Khuôn mặt Mạnh Tiểu Bắc gầy hẳn đi, nét trẻ con phúng phính thời kỳ dậy thì hoàn toàn biến mất, mặt cậu thuôn dài, đôi mắt mảnh, bờ môi mỏng bặm thành đường kẻ. Lúc này, khuôn mặt cậu bắt đầu toát lên phong thái của nam chính trong truyện tranh Nhật Bản, là xu hướng ngoại hình được yêu thích nhất bây giờ. Kiểu khuôn mặt mày rậm mắt to như Triệu Đan hay Quách Khải Mẫn, tiêu chuẩn đẹp trai truyền thống dần trở nên lỗi thời, kiểu ngoại hình như Mạnh Tiểu Bắc mới được con gái thích.

Thiếu Đường chăm chú nhìn cậu thật lâu. Ở mỗi giai đoạn trưởng thành, Mạnh Tiểu Bắc lại có những nét tính cách, khí chất và phong thái đặc trưng thuộc riêng về khoảng thời gian đó, chẳng bao giờ giống nhau. Hai người đã ở bên nhau hơn mười năm, Thiếu Đường như một bức tranh “tĩnh”, còn Tiểu Bắc thay đổi không ngừng, luôn luôn biến hóa. Thiếu Đường cảm thấy bản thân mình may mắn xiết bao khi bước vào giai đoạn ‘lột xác’ cuối cùng trong quá trình trưởng thành, Bắc Bắc của anh lại có vẻ ngoài y chang kiểu ngoại hình anh yêu thích nhất… Hai người đi ra đầu ngõ, Thiếu Đường mua một cái túi bánh nướng kẹp thịt bò, một cốc sữa đậu nành ở cửa sổ cửa hàng thực phẩm đưa cho Tiểu Bắc. Thiếu Đường hất đầu nói: “Cha còn phải đi tìm cậu cha bàn chuyện, bây về nhà bà nội trước đi.”

Ngay tức khắc Mạnh Tiểu Bắc nhướng mày: “Cuối tuần rồi mà!!! Cha phải về nhà với con chứ, chứ để bà nội chơi với con sao được?!”

Thiếu Đường: “Gần đây cha bận lắm, phải tranh thủ thời gian.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Cha bận tới mức không về nhà? Vậy con biết tìm ai giờ?”

Thiếu Đường quặc lại: “Bây lên đại học rồi thì phải ở trong ký túc xá chứ?”

Mạnh Tiểu Bắc bỗng dưng trào lên sự oán hờn và chông chênh chới với dữ dội, phản bác: “Cuối tuần sinh viên ở Bắc Kinh cũng có thể về nhà mà!… Cứ mãi ở trong ký túc xá, vậy con với bạn học khác, cùng những bạn không có người, người… khác gì nhau đâu?”

Thiếu Đường cố ý chọc cậu: “Cái gì cơ, bây có người gì?”

Mạnh Tiểu Bắc giơ lên ngón áp út sáng ngời bên tay trái, cha còn chơi đểu tính chối hả, chối không nổi đâu nghen!

Mạnh Tiểu Bắc kêu lên: “Con cũng là người đàn ông của cha, cha phải có trách nhiệm thực thi nghĩa vụ với con!!!… Cuối tuần phải ngoan ngoãn về nhà! Về nhà! Về nhà về nhà, cùng con về nhà!!!…”

Mới nãy vừa mới dứt miệng khen Mạnh Tiểu Bắc đã ra dáng đàn ông đàn ang cường tráng trưởng thành, ấy mà chớp mắt cái thôi, ngay lập tức cậu đã lại biến thành thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, chuyên giở trò xấu xa mất nết, khóc lóc om sòm rồi.

Mạnh Tiểu Bắc cầm theo bánh nướng kẹp thịt bò, suốt đường vừa bẹo ăn vừa đuổi theo Thiếu Đường, chỉ còn thiếu điệu cầm roi da quất kêu đi nhanh đi nhanh nữa thôi, quyết không buông tha.

Thiếu Đường bật cười, mặc kệ cậu, bước nhanh về phía trước. Mạnh Tiểu Bắc ở sau lưng anh, bóp chặt phần cơ bắp trên lưng Thiếu Đường, đúng y chỗ mà lúc trong doanh trại Thiếu Đường bị Tiểu đội trưởng Tiểu Phương ôm! Vốn dĩ trong lòng cậu đã kìm nén lửa giận, Mạnh Tiểu Bắc điên cuồng hung hăng riết mạnh vài cái, ngón tay lần vào bên trong áo sơ mi Thiếu Đường, mỗi lần đều bóp véo vùng thịt, để Thiếu Đường nhớ rõ xúc cảm khi tay cậu chạm vào. Người ngoài chỉ dám ôm eo anh một tí ngoài áo sơ mi, chỉ có Mạnh Tiểu Bắc ông đây mới có khả năng ngang nhiên thỏa thích cởi đồ Thiếu Đường như vậy, Mạnh Tiểu Bắc nghĩ thế, vị ghen tuông chua nồng chua nặc cũng dần được trung hòa dần… Ngày hôm đó, hai người về tới nhà, đồng thời vọt vào trong nhà vệ sinh, dội nước tắm, Thiếu Đường chà xát cho bảo bối của mình gần nửa tiếng đồng hồ.

Đồng phục rằn ri của Mạnh Tiểu Bắc quăng trên nền nhà phòng khách, quần cũng quăng luôn chỗ đó, bẩn đến mức không nhìn ra màu gốc. Cậu còn không nỡ vứt bộ quần áo này đi, thậm chí còn không cho giặt, nói giặt sạch rồi sẽ mất đi giá trị! Cậu muốn treo thẳng lên tường ở phòng ngủ, bố trí tạo hình doanh trại quân đội bao gồm “cờ hiệu, trang phục rằn ri, bình nước quân đội cùng chậu cơm nhôm”, lưu giữ kỷ niệm của cuộc sống sinh hoạt quân đội.

Thiếu Đường mắng bây còn muốn treo bộ quần áo nồng nặc mùi bây lên tường?! Quần đùi bao nhiêu ngày rồi chưa giặt hả, bây còn giữ lại treo lên? Mạnh Tiểu Bắc cự, cái này gọi là nghệ thuật, cha không hiểu!!!

Sau này, Mạnh Tiểu Bắc thật sự ghép 4 món đồ lại tạo thành một bức tranh, đóng lên tường nhà bọn họ.

Đám dân nghệ thuật quả là có cách tư duy suy nghĩ, cảm thụ độc đáo quái lạ, từ khi bắt đầu ở chung Thiếu Đường cũng dần dần thấm thía… Tắm rửa xong xuôi sạch hết cả thân bùn đất, Mạnh Tiểu Bắc bảo như thể trong chớp mắt cậu rơi mất nửa cân vậy, tất cả lỗ chân lông trên cơ thể ngỡ như đồng loạt nở ra, dường như đã có thể tự do hít thở… Lúc tập huấn quân sự vẫn luôn bức bối khó chịu, ngộp chết ông đây.

Hai người đồng thời bổ nhào về phía giường lớn, sau đó bắt đầu vật nhau, tranh đấu cao thấp trong giây phút đoàn tụ sau bao ngày xa cách!

Thiếu Đường đạp chân một cú đá văng thằng con, ra lệnh: “Chống đẩy, ba mươi cái tiêu chuẩn, coi ai làm xong trước ai!”

Hai người đều là những người quân nhân nhiệt huyết hăng hái, song song nằm sấp trên sàn nhà, ai thắng thì sẽ được ở trên. Mạnh Tiểu Bắc vừa mới chống đã gục xuống, cẳng tay khẳng khiu giống như bị đứt ra, hoàn toàn không thể đẩy được ngực lên: “Ôi cha, ông đây vừa mới từ đợt huấn luyện ma quỷ trở về, còn chưa khôi phục sức chiến đấu, so như vậy không công bằng!!!”

Thiếu Đường cười thành tiếng: “Chưa khôi phục sức chiến đấu mà bây còn muốn làm cha hử, bây làm được sao?”

“Thế này thì cứ để ông đây ‘xử’ bây vậy…”

Thiếu Đường ghìm eo ôm ngang Tiểu Bắc lên, quăng lên giường… Mạnh Tiểu Bắc cũng chẳng phản kháng, nằm bò ra, ôm chầm lấy giường lớn. Thiếu Đường đè riết lấy Tiểu Bắc, trong khoảnh khắc tiến vào, nơi đó kẹp chặt Thiếu Đường khiến anh sung sướng đến phát điên. Ma sát cọ mài sinh ra cảm xúc thân mật thiết tha, khiến hai người đều khoan khoái run lên. Thiếu Đường vuốt ve bờ ngực cường tráng của Tiểu Bắc, kìm chẳng đặng cúi xuống hôn lên cổ, bờ lưng, xương bả vai cậu, tỉ mỉ nhìn ngắm từng tấc da thịt. Ngỡ như con anh vẫn giống như trước đây, nhưng rồi lại cảm thấy có chỗ nào đó đã không còn như xưa!

Phần gáy Tiểu Bắc bị nắng cháy đen nhẻm, lưng tay bị ánh nắng gay gắt của mùa hè thiêu thành màu đỏ nâu, khắp các nơi trên cơ thể đều có dấu vết bầm tím cùng những vết thương nhỏ để lại từ cuộc huấn luyện, vết thương trầy da ở khuỷu tay đã lên vảy, trong lồng ngực không ngừng vang lên tiếng hít thở nặng nề.

Hai bàn tay to lớn của Thiếu Đường vuốt ve xoa nắn vùng eo bảo bối, không kìm được khen: “Huấn luyện xong mông rắn chắc hẳn ra nhỉ.”

Mạnh Tiểu Bắc nghiêng đầu liếc nhìn Thiếu Đường, thở hổn hển hỏi: “Cha thích không?”

Thiếu Đường đáp: “Thích!”

Mạnh Tiểu Bắc nghiêng đầu ngó chính mông của mình, cười nắc nẻ: “Giờ con cũng giống cha, hai đầu đen, ở giữa trắng, mông con còn trắng hơn mông cha!”

Hai người làm đến giữa chừng, lại ngoảnh lại bám vào nhau kiểm tra màu da dáng người đối phương. Đúng là tất cả các bộ phận khác trên người Mạnh Tiểu Bắc đều bị phơi nắng đen đi, cháy thành màu da của ‘tân binh chíp hôi’ (171), những nơi quần áo che đi nắng không chiếu tới được lộ ra màu trắng nõn.

171. Nguyên gốc: 新兵蛋子 – 蛋子 là vật có hình tròn, thường ám chỉ tân binh mới đến sẽ bị bắt đi cắt tóc, cạo đầu đinh nên đầu như hình tròn. Bên cạnh đó, 蛋 có nghĩa là trứng, ý chỉ sự  ngây thơ, non nớt, như tân binh mới đến chưa biết gì, không có kinh nghiệm gì hết.

Ngay tắp lự Mạnh Tiểu Bắc tìm ra món tình thú mới, vỗ giường nói: “Lúc quay về vườn bách thú Bắc Kinh vẽ tranh, con có nhìn thấy hai con lợn vòi (172) đang giao phối. Cha có biết con lợn vòi không, con đó hai đầu đen, ở giữa trắng, y sì đúc màu da của hai cha con mình bây giờ đó! Hai ta giống như hai con lợn vòi haha…”

172. Lợn vòi:

lợn vòi 1

lợn vòi

Trên giường, hai cơ thể cường tráng quấn quýt chung đụng, thở hồng hộc hồng hộc. Thiếu Đường lại áp Mạnh Tiểu Bắc xuống lần nữa, cưỡi lên sau hông cậu, giống như loài thú đực hung bạo nóng nảy bởi chưa được thỏa mãn dục vọng, trút hết thảy khát khao lửa dục mãnh liệt lên bờ mông Tiểu Bắc, thúc đến nỗi suy nghĩ đầu óc Mạnh Tiểu Bắc điên đảo, ánh mắt hỗn loạn, tiếng rên rỉ hóa vụn vỡ rời rạc… Bởi màu sắc bờ mông Tiểu Bắc đối lập nên tự nhiên cảm giác trắng hơn mọi khi, lúc bị huých vào bờ mông banh mở rung lên. Con trai khỏe mạnh trẻ tuổi, bởi động tình mà cương lên, lại đón nhận vô số những cú dập tới tấp, gốc dương v*t nhễ nhại mồ hôi, cần cổ đỏ rần, khiến người khác mê đắm cuồng điên, làm Thiếu Đường si dại tới mức không thể kiềm chế.

Thiếu Đường ngưng lại, chăm chú nhìn bộ dạng hưởng thụ, thở dốc vội vã của Tiểu Bắc, đột nhiên tàn ác đè nghiến xuống, tóm chặt lấy dương v*t giữa hai chân Mạnh Tiểu Bắc tuốt lên xuống.

Mạnh Tiểu Bắc hơi đau đớn, rên lên một tiếng.

Thiếu Đường vừa bập vào vừa thô bạo đùa: “Để cha sờ coi chỗ đó có được huấn luyện trở nên đen hơn thô to hơn không…”

Tiểu Bắc: “Ưh, lúc nhớ, nhớ, nhớ cha thì, thì thì thô to hơn… Ah!..”

Mạnh Tiểu Bắc còn nói chưa dứt đã bị Thiếu Đường đỉnh tới mức không nói hết nổi câu, cơ thể không ngừng đụng vào bên giường, ngay sau đó lại bị kéo trở về. Thân dưới cậu nhớp nháp loang loét, bắp mông đột nhiên co quắp rít chặt, giống như bị điện giật tới nơi mẫn cảm nhất trên người, gầm lên một tiếng thật dài từ cuống họng, trút ra nỗi nhớ thương da diết trong suốt những ngày tháng đằng đẵng xa cách.



Khai giảng, Mạnh Tiểu Bắc vào ở ký túc xá của trường. Khi ấy, địa chỉ của Học viện Mỹ thuật vẫn là chỗ cũ thời dân quốc, trong nội thành, phòng học to, sáng sủa, rộng rãi, nhưng ký túc của sinh viên lại hơi chật chội bức bối.

Sinh viên năm nhất, lúc đăng ký chọn môn khá phức tạp rắc rối, Mạnh Tiểu Bắc đăng ký 6 môn học, trong đó có môn Thưởng thức Mỹ thuật phương Tây do giảng viên họ Hác dạy. Vị giảng viên này còn cố tình hỏi kỹ lại cậu, xác nhận rõ coi bộ truyện tranh có thể xuất bản hoàn chỉnh hay không, cố gắng đừng để dở dang giữa chừng. Vị giảng viên già còn dặn dò, lần xuất bản tới phải dùng tên của chính mình, đừng dùng bừa tên Nhật khác. Từ ngày em vào năm nhất đại học, tất cả tác phẩm, thành tích của em đều dùng để tô điểm cho lý lịch của em sau này. Người làm nghệ thuật không nên ham mê mù quáng theo đuổi lợi nhuận, song chúng ta cũng không thể lãng phí, làm vuột mất cơ hội thành danh của mình được!

Trong năm nhất đại học, tuy rằng không liền mạch song cuối cùng Mạnh Tiểu Bắc cũng hoàn thành bộ truyện tranh “Autobot”, nghe nói cuối cùng bán ra hơn mười mấy vạn bộ.

Bạn cùng phòng của cậu, Vương Vũ Huy nói: “Mạnh Tiểu Bắc, anh em chúng ta đúng là có duyên phận, bộ truyện tranh này ông đây mua hết sau đó bọc lại cẩn thận, cất đáy hòm, giữ lại để sau này cho con cháu coi.”

Nhờ bộ truyện này mà Mạnh Tiểu Bắc kiếm được vài ngàn đồng. Tất nhiên, từ khi cậu thi đỗ Đại học, lang bạt nơi Bắc Kinh lần nữa, thì năng lực, mục đích cuộc đời, tầm nhìn của cậu đã không còn giới hạn vỏn vẹn trong chuyện vẽ truyện tranh kiếm nhuận bút này nữa rồi.

Đám con trai ở ký túc xá bọn Mạnh Tiểu Bắc chính là một nhóm thanh niên phóng khoáng, tự do tự tại, như ngựa không cương, đều là thiên tài nghệ thuật gia trong tương lai. Giường người nào người nấy đều treo những chiếc màn với phong cách đặc sắc ấn tượng, có màn bện tay, có màn được trang trí bằng vết mực loang, còn có cả màn nhuộm sáp vẽ thủ công hình cá bay! Trên tường là tranh mấy người cùng nhau vẽ. Trên bàn học bày quần thể kiến trúc của Học viện Mỹ thuật, được thiết kế kiểu mới dựa theo mô hình thật.

Hai bên vách tường của hành lang, treo tranh sơn dầu, tranh khắc, ở giữa treo dây sắt, phơi hai hàng quần lót cùng ga giường. Có người ở bậc thang trải vải tô màu sơn dầu màu bản to ra phơi nắng… Sau khi Mạnh Tiểu Bắc quay trở lại trường không lâu bèn phát huy sở trường của mình, vẽ một quyển truyện tranh, trang 4 khung hình, có tên “Sóng gió nơi căn cứ”, nhân vật chính chẳng ai khác chính là huấn luyện viên của bọn họ, Tiểu đội trưởng Phương và Tiểu đội trưởng La, diễn biến tình tiết trong truyện là cuộc sống của quá trình huấn luyện. Bộ truyện kể lại câu chuyện về hai chiến sĩ đẹp trai tài năng, song cũng ngốc nghếch đáng yêu ở căn cứ, trong doanh trại huấn luyện sinh viên mới, cùng các nam sinh và nữ sinh đấu trí đấu dũng, phát triển tình anh em chiến hữu trong sáng. Khi đó hình như còn chưa có từ “bạn gay”, cũng không có khái niệm gì về truyện tranh thanh thủy nam nam, Mạnh Tiểu Bắc lại đạp qua ranh giới, đi ngược lại “thuần phong mỹ tục”.

Vẽ xong truyện tranh, Mạnh Tiểu Bắc gửi đến tận tay hai nhân vật chính. Tiểu đội trưởng Phương thay mặt mình và La Tiểu Hổ, đặc biệt viết thư gửi qua cho tiểu đội bọn Mạnh Tiểu Bắc.

Sau đó, khoảng một năm sau, vào một ngày nọ, trong ký túc Mạnh Tiểu Bắc nhận được điện thoại của Tiểu đội trưởng La. Cậu hết hơi hết sức gọi bạn cùng phòng từ hành lang, phòng cấp nước quay về.

La Tiểu Hổ phấn khởi không nghiêm túc nói: “Đoán coi giờ ông đây đang ở chỗ nào!… Thầy cùng Phương Thành Lượng đang ở Thâm Quyến rồi!”

Mạnh Tiểu Bắc ngạc nhiên: “Sao bọn thầy không ở trong quân đội, cả hai xin nghỉ à?”

La Tiểu Hổ nói: “Nghỉ cái gì mà nghỉ, bọn thầy xuất ngũ cả rồi! Đến Thâm Quyến cậy nhờ thân thích, mở cửa hàng nhỏ, buôn hàng, kiếm tiền ấy mà…”

“Bọn thầy vay tiền mua một cái xe nhỏ, Lượng Tử đang ở bên ngoài dỡ hàng đó, toàn quyền để thầy thay mặt lão gọi điện cho bọn em báo tin!”

Mạnh Tiểu Bắc khen: “Bọn thầy quả là quá oách, chúc thầy Lượng và thầy Hổ làm ăn thuận lợi, bình an yên ổn, phát tài phát lộc nghen!”

La Tiểu Hổ cười xấu xa: “Đám anh em bọn bay cố gắng mà học tập, sau này tốt nghiệp đại học đều sẽ thành tài hết!… Lần tới đến Thâm Quyến nhất định phải báo thầy, ông đây sẽ đưa bọn bay đi chơi!”

Đây cũng chính là lần duy nhất mà Phương Thành Lượng và La Tiểu Hổ gọi đến ký túc xá bọn họ. Cách nhau hơn nửa Trung Quốc, núi cao sông sâu, Mạnh Tiểu Bắc nghĩ, chắc chắn là hai người ấy vẫn đang ở Thâm Quyến, định cư ở đó nhiều năm, gây dựng sự nghiệp, cuộc sống tuy vất vả nhưng chắc hẳn cũng rất vui vẻ hạnh phúc. Trong cuộc đời mỗi người, có vô số mối nhân duyên, rất nhiều người chỉ là khách qua đường như cơn gió lướt qua sinh mệnh, thoáng đến thoáng đi rồi chẳng bao giờ gặp lại, nhưng lưu lại trong ký ức những dấu vết đẹp đẽ ngọt ngào, lãng mạn tuổi thanh xuân.



Trong thời gian học đại học, Thiếu Đường có qua Học viện Mỹ thuật một lần. Hôm đó là ngày kỷ niệm thành lập trường, trường học có tổ chức biểu diễn văn nghệ và triển lãm tranh, bởi vậy nên Thiếu Đường dù bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn cố tranh thủ nhận lời mời đến tham quan.

Thiếu Đường vừa mới xuất hiện ở hành lang ký túc xá bọn họ đã ngay lập tức gây ra tình trạng ùn tắc giao thông bởi vô số ‘người hâm mộ’ vây xem anh!

Vương Vũ Huy để tóc dài ngang vai, đầu tóc rối tung bê chậu rửa chân từ trong phòng cấp nước đi ra, trông thấy Thiếu Đường, giả vờ già vịt ngả người về đằng sau làm bộ ngã ngửa!

Vương Vũ Huy vừa cầm chậu vừa chỉ vào Thiếu Đường: “Lâm Thạc, Lâm Thạc, Vương Đào, Hải Ba, chúng mày mau ra đây!… Đây chẳng phải là người trong bức tranh Mạnh Tiểu Bắc vẽ sao, ‘Trại Đại Vệ’ đó!!!”

Trong hành lang, mọi người khắp phòng đều nhô đầu ra, nhìn ngó, chào hỏi Thiếu Đường: “Chào chú Đại Vệ! Hoan nghênh chú tới chơi ký túc xá nam khóa 89 bọn cháu…”

Thiếu Đường là dân lão làng, trong xã hội từng trải dày dạn kinh nghiệm, vừa nghe đã đoán được đại khái nguồn cơn câu chuyện.

Khi ấy, Thiếu Đường vẫn kiềm chế làm bộ nghiêm túc đứng đắn, đanh mặt bước đi, ống quần suông dài lướt qua vô số ánh mắt nơi hành lang dài tít tắp. Sau bữa đó, theo lời bình luận của đám sinh viên, anh bước đi y chang người mẫu, quần áo mùa hè rất mỏng nên có thể nhìn xuyên qua thấy rõ dáng người, tỉ lệ cơ bắp hoàn hảo, ngầu chết người. Thật ra vành tai Thiếu Đường hơi đỏ lên, cố gắng mím môi mãi tới khi đi tới được cửa phòng thằng con mình thì bước thẳng vào.

Mấy thằng con trai trong phòng ký túc của Mạnh Tiểu Bắc kích động vội đứng lên, lễ phép đứng hai bên chào Thiếu Đường, mời anh ngồi rồi còn rót trà, bổ dưa hấu mời anh ăn. Vài thằng nhìn chằm chằm từng bộ phận trên khuôn mặt Thiếu Đường, hai mắt như phát sáng, ngỡ như đang thưởng thức một bức tượng thạch cao, tay chân bồn chồn, ngay lập tức muốn quay người lấy bảng kẹp vẽ phác họa đầu người.

Trong phòng Mạnh Tiểu Bắc chỉ hết anh em xung quanh: “Này, này! Cha nuôi tao không cho chúng mày muốn vẽ thì vẽ đâu nghen, đây là người mẫu đặc biệt của một mình tao thôi, ai để cho chúng mày vẽ chơi hả?”

Vương Vũ Huy nói: “Trước kia còn chưa được gặp người thực, cuối cùng hôm nay cũng đã cảm nhận được phong thái, khí chất chính chủ, sau này phác họa đầu tượng David, Giuliano De ’Medici (173) gì đó ông đây đều ngứa mắt.”

173. Tượng David, Giuliano De ’Medici (lần lượt):

Tượng David

Tượng Giuliano De Medici

Thằng con mất nết của anh chính là nhân vật nổi tiếng trong khối, thành tích thi cử hạng nhất, đỗ Thám hoa, vậy nên rất nhiều người biết tới. Bức phác họa trong cuộc thi vẽ của Mạnh Tiểu Bắc là một trong những bài thi xuất sắc nhất, được chọn làm tác phẩm mẫu, treo tại phòng trưng bày của Học viện, do đó mọi người đều đã nhìn thấy. Bức tranh đó cùng với người mẫu trong tranh đều rất nổi tiếng.

Nhá nhem tối, ánh dương óng ánh vàng cam chiếu lên bàn học, phản chiếu cái bóng đẹp đẽ của gương mặt Thiếu Đường. Anh cũng chẳng khách sáo, cầm một miếng dưa hấu ăn. Thiếu Đường chẳng nói chẳng rằng, im lặng ăn dưa hấu, khung cảnh ấy tựa như một bức tranh vẽ.

Lưu Hải Ba kể: “Chú, bọn cháu đã ngưỡng mộ chú từ lâu. Bọn con gái lớp cháu còn đặt tên cho bức tranh Mạnh Tiểu Bắc vẽ lúc đó là ‘Góc nghiêng tượng Trại Đại Vệ hút thuốc’”.

Thiếu Đường cười: “Trại Đại Vệ là cái gì cơ, thôi đừng nhắc cái tên đó nữa, chú chỉ từng nghe thấy Khương Đại Vệ thôi.” (174)

174. Trại Đại Vệ = 赛大卫; Khương Đại Vệ = 姜大卫. Ở đây 大卫 có nghĩa là David, mình nghĩ cũng nhằm ám chỉ bức tượng David được điêu khắc bởi Michelangelo.

Lâm Thạc nghiêm túc nói: “Mạnh Tiểu Bắc, hóa ra mày không có vẽ bừa, trên môi cha nuôi mày quả thực có nốt ruồi.”

Mạnh Tiểu Bắc đắc chí: “Tất nhiên rồi, tao theo phái tả thực mà lị.”

Vương Vũ Huy kêu lên: “Thế này thì gọi là Trại Đại Vệ khỉ gì?… Phải là Trại Mộng Lộ mới đúng!” (175)

175. Trại Mộng Lộ, nguyên gốc là 赛梦露, trong đó梦露 là Marilyn Monroe – nữ diễn viên và người mẫu người Mỹ. Nổi tiếng với vai diễn cô gái tóc vàng gợi cảm và hài hước, Monroe trở thành một trong những biểu tượng sex nổi tiếng nhất thập niên 1950, có nốt ruồi gần khóe môi tương tự Thiếu Đường.

Marilyn-marilyn-monroe-979562_1024_768x

maxresdefault

Thiếu Đường nghiêm mặt, bộ dạng bình tĩnh tỉnh bơ, ngồi yên bên giường Mạnh Tiểu Bắc, cũng chẳng hề ngại ngùng, rất phóng khoáng tạo dáng: “Muốn vẽ thì vẽ luôn đi, vẽ nhanh lên nhé, chú không ngồi lâu được, bồn chồn không yên.”

Lâm Thạc ngủ giường trên, lúc đó cậu vắt màn của Tiểu Bắc lên, Thiếu Đường quay đầu nhìn, đập vào mắt là bức tường tràn ngập tranh ký họa, phác thảo, nhân vật chính là anh với vô vàn biểu cảm khác nhau, cực kỳ sống động, giống anh như in, rải khắp cả tường, giăng tràn đôi mắt, đảo mắt quanh khắp nơi đều là hình bóng anh… Thiếu Đường chỉ đến trường Tiểu Bắc một lần này, sau này cũng ngại không đến đây nữa, song trong lòng lại vô cùng kích động sung sướng. Trái tim như ngập chìm trong biển nước mênh mông ấm nóng, khiến cõi lòng chẳng thể thôi xúc động, dậy sóng.

Thiếu Đường tham quan lễ khánh thành phòng triển lãm nhân ngày thành lập trường. Trong phòng triển lãm có hai bức tranh của Mạnh Tiểu Bắc.

Thiếu Đường vừa nhìn thấy thì nhíu mày ngay, giữa biển người đông nghìn nghịt, anh ngại ngùng không nhìn, song lại không kiềm được quay đầu lại ngắm, cắn môi suy tư.

Mạnh Tiểu Bắc ở sau lưng anh, lặng lẽ cọ cọ cằm lên bả vai anh: “Cha nhìn bác gái kia ạ?”

Ngay lập tức Thiếu Đường trào lên cơn khó chịu, hỏi ngược lại: “Ông đây chỉ nhìn vài cái, lúc bây vẽ bây nhìn bao lâu hử?”

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Vẽ hơn ba tiếng đồng hồ ạ.”

Thiếu Đường: “Suốt thời gian dài như vậy người ta không mặc quần áo hay là lúc đó bây tưởng tượng ra rồi vẽ?”

Mạnh Tiểu Bắc: “Nào có tưởng tượng gì, có như nào vẽ như vậy ạ! Đây là vẽ người thật mà, cả phòng có tới mấy chục người lận, cha đừng nghĩ lung tung.”

Thiếu Đường giận: “Ông đây không hiểu gì về nghệ thuật sất, song ông biết bọn bây đều vẽ cơ thể người thật.”

Mạnh Tiểu Bắc dỗ: “Bác gái đã năm mươi tuổi rồi, hoàn toàn không đẹp bằng cha! Bọn con không mời được người mẫu trẻ tuổi, người tới làm mẫu toàn là cụ già ở ngoại thành, cha thả lỏng cái đi nào!”

Thiếu Đường hầm hừ: “Lần sau khỏi phải vẽ người khác, bây vẽ cha là được, cha không để cho bây vẽ đấy chắc?”

Thiếu Đường dửng dưng quăng câu đó vào mặt Tiểu Bắc, quay đầu ngạo nghễ bỏ đi. Mạnh Tiểu Bắc nhìn bộ dạng Thiếu Đường, ôi chao, sao mà hẹp hòi ghê, giận cậu rồi kìa!

Thiếu Đường đi từ trường học ra, đi ra ngõ nhỏ, đứng ở trên đường cái, hứng gió hút thuốc, lúc này mới sờ sờ ngực, từ trong túi áo lấy ra chiếc nhẫn, đeo lại trên tay.

Mạnh Tiểu Bắc ngu ngơ giờ mới phát hiện ra: “Ơ, vừa rồi cha tháo ra ạ…”

Thiếu Đường: “Ừ.”

Chẳng cần phải giải thích.

Một lúc lâu sau, Mạnh Tiểu Bắc nói: “Con không sợ người khác biết, chẳng có gì phải sợ cả.”

Thiếu Đường gàn: “Chờ bây tốt nghiệp đại học rồi hãy nói lời này. Giờ không được, bây là sinh viên, trường học vẫn ảnh hưởng rất lớn tới bây.”

Thiếu Đường đã nghĩ rất thấu đáo rõ ràng rồi, con trai anh đang ngày một trưởng thành, anh không thể cứ dùng dằng kéo dài, lợi dụng chức danh cha – con này mãi được. Những chuyện cần làm, anh sớm muộn cũng phải giải quyết. Anh nhất định sẽ phải đối mặt với những phong ba bão táp cùng tất cả những lời mắng nhiếc trách móc, anh không thể để cho Mạnh Tiểu Bắc thay mình gánh chịu. Dẫu vài năm tới có như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ phải bảo vệ con anh, không để Tiểu Bắc chịu bất cứ tổn thương nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện