Nghỉ hè năm lớp 10, Mạnh Tiểu Bắc rời Bắc Kinh, về Tây An học. Cậu phải về lại nơi đăng ký hộ khẩu gốc học để tham gia thi đại học ở tỉnh.

Cuộc đời con người chính là như vậy đấy, trên con đường hướng về đỉnh núi phía trước chẳng bao giờ bằng phẳng thẳng tắp mà luôn quanh co khúc khuỷu, ngoằn ngoèo vòng vèo, ngoặt tới ngoặt lui. Trên con đường ấy, từng chi tiết một, mỗi con sông khe suối, từng cành cây ngọn cỏ đều là những cảnh vật chẳng thể bỏ qua. Nếu không có những rãnh ngòi hố trũng ấy, cuộc đời Mạnh Tiểu Bắc sẽ quá suôn sẻ bình lặng, mà dường như cả đời này, Mạnh Tiểu Bắc đã định sẵn sẽ là một kẻ lang thang phiêu bạt.

Người nhà từ Tây An điện đến, sau cuộc điện thoại đó thì thư Mạnh Kiến Dân gửi Mạnh Tiểu Bắc cũng đã tới.

Với tấm lòng tinh tế phức tạp của Mạnh Kiến Dân, có những lời không nỡ nói thẳng trong điện thoại, chỉ đành viết trong thư: “Tiểu Bắc, từng ấy năm nay, trong suốt quãng thời gian trưởng thành của con, cha chưa dạy dỗ, làm được điều gì đáng để tự hào cho con cả. Không may thay, tại thời khắc mấu chốt trong cuộc đời cả hai anh em, cha cũng không đủ khả năng để đem đến cho hai đứa điều kiện tốt hơn, không có năng lực giúp con tiếp tục ở lại Bắc Kinh… Nếu như chính sách cuộc thi không thể linh động dàn xếp được, thì đành phải về Tây An thôi! Cha đã làm việc với trường học xong hết rồi, con yên tâm chuẩn bị thi đại học, nơi đây mãi mãi là nhà của con, cha xin lỗi con…”

Thiếu Đường lái xe đến thăm Tiểu Bắc, cố ý đỗ xe Jeep ở chỗ bí mật không người cách nhà một đoạn, gọi Tiểu Bắc xuống.

Cửa còn chưa mở, từ chỗ phó lái sau cửa kính, Nhị Hổ đã nhào thẳng tới, bay vút vào lồng ngực Mạnh Tiểu Bắc, ẳng ẳng kêu, cọ mũi vào cằm cậu, thân thiết liếm mặt Tiểu Bắc.

Nhị Hổ đã hai tuổi, là một con chó nghiệp vụ có thể lực, kinh nghiệm hoàn hảo, còn đang ở độ tuổi hoàng kim, đôi mắt đen láy tinh nhuệ khôn ngoan, lớp lông sau vai lộ ra vài đường sọc đẹp đẽ tráng lệ.

Tiểu Bắc lên xe, Thiếu Đường nắm vô lăng bằng một tay, chăm chú nhìn cậu, đột nhiên cởi dây an toàn áp sát lại cậu!

Tương tư khổ sở xiết bao, vừa gặp mặt mà lại nghĩ tới chuyện chẳng bao lâu nữa đã phải chia ly lại càng thêm xót xa cay đắng. Thiếu Đường hạ thấp ghế ngồi, gần như cả cơ thể áp tới, đè lên trên người Mạnh Tiểu Bắc, trằn trọc nghiền ép bờ môi cậu. Lồng ngực, xương sườn Mạnh Tiểu Bắc bị đè tới mức thở không ra hơi, đầu lưỡi, nước miếng giao hòa, dường như chỉ có sự tha thiết thô bạo tới vậy mới có thể khiến cõi lòng đôi bên dịu yên.

Thiếu Đường đè cậu trên ghế dựa, quay cằm Mạnh Tiểu Bắc qua, hai người nhìn vào mắt nhau: “Bảo bối, xin lỗi, lần này cha bất tài hết cách, có lẽ bây, bây đành phải… Khổ cho bây rồi, không công bằng, bây sống ở Bắc Kinh mười năm, hộ khẩu ông bà nội bây đều ở Bắc Kinh, cha ruột bây vốn cũng là người Bắc Kinh, nhưng bây vẫn không thể đường hoàng có được tư cách dự thi… Cha xin lỗi bây.”

Mạnh Tiểu Bắc nằm ngửa, nhẹ nhàng thổi thổi tóc mái, vẻ mặt bình tĩnh phóng khoáng: “Hai người làm sao vậy, hẹn với nhau hay sao vậy ha? Cha ruột con cũng y chang cha, hai người đều xin lỗi con.”

“Sao phải thế, chẳng có gì phải xin lỗi con cả.”

“Con không sao.”

“Với thành tích của con, con đi đâu thi cũng vậy thôi! Thiếu Đường cha đừng lo lắng, cha coi cha nhọc lòng đến nỗi tóc sắp trắng rồi kìa!… Con không để tâm chuyện này.”

Với tính cách của Mạnh Tiểu Bắc, chỉ có việc nào đáng để quậy phá làm ầm lên thì cậu mới không từ mọi cách ra sức làm, ra sức giành giật. Chuyện tư cách thi đại học này, rành rành có khóc lóc vật vã ăn vạ lăn lộn cũng chẳng thể thay đổi được sự thật tàn khốc. Khắp mọi nơi trong nước có tới hàng vạn hàng vạn trẻ em, đặc biệt là con cái công nhân, thanh niên trí thức đi Tam tuyến kiến thiết, đều đã từng hoặc đang ở trong khốn cảnh giống như cậu, cậu không phải là thiếu niên duy nhất trong thành phố này bị bàn tay vận mệnh xoay chuyển, ba chìm bảy nổi qua tay nhiều người. Muốn ở nơi khác quê hương thi đại học? Sau hai mươi năm nữa, loại chuyện có liên quan tới vận mệnh của học sinh cả nước này cũng chưa thể giải quyết triệt để được. Ở trong cái thời đại này, Mạnh Tiểu Bắc chẳng hề khổ sở chịu thiệt hơn so với bất kỳ đứa trẻ nào khác. Nếu đã không thể thay đổi, cậu sẽ bình thản đón nhận, lại tìm con đường ra khác cho mình.

Ngày đó Thiếu Đường liền lái xe chở Tiểu Bắc lang thang vô định khắp đường phố trong thành phố Bắc Kinh, vòng vèo dạo quanh. Cả Bắc Kinh, từng cành cây ngọn cỏ, hết thảy công trình kiến trúc trùng trùng điệp điệp, to lớn đồ sộ trên con phố Trường An loang loáng lướt qua trước mắt hai người họ, ngỡ như quãng thời gian mười năm lại đang trôi tuột bỏ trốn một lần nữa trong thinh lặng qua khe hở giữa những đốt ngón tay.

Thiếu Đường thiết tha siết chặt một tay với tay Mạnh Tiểu Bắc. Chạy xe đến một nơi, anh đột nhiên tấp vào lề đỗ lại, lặng im một lúc rồi lái xe vào trong ngõ nhỏ vắng tanh không có một ai.

Nhị Hổ ngồi ở phía sau xe, chăm chú nhìn hai người quấn quýt hôn môi, đôi mắt bắt đầu nhen nhóm khát vọng.

Nhị Hổ vươn đầu lưỡi ra liếm vầng trán Mạnh Tiểu Bắc, dường như cũng hiểu được nỗi xót xa đau đớn của đôi tình nhân sắp xa. Một tay Mạnh Tiểu Bắc đối phó với Nhị Hổ: “Tránh ra! Tránh! Dơ quá đừng đừng đừng có liếm!…”

Mạnh Tiểu Bắc chỉ vào Nhị Hổ nói: “Đúng là cái đồ không biết dơ! Thiếu Đường, chó cha nuôi cũng thích giống đực à?”

Thiếu Đường nằm ở chỗ ngồi phía sau, để Mạnh Tiểu Bắc ngồi lên đùi, nói: “Nhị Hổ thật sự không phải là đồng chí, nó cực kỳ nhiệt tình say mê theo đuổi chó cái.”

“Ông đây còn chưa nói với bây, Chunnie có thai rồi.”

Mạnh Tiểu Bắc cười nhạo: “Nhị Hổ làm Chunnie to bụng?!”

Thiếu Đường vỗ đùi, bất lực: “Cha tắm hết xong cho mấy con chó, chỉ vừa mới rời đi có năm phút, năm phút không sát sao chúng nó!”

“Đến lúc cha quay lại, đập ngay vào mắt là cảnh Nhị Hổ đang cưỡi sau mông Chunnie say mê sung sướng, run rẩy mê li sảng khoái, kêu ư ử ư ử. Cha vớ lấy gậy chạy đến tách hai con chó ra thì đã muộn rồi, con chó mất nết này đã kịp bắn trước khi ông đây ra tay.”

Mạnh Tiểu Bắc cười to: “Hahahaha, Nhị Hổ oai phong! Một phát thành hai!”

Ánh mắt Thiếu Đường cuồn cuộn lốc xoáy đen kịt, anh nhìn cậu, một lúc lâu sau mới nói: “Tiểu Bắc, nếu bây mà là nữ, có thể mang thai, cha sẽ bắn một phát, như thế bây có chạy đằng giời…”

Hai người đàn ông ở bên nhau, chẳng ai có thể mang thai, cũng chẳng cưới xin, không được xã hội chúc phúc, tình yêu của đôi bên chỉ có một câu hứa hẹn “yêu nhau” của từng người dành cho nhau, trong mắt mỗi người, câu nói ấy có thể nặng tựa Thái Sơn, hoặc cũng chỉ nhẹ tựa lông hồng.

Mạnh Tiểu Bắc sẽ chẳng bao giờ biết, khi ấy cha nuôi vì muốn cậu ở lại Bắc Kinh mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi khắp chốn, mong mỏi xiết bao cậu có thể ở lại. Thiếu Đường có thể chờ đợi ở trong xe liền hai tiếng đồng hồ, giũ ra cả người toàn khói bụi chỉ để chặn đường người quen ở cổng cục giáo dục. Cục trưởng Hồ, tóc ở đỉnh đầu lưa thưa vài sợi, trên khuỷu tay vắt một bộ tây trang, bên dưới giấu ca vát cùng hộp quà đựng bút máy ngòi vàng, chè cao cấp. Cục trưởng Hồ cười khà khà xuống bên hành lang dưới lầu, vừa nhìn thấy người chặn cửa phòng làm việc, bất đắc dĩ kêu lên: “Trời ơi Thiếu Đường à, lại là cậu, tôi thật sự sợ cậu luôn!…”

Trong phòng làm việc, cục trưởng Hồ lắc đầu liên tục: “Thiếu Đường à, tôi nói thật với cậu, giấy tờ tồn đọng tại chỗ tôi, dày tới một xấp à!”

“Cha cậu cũng gọi điện đến hỏi tôi có thể giúp cậu không, nhưng tôi thật sự bất lực, khó lắm thay…”

“Muốn ở nơi đất khách thi đại học, nào có dễ như vậy? Nếu như đâu cũng dễ vậy, thì khắp nơi trong nước đều chạy đến Bắc Kinh thi, lợi thế của thí sinh Bắc Kinh làm sao có thể được đảm bảo!”

Thiếu Đường trầm mặt nhìn đối phương: “Sau khi cải cách mở cửa, đầu tư vào trường phổ thông Thiểm Tây bao nhiêu, Bắc Kinh bao nhiêu? Nhưng nếu muốn từ Thiểm Tây thi vào trường hạng 1 ở Bắc Kinh, điểm chuẩn đầu vào ít nhất cũng cao hơn thí sinh ở Bắc Kinh 10 điểm, chuyện này quá bất công.”

Môi dưới của cục trưởng Hồ dính lá chè, phun “phì” vào trong chén, buông tay nói: “Không công bằng? Ai cũng biết nguồn tài nguyên giáo dục nước ta phân bổ không đồng đều, một mình tôi thì có cách nào? Trong nhà cậu có hai mảnh đất, một mảnh là đất đen màu mỡ phì nhiêu, một mảnh đất ngập mặn, nếu cậu muốn trồng trọt cày bừa, muốn tạo ra một mảnh ruộng phì nhiêu tươi tốt, mỗi mẫu đất có thể trồng ra hàng vạn cân lương thực hạng nhất thế giới, cậu sẽ đầu tư vào mảnh đất nào? Tất nhiên là, mảnh đất tốt càng đầu tư chăm bón sẽ càng ngày càng tốt tươi, còn mảnh đất ngập mặn kia, cuối cùng rồi cũng sẽ sa mạc hóa thành sa mạc rộng lớn như Nội Mông, Ninh Hạ thôi! Cải cách mở cửa bao năm của nhà nước chúng ta chú trọng năng suất đầu ra, nên chắc chắn chính sách đầu tư, nguồn tài nguyên sẽ có sự chênh lệch thiên vị! Chúng ta muốn xây dựng hai trường đại học hàng đầu thế giới, mười trường học cao cấp hàng đầu châu Á, mà ưu thế trong sự phân bố tài nguyên nằm trong tay một số ít những người đặt ra quy định chính sách. Yêu cầu nội trong mười năm phải tạo ra được thành tích vẻ vang, nếu không tạo ra được thành tựu gì chúng tôi biết giải thích ăn nói làm sao? Tôi ngồi ở vị trí này, tôi tỏ tường hơn bất kỳ ai!”

Cõi lòng Thiếu Đường lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi: “Vậy những đứa trẻ ở vùng đất ngập mặn Tây Bắc ấy phải làm sao? Ông chỉ cho bọn nó một đường ra được không?”

Cục trưởng Hồ thở dài, trái tim càng lạnh: “Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, học sinh ưu tú đều tự mình bứt phá mà vượt lên chứng tỏ bản thân.”

“Có bản lĩnh thì tranh đấu tồn tại, không có bản lĩnh thì đành cam chịu.”



Cậu của Thiếu Đường, Hạ Thành, sau khi nhìn tập hồ sơ tài liệu Thiếu Đường đưa cho ông trên bàn, cũng cười nói: “Tiểu Đường, lâu lắc cháu không thèm ló mặt đến chỗ cậu, đột nhiên tới đây, cậu còn tưởng có chuyện to tát gì… Cậu tưởng cháu muốn cưới vợ, đến đưa thiếp cưới cho cậu cơ đấy.”

Thiếu Đường thẳng thắn nói: “Xin lỗi cậu, cháu không có thiếp cưới.”

Hạ Thành hỏi: “… Vẫn không có đối tượng nào có thể khiến cháu muốn ổn định ở bên sao?”

Thiếu Đường chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều trả lời rõ ràng: “Bốn năm sau ạ, đến lúc đó có lẽ sẽ có.”

Thiếu Đường nói như vậy, trong đầu nghĩ năm nay bảo bối mười sáu tuổi, bốn năm sau đã là người đàn ông ở độ tuổi kết hôn theo pháp luật quy định. Lúc đó với tuổi của Mạnh Tiểu Bắc, đã có thể chân chính gả cho anh “làm vợ” rồi, tới khi ấy anh sẽ thẳng thắn nói rõ với người nhà họ Mạnh.

Hạ Thành nói, ông đây thật sự không ngờ, Tiểu Đường, từng ấy năm cháu chưa từng vì bản thân cháu mà chạy đôn chạy đáo như vậy, thế mà cháu lại vì người khác? Thiếu Đường nói dù sao Bắc Bắc cũng là con cháu.

Hôm đó, sắc mặt Tổng tham mưu đa mưu túc trí Hạ đột nhiên đanh lại, sầm xuống, ngón tay siết chặt hồ sơ của Mạnh Tiểu Bắc, nói nó không phải con cháu.

Hạ Thành nói: “Quá là rõ ràng, nếu nó là con cháu, nó đã có hộ khẩu ở Bắc Kinh luôn chứ làm gì ở Kỳ Sơn?”

Thiếu Đường: “…”

Hạ Thành nói lời có hàm ý: “Tiếc là thằng nhóc này không phải con gái. Nếu nó là cô gái xinh đẹp độc thân nào đó, làm vợ cháu, nó cũng có thể đăng ký hộ khẩu ở đây, đây là được lời đó, nhưng cả đời nó cũng không thể trở thành cháu ngoại, vợ cháu. Là đàn ông, vẫn phải cưới vợ, lập gia đình. Cậu không cấm cản cháu yêu đương, yêu hay không yêu chỉ là phụ, cái quan trọng là có một gia đình chờ cháu trở về, có một người phụ nữ lặng lẽ giúp đỡ sự nghiệp cho cháu, có một đứa con nối dõi cháu, đối với nửa cuộc đời sau này của cháu, quan trọng biết bao.”

Thiếu Đường phản bác: “Yêu hay không yêu chỉ là phụ? Tìm một người cháu không yêu, lấy vợ sinh con, để rồi đến một ngày nào đó chợt nhận ra cháu thực sự không thể chịu đựng tiếp tục sống cùng một người phụ nữ cháu không có tình cảm, rồi lại đổi ý, nuốt lời, lừa dối đối phương?”

Hạ Thành bình tĩnh nói: “Cháu cho rằng thế hệ người chúng ta, mỗi một đôi vợ chồng vừa mới lấy nhau đã là người yêu vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ hoạn nạn có nhau, đều có tình yêu sao? Lúc còn trẻ tuổi ở bên ngoài rong ruổi theo đuổi những thứ viển vông, không thể trở thành trụ cột để cả đời dựa vào, nếu như không may tương lai có thể lưu lạc đến nỗi nửa đời còn lại cô độc bơ vơ, không con không cháu ở bên, không chốn nương thân… Rốt cục hết thảy chỉ là công dã tràng.”

Thiếu Đường trầm mặc, lúc ấy anh rất muốn bưng cốc cà phê trên bàn hắt vào người cậu mình.

Đáy mắt Hạ Thành ánh lên sự không đành lòng, nhưng ông vẫn kiên quyết không giúp chuyện này. Thiếu Đường đã lún quá sâu, người trong cuộc u mê không tỏ. Ông làm cậu anh, đành ngoảnh mặt làm thinh, không ra sức ngăn cản cũng không hỗ trợ giúp đỡ. Tách ra sẽ nguội nhạt dần, thằng nhóc mi vẫn chưa sống được năm mươi năm trên đời đâu!



Nghỉ hè năm ấy, ông bà nội, cô ba cùng với Thiếu Đường đưa Mạnh Tiểu Bắc ra xe lửa về Tây An.

Một tấm vé xe lửa chỉ mua kèm theo được hai tấm vé đi tiễn (vé vào sân ga), ông nội nói để bà nội và Thiếu Đường tiễn cháu lên xe, bà nội rất thương nhớ luyến tiếc cháu.

Mạnh Tiểu Bắc kéo ba túi hành lý to, bên trong có bút vẽ, thuốc màu, giấy vẽ và giấy Tuyên Thành cũ cậu mua ở xưởng Lưu Ly lần thứ hai hồi trước, chứ về Tây An thậm chí không mua nổi bất kỳ tuýp màu sơn dầu nào. Dưới sân ga là những bậc thang dài dặc, xung quanh người đến người đi dồn đẩy chen lấn, từng tốp từng tốp hành khách xách bao nhỏ bao to. Những người đó chen nhau lên sân ga xe lửa trước, đợi xe. Trong mắt những người vội vàng về nhà thăm người thân chan chứa nỗi nhớ quê hương da diết, nhân viên cán bộ nhà nước đi công tác tươi cười vẫy tay với người đi tiễn, rảo bước vội vã. Trong đoàn người, bà nội Mạnh và Thiếu Đường là những người đi chậm nhất, dường như đang đi ngược thời gian, cố tình kéo chậm bước chân, mong có thể níu chân Bắc Bắc.

Thiếu Đường xác theo một túi hành lý, đưa cho Tiểu Bắc: “Tổng cộng ba túi, giữ chắc, đừng để sót túi nào đó.”

Bà nội Mạnh quay qua xét đi xét lại ba túi đồ: “Hai túi này là đồ của cháu, quần áo, đồ dùng học tập, dụng cụ vẽ, tuyệt đối không được để mất, giữ cho chắc!… Túi to này là đặc sản mua cho nhà cha cháu, bà đã nói là đừng để Bặc Bặc khiêng nhiều đồ như vậy, trẻ con ngồi xe lửa mệt ơi là mệt rồi, lần sau để Mạnh Kiến Dân tự lên mà lấy về!”

Mạnh Tiểu Bắc cười nói: “Nội ơi… Cháu không phải trẻ con nữa rồi!”

Mắt bà nội Mạnh đỏ rực, bẹo mặt thằng cháu đích tôn của mình: “Cháu mãi mãi là đứa nhỏ của nội!”

Thiếu Đường đứng cách hai bước, từ xa xa nhìn hai bà cháu thân thiết nói lời từ biệt. Anh không dán lấy Tiểu Bắc, sợ chạm vào cậu rồi lại không nỡ buông tay. Mạnh Tiểu Bắc đã ra dáng thanh niên, cao hơn bà nội một cái đầu, vẫn ôm chặt lấy bà nội làm nũng. Bà nội khẽ dặn: “Về nhà nghe lời cha cháu, cố gắng học tập, khỏi phải lo tới mấy thứ khác, cố gắng thi trở về đây với bà!”

“Vâng, nội yên tâm đi!”, Mạnh Tiểu Bắc híp mắt, cười tít cả mắt.

Bà nội Mạnh trộm nói: “Ở nhà mà phải chịu oan ức tủi thân gì, nếu ai không đối tốt với cháu thì nói với bà!”

Bà nội Mạnh nghễnh ngãng, giọng nói không kiểm soát được nên rất to. Bà nói “khe khẽ”, nhưng trong vòng mười mét khắp xung quanh đều có thể nghe thấy rõ.

Thiếu Đường quay người, vội vàng chạy vài bước tìm quầy bán đồ ăn nào đó mua cho Mạnh Tiểu Bắc bánh bích quy và nước, còn mua một hộp kem, nhét vào trong túi đồ mang theo người. Thiếu Đường căn dặn: “Trên xe lửa có ngủ thì đừng ngủ say quá, chớ làm rơi tiền bà nội đưa bây.”

Mạnh Tiểu Bắc vỗ bụng, cười: “Chắc chắn không làm rơi tiền, tiền bà nội đưa con con cất hết ở quần nhỏ may bên trong rồi, một đũng quần tiền!”

Thiếu Đường nói: “Có chuyện nhanh chóng tìm điện thoại gọi cha, sau này suốt 24 giờ cha đều mở máy nhắn tin.”

Mạnh Tiểu Bắc trấn an anh: “Biết mà… Con mười sáu tuổi rồi, cũng sắp mười bảy, con không phải đứa trẻ sáu tuổi.”

Thiếu Đường nhìn Mạnh Tiểu Bắc thật sâu, không biết còn phải nói gì nữa.

Bắc Bắc đã mười sáu tuổi rồi. Mười năm trước ở trạm xe lửa Bảo Kê, bầu trời trong vắt, quân lính mặc quân phục xanh lá ở sân ga xe lửa như thủy triều trào dâng, trên mũ đều gắn sao đỏ năm cánh. Bắc Bắc sáu tuổi khiêng chăn sa tanh to đùng sau lưng, bị chăn đè tới nỗi không nâng nổi đầu, nhíu đôi mắt híp, dáng dấp nhỏ bé cun cút theo sát bên anh.

Thiếu Đường nhẹ nhàng hất đầu: “Xe sắp chạy rồi.”

“Trên xe lửa nhà xí nhỏ, bẩn, bây đi vệ sinh trước luôn đi.”



Nhà vệ sinh công cộng ở sân ga xe còn bẩn thỉu chật chội hơn, hành khách vội vội vàng vàng đi qua đi lại trên đường. Trước nhà vệ sinh nam chật ních người, xếp thành hàng dài, tiếng người tiếng nước hòa vào nhau. Có một người từ ngăn trống đi ra, Thiếu Đường bám lấy cánh cửa, kéo Mạnh Tiểu Bắc vào trong…

Thiếu Đường dùng lưng chặn lại cánh cửa không có then cài, đôi tay mạnh mẽ dường như siết gẫy xương sườn Mạnh Tiểu Bắc, mười ngón tay ngỡ như chìm vào khe hở giữa những đốt xương sườn, tan hòa trong máu xương. Anh tóm mạnh lấy tóc Tiểu Bắc, phần cằm thô ráp tàn bạo cọ hết một lượt. Bờ môi hai người đều đỏ bừng, lúc tách ra giữa môi còn vương một sợi nước miếng.

Mạnh Tiểu Bắc thở rất nặng, nói: “Cha nuôi cha yên tâm, con nhất định có thể thi trở về. Con sẽ không xin lỗi cha.”

Cậu sẽ “cam chịu”? Cút về thung lũng?

Hai người thì thầm thủ thỉ, nhìn khẩu hình miệng của đối phương. Thiếu Đường chăm chú nhìn vào mắt Mạnh Tiểu Bắc: “Khỏi phải nói thi hay không thi được về đây, nếu bây không thi được về đây chẳng lẽ chia tay cha?”

Mạnh Tiểu Bắc vừa nghe liền cười: “Không chia tay, dù thế nào cũng không chia tay.”

Lúc trước xa cách nhau bốn năm liền, đôi bên cũng đợi được, đều chưa từng dao động.

Thiếu Đường đột nhiên sực nhớ ra chuyện gì đó, lấy từ trong túi da ở thắt lưng máy nhắn tin: “Cái này cho bây.”

Tiểu Bắc: “Cho con làm gì?”

Thiếu Đường: “Cha nhắn cho bây.”

“Cha nhắn con?!” Mạnh Tiểu Bắc cười rạng rỡ, mặt mày sáng bừng, giễu cha nhỏ: “Đồng chí Hạ Thiếu Đường, đội trưởng Hạ, chẳng phải cha nói mỗi ngày cha đều rất bận rất bận, bận đến nỗi không có thời gian đọc tin nhắn của con thì đào đâu ra thời gian mà gọi lại cho con sao?!”

Thiếu Đường xụ mặt: “… Cha có thời gian.”

“Mai mốt, cha sẽ mua một máy nhắn tin, dãy số cha nhắn đến máy của bây.”

Mạnh Tiểu Bắc gật đầu: “Được.”



Mười năm vội vã trôi, bừng tỉnh giấc mộng say.

Nghỉ hè năm nay đúng vào năm 1987. Năm 1987 này thật sự có ý nghĩa lạ thường với Mạnh Tiểu Bắc, có rất nhiều dấu vết điểm nhấn lóe sáng, in khắc trong ký ức cậu. Năm nay, nhãn hiệu ti vi màu nổi tiếng trong nước “Mẫu đơn”, có nguồn gốc từ Bắc Kinh đột phá hai mươi vạn cái, nhảy lên chiếm lĩnh, dẫn đầu thị trường, trở thành anh cả trong ngành sản xuất. Sau đó, nhà bà nội cậu cuối cùng cũng đổi ti vi đen trắng nhỏ, dùng phiếu mua được ti vi màu Mẫu đơn đầu tiên. Thời đại giải trí nghèo nàn, cũng năm đó, đài truyền hình Trung ương lần lượt chiếu hai tác phẩm bất hủ “Tây Du Ký” và “Hồng Lâu Mộng”, lan truyền rộng rãi, nhà nhà đều biết, rầm rộ chưa từng có.

Năm 87, phim hoạt hình Transformers tiến vào thị trường Trung Quốc, nhanh chóng thịnh hành, tạo thành làn sóng trong đám học sinh, tại cửa hàng ở cổng trường trung học số 1 Triều Dương bày đầy Autobot. Năm đó, ca sĩ Mạnh Tiểu Bắc hâm mộ nhất, Tề Tần viết cho Vương Tổ Hiền ca khúc “Lời ước hẹn mùa đông”. Mà trước khắp các cửa hàng băng đĩa, đầu đường cuối ngõ Bắc Kinh, ca khúc nổi nhất, được lưu truyền mạnh mẽ nhất chính là bài hát chủ đề “Thiếu niên chí khí không than sầu” trong phim truyền hình, khắp nơi trên đường đều vang vọng giọng hát vang dội kích động của Lưu Hoan:

Lá chắn rực vàng chói sáng từ máu nóng đúc thành

Giữa nguy nan càng lộ rõ tài năng càng bộc phát bản lĩnh…

126. Bài hát “Thiếu niên chí khí không than sầu” – Lưu Hoan, các bạn nghe ở đây.

Năm 87, cháu ngoại của bà nội, em họ học cực giỏi của Mạnh Tiểu Bắc được cử đi học ở trường điểm trung học số 80, trường học cũ của Mạnh Kiến Dân. Cũng năm đó, con gái cuối cùng nhà họ Mạnh, cô út Tiểu Bắc rốt cục cũng hoàn toàn thoát khỏi sự bảo vệ bao bọc của nhà mẹ đẻ, qua sự giới thiệu của đồng nghiệp trong đơn vị, kết hôn chớp nhoáng với một người đàn ông chuyên lái xe cho lãnh đạo trong nhà máy.

Cũng năm đó, Mạnh Tiểu Bắc, chàng thiếu niên đã trưởng thành rời khỏi Bắc Kinh, nơi cậu đã ăn đậu ở nhờ mười năm, về lại nơi chôn nhau cắt rốn của mình là Thiểm Tây.

Xe giường nằm kiểu cũ màu xanh lá cây, toa xe to, tiếng còi đầu xe rít lên, vọng mãi không dứt, cuồn cuộn bốc khói trắng.

Mạnh Tiểu Bắc kéo cửa kính, dõi mắt ngóng trông về bóng dáng thẳng tắp trên sân ga xe lửa, trói buộc thương nhớ dằng dặc suốt mười năm của cậu. Ca khúc trong máy nghe nhạc bỗng vang lên truyền vào tai, đôi mắt Mạnh Tiểu Bắc đau đáu nhìn người trên nhà ga, ánh mắt quấn quyện như sinh trưởng trên cơ thể cha nhỏ.

Tôi nhẹ nhàng rời xa người

Xin hãy lau đi giọt lệ nơi khóe mắt

Những đêm dài mênh mông đằng đẵng

Những ngày tháng dằng dặc sau này

Người thân yêu ơi xin đừng khóc vì tôi

Mạnh Tiểu Bắc không tháo tai nghe, cũng không rơi lệ, kiên cường ngẩng đầu. Ngày hôm đó vào khoảnh khắc sau cuối trước khi xe lửa khởi động, trước biển người mênh mông nơi nhà ga, giữa vô vàn ánh mắt, cậu hát cho Thiếu Đường nghe một ca khúc.

Giọng hát của Tiểu Bắc là âm thanh khàn khàn thô ráp của thiếu niên, dù chìm trong tiếng đài phát thanh ồn ào cùng tiếng còi khởi động của xe lửa nhưng vẫn vô cùng rõ ràng. Trong toa xe khẽ xôn xao, mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn cậu. Ngoài cửa sổ, trên nhà ga vô số người rơi vào giọng hát mênh mang đẫm buồn nhưng vô cùng kiên định ấy, dừng chân ngoảnh lại. Một đám đàn ông nông dân thô lỗ, cũng theo giai điệu bài hát không ngừng gật đầu, chân đánh nhịp. Lời ca ấy, có ai nghe mà không hiểu?

Tuy con đường tương lai còn lắm đau thương

Xin người hãy chúc phúc tôi trong nụ cười

Dẫu tắm gió lạnh, dẫu đắm mưa căm

Dãi gió dầm mưa tôi vẫn nhớ thương người

Trên nhà ga một cô gái đang chuẩn bị lên xe, bị tiếng hát của Mạnh Tiểu Bắc thu hút, cúi đầu nói với bạn trai gì đó, lay lay cánh tay bạn trai. Người con trai nọ lộ vẻ ngượng ngùng lúng túng, cuối cùng vẫn kề tai nói nhỏ vài câu, ngọt ngào thân mật xách hành lý đưa bạn gái lên xe.

Bà nội Mạnh không biết Tề Tần là ai, nghe đến nỗi nước mắt không ngừng rơi xuống, liên tục lấy tay lau. Thiếu Đường vẫn không nhúc nhích đứng lặng sững, anh mặc áo sơ mi trắng cùng quần quân đội xanh lá giống như pho tượng hoàn mỹ, nơi sâu thẳm tăm tối trong đôi mắt ngỡ như đã đắm chìm cuốn sâu vào trong giọng hát của Mạnh Tiểu Bắc, rơi xuống nơi đáy vực sâu không lối thoát.

Trên xe không ai nhìn ra Mạnh Tiểu Bắc hát cho ai nghe, bởi vì tất cả những người đưa tiễn trên nhà ga đều đang chìm trong những cái vẫy tay tiễn biệt đẫm nước mắt của người thân. Trong đám người, chỉ có một mình Thiếu Đường bỗng nhiên quay đầu đi, chăm chú nhìn đầu xe sắp đi ở xa xa, nơi cuối tầm nhìn là đường ray không bị chìm vào sương mù. Thiếu Đường không quay lại nhìn Tiểu Bắc, lồng ngực run run phập phồng, khóe miệng cứng cỏi.

Trong cuộc sống không có người

Tôi sẽ càng quý trọng bản thân

Trong tháng ngày không có tôi

Người phải giữ gìn chính mình

Người hỏi tôi thuở nào về lại chốn xưa

Tôi cũng khe khẽ tự hỏi chính mình

Không phải lúc này chẳng biết lúc nao

Tôi nghĩ có lẽ sẽ vào mùa đông

127. Bài hát Lời ước hẹn mùa đông, lời bài hát được mình dịch hơi phóng, do Tề Tần trình bày. Rất cảm động, các bạn có thể nghe ở đây.

Xe lửa khởi động, Mạnh Tiểu Bắc ngồi lại vào chỗ ga giường bản thân trải ra. Ở giữa và dưới tấm trải đối diện cậu là hai vợ chồng.

Người phụ nữ hỏi, chàng trai, vừa rồi cậu hát làm tôi sửng sốt khiếp sợ, cậu hát cho ai nghe vậy?

Mạnh Tiểu Bắc cười nói, hát cho vợ tôi, chị không nhìn thấy vợ tôi đứng ngoài cửa sổ tiễn tôi sao.

Người phụ nữ cũng cười, chàng trai cậu hát hay thật đấy, hát đến mức nước mắt tôi cũng rơi! Người đàn ông nói, lúc trước anh theo đuổi em, cũng suốt ngày đứng trên núi hát về phía đối diện triền núi nhà em, không làm sao có thể cưa đổ cưới em về được.

Mạnh Tiểu Bắc nằm trên giường, lấy mũ che mặt, chìm vào cơn nghiện thuốc lá, cứ thế tính ngủ say, nhét tai nghe vào tai. Máy nhắn tin trên lưng cậu đột nhiên vang lên, cậu cầm ra nhìn. Ký tự mã hóa thân thuộc đến không thể quen hơn, cậu vừa nhìn đã hiểu.

Người nào đó nhắn đến, nói với cậu rằng: [Bảo bối, cha yêu bây.]

Mạnh Tiểu Bắc nắm chặt máy nhắn tin, trước mắt từ từ dâng lên một tầng nước làm nhòe mờ dãy ký tự kia, hóa thành ba chữ chân thật rõ ràng.

Có bản lĩnh thì tranh đấu, không có bản lĩnh thì đành cam chịu. Cậu tuyệt đối sẽ không chấp nhận số phận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện