Mỗi ngày, Khúc Tích đều tăng ca đến khuya.
Thật ra, công việc của Khúc Tích không hề bận rộn đến thế, một cô gái trẻ mới hai mươi hai tuổi, ai cũng thích dành phần lớn thời gian để dạo phố, cùng cô bạn Lượng Lượng đi mua sắm, nhưng Cốc Ngôn đều làm việc tới khuya, mà cơ hội được gặp anh, chỉ là lúc cả hai cùng đi thang máy.
Đồng hồ sinh học của Khúc Tích rất chuẩn, đúng thời gian, cô sẽ mang cho Cốc Ngon một cốc trà nóng. Đây là thói quen cũng là sự kiên trì của cô.
Lúc đầu, Cốc Ngôn đối với hành động này rất cảm kích, môt cốc trà nóng, có thể làm cho anh cảm thấy thư thái trong đống văn kiện ngập đầu, nhưng kể từ khi Khúc Tích bày tỏ tình cảm với anh, cốc trà dù có chuyển từ nóng sang nguội ngắt, anh cũng không chạm vào.
Thất vọng! Khẳng định là có. Nhưng Khúc Tích nghĩ, cho dù bây giờ anh không uống nhưng không có nghĩa tương lai anh sẽ không thích, ít nhất, cô cũng lưu lại được chút gì đó trong anh, nó đem lại cho cô cảm giác mình tồn tại trong thế giới của anh.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc của Cốc Ngôn, Khúc Tích mang trà đi vào. Hôm nay, Cốc Ngôn không giống ngày thường chỉ vùi đầu vào đống tài liệu, mà anh đang đứng bên cửa sổ, tầm mắt nhìn về phía thành phố, vừa ngắm cảnh đêm vừa gọi điện thoại. Khúc Tích nhẹ nhàng đi tới bàn làm việc của anh, nghe thấy Cốc Ngôn trả lời điện thoại: “ Uhm, tùy ý lựa chọn quán ăn. Tối mai tôi sẽ đến.”
Tay Khúc Tích hơi run run, nước trà bắn lên tay cô làm cho làn da trắng nõn chuyển sang màu đỏ. Cốc Ngôn quét mắt nhìn cô một cái, ánh mắt của anh lạnh lẽo khiến người ta có cảm giác rét run. Khúc Tích cố nén cơn đau rát, đem đặt cốc trà lên bàn anh, rồi sau đó im lặng ra ngoài, trước sau cô không hề gây ra tiếng động.
Trở lại ghế ngồi, cổ tay Khúc Tỉnh đỏ ửng vì bỏng, ánh mắt cô nhìn về một phía, rất chăm chú. Ngây người ngồi đó một lúc lâu, chợt thấy đèn phòng làm việc của Cốc Ngôn tắt, Khúc Tích mới giật mình, khôi phục lại tinh thần.
Vào thang máy, nhấn số tầng đi xuống, Khúc Tích cố tỏ ra bình tĩnh: “ Chú Ngôn, chú đi xem mắt sao?.”
“ Khúc tiểu thư, chuyện này không liên quan tới cháu.”
Khúc Tích cố chấp lên tiếng: “ Không liên quan thì không liên quan, dù sao tôi cũng sẽ phá hỏng nó.”
Cốc Ngôn có chút phiền não, quét mắt nhìn cô: “ Cháu? Dựa vào cái gì?.”
Khúc Tích ngẩn người, câu nói của Cốc Ngôn như tảng đá nghìn cân đè nặng xuống trái tim cô, ngay cả một tia hy vọng anh cũng tàn nhẫn dập tắt nó. Mỗi lần cô bày tỏ, Cốc Ngôn đều nhẫn tâm cự tuyệt. Bởi vì anh không muốn cho cô một thân phận, cho nên ngay cả quyền lợi ghen tuông, cô cũng không có. Nhưng việc cô thích anh, là chuyện của cô! Cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, đến khi thang máy dừng, cô mới ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Cốc Ngôn, cười nhạt: “ Lấy tư cách là tôi thích chú.”
“ Tình cảm dễ dàng nói ra như vậy, cháu chắc chắn chứ?.” Cốc Ngôn bỏ lại câu nói ấy, lạnh lùng xoay người rời đi.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, trong chiếc hộp hình chữ nhật chật hẹp, chỉ còn lại Khúc Tích, cô nắm chặt lấy tay mình, giống như đây là căn bệnh thường xuyên phát tác, đau đớn đã là một thói quen.
Trong tấm thủy tinh của thang máy, hiện lên gương mặt thất vọng của Khúc Tích, nụ cười nhàn nhạt, cô nhỏ giọng nói: “ Kỳ thực ... Không dễ dàng như vậy.”
Sao có thể dễ dàng! Thoạt nhìn thì rất đơn giản nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, khó khăn đến nhường nào. Đứng trước mặt người mình yêu thầm, đem tình yêu trong suốt sáu năm đưa ra ánh sáng, thẳng thắn bày tỏ, nào có dễ dàng như vậy.
Khúc Tích buông thõng hai tay, rũ bỏ sự tự tin của mình, cô giống như đứa trẻ phạm lỗi bị quở trách, không biết phải làm sao, tay trái lo sợ không yên, tay phải bứt rứt vì bối rối, cô đem theo nỗi thất vọng ra về.
Ngày hôm sau, quả nhiên Cốc Ngôn đi xem mắt, đương nhiên Khúc Tích cũng bám theo sau để gây rối.
Đối tượng xem mắt lần này của Cốc Ngôn là một cô gái đoan trang, nhìn thấy đối thủ Khúc Tích có chút bải hoải khóc không ra tiếng.
Rất nhanh, cô lại khôi phục tinh thần thép của mình. Mặt dày đi tới bên cạnh Cốc Ngôn ngồi xuống, vừa lau giọt nước trong suốt còn đọng lại khóe mắt, vừa lạnh nhạt nói: “ Chú Ngôn, tôi sẽ không làm chuyện xằng bậy. Tôi đã thay chú quan sát, người con gái này không hợp với chú, cô ấy quá yếu đuối lại ít nói, hai người ở cùng một chỗ mười năm sẽ không nói quá mười câu.”
Suy nghĩ của cô, rất giống với tâm tư của Cốc Ngôn.
Cốc Ngôn trầm mặc uống cafe, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “ Đối tượng xem mắt trong mấy ngày tới, chắc cháu đã giúp tôi đuổi hết đi rồi.”
Cốc Ngôn cũng không phải là người cuồng yêu, chuyện đi xem mặt bởi vì áp lực gia đình. Anh cũng không phải là người dễ dàng nói câu yêu, nhưng khi yêu thì tổn thương dù có nhẹ đến đâu, cũng khiến anh đau đến tận xương tủy. Cũng như với người bạn gái trước đây, anh cũng từng yêu người con gái ấy, sau khi biết mình bị phản bội, anh cũng trải qua một quãng thời gian khó khăn.
Hơn nữa, anh không phải là người dễ dàng biểu lộ cảm xúc của mình, luôn cố gắng tỏ ra là một người mạnh mẽ, cho dù đổ máu anh cũng sẽ âm thầm nuốt xuống, anh tuyệt đối sẽ không ở trước mặt người khác biểu lộ cảm xúc của mình.
Thoạt nhìn, anh là một người đàn ông thành đạt, không bị rằng buộc, nhưng ai có thể hiểu được, tận sâu trong tâm trí của người đàn ông này đã tự mình giằng xé, tự mình dằn vặt những nỗi đau chỉ mình anh biết.
Thời gian gần đây, anh cũng chán ghét những buổi gặp mặt mai mối kiểu này, rất may, anh đã có ‘mũi tên’ sắc bén ngay bên cạnh, giúp anh loại bỏ tất cả những chướng ngại trước mắt. Cốc Ngôn cảm thấy rất hài lòng.
Khúc Tích cảm nhận được anh không bài xích mình, tự mình tưởng tưởng rằng anh đã cho mình một đãi ngộ đặc biệt, từ nay, cho đến những ngày sau, cô sẽ giúp Cốc Ngôn giải quyết tất cả những người phụ nữ có ý định tiếp cận anh.
Cốc Ngôn không nói lời cảm ơn cô, Khúc Tích cũng không quan tâm, bởi cô đang chìm trong sự vui sướng do chính mình tạo ra, cô cho rằng, khoảng cách giữa cô và Cốc Ngôn đang dần được thu hẹp.
Thật ra, công việc của Khúc Tích không hề bận rộn đến thế, một cô gái trẻ mới hai mươi hai tuổi, ai cũng thích dành phần lớn thời gian để dạo phố, cùng cô bạn Lượng Lượng đi mua sắm, nhưng Cốc Ngôn đều làm việc tới khuya, mà cơ hội được gặp anh, chỉ là lúc cả hai cùng đi thang máy.
Đồng hồ sinh học của Khúc Tích rất chuẩn, đúng thời gian, cô sẽ mang cho Cốc Ngon một cốc trà nóng. Đây là thói quen cũng là sự kiên trì của cô.
Lúc đầu, Cốc Ngôn đối với hành động này rất cảm kích, môt cốc trà nóng, có thể làm cho anh cảm thấy thư thái trong đống văn kiện ngập đầu, nhưng kể từ khi Khúc Tích bày tỏ tình cảm với anh, cốc trà dù có chuyển từ nóng sang nguội ngắt, anh cũng không chạm vào.
Thất vọng! Khẳng định là có. Nhưng Khúc Tích nghĩ, cho dù bây giờ anh không uống nhưng không có nghĩa tương lai anh sẽ không thích, ít nhất, cô cũng lưu lại được chút gì đó trong anh, nó đem lại cho cô cảm giác mình tồn tại trong thế giới của anh.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc của Cốc Ngôn, Khúc Tích mang trà đi vào. Hôm nay, Cốc Ngôn không giống ngày thường chỉ vùi đầu vào đống tài liệu, mà anh đang đứng bên cửa sổ, tầm mắt nhìn về phía thành phố, vừa ngắm cảnh đêm vừa gọi điện thoại. Khúc Tích nhẹ nhàng đi tới bàn làm việc của anh, nghe thấy Cốc Ngôn trả lời điện thoại: “ Uhm, tùy ý lựa chọn quán ăn. Tối mai tôi sẽ đến.”
Tay Khúc Tích hơi run run, nước trà bắn lên tay cô làm cho làn da trắng nõn chuyển sang màu đỏ. Cốc Ngôn quét mắt nhìn cô một cái, ánh mắt của anh lạnh lẽo khiến người ta có cảm giác rét run. Khúc Tích cố nén cơn đau rát, đem đặt cốc trà lên bàn anh, rồi sau đó im lặng ra ngoài, trước sau cô không hề gây ra tiếng động.
Trở lại ghế ngồi, cổ tay Khúc Tỉnh đỏ ửng vì bỏng, ánh mắt cô nhìn về một phía, rất chăm chú. Ngây người ngồi đó một lúc lâu, chợt thấy đèn phòng làm việc của Cốc Ngôn tắt, Khúc Tích mới giật mình, khôi phục lại tinh thần.
Vào thang máy, nhấn số tầng đi xuống, Khúc Tích cố tỏ ra bình tĩnh: “ Chú Ngôn, chú đi xem mắt sao?.”
“ Khúc tiểu thư, chuyện này không liên quan tới cháu.”
Khúc Tích cố chấp lên tiếng: “ Không liên quan thì không liên quan, dù sao tôi cũng sẽ phá hỏng nó.”
Cốc Ngôn có chút phiền não, quét mắt nhìn cô: “ Cháu? Dựa vào cái gì?.”
Khúc Tích ngẩn người, câu nói của Cốc Ngôn như tảng đá nghìn cân đè nặng xuống trái tim cô, ngay cả một tia hy vọng anh cũng tàn nhẫn dập tắt nó. Mỗi lần cô bày tỏ, Cốc Ngôn đều nhẫn tâm cự tuyệt. Bởi vì anh không muốn cho cô một thân phận, cho nên ngay cả quyền lợi ghen tuông, cô cũng không có. Nhưng việc cô thích anh, là chuyện của cô! Cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, đến khi thang máy dừng, cô mới ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Cốc Ngôn, cười nhạt: “ Lấy tư cách là tôi thích chú.”
“ Tình cảm dễ dàng nói ra như vậy, cháu chắc chắn chứ?.” Cốc Ngôn bỏ lại câu nói ấy, lạnh lùng xoay người rời đi.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, trong chiếc hộp hình chữ nhật chật hẹp, chỉ còn lại Khúc Tích, cô nắm chặt lấy tay mình, giống như đây là căn bệnh thường xuyên phát tác, đau đớn đã là một thói quen.
Trong tấm thủy tinh của thang máy, hiện lên gương mặt thất vọng của Khúc Tích, nụ cười nhàn nhạt, cô nhỏ giọng nói: “ Kỳ thực ... Không dễ dàng như vậy.”
Sao có thể dễ dàng! Thoạt nhìn thì rất đơn giản nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, khó khăn đến nhường nào. Đứng trước mặt người mình yêu thầm, đem tình yêu trong suốt sáu năm đưa ra ánh sáng, thẳng thắn bày tỏ, nào có dễ dàng như vậy.
Khúc Tích buông thõng hai tay, rũ bỏ sự tự tin của mình, cô giống như đứa trẻ phạm lỗi bị quở trách, không biết phải làm sao, tay trái lo sợ không yên, tay phải bứt rứt vì bối rối, cô đem theo nỗi thất vọng ra về.
Ngày hôm sau, quả nhiên Cốc Ngôn đi xem mắt, đương nhiên Khúc Tích cũng bám theo sau để gây rối.
Đối tượng xem mắt lần này của Cốc Ngôn là một cô gái đoan trang, nhìn thấy đối thủ Khúc Tích có chút bải hoải khóc không ra tiếng.
Rất nhanh, cô lại khôi phục tinh thần thép của mình. Mặt dày đi tới bên cạnh Cốc Ngôn ngồi xuống, vừa lau giọt nước trong suốt còn đọng lại khóe mắt, vừa lạnh nhạt nói: “ Chú Ngôn, tôi sẽ không làm chuyện xằng bậy. Tôi đã thay chú quan sát, người con gái này không hợp với chú, cô ấy quá yếu đuối lại ít nói, hai người ở cùng một chỗ mười năm sẽ không nói quá mười câu.”
Suy nghĩ của cô, rất giống với tâm tư của Cốc Ngôn.
Cốc Ngôn trầm mặc uống cafe, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “ Đối tượng xem mắt trong mấy ngày tới, chắc cháu đã giúp tôi đuổi hết đi rồi.”
Cốc Ngôn cũng không phải là người cuồng yêu, chuyện đi xem mặt bởi vì áp lực gia đình. Anh cũng không phải là người dễ dàng nói câu yêu, nhưng khi yêu thì tổn thương dù có nhẹ đến đâu, cũng khiến anh đau đến tận xương tủy. Cũng như với người bạn gái trước đây, anh cũng từng yêu người con gái ấy, sau khi biết mình bị phản bội, anh cũng trải qua một quãng thời gian khó khăn.
Hơn nữa, anh không phải là người dễ dàng biểu lộ cảm xúc của mình, luôn cố gắng tỏ ra là một người mạnh mẽ, cho dù đổ máu anh cũng sẽ âm thầm nuốt xuống, anh tuyệt đối sẽ không ở trước mặt người khác biểu lộ cảm xúc của mình.
Thoạt nhìn, anh là một người đàn ông thành đạt, không bị rằng buộc, nhưng ai có thể hiểu được, tận sâu trong tâm trí của người đàn ông này đã tự mình giằng xé, tự mình dằn vặt những nỗi đau chỉ mình anh biết.
Thời gian gần đây, anh cũng chán ghét những buổi gặp mặt mai mối kiểu này, rất may, anh đã có ‘mũi tên’ sắc bén ngay bên cạnh, giúp anh loại bỏ tất cả những chướng ngại trước mắt. Cốc Ngôn cảm thấy rất hài lòng.
Khúc Tích cảm nhận được anh không bài xích mình, tự mình tưởng tưởng rằng anh đã cho mình một đãi ngộ đặc biệt, từ nay, cho đến những ngày sau, cô sẽ giúp Cốc Ngôn giải quyết tất cả những người phụ nữ có ý định tiếp cận anh.
Cốc Ngôn không nói lời cảm ơn cô, Khúc Tích cũng không quan tâm, bởi cô đang chìm trong sự vui sướng do chính mình tạo ra, cô cho rằng, khoảng cách giữa cô và Cốc Ngôn đang dần được thu hẹp.
Danh sách chương