy.
Lại một ngày thứ Sáu nữa, Vũ Dung mua đồ ăn cùng báo chiều trở về, bắt đầu làm bữa tối.
Bảy giờ, Tất Duy Lân vẫn chưa về, Vũ Dung ăn cơm một mình, đem một phần lớn để dành riêng để vào tủ lạnh. Nhóc mèo lẽo đẽo theo sau cô vào thư phòng, vừa nghe nhạc, vừa đọc sách. Đến mười giờ anh vẫn không trở về, Vũ Dung lại lôi báo chiều ra đọc.
Rồi cô nhìn thấy một dòng tin khiến toàn thân phát run tin tức, tuy rằng chỉ ngắn ngủn vài dòng lại làm cho cô cảm thấy vô cùng rung động.
Là đám hỏi của hai đại gia tộc, Tất Duy Lân cùng Mang Tiểu Lị đêm nay đính hôn…… Tờ báo rớt xuống đất, Vũ Dung chỉ nhìn thấy tiêu đề liền hiểu được anh vì sao về trễ.
Cô tất nhiên không cảm thấy kinh ngạc về chuyện này, nhưng cái cô không ngờ là cô lại có cảm giác đau lòng!
Điều này sao có thể? Anh là một kẻ vô sỉ đã dùng thủ đoạn uy hiếp, khống chế cô nhiều năm qua, vậy thì việc anh kết hôn cùng người khác kết hợp làm sao có thể ảnh hưởng tâm tình của cô?
Nhưng lúc này cái cảm giác nặng nề trong ngực, chua xót trong lòng là do đâu chứ?
Giờ phút này, Vũ Dung thực sự cảm nhận mình quá yếu ớt bất lực, trước kia cho dù bị Tất Duy Lân áp bức, cô cũng chưa từng cảm thấy khó chịu như thế này, rốt cục cô hiểu ra, cô đã đem lòng yêu con người ấy…
Có lẽ ngay ở lần gặp đầu tiên năm đó, cô đã có tình cảm với anh rồi, cho dù khởi đầu là chán ghét lẫn khinh thường, nhưng cô đã từng đối với ai có phản ứng mạnh mẽ vậy đâu? Không có, cô không quá hận ai, cô chỉ hận có Tất Duy Lân thôi, nhưng cũng nghĩa là cô có yêu anh……
Đã 1 giờ khuya, Tất Duy Lân đi vào phòng. Vũ Dung co người trên giường, ý thức thập phần thanh tỉnh, bởi vì cô căn bản là ngủ không được. Anh chậm rãi đến gần phòng ngủ, trên đường đi đã đụng ngã một số thứ, đến khi anh ngồi xuống cạnh giường, cô nghe được mùi rượu nồng nặc. Xem ra anh uống rượu, cũng khó trách, hôm nay là ngày trọng đại của cuộc đời anh mà! Vũ Dung chua xót nghĩ.
“Em ngủ rồi à?” Anh sờ sờ bả vai cô.
Cô không đáp lại, đêm nay cô không muốn đối mặt anh, càng không thể nói được lời chúc mừng.
Anh thấy cô không ra tiếng, bả vai lay động một chút, cả người áp đến trên người cô.
“Tránh ra! Anh là đồ sâu rượu!” Hương rượu bao quanh người anh trong lòng cô dâng lên cảm giác mị hoặc nhưng là; cô không muốn bị anh dụ dỗ, hơn nữa hôm nay là ngày anh đính hôn!” Em còn chưa ngủ? Đang đợi anh à?” Anh nghe được, tỉnh táo đáp lời, cúi đầu nở nụ cười.
“Tôikhông có!” Cô lập tức phủ nhận.
Khó có lúc nào thấy anh cười ra tiếng như vậy, là vì cùng Mang tiểu thư đính hôn nên anh rất cao hứng sao? Dù sao với chuyện này thì địa vị thừa kế của anh sẽ càng củng cố! Vũ Dung nghĩ, không khỏi cảm thấy một trận khổ sở.
“Em không đợi anh thì đợi ai? Em chỉ có thể chờ một mình anh mà thôi, nghe rõ không?” Anh giữ chặt hai tay cô, không cho cô tiếp tục giãy dụa.
“Buông!” Vũ Dung thật sự vô tâm cùng anh triền miên.
Anh đương nhiên không nghe, môi cứ thế hôn dọc từ gáy xuống, hít thật sâu hương thơm của cô, “Em thật thơm a…… Vì sao em luôn thơm như vậy……”
“Không cần.” Lời của cô bị hòa tan bởi nụ hôn của anh, nụ hôn mang theo nồng đậm rượu vị, mãnh liệt mà trực tiếp, làm cho cô choáng váng hoa mắt đứng lên. Anh một phen xé rách áo ngủ làm ngực cô bị phơi bày, bàn tay to xoa lên thân thể mềm mại của cô, bắt đầu mạn vô chừng mực ngọt ngào tra tấn.
“Anh say rồi!” Cô không muốn bị anh coi lầm thành người đàn bà khác!
“Anh say, nhưng không phải uống rượu say, mà là bởi vì hương thơm của em ……” Anh mê muội hôn lần da thịt cô.
Cơ thể của cả hai dường như cũng tự nguyện, một bên say rượu, một bên kháng cự, mà vẫn là càng lúc càng dán sát với nhau, dục vọng tăng cao, bọn họ chỉ có thể leo lên đối phương, không ngừng ở trong đó đình trệ.
“Anh muốn, anh muốn em ……” Anh vừa tiến sâu vào trong cô, vừa thì thầm bên tai.
Cơ thể Vũ Dung sớm phản bội cô, trước sự xâm nhập của anh dần hàng phục.
Kích tình qua đi, Vũ Dung cố gắng xoay người sang chỗ khác, tức giận với sự nhạy cảm của chính cơ thể mình.
Tất Duy Lân vẫn không buông tha cô, hai tay ôm vòng sau lưng cô, cúi mặt vào mái tóc của cô rồi mới chịu ngủ.
“Đừng chạm vào tôi, đừng để bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi!” Vũ Dung rốt cục nhịn không được kháng nghị.
Anh ngẩn ra nửa giây, sau đó tức giận giơ tay lên, “Bẩn? Vì sao nói anh bẩn? Anh làm sao mà không đủ tư cách chạm vào em?”
“Anh …… anh đi tìm vị hôn thê của anh đi…… Tôi không muốn anh chạm qua cô ta xong lại về đây chạm vào tôi!”
“Vị hôn thê?” Giọng nói của anh có phần ngơ ngác, nghĩ nghĩ một chút, “A! Cái cô kia……”
“Anh đã đính hôn rồi, sao vẫn không buông tha tôi?” Giọng nói của Vũ Dung bắt đầu nghẹn ngào, đêm nay cô đã chịu ủy khuất, chua xót, nên bắt đầu bộc phát tất cả.
“Anh….. em……” Anh nghe được tiếng khóc của cô, im lặng không nói lới nào, tựa hồ anh không biết phải làm sao.
Vũ Dung thật sự không hiểu vì sao nước mắt cô tuôn chảy không ngừng như vậy, cô vốn đâu phải người hay khóc, sao cả 2 lần đều là khóc trước mặt anh?
“Em…… em khóc cái gì?” Giọng nói của anh pha lẫn bối rối.
“Không liên quan đến anh ! Tôi thích khóc thì tôi khóc!” Cô vùi mặt vào vai anh, cố ngăn tiếng thút thít.
Anh giống hiểu ra được cái gì, vươn tay vuốt ve bả vai cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ về như kiểu dỗ dành cô tình nhân nhỏ đang ghen, “Nếu em khóc vì cô ấy, thì chỉ mệt cho em…… Ai! Làm sao mà khóc không ngừng vậy ? Ngốc nghếch, đừng khóc nữa. Ngay cả tay cô ấy anh còn chưa chạm qua……”
“Anh gạt tôi……” Cô làm sao mà tin được!
“Trên thực tế, chín năm qua anh căn bản không chạm qua người khác, chỉ có mình em……” Nói ra những lời này anh cũng có phần ngượng ngùng.
Vũ Dung kinh ngạc ngừng khóc, “Làm sao có thể?” Anh nói vẫy để dỗ cô nín sao? Nhưng anh cần gì phải dỗ cô? Cô bất quá chỉ là tình nhân thôi!
Anh cười tự giễu, “Tôi cũng thường tự hỏi tại sao, có lẽ…… Anh là một kẻ sống theo thói quen, anh không quen ôm người phụ nữ khác, kể cả vị hôn thê kia, anh chỉ cần em……”
Vũ Dung không biết nên phản ứng thế nào, anh có nói thật không? Vì lí do gì chứ? Chuyện này nghĩa là gì?
“Cho nên em đừng khóc …… Em mà khóc…… Anh sẽ không biết làm thế nào.” Anh thở dài một tiếng, lấy đôi môi hôn lên nước mắt của cô. Đây có thể là lời của tên ác ma như anh sao? Vũ Dung quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.
“Anh say thật rồi……” Nhất định là như vậy, nếu không người như anh sao có thể nói ra những lời nói đáng sợ như vậy.
Anh cười cười, phảng phất vẻ say say mông lung, “Anh say…… Nhưng anh rất rõ ràng…… Anh không cần người phụ nữ khác……¨ anh muốn về nhà ôm em, ôm em anh ngủ được……” Khi nói những lời này, điệu bộ của anh như một đứa trẻ. Vũ Dung không nói nên lời, cô thật sự không tiếp nhận được tình cảnh đó.
Anh hôn lên mái tóc của cô, chậm rãi nhắm mắt lại, “Anh cưới người kia, chẳng qua là vì công ty… Nhưng anh rất rõ anh chỉ muốn có em……”
“Nhưng …… Nhưng ……” Vũ Dung ngây ngốc không biết phải nói thế nào.
Tất Duy Lân không nói gì nữa, anh hôn xong đã rơi vào giấc ngủ, chất cồn đã khiến anh phá vỡ trấn tĩnh bình thường, có điều anh không biết là người khác đã bị ảnh hưởng như thế nào…
Vũ Dung liếc sang, khó nghĩ rằng kẻ mang gương mặt lạnh lùng này là kẻ đã cùng cô nhiệt tình tối qua, nhưng đây đúng là cùng một người, thật là ngoài sức tưởng tượng.
“Đã biết.” Cô bất đắc dĩ trả lời, chuẩn bị xuống xe.
“Đợi chút.” Anh giữ chặt cánh tay của cô.
“Sao?” Cô vừa nói đến đó, tiếng nói của cô đã bị chặn lại bởi nụ hôn của anh.
Anh hôn cô say mê như ngọn núi đã ngủ yên năm trăm năm nay đột nhiên bùng nổ, không có chút gì giống với vẻ lạnh lùng vừa nãy. Vũ Dung ngây ra một lúc, không để mình đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt.
Thật lâu sau, anh buông cô ra, quay về vẻ mặt khó hiểu trước đó, nhìn nét đỏ ửng trên mặt cô, anh đơn giản nói: “Đi đi!”
Vũ Dung gần như chạy trối chết khỏi xe, thấy mặt mình nóng như muốn bốc hỏa, chỉ sợ người cùng công ty nhận thấy vẻ kì lạ của mình.. May mà dư vị của lễ Giáng Sinh vẫn còn ảnh hưởng mọi người, nên chẳng ai nhận thấy đôi mắt long lanh và hai gò má đỏ bừng của cô.
Vũ Dung vừa vào tới phòng làm việc thì điện thoại reo, là Lâm Sĩ Kiều.
“Vũ Dung, anh gọi cho em mãi mà không có ai bắt máy, em đi đâu vậy?” Giọng nói của Lâm Sĩ Kiều có vẻ rất lo lắng.
Tiếng nói của Vũ Dung như tắc lại trong cổ, ba ngày qua cô gần như quên mất anh ấy, điều này làm cho cô thấy vô cùng áy náy. “Xin lỗi, em về nhà thăm mẹ.” Cô đành phải nói dối .
“Thì ra là thế, anh lo em xảy ra chuyện gì!” Lâm Sĩ Kiều như trút được gánh nặng nói.
“Là em không tốt, em không cho anh biết.”
“Anh không nghĩ gì đâu. Tối nay em rảnh không? Đi ăn tối nhé.” Anh ôn nhu nói.
“Tối nay sợ là không rảnh.” Vũ Dung ngập ngừng trả lời.
“Còn tối mai?”
“Cũng không rảnh.” Cô không thể không nói như vậy.
“Tuần này em rảnh được hôm nào?”
“Em… hiện tại công việc rất nhiều, hơn nữa em sợ là… không thể gặp lại anh.” Cô nói nhỏ, chính vì cảm giác mình phụ lòng người tôimà cảm thấy rất khó nói ra.
“Cái gì?” Giọng của Lâm Sĩ Kiều bất giác nâng cao, “Thật ra là chuyện gì? “Xin lỗi, thực xin lỗi anh.” Giọng nói của cô hàm chứa vô vạn tiếc nuối, nhưng cô không thể không tàn nhẫn, cô không muốn anh ấy lãng phí thời gian và tình cảm cho cô nữa.
“Anh không hiểu, hôm Giáng Sinh vẫn còn tốt lắm mà, sao đột nhiên lại không thể gặp nữa?” Lâm Sĩ Kiều nóng vội hỏi, khó chấp nhận sự thay đổi đột ngột này.
“Em có nguyên nhân, nhưng không thể nói cho anh, anh đừng kiếm em nữa, thực xin lỗi.” Vũ Dung bối rối cúp điện thoại, cô sợ nếu nói thêm nữa, cô sẽ nói ra tất cả mọi chuyện mất. Lâm Sĩ Kiều sau đó thật sự không gọi cho cô nữa, nhưng mỗi lần có tiếng điện thoại kêu, cô lại vô cùng hoảng sợ.
Mãi đến lúc hết giờ làm, cô mới bớt thấy bất an, đồng hồ vừa điểm, cô cầm túi xách, vội vã nói lời chào đồng nghiệp, rồi đi thẳng đến cửa công ty. Nhưng ra tới cửa cô đã thấy Lâm Sĩ Kiều đứng đợi cô.
“Vũ Dung, anh nói chuyện với em được không?” Lâm Sĩ Kiều vẻ mặt chờ đợi nói.
Cô cắn môi lắc đầu.
“Vì sao? Anh làm sai cái gì? Em không cho anh một cơ hội sao?”
Cô nhìn đi chỗ khác, không dám đối diện ánh mắt của anh, “Anh không làm sai điều gì, nguyên nhân đều là do em, nhưng tha thứ cho em không thể nói được.”
“Anh đưa em về nhà được không? Chúng ta có thể nói chuyện trên đường đi!” Anh nói.
Vũ Dung nhìn xung quanh thấy mấy người đồng nghiệp đang đi ra, một số người đã trông thấy họ, nơi này không phải là nơi tốt để nói chuyện, nên cô đành phải đồng ý: “Phiền anh vậy.”
Lâm Sĩ Kiều gật gật đầu, mở cửa xe cho cô, rồi sau đó ngồi vào ghế lái xe.
“Chở em đến Thiên Mẫu.” Cô khó khăn nói.
“Thiên Mẫu?” Lâm Sĩ Kiều khởi động xe, “Nơi đó ngược hướng nhà em mà?”
“Đúng vậy, em muốn đi Thiên Mẫu.”
“Này… chuyện này có phải có liên quan đến việc em không thể gặp lại anh không?” Lâm Sĩ Kiều cũng đoán ra được một phần nguyên nhân.
Vũ Dung áy náy không thôi, “Đúng vậy, thực xin lỗi.”
“Chẳng lẽ trong lòng em có người khác?” Anh không thể không nghĩ đến lí do này.
“Anh ấy… Anh ấy đã ở bên cạnh em chín năm rồi.” Vũ Dung chân thực nói, cũng là tự thẳng tanh thừa nhận với chính mình. Chín năm nay, Tất Duy Lân quả thật là người đàn ông duy nhất của cô, không chỉ là chiếm hữu cơ thể cô, mà còn chiếm hữu cả tinh thần cô, mặc dù cô cô có ý hận anh, nhưng những ngày qua đã có sự thay đổi rất lớn…
Sắc mặt Lâm Sĩ Kiều thoáng chốc ảm đạm, nhưng lại hiểu lầm ý của cô, “Thì ra là thế, hai người tình cảm lâu năm như vậy, anh khó mà có thể so được.”
“Sĩ Kiều, thực sự thời gian ở cùng anh, em đã muốn quên người kia, bởi vì…” “Anh là người rất tốt… Không, phải nói là người tốt nhất!” Vũ Dung chân thành nói.
Lâm Sĩ Kiều thở dài, “Cám ơn em đã nói vậy.”
Hai người sau đó trở lại trầm mặc, xe đến Thiên Mẫu. Vũ Dung nói địa chỉ, Lâm Sĩ Kiều mau chóng tìm được đến tòa nhà lớn ấy.
“Thật hy vọng thời gian kéo dài được nữa.” Anh có ý nói là thời gian đi xe, mà cũng là thời gian đã qua.
“Sĩ Kiều, thực xin lỗi, em tin anh sẽ gặp được người thích hợp, em… là em không có may mắn đó.” Nhìn gương mặt anh sa sút tinh thần, tính thiện lương khiến Vũ Dung thấy đau quá.
Anh quay đầu nhìn cô, “Đừng nói như vậy, anh chúc em mối tình chín năm kia sẽ sớm có một cái kết mỹ mãn.”
“Cám ơn anh.” Cô nói, dù biết rõ chuyện đó là không có khả năng.
“Em đi trước đi! Anh muốn nhìn rõ dáng em, anh có thể ghi nhớ…” Anh miễn cưỡng mỉm cười.
“Hẹn gặp lại.” Vũ Dung gật gật đầu, bước xuống xe.
Cô quay lưng đi, nhẫn nại không quay lại, thoáng thấy Lâm Sĩ Kiều cũng ra khỏi xe, đứng ở đó ngóng theo cô, điều này làm cho cô cảm động. Lâm Sĩ Kiều chính là giống mộng đẹp mà cô chờ đợi rất lâu, nhưng nay chính cô lại rời bỏ giấc mơ ấy…
Cô quay lại nhìn anh phất phất tay, cố nén nước mắt trên mi quay đầu đi tiếp.
Lâm Sĩ Kiều nhìn theo bóng cô. Bờ vai kiên cường thoáng chốc suy sụp, tầm mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ……
※ ※ ※
Vũ Dung vào đến phòng đã thấy Tất Duy Lân ngồi ở trên sô pha. Trong phòng tối đen, chỉ có ánh đèn mỏng manh từ ngoài cửa sổ hắt vào, khiến cho phòng khách càng u tối.
Nhóc mèo kêu nhỏ “meo meo” hai tiếng, chạy về phía cô; Vũ Dung ôm nó đi vào bếp, cho một ít thức ăn cho mèo vào bát, mèo con liền ngoan ngoãn cúi đầu ăn. Sau đó, Vũ Dung lại đi đến phòng khách, trực giác cho cô biết Tất Duy Lân đang đợi cô.
Cô chọn chỗ cách xa anh một chút, không nhìn ra được biểu tình trên mặt anh, nhưng xem ra anh đang rất giận, lửa nóng dường như đã đốt đến chỗ cô.
“Lại đây!” Anh gầm nhẹ.
Toàn thân cô run lên, chậm chạp bước lên vài bước, rồi dừng lại trước mặt anh.
“Cởi quần áo.” Mệnh lệnh bật ra không có một chút biểu tình nào.
“Vì…… Vì sao?” Cô không thể tin được điều mình nghe thấy.
“Tôi muốn kiểm tra.”
“Anh đã thấy…… Tôi cùng anh ấy……¨
“Tôi nói rồi không cho phép gặp hắn!” Tiếng nói của anh đột nhiên bừng lên, cơ hồ muốn chọc thủng nóc nhà.
“Là anh ấy tự tới tìm tôi ……”
“Vậy vì sao còn lên xe của hắn?
“Tôi chỉ muốn nói lời từ biệt, chúng tôi không có làm cái gì cả.”
“Cởi quần áo, tôi sẽ biết cô nói thật hay không.” Anh cố ý nói.
Trong lòng Vũ Dung không phục, nhưng dưới khí thế áp bức của anh, rốt cuộc vẫn phải tuân theo. Cô chậm rãi cởi áo khoác, áo, váy, toàn thân chỉ còn lại có nội y cùng tất chân. Anh bật đèn bàn, ánh mắt nóng giận nhìn thẳng trừng trừng vào cô,“Tiếp tục.”
“Không cần như vậy……” Hai gò má của cô đỏ ửng.
“Tiếp tục!” Anh không chấp nhận thỏa hiệp.
Cô nhịn xuống nghẹn ngào, đem những thứ còn lại trên người cởi tiếp, quần áo không tiếng động rớt xuống dưới chân cô, như cánh hóa tàn rơi rụng.
Anh nhìn cô thật lâu, thật lâu, tận đến lúc toàn thân cô thấm lạnh anh mới vươn tay kéo cô ngồi xuống trên đùi anh. Vũ Dung nhắm mắt lại, không muốn phải đối mặt với ánh mắt của anh.
Tay anh di từ trán của cô, hai má, dọc theo cổ, trước ngực, thẳng đến hai chân, ngón chân, họa ra một đường cong nóng bỏng, thiêu đốt.
“Dấu hôn này ở đâu ra?” Anh đột nhiên thấy vết hôn nhỏ ngay eo cô, giọng nói chuyển sang lạnh lẽo.
“Chẳng phải là người hôm qua làm ra sao.” Cô ủy khuất giải thích.
“Thật à?” Anh không tin cúi đầu mút khẽ lên người cô, tạo ra một dấu vết ngay cạnh vết đang có, sau đó cẩn thận quan sát rốt cục miễn cưỡng gật đầu.
“Quên đi. Chỗ này sao thế?” Anh lại phát hiện ra dấu tay trên mông cô.
“Tay anh cầm lấy tôi …… dùng sức , cho nên……” Vũ Dung nhớ tới hồi kịch tính tối qua, mặt cô bắt đầu nóng lên.
“Thật không?” Anh vươn bàn tay to đối chiếu, nhưng không có làm đau cô, ngược lại ôn nhu làm cho cô phát run .
“Anh nhìn đủ chưa?” Cô đẩy anh ra.
“Chưa đủ, anh chưa thấy hài lòng, anh muốn xem xét cẩn thận toàn bộ.” (Thằng cha này có bệnh thần kinh hoang tưởng) Anh một bên chạm đến cơ thể của cô, một bên nỉ non bên tai cô: “Nơi này là của anh…… Nơi này cũng là của anh…… Tất cả đều là của anh.” Nghe những từ ngữ khí phách của anh, trong lòng Vũ Dung nảy sinh cảm xúc rất phức tạp, vừa có run sợ vừa có nóng bỏng.
Cuối cùng, anh cũng “kiểm tra” xong, gục mặt lên vai cô, thở dài thâm trầm, “Không được phép cho người khác chạm vào em, biết không?”
“Vâng……” Cô cảm thấy toàn thân hư nhuyễn vô lực, bất tri bất giác tự thuận theo yêu cầu của anh.
Hai người đắm chìm trong tĩnh lặng, qua một hồi lâu, anh nắm bàn tay cô xoa lên ngực anh, khàn khàn yêu cầu: Chạm vào anh đi.” Vũ Dung mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt tối tăm của anh, đây là lần đầu tiên anh yêu cầu cô như vậy, ngữ khí chờ mong, biểu tình cầu khẩn, cơ hồ làm cho cô tâm thần rung động.
“Vì…… Vì sao?” Cô không hiểu.
“Bởi vì anh muốn.” Trong mắt anh có ánh mê hoặc, cầm bàn tay nhỏ bé của cô đưa vào cổ áo của anh, làm cho cô nhẹ nhàng mơn trớn bờ vai của anh. Vũ Dung đỏ bừng mặt, đây tất nhiên không phải lần đầu bọn họ vuốt ve nhau, nhưng vẫn làm cho cô cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Anh tự cởi áo sơ mi, làm cho tay cô tiếp tục ve vuốt lên ngực anh; Vũ Dung bắt đầu thấy run rẩy, cảm giác được da thịt nóng bỏng của anh, nhịp tim cũng mạnh mẽ đáng sợ.
Hô hấp của anh trở nên dồn dập, thúc giục bàn tay cô cởi bỏ hết phần đồ còn lại, kéo hạ khóa quần, tất cả những động tác này đối cô mà nói đều là xa lạ mà lại phiến tình , làm cho cô quả thực hoảng không biết nên như thế nào tiếp tục.
“Đủ!” Anh cầm tay cô, trong thanh âm dục vọng khàn khàn. Anh tuy rằng nói vậy, cũng không cho bàn tay cô rời đi, ngược lại cúi đầu hôn lên đôi môi thơm đang hé mở của cô, hai tay cũng bắt đầu không có kiểm soát.
“Thích anh chạm vào em không?” Anh cắn lên lỗ tai cô hỏi. Anh ve vuốt tham lam như vậy, hỏi cô trả lời thế nào đây? Chỉ có thể thấy gương mặt đỏ ửng của cô làm câu trả lời.
“Em chỉ được phép để một người chạm vào, em chỉ được phép thích cách anh chạm vào, em chỉ được phép vì anh mà run rẩy!” Anh một mặt vuốt ve cơ thể của cô, một mặt thấp giọng tuyên cáo. Cuối cùng, anh để cô ngồi đối diện anh, đẩy hai chân cô ra, trực tiếp tiến nhập. Loại tư thế này làm cô vô cùng xấu hổ, bởi vì mỗi một lần anh tiến vào, cô đều nhìn được ánh mắt của anh, chính là anh nhìn xem phản ứng của cô.
Cô khó xử cúi đầu, cắn chặt môi dưới.
“Không cho phép trốn tránh anh!” Anh nâng mặt cô lên, đòi hỏi nhìn thẳng vào mắt của cô.
“Kêu tên của anh đi!”
“Tôi không muốn……” Cô cố tách xa khỏi anh. Nhưng anh lại càng thêm ôm chặt cô, cơ thể trần trụi cả hai kề sát với nhau, cô còn cảm nhận được cái nóng lẫn mồ hôi trên cơ thể anh, như là một lò lửa vây quanh cô.
“Mau, anh muốn nghe!” Anh tiếp tục bắt buộc cô.
Xem biểu hiện cuồng loạn của anh, cô hiểu được là anh sẽ còn tiếp tục nếu chưa đạt được mục đích, nhưng cô vẫn kiên trì cùng quật cường, lắc đầu cự tuyệt.
Anh cúi đầu cắn lên vành tai cô, làm cho cô không kiềm chế rên nhỏ, tiếp theo, anh nắm chặt vòng eo của cô, mạnh mẽ cử động, rất nhanh, rất mạnh, làm cho cô lại không thể không phát ra rên rỉ.
“Mau kêu tên của anh……”
“Anh…… Không cần như vậy…… Tôichịu không nổi……
“Anh chỉ là muốn nghe cái miệng nhỏ của em kêu tên anh thôi! Anh muốn em biết rõ…… Hiện tại người đang ôm em là ai, anh không cho phép em mơ tưởng tới người khác……¨ cho dù chỉ có một chút cũng không cho phép……” Ngữ khí của anh mãnh liệt đến cực điểm, không cho phép bất cứ sự tranh cãi nào.
“Anh…… Biết rõ…… Tôi chưa từng có người khác……” Cô hai mươi sáu năm qua chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh! Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?
“Không chỉ thân thể, anh còn muốn cả tâm của em … Anh muốn toàn bộ”
“Vì sao?” Cô trợn to mắt, chưa từng nghĩ anh muốn nhiều như vậy.
Anh không trả lời, chính là lấy thân thể kịch liệt đáp lại, cô đã bị kích thích quá độ, cổ họng nhịn không được dật ra cầu xin tha thứ rên rỉ, “Làm ơn…… Đừng như vậy…… Tôi không cần……”
“Nhanh chút! Mau kêu tên của anh? ” Anh thúc giục.
“Anh…… Quá đáng…… Duy lân…… Cầu anh…… Tôi không được……” Cô ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nỉ non , cũng không dám nhìn thẳng anh, đem mặt vùi vào bờ vai của anh.
“em rốt cục cũng hô tên anh…… Vũ Dung…… em là của anh! Vĩnh viễn là của anh!” Anh ở bên tai cô nhỏ giọng thì thầm, hai người ở cuối cùng bùng nổ trung, cùng nhau lên tới đỉnh điểm.
Ở thời điểm kích tình này, Vũ Dung hoảng hốt nhận ra cô không chỉ đã không còn quyền kiểm soát thân thể, mà chính tâm hồn cô cũng không.
Những ngày tháng tiếp sau, Tất Duy Lân cùng Vũ Dung trải qua cuộc sống chung rất êm đẹp. Vũ Dung vẫn mỗi ngày đi làm, tối về thì mua đồ ăn tối, chỉ là bây giờ cô mua cho 2 người.
Tất Duy Lân làm việc rất trễ, thường quá mười hai tiếng, khi anh tan tầm trở về thường đã quá giờ cơm tối, anh chỉ im lặng cùng cô ăn tối. Thi thoảng anh về trễ sau mười giờ, thì tủ lạnh cũng có sẵn đồ ăn cho anh, dùng lò viba hâm qua là có thể dùng được. Bọn họ tới lúc này cũng chưa nói với nhau thêm cái gì, nhưng vẫn rất ăn ý, không cần nói dài dòng, không cần phải chỉ vẽ nhau.
Ban đêm, Tất Duy Lân trong bóng đêm ôm cô, tính sở hữu mãnh liệt lúc này mới có thể lộ rõ. Sáng sớm, có khi anh rời giường trước, đi thẳng đến công ty, có khi anh lại làm hại cô đi làm muộn, đơn giản vì anh đột nhiên tới hưng phấn. Cuộc sống cứ như vậy không có nhiều tranh chấp, đơn giản như dòng nước chậm rãi chảy.
Lại một ngày thứ Sáu nữa, Vũ Dung mua đồ ăn cùng báo chiều trở về, bắt đầu làm bữa tối.
Bảy giờ, Tất Duy Lân vẫn chưa về, Vũ Dung ăn cơm một mình, đem một phần lớn để dành riêng để vào tủ lạnh. Nhóc mèo lẽo đẽo theo sau cô vào thư phòng, vừa nghe nhạc, vừa đọc sách. Đến mười giờ anh vẫn không trở về, Vũ Dung lại lôi báo chiều ra đọc.
Rồi cô nhìn thấy một dòng tin khiến toàn thân phát run tin tức, tuy rằng chỉ ngắn ngủn vài dòng lại làm cho cô cảm thấy vô cùng rung động.
Là đám hỏi của hai đại gia tộc, Tất Duy Lân cùng Mang Tiểu Lị đêm nay đính hôn…… Tờ báo rớt xuống đất, Vũ Dung chỉ nhìn thấy tiêu đề liền hiểu được anh vì sao về trễ.
Cô tất nhiên không cảm thấy kinh ngạc về chuyện này, nhưng cái cô không ngờ là cô lại có cảm giác đau lòng!
Điều này sao có thể? Anh là một kẻ vô sỉ đã dùng thủ đoạn uy hiếp, khống chế cô nhiều năm qua, vậy thì việc anh kết hôn cùng người khác kết hợp làm sao có thể ảnh hưởng tâm tình của cô?
Nhưng lúc này cái cảm giác nặng nề trong ngực, chua xót trong lòng là do đâu chứ?
Giờ phút này, Vũ Dung thực sự cảm nhận mình quá yếu ớt bất lực, trước kia cho dù bị Tất Duy Lân áp bức, cô cũng chưa từng cảm thấy khó chịu như thế này, rốt cục cô hiểu ra, cô đã đem lòng yêu con người ấy…
Có lẽ ngay ở lần gặp đầu tiên năm đó, cô đã có tình cảm với anh rồi, cho dù khởi đầu là chán ghét lẫn khinh thường, nhưng cô đã từng đối với ai có phản ứng mạnh mẽ vậy đâu? Không có, cô không quá hận ai, cô chỉ hận có Tất Duy Lân thôi, nhưng cũng nghĩa là cô có yêu anh……
Đã 1 giờ khuya, Tất Duy Lân đi vào phòng. Vũ Dung co người trên giường, ý thức thập phần thanh tỉnh, bởi vì cô căn bản là ngủ không được. Anh chậm rãi đến gần phòng ngủ, trên đường đi đã đụng ngã một số thứ, đến khi anh ngồi xuống cạnh giường, cô nghe được mùi rượu nồng nặc. Xem ra anh uống rượu, cũng khó trách, hôm nay là ngày trọng đại của cuộc đời anh mà! Vũ Dung chua xót nghĩ.
“Em ngủ rồi à?” Anh sờ sờ bả vai cô.
Cô không đáp lại, đêm nay cô không muốn đối mặt anh, càng không thể nói được lời chúc mừng.
Anh thấy cô không ra tiếng, bả vai lay động một chút, cả người áp đến trên người cô.
“Tránh ra! Anh là đồ sâu rượu!” Hương rượu bao quanh người anh trong lòng cô dâng lên cảm giác mị hoặc nhưng là; cô không muốn bị anh dụ dỗ, hơn nữa hôm nay là ngày anh đính hôn!” Em còn chưa ngủ? Đang đợi anh à?” Anh nghe được, tỉnh táo đáp lời, cúi đầu nở nụ cười.
“Tôikhông có!” Cô lập tức phủ nhận.
Khó có lúc nào thấy anh cười ra tiếng như vậy, là vì cùng Mang tiểu thư đính hôn nên anh rất cao hứng sao? Dù sao với chuyện này thì địa vị thừa kế của anh sẽ càng củng cố! Vũ Dung nghĩ, không khỏi cảm thấy một trận khổ sở.
“Em không đợi anh thì đợi ai? Em chỉ có thể chờ một mình anh mà thôi, nghe rõ không?” Anh giữ chặt hai tay cô, không cho cô tiếp tục giãy dụa.
“Buông!” Vũ Dung thật sự vô tâm cùng anh triền miên.
Anh đương nhiên không nghe, môi cứ thế hôn dọc từ gáy xuống, hít thật sâu hương thơm của cô, “Em thật thơm a…… Vì sao em luôn thơm như vậy……”
“Không cần.” Lời của cô bị hòa tan bởi nụ hôn của anh, nụ hôn mang theo nồng đậm rượu vị, mãnh liệt mà trực tiếp, làm cho cô choáng váng hoa mắt đứng lên. Anh một phen xé rách áo ngủ làm ngực cô bị phơi bày, bàn tay to xoa lên thân thể mềm mại của cô, bắt đầu mạn vô chừng mực ngọt ngào tra tấn.
“Anh say rồi!” Cô không muốn bị anh coi lầm thành người đàn bà khác!
“Anh say, nhưng không phải uống rượu say, mà là bởi vì hương thơm của em ……” Anh mê muội hôn lần da thịt cô.
Cơ thể của cả hai dường như cũng tự nguyện, một bên say rượu, một bên kháng cự, mà vẫn là càng lúc càng dán sát với nhau, dục vọng tăng cao, bọn họ chỉ có thể leo lên đối phương, không ngừng ở trong đó đình trệ.
“Anh muốn, anh muốn em ……” Anh vừa tiến sâu vào trong cô, vừa thì thầm bên tai.
Cơ thể Vũ Dung sớm phản bội cô, trước sự xâm nhập của anh dần hàng phục.
Kích tình qua đi, Vũ Dung cố gắng xoay người sang chỗ khác, tức giận với sự nhạy cảm của chính cơ thể mình.
Tất Duy Lân vẫn không buông tha cô, hai tay ôm vòng sau lưng cô, cúi mặt vào mái tóc của cô rồi mới chịu ngủ.
“Đừng chạm vào tôi, đừng để bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi!” Vũ Dung rốt cục nhịn không được kháng nghị.
Anh ngẩn ra nửa giây, sau đó tức giận giơ tay lên, “Bẩn? Vì sao nói anh bẩn? Anh làm sao mà không đủ tư cách chạm vào em?”
“Anh …… anh đi tìm vị hôn thê của anh đi…… Tôi không muốn anh chạm qua cô ta xong lại về đây chạm vào tôi!”
“Vị hôn thê?” Giọng nói của anh có phần ngơ ngác, nghĩ nghĩ một chút, “A! Cái cô kia……”
“Anh đã đính hôn rồi, sao vẫn không buông tha tôi?” Giọng nói của Vũ Dung bắt đầu nghẹn ngào, đêm nay cô đã chịu ủy khuất, chua xót, nên bắt đầu bộc phát tất cả.
“Anh….. em……” Anh nghe được tiếng khóc của cô, im lặng không nói lới nào, tựa hồ anh không biết phải làm sao.
Vũ Dung thật sự không hiểu vì sao nước mắt cô tuôn chảy không ngừng như vậy, cô vốn đâu phải người hay khóc, sao cả 2 lần đều là khóc trước mặt anh?
“Em…… em khóc cái gì?” Giọng nói của anh pha lẫn bối rối.
“Không liên quan đến anh ! Tôi thích khóc thì tôi khóc!” Cô vùi mặt vào vai anh, cố ngăn tiếng thút thít.
Anh giống hiểu ra được cái gì, vươn tay vuốt ve bả vai cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ về như kiểu dỗ dành cô tình nhân nhỏ đang ghen, “Nếu em khóc vì cô ấy, thì chỉ mệt cho em…… Ai! Làm sao mà khóc không ngừng vậy ? Ngốc nghếch, đừng khóc nữa. Ngay cả tay cô ấy anh còn chưa chạm qua……”
“Anh gạt tôi……” Cô làm sao mà tin được!
“Trên thực tế, chín năm qua anh căn bản không chạm qua người khác, chỉ có mình em……” Nói ra những lời này anh cũng có phần ngượng ngùng.
Vũ Dung kinh ngạc ngừng khóc, “Làm sao có thể?” Anh nói vẫy để dỗ cô nín sao? Nhưng anh cần gì phải dỗ cô? Cô bất quá chỉ là tình nhân thôi!
Anh cười tự giễu, “Tôi cũng thường tự hỏi tại sao, có lẽ…… Anh là một kẻ sống theo thói quen, anh không quen ôm người phụ nữ khác, kể cả vị hôn thê kia, anh chỉ cần em……”
Vũ Dung không biết nên phản ứng thế nào, anh có nói thật không? Vì lí do gì chứ? Chuyện này nghĩa là gì?
“Cho nên em đừng khóc …… Em mà khóc…… Anh sẽ không biết làm thế nào.” Anh thở dài một tiếng, lấy đôi môi hôn lên nước mắt của cô. Đây có thể là lời của tên ác ma như anh sao? Vũ Dung quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.
“Anh say thật rồi……” Nhất định là như vậy, nếu không người như anh sao có thể nói ra những lời nói đáng sợ như vậy.
Anh cười cười, phảng phất vẻ say say mông lung, “Anh say…… Nhưng anh rất rõ ràng…… Anh không cần người phụ nữ khác……¨ anh muốn về nhà ôm em, ôm em anh ngủ được……” Khi nói những lời này, điệu bộ của anh như một đứa trẻ. Vũ Dung không nói nên lời, cô thật sự không tiếp nhận được tình cảnh đó.
Anh hôn lên mái tóc của cô, chậm rãi nhắm mắt lại, “Anh cưới người kia, chẳng qua là vì công ty… Nhưng anh rất rõ anh chỉ muốn có em……”
“Nhưng …… Nhưng ……” Vũ Dung ngây ngốc không biết phải nói thế nào.
Tất Duy Lân không nói gì nữa, anh hôn xong đã rơi vào giấc ngủ, chất cồn đã khiến anh phá vỡ trấn tĩnh bình thường, có điều anh không biết là người khác đã bị ảnh hưởng như thế nào…
Danh sách chương