iêu Nhượng và Thẩm Ý cùng nhau chạy ra khỏi trường, tới khi cách chừng hai trăm mét mới dừng lại, cậu quay đầu nhìn thử: “Được rồi, giờ thì chẳng còn ai bắt chúng ta về đâu.”
Thẩm Ý rút tay về, lúc này cậu mới nhận ra bản thân vừa nắm chặt lấy tay cô, có phần ngượng ngùng nên khẽ hắng giọng, “Ban nãy cậu chạy nhanh quá.”
Thẩm Ý nghe cậu nói mà cạn lời. Bị cậu lôi kéo như thế, có thể không chạy nhanh sao? Cô sợ chỉ cần vừa chậm một nhịp là sẽ bị Tiêu Nhương quăng ngã xuống.
Nghĩ rồi cô quay đầu nhìn lại, không thấy mấy người nhóm Dương Việt Âm ở gần đây, chẳng biết là chạy tới chỗ nào rồi, trong điện thoại cũng không có tin nhắn gì. Mấy đứa tụi nó đi chơi riêng không đợi mình sao? “Tóm lại là, chúng ta phối hợp rất tốt, thành công trốn thoát!” Tiêu Nhượng giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía Thẩm Ý, dùng ánh mắt ra hiệu.
Thẩm Ý chẳng muốn để ý tới cậu, lại không khống chế được tay mình, sau vài giây, khẽ nhấc tay lên, nhanh chóng đập một cái vào tay cậu.
Tiêu Nhượng hài lòng thỏa mãn, lúc này mới nhìn chung quanh: “Thơm thế nhỉ.”
Con phố phía ngoài trường học này vốn có rất nhiều cửa hàng tạp hóa, đến buổi tối lại có thêm mấy chiếc xe đẩy nhỏ rồi quán vỉa hè, lúc này đâu đâu cũng là những học sinh trốn chạy thành công như bọn họ, trong không khí tràn ngập mùi thơm của mực xiên nướng, đồ xiên nướng, khoai tây cay, phở xào, vv…….
“Tôi thấy hơi đói, cậu có muốn ăn gì không?”
Tiêu Nhượng chẳng đợi Thẩm Ý trả lời, đã nói: “Cậu đợi ở đây, tôi đi mua ít đồ ăn vặt, sẽ về nhanh thôi!”
Thẩm Ý nhìn cậu chạy thẳng về quán nhỏ ở phía đối diện, cô gần như không dám tin vào mắt mình.
Người nổi tiếng làm sao lại có thể tùy ý như vậy? Trực tiếp đi mua đồ ở quán lề đường? Cậu ta không sợ bị người khác nhận ra?!
Vừa nghĩ vậy thì đã thấy Tiêu Nhượng kéo mũ lên bước vào quán, hôm nay cậu không mặc đồng phục mà đang mặc một chiếc hoodie màu xám kết hợp với quần jean màu xanh, nhấc hai tay lên kéo mũ áo lên đầu, đứng ở trước quán xoay người nói gì với ông chủ quán.
Thẩm Ý căng thẳng nhìn cậu, chỉ sợ bị lộ tẩy. Nhưng có lẽ là ánh đèn ở quán quá mờ, hoặc là những người chung quanh đều đang bận rộn với công việc của mình nên thật sự chẳng ai chú ý tới cậu, không mất nhiều thời gian cô đã thấy Tiêu Nhượng bưng đồ ăn về.
“Nào, nếm thử xem, cái này là khoai tây cay. Tôi thích nhất quán này, lúc đi làm cũng thường xuyên nhớ nó đến mất ngủ!”
Trong bóng đêm, cậu bạn còn đang trùm mũ, chỉ để lộ gương mặt tuấn lãng. Trong tay là cái cốc giấy màu trắng ú ụ khoai tây được cắt thành từng lát, vỏ ngoài đã rán sơ vừa hơi cháy lại giòn giòn, mặt trên được xối dầu ớt và nước dấm, còn rắc thêm thì là, chỉ cần ngửi là đã cảm nhận được vị cay ê ẩm.
Tiêu Nhượng dùng cái tăm xiên một phát, bỏ một hơi cho vào miệng, thở dài đầy thỏa mãn, “Chính là hương vị này, thật tuyệt, không nói ngoa đâu, tôi sẵn sàng kết hôn với ông chủ vì miếng ăn này!”
Thẩm Ý lập tức nhìn về phía đối diện, ông chủ là một người đàn ông trung niên hình thể hơi mập, đeo tạp dề đỏ, ông ấy cũng không biết mình vừa có một người chồng chưa cưới vị thành niên là ngôi sao lớn.
Tiêu Nhượng thấy Thẩm Ý vẫn chưa động, lại hỏi thêm một lần: “Cậu không ăn sao? Quán này làm ngon lắm, trước đây cậu ăn thử chưa? Tôi còn lấy cả que xiên cho cậu nè!”
Thẩm Ý không thích ăn quán lề đường, cô luôn lo sợ những chỗ này mất vệ sinh, trước đây chỉ đi theo Quan Việt Việt mua hai lần, cũng chưa từng ăn khoai tây cay ở quán này. Tuy rằng hoàn cảnh hiện tại khiến cô rất sợ bị mọi người phát hiện, nhưng Tiêu Nhượng đã mời nhiều lần, cô đành phải cầm que xiên, xiên một miếng bỏ vào miệng, khẽ cắn một cái, Thẩm Ý nhất thời sửng sốt.
Vỏ ngoài xốp giòn, bên trong lại mềm mềm, sau khi nuốt xuống trong miệng toàn là vị cay tê chua chua, thật sự rất là ngon!
Tiêu Nhượng bắt gặp biểu cảm của cô là biết ngay, cậu đắc ý nhướng mày, “Thế nào, tôi nói không sai chứ?”
Thẩm Ý không để ý tới cậu, cô lại xiên một miếng, Tiêu Nhượng không chịu kém cạnh, cậu cũng xiên một miếng, hai người cứ thế đứng bên đường, cậu một miếng tôi một miếng, thậm chí chẳng có thời gian để nói, chẳng mấy chốc cốc khoai tây cay đã thấy đáy.
Tiêu Nhượng: “Ợ, cậu ăn nữa không?”
Thẩm Ý: “Tôi no rồi.”
Tiêu Nhượng: “Tôi cũng no rồi, tôi đã ăn một phần trước giờ tự học buổi tối.”
Thẩm Ý: “……….”
Cô thật sự cảm thấy hoang mang, “Chẳng phải ngôi sao như mấy cậu đều ăn uống điều độ à? Sao cậu ăn nhiều thế?”
Tiêu Nhượng chớp chớp mắt, “Người ta cần ăn uống điều độ, còn tôi thì không. Tôi còn đang tuổi ăn tuổi lớn mà!”
Thẩm Ý: “……….” Hình như cũng có lý! Dù gì thì Tiêu Nhượng mới có 17 tuổi!
Tiêu Nhượng nói tiếp: “Nhưng mà cậu nói cũng không sai. Những người nổi tiếng trong ngành, đặc biệt là các nữ minh tinh thật sự rất khổ sở, tôi chưa gặp được mấy người ngày thường có thể ăn no. Cậu biết Chu Bội Bội không? Chị ấy là nữ minh tinh tự hạn chế bản thân nhất mà tôi từng thấy, châm ngôn của chị ấy chính là nữ diễn viên không có quyền ăn no! Sau 30 tuổi, từng miếng thịt cho vào miệng sẽ trở thành tội đồ trên cơ thể, dù có nỗ lực gấp ba lần trên máy chạy bộ cũng không thể giảm được mỡ. Chị ấy đã từng vì kiểm soát vóc dáng của mình mà 5 năm liền không ăn những thực phẩm thiết yếu*!”*Thực phẩm thiết yếu hay thực phẩm cơ bản là các loại lương thực, thực phẩm được con người dùng làm thức ăn thường xuyên và với số lượng lớn, mang tính ổn định, lâu dài và bản thân các loại thực phẩm này cấu tạo thành một thành phần không thể thiếu của chế độ ăn uống và là các món chính trong bữa ăn hàng ngày.Thẩm Ý hồi tưởng lại khuôn mặt xinh đẹp của Chu Bội Bội, cô nhất thời hiểu ra tại sao người phụ nữ ấy có thể nổi tiếng nhiều năm như vậy mà vẫn đứng sừng sững chưa ngã, “Tôi biết chị ấy, cậu còn cùng chị ấy đóng ‘Thịnh tiểu thư’.”
“Đúng rồi, cậu xem bộ phim đó chưa? Cậu thấy tôi diễn thế nào?”
“Có xem một chút……. Mẹ tôi rất thích xem.”
Đối với vị lớp trưởng có hành vi không thực sự ủng hộ cho sự nghiệp của bạn học, Tiêu Nhượng chỉ biết nhún vai, “Thị trường bây giờ không tốt, cũng không có kịch bản hay, tuy rằng bộ phim này có rất nhiều chi tiết não tàn, nhưng nhìn chung cũng không tệ.”
“Não tàn?”
“Cậu không cảm nhận được sao? Trên mạng phải có đến mấy chục vạn bình luận chê bai, phần Thịnh Khai lột xác cài quá nhiều quảng cáo………”
Thẩm Ý có biết chi tiết này, Dương Việt Âm từng cho cô xem qua, là một phần trong nội dung bộ phim “Hoa viên của Thịnh tiểu thư”, nhân vật nữ chính Thịnh Khai được nam chính phú hào cải tạo có màn lột xác lớn, đây rõ ràng là một phần thể hiện tính Mary Sue, dẫu biết rằng đây chỉ là cường điệu làm quá, nhưng trong phim lại cài cắm toàn các mỹ phẩm rồi đồ trang điểm là nhãn hiệu nội địa ổn định giá.
Cảnh này đã bị chụp màn hình lại, sau đó được chia sẻ rất nhiều trên Weibo với con số lên tới 40 vạn lần, cư dân mạng chế nhạo: “Kẻ có tiền mà để bạn gái mình dùng loại mỹ phẩm này sao? Dior, Lancôme, Chanel nhà chúng iem không xứng có tên!”
“Giả quá, thật sự là giả quá! Làm thế nào có thể để những thứ này xuất hiện trong nhà nam chính được thiết đặt hình tượng hào môn, bây giờ cài cắm quảng cáo toàn không chịu động não, ngu đến mức sỉ nhục khán giả!” Tiêu Nhượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ngay cả lúc chúng tôi đang quay, chính chị Bội Bội còn phàn nàn, bình thường chị đây cũng không dùng đến mấy thứ này.”
Thẩm Ý chớp mắt, im lặng vài giây rồi nói với giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Điều này cũng dễ hiểu mà, hiện tại công việc kinh doanh không được tốt, Đạo Minh Tự còn phát tiền xu trong game cho Sam Thái*, tiền của nam chính cũng chẳng phải là gió thổi mà thành.”
*Một cảnh trong “Vườn sao băng” bản 2018, bộ phim từng bị coi là thảm họa remake phim truyền hình kinh điển khi thay đổi các tình tiết cùng diễn xuất yếu kém của dàn diễn viên non trẻ.
Hai người nhìn nhau rồi cùng lúc bật cười.
Trong tiếng cười, bọn họ tiến về phía trước. Làn gió đêm phả vào mặt, Thẩm Ý cảm thấy bước chân của mình dường như cũng giẫm vào gió, có một loại cảm giác thư thái bay bổng.
Cô cùng Tiêu Nhượng trốn học, còn ăn chung một phần quà vặt ở lề đường, nếu đổi lại là mấy tháng trước, cô cũng chẳng có cách nào tưởng tượng ra chuyện này.
Giống như từ ngày khai giảng đó, cô đụng phải cậu trèo tường vào, mọi thứ bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát.
Cô trộm nhìn sang phía bên cạnh, cậu thiếu niên vo chiếc cốc giấy thành một cục, ném về phía trước như tên bắn rồi đập vào thùng rác. Cậu ấy hét lên với vẻ hài lòng, trông chẳng khác nào một cậu chàng 17 tuổi bình thường, nhưng rồi cô lại nghĩ tới nam diễn viên đi giày da mặc vest hưởng hết mọi vinh quang trên thảm đỏ.
Cuộc sống vốn bình lặng êm đềm như nước của cô, bởi vì cậu ấy mà bắt đầu không còn như xưa…………
Rẽ ngoặt đến một con đường lớn hơn, Thẩm Ý lại do dự. Có nên tiếp tục đi cùng Tiêu Nhượng? Thật lạ lùng, có phải mình nên chủ động nói lời tạm biệt………
“Ơ, bên kia có chuyện gì vậy?” Tiêu Nhượng chợt nói.
Phía trước bên tay phải là một khu vực trò chơi rất lớn, ngày thường có rất nhiều học sinh tụ tập gần đó, tối nay lại càng nhốn nháo. Nhưng sự náo nhiệt này không đến từ khu vực đó, mà ở cổng khu. Bảy, tám người quây thành vòng tròn, ở chính giữa là một chiếc máy nhảy*, trái phải mỗi bên một người, đang nhiệt tình nhảy múa theo điệu nhạc.
*Máy nhảy được ra mắt tại Nhật Bản vào năm 1998 và sau đó lan sang Đài Loan. Ở Trung Quốc đại lục, cỗ máy nhảy vẫn đang trong quá trình phát triển. Cỗ máy khiêu vũ đầu tiên được gọi là Dance Dance Revolution trong tiếng Anh, được dịch theo nghĩa đen là Cuộc cách mạng khiêu vũ, hoặc viết tắt là DDR. Đây là trò chơi thuộc thể loại nhịp điệu âm nhạc. Điểm khác biệt lớn nhất so với trò chơi điện tử truyền thống là trò chơi điện tử truyền thống sử dụng cần điều khiển từ xa và các nút hoặc tay cầm bốn nút, trong khi máy nhảy sử dụng chân của người chơi để hoàn thành trò chơi.Đó là một đôi nam nữ tầm 17, 18 tuổi, người con trai mặc áo sơ mi quần đen, dáng người gầy gò, người con gái mùa này vẫn còn mặc váy ngắn, đôi chân mảnh như cây đũa. Hai người này quả thực rất đáng để thưởng thức, nhảy đẹp, động tác gọn gàng, tóc bay phấp phới, trong âm thanh va chạm nhịp nhàng của kim loại, họ không ngừng khơi dậy sự hứng thú lẫn ngưỡng mộ từ những người đến xem.
Thẩm Ý cũng không kiềm được mà tán thưởng: “Thật là đỉnh.”
Tiêu Nhượng gật đầu, “Đỉnh thật, là người của trường bọn mình sao?”
“Bạn nữ thì tôi không biết, nhưng bạn nam thì đúng. Cậu ta là Kiều Diệp, học sinh lớp 15 ban năng khiếu. Lần trước từng biểu diễn ở bữa tiệc cuối năm, nhưng lúc ấy cậu không có mặt.”
Nhìn cô giới thiệu với vẻ rất nghiêm túc, cứ như thể đây là nhân vật có lai lịch thần thánh gì. Tiêu Nhượng nhíu mày, “Chỉ từng biểu diễn một lần mà cậu đã ghi nhớ?”
Thẩm Ý không rõ vì sao cậu lại hỏi như vậy, “Ừm, Quan Việt Việt và Dương Việt Âm đều từng kể về cậu ta cho tôi, cậu ta ở trường còn rất nổi danh, được coi là một trong số các hot boy.”
“Hot boy? Còn là một trong số đó? Trường tụi mình có mấy hot boy? Tôi có nằm trong đó không?”
Thẩm Ý cảm thấy hình như cậu bạn bỗng nhiên rất quan tâm tới vấn đề này, đúng là kỳ lạ, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Tôi không biết. Thời điểm bọn họ bình chọn, đã nhắc đến rất nhiều người, tôi không tham gia, chỉ biết là có mấy người có số phiếu bầu rất cao, Kiều Diệp cũng nằm trong số đó. Về phần cậu, cậu không phải hot boy……..”
Lần này Tiêu Nhượng thực sự bị sốc. Dù sao thì mình cũng được tính là một ngôi sao lưu lượng, tiểu sinh thần tượng, tại sao trong trường bầu hot boy mà không nhắc đến mình được? Chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì sau này mình làm sao lăn lộn trong ngành? Còn mặt mũi đâu mà làm người? Mấy người bên bộ phận tuyên truyền không viết huyết thư kiểm điểm thì chẳng xong với mình đâu!
Thẩm Ý: “Hot boy là một giống loài, cậu là một loài khác. Cả trường ai cũng quan tâm đến cậu nên………. gọi cậu là Hoàng tử.”
Nói xong hai người đồng thời trầm mặc.
Một lúc sau, Tiêu Nhượng quay đầu cười, ra vẻ miễn cưỡng nhưng lại giống như đang thầm đắc ý, “Thôi bỏ đi. Tôi sẽ miễn cưỡng chấp nhận cách gọi này.”
Lúc này hai người kia cũng kết thúc điệu nhảy, màn hình hiển thị kết quả, bên phải Win bên trái Lose, hóa ra là bọn họ đang thi đấu.
Bạn nữ bước xuống khỏi máy nhảy, tức giận nói: “Được, tôi thua, cậu lợi hại lắm. Đúng là chẳng có phong độ gì cả, đàn ông con trai mà cũng không biết nhường nhịn con gái.”
Đám người vây xem cười vang, có chàng trai mặc áo sơ mi đen nói một câu: “Người đẹp đừng nóng, để tôi báo thù cho em!”
Nói rồi cậu ta bước lên máy nhảy, cùng vị hot boy vừa chiến thắng liếc nhau, cả hai lại bắt đầu một vòng tranh tài mới.
Bởi vì mọi người vừa được kinh qua một trận đấu vũ sắc màu, ai cũng cho là lần này sẽ y hệt, ai ngờ trong khi Kiều Diệp vẫn sử dụng kỹ thuật nhảy đẹp trai chết người thì cậu nam áo sơ mi đen lại chỉ khua khoắng hai tay, mọi người cứ nghĩ là anh bạn này đầu hàng, nhìn kỹ mới phát hiện không phải.
Quy tắc của cỗ máy nhảy là người chơi vung tay vung chân theo hướng dẫn trên màn hình, nhưng thực tế cách chấm điểm của nó cũng không khoa học lắm. Có đôi lúc nhảy chẳng ra sao nhưng chỉ cần tay chân đúng phương hướng là cũng có thể đạt được điểm cao, vì thế có rất nhiều người đã dùng thủ thuật lười biếng. Hiện tại chính là như vậy, Kiều Diệp tuân thủ chỉ thị nhưng vẫn đảm bảo sự uyển chuyển về mặt vũ đạo, cậu áo sơ mi đen thì không, thậm chí còn giẫm thẳng vào chỗ giao nhau giữa nút Lên và Xuống, làm như thế thì dù máy có chỉ về hướng nào thì cậu ta cũng chỉ cần dùng ít sức là đã đạt được điểm, thậm chí cậu ta còn chẳng cần di chuyển bàn chân.
Gian lận! Đây tuyệt đối là gian lận!
Thẩm Ý nhìn mà tức, “Tại sao lại có người như vậy? Nếu tôi là Kiều Diệp, sẽ không thèm đấu với cậu ta! Người này chẳng có chút gì gọi là tinh thần thi đấu cả!”
“Cậu nghiêm túc ghê, cậu thật sự cảm thấy biết nhảy là lợi hạ hả?” Tiêu Nhượng nói, “Nhưng tôi lại thấy cậu mới là người lợi hại, bọn họ chắc cũng nghĩ như tôi, cậu học rất giỏi! Từ nhỏ tôi đã bội phục những người học giỏi.”
Thẩm Ý lắc đầu, “Tôi chỉ học vẹt thôi, không có gì lợi hại đâu. Nếu những người khác cũng sẵn sàng chăm chỉ như tôi, họ cũng có thể học tốt. Song, vũ đạo lại không giống thế. Những người như họ, tôi không thể học theo được.”
Cậu không ngờ là cô lại nói vậy, lời của cô khiến cậu kinh ngạc.
Nhưng Thẩm Ý chỉ nói những lời thật lòng. Hồi bé cô từng học vẽ tranh, biểu hiện lại thường thường, sau này việc học nặng dần nên cũng từ bỏ, nên càng chẳng cần bàn tới chuyện ca hát nhảy múa. Cô vẫn cảm thấy, mọt sách chỉ là một kẻ vô vị, không thể so được với những bạn nữ đã xinh đẹp còn đa tài đa nghệ.
Một ván nữa lại kết thúc.
Vẫn là bên phải Win, bên trái Lose. Cậu áo sơ mi đen dùng mánh khóe mà vẫn thua, trong những tiếng la ó của thiên hạ, cậu chàng chỉ biết chạy trối chết.
Tiêu Nhượng đột nhiên nói: “Này, có muốn xem một trận đấu chân chính không?”
HẾT CHƯƠNG 16
Danh sách chương