Vì giật mình, Thẩm Ý suýt nữa thì đứng bật dậy.
Cái, cái tình huống gì đây? Sao tự nhiên lại muốn gọi video? Chả lẽ mình vừa thể hiện rất có hứng thú với tạo hình của cậu ta sao? Làm gì có!
Theo bản năng cô muốn từ chối. Sự tu dưỡng của một học sinh ngoan đã nói cho cô biết, nơi đây là lớp học, hiện tại đang là thời gian lên lớp, lén lút nhắn tin qua QQ đã là chuyện không đúng rồi, nếu còn gọi video thì đúng là tội ác tày trời.
Nhưng nhìn ảnh đại diện là chiếc mũ lưỡi trai hiện trên màn hình, cô không thể nào ấn xuống nút từ chối. Đấu tranh mất một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn lấy tai nghe ra cắm vào, sau đó nhìn trái ngó phải như tên trộm, hít sâu một hơi rồi mới ấn nghe.
Thứ đầu tiên xuất hiện trên màn hình chính là gương mặt tươi cười xán lạn của Tiêu Nhượng. Hôm nay ở Gia Châu trời mưa dầm kéo dài, nhưng thời tiết bên cậu rất đẹp, ánh nắng chói chang chiếu vào khuôn mặt ấy, khiến nụ cười của cậu còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
“Cậu nghĩ lâu thế, tôi cứ tưởng cậu sẽ từ chối tôi.”
Tai nghe là loại nút tai mềm, giọng nói của cậu thông qua đó truyền đến, có phần khang khác lại thêm tiếng ồn, giống như một dòng điện nhỏ truyền vào ốc tai cô.
Thẩm Ý khẽ run lên, nhẹ đến mức khó có thể phát hiện.
Chuyện gì đây? Sau bốn ngày mới nhìn thấy Tiêu Nhượng, khi được nghe giọng nói của cậu, tự nhiên cô lại có xúc động muốn chạy trốn………
Cố gắng ổn định lại cảm xúc, Thẩm Ý nhận ra bản thân đã im lặng quá lâu. Vừa định lên tiếng thì lại ý thức được một điều, cô có thể đeo tai nghe nghe cậu nói chuyện, nhưng chỉ cần cô mở miệng thì sẽ bị mọi người phát hiện.
Làm sao bây giờ? Thẩm Ý có phần sốt ruột, đôi mắt đảo lung tung tìm kiếm trên mặt bàn. Bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, cô với lấy vở nháp, lật tới một trang giấy trắng, dùng bút đánh dấu viết một dòng chữ, sau đó giơ lên trước màn hình: Tôi sợ bị mọi người nghe thấy.
Ban đầu Tiêu Nhượng còn không hiểu hành động của Thẩm Ý, đợi khi ghé sát vào màn hình mới nhận ra cô vừa viết gì: “Ờ phải ha, tôi quên chuyện cậu đang tự học trên lớp. Thầy giáo có ở đó không?”
Cô lắc đầu, cậu ngẫm lại thấy cũng đúng: “Thầy giáo mà ở trên lớp thì sao cậu dám để ý đến tôi, đúng không?”
Cậu ta lại trêu chọc mình.
Thẩm Ý mới không thèm quan tâm, bởi vì điều cậu ta nói là sự thật. Nếu thầy cô có ở đây thì cô đời nào động tới điện thoại.
Tuy nhiên, nói vậy thì sẽ chẳng có cơ hội gọi video này rồi……….
Trên màn hình, Tiêu Nhượng một tay cầm điện thoại, cánh tay cậu dài, hơn nửa thân người đều xuất hiện trên màn hình. Cậu hẳn đang ở ngoại thành, có thể lờ mờ nhìn thấy khung cảnh cây cỏ phía sau, nhưng Thẩm Ý không có lòng dạ chú ý đến điều đó, cô chỉ tập trung vào khuôn mặt của Tiêu Nhượng.
Thất Trung có yêu cầu nhất định đối với đầu tóc của nam sinh, tổng kết thành mười sáu chữ như sau: “Trước không chạm vào lông mày, sau không dài qua cổ, hai bên không che tai, không che thái dương”. Tiêu Nhượng bởi vì tính đặc thù của công việc phải thường xuyên thay đổi kiểu tóc nên cũng không tuân theo yêu cầu này, song mỗi lần cậu tới trường đều là mái tóc ngắn đơn giản thoải mái. Nhưng hiện tại, nhìn bộ dạng của cậu đã thay đổi hoàn toàn.
Mái tóc dài đen nhánh được cài ngân quan* trên đỉnh đầu, đuôi tóc xõa ra đằng sau, để lộ hàng lông mày anh khí. Xuống chút nữa là cẩm bào trắng bạc chói mắt, chất liệu làm cẩm bào nhìn qua có vẻ rất tốt, cổ tay và vạt áo thêu hoa văn tối màu, đai lưng màu đen có đường vân trang trí, thắt quanh vòng eo rắn rỏi, trên đầu vai khoác một chiếc áo choàng xanh đen.
Trong núi có gió thổi áo choàng bay phất phới, khiến cậu trông giống một hiệp khách trẻ oai hùng, khí phách.
Tiêu Nhượng nhìn thấy ánh mắt của cô: “Sao thế?”
Thẩm Ý lí nhí hỏi: “Đây là tạo hình mới của cậu?”
Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, Tiêu Nhượng vốn chẳng nghe rõ, chỉ từ khẩu hình đoán được ý của cô, cậu mỉm cười đắc chí: “Suýt nữa thì quên chính sự. Thế nào, có phải rất tuấn tú không? Tiểu gia hiện tại là: ‘Một kiếm chuyển động núi, lục thủy trông về Trường An’ thiếu hiệp Tạ Trường Sinh — A, kiếm của ta đâu?”
Cậu tìm được kiếm của mình, khoe khoang trước màn hình, Thẩm Ý chỉ kịp nhìn thấy hoa văn nổi trên vỏ kiếm.
Đúng là rất đẹp trai.
Thẩm Ý nhìn cậu thiếu niên đầy sức sống trước mắt, trong lòng có phần phức tạp. Bốn ngày trước, cậu còn mặc áo hoodie thi nhảy với người khác ở ngoài trường. Bốn ngày sau, cậu đã biến thành hiệp khách giang hồ đeo kiếm cưỡi ngựa, sống trong thế giới mà cô vốn không hiểu.
Quan Việt Việt nói không sai, cùng là học sinh lớp mười hai nhưng người với người thật sự khác biệt.
Tiêu Nhượng đang dương dương tự đắc, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, có người từ phía sau nhấc áo choàng của cậu lên rồi che lên người cậu. Tiêu Nhượng bị đánh úp không kịp phản ứng, vừa giãy dụa vừa hỏi: “Ai! Ai đánh lén bổn thiếu hiệp!”
“Thiếu hiệp, ngài vào hình rồi. Đạo diễn Ngô để ta tới mời ngài chuyển vị trí ra chỗ khác.”
Tiêu Nhượng kéo áo choàng xuống xem thử, hoá ra là đạo diễn hiện trường, cậu cười hì hì nhìn ông. Ở phía xa, đạo diễn Ngô ngồi sau máy theo dõi, có chút bất lực nhìn cậu.
Tiêu Nhượng lè lưỡi: “Xin lỗi xin lỗi, cháu tránh ngay đây ạ.”
Hôm nay đoàn phim lấy cảnh ở vùng ngoại thành, vừa rồi cậu nghe điện thoại ở ngay gần đó, tưởng rằng đã trốn đủ xa, nhưng không ngờ vòng tới vòng lui lại vẫn vào ống kính. Tiêu Nhượng chưa bao giờ phạm phải lỗi này, nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Cậu rút lui sang một bên, đạo diễn hiện trường lại đi theo: “Này, sao cháu không lên xe nghỉ ngơi đi? Chú thấy tổ lấy cảnh cũng phải một giờ nữa mới có thể quay xong, cháu không cần đợi ở đây, đi ngủ một giấc, đoạn sau toàn là cảnh của cháu đấy.”
Tiêu Nhượng là diễn viên chính, lại là ngôi sao nổi tiếng, có xe chuyên dụng riêng. Lúc dựng cảnh, tổng giám nghệ thuật cũng sẽ cố gắng hết sức để sắp xếp tất cả các cảnh quay có cậu, tránh cho cậu ở hiện trường đợi lâu mà không vui (cậu cũng không chấp nhận thời gian làm việc của mình bị lãng phí như vậy). Nhưng cũng không có chuyện hoàn toàn không phải chờ đợi, thông thường vào lúc này các diễn viên nổi tiếng đều sẽ vào trong xe để nghỉ ngơi, khi nào cần quay thì mới đi ra thay vì cứ đứng chờ bên ngoài.
Đúng là lúc nãy Tiêu Nhượng muốn lên xe chuyên dụng, tuy nhiên sau khi nhận được tin nhắn của Thẩm Ý thì quên mất, cậu chỉ mải đứng ở một bên nói chuyện với cô. Nghĩ đến đây, cậu liếc mắt nhìn điện thoại. Lúc đạo diễn hiện trường đến làm phiền, cậu suýt thì ném điện thoại đi, cũng may là chưa tắt video call.
Chú đạo diễn cũng trông thấy ánh sáng từ điện thoại, ai ngờ vừa nhìn qua, Tiêu Nhượng đã che kín màn hình. Bộ dạng cảnh giác ngược lại khơi dậy trí tò mò của ông: “Đang nói chuyện với ai thế? Ra vẻ thần thần bí bí còn không cho xem, chẳng lẽ là……… cô gái cháu thích?”
Giọng điệu của ông đầy sự trêu ghẹo. Không biết vì sao vừa nghe những lời này, Tiêu Nhượng nhất thời hoảng loạn, vô thức nói: “Chú nói gì vậy, cháu đang nói chuyện công việc. Chuyện công việc, đạo diễn Hạ chú cũng muốn nhìn sao?”
Tất nhiên là đạo diễn Hạ không muốn xem rồi. Vốn dĩ ông chỉ thuận miệng nói chứ không có ý gì, nếu Tiêu Nhượng phản ứng như bình thường thì cho qua. Nhưng nhìn bộ dạng chột dạ của cu cậu, ông chỉ nhướng mày, tỏ vẻ ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra.
Công việc? Chỉ cần biểu hiện vừa rồi của thằng nhóc khi nhìn vào điện thoại, có ma nó mới tin là chuyện công việc!
Thật vất vả mới đuổi được đạo diễn Hạ đi, Tiêu Nhượng tiếp tục nhìn lên màn hình, Thẩm Ý vẫn ở đó, nghĩ đến chuyện cô đã nghe thấy hết những lời vừa rồi, cậu nhỏ giọng nói: “Không có gì đâu, tôi với chú đạo diễn này rất thân, trước đây từng hợp tác một lần nên chú ấy rất thích trêu tôi…….”
Cậu vừa nói vừa ảo não. Sao đúng lúc đấy lại bị đạo diễn Hạ nhìn thấy? Nếu đổi thành người khác trong đoàn phim thì không ai đùa với mình như thế.
Thẩm Ý sẽ nghĩ như thế nào chứ…….…
Đang thấp thỏm bất an, bỗng nhiên nghe được Thẩm Ý nói: “Bên cạnh cậu chính là trường quay sao?”
Bây giờ cô không viết chữ nữa mà trực tiếp hỏi cậu, giọng nói vẫn lí nhí như mèo con, phải cố gắng lắm cậu mới nghe rõ được.
Tiêu Nhượng nhìn vào màn hình mà sửng sốt, giờ cậu mới phát hiện gương mặt đỏ ửng của Thẩm Ý, cô khẽ cắn môi dưới, cố làm ra vẻ lạnh nhạt như không có việc gì.
Cậu lập tức hiểu ra, phối hợp theo: “Phải. Tôi đang ở ngay bên cạnh. Bọn họ đang quay, cậu muốn xem thử không?”
Thẩm Ý gật đầu, Tiêu Nhượng chuyển từ cam trước sang cam sau, quả nhiên cậu đang ở trong một rừng cây. Phía trước là một khoảng đất trống, có giá đỡ ba chân, camera, ray trượt hỗ trợ quay phim. Có hai diễn viên mặc trang phục võ hiệp giống Tiêu Nhượng đang quay phim, biểu hiện của bọn họ đều rất nhập tâm, người con trai nắm lấy tay người con gái, cả hai xảy ra tranh chấp kịch liệt.
Đối diện là khu vực đất trống được đặt máy quay, có khoảng 20 nhân viên hiện trường đang vây quanh, tất cả đều đang theo dõi bọn họ.
Thẩm Ý không chú ý đến tin tức giải trí, sau khi lên cấp ba cô cũng rất ít xem tivi. Cho nên đây vẫn là lần đầu tiên cô được thấy như thế nào gọi là hiện trường quay phim, không khỏi cảm thấy mới mẻ lẫn tò mò, lấy vở nháp ra viết: “Hoá ra trường quay có nhiều người như vậy? Đông thế này cũng có thể diễn được sao?”
Nếu bị nhiều người nhìn như vậy, nhất định cô sẽ khẩn trương muốn chết, có khi còn quên cả lời thoại, chứ đừng nói là đóng phim.
“Đương nhiên. Hiện trường lúc nào cũng có rất nhiều người, trong một số cảnh quay lớn còn có tầm mấy trăm người. Đã là diễn viên thì phải vượt qua được khó khăn này.” Tiêu Nhượng nói.
Dừng một chút, cậu nửa thật nửa đùa bổ sung: “Hơn nữa, tạo hình vừa rồi của tôi là tuyệt mật nhé, cậu không thể tiết lộ ra bên ngoài, nếu không tôi lại bị bà chị bên bộ phận tuyên truyền mắng đấy.”
Thẩm Ý gật gật đầu, trong đầu lại lóe lên một suy nghĩ.
Nếu những thứ này không thể tiết lộ ra ngoài, vậy cậu ấy cho mình xem, có phải điều đó có nghĩa là………. cậu ấy rất tin tưởng mình?
Hai người im lặng một lát, Thẩm Ý đột nhiên viết: “Vậy là cậu nhận phim võ hiệp. Tôi thấy fans của cậu có vẻ ngạc nhiên lắm, họ đều nghĩ rằng cậu sẽ tiếp tục đóng phim thanh xuân.”
“Chuyện này hả, đáng nhẽ tôi cũng định nhận kịch bản thanh xuân vườn trường. Cậu biết đấy, các vai của thể loại phim này cũng trạc tuổi tôi. Từ mấy tháng trước phòng làm việc đã tự chọn cho tôi một vai nam chính, nhưng sau lại không vừa ý lắm. Phải xem kịch bản, lịch trình, đội ngũ chế tác. Sàng lọc một hồi thì không còn nhiều nữa, vào thời điểm ấy thì bộ phim thanh xuân kia là phù hợp nhất.”
Thích hợp vào lúc ấy, nhưng sau này lại không phù hợp nữa sao?
Nói tới đây, Tiêu Nhượng hơi ngừng lại rồi mới kể tiếp: “Sau đó, tôi nhận được kịch bản này. Họ vốn tìm diễn viên khác, nhưng không thỏa thuận được hợp đồng với bên kia nên tìm đến tôi. Về cơ bản thì tôi vừa xem qua kịch bản là đã có quyết định, tôi muốn diễn vai này. Đây là vai diễn của tôi.”
Khi cậu nói lời này, cánh mũi phập phồng, ánh mắt như có ngọn lửa, giống cậu bé tìm thấy máy chơi game quý giá hay đôi giày thể thao hàng limited. Cậu có vẻ rất hào hứng, nóng lòng muốn thử.
Thẩm Ý chưa từng thấy một Tiêu Nhượng như vậy, cô quên cả việc viết chữ để hỏi, miệng thầm thì: “Nhưng mà, mọi người đều nói, bây giờ phim võ hiệp không dễ hot…………”
“Tôi không quan tâm đến những điều đó.” Tiêu Nhượng nhanh chóng trả lời lại: “Tôi vẫn còn rất trẻ, đối với nam diễn viên ở độ tuổi này mà nói tôi đã nổi tiếng đủ rồi, thế nên không cần để tâm quá nhiều về kết quả và lợi ích. Hiện tại tôi chỉ mong có thể được diễn những vai mình thích, trong quá trình quay phim học hỏi thêm, cải thiện hiểu biết lẫn kỹ năng diễn xuất, đó mới là điều tôi cần làm. Người đại diện của tôi cũng đồng ý với chuyện này.”
Cậu dừng một chút rồi nói: “Hơn nữa, từ nhỏ tôi đã thích đọc truyện của Kim Dung, một lần được đóng đại hiệp là một trong những mục tiêu vào nghề của tôi, tôi không cho phép mình bỏ qua cơ hội lần này.”
Rốt cuộc, cậu vẫn để lộ nét hồn nhiên và sự trẻ con đúng lứa tuổi, nhưng Thẩm Ý không hề có ý chê cười cậu.
Cô chỉ nghĩ, hoá ra cũng có lúc Tiêu Nhượng nghiêm túc như vậy.
Mặc dù việc học tập của cậu là một mớ hổ lốn, nhưng với những thứ mà Tiêu Nhượng yêu thích, cậu ấy lại rất tỉnh táo và lý trí.
Lúc này, Tiêu Nhượng giống với ấn tượng ban đầu của cô về cậu, như một người trưởng thành.
Hai người lại im lặng một hồi, Tiêu Nhượng nói: “Với lại, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu, tạo hình của tôi có đẹp không? Hôm qua tôi vừa khoác lác với mẹ, nói tạo hình của mình lần này con gái mà thấy đều sẽ bị mê hoặc! Cậu thì sao, có bị mê hoặc không?”
Bị, bị cậu mê hoặc?
Thẩm Ý trừng mắt nhìn cậu, thật muốn tạt một gáo nước lạnh đả kích cái tên kiêu ngạo này, nhưng cuối cùng lại ghi vào vở nháp: Đẹp lắm, chờ hình ảnh được tung ra, fan của cậu nhất định sẽ rất bất ngờ.
Cô giơ quyển vở ra trước mặt, đôi mắt sáng ngời, tỏ vẻ đây là lời ca ngợi chân thành.
Tiêu Nhượng nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên cười ra tiếng, như thể cậu nhịn rất lâu, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa: “Vừa rồi tôi đã muốn nói với cậu, thật ra cậu có thể thu nhỏ màn hình video, gõ chữ trong khung chat, không cần tốn công giơ vở. Cậu biết bây giờ cậu giống ai không? Cậu đặc biệt giống trẻ em câm điếc quay video quyên tiền, ‘Cô chú giúp con với’. Giống đến mức tôi thật sự muốn gửi tiền cho cậu!”
Thẩm Ý: “…………”
Cô ném quyển vở lên bàn. Biết ngay mà, mình không nên đối tốt với cậu ta! Mình biết mà!
HẾT CHƯƠNG 19
Cái, cái tình huống gì đây? Sao tự nhiên lại muốn gọi video? Chả lẽ mình vừa thể hiện rất có hứng thú với tạo hình của cậu ta sao? Làm gì có!
Theo bản năng cô muốn từ chối. Sự tu dưỡng của một học sinh ngoan đã nói cho cô biết, nơi đây là lớp học, hiện tại đang là thời gian lên lớp, lén lút nhắn tin qua QQ đã là chuyện không đúng rồi, nếu còn gọi video thì đúng là tội ác tày trời.
Nhưng nhìn ảnh đại diện là chiếc mũ lưỡi trai hiện trên màn hình, cô không thể nào ấn xuống nút từ chối. Đấu tranh mất một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn lấy tai nghe ra cắm vào, sau đó nhìn trái ngó phải như tên trộm, hít sâu một hơi rồi mới ấn nghe.
Thứ đầu tiên xuất hiện trên màn hình chính là gương mặt tươi cười xán lạn của Tiêu Nhượng. Hôm nay ở Gia Châu trời mưa dầm kéo dài, nhưng thời tiết bên cậu rất đẹp, ánh nắng chói chang chiếu vào khuôn mặt ấy, khiến nụ cười của cậu còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
“Cậu nghĩ lâu thế, tôi cứ tưởng cậu sẽ từ chối tôi.”
Tai nghe là loại nút tai mềm, giọng nói của cậu thông qua đó truyền đến, có phần khang khác lại thêm tiếng ồn, giống như một dòng điện nhỏ truyền vào ốc tai cô.
Thẩm Ý khẽ run lên, nhẹ đến mức khó có thể phát hiện.
Chuyện gì đây? Sau bốn ngày mới nhìn thấy Tiêu Nhượng, khi được nghe giọng nói của cậu, tự nhiên cô lại có xúc động muốn chạy trốn………
Cố gắng ổn định lại cảm xúc, Thẩm Ý nhận ra bản thân đã im lặng quá lâu. Vừa định lên tiếng thì lại ý thức được một điều, cô có thể đeo tai nghe nghe cậu nói chuyện, nhưng chỉ cần cô mở miệng thì sẽ bị mọi người phát hiện.
Làm sao bây giờ? Thẩm Ý có phần sốt ruột, đôi mắt đảo lung tung tìm kiếm trên mặt bàn. Bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, cô với lấy vở nháp, lật tới một trang giấy trắng, dùng bút đánh dấu viết một dòng chữ, sau đó giơ lên trước màn hình: Tôi sợ bị mọi người nghe thấy.
Ban đầu Tiêu Nhượng còn không hiểu hành động của Thẩm Ý, đợi khi ghé sát vào màn hình mới nhận ra cô vừa viết gì: “Ờ phải ha, tôi quên chuyện cậu đang tự học trên lớp. Thầy giáo có ở đó không?”
Cô lắc đầu, cậu ngẫm lại thấy cũng đúng: “Thầy giáo mà ở trên lớp thì sao cậu dám để ý đến tôi, đúng không?”
Cậu ta lại trêu chọc mình.
Thẩm Ý mới không thèm quan tâm, bởi vì điều cậu ta nói là sự thật. Nếu thầy cô có ở đây thì cô đời nào động tới điện thoại.
Tuy nhiên, nói vậy thì sẽ chẳng có cơ hội gọi video này rồi……….
Trên màn hình, Tiêu Nhượng một tay cầm điện thoại, cánh tay cậu dài, hơn nửa thân người đều xuất hiện trên màn hình. Cậu hẳn đang ở ngoại thành, có thể lờ mờ nhìn thấy khung cảnh cây cỏ phía sau, nhưng Thẩm Ý không có lòng dạ chú ý đến điều đó, cô chỉ tập trung vào khuôn mặt của Tiêu Nhượng.
Thất Trung có yêu cầu nhất định đối với đầu tóc của nam sinh, tổng kết thành mười sáu chữ như sau: “Trước không chạm vào lông mày, sau không dài qua cổ, hai bên không che tai, không che thái dương”. Tiêu Nhượng bởi vì tính đặc thù của công việc phải thường xuyên thay đổi kiểu tóc nên cũng không tuân theo yêu cầu này, song mỗi lần cậu tới trường đều là mái tóc ngắn đơn giản thoải mái. Nhưng hiện tại, nhìn bộ dạng của cậu đã thay đổi hoàn toàn.
Mái tóc dài đen nhánh được cài ngân quan* trên đỉnh đầu, đuôi tóc xõa ra đằng sau, để lộ hàng lông mày anh khí. Xuống chút nữa là cẩm bào trắng bạc chói mắt, chất liệu làm cẩm bào nhìn qua có vẻ rất tốt, cổ tay và vạt áo thêu hoa văn tối màu, đai lưng màu đen có đường vân trang trí, thắt quanh vòng eo rắn rỏi, trên đầu vai khoác một chiếc áo choàng xanh đen.
Trong núi có gió thổi áo choàng bay phất phới, khiến cậu trông giống một hiệp khách trẻ oai hùng, khí phách.
Tiêu Nhượng nhìn thấy ánh mắt của cô: “Sao thế?”
Thẩm Ý lí nhí hỏi: “Đây là tạo hình mới của cậu?”
Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, Tiêu Nhượng vốn chẳng nghe rõ, chỉ từ khẩu hình đoán được ý của cô, cậu mỉm cười đắc chí: “Suýt nữa thì quên chính sự. Thế nào, có phải rất tuấn tú không? Tiểu gia hiện tại là: ‘Một kiếm chuyển động núi, lục thủy trông về Trường An’ thiếu hiệp Tạ Trường Sinh — A, kiếm của ta đâu?”
Cậu tìm được kiếm của mình, khoe khoang trước màn hình, Thẩm Ý chỉ kịp nhìn thấy hoa văn nổi trên vỏ kiếm.
Đúng là rất đẹp trai.
Thẩm Ý nhìn cậu thiếu niên đầy sức sống trước mắt, trong lòng có phần phức tạp. Bốn ngày trước, cậu còn mặc áo hoodie thi nhảy với người khác ở ngoài trường. Bốn ngày sau, cậu đã biến thành hiệp khách giang hồ đeo kiếm cưỡi ngựa, sống trong thế giới mà cô vốn không hiểu.
Quan Việt Việt nói không sai, cùng là học sinh lớp mười hai nhưng người với người thật sự khác biệt.
Tiêu Nhượng đang dương dương tự đắc, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, có người từ phía sau nhấc áo choàng của cậu lên rồi che lên người cậu. Tiêu Nhượng bị đánh úp không kịp phản ứng, vừa giãy dụa vừa hỏi: “Ai! Ai đánh lén bổn thiếu hiệp!”
“Thiếu hiệp, ngài vào hình rồi. Đạo diễn Ngô để ta tới mời ngài chuyển vị trí ra chỗ khác.”
Tiêu Nhượng kéo áo choàng xuống xem thử, hoá ra là đạo diễn hiện trường, cậu cười hì hì nhìn ông. Ở phía xa, đạo diễn Ngô ngồi sau máy theo dõi, có chút bất lực nhìn cậu.
Tiêu Nhượng lè lưỡi: “Xin lỗi xin lỗi, cháu tránh ngay đây ạ.”
Hôm nay đoàn phim lấy cảnh ở vùng ngoại thành, vừa rồi cậu nghe điện thoại ở ngay gần đó, tưởng rằng đã trốn đủ xa, nhưng không ngờ vòng tới vòng lui lại vẫn vào ống kính. Tiêu Nhượng chưa bao giờ phạm phải lỗi này, nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Cậu rút lui sang một bên, đạo diễn hiện trường lại đi theo: “Này, sao cháu không lên xe nghỉ ngơi đi? Chú thấy tổ lấy cảnh cũng phải một giờ nữa mới có thể quay xong, cháu không cần đợi ở đây, đi ngủ một giấc, đoạn sau toàn là cảnh của cháu đấy.”
Tiêu Nhượng là diễn viên chính, lại là ngôi sao nổi tiếng, có xe chuyên dụng riêng. Lúc dựng cảnh, tổng giám nghệ thuật cũng sẽ cố gắng hết sức để sắp xếp tất cả các cảnh quay có cậu, tránh cho cậu ở hiện trường đợi lâu mà không vui (cậu cũng không chấp nhận thời gian làm việc của mình bị lãng phí như vậy). Nhưng cũng không có chuyện hoàn toàn không phải chờ đợi, thông thường vào lúc này các diễn viên nổi tiếng đều sẽ vào trong xe để nghỉ ngơi, khi nào cần quay thì mới đi ra thay vì cứ đứng chờ bên ngoài.
Đúng là lúc nãy Tiêu Nhượng muốn lên xe chuyên dụng, tuy nhiên sau khi nhận được tin nhắn của Thẩm Ý thì quên mất, cậu chỉ mải đứng ở một bên nói chuyện với cô. Nghĩ đến đây, cậu liếc mắt nhìn điện thoại. Lúc đạo diễn hiện trường đến làm phiền, cậu suýt thì ném điện thoại đi, cũng may là chưa tắt video call.
Chú đạo diễn cũng trông thấy ánh sáng từ điện thoại, ai ngờ vừa nhìn qua, Tiêu Nhượng đã che kín màn hình. Bộ dạng cảnh giác ngược lại khơi dậy trí tò mò của ông: “Đang nói chuyện với ai thế? Ra vẻ thần thần bí bí còn không cho xem, chẳng lẽ là……… cô gái cháu thích?”
Giọng điệu của ông đầy sự trêu ghẹo. Không biết vì sao vừa nghe những lời này, Tiêu Nhượng nhất thời hoảng loạn, vô thức nói: “Chú nói gì vậy, cháu đang nói chuyện công việc. Chuyện công việc, đạo diễn Hạ chú cũng muốn nhìn sao?”
Tất nhiên là đạo diễn Hạ không muốn xem rồi. Vốn dĩ ông chỉ thuận miệng nói chứ không có ý gì, nếu Tiêu Nhượng phản ứng như bình thường thì cho qua. Nhưng nhìn bộ dạng chột dạ của cu cậu, ông chỉ nhướng mày, tỏ vẻ ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra.
Công việc? Chỉ cần biểu hiện vừa rồi của thằng nhóc khi nhìn vào điện thoại, có ma nó mới tin là chuyện công việc!
Thật vất vả mới đuổi được đạo diễn Hạ đi, Tiêu Nhượng tiếp tục nhìn lên màn hình, Thẩm Ý vẫn ở đó, nghĩ đến chuyện cô đã nghe thấy hết những lời vừa rồi, cậu nhỏ giọng nói: “Không có gì đâu, tôi với chú đạo diễn này rất thân, trước đây từng hợp tác một lần nên chú ấy rất thích trêu tôi…….”
Cậu vừa nói vừa ảo não. Sao đúng lúc đấy lại bị đạo diễn Hạ nhìn thấy? Nếu đổi thành người khác trong đoàn phim thì không ai đùa với mình như thế.
Thẩm Ý sẽ nghĩ như thế nào chứ…….…
Đang thấp thỏm bất an, bỗng nhiên nghe được Thẩm Ý nói: “Bên cạnh cậu chính là trường quay sao?”
Bây giờ cô không viết chữ nữa mà trực tiếp hỏi cậu, giọng nói vẫn lí nhí như mèo con, phải cố gắng lắm cậu mới nghe rõ được.
Tiêu Nhượng nhìn vào màn hình mà sửng sốt, giờ cậu mới phát hiện gương mặt đỏ ửng của Thẩm Ý, cô khẽ cắn môi dưới, cố làm ra vẻ lạnh nhạt như không có việc gì.
Cậu lập tức hiểu ra, phối hợp theo: “Phải. Tôi đang ở ngay bên cạnh. Bọn họ đang quay, cậu muốn xem thử không?”
Thẩm Ý gật đầu, Tiêu Nhượng chuyển từ cam trước sang cam sau, quả nhiên cậu đang ở trong một rừng cây. Phía trước là một khoảng đất trống, có giá đỡ ba chân, camera, ray trượt hỗ trợ quay phim. Có hai diễn viên mặc trang phục võ hiệp giống Tiêu Nhượng đang quay phim, biểu hiện của bọn họ đều rất nhập tâm, người con trai nắm lấy tay người con gái, cả hai xảy ra tranh chấp kịch liệt.
Đối diện là khu vực đất trống được đặt máy quay, có khoảng 20 nhân viên hiện trường đang vây quanh, tất cả đều đang theo dõi bọn họ.
Thẩm Ý không chú ý đến tin tức giải trí, sau khi lên cấp ba cô cũng rất ít xem tivi. Cho nên đây vẫn là lần đầu tiên cô được thấy như thế nào gọi là hiện trường quay phim, không khỏi cảm thấy mới mẻ lẫn tò mò, lấy vở nháp ra viết: “Hoá ra trường quay có nhiều người như vậy? Đông thế này cũng có thể diễn được sao?”
Nếu bị nhiều người nhìn như vậy, nhất định cô sẽ khẩn trương muốn chết, có khi còn quên cả lời thoại, chứ đừng nói là đóng phim.
“Đương nhiên. Hiện trường lúc nào cũng có rất nhiều người, trong một số cảnh quay lớn còn có tầm mấy trăm người. Đã là diễn viên thì phải vượt qua được khó khăn này.” Tiêu Nhượng nói.
Dừng một chút, cậu nửa thật nửa đùa bổ sung: “Hơn nữa, tạo hình vừa rồi của tôi là tuyệt mật nhé, cậu không thể tiết lộ ra bên ngoài, nếu không tôi lại bị bà chị bên bộ phận tuyên truyền mắng đấy.”
Thẩm Ý gật gật đầu, trong đầu lại lóe lên một suy nghĩ.
Nếu những thứ này không thể tiết lộ ra ngoài, vậy cậu ấy cho mình xem, có phải điều đó có nghĩa là………. cậu ấy rất tin tưởng mình?
Hai người im lặng một lát, Thẩm Ý đột nhiên viết: “Vậy là cậu nhận phim võ hiệp. Tôi thấy fans của cậu có vẻ ngạc nhiên lắm, họ đều nghĩ rằng cậu sẽ tiếp tục đóng phim thanh xuân.”
“Chuyện này hả, đáng nhẽ tôi cũng định nhận kịch bản thanh xuân vườn trường. Cậu biết đấy, các vai của thể loại phim này cũng trạc tuổi tôi. Từ mấy tháng trước phòng làm việc đã tự chọn cho tôi một vai nam chính, nhưng sau lại không vừa ý lắm. Phải xem kịch bản, lịch trình, đội ngũ chế tác. Sàng lọc một hồi thì không còn nhiều nữa, vào thời điểm ấy thì bộ phim thanh xuân kia là phù hợp nhất.”
Thích hợp vào lúc ấy, nhưng sau này lại không phù hợp nữa sao?
Nói tới đây, Tiêu Nhượng hơi ngừng lại rồi mới kể tiếp: “Sau đó, tôi nhận được kịch bản này. Họ vốn tìm diễn viên khác, nhưng không thỏa thuận được hợp đồng với bên kia nên tìm đến tôi. Về cơ bản thì tôi vừa xem qua kịch bản là đã có quyết định, tôi muốn diễn vai này. Đây là vai diễn của tôi.”
Khi cậu nói lời này, cánh mũi phập phồng, ánh mắt như có ngọn lửa, giống cậu bé tìm thấy máy chơi game quý giá hay đôi giày thể thao hàng limited. Cậu có vẻ rất hào hứng, nóng lòng muốn thử.
Thẩm Ý chưa từng thấy một Tiêu Nhượng như vậy, cô quên cả việc viết chữ để hỏi, miệng thầm thì: “Nhưng mà, mọi người đều nói, bây giờ phim võ hiệp không dễ hot…………”
“Tôi không quan tâm đến những điều đó.” Tiêu Nhượng nhanh chóng trả lời lại: “Tôi vẫn còn rất trẻ, đối với nam diễn viên ở độ tuổi này mà nói tôi đã nổi tiếng đủ rồi, thế nên không cần để tâm quá nhiều về kết quả và lợi ích. Hiện tại tôi chỉ mong có thể được diễn những vai mình thích, trong quá trình quay phim học hỏi thêm, cải thiện hiểu biết lẫn kỹ năng diễn xuất, đó mới là điều tôi cần làm. Người đại diện của tôi cũng đồng ý với chuyện này.”
Cậu dừng một chút rồi nói: “Hơn nữa, từ nhỏ tôi đã thích đọc truyện của Kim Dung, một lần được đóng đại hiệp là một trong những mục tiêu vào nghề của tôi, tôi không cho phép mình bỏ qua cơ hội lần này.”
Rốt cuộc, cậu vẫn để lộ nét hồn nhiên và sự trẻ con đúng lứa tuổi, nhưng Thẩm Ý không hề có ý chê cười cậu.
Cô chỉ nghĩ, hoá ra cũng có lúc Tiêu Nhượng nghiêm túc như vậy.
Mặc dù việc học tập của cậu là một mớ hổ lốn, nhưng với những thứ mà Tiêu Nhượng yêu thích, cậu ấy lại rất tỉnh táo và lý trí.
Lúc này, Tiêu Nhượng giống với ấn tượng ban đầu của cô về cậu, như một người trưởng thành.
Hai người lại im lặng một hồi, Tiêu Nhượng nói: “Với lại, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu, tạo hình của tôi có đẹp không? Hôm qua tôi vừa khoác lác với mẹ, nói tạo hình của mình lần này con gái mà thấy đều sẽ bị mê hoặc! Cậu thì sao, có bị mê hoặc không?”
Bị, bị cậu mê hoặc?
Thẩm Ý trừng mắt nhìn cậu, thật muốn tạt một gáo nước lạnh đả kích cái tên kiêu ngạo này, nhưng cuối cùng lại ghi vào vở nháp: Đẹp lắm, chờ hình ảnh được tung ra, fan của cậu nhất định sẽ rất bất ngờ.
Cô giơ quyển vở ra trước mặt, đôi mắt sáng ngời, tỏ vẻ đây là lời ca ngợi chân thành.
Tiêu Nhượng nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên cười ra tiếng, như thể cậu nhịn rất lâu, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa: “Vừa rồi tôi đã muốn nói với cậu, thật ra cậu có thể thu nhỏ màn hình video, gõ chữ trong khung chat, không cần tốn công giơ vở. Cậu biết bây giờ cậu giống ai không? Cậu đặc biệt giống trẻ em câm điếc quay video quyên tiền, ‘Cô chú giúp con với’. Giống đến mức tôi thật sự muốn gửi tiền cho cậu!”
Thẩm Ý: “…………”
Cô ném quyển vở lên bàn. Biết ngay mà, mình không nên đối tốt với cậu ta! Mình biết mà!
HẾT CHƯƠNG 19
Danh sách chương