Về Bắc Kinh lần này, Thiếu Đường được điều chuyển đến nhận chức ở chi đội Lực lượng cảnh sát vũ trang nhân dân. Dựa vào quá trình công tác hồi xưa ở thung lũng Thiểm Tây, cùng năng lực chuyên môn nổi trội, Thiếu Đường được coi là người đã có thâm niên. Hơn nữa anh còn là binh chủng có kinh nghiệm thực chiến trong rừng rậm, bởi vậy trong chi đội phòng chống chữa cháy ở khu rừng gần Tây Sơn Bắc Kinh, anh được lên làm đội trưởng, phụ trách huấn luyện hơn ba trăm lính mới cùng thực thi các nhiệm vụ hạng nặng.
Đơn vị công tác hiện giờ của Thiếu Đường rất xa nhà bà nội Mạnh. Mạnh Tiểu Bắc ở Bát Lý Trang, ngoài đường vành đai số 3 thành Đông Bắc Kinh, mà chỗ đóng quân của chi đội Thiếu Đường lại ở gần ngay công viên rừng Tây Sơn. Doanh trại bộ đội ở khu tập thể quân đội Hải Điến, gần Di Hòa Viên, Hương Sơn. Hai địa điểm đối diện, nằm ở rất xa nhau.
Từ khi cha nuôi Mạnh Tiểu Bắc quay lại, lòng dạ cậu chộn rộn không yên, đã bay tới Hương Sơn từ thuở nào, mỗi ngày mất hồn mất vía.
Lúc ấy cũng đúng vào kỳ nghỉ đông cuối học kỳ một lớp chín, là giai đoạn quan trọng trong năm học. Bước vào mùa hè, Mạnh Tiểu Bắc sẽ thi lên phổ thông, cậu cũng chẳng có thời gian rảnh.
Trong kỳ nghỉ đông, buổi sáng mỗi ngày Mạnh Tiểu Bắc đến trường học thêm, buổi chiều ở nhà vừa xem “Tây Du Ký” trên ti vi vừa làm bài tập. Cậu viết chữ rồng bay phượng múa, mông như ngồi trên chông, lòng nhớ thương tới người nào đó ở Tây Thành.
Trên ti vi, Tôn Ngộ Không quăng gậy như ý kim cô, thét: “Hây! Lão yêu quái kia! Mau hiện nguyên hình!…”
Mạnh Tiểu Bắc lầu bà lầu bầu theo: “Hây! Đường Đường, yêu tinh kia, đừng giả bộ, mau hiện nguyên hình…”
Hồi ấy đúng vào thời điểm Mạnh Tiểu Bắc mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rắm rối hay suy nghĩ lung tung (90). Chỉ vào những lúc hai người gọi điện thoại, khi không nhìn thấy người ấy, Tiểu Bắc mới dám nói chuyện trắng trợn liều lĩnh hơn: “Cha nuôi, sau này mỗi ngày cha gọi cho con một cuộc điện thoại nhé!”
90. Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức. (Theo Wiki)
Ở đầu dây bên kia Thiếu Đường đang hút hút, giọng nói rất vang, chẳng thèm giữ ý giữ tứ gì với thằng con, rành rành nghe ra được anh đang ăn mì vào bữa trưa ở quán ăn quân đội. Thiếu Đường vừa nhai vừa nói: “Ông đây rỗi lắm chắc, gọi nhiều vầy làm cái gì? Gọi rồi nói với bây cái gì?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Giờ cha là lãnh đạo mà? Cha có văn phòng làm việc phải không? Trong phòng làm việc có điện thoại mà!”
Thiếu Đường: “Điện thoại trong phòng là để giải quyết công việc. Hơn nữa nhà bà nội bây không có điện thoại, bất tiện.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Con không ngại xuống lầu mà! Sau này mỗi ngày con sẽ gọi cho cha, cha nhất định phải nhận.”
Thiếu Đường cười mắng: “Bây phiền ông quá đi! Chỉ lắp cho mỗi một cái điện thoại đểu, ngày nào cũng có bọn vớ vẩn đẩu đâu réo ông, sau ông rút xừ điện thoại ra giờ.”
Mạnh Tiểu Bắc: “… Ai réo cha?… Ai, rốt cục là ai?!”
Thiếu Đường phun phì ra nước mì: “Cha nội! Bớt bớt giùm!”
Thiếu Đường đột nhiên nhắc nhở cậu: “Bình thường bây cũng năng gọi cho cha ruột vào.”
Mạnh Tiểu Bắc lạnh lùng: “Cha không phải cha con sao.”
“Không giống nhau…” Thiếu Đường vô cùng chân thành nói: “Bây không gọi cho cha cũng không sao, cha không bắt bẻ gì bây. Bây nên quan tâm nhiều hơn tới cha mẹ ruột, em trai bây, chớ để sau này mọi người quên mất mình.”
Câu nói này có hàm ý sâu xa tinh tế. Ý Thiếu Đường muốn nói là, dẫu cậu không gọi cho anh thì anh cũng sẽ không quên cậu.
Mạnh Tiểu Bắc vờ như chẳng quan tâm: “Có hay không có con cũng sao đâu, sau này không chừng con lại quay về Tây Câu? Giờ con đã ở đây rồi, con cứ như thế đấy!”
Ý cậu chính là, cậu cứ ỷ lại anh như thế đấy.
Thằng con xỏ lá ba que, quả là xứng đôi với cha nhỏ mềm lòng.
Con trai ở độ tuổi này rất dễ mắc sai lầm, hành động liều lĩnh không suy nghĩ để rồi lầm đường lạc lối. Song Mạnh Tiểu Bắc đi khá đúng đường, trong lòng cậu ăm ắp tình cảm thương yêu gửi gắm cho một người duy nhất. Thiếu Đường chính là hình mẫu oai phong vững vàng ghi tạc trong lòng cậu, là niềm an ủi, là nơi nương tựa, chỗ dựa quan trọng nhất trong tình thân. Bởi vậy nên cậu vĩnh viễn sẽ không chạy quá lệch đường, vì lòng dạ tâm tư cậu đều chỉ xoay chuyển theo Thiếu Đường.
Giả sử có một ngày nào đó trong tương lai Thiếu Đường sẽ không để cậu vây quanh mình như vậy nữa thì sao? Mạnh Tiểu Bắc chẳng suy nghĩ quá nhiều như vậy, mà cậu cũng không thể tưởng tượng ra nổi chuyện đó.
Trong kỳ nghỉ đông, có một lần Mạnh Tiểu Bắc thật sự đến khu tập thể Tây Sơn gặp Thiếu Đường.
Đi xe buýt khá phiền, phải chuyển mấy chuyến xe lận. Mạnh Tiểu Bắc đúng là tuổi trẻ gan to liều lĩnh, chẳng ngại mệt nhọc, cứ thế đạp chiếc xe đạp 26 cũ rích, đắm mình trong cái giá rét đang bao trùm Bắc Kinh như ở Siberia (91), vượt gió vượt lạnh đạp xe một mạch từ Bát Lý Trang tới Hải Điến.
91. Siberia thuộc Nga, là một trong những vùng đất băng giá nhất thế giới. Vào mùa đông, nhiệt độ có thể xuống đến -50 độ C.
Lúc ấy cậu thật sự chẳng ngại khổ ngại mệt, đi cả quãng đường chỉ để có thể nhìn thấy người mà mình thích. Tính ra độ dài quãng đường này cũng sắp bằng cuộc hành trình dài 25 nghìn dặm của Hồng quân công nông binh rồi đấy. Suốt cả quãng đường, Mạnh Tiểu Bắc không ngừng uống gió Tây Bắc. Sau đó, cậu dùng khăn quàng cổ quấn đầu mình lại như những ông cụ Thiểm Bắc đuổi dê. Cậu dựa vào chỉ dẫn bản đồ, trên đường còn dừng lại nhiều lần hỏi đường.
Đạp đến nửa đường, dây xích xe tự dưng bị tuột!
Mạnh Tiểu Bắc phải dừng lại sửa xe. Cậu phải cởi găng tay, khiến cho hai tay lạnh đến mức đỏ bừng. Mạnh Tiểu Bắc ra sức hà hơi cho ấm, chạy đến cửa hàng thực phẩm bên đường mượn tua vít với cờ lê, tháo ốc vít xuống, lắp lại dây xích lên. Dẫu khổ cực như thế nhưng trong lòng vô cùng sung sướng phấn khích.
Chiều hôm đó, lúc đội trưởng Hạ mới chấm dứt buổi huấn luyện, kiểm tra sát hạch môn, vẫn còn mặc quần rằn ri quân đội phòng chống chữa cháy và giày cao su xanh lá thì nhìn thấy con nuôi. Anh hơi giật mình, không phải bởi anh không thương nhớ cậu, chỉ là anh quá bận đến mức không kịp để ý.
Thiếu Đường nhíu mày hỏi: “Bây tự đạp xe tới đây?”
Mạnh Tiểu Bắc cong cong miệng: “Vâng!”
Thiếu Đường: “Bây đi mất bao lâu vậy?!”
Mạnh Tiểu Bắc tỉnh bơ như không: “Cũng bình thường ạ, có hai tiếng. Trên đường phải sửa xe nên lỡ xừ nửa tiếng, chứ không con đến đây từ lâu rồi!”
Mạnh Tiểu Bắc cũng mong rằng trước mặt đối phương, bản thân mình có thể giống một người đàn ông trưởng thành chững chạc, tự giải quyết được mọi việc, không rước thêm phiền phức cho cha nuôi.
Thiếu Đường nhìn thoáng qua bàn tay cậu. Anh lấy khăn từ trong túi ra, kéo tay Tiểu Bắc qua, cẩn thận lau thật lâu, rồi lại dắt cậu vào trong khu tập thể rửa tay. Tay Mạnh Tiểu Bắc đen kịt toàn dầu máy, Thiếu Đường cứ thế kéo cổ tay cậu đi…
Phong cảnh Tây Sơn tuyệt đẹp, mặc dù ngày đông rét căm căm nhưng bãi phi lao xanh tốt vẫn lấp ló, ánh lên sắc xanh ngăn ngắt tràn đầy sức sống. Cây cối xanh biếc, trời cao xanh thẳm.
Điều kiện bộ đội ở đây còn cao cấp hơn một bậc so với hồi ở Tây Câu. Doanh trại tiểu binh cấp dưới đều rất rộng, tới hơn 30 mét vuông. Giường nằm không phải giường tầng, mà toàn bộ đều là giường đơn xếp ngay ngắn thẳng lối. Mấy chiến sĩ thấy đội trưởng Hạ bước vào, tất cả bật dậy đứng nghiêm, chuẩn bị nghe huấn luyện. Từ sau bả vai Thiếu Đường, ló ra khuôn mặt nho nhỏ chăm chú nhìn các anh em chiến sĩ.
Mạnh Tiểu Bắc vừa vào phòng làm việc riêng của Thiếu Đường đã ngay lập tức lộ nguyên hình, nhanh như chớp nhào lên giường, hai chân cong lên chạm mông, lười biếng nằm bẹp trên giường, đôi mắt híp lại vẽ ra nếp nhăn.
Thiếu Đường nhíu mày, nhưng không trách mắng, lẹ làng đóng cửa, cho thằng con nuôi quậy tung trời trong phòng.
Mạnh Tiểu Bắc dụi dụi vò vò cái chăn đã được gấp vuông vắn thành miếng đậu, khiến nó trở nên lộn tùng phèo. Cậu vùi đầu vào giữa gối, thỏa mãn hít một hơi thật sâu mùi vị của anh.
Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Cha làm cán bộ, buổi tối ngủ một mình mà không thấy buồn sao?”
Thiếu Đường đáp: “Cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh nghe người khác ngáy ngủ, chán đến độ sướng rơn.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Thế ý cha là… cứ ở cùng với ai đó là cha sẽ thấy rất là phiền?”
Thiếu Đường: “… Cũng không phải, cha một mình quen rồi.”
Lần này, Mạnh Tiểu Bắc không lục được mấy quyển tạp chí có hình ảnh phụ nữ xinh đẹp gợi cảm như “Điện ảnh đại chúng” dưới đệm nữa, trong lòng sung sướng. Thế nhưng, trên bàn làm việc của Thiếu Đường, cậu thấy một bưu phẩm. Bên trong có một cây bút máy ngòi vàng được đựng trong hộp đẹp đẽ cao cấp, lại còn có một chiếc đồng hồ đeo tay nam.
“Bút máy xịn thế này, ai tặng cha vậy?”. Suy nghĩ lóe lên đầu tiên trong đầu Mạnh Tiểu Bắc chính là: “Phụ nữ ạ?”
Cậu đã biết cha nhỏ của mình không còn mẹ nữa, cũng chẳng hòa thuận gì với cha ruột, vậy trong cuộc sống còn ai quan tâm mà tặng quà cho cha như vậy?
Thiếu Đường hừm một cái: “Phụ nữ đâu ra. Người trong đây, bây đã từng gặp rồi đó, ở trong nhà máy cha bây ngày xưa đó, Đoàn Hồng Vũ.”
Mạnh Tiểu Bắc bừng bừng hứng thú: “Chính là cái gã ở Tây Câu làm to bụng người ta, bị nông dân chém què chân đó ạ, hahaha!”
Thiếu Đường híp mắt nhìn cậu “Bây cũng biết ‘làm to bụng người ta’ cơ đấy.”
Mạnh Tiểu Bắc nhếch môi: “Con nhiêu tuổi rồi, có gì mà không biết. Gã Đoàn Hồng Vũ ấy, còn gửi đồ cho cha cơ à…”
Thiếu Đường không kiên nhẫn khoát tay: “Mau cầm lấy, nếu không phải vì muốn giữ lại cây bút máy tốt này cho bây vẽ, thì ông đã không nhận đồ của bưu tá rồi, nói khu tập thể không có người này, không có ông.”
Bên cạnh Thiếu Đường chắc chắn vẫn còn rất nhiều người, chỉ có Mạnh Tiểu Bắc là thằng ngốc, chẳng hay chẳng biết.
Thiếu Đường nhắc tới đám người “vớ vẩn đẩu đâu” làm phiền anh, nếu bảo lấy ví dụ hùng hồn nhất thì đích thị là người quen cũ Đoàn Hồng Vũ. Rời Bắc Kinh mấy năm liền, Hạ Thiếu Đường đã quên béng gã. Mới tuần đầu anh quay về Bắc Kinh, mấy hàng xóm lâu năm ở khu tập thể đường Ngọc Tuyền biết tin, nói thằng cháu ngoại của Tổng tham mưu Hạ về đơn vị Bắc Kinh rồi. Sau đó, Đoàn Hồng Vũ ngay lập tức gọi điện truy đuổi tới tận Tây Sơn.
Nhưng chớ có tưởng rằng cậu ấm Đoàn hẵng còn nhung nhớ tình xưa mà chạy tới van cầu tình yêu, lần này gã gọi tới để ra oai giễu võ, khoe tiền khoe của. Trong điện thoại, Đoàn Hồng Vũ cao giọng cười nói: “Thiếu Đường… Năm năm không gặp nhau, cậu chắc không còn như xưa ha, anh em chúng ta đều đã khác rồi, có tưởng tượng ra nổi anh giờ như nào không?”
“Anh mày bây giờ á, không còn làm cán bộ ở Bộ và Ủy ban trung ương nữa rồi! Anh mày ra làm riêng, công ty của anh ở Hồng Kông đã đăng ký phòng làm việc rồi đấy! Ái chà, bão cát ở Nội Mông to lắm nhỉ, đã thổi bay cậu chưa?”
Thiếu Đường cười lạnh lùng: “Thổi, da mặt bị thổi dày hơn một tầng, đao kiếm chém không ăn.”
Đoàn Hồng Vũ nói: “Anh mày bây giờ á, lái xe bốn bánh đó! Thiếu Đường, có phải cậu hẵng còn lái cái xe ba bánh trong bộ đội, cái xe mà phía sau nhả khói ầm ầm, kêu “xình xịch xình xịch” phải không?”
“Anh mày bây giờ á, mỗi năm tới Hồng Kông hai lần, có phải làm quái gì đâu, chỉ đến để thử hải sản, đi Macao đánh bài.”
“Hơn nữa anh mày bây giờ á, không dùng đồ nhập khẩu không chính hãng của Nhật. Đồng hồ mới nhất của anh, là đồng hồ Nhật Bản Seiko! (92) Thiếu Đường, cậu đeo đồng hồ gì?”
92. Seiko là thương hiệu đồng hồ nổi tiếng ở Nhật, được thành lập từ năm 1881.
Thiếu Đường nói: “Này, Đoàn Hồng Vũ, chắc là cửa sau của anh đã nạm kim cương rồi đúng không? Kim cương chịu lực thông giỏi nhất đấy!”
Đoàn Hồng Vũ chốt một câu: “Hạ Thiếu Đường, cậu chớ có trách anh năm đó không cho cậu cơ hội, giờ cậu hối hận lắm phải không?”
Thiếu Đường hút thuốc, trong điện thoại gật đầu bảo: “Thật sự vô cùng hối hận, lúc đó ông đ*t anh, thì có phải với của hồi môn mà anh mang đến nhà ông, ông đã phát tài từ lâu rồi ấy chứ.”
Đoàn Hồng Vũ đen tối khẽ giọng ghẹo anh: “Ây chà, cậu đúng là hết nói nổi, thằng nhỏ phía trước anh đó, thật sự nạm mấy cục vàng đó, bao giờ cậu muốn thử coi không?”
Trước khi Thiếu Đường ném điện thoại, cũng trào phúng thô lỗ nói: “Cái mông nạm kim cương của anh ấy, tìm thỏi vàng là hợp nhất đấy, chứ chim người thật sự sao đủ đô với anh! Cút!”
Chớ nói Đoàn Hồng Vũ không hiểu thời thế. Năm đó vào giai đoạn cuối của những năm 80, trong đám con em cán bộ ở khu tập thể đường Ngọc Tuyền, có rất nhiều người dựa vào bối cảnh của bản thân mà lập nghiệp, kinh doanh buôn bán ra nước ngoài, lợi dụng đủ loại đường ngang ngõ tắt để hốt tiền hốt bạc. Vào quân đội đã không được ưa chuộng như trước nữa, các thành phần con ông cháu cha có bản lĩnh tới tấp biến thành đám quản lý quan liêu tư bản, là những người đi trước đón đầu trên con đường phú quý. Những người vẫn tiếp tục kiên trì ở trong bộ đội, không tơ tưởng tới chuyện kiếm tiền bất chính giống như Hạ Thiếu Đường chỉ còn rất ít, anh chính là kẻ khác loài.
Tay Mạnh Tiểu Bắc đeo đồng hồ cao cấp mà cha nuôi cho, cõi lòng vui vẻ, từ trên giường lủi xuống dưới, treo lên lưng Thiếu Đường, từ sau lưng mãnh liệt ghìm chặt cổ anh xuống! Giờ đây cánh tay cậu cũng rất khỏe, đã là đàn ông rồi đó, cơ bắp rõ ràng, nổi rõ gân xanh!
Thiếu Đường bị ghìm đến nỗi bị ngửa ra sau, lập tức mạnh mẽ vùng ra, dùng lực ở lưng kéo cả người Mạnh Tiểu Bắc về phía trước, cõng cậu lên.
Mạnh Tiểu Bắc giống như con giun to đùng duỗi trên lưng Thiếu Đường: “Ai da…”
Thiếu Đường khẽ nói: “Đừng có nghịch.”
Mạnh Tiểu Bắc dán vào tai anh khẽ nói: “Sao vậy ạ? Trước đây còn làm vầy được mà.”
Thiếu Đường: “Trước đây là trước đây. Trong hành lang có người nhìn thấy, bây buông ra.”
Thiếu Đường thả người xuống dưới rồi kéo chặt lại cổ áo. Anh nghiêm chỉnh mặc áo khoác, râu trên cằm được cạo cực kỳ sạch sẽ. Bỗng dưng trong lòng Mạnh Tiểu Bắc trào lên sự hụt hẫng thất vọng, khẽ giọng tủi thân: “Cha nuôi, cha ‘nghiêm chỉnh đứng đắn’ hơn trước kia nhiều.”
Mắt Thiếu Đường đen láy, anh nhìn Tiểu Bắc thật sâu: “Cha chỉ đứng đắn với bây thôi đó.”
Mạnh Tiểu Bắc buồn bã nói: “Con thì có gì khác người khác chứ?”
Trong túi quần Mạnh Tiểu Bắc vẫn đang giấu chiếc vòng tay cậu bện cho cha nuôi. Tiểu Bắc thầm nghĩ, Thiếu Đường còn lạnh nhạt với cậu như vậy nữa, cậu sẽ không tặng cho anh đâu! Yêu thầm một người chính là như vậy đấy, lúc thì cảm thấy cực kỳ ấm áp, lúc lại ngỡ như chìm trong băng giá lạnh thấu tâm can, lo được lo mất, nghĩ xiên nghĩ xẹo, đa sầu đa cảm.
Thiếu Đường nói: “Bây giống người khác ở chỗ nào? Người khác là con trai quý báu của cha hả?”
Người khác có phải “báu vật”, có phải là “con trai” của ông không? Thiếu Đường nghĩ thầm.
Thật sự cũng chỉ ở trước mặt Tiểu Bắc, Thiếu Đường mới tỏ ra đứng đắn nghiêm chỉnh. Không phải do mối quan hệ đôi bên hờ hững lạnh nhạt, hay bởi anh cảm thấy bị bó buộc, hoàn toàn không phải vậy. Với Thiếu Đường, trong tình cảm nếu anh đặt một người ở vị trí quan trọng nhất trong trái tim, thì đây chính là sự tôn trọng và coi trọng mà anh dành cho đối phương. Trước mặt Đoàn Hồng Vũ, anh có thể nói những lời rất thô lỗ sỗ sàng, không hề kiêng kỵ, nhưng anh không thể nói lời xằng bậy như vậy với Tiểu Bắc. Nói thẳng ra là, trong mắt anh, Đoàn Hồng Vũ chẳng là cái đinh gì, thế nhưng Mạnh Tiểu Bắc không giống vậy, Mạnh Tiểu Bắc là “chiếc áo bông nhỏ” anh nuôi nấng chăm bẵm từ nhỏ tới lớn, là báu vật của anh. (93)
93. Chiếc áo bông nhỏ, chỉ người luôn bên mình, mang lại sự ấm áp, yêu thương, đùm bọc cho mình. Thường dùng trong tình cảm gia đình. Có câu “Con gái là chiếc áo bông nhỏ thân thương của cha mẹ” với ý chiếc áo bông như con gái nhỏ, quan tâm, chăm sóc cha mẹ.
Đàn ông ấy à, thường sẽ chia trái tim làm hai nửa. Một nửa cực bậy bạ phóng túng, một nửa khác chính là nơi lưu giữ bảo vệ những gì đẹp đẽ, khờ dại ngây ngô trong sáng nhất.
Bắc Bắc thuộc về nơi anh lưu giữ bảo vệ ấy, như mảnh đất lúc nào cũng tràn ngập hương bùn đất thơm nồng, đậm đà nguyên sơ.
Buổi chiều hôm đó, Thiếu Đường lợi dụng việc công mưu lợi tư. Anh gọi những binh sĩ ưu tú nhất trong tiểu đoàn ra thao luyện, biểu diễn báo cáo trong 20 phút ngắn ngủi. Binh lính cũng cực kỳ hăng hái hưởng ứng, cháu trai đội trưởng đến tham quan, binh lính bọn tôi sẽ cố gắng thể hiện hết bản lĩnh, làm thủ trưởng vẻ vang mặt mày.
Mạnh Tiểu Bắc thật sự được mở mang tầm mắt, nhìn Thiếu Đường dẫn dắt lính của anh diễn tập quân sự, từ trên không trung thả dây thừng nhảy xuống rồi leo lên cực nhanh. Thiếu Đường kéo dây thừng từ trên đỉnh lầu bảy nhảy xuống, giữa không trung linh hoạt giữ thăng bằng, hai chân quấn lấy dây thừng, sau vài giây đồng hồ đã hạ xuống mặt đất; lại men theo ban công lầu một và đường ống dẫn nước tay không leo lên, cơ thể y chang một con báo. Anh nhảy lên ban công lầu hai, hay tay vịn chắc vào lan can lầu ba, một chân vắt lên, nhảy lên lầu ba, sau đó dựa vào hai tay, chỉ trong một phút đồng hồ đã nhảy lên lầu bảy… Mạnh Tiểu Bắc nhìn ngây cả người.
Quân nhân mạnh mẽ, dũng mãnh khí chất ngùn ngụt, đàn ông cường tráng can trường, tài giỏi là sức hấp dẫn trí mạng với con trai ở lứa tuổi Mạnh Tiểu Bắc. Đây mới là cuộc sống sinh hoạt bộ đội, thứ khiến Thiếu Đường cảm thấy vô cùng tự hào vẻ vang. Đó cũng chính là người đàn ông khiến Tiểu Bắc luôn cảm thấy hãnh diện, kiêu ngạo.
Những người đứng đầu trong đơn vị bộ đội của bọn họ đi ngang qua, vỗ tay: “Thiếu Đường, cừ lắm, thể lực quả là không giống đàn ông sắp 30 tuổi!”
Thiếu Đường cúi đầu cởi găng tay, tại trận phản pháo lãnh đạo trước mặt con nuôi: “Tôi 30 tuổi hả? Ông nhìn tôi giống không?”
Lãnh đạo vội vàng xua tay: “… Không giống, hoàn toàn không giống! Cậu có gì khác mấy thằng nhóc 18, 19 tuổi đâu!”
Trong hành lang, ở nơi không có người, Mạnh Tiểu Bắc từ sau lưng ôm cha nhỏ: “Cha nuôi, cha vẫn khác đám thanh niên 18, 19 tuổi đó!”
Thiếu Đường gằn giọng quát: “Đừng có nghịch nữa, tính ăn đậu hũ ông đây hả?” (94)
94. Ăn đậu hũ: trong trường hợp này có thể hiểu là sờ soạng, sàm sỡ.
Mạnh Tiểu Bắc vẫn cứ nghịch ngợm xỏ lá ba que, ỷ vào sự cưng chiều mà bộc phát bản tính sói hoang của mình, xộc tay vào trong ngực Thiếu Đường, niết cơ ngực bên trái của anh: “Ăn đậu hũ của cha!”
Trong mắt Thiếu Đường đột nhiên lóe lên sự phẫn nộ oán giận, đe: “Bây chê cha già?”
Mạnh Tiểu Bắc cà lơ phất phơ cười: “Đùi cha thô to thế cơ mà, eo cha cũng to hơn ngày xưa nhiều!”
Thiếu Đường khẽ hỏi: “Béo lắm hả?”
Mạnh Tiểu Bắc nghiêm túc bình luận: “Không béo, nhưng ngực đầy đặn hơn.”
Thiếu Đường cầm khăn với chậu rửa mặt đi phòng tắm lau người, Mạnh Tiểu Bắc cũng muốn đi theo. Thiếu Đường không cho cậu đi, nói chỗ đó đều là lính cả. Mạnh Tiểu Bắc hỏi cớ chi cậu lại không được đi? Thiếu Đường cố tình chọc cậu: “Cả một đám binh lính trần trùng trục, bây đi làm gì? Bây thích nhìn cảnh này lắm hả?”
Mạnh Tiểu Bắc dựa vào sau người anh, bực dọc thốt lên: “Con thích nhìn ai, cha không biết sao?!”
…
Đúng buổi chiều hôm đó, đã xảy ra một chuyện mà Mạnh Tiểu Bắc không ngờ. Trong ký túc xá bộ đội có một người phụ nữ đến, nói muốn gặp Hạ Thiếu Đường.
Từ trước tới nay, Mạnh Tiểu Bắc chưa từng gặp gỡ tiếp xúc với những người phụ nữ bên cạnh cha nuôi mình. Đây là lần đầu tiên, bởi vậy cậu không quen lắm. Hạ Thiếu Đường trở về Bắc Kinh lần này, quả thật bị người khác chú ý, chằm chặp sát sao không rời, bị hết người xưa này tới tình cũ khác tập kích.
Mạnh Tiểu Bắc đứng ở cửa văn phòng làm việc đợi cha nuôi, trong tay cầm bình giữ nhiệt. Vừa rồi, ở quầy bán quà vặt Thiếu Đường mới mua kem cho cậu, cậu hẵng còn đang ăn.
Người phụ nữ đến đây trang điểm rất thời thượng, khuôn mặt xinh đẹp. Cô ta mặc áo khoác làm từ vải dệt, cổ da đính lông, đánh son đỏ rực rỡ, trang điểm khéo léo đẹp đẽ, rất giống diễn viên hay lên sân khấu biểu diễn. Cô ta xách túi đồ, đuôi mắt hơi xếch, tiện tay đưa cho Mạnh Tiểu Bắc: “Này, cậu cầm cho tôi.”
Mạnh Tiểu Bắc bị cô ta nhầm thành lính cần vụ canh gác, miệng ngậm thìa kem, nhận đồ rồi hỏi: “Cô là ai ạ?”
Cô ta trợn mắt trừng Mạnh Tiểu Bắc: “Sao các cậu lại không biết tôi? Mấy hôm trước tôi vừa tới đây, tôi tìm Hạ Thiếu Đường đó! Đừng nói hôm nay anh ấy lại không ở đội nhé?”
Một tiểu binh khác đi qua, vẻ mặt sung sướng hóng hớt như mấy tay rảnh quá đi gây chuyện. Anh ta cười cười nói nói: “Ôi, chị dâu, lại tới tìm đội trưởng chúng tôi ạ?”
Chị dâu?
À… Lòng dạ Mạnh Tiểu Bắc co rút đau đớn, âm thanh loảng xoảng vỡ vụn như đang vang lên bên tai, trái tim cậu ngỡ như bị ai đó móc ra ném xuống đất. Thế nhưng vẻ mặt cậu vẫn vô cùng bình tĩnh, ngậm thìa bên miệng, tỉnh rụi nghiêng đầu quan sát.
Người phụ nữ hỏi: “Hạ Thiếu Đường đâu?”
“Dạ…” Khuôn mặt tiểu binh điềm tĩnh, vững vàng trả lời: “Hình như không có ở đây ạ, tôi vừa mới nhìn thấy đội trưởng lái xe đi rồi!”
Mạnh Tiểu Bắc không mảy may che giấu, cầm thìa chỉ: “Hạ Thiếu Đường ở trong phòng tắm ở hành lang đầu kia.”
Người phụ nữ rảo bước đi luôn.
Mạnh Tiểu Bắc ngỡ ngàng nhìn đối phương, đột nhiên nói: “Này, cô đừng đi, toàn một lũ đàn ông trần truồng, cô thích nhìn cái đó lắm hả?”
Người phụ nữ ngay lập tức biến sắc, tức giận nói: “Cái cậu lính này sao lại ăn nói như vậy? Cái cậu này…”
Hai người đứng trong hành lang tranh chấp, xém nữa thì cãi nhau to.
Mọi người xung quanh dần dần kéo đến nhìn, ái chà hôm nay có chuyện gì vậy ta, ngoài cửa văn phòng đội trưởng có hai người đang gây sự à?
Cậu lính vừa đi ngang qua lúc nãy ra sức nháy mắt với Mạnh Tiểu Bắc: Thằng cháu này mi không tinh mắt gì hết! Đội trưởng dặn chúng ta bịa chuyện, ấy thế mà thằng ranh mi lại nói toẹt ra sự thật, gây vạ cho đội trưởng rồi! Ông đây giễu cô ta là “chị dâu”, nhưng cô ta đâu phải chị dâu thật của tụi này!
Cõi lòng Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên lạnh buốt, mờ mịt ngỡ ngàng, thất vọng cùng cực.
Có rất nhiều chuyện của Thiếu Đường, cậu hoàn toàn chẳng biết gì.
Nếu đối phương không thẳng thắn nói thật, cái đếch gì cậu cũng không biết, giống như một thằng khờ đơn phương ngu dại.
Cậu mò tay vào trong túi quần, nắm chặt vòng tay. Ngày hôm qua, cậu ngồi khoanh chân trên giường tết suốt cả buổi chiều. Cậu không biết đan khăn, đành tết vòng tay tặng cha nuôi. Từng sợi, từng sợi dây, mỗi một đường quấn đều là tấm lòng tha thiết của cậu.
Mạnh Tiểu Bắc cắn môi, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông đây cũng có tự trọng, tết vòng tay tặng người yêu, nếu đã chẳng còn ý nghĩa chi nữa, thì không bao giờ đưa đối phương.
Thực ra Mạnh Tiểu Bắc đã hiểu lầm chuyện hôm nay. Mà những chuyện tiếp theo, dường như càng nằm ngoài suy nghĩ tưởng tượng của cậu.
Đơn vị công tác hiện giờ của Thiếu Đường rất xa nhà bà nội Mạnh. Mạnh Tiểu Bắc ở Bát Lý Trang, ngoài đường vành đai số 3 thành Đông Bắc Kinh, mà chỗ đóng quân của chi đội Thiếu Đường lại ở gần ngay công viên rừng Tây Sơn. Doanh trại bộ đội ở khu tập thể quân đội Hải Điến, gần Di Hòa Viên, Hương Sơn. Hai địa điểm đối diện, nằm ở rất xa nhau.
Từ khi cha nuôi Mạnh Tiểu Bắc quay lại, lòng dạ cậu chộn rộn không yên, đã bay tới Hương Sơn từ thuở nào, mỗi ngày mất hồn mất vía.
Lúc ấy cũng đúng vào kỳ nghỉ đông cuối học kỳ một lớp chín, là giai đoạn quan trọng trong năm học. Bước vào mùa hè, Mạnh Tiểu Bắc sẽ thi lên phổ thông, cậu cũng chẳng có thời gian rảnh.
Trong kỳ nghỉ đông, buổi sáng mỗi ngày Mạnh Tiểu Bắc đến trường học thêm, buổi chiều ở nhà vừa xem “Tây Du Ký” trên ti vi vừa làm bài tập. Cậu viết chữ rồng bay phượng múa, mông như ngồi trên chông, lòng nhớ thương tới người nào đó ở Tây Thành.
Trên ti vi, Tôn Ngộ Không quăng gậy như ý kim cô, thét: “Hây! Lão yêu quái kia! Mau hiện nguyên hình!…”
Mạnh Tiểu Bắc lầu bà lầu bầu theo: “Hây! Đường Đường, yêu tinh kia, đừng giả bộ, mau hiện nguyên hình…”
Hồi ấy đúng vào thời điểm Mạnh Tiểu Bắc mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rắm rối hay suy nghĩ lung tung (90). Chỉ vào những lúc hai người gọi điện thoại, khi không nhìn thấy người ấy, Tiểu Bắc mới dám nói chuyện trắng trợn liều lĩnh hơn: “Cha nuôi, sau này mỗi ngày cha gọi cho con một cuộc điện thoại nhé!”
90. Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức. (Theo Wiki)
Ở đầu dây bên kia Thiếu Đường đang hút hút, giọng nói rất vang, chẳng thèm giữ ý giữ tứ gì với thằng con, rành rành nghe ra được anh đang ăn mì vào bữa trưa ở quán ăn quân đội. Thiếu Đường vừa nhai vừa nói: “Ông đây rỗi lắm chắc, gọi nhiều vầy làm cái gì? Gọi rồi nói với bây cái gì?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Giờ cha là lãnh đạo mà? Cha có văn phòng làm việc phải không? Trong phòng làm việc có điện thoại mà!”
Thiếu Đường: “Điện thoại trong phòng là để giải quyết công việc. Hơn nữa nhà bà nội bây không có điện thoại, bất tiện.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Con không ngại xuống lầu mà! Sau này mỗi ngày con sẽ gọi cho cha, cha nhất định phải nhận.”
Thiếu Đường cười mắng: “Bây phiền ông quá đi! Chỉ lắp cho mỗi một cái điện thoại đểu, ngày nào cũng có bọn vớ vẩn đẩu đâu réo ông, sau ông rút xừ điện thoại ra giờ.”
Mạnh Tiểu Bắc: “… Ai réo cha?… Ai, rốt cục là ai?!”
Thiếu Đường phun phì ra nước mì: “Cha nội! Bớt bớt giùm!”
Thiếu Đường đột nhiên nhắc nhở cậu: “Bình thường bây cũng năng gọi cho cha ruột vào.”
Mạnh Tiểu Bắc lạnh lùng: “Cha không phải cha con sao.”
“Không giống nhau…” Thiếu Đường vô cùng chân thành nói: “Bây không gọi cho cha cũng không sao, cha không bắt bẻ gì bây. Bây nên quan tâm nhiều hơn tới cha mẹ ruột, em trai bây, chớ để sau này mọi người quên mất mình.”
Câu nói này có hàm ý sâu xa tinh tế. Ý Thiếu Đường muốn nói là, dẫu cậu không gọi cho anh thì anh cũng sẽ không quên cậu.
Mạnh Tiểu Bắc vờ như chẳng quan tâm: “Có hay không có con cũng sao đâu, sau này không chừng con lại quay về Tây Câu? Giờ con đã ở đây rồi, con cứ như thế đấy!”
Ý cậu chính là, cậu cứ ỷ lại anh như thế đấy.
Thằng con xỏ lá ba que, quả là xứng đôi với cha nhỏ mềm lòng.
Con trai ở độ tuổi này rất dễ mắc sai lầm, hành động liều lĩnh không suy nghĩ để rồi lầm đường lạc lối. Song Mạnh Tiểu Bắc đi khá đúng đường, trong lòng cậu ăm ắp tình cảm thương yêu gửi gắm cho một người duy nhất. Thiếu Đường chính là hình mẫu oai phong vững vàng ghi tạc trong lòng cậu, là niềm an ủi, là nơi nương tựa, chỗ dựa quan trọng nhất trong tình thân. Bởi vậy nên cậu vĩnh viễn sẽ không chạy quá lệch đường, vì lòng dạ tâm tư cậu đều chỉ xoay chuyển theo Thiếu Đường.
Giả sử có một ngày nào đó trong tương lai Thiếu Đường sẽ không để cậu vây quanh mình như vậy nữa thì sao? Mạnh Tiểu Bắc chẳng suy nghĩ quá nhiều như vậy, mà cậu cũng không thể tưởng tượng ra nổi chuyện đó.
Trong kỳ nghỉ đông, có một lần Mạnh Tiểu Bắc thật sự đến khu tập thể Tây Sơn gặp Thiếu Đường.
Đi xe buýt khá phiền, phải chuyển mấy chuyến xe lận. Mạnh Tiểu Bắc đúng là tuổi trẻ gan to liều lĩnh, chẳng ngại mệt nhọc, cứ thế đạp chiếc xe đạp 26 cũ rích, đắm mình trong cái giá rét đang bao trùm Bắc Kinh như ở Siberia (91), vượt gió vượt lạnh đạp xe một mạch từ Bát Lý Trang tới Hải Điến.
91. Siberia thuộc Nga, là một trong những vùng đất băng giá nhất thế giới. Vào mùa đông, nhiệt độ có thể xuống đến -50 độ C.
Lúc ấy cậu thật sự chẳng ngại khổ ngại mệt, đi cả quãng đường chỉ để có thể nhìn thấy người mà mình thích. Tính ra độ dài quãng đường này cũng sắp bằng cuộc hành trình dài 25 nghìn dặm của Hồng quân công nông binh rồi đấy. Suốt cả quãng đường, Mạnh Tiểu Bắc không ngừng uống gió Tây Bắc. Sau đó, cậu dùng khăn quàng cổ quấn đầu mình lại như những ông cụ Thiểm Bắc đuổi dê. Cậu dựa vào chỉ dẫn bản đồ, trên đường còn dừng lại nhiều lần hỏi đường.
Đạp đến nửa đường, dây xích xe tự dưng bị tuột!
Mạnh Tiểu Bắc phải dừng lại sửa xe. Cậu phải cởi găng tay, khiến cho hai tay lạnh đến mức đỏ bừng. Mạnh Tiểu Bắc ra sức hà hơi cho ấm, chạy đến cửa hàng thực phẩm bên đường mượn tua vít với cờ lê, tháo ốc vít xuống, lắp lại dây xích lên. Dẫu khổ cực như thế nhưng trong lòng vô cùng sung sướng phấn khích.
Chiều hôm đó, lúc đội trưởng Hạ mới chấm dứt buổi huấn luyện, kiểm tra sát hạch môn, vẫn còn mặc quần rằn ri quân đội phòng chống chữa cháy và giày cao su xanh lá thì nhìn thấy con nuôi. Anh hơi giật mình, không phải bởi anh không thương nhớ cậu, chỉ là anh quá bận đến mức không kịp để ý.
Thiếu Đường nhíu mày hỏi: “Bây tự đạp xe tới đây?”
Mạnh Tiểu Bắc cong cong miệng: “Vâng!”
Thiếu Đường: “Bây đi mất bao lâu vậy?!”
Mạnh Tiểu Bắc tỉnh bơ như không: “Cũng bình thường ạ, có hai tiếng. Trên đường phải sửa xe nên lỡ xừ nửa tiếng, chứ không con đến đây từ lâu rồi!”
Mạnh Tiểu Bắc cũng mong rằng trước mặt đối phương, bản thân mình có thể giống một người đàn ông trưởng thành chững chạc, tự giải quyết được mọi việc, không rước thêm phiền phức cho cha nuôi.
Thiếu Đường nhìn thoáng qua bàn tay cậu. Anh lấy khăn từ trong túi ra, kéo tay Tiểu Bắc qua, cẩn thận lau thật lâu, rồi lại dắt cậu vào trong khu tập thể rửa tay. Tay Mạnh Tiểu Bắc đen kịt toàn dầu máy, Thiếu Đường cứ thế kéo cổ tay cậu đi…
Phong cảnh Tây Sơn tuyệt đẹp, mặc dù ngày đông rét căm căm nhưng bãi phi lao xanh tốt vẫn lấp ló, ánh lên sắc xanh ngăn ngắt tràn đầy sức sống. Cây cối xanh biếc, trời cao xanh thẳm.
Điều kiện bộ đội ở đây còn cao cấp hơn một bậc so với hồi ở Tây Câu. Doanh trại tiểu binh cấp dưới đều rất rộng, tới hơn 30 mét vuông. Giường nằm không phải giường tầng, mà toàn bộ đều là giường đơn xếp ngay ngắn thẳng lối. Mấy chiến sĩ thấy đội trưởng Hạ bước vào, tất cả bật dậy đứng nghiêm, chuẩn bị nghe huấn luyện. Từ sau bả vai Thiếu Đường, ló ra khuôn mặt nho nhỏ chăm chú nhìn các anh em chiến sĩ.
Mạnh Tiểu Bắc vừa vào phòng làm việc riêng của Thiếu Đường đã ngay lập tức lộ nguyên hình, nhanh như chớp nhào lên giường, hai chân cong lên chạm mông, lười biếng nằm bẹp trên giường, đôi mắt híp lại vẽ ra nếp nhăn.
Thiếu Đường nhíu mày, nhưng không trách mắng, lẹ làng đóng cửa, cho thằng con nuôi quậy tung trời trong phòng.
Mạnh Tiểu Bắc dụi dụi vò vò cái chăn đã được gấp vuông vắn thành miếng đậu, khiến nó trở nên lộn tùng phèo. Cậu vùi đầu vào giữa gối, thỏa mãn hít một hơi thật sâu mùi vị của anh.
Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Cha làm cán bộ, buổi tối ngủ một mình mà không thấy buồn sao?”
Thiếu Đường đáp: “Cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh nghe người khác ngáy ngủ, chán đến độ sướng rơn.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Thế ý cha là… cứ ở cùng với ai đó là cha sẽ thấy rất là phiền?”
Thiếu Đường: “… Cũng không phải, cha một mình quen rồi.”
Lần này, Mạnh Tiểu Bắc không lục được mấy quyển tạp chí có hình ảnh phụ nữ xinh đẹp gợi cảm như “Điện ảnh đại chúng” dưới đệm nữa, trong lòng sung sướng. Thế nhưng, trên bàn làm việc của Thiếu Đường, cậu thấy một bưu phẩm. Bên trong có một cây bút máy ngòi vàng được đựng trong hộp đẹp đẽ cao cấp, lại còn có một chiếc đồng hồ đeo tay nam.
“Bút máy xịn thế này, ai tặng cha vậy?”. Suy nghĩ lóe lên đầu tiên trong đầu Mạnh Tiểu Bắc chính là: “Phụ nữ ạ?”
Cậu đã biết cha nhỏ của mình không còn mẹ nữa, cũng chẳng hòa thuận gì với cha ruột, vậy trong cuộc sống còn ai quan tâm mà tặng quà cho cha như vậy?
Thiếu Đường hừm một cái: “Phụ nữ đâu ra. Người trong đây, bây đã từng gặp rồi đó, ở trong nhà máy cha bây ngày xưa đó, Đoàn Hồng Vũ.”
Mạnh Tiểu Bắc bừng bừng hứng thú: “Chính là cái gã ở Tây Câu làm to bụng người ta, bị nông dân chém què chân đó ạ, hahaha!”
Thiếu Đường híp mắt nhìn cậu “Bây cũng biết ‘làm to bụng người ta’ cơ đấy.”
Mạnh Tiểu Bắc nhếch môi: “Con nhiêu tuổi rồi, có gì mà không biết. Gã Đoàn Hồng Vũ ấy, còn gửi đồ cho cha cơ à…”
Thiếu Đường không kiên nhẫn khoát tay: “Mau cầm lấy, nếu không phải vì muốn giữ lại cây bút máy tốt này cho bây vẽ, thì ông đã không nhận đồ của bưu tá rồi, nói khu tập thể không có người này, không có ông.”
Bên cạnh Thiếu Đường chắc chắn vẫn còn rất nhiều người, chỉ có Mạnh Tiểu Bắc là thằng ngốc, chẳng hay chẳng biết.
Thiếu Đường nhắc tới đám người “vớ vẩn đẩu đâu” làm phiền anh, nếu bảo lấy ví dụ hùng hồn nhất thì đích thị là người quen cũ Đoàn Hồng Vũ. Rời Bắc Kinh mấy năm liền, Hạ Thiếu Đường đã quên béng gã. Mới tuần đầu anh quay về Bắc Kinh, mấy hàng xóm lâu năm ở khu tập thể đường Ngọc Tuyền biết tin, nói thằng cháu ngoại của Tổng tham mưu Hạ về đơn vị Bắc Kinh rồi. Sau đó, Đoàn Hồng Vũ ngay lập tức gọi điện truy đuổi tới tận Tây Sơn.
Nhưng chớ có tưởng rằng cậu ấm Đoàn hẵng còn nhung nhớ tình xưa mà chạy tới van cầu tình yêu, lần này gã gọi tới để ra oai giễu võ, khoe tiền khoe của. Trong điện thoại, Đoàn Hồng Vũ cao giọng cười nói: “Thiếu Đường… Năm năm không gặp nhau, cậu chắc không còn như xưa ha, anh em chúng ta đều đã khác rồi, có tưởng tượng ra nổi anh giờ như nào không?”
“Anh mày bây giờ á, không còn làm cán bộ ở Bộ và Ủy ban trung ương nữa rồi! Anh mày ra làm riêng, công ty của anh ở Hồng Kông đã đăng ký phòng làm việc rồi đấy! Ái chà, bão cát ở Nội Mông to lắm nhỉ, đã thổi bay cậu chưa?”
Thiếu Đường cười lạnh lùng: “Thổi, da mặt bị thổi dày hơn một tầng, đao kiếm chém không ăn.”
Đoàn Hồng Vũ nói: “Anh mày bây giờ á, lái xe bốn bánh đó! Thiếu Đường, có phải cậu hẵng còn lái cái xe ba bánh trong bộ đội, cái xe mà phía sau nhả khói ầm ầm, kêu “xình xịch xình xịch” phải không?”
“Anh mày bây giờ á, mỗi năm tới Hồng Kông hai lần, có phải làm quái gì đâu, chỉ đến để thử hải sản, đi Macao đánh bài.”
“Hơn nữa anh mày bây giờ á, không dùng đồ nhập khẩu không chính hãng của Nhật. Đồng hồ mới nhất của anh, là đồng hồ Nhật Bản Seiko! (92) Thiếu Đường, cậu đeo đồng hồ gì?”
92. Seiko là thương hiệu đồng hồ nổi tiếng ở Nhật, được thành lập từ năm 1881.
Thiếu Đường nói: “Này, Đoàn Hồng Vũ, chắc là cửa sau của anh đã nạm kim cương rồi đúng không? Kim cương chịu lực thông giỏi nhất đấy!”
Đoàn Hồng Vũ chốt một câu: “Hạ Thiếu Đường, cậu chớ có trách anh năm đó không cho cậu cơ hội, giờ cậu hối hận lắm phải không?”
Thiếu Đường hút thuốc, trong điện thoại gật đầu bảo: “Thật sự vô cùng hối hận, lúc đó ông đ*t anh, thì có phải với của hồi môn mà anh mang đến nhà ông, ông đã phát tài từ lâu rồi ấy chứ.”
Đoàn Hồng Vũ đen tối khẽ giọng ghẹo anh: “Ây chà, cậu đúng là hết nói nổi, thằng nhỏ phía trước anh đó, thật sự nạm mấy cục vàng đó, bao giờ cậu muốn thử coi không?”
Trước khi Thiếu Đường ném điện thoại, cũng trào phúng thô lỗ nói: “Cái mông nạm kim cương của anh ấy, tìm thỏi vàng là hợp nhất đấy, chứ chim người thật sự sao đủ đô với anh! Cút!”
Chớ nói Đoàn Hồng Vũ không hiểu thời thế. Năm đó vào giai đoạn cuối của những năm 80, trong đám con em cán bộ ở khu tập thể đường Ngọc Tuyền, có rất nhiều người dựa vào bối cảnh của bản thân mà lập nghiệp, kinh doanh buôn bán ra nước ngoài, lợi dụng đủ loại đường ngang ngõ tắt để hốt tiền hốt bạc. Vào quân đội đã không được ưa chuộng như trước nữa, các thành phần con ông cháu cha có bản lĩnh tới tấp biến thành đám quản lý quan liêu tư bản, là những người đi trước đón đầu trên con đường phú quý. Những người vẫn tiếp tục kiên trì ở trong bộ đội, không tơ tưởng tới chuyện kiếm tiền bất chính giống như Hạ Thiếu Đường chỉ còn rất ít, anh chính là kẻ khác loài.
Tay Mạnh Tiểu Bắc đeo đồng hồ cao cấp mà cha nuôi cho, cõi lòng vui vẻ, từ trên giường lủi xuống dưới, treo lên lưng Thiếu Đường, từ sau lưng mãnh liệt ghìm chặt cổ anh xuống! Giờ đây cánh tay cậu cũng rất khỏe, đã là đàn ông rồi đó, cơ bắp rõ ràng, nổi rõ gân xanh!
Thiếu Đường bị ghìm đến nỗi bị ngửa ra sau, lập tức mạnh mẽ vùng ra, dùng lực ở lưng kéo cả người Mạnh Tiểu Bắc về phía trước, cõng cậu lên.
Mạnh Tiểu Bắc giống như con giun to đùng duỗi trên lưng Thiếu Đường: “Ai da…”
Thiếu Đường khẽ nói: “Đừng có nghịch.”
Mạnh Tiểu Bắc dán vào tai anh khẽ nói: “Sao vậy ạ? Trước đây còn làm vầy được mà.”
Thiếu Đường: “Trước đây là trước đây. Trong hành lang có người nhìn thấy, bây buông ra.”
Thiếu Đường thả người xuống dưới rồi kéo chặt lại cổ áo. Anh nghiêm chỉnh mặc áo khoác, râu trên cằm được cạo cực kỳ sạch sẽ. Bỗng dưng trong lòng Mạnh Tiểu Bắc trào lên sự hụt hẫng thất vọng, khẽ giọng tủi thân: “Cha nuôi, cha ‘nghiêm chỉnh đứng đắn’ hơn trước kia nhiều.”
Mắt Thiếu Đường đen láy, anh nhìn Tiểu Bắc thật sâu: “Cha chỉ đứng đắn với bây thôi đó.”
Mạnh Tiểu Bắc buồn bã nói: “Con thì có gì khác người khác chứ?”
Trong túi quần Mạnh Tiểu Bắc vẫn đang giấu chiếc vòng tay cậu bện cho cha nuôi. Tiểu Bắc thầm nghĩ, Thiếu Đường còn lạnh nhạt với cậu như vậy nữa, cậu sẽ không tặng cho anh đâu! Yêu thầm một người chính là như vậy đấy, lúc thì cảm thấy cực kỳ ấm áp, lúc lại ngỡ như chìm trong băng giá lạnh thấu tâm can, lo được lo mất, nghĩ xiên nghĩ xẹo, đa sầu đa cảm.
Thiếu Đường nói: “Bây giống người khác ở chỗ nào? Người khác là con trai quý báu của cha hả?”
Người khác có phải “báu vật”, có phải là “con trai” của ông không? Thiếu Đường nghĩ thầm.
Thật sự cũng chỉ ở trước mặt Tiểu Bắc, Thiếu Đường mới tỏ ra đứng đắn nghiêm chỉnh. Không phải do mối quan hệ đôi bên hờ hững lạnh nhạt, hay bởi anh cảm thấy bị bó buộc, hoàn toàn không phải vậy. Với Thiếu Đường, trong tình cảm nếu anh đặt một người ở vị trí quan trọng nhất trong trái tim, thì đây chính là sự tôn trọng và coi trọng mà anh dành cho đối phương. Trước mặt Đoàn Hồng Vũ, anh có thể nói những lời rất thô lỗ sỗ sàng, không hề kiêng kỵ, nhưng anh không thể nói lời xằng bậy như vậy với Tiểu Bắc. Nói thẳng ra là, trong mắt anh, Đoàn Hồng Vũ chẳng là cái đinh gì, thế nhưng Mạnh Tiểu Bắc không giống vậy, Mạnh Tiểu Bắc là “chiếc áo bông nhỏ” anh nuôi nấng chăm bẵm từ nhỏ tới lớn, là báu vật của anh. (93)
93. Chiếc áo bông nhỏ, chỉ người luôn bên mình, mang lại sự ấm áp, yêu thương, đùm bọc cho mình. Thường dùng trong tình cảm gia đình. Có câu “Con gái là chiếc áo bông nhỏ thân thương của cha mẹ” với ý chiếc áo bông như con gái nhỏ, quan tâm, chăm sóc cha mẹ.
Đàn ông ấy à, thường sẽ chia trái tim làm hai nửa. Một nửa cực bậy bạ phóng túng, một nửa khác chính là nơi lưu giữ bảo vệ những gì đẹp đẽ, khờ dại ngây ngô trong sáng nhất.
Bắc Bắc thuộc về nơi anh lưu giữ bảo vệ ấy, như mảnh đất lúc nào cũng tràn ngập hương bùn đất thơm nồng, đậm đà nguyên sơ.
Buổi chiều hôm đó, Thiếu Đường lợi dụng việc công mưu lợi tư. Anh gọi những binh sĩ ưu tú nhất trong tiểu đoàn ra thao luyện, biểu diễn báo cáo trong 20 phút ngắn ngủi. Binh lính cũng cực kỳ hăng hái hưởng ứng, cháu trai đội trưởng đến tham quan, binh lính bọn tôi sẽ cố gắng thể hiện hết bản lĩnh, làm thủ trưởng vẻ vang mặt mày.
Mạnh Tiểu Bắc thật sự được mở mang tầm mắt, nhìn Thiếu Đường dẫn dắt lính của anh diễn tập quân sự, từ trên không trung thả dây thừng nhảy xuống rồi leo lên cực nhanh. Thiếu Đường kéo dây thừng từ trên đỉnh lầu bảy nhảy xuống, giữa không trung linh hoạt giữ thăng bằng, hai chân quấn lấy dây thừng, sau vài giây đồng hồ đã hạ xuống mặt đất; lại men theo ban công lầu một và đường ống dẫn nước tay không leo lên, cơ thể y chang một con báo. Anh nhảy lên ban công lầu hai, hay tay vịn chắc vào lan can lầu ba, một chân vắt lên, nhảy lên lầu ba, sau đó dựa vào hai tay, chỉ trong một phút đồng hồ đã nhảy lên lầu bảy… Mạnh Tiểu Bắc nhìn ngây cả người.
Quân nhân mạnh mẽ, dũng mãnh khí chất ngùn ngụt, đàn ông cường tráng can trường, tài giỏi là sức hấp dẫn trí mạng với con trai ở lứa tuổi Mạnh Tiểu Bắc. Đây mới là cuộc sống sinh hoạt bộ đội, thứ khiến Thiếu Đường cảm thấy vô cùng tự hào vẻ vang. Đó cũng chính là người đàn ông khiến Tiểu Bắc luôn cảm thấy hãnh diện, kiêu ngạo.
Những người đứng đầu trong đơn vị bộ đội của bọn họ đi ngang qua, vỗ tay: “Thiếu Đường, cừ lắm, thể lực quả là không giống đàn ông sắp 30 tuổi!”
Thiếu Đường cúi đầu cởi găng tay, tại trận phản pháo lãnh đạo trước mặt con nuôi: “Tôi 30 tuổi hả? Ông nhìn tôi giống không?”
Lãnh đạo vội vàng xua tay: “… Không giống, hoàn toàn không giống! Cậu có gì khác mấy thằng nhóc 18, 19 tuổi đâu!”
Trong hành lang, ở nơi không có người, Mạnh Tiểu Bắc từ sau lưng ôm cha nhỏ: “Cha nuôi, cha vẫn khác đám thanh niên 18, 19 tuổi đó!”
Thiếu Đường gằn giọng quát: “Đừng có nghịch nữa, tính ăn đậu hũ ông đây hả?” (94)
94. Ăn đậu hũ: trong trường hợp này có thể hiểu là sờ soạng, sàm sỡ.
Mạnh Tiểu Bắc vẫn cứ nghịch ngợm xỏ lá ba que, ỷ vào sự cưng chiều mà bộc phát bản tính sói hoang của mình, xộc tay vào trong ngực Thiếu Đường, niết cơ ngực bên trái của anh: “Ăn đậu hũ của cha!”
Trong mắt Thiếu Đường đột nhiên lóe lên sự phẫn nộ oán giận, đe: “Bây chê cha già?”
Mạnh Tiểu Bắc cà lơ phất phơ cười: “Đùi cha thô to thế cơ mà, eo cha cũng to hơn ngày xưa nhiều!”
Thiếu Đường khẽ hỏi: “Béo lắm hả?”
Mạnh Tiểu Bắc nghiêm túc bình luận: “Không béo, nhưng ngực đầy đặn hơn.”
Thiếu Đường cầm khăn với chậu rửa mặt đi phòng tắm lau người, Mạnh Tiểu Bắc cũng muốn đi theo. Thiếu Đường không cho cậu đi, nói chỗ đó đều là lính cả. Mạnh Tiểu Bắc hỏi cớ chi cậu lại không được đi? Thiếu Đường cố tình chọc cậu: “Cả một đám binh lính trần trùng trục, bây đi làm gì? Bây thích nhìn cảnh này lắm hả?”
Mạnh Tiểu Bắc dựa vào sau người anh, bực dọc thốt lên: “Con thích nhìn ai, cha không biết sao?!”
…
Đúng buổi chiều hôm đó, đã xảy ra một chuyện mà Mạnh Tiểu Bắc không ngờ. Trong ký túc xá bộ đội có một người phụ nữ đến, nói muốn gặp Hạ Thiếu Đường.
Từ trước tới nay, Mạnh Tiểu Bắc chưa từng gặp gỡ tiếp xúc với những người phụ nữ bên cạnh cha nuôi mình. Đây là lần đầu tiên, bởi vậy cậu không quen lắm. Hạ Thiếu Đường trở về Bắc Kinh lần này, quả thật bị người khác chú ý, chằm chặp sát sao không rời, bị hết người xưa này tới tình cũ khác tập kích.
Mạnh Tiểu Bắc đứng ở cửa văn phòng làm việc đợi cha nuôi, trong tay cầm bình giữ nhiệt. Vừa rồi, ở quầy bán quà vặt Thiếu Đường mới mua kem cho cậu, cậu hẵng còn đang ăn.
Người phụ nữ đến đây trang điểm rất thời thượng, khuôn mặt xinh đẹp. Cô ta mặc áo khoác làm từ vải dệt, cổ da đính lông, đánh son đỏ rực rỡ, trang điểm khéo léo đẹp đẽ, rất giống diễn viên hay lên sân khấu biểu diễn. Cô ta xách túi đồ, đuôi mắt hơi xếch, tiện tay đưa cho Mạnh Tiểu Bắc: “Này, cậu cầm cho tôi.”
Mạnh Tiểu Bắc bị cô ta nhầm thành lính cần vụ canh gác, miệng ngậm thìa kem, nhận đồ rồi hỏi: “Cô là ai ạ?”
Cô ta trợn mắt trừng Mạnh Tiểu Bắc: “Sao các cậu lại không biết tôi? Mấy hôm trước tôi vừa tới đây, tôi tìm Hạ Thiếu Đường đó! Đừng nói hôm nay anh ấy lại không ở đội nhé?”
Một tiểu binh khác đi qua, vẻ mặt sung sướng hóng hớt như mấy tay rảnh quá đi gây chuyện. Anh ta cười cười nói nói: “Ôi, chị dâu, lại tới tìm đội trưởng chúng tôi ạ?”
Chị dâu?
À… Lòng dạ Mạnh Tiểu Bắc co rút đau đớn, âm thanh loảng xoảng vỡ vụn như đang vang lên bên tai, trái tim cậu ngỡ như bị ai đó móc ra ném xuống đất. Thế nhưng vẻ mặt cậu vẫn vô cùng bình tĩnh, ngậm thìa bên miệng, tỉnh rụi nghiêng đầu quan sát.
Người phụ nữ hỏi: “Hạ Thiếu Đường đâu?”
“Dạ…” Khuôn mặt tiểu binh điềm tĩnh, vững vàng trả lời: “Hình như không có ở đây ạ, tôi vừa mới nhìn thấy đội trưởng lái xe đi rồi!”
Mạnh Tiểu Bắc không mảy may che giấu, cầm thìa chỉ: “Hạ Thiếu Đường ở trong phòng tắm ở hành lang đầu kia.”
Người phụ nữ rảo bước đi luôn.
Mạnh Tiểu Bắc ngỡ ngàng nhìn đối phương, đột nhiên nói: “Này, cô đừng đi, toàn một lũ đàn ông trần truồng, cô thích nhìn cái đó lắm hả?”
Người phụ nữ ngay lập tức biến sắc, tức giận nói: “Cái cậu lính này sao lại ăn nói như vậy? Cái cậu này…”
Hai người đứng trong hành lang tranh chấp, xém nữa thì cãi nhau to.
Mọi người xung quanh dần dần kéo đến nhìn, ái chà hôm nay có chuyện gì vậy ta, ngoài cửa văn phòng đội trưởng có hai người đang gây sự à?
Cậu lính vừa đi ngang qua lúc nãy ra sức nháy mắt với Mạnh Tiểu Bắc: Thằng cháu này mi không tinh mắt gì hết! Đội trưởng dặn chúng ta bịa chuyện, ấy thế mà thằng ranh mi lại nói toẹt ra sự thật, gây vạ cho đội trưởng rồi! Ông đây giễu cô ta là “chị dâu”, nhưng cô ta đâu phải chị dâu thật của tụi này!
Cõi lòng Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên lạnh buốt, mờ mịt ngỡ ngàng, thất vọng cùng cực.
Có rất nhiều chuyện của Thiếu Đường, cậu hoàn toàn chẳng biết gì.
Nếu đối phương không thẳng thắn nói thật, cái đếch gì cậu cũng không biết, giống như một thằng khờ đơn phương ngu dại.
Cậu mò tay vào trong túi quần, nắm chặt vòng tay. Ngày hôm qua, cậu ngồi khoanh chân trên giường tết suốt cả buổi chiều. Cậu không biết đan khăn, đành tết vòng tay tặng cha nuôi. Từng sợi, từng sợi dây, mỗi một đường quấn đều là tấm lòng tha thiết của cậu.
Mạnh Tiểu Bắc cắn môi, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông đây cũng có tự trọng, tết vòng tay tặng người yêu, nếu đã chẳng còn ý nghĩa chi nữa, thì không bao giờ đưa đối phương.
Thực ra Mạnh Tiểu Bắc đã hiểu lầm chuyện hôm nay. Mà những chuyện tiếp theo, dường như càng nằm ngoài suy nghĩ tưởng tượng của cậu.
Danh sách chương