Sau một trận mưa thu, trời bắt đầu trở lạnh.
Trải qua một tuần mưa liên tục, nhiệt độ giảm mạnh, buổi tối đi ngủ phải đắp chăn, học sinh cũng phải mặc thêm áo len vào trong đồng phục.
Khi chiếc lá đầu tiên rơi xuống trên đường phố Gia Châu cũng là lúc mùa đông tới.
Thẩm Ý ngẩng đầu khỏi cánh tay, mới nhận ra tiết tự học buổi sáng đã kết thúc, cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Dương Việt Âm lấy cho Thẩm Ý một cốc nước ấm, cúi đầu quan sát sắc mặt cô: “Tối hôm qua lại thức khuya hả? Tao đã bảo mày là cứ thoải mái đi, bao lâu rồi mày chưa ngủ trước 1 giờ sáng? Còn tiếp tục như vậy thì quầng thâm mắt còn thẫm hơn cả gấu trúc, cho mày đi triển lãm cũng được luôn.”
Thẩm Ý cầm cốc nước ấm uống một ngụm, tốt tính nên không phản bác. Quan Việt Việt lại nói: “Mày nói Tiểu Ý cố quá, Tiểu Ý nó còn chưa nói mày không cố đâu đấy. Trên bảng đen phía sau viết gì? Muốn đậu sư phạm Thủ đô*. Dựa trên thành tích hiện tại của mày, không đậu nổi đâu.”
*Đại học sư phạm Thủ đô(首都师范大学 – Capital Normal University, hay gọi tắt là Thủ sư đại (首师大) là một trong những trường đại học đầu tiên của Trung Quốc đào tạo về sư phạm. Sư phạm Thủ đô được thành lập vào năm 1954. Tiền thân của nó là Đại học Sư phạm Thông Châu thành lập năm 1905. Sau nhiều lần đổi tên, đến năm 1992, Đại học Sư phạm Bắc Kinh, Đại học Sư phạm Bắc Kinh và Đại học Sư phạm Ngoại ngữ Bắc Kinh được sáp nhập với tên gọi chính thức là Đại học Sư phạm Thủ đô.Trường đào tạo nhiều chuyên ngành, có thể kể đến như: Văn học, khoa học, kỹ thuật, quản lý, luật, giáo dục, ngoại ngữ và nghệ thuật. Trong hơn 60 năm, CNU đã đào tạo hơn 200 nghìn tài năng thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau. Đại học Sư phạm Thủ đô cũng là cơ sở đào tạo tài năng đáng kể của Bắc Kinh.
Dương Việt Âm không ngờ bỗng dưng lại bị trúng một tên, ngạc nhiên mở to hai mắt: “Mày xem thành tích của mày đi, còn có mặt mũi nói tao? Tối qua mày còn đăng Douyin đấy!”
Quan Việt Việt buông tay: “Chí ít tao không có lòng tham không đáy mà đòi đậu sư phạm Thủ đô. Tao vẫn nhận biết chính xác năng lực của bản thân, hơn nữa cũng hiểu phải biết đủ thì mới hạnh phúc.”
Dương Việt Âm cười lạnh: “Nhưng tao nghĩ bố mày chưa chắc đã hiểu. Sau này bị ông già đưa đi Mỹ, bọn tao sẽ nhớ đến mày.”
Quan Việt Việt: “………”
Thẩm Ý nghe hai đứa bạn thân thương tổn lẫn nhau, cô duỗi lưng một phát. Ngủ trên bàn học thật sự chẳng thoải mái tẹo nào, mỏi hết cả lưng, không biết sao Tống Hàng lại thích.
Cho dù là học sinh đứng đầu lớp, cũng phân thành nhiều loại. Tống Hàng là người có thể lười thì sẽ lười, lên lớp cũng đi ngủ, rõ ràng là đại biểu môn toán, lại thường xuyên cầm đầu không làm bài tập, đến Cao Trường Lâm cũng hết cách với cậu ta. Đối lập với Tống Hàng, Thẩm Ý là tuýp người vẫn chăm chỉ khổ luyện học hành, chưa bàn đến việc khác, chỉ riêng chuyện cả lớp chép bài tập toán nghỉ hè của mình cô là đã đủ chứng minh vấn đề.
Một học sinh cần cù tự giác, siêng năng như vậy, đương nhiên lên lớp 12 không có khả năng bước lùi. Dương Việt Âm đã từng nói: “Nếu không phải thỉnh thoảng mày cũng có lúc ngủ gà ngủ gật trên lớp, tao thật sự hoài nghi mày đeo động cơ vĩnh cửu, học không biết mệt đấy!”
Sao có thể không mệt chứ? Thẩm Ý quay đầu lại, nhìn hai cái tên được viết cạnh nhau trên bảng đen phía sau. Trước mặt cô hiện lên hình ảnh phòng học buổi trưa ngày hôm đó, trên màn hình, trước vách núi và thác nước, Tiêu Nhượng nói với cô, phải khích lệ lẫn nhau, phải cùng nhau cố gắng.
Gối đầu lên cánh tay, cô không khỏi cong khóe miệng, cười thầm một mình.
Hôm đó sau khi nói chuyện cùng Tiêu Nhượng, cô điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục vùi đầu vào việc học hành căng thẳng. Trên thực tế, Thẩm Ý thậm chí còn cố gắng hơn cả trước đây. Chỉ cần nhớ đến vẻ mặt Tiêu Nhượng lúc đó, cô đã cảm thấy rạo rực trong lòng, thức đêm làm đề cũng dồi dào động lực.
Dù sao đây cũng là ước hẹn của hai người họ.
Đầu tháng mười hai, các cô các cậu học sinh năm cuối lại chào đón một sự kiện lớn diễn ra mỗi tháng một lần —— kỳ thi hằng tháng lần ba bắt đầu.
Đối với cuộc thi lần này, Dương Việt Âm vô cùng tự tin, nhưng lòng tin này không phải dựa vào bản thân mình, mà là dành cho Thẩm Ý: “Tháng trước Tống Hàng đoạt hạng nhất của mày, tháng này chúng ta phải giật lại!”
Điều cô vừa nói cũng là chuyện mà cả lớp quan tâm. Không giống như top 5 của ban Tự nhiên luôn có sự biến hóa khôn lường, top 2 ban Xã hội lại cực kỳ ổn định, 80% thời gian là Thẩm Ý, 20% còn lại là Tống Hàng. Dần dà, việc xem ai về nhất trong mỗi kỳ thi đã trở thành thú vui của lớp 5 thậm chí là của toàn ban Xã hội.
Trước đây Thẩm Ý năm lần liên tiếp đều đứng đầu, khiến mọi người mất đi hứng thú với trò này, vất vả lắm mới có một lần Tống Hàng đứng đầu, ngọn lửa nhiệt tình của quần chúng lần nữa được khơi dậy, bắt đầu sôi nổi đánh cược.
Dĩ nhiên, Thẩm Ý biết suy nghĩ của mọi người, cũng vì ảnh hưởng bởi điều đó nên cô có phần lo lắng. Tuy nhiên Thẩm Ý tự nói với bản thân, kể cả có bị Tống Hàng đánh bại cũng không sao, quan trọng nhất vẫn là phát hiện ra vấn đề trong bài thi, đừng vì một hai lần bị đánh bại mà ảnh hưởng đến tâm trạng.
Trong lúc mỗi người một suy nghĩ, kết quả của kỳ thi tháng lần ba được đưa ra lại làm mọi người ngã ngửa rơi cả kính. Lần này, người đứng đầu ban Xã hội không phải Thẩm Ý, cũng không phải Tống Hàng, mà là một người từ xưa tới nay chưa từng xuất hiện ở đó: Chu Tĩnh Thư.
Hết giờ học, Dương Việt Âm vừa đi vừa nói với vẻ phẫn nộ: “Cái tên Chu Tĩnh Thư này ngồi tên lửa sao, một phát đạp cả mày và Tống Hàng, phóng đại quá rồi! Liệu cậu ta có dùng thủ đoạn gì không? Gian lận? Hay là ‘trúng tủ’!”
Quan Việt Việt cũng phụ họa: “Không sai không sai, chắc chắn là cậu ta may mắn ‘trúng tủ’, nếu không thì là chuyện bất khả thi! Tiểu Ý mày đừng lo, lần sau cậu ta nhất định sẽ không gặp may nữa đâu.”
Hai người vừa nói xấu bạn học vừa quan sát Thẩm Ý. Cả hai thực sự có chút lo lắng cho tâm trạng của Thẩm Ý, bị Tống Hàng vượt qua một lần thì thôi, chuyện này cũng không phải chưa từng có, nhưng Chu Tĩnh Thư… cậu ta chưa bao giờ vượt qua được Thẩm Ý! Giờ đây không chỉ là thứ hạng, mà số điểm chênh lệch cũng không nhỏ, tổng điểm của Thẩm Ý là 613, Chu Tĩnh Thư là 633, hơn kém nhau tròn hai mươi điểm!
Nghĩ đến chuyện Thẩm Ý đã cố gắng đến nhường nào trong khoảng thời gian này, cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy, Dương Việt Âm cũng thấy đau lòng.
“Được rồi, tụi bây đừng nói nhảm nữa.” Thẩm Ý rốt cuộc cũng ngắt lời bọn họ, cố nặn ra một nụ cười: “Tao không sao, đừng lo. Tao rẽ phải rồi về trước đây, ngày mai gặp.”
Dương Việt Âm và Quan Việt Việt có lòng muốn tiễn cô, lại sợ làm quá lên chỉ càng khiến bạn mình buồn hơn, đành nhìn cô quay lưng bỏ đi.
Thẩm Ý đeo ba lô, đi dạo một mình trên con đường quen thuộc. Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều chỉ học hai tiết là được nghỉ, đồng hồ vừa điểm 4 giờ. Nếu là bình thường cô nhất định sẽ tận dụng thời gian này về nhà làm bài tiếp, nhưng bây giờ cô lại chẳng có lòng dạ nào để nghĩ về việc ấy.
Cô biết hai người bạn thân đều cố gắng an ủi mình, hy vọng cô không cần nghĩ nhiều, nhưng làm sao có thể không nghĩ. Từ lúc nhìn thấy kết quả đến bây giờ, suốt cả ngày, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ.
Cô thi được hạng ba.
Bắt đầu từ lúc lên lớp 10 đến nay, đây là lần đầu tiên thành tích của cô xếp thứ ba, cách người đứng đầu Chu Tĩnh Thư những 20 điểm, đến Tống Hàng xếp thứ hai cũng nhiều hơn cô 12 điểm.
Nếu đây là kỳ thi tuyển sinh đại học, chỉ cần một điểm đã là cách biệt với hàng trăm hàng nghìn người, chắc cô vừa bị Chu Tĩnh Thư đá bay khỏi mấy vạn người rồi…
Giống như có tảng đá đè ở ngực, Thẩm Ý cảm thấy không thở nổi.
Trước đây, thành tích tốt nhất của Chu Tĩnh Thư là hạng ba, thi thoảng còn bị Đàm Dĩnh cùng hạng chèn xuống hạng tư thậm chí là hạng năm. Sau khi lên lớp 12, hai lần thi trước đều không có dấu hiệu nào cả, Dương Việt Âm nói đúng, sự tiến bộ của cô ấy thật sự làm mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Thẩm Ý đương nhiên sẽ không hoài nghi cô ấy gian lận hay táy máy gì, cô chỉ đang thấy mờ mịt. Nếu như cô không đủ nghiêm túc, có hơi lười biếng, vậy thì cô có thể chấp nhận kết quả này, sau này lại tiếp tục cố gắng là được. Nhưng một tháng qua cô khắc khổ học tập, thành tích ngược lại càng thụt lùi, Thẩm Ý ngoại trừ thấy buồn, còn có cảm giác tuột dốc không phanh, chẳng biết tiếp theo phải làm gì.
Rẽ sang một khúc cua, cô bất giác ngước mắt lên, chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Người ấy cao cao gầy gầy, mặc đồng phục, cặp sách tuỳ ý khoác lên vai phải.
“Tống Hàng?”
Người kia quay đầu lại, đúng là Tống Hàng cứ tan học là chạy mất dạng.
Thẩm Ý có vẻ ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?” Cô nhớ, nhà Tống Hàng ở một hướng khác, nếu là đi về nhà thì không nên xuất hiện ở hướng này.
“Tôi qua đây có chút việc.” Tống Hàng nói một cách đơn giản.
Thẩm Ý “ồ” một tiếng, rồi không biết nói gì thêm. Bây giờ nhìn thấy Tống Hàng cô sẽ nghĩ đến thành tích thi cử, điều đó càng thêm kích thích cô. Nhưng, Thẩm Ý cũng không có khả năng quay đầu bỏ đi, Tống Hàng không làm gì sai cả, không có nghĩa vụ phải chịu đựng cơn giận của cô.
Hai người im lặng một lát, Tống Hàng đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, cậu muốn xin vào trại mùa đông Bắc Đại* 北大的冬令营 phải không?”
*trại mùa đông Bắc Đại: để bù đắp những thiếu sót trong cách giáo dục truyền thống của người lớn, tạo cho trẻ em một tấm gương đáng tin cậy để học hỏi và trò chuyện, hướng dẫn khi trẻ gặp phải những trở ngại và đưa ra những lựa chọn đúng đắn trước ngã ba đường của cuộc đời. “Trại đông Đại học Bắc Kinh” chủ yếu dựa trên nền tảng văn hóa của Đại học Bắc Kinh để tổ chức một loại hình hoạt động văn hóa cho sự trưởng thành và đào tạo học sinh các cấp. Toàn bộ các hoạt động đều được tổ chức tại Bắc Đại, cùng ăn cùng ở cùng học cùng sinh hoạt với các anh chị sinh viên của trường, những học sinh tham gia sẽ cảm nhận được bầu không khí khác biệt với khi học tập ở trường (trại hè cũng tương tự như vậy).
Thẩm Ý dừng một chút mới gật đầu: “Ừ. Tôi đã nói chuyện với cô Kiều, khi nào bắt đầu báo danh tôi sẽ xin luôn.”
Hằng năm, Thanh Hoa và Bắc Đại đều mở trại hè và trại mùa đông, phạm vi tuyển chọn là các học sinh khối lớp 12 trên toàn quốc. Trong số đó, những học sinh có thành tích xuất sắc nhất có thể được cộng tối đa 30 điểm. Đương nhiên, đối với những học sinh chí ở Thanh Bắc (Thanh Hoa và Bắc Đại) như Thẩm Ý và Tống Hàng, đây là chuyện không thể bỏ lỡ. Trại hè năm nay đúng dịp Thẩm Ý đang tham gia cuộc thi viết văn ở Sơn Tây nên cô không đăng ký được, đành đặt hết hy vọng vào trại mùa đông.
“Tôi đăng ký cả Thanh Hoa và Bắc Đại, nhưng xác suất thông qua Thanh Hoa tương đối thấp, nên thử xem Bắc Đại có được chọn không.”
Cô nghĩ ngợi, hỏi: “Cậu thì sao, cũng nộp đơn chứ?”
Tống Hàng: “Ờ, tôi tính xin Thanh Hoa. Được chọn thì đi, không được chọn thì thôi.”
Cậu nói với giọng điệu tùy ý, như thể cậu chẳng cần đến cơ hội quý giá này. Thẩm Ý trầm mặc vài giây, rồi đột nhiên hỏi: “Tuy nhiên, tôi có chút tò mò, tại sao cậu không xin vào trại hè? Xác suất cậu vào được trại. hè sẽ cao hơn”
Số lượng người tham gia trại mùa đông ít hơn trại hè rất nhiều, phần lớn những học sinh đăng ký đều là học sinh khối Xã hội. Mặc dù Tống Hàng là học sinh, nhưng lại là thiên tài các môn tự nhiên. Cậu thuộc đội tuyển Olympic Toán của trường, trước khi phân ban thì thành tích các môn khoa học tự nhiên vẫn luôn đứng đầu, sau này khi Tống Hàng quyết định học ban Xã hội, ngay cả hiệu trưởng cũng kinh ngạc. Chủ nhiệm lớp rồi hiệu trưởng thay nhau thuyết phục cũng không khuyên ngăn được, trơ mắt nhìn cậu chuyển từ lớp 11/1 sang lớp 11/5.
May mắn thay Tống Hàng dù chuyển qua học ban Xã hội nhưng không từ bỏ đội tuyển Toán, cậu tiếp tục tham gia ôn luyện, năm ngoái thành công nhận được giải nhất môn Toán THPT toàn quốc.
Từ xưa tới nay, cuộc thi Toán luôn là khó nhất, Thất Trung lại chưa từng có học sinh ban Xã hội đạt giải Olympic Toán học toàn quốc. Thẩm Ý nghe nói các giáo viên trong trường vẫn còn cảm thán: nếu Tống Hàng vẫn còn học ban Tự nhiên, sang năm Thất Trung không chừng còn có thể cạnh tranh chức thủ khoa khối Tự nhiên toàn tỉnh.
Trường hợp của Tống Hàng, cho dù có vào Thanh Hoa cũng nên học những ngành thuộc khối Khoa học tự nhiên, quả thực trại hè càng có nhiều danh ngạch thích hợp với cậu ta hơn.
Cậu bạn nghe vậy khóe miệng hấp háy, nở nụ cười lười nhác: “Sao, sợ tôi đoạt mất vị trí của cậu? Keo kiệt thế, tôi lại không xin vào Bắc Đại. Đụng không đến.”
“Tôi không có ý đấy.” Thẩm Y sốt ruột muốn giải thích, Tống Hàng chỉ cười không đáp, như thể cậu đã nhìn thấu cô.
Cả ngày nay tâm trạng Thẩm Ý đã không tốt, nghe cậu nói vậy thì im bặt một lúc, lát sau cô nhún vai rồi nói: “Cậu có xin vào Bắc Đại, tôi cũng không sợ. Trại mùa đông dựa vào kết quả xét tổng điểm trung bình của cả ba năm, tôi với cậu có đụng phải thì bọn họ cũng chọn tôi chứ không chọn cậu.”
Tống Hàng: “…………..”
Thẩm Ý giận dỗi nói xong, đưa mắt nhìn xe cộ phía xa. Tống Hàng im lặng không nói, đợi cơn tức chậm rãi tiêu tan, cô lại bắt đầu thấy lo lắng, có phải mình hơi quá trớn rồi không? Tính cả lần tranh cãi với Trần Dao Dao, đây là lần thứ hai cô nói người ta thành tích không bằng mình, cứ cho là sự thật thì nói thế cũng có vẻ ngông cuồng, huống chi cô còn vừa rớt hạng….…
Thẩm Ý thử quay đầu, phát hiện Tống Hàng đang nhìn mình chằm chằm, trên mặt còn mang theo ý cười: “Không tồi. Tôi còn tưởng rằng cậu bị Chu Tĩnh Thư đánh cho ỉu xìu, bây giờ giờ xem ra vẫn còn ý chí chiến đấu đấy.”
Thẩm Ý sửng sốt.
Tống Hàng cất bước tiến về phía trước, Thẩm Ý vội vàng đuổi theo: “Cậu có ý gì?”
Tống Hàng không trả lời cô, Thẩm Ý đành phải tiếp tục đi theo. Chân cậu ta dài bước lớn, cô gần như phải chạy chậm mới không bị tụt lại, bộ dạng vụng về giống đứa trẻ con.
Tống Hàng đi một lúc, rốt cuộc cũng động lòng từ bi bước chậm lại: “Biết cậu đang suy nghĩ gì. Nhưng cậu không nhận ra ngoại trừ ba người chúng ta, thứ hạng của các bạn khác trong lớp cũng thay đổi rất nhiều sao?”
Thẩm Ý chớp mắt, cô đúng là không nhận ra. Kỳ thực, sau khi biết điểm của mình, cô chẳng còn lòng dạ mà quan tâm đến người khác.
Mặc dù Quan Việt Việt vẫn đứng bét lớp, nhưng thứ hạng của Dương Việt Âm quả thật tăng lên sáu bảy bậc, điểm số cũng vượt năm ngoái hai mươi mấy điểm.
“Lên lớp mười hai, trạng thái học tập của rất nhiều người đều thay đổi. Những người lớp 10 lớp 11 còn mải chơi; giờ cũng hồi tâm, người đã cố gắng thì càng cố gắng hơn. Chu Tĩnh Thư lúc trước cũng coi như là nỗ lực học hành, nhưng học kỳ này trạng thái của cậu ta rõ ràng khác hẳn. Bài cuối cùng của đề thi toán lần này gần giống đề đại học, Chu Tĩnh Thư từng tới tìm tôi hỏi những đề tương tự, cho nên tôi không hề ngạc nhiên khi cậu ta thi toán được 141 điểm.”
Thẩm Ý nắm chặt quai ba lô, nói thật chậm: “Cậu muốn nói, trước kia tôi có thể đạt được hạng nhất là vì tôi nỗ lực hơn người khác, hiện tại người khác cũng nỗ lực, nên tôi….. không thi được hạng nhất nữa?”
Giọng nói của cô ẩn chứa chút khổ sở. Bởi vì, đây cũng là điều cô lo lắng cả ngày nay.
Tất nhiên cô đã nhận ra sự thay đổi của Chu Tĩnh Thư, nhưng cô không thể cố gắng hơn được nữa, cho nên mới thấy mông lung.
Chẳng lẽ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đuổi theo thậm chí vượt qua mình.
“Ý của tôi là, cậu không cảm thấy mình cố gắng quá….. sao?” Tống Hàng nói.
Thẩm Ý ngạc nhiên.
“Bài cuối cùng trong đề thi, Chu Tĩnh Thư đã từng hỏi tôi một bài tương tự, nhưng học kỳ trước cậu cũng làm một bài giống vậy rồi. Chúng ta cũng có thảo luận về nó. Vì sao lần này cậu lại làm sai? Lúc kiểm tra cậu nghĩ cái gì vậy?”
“Tôi…” Cô cứng họng không trả lời được. Thẩm Ý có ấn tượng về bài cuối trong đề thi mà Tống Hàng vừa nhắc đến, trên thực tế ngay sau khi thi cô đã nhận ra mình làm sai, còn buồn bực rất lâu, thầm nghĩ sau lúc làm đề kiểm tra lại không nghĩ ra được…
“Có khả năng là tôi không đủ chuyên tâm………”
“Lơ đễnh sẽ chỉ làm mắc sai lầm ở những bài đơn giản, quá căng thẳng, quá đặt nặng chuyện được mất mới có thể khiến đầu óc không thể thả lỏng, dẫn đến không thể giải được đề thi.” Cậu ta bỗng chuyển đề tài: “Hơn nữa, bảo cậu khi thi không đủ tập trung, chính cậu có tin không?”
Thẩm Ý nói không nên lời.
Tống Hàng nhún vai, đưa ra kết luận: “Chu Tĩnh Thư có thể cố gắng hơn, bởi vì vốn dĩ cậu ta không tính là đặc biệt cố gắng, nhưng cậu tự nhiên còn có thể tiếp tục trạng thái hiện tại, điều đó làm tôi thấy rất ngạc nhiên. Không chỉ là tháng này, sau khi cậu lên lớp 12, học hành còn kinh hơn cả khối 11. Trước đấy tôi cũng nghĩ có nên nhắc nhở cậu hay không. Nhưng sau lại thấy, có lẽ có một số người thích hợp với phương pháp liều mạng học tập như vậy, cho nên chờ thêm hai tháng xem thế nào. Giờ thì xem ra, lớp trưởng cũng không phải siêu nhân, cứ ‘căng’ mãi cũng không chịu nổi.”
Nói xong, Tống Hàng tình cờ đi đến bên quầy bán quà vặt, cậu quét mã mua một chai sữa chua, cắm ống hút xuống vừa uống vừa chờ đợi phản ứng từ cô.
Đầu óc Thẩm Ý đang rối hết cả lên, hai mắt mở to nhìn cậu. Hình như những lời Tống Hàng nói rất có lý, nhưng lại trái ngược với phong cách của cô. Cho nên, vấn đề không phải là cố gắng chưa đủ, mà là do quá cố gắng, quá để tâm?
Giống như cô luôn tự nhủ với bản thân, đừng để tâm trạng bị ảnh hưởng bởi một hai lần thất bại. Nhưng trên thực tế, chính là vì tâm trạng bị ảnh hưởng, nên cô mới tự thôi miên bản thân một cách vô thức..….
Tống Hàng cắn ống hút, cậu vẫn đang uống sữa chua, cô bỗng nhiên nghĩ tới một việc: “Chả có lẽ cậu cố ý chờ ở đây? Cậu đang đợi tôi?”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng cô đã hối hận rồi, quả nhiên, Tống Hàng giương mắt, gương mặt vô cảm nhìn cô.
Thẩm Ý thầm mắng mình đúng là thần kinh. Tuy rằng thứ tự của cô và Tống Hàng luôn đứng cạnh nhau, nhưng thật ra cả hai không thân, trừ thảo luận đề thi ra thì không còn chuyện gì khác. Dám nói Tống Hàng chủ động chờ ở chỗ này để an ủi mình, mặt cô phải dày đến mức nào mới có thể nghĩ như vậy.
Cô thấy xấu hổ, Tống Hàng bỏ ống hút, nói: “Tôi thấy cậu đi đến đây, đầu như thể sắp chúi xuống đất nên nhất thời không nhịn được.”
“Ồ.” Thẩm Ý gượng gạo đáp.
Hai người đứng bên đường, lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Tống Hàng: Thôi, cái gì nên nói tôi cũng nói rồi, còn lại tự cậu suy nghĩ đi. Tôi tới nơi rồi, ngày mai gặp ở trường.”
Ờ ha, cậu ta vừa nói mà, cậu ta tới đây có việc. Song……..
“Cậu tới đây có việc gì?” Cô không nén được sự tò mò, hỏi một câu.
Tống Hàng hơi nghiêng đầu, chỉ vào cửa hàng bên cạnh, Thẩm Ý ngẩng đầu mới thấy, phía trên là sáu chữ to tướng “Cafe Internet Thiên Không Chi Thành”
Tống Hàng: “Tôi có hẹn với bạn, hôm nay tổ đội chiến đấu, nên cố ý đến đây.”
Thẩm Ý: “…………”
Cậu bảo tôi thả lỏng, nhưng ông trời của tôi ơi…….. có phải quá thả lỏng rồi không?!
HẾT CHƯƠNG 21
Trải qua một tuần mưa liên tục, nhiệt độ giảm mạnh, buổi tối đi ngủ phải đắp chăn, học sinh cũng phải mặc thêm áo len vào trong đồng phục.
Khi chiếc lá đầu tiên rơi xuống trên đường phố Gia Châu cũng là lúc mùa đông tới.
Thẩm Ý ngẩng đầu khỏi cánh tay, mới nhận ra tiết tự học buổi sáng đã kết thúc, cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Dương Việt Âm lấy cho Thẩm Ý một cốc nước ấm, cúi đầu quan sát sắc mặt cô: “Tối hôm qua lại thức khuya hả? Tao đã bảo mày là cứ thoải mái đi, bao lâu rồi mày chưa ngủ trước 1 giờ sáng? Còn tiếp tục như vậy thì quầng thâm mắt còn thẫm hơn cả gấu trúc, cho mày đi triển lãm cũng được luôn.”
Thẩm Ý cầm cốc nước ấm uống một ngụm, tốt tính nên không phản bác. Quan Việt Việt lại nói: “Mày nói Tiểu Ý cố quá, Tiểu Ý nó còn chưa nói mày không cố đâu đấy. Trên bảng đen phía sau viết gì? Muốn đậu sư phạm Thủ đô*. Dựa trên thành tích hiện tại của mày, không đậu nổi đâu.”
*Đại học sư phạm Thủ đô(首都师范大学 – Capital Normal University, hay gọi tắt là Thủ sư đại (首师大) là một trong những trường đại học đầu tiên của Trung Quốc đào tạo về sư phạm. Sư phạm Thủ đô được thành lập vào năm 1954. Tiền thân của nó là Đại học Sư phạm Thông Châu thành lập năm 1905. Sau nhiều lần đổi tên, đến năm 1992, Đại học Sư phạm Bắc Kinh, Đại học Sư phạm Bắc Kinh và Đại học Sư phạm Ngoại ngữ Bắc Kinh được sáp nhập với tên gọi chính thức là Đại học Sư phạm Thủ đô.Trường đào tạo nhiều chuyên ngành, có thể kể đến như: Văn học, khoa học, kỹ thuật, quản lý, luật, giáo dục, ngoại ngữ và nghệ thuật. Trong hơn 60 năm, CNU đã đào tạo hơn 200 nghìn tài năng thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau. Đại học Sư phạm Thủ đô cũng là cơ sở đào tạo tài năng đáng kể của Bắc Kinh.
Dương Việt Âm không ngờ bỗng dưng lại bị trúng một tên, ngạc nhiên mở to hai mắt: “Mày xem thành tích của mày đi, còn có mặt mũi nói tao? Tối qua mày còn đăng Douyin đấy!”
Quan Việt Việt buông tay: “Chí ít tao không có lòng tham không đáy mà đòi đậu sư phạm Thủ đô. Tao vẫn nhận biết chính xác năng lực của bản thân, hơn nữa cũng hiểu phải biết đủ thì mới hạnh phúc.”
Dương Việt Âm cười lạnh: “Nhưng tao nghĩ bố mày chưa chắc đã hiểu. Sau này bị ông già đưa đi Mỹ, bọn tao sẽ nhớ đến mày.”
Quan Việt Việt: “………”
Thẩm Ý nghe hai đứa bạn thân thương tổn lẫn nhau, cô duỗi lưng một phát. Ngủ trên bàn học thật sự chẳng thoải mái tẹo nào, mỏi hết cả lưng, không biết sao Tống Hàng lại thích.
Cho dù là học sinh đứng đầu lớp, cũng phân thành nhiều loại. Tống Hàng là người có thể lười thì sẽ lười, lên lớp cũng đi ngủ, rõ ràng là đại biểu môn toán, lại thường xuyên cầm đầu không làm bài tập, đến Cao Trường Lâm cũng hết cách với cậu ta. Đối lập với Tống Hàng, Thẩm Ý là tuýp người vẫn chăm chỉ khổ luyện học hành, chưa bàn đến việc khác, chỉ riêng chuyện cả lớp chép bài tập toán nghỉ hè của mình cô là đã đủ chứng minh vấn đề.
Một học sinh cần cù tự giác, siêng năng như vậy, đương nhiên lên lớp 12 không có khả năng bước lùi. Dương Việt Âm đã từng nói: “Nếu không phải thỉnh thoảng mày cũng có lúc ngủ gà ngủ gật trên lớp, tao thật sự hoài nghi mày đeo động cơ vĩnh cửu, học không biết mệt đấy!”
Sao có thể không mệt chứ? Thẩm Ý quay đầu lại, nhìn hai cái tên được viết cạnh nhau trên bảng đen phía sau. Trước mặt cô hiện lên hình ảnh phòng học buổi trưa ngày hôm đó, trên màn hình, trước vách núi và thác nước, Tiêu Nhượng nói với cô, phải khích lệ lẫn nhau, phải cùng nhau cố gắng.
Gối đầu lên cánh tay, cô không khỏi cong khóe miệng, cười thầm một mình.
Hôm đó sau khi nói chuyện cùng Tiêu Nhượng, cô điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục vùi đầu vào việc học hành căng thẳng. Trên thực tế, Thẩm Ý thậm chí còn cố gắng hơn cả trước đây. Chỉ cần nhớ đến vẻ mặt Tiêu Nhượng lúc đó, cô đã cảm thấy rạo rực trong lòng, thức đêm làm đề cũng dồi dào động lực.
Dù sao đây cũng là ước hẹn của hai người họ.
Đầu tháng mười hai, các cô các cậu học sinh năm cuối lại chào đón một sự kiện lớn diễn ra mỗi tháng một lần —— kỳ thi hằng tháng lần ba bắt đầu.
Đối với cuộc thi lần này, Dương Việt Âm vô cùng tự tin, nhưng lòng tin này không phải dựa vào bản thân mình, mà là dành cho Thẩm Ý: “Tháng trước Tống Hàng đoạt hạng nhất của mày, tháng này chúng ta phải giật lại!”
Điều cô vừa nói cũng là chuyện mà cả lớp quan tâm. Không giống như top 5 của ban Tự nhiên luôn có sự biến hóa khôn lường, top 2 ban Xã hội lại cực kỳ ổn định, 80% thời gian là Thẩm Ý, 20% còn lại là Tống Hàng. Dần dà, việc xem ai về nhất trong mỗi kỳ thi đã trở thành thú vui của lớp 5 thậm chí là của toàn ban Xã hội.
Trước đây Thẩm Ý năm lần liên tiếp đều đứng đầu, khiến mọi người mất đi hứng thú với trò này, vất vả lắm mới có một lần Tống Hàng đứng đầu, ngọn lửa nhiệt tình của quần chúng lần nữa được khơi dậy, bắt đầu sôi nổi đánh cược.
Dĩ nhiên, Thẩm Ý biết suy nghĩ của mọi người, cũng vì ảnh hưởng bởi điều đó nên cô có phần lo lắng. Tuy nhiên Thẩm Ý tự nói với bản thân, kể cả có bị Tống Hàng đánh bại cũng không sao, quan trọng nhất vẫn là phát hiện ra vấn đề trong bài thi, đừng vì một hai lần bị đánh bại mà ảnh hưởng đến tâm trạng.
Trong lúc mỗi người một suy nghĩ, kết quả của kỳ thi tháng lần ba được đưa ra lại làm mọi người ngã ngửa rơi cả kính. Lần này, người đứng đầu ban Xã hội không phải Thẩm Ý, cũng không phải Tống Hàng, mà là một người từ xưa tới nay chưa từng xuất hiện ở đó: Chu Tĩnh Thư.
Hết giờ học, Dương Việt Âm vừa đi vừa nói với vẻ phẫn nộ: “Cái tên Chu Tĩnh Thư này ngồi tên lửa sao, một phát đạp cả mày và Tống Hàng, phóng đại quá rồi! Liệu cậu ta có dùng thủ đoạn gì không? Gian lận? Hay là ‘trúng tủ’!”
Quan Việt Việt cũng phụ họa: “Không sai không sai, chắc chắn là cậu ta may mắn ‘trúng tủ’, nếu không thì là chuyện bất khả thi! Tiểu Ý mày đừng lo, lần sau cậu ta nhất định sẽ không gặp may nữa đâu.”
Hai người vừa nói xấu bạn học vừa quan sát Thẩm Ý. Cả hai thực sự có chút lo lắng cho tâm trạng của Thẩm Ý, bị Tống Hàng vượt qua một lần thì thôi, chuyện này cũng không phải chưa từng có, nhưng Chu Tĩnh Thư… cậu ta chưa bao giờ vượt qua được Thẩm Ý! Giờ đây không chỉ là thứ hạng, mà số điểm chênh lệch cũng không nhỏ, tổng điểm của Thẩm Ý là 613, Chu Tĩnh Thư là 633, hơn kém nhau tròn hai mươi điểm!
Nghĩ đến chuyện Thẩm Ý đã cố gắng đến nhường nào trong khoảng thời gian này, cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy, Dương Việt Âm cũng thấy đau lòng.
“Được rồi, tụi bây đừng nói nhảm nữa.” Thẩm Ý rốt cuộc cũng ngắt lời bọn họ, cố nặn ra một nụ cười: “Tao không sao, đừng lo. Tao rẽ phải rồi về trước đây, ngày mai gặp.”
Dương Việt Âm và Quan Việt Việt có lòng muốn tiễn cô, lại sợ làm quá lên chỉ càng khiến bạn mình buồn hơn, đành nhìn cô quay lưng bỏ đi.
Thẩm Ý đeo ba lô, đi dạo một mình trên con đường quen thuộc. Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều chỉ học hai tiết là được nghỉ, đồng hồ vừa điểm 4 giờ. Nếu là bình thường cô nhất định sẽ tận dụng thời gian này về nhà làm bài tiếp, nhưng bây giờ cô lại chẳng có lòng dạ nào để nghĩ về việc ấy.
Cô biết hai người bạn thân đều cố gắng an ủi mình, hy vọng cô không cần nghĩ nhiều, nhưng làm sao có thể không nghĩ. Từ lúc nhìn thấy kết quả đến bây giờ, suốt cả ngày, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ.
Cô thi được hạng ba.
Bắt đầu từ lúc lên lớp 10 đến nay, đây là lần đầu tiên thành tích của cô xếp thứ ba, cách người đứng đầu Chu Tĩnh Thư những 20 điểm, đến Tống Hàng xếp thứ hai cũng nhiều hơn cô 12 điểm.
Nếu đây là kỳ thi tuyển sinh đại học, chỉ cần một điểm đã là cách biệt với hàng trăm hàng nghìn người, chắc cô vừa bị Chu Tĩnh Thư đá bay khỏi mấy vạn người rồi…
Giống như có tảng đá đè ở ngực, Thẩm Ý cảm thấy không thở nổi.
Trước đây, thành tích tốt nhất của Chu Tĩnh Thư là hạng ba, thi thoảng còn bị Đàm Dĩnh cùng hạng chèn xuống hạng tư thậm chí là hạng năm. Sau khi lên lớp 12, hai lần thi trước đều không có dấu hiệu nào cả, Dương Việt Âm nói đúng, sự tiến bộ của cô ấy thật sự làm mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Thẩm Ý đương nhiên sẽ không hoài nghi cô ấy gian lận hay táy máy gì, cô chỉ đang thấy mờ mịt. Nếu như cô không đủ nghiêm túc, có hơi lười biếng, vậy thì cô có thể chấp nhận kết quả này, sau này lại tiếp tục cố gắng là được. Nhưng một tháng qua cô khắc khổ học tập, thành tích ngược lại càng thụt lùi, Thẩm Ý ngoại trừ thấy buồn, còn có cảm giác tuột dốc không phanh, chẳng biết tiếp theo phải làm gì.
Rẽ sang một khúc cua, cô bất giác ngước mắt lên, chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Người ấy cao cao gầy gầy, mặc đồng phục, cặp sách tuỳ ý khoác lên vai phải.
“Tống Hàng?”
Người kia quay đầu lại, đúng là Tống Hàng cứ tan học là chạy mất dạng.
Thẩm Ý có vẻ ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?” Cô nhớ, nhà Tống Hàng ở một hướng khác, nếu là đi về nhà thì không nên xuất hiện ở hướng này.
“Tôi qua đây có chút việc.” Tống Hàng nói một cách đơn giản.
Thẩm Ý “ồ” một tiếng, rồi không biết nói gì thêm. Bây giờ nhìn thấy Tống Hàng cô sẽ nghĩ đến thành tích thi cử, điều đó càng thêm kích thích cô. Nhưng, Thẩm Ý cũng không có khả năng quay đầu bỏ đi, Tống Hàng không làm gì sai cả, không có nghĩa vụ phải chịu đựng cơn giận của cô.
Hai người im lặng một lát, Tống Hàng đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, cậu muốn xin vào trại mùa đông Bắc Đại* 北大的冬令营 phải không?”
*trại mùa đông Bắc Đại: để bù đắp những thiếu sót trong cách giáo dục truyền thống của người lớn, tạo cho trẻ em một tấm gương đáng tin cậy để học hỏi và trò chuyện, hướng dẫn khi trẻ gặp phải những trở ngại và đưa ra những lựa chọn đúng đắn trước ngã ba đường của cuộc đời. “Trại đông Đại học Bắc Kinh” chủ yếu dựa trên nền tảng văn hóa của Đại học Bắc Kinh để tổ chức một loại hình hoạt động văn hóa cho sự trưởng thành và đào tạo học sinh các cấp. Toàn bộ các hoạt động đều được tổ chức tại Bắc Đại, cùng ăn cùng ở cùng học cùng sinh hoạt với các anh chị sinh viên của trường, những học sinh tham gia sẽ cảm nhận được bầu không khí khác biệt với khi học tập ở trường (trại hè cũng tương tự như vậy).
Thẩm Ý dừng một chút mới gật đầu: “Ừ. Tôi đã nói chuyện với cô Kiều, khi nào bắt đầu báo danh tôi sẽ xin luôn.”
Hằng năm, Thanh Hoa và Bắc Đại đều mở trại hè và trại mùa đông, phạm vi tuyển chọn là các học sinh khối lớp 12 trên toàn quốc. Trong số đó, những học sinh có thành tích xuất sắc nhất có thể được cộng tối đa 30 điểm. Đương nhiên, đối với những học sinh chí ở Thanh Bắc (Thanh Hoa và Bắc Đại) như Thẩm Ý và Tống Hàng, đây là chuyện không thể bỏ lỡ. Trại hè năm nay đúng dịp Thẩm Ý đang tham gia cuộc thi viết văn ở Sơn Tây nên cô không đăng ký được, đành đặt hết hy vọng vào trại mùa đông.
“Tôi đăng ký cả Thanh Hoa và Bắc Đại, nhưng xác suất thông qua Thanh Hoa tương đối thấp, nên thử xem Bắc Đại có được chọn không.”
Cô nghĩ ngợi, hỏi: “Cậu thì sao, cũng nộp đơn chứ?”
Tống Hàng: “Ờ, tôi tính xin Thanh Hoa. Được chọn thì đi, không được chọn thì thôi.”
Cậu nói với giọng điệu tùy ý, như thể cậu chẳng cần đến cơ hội quý giá này. Thẩm Ý trầm mặc vài giây, rồi đột nhiên hỏi: “Tuy nhiên, tôi có chút tò mò, tại sao cậu không xin vào trại hè? Xác suất cậu vào được trại. hè sẽ cao hơn”
Số lượng người tham gia trại mùa đông ít hơn trại hè rất nhiều, phần lớn những học sinh đăng ký đều là học sinh khối Xã hội. Mặc dù Tống Hàng là học sinh, nhưng lại là thiên tài các môn tự nhiên. Cậu thuộc đội tuyển Olympic Toán của trường, trước khi phân ban thì thành tích các môn khoa học tự nhiên vẫn luôn đứng đầu, sau này khi Tống Hàng quyết định học ban Xã hội, ngay cả hiệu trưởng cũng kinh ngạc. Chủ nhiệm lớp rồi hiệu trưởng thay nhau thuyết phục cũng không khuyên ngăn được, trơ mắt nhìn cậu chuyển từ lớp 11/1 sang lớp 11/5.
May mắn thay Tống Hàng dù chuyển qua học ban Xã hội nhưng không từ bỏ đội tuyển Toán, cậu tiếp tục tham gia ôn luyện, năm ngoái thành công nhận được giải nhất môn Toán THPT toàn quốc.
Từ xưa tới nay, cuộc thi Toán luôn là khó nhất, Thất Trung lại chưa từng có học sinh ban Xã hội đạt giải Olympic Toán học toàn quốc. Thẩm Ý nghe nói các giáo viên trong trường vẫn còn cảm thán: nếu Tống Hàng vẫn còn học ban Tự nhiên, sang năm Thất Trung không chừng còn có thể cạnh tranh chức thủ khoa khối Tự nhiên toàn tỉnh.
Trường hợp của Tống Hàng, cho dù có vào Thanh Hoa cũng nên học những ngành thuộc khối Khoa học tự nhiên, quả thực trại hè càng có nhiều danh ngạch thích hợp với cậu ta hơn.
Cậu bạn nghe vậy khóe miệng hấp háy, nở nụ cười lười nhác: “Sao, sợ tôi đoạt mất vị trí của cậu? Keo kiệt thế, tôi lại không xin vào Bắc Đại. Đụng không đến.”
“Tôi không có ý đấy.” Thẩm Y sốt ruột muốn giải thích, Tống Hàng chỉ cười không đáp, như thể cậu đã nhìn thấu cô.
Cả ngày nay tâm trạng Thẩm Ý đã không tốt, nghe cậu nói vậy thì im bặt một lúc, lát sau cô nhún vai rồi nói: “Cậu có xin vào Bắc Đại, tôi cũng không sợ. Trại mùa đông dựa vào kết quả xét tổng điểm trung bình của cả ba năm, tôi với cậu có đụng phải thì bọn họ cũng chọn tôi chứ không chọn cậu.”
Tống Hàng: “…………..”
Thẩm Ý giận dỗi nói xong, đưa mắt nhìn xe cộ phía xa. Tống Hàng im lặng không nói, đợi cơn tức chậm rãi tiêu tan, cô lại bắt đầu thấy lo lắng, có phải mình hơi quá trớn rồi không? Tính cả lần tranh cãi với Trần Dao Dao, đây là lần thứ hai cô nói người ta thành tích không bằng mình, cứ cho là sự thật thì nói thế cũng có vẻ ngông cuồng, huống chi cô còn vừa rớt hạng….…
Thẩm Ý thử quay đầu, phát hiện Tống Hàng đang nhìn mình chằm chằm, trên mặt còn mang theo ý cười: “Không tồi. Tôi còn tưởng rằng cậu bị Chu Tĩnh Thư đánh cho ỉu xìu, bây giờ giờ xem ra vẫn còn ý chí chiến đấu đấy.”
Thẩm Ý sửng sốt.
Tống Hàng cất bước tiến về phía trước, Thẩm Ý vội vàng đuổi theo: “Cậu có ý gì?”
Tống Hàng không trả lời cô, Thẩm Ý đành phải tiếp tục đi theo. Chân cậu ta dài bước lớn, cô gần như phải chạy chậm mới không bị tụt lại, bộ dạng vụng về giống đứa trẻ con.
Tống Hàng đi một lúc, rốt cuộc cũng động lòng từ bi bước chậm lại: “Biết cậu đang suy nghĩ gì. Nhưng cậu không nhận ra ngoại trừ ba người chúng ta, thứ hạng của các bạn khác trong lớp cũng thay đổi rất nhiều sao?”
Thẩm Ý chớp mắt, cô đúng là không nhận ra. Kỳ thực, sau khi biết điểm của mình, cô chẳng còn lòng dạ mà quan tâm đến người khác.
Mặc dù Quan Việt Việt vẫn đứng bét lớp, nhưng thứ hạng của Dương Việt Âm quả thật tăng lên sáu bảy bậc, điểm số cũng vượt năm ngoái hai mươi mấy điểm.
“Lên lớp mười hai, trạng thái học tập của rất nhiều người đều thay đổi. Những người lớp 10 lớp 11 còn mải chơi; giờ cũng hồi tâm, người đã cố gắng thì càng cố gắng hơn. Chu Tĩnh Thư lúc trước cũng coi như là nỗ lực học hành, nhưng học kỳ này trạng thái của cậu ta rõ ràng khác hẳn. Bài cuối cùng của đề thi toán lần này gần giống đề đại học, Chu Tĩnh Thư từng tới tìm tôi hỏi những đề tương tự, cho nên tôi không hề ngạc nhiên khi cậu ta thi toán được 141 điểm.”
Thẩm Ý nắm chặt quai ba lô, nói thật chậm: “Cậu muốn nói, trước kia tôi có thể đạt được hạng nhất là vì tôi nỗ lực hơn người khác, hiện tại người khác cũng nỗ lực, nên tôi….. không thi được hạng nhất nữa?”
Giọng nói của cô ẩn chứa chút khổ sở. Bởi vì, đây cũng là điều cô lo lắng cả ngày nay.
Tất nhiên cô đã nhận ra sự thay đổi của Chu Tĩnh Thư, nhưng cô không thể cố gắng hơn được nữa, cho nên mới thấy mông lung.
Chẳng lẽ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đuổi theo thậm chí vượt qua mình.
“Ý của tôi là, cậu không cảm thấy mình cố gắng quá….. sao?” Tống Hàng nói.
Thẩm Ý ngạc nhiên.
“Bài cuối cùng trong đề thi, Chu Tĩnh Thư đã từng hỏi tôi một bài tương tự, nhưng học kỳ trước cậu cũng làm một bài giống vậy rồi. Chúng ta cũng có thảo luận về nó. Vì sao lần này cậu lại làm sai? Lúc kiểm tra cậu nghĩ cái gì vậy?”
“Tôi…” Cô cứng họng không trả lời được. Thẩm Ý có ấn tượng về bài cuối trong đề thi mà Tống Hàng vừa nhắc đến, trên thực tế ngay sau khi thi cô đã nhận ra mình làm sai, còn buồn bực rất lâu, thầm nghĩ sau lúc làm đề kiểm tra lại không nghĩ ra được…
“Có khả năng là tôi không đủ chuyên tâm………”
“Lơ đễnh sẽ chỉ làm mắc sai lầm ở những bài đơn giản, quá căng thẳng, quá đặt nặng chuyện được mất mới có thể khiến đầu óc không thể thả lỏng, dẫn đến không thể giải được đề thi.” Cậu ta bỗng chuyển đề tài: “Hơn nữa, bảo cậu khi thi không đủ tập trung, chính cậu có tin không?”
Thẩm Ý nói không nên lời.
Tống Hàng nhún vai, đưa ra kết luận: “Chu Tĩnh Thư có thể cố gắng hơn, bởi vì vốn dĩ cậu ta không tính là đặc biệt cố gắng, nhưng cậu tự nhiên còn có thể tiếp tục trạng thái hiện tại, điều đó làm tôi thấy rất ngạc nhiên. Không chỉ là tháng này, sau khi cậu lên lớp 12, học hành còn kinh hơn cả khối 11. Trước đấy tôi cũng nghĩ có nên nhắc nhở cậu hay không. Nhưng sau lại thấy, có lẽ có một số người thích hợp với phương pháp liều mạng học tập như vậy, cho nên chờ thêm hai tháng xem thế nào. Giờ thì xem ra, lớp trưởng cũng không phải siêu nhân, cứ ‘căng’ mãi cũng không chịu nổi.”
Nói xong, Tống Hàng tình cờ đi đến bên quầy bán quà vặt, cậu quét mã mua một chai sữa chua, cắm ống hút xuống vừa uống vừa chờ đợi phản ứng từ cô.
Đầu óc Thẩm Ý đang rối hết cả lên, hai mắt mở to nhìn cậu. Hình như những lời Tống Hàng nói rất có lý, nhưng lại trái ngược với phong cách của cô. Cho nên, vấn đề không phải là cố gắng chưa đủ, mà là do quá cố gắng, quá để tâm?
Giống như cô luôn tự nhủ với bản thân, đừng để tâm trạng bị ảnh hưởng bởi một hai lần thất bại. Nhưng trên thực tế, chính là vì tâm trạng bị ảnh hưởng, nên cô mới tự thôi miên bản thân một cách vô thức..….
Tống Hàng cắn ống hút, cậu vẫn đang uống sữa chua, cô bỗng nhiên nghĩ tới một việc: “Chả có lẽ cậu cố ý chờ ở đây? Cậu đang đợi tôi?”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng cô đã hối hận rồi, quả nhiên, Tống Hàng giương mắt, gương mặt vô cảm nhìn cô.
Thẩm Ý thầm mắng mình đúng là thần kinh. Tuy rằng thứ tự của cô và Tống Hàng luôn đứng cạnh nhau, nhưng thật ra cả hai không thân, trừ thảo luận đề thi ra thì không còn chuyện gì khác. Dám nói Tống Hàng chủ động chờ ở chỗ này để an ủi mình, mặt cô phải dày đến mức nào mới có thể nghĩ như vậy.
Cô thấy xấu hổ, Tống Hàng bỏ ống hút, nói: “Tôi thấy cậu đi đến đây, đầu như thể sắp chúi xuống đất nên nhất thời không nhịn được.”
“Ồ.” Thẩm Ý gượng gạo đáp.
Hai người đứng bên đường, lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Tống Hàng: Thôi, cái gì nên nói tôi cũng nói rồi, còn lại tự cậu suy nghĩ đi. Tôi tới nơi rồi, ngày mai gặp ở trường.”
Ờ ha, cậu ta vừa nói mà, cậu ta tới đây có việc. Song……..
“Cậu tới đây có việc gì?” Cô không nén được sự tò mò, hỏi một câu.
Tống Hàng hơi nghiêng đầu, chỉ vào cửa hàng bên cạnh, Thẩm Ý ngẩng đầu mới thấy, phía trên là sáu chữ to tướng “Cafe Internet Thiên Không Chi Thành”
Tống Hàng: “Tôi có hẹn với bạn, hôm nay tổ đội chiến đấu, nên cố ý đến đây.”
Thẩm Ý: “…………”
Cậu bảo tôi thả lỏng, nhưng ông trời của tôi ơi…….. có phải quá thả lỏng rồi không?!
HẾT CHƯƠNG 21
Danh sách chương