“Trời ạ, không nghĩ tới trước khi tốt nghiệp còn có thể xem Tiêu Nhượng biểu diễn ở trường một lần, đáng giá đáng giá! Ba năm cấp ba thật sự đáng giá!”

“Các cậu nhìn thấy bộ dạng đi vào vừa rồi của cậu ấy không? Mặc áo sơ mi trắng, trời ạ, cao ráo đẹp trai ghê, Hoàng tử — không! Thiên thần! Mẹ nó, cậu ấy chính là thiên thần!”

“Tránh ra một chút, mama yêu con! Con trai đưa mama đi cùng với!”

Đối với học sinh Thất Trung mà nói, lần kỷ niệm thành lập trường lần này khẳng định không tầm thường.

Đầu tiên là đại minh tinh bạn cùng trường Tiêu Nhượng của bọn họ xác nhận sẽ lên biểu diễn, các fan nữ kích động không thôi. Thế nhưng không ngờ trước kỷ niệm thành lập trường một đêm Tiêu Nhượng bị tuôn ra scandal động trời, khiến phóng viên đều chen chúc vây quanh Thất Trung. Đến khi mọi người cho rằng buổi diễn sắp thất bại, cậu lại xuất hiện ở phút cuối cùng.

Trong hội trường u tối, chỉ có ánh sáng tập trung trên sân khấu, Tiêu Nhượng đi một đường lên thẳng sân khấu, chống nhảy tay lên trên, chinh phục tâm hồn mỗi một thiếu nữ ở đây!

“A–”

Đến khi cậu hát thì mọi người càng điên cuồng hơn. Đa số người tham gia biểu diễn vào kỷ niệm thành lập trường đều đương thiếu niên, bài hát được chọn cũng thiên về chủ đề ước mơ và nỗ lực. Nhưng chỉ nghe tên là biết, “I Really Like You” rõ ràng là một bài hát về tình yêu đến từ nữ ca sĩ Carly Rae Jepsen người Canada. Bài hát theo phong cách hoạt bát thanh xuân, nồng nhiệt dạt dào, lời hát rất to gan. Khi Tiêu Nhượng hát lên câu “I really really really really really really really like you. And I want you, do you want me, do you want me too?”, các nữ sinh đồng thanh hô to “I want you!!!”, suýt nữa bay cả nóc nhà!

“Điên cuồng! Quá điên cuồng!”

Liên hoan kết thúc, các bạn học đều từ hội trường ra ngoài, Dương Việt Âm sờ gương mặt vẫn còn đỏ nói: “Tiết mục của Tiêu Nhượng tuyệt đối là cao trào của ngày hôm nay! Nhất định! Cậu ấy hoàn toàn đốt cháy toàn trường! Thất Trung mà đồng ý cho cậu ấy hát bài này á? Tao nhìn thấy có nam sinh cũng kêu “I want you”, làm tao sợ chết mất! Nhỡ Hiệu trưởng và Chủ nhiệm Giáo dục xem thì sao!”

Thẩm Ý cũng nghĩ đến tiết mục vừa rồi. Rõ ràng khi cậu vừa xuống xe còn lạnh như băng, mà khi cậu cầm mic đứng trên sân khấu, nháy mắt lại trở nên thanh xuân sống động, năng lượng toả ra bốn phía. Cậu ở trên sân khấu vừa hát vừa nhảy, thỉnh thoảng giao lưu cùng phía dưới, không thấy chút u ám do đang mắc tin đồn nào.

Tính chuyên nghiệp và lực khống chế đối với toàn trường ấy, như trời sinh ra để làm minh tinh.

“Tuy nhiên, Tiêu Nhượng vẫn tới trường học như thế, chẳng lẽ cậu ấy không lo tai tiếng sao?” Quan Việt Việt nghi hoặc nói: “Hay là chúng mình suy nghĩ nhiều, tin tức này thật ra ảnh hưởng không nghiêm trọng tới vậy?”

“Sao có thể, ầm ĩ vậy mà.” Dương Việt Âm nói. Đừng nói trên mạng, ngay cả học sinh trong trường cũng có rất nhiều người cũng hoài nghi cậu, tuy nhiên vừa rồi biểu diễn xuất sắc như vậy, chắc mọi người tạm thời không rảnh để suy xét việc này nhỉ.

“Haiz, chúng mình có nên gặp cậu ấy không? Tỏ thái độ với Hoàng tử một chút. Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, chúng mình là bạn học tuyệt đối tin tưởng cậu ấy!”

Quan trong là nghĩa khí, Tiêu Nhượng còn tới ăn sinh nhật cô đấy, thời điểm mấu chốt cô cần phải ra mặt chứ!

Thẩm Ý vừa nghĩ đến đó, Dương Việt Âm đã lôi kéo cô ra sau sân khấu. Cô nàng vừa hỏi thăm phòng nghỉ trường học đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu Nhượng ở đâu, cậu ấy hiện tại nhất định đang ở đó.

Nhưng đi thêm một lúc mới biết có suy nghĩ này không chỉ mình cô, bên ngoài hành lang có rất nhiều nữ sinh, tất cả đều vừa xem xong biểu diễn là đến đây ngay. Nhưng quan trọng là trước cửa có hai vệ sĩ cao to, như Vương Mẫu lấy trâm hoá thành dòng Ngân Hà chặn mọi người ở ngoài.

Các thiếu nữ sau khổ cầu xin: “Cầu xin chú vệ sĩ, để chúng cháu vào đi mà!”

Chú vệ sĩ nghiêm chỉnh nói: “Lãnh đạo trường học nói, không cho học sinh quấy rầy Tiêu Nhượng. Tất cả trở về đi.”

Cô nàng đu idol lâu năm, Dương Việt Âm thầm mắng một câu, mẹ nó lần này có khác gì các cô đi đu idol đâu. Cô hắng giọng, rụt rè nói: “Chú vệ sĩ, chúng cháu là bạn học của Tiêu Nhượng, tìm cậu ấy có chút việc.”

Chú vệ sĩ đánh giá cô từ trên xuống dưới, nở nụ cười công nghiệp: “Em gái, ở đây có ai không phải bạn học của Tiêu Nhượng? Định lừa mình dối người à, không có cửa đâu.”

Dương Việt Âm: “…”

Cô muốn giải thích chúng cháu và các cô ấy không giống nhau, chúng cháu là bạn cùng lớp, bỗng nhiên nghe được một tiếng: “Chị Thẩm Ý?”

Ngô Duẫn bước ra từ sau cánh gà, nhìn Thẩm Ý qua người hai vệ sĩ. Thẩm Ý gật đầu với cô ấy. Ngô Duẫn vốn thấy kỳ lạ sao chị ấy lại ở chỗ này, đánh giá tình huống trước mặt liền rõ: “Chị tới tìm Tiêu Nhượng ạ?”

Thẩm Ý không biết trả lời như nào, Ngô Duẫn quay đầu nói: “Chú vệ sĩ, cho chị ấy vào đi ạ.”

Vệ sĩ đương nhiên nhận ra chủ tịch hội học sinh, thoáng do dự rồi tránh sang một bên. Dương Việt Âm một tay đẩy Thẩm Ý đi qua, tự mình đuổi theo lại chạm phải ngực vệ sĩ. 

Chú vệ sĩ lạnh nhạt nói: “Chỉ có thể cho một người vào.”

Dương Việt Âm: “…”

Thẩm Ý liếc mắt nhìn Dương Việt Âm, cô ấy bất đắc dĩ nhún vai với cô, dùng khẩu hình nói: “Đi đi, mày đi thôi.”

Cô nghĩ một thoáng rồi xoay người theo Ngô Duẫn đi mất.

Đám nữ sinh kia thấy mình cầu xin lâu như thế đều không qua được cấm địa, tức khắc bất mãn nói: “Sao chị ấy thì được vào?”

“Đúng vậy, không cho chúng cháu vào thì thôi, sao lại là chị ta chứ? Mưu mô! Lạm dụng chức quyền!”

Thấy sắp bùng nổ một trận chiến, nữ sinh bên cạnh bỗng nhiên giật nhẹ tay áo của cô gái: “Tớ nhận ra chị ấy, là lớp trưởng lớp 12/5, hình như là… Bạn ngồi cùng bàn với Tiêu Nhượng!”

Mọi người ngạc nhiên.

Các nữ sinh đều là lớp 10, 11 nên không rõ chuyện của khối 12 lắm, trước chỉ nghe nói Tiêu Nhượng có bạn ngồi cùng bàn chứ chưa gặp bao giờ.

Ngồi cùng bàn Tiêu Nhượng, chỉ nghe đã thấy Mary Sue rồi. Cho nên bây giờ các cô vừa gặp được người thật đấy à? Ngô Duẫn mang theo Thẩm Ý đi qua hành lang, hậu trường có tiếng tạch tạch rất chói tai, thỉnh thoảng còn có diễn viên còn nguyên đồ diễn đi qua các cô. Thẩm Ý vừa quay đầu vừa nhìn Ngô Duẫn, vẫn không nhịn được hỏi: “Sao em lại cho chị vào?”

Ngô Duẫn im lặng chớp mắt: “Chị là bạn ngồi cùng bàn với anh ấy, em cảm thấy, anh ấy hiện tại chắc muốn gặp người quen.”

Giọng của em ấy có chút không giống bình thường. Thẩm Ý bỗng nhiên nhớ tới, vừa rồi lúc người khác kiến nghị đổi tiết mục thay thế, cũng là Ngô Duẫn tin tưởng Tiêu Nhượng có thể đến kịp.

Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu, cô nói: “Ngô Duẫn, thật ra em… thật ra em là fan của Tiêu Nhượng đúng không?”

Ngô Duẫn không nghĩ tới tự nhiên cô sẽ nghĩ đến điều này, hoảng loạn chớp mắt một cái, đưa ngón trỏ lên môi, nhỏ giọng nói: “Đàn chị không được nói cho người khác biết, đây là bí mật.”

Học sinh chăm chỉ khắc khổ kiêm chủ tịch hội học sinh sau lưng lại vụng trộm đu idol, lại còn đu bạn cùng trường, điều này Thẩm Ý hơi buồn cười. Đúng vào lúc này, hai người đi qua chỗ ngoặt, đi tới bên cửa cuối hành lang, Thẩm Ý hiểu được đây là phòng nghỉ của Tiêu Nhượng nên căng thẳng đến rõ.

“Chị tự gõ cửa nhé, em không quấy rầy nữa.”

Ngô Duẫn nói xong chạy như bay. Thẩm Ý cảm thấy, cô ấy chính là kiểu fan hễ thấy thần tượng là thần hồn điên đảo mà Dương Việt Âm từng nói, vừa thấy mặt liền chạy mất dạng. 

Ngô Duẫn đi rồi, hành lang chỉ còn mình cô. Thẩm Ý đứng ngoài cửa, mãi không dám gõ cửa.

Trong đầu hiện lên cảnh tượng lúc nãy cậu ở ngoài cửa lớn, lúc ấy cô đứng phía sau Ngô Duẫn, cậu lại như không thấy được. Cậu lướt ngang qua cô, đến một ánh mắt cũng không có. Tình huống như vậy không khỏi làm cô nghĩ tới trên thảm đỏ người người theo dõi ấy, ánh mắt cậu cũng lơ đãng lướt qua cô như hôm nay.

Miên man suy nghĩ trong chốc lát, cô lấy lại tinh thần, vỗ đầu mình rồi hít sâu giơ tay muốn gõ cửa. Ai ngờ cửa tự nhiên mở, cô mới dùng chút lực đã mở ra, ánh mắt Thẩm Ý nhìn thẳng vào Tiêu Nhượng lúc ấy đang đứng bên cửa sổ.

Xuống dưới sân khấu, cậu khoác lên mình áo lông vũ, không kéo khoá, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong. Nam sinh đứng nghiêng người, trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, ánh mắt hơi u ám, nhìn chăm chú vào hư không, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Ánh mắt Thẩm Ý dời xuống, bỗng nhiên ngừng lại ở điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay thon dài của cậu, sương khói lượn lờ bay lên. 

Nghe được tiếng cửa, Tiêu Nhượng quay đầu lại, thấy người tới là cô bèn kinh ngạc nói: “Lớp trưởng?”

Thẩm Ý ngơ ngác, còn chưa phản ứng lại. Tiêu Nhượng phát hiện ra ánh mắt của cô nhìn chằm chằm tay mình, lúc này mới chú ý cậu vẫn còn đang kẹp thuốc lá, trong chớp mắt đại não trống rỗng, theo bản năng muốn đem thuốc lá giấu ra phía sau. Nhưng cậu kịp thời khắc chế xúc động, nhìn cô cười,dí thuốc lá vào gạt tàn như chưa có gì xảy ra.

Làm xong mọi thứ, cậu hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Thẩm Ý lúc này mới tỉnh táo lại, cô đẩy cửa bước vào phòng nghỉ, cũng giả vờ như không có chuyện gì mà nói: “Dương Việt Âm nghe nói cậu ở phía sau hậu trường, muốn đến gặp cậu.”

Tiểu Nhượng ngạc nhiên đáp: “Dương Việt Âm muốn đến gặp tôi… Vậy cậu ấy đâu?”

“Bị bảo vệ chặn ở ngoài rồi.” Thẩm Ý thẳng thắn nói: “Ngô Duẫn là đàn em của tớ, đi cửa sau, nên tớ vào được.”

Tiêu Nhượng không nói gì ba giây, quay đầu cười.

Trong phòng khói còn chưa tan, gương mặt cậu giấu ở phía sau làn khói có chút mơ hồ, đến nụ cười cũng không rõ ràng. Thẩm Ý cắn môi, tâm tình có chút phức tạp. Học sinh nam trong lớp cũng có người lén hút thuốc, nhưng người con trai kẹp thuốc đứng bên cửa sổ quá đỗi xa lạ, đây là một mặt cô chưa từng thấy.

Cho nên, chuyện này quả nhiên gây ra áp lực rất lớn cho cậu…

Tiêu Nhượng cười xong không nói gì nữa, Thẩm Ý cũng không biết nói gì, không khí trong phòng bỗng trở nên xấu hổ.

Thẩm Ý bất tri bất giác mà ý thức được, cách lần trước bọn họ gặp mặt đã gần hai tháng. Lúc trước cô còn đang nghĩ không biết cậu có gầy hay đen không, hiện tại vừa thấy, quả nhiên nắng Vân Nam làm cậu đen đi một tí, cũng gầy hơn, hai má hơi hõm, ngũ quan cũng vì vậy mà sắc bén hơn trước…

“Cậu đọc tin tức rồi?” Tiêu Nhượng đột nhiên hỏi.

Thẩm Ý khựng lại, gật gật đầu: “Cậu có khoẻ không?”

“Cũng được.” Tiêu Nhượng cười nói: “Cậu vừa rồi không xem tôi biểu diễn sao? Có thể hát có thể nhảy. Thế nào, biểu hiện của tôi cũng không đến nỗi tệ lắm nhỉ?”

Đâu chỉ không tệ, phải là cực đỉnh mới phải. Toàn bộ nữ sinh thiếu chút nữa bị cậu làm cho phát điên lên rồi. 

Thẩm Ý không bởi thế mà yên tâm.

Bộ dạng cậu nam sinh im lặng hút thuốc vẫn lưu lại trước mặt cô không dứt được. Nghĩ đến những bình luận ác ý trên mạng mà Dương Việt Âm bảo, cô nhất thời xúc động, không suy nghĩ nhiều liền nói: “Tiêu Nhượng! Tôi… Tôi muốn nói với cậu, mặc kệ trên mạng nói cậu như thế nào, tôi đều tin tưởng cậu! Bọn tôi… Bọn tôi đều tin cậu!”

Tiêu Nhượng ngạc nhiên nhìn về phía cô. 

Thẩm Ý sợ giọng mình chưa đủ thành khẩn, cậu không cảm nhận được sự tin tưởng tận đáy lòng của cô, nói xong còn khẳng định lại lần nữa

Đợi một lúc, Tiêu Nhượng rốt cuộc cũng mở miệng: “Thật không? Cậu tin tưởng tớ cái gì?”

Thẩm Ý không nghĩ tớ còn có câu hỏi tiếp theo, lập tức bị hỏi cho ngây ngốc. Bảo cô lặp lại lời những người trên mạng nói chắc chắn không có khả năng, nhưng Tiêu Nhượng bảo cô trả lời, đại não cô ngừng ba giây, cuối cùng cũng nghĩ ra được một đáp án: “Tớ tin… Tớ tin cậu nhất định thích con gái! Bọn họ nói cậu cùng người con trai khác như vậy… nhất định là giả!”

Tiêu Nhượng cực ngạc nhiên. 

Việc thậm tệ như đi cửa sau với ông chủ hay được ông chủ bao nuôi mà đến miệng của cô chỉ thành … với nam sinh thôi?

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Tiêu Nhượng rốt cuộc cười phì. 

Khác với nụ cười công nghiệp khi nãy, lần này chân mày của cậu giãn ra, đôi mắt hơi cong, ánh mắt như một làn gió xuân ấm áp, những sắc bén lạnh nhạt đều tiêu tan, cậu lại trở về làm Tiêu Nhượng ngọt ngào ấm áp mà cô quen.

“Lớp trưởng thật thông minh. Đúng thế, tớ vẫn luôn thích con gái…”

Thẩm Ý ngơ ngác nhìn cậu. Bởi vì quá ngoài ý muốn, làm cô thoạt nhìn có chút ngây ngốc. Tiêu Nhượng đang định nói thêm cái gì thì cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị đẩy ra.

“Tiêu Nhượng bên ngoài xử lý tốt rồi, chúng ta có thể đi…” Giọng nói nghẹn lại, người đàn ông nhìn tình cảnh trong phòng nghỉ, kinh ngạc dừng động tác. 

Tiêu Nhượng lập tức đứng dậy: “Anh Văn Xương, anh quay lại rồi à?”

Tưởng Văn Xương gật đầu, tầm mắt không rời khỏi Thẩm Ý: “Ừ, người vây quanh bên ngoài đều đi rồi, xe cũng tới rồi, lãnh đạo trường hy vọng em có thể tham gia tiệc buổi trưa, những nhân vật quan trọng của trường đều tham gia. Anh giúp em đồng ý rồi.”

Đây cũng là việc lúc trước họ đã thảo luận, Tiêu Nhượng không có dị nghị gì. 

Tưởng Văn Xương nhịn không được hỏi: “Tiêu Nhượng, đây là bạn học của em à? Không giới thiệu sao?”

Tiêu Nhượng giống như lúc này mới nhớ tới, cậu nói: “À, đây là bạn ngồi cùng bàn với em, cũng là lớp trưởng lớp em, Thẩm Ý. Lớp trưởng, đây là người đại diện của tôi, tôi gọi anh ấy là anh Văn Xương.”

Hoá ra là người quản lý của Tiêu Nhượng, Thẩm Ý ngoan ngoãn nói: “Xin chào anh Văn Xương.”

Vẻ mặt Tưởng Văn Xương có phần vi diệu: “Bạn cùng bàn? Em có bạn ngồi cùng bàn từ bao giờ, sao anh không biết?”

“Từ học kỳ này.” Tiêu Nhượng nhún vai: “Anh không biết, chắc bởi vì anh không đủ quan tâm tới em rồi.”

Tự nhiên bị kết án nghiêm trọng như vậy, Tưởng Văn Xuyên không kịp phòng, vừa định giải thích đã nghe Tiêu Nhượng nói: “Được rồi, hiện tại không phải nhọc lòng lo loại việc nhỏ này, trước bữa trưa chúng ta có chuyện quan trọng phải xử lý!”

Cậu nói đến việc này, Tưởng Văn Xuyên lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Việc này, anh hỏi rồi, phía bên kia đều không có ý kiến gì, chờ đúng thời điểm chúng ta có thể…”

Anh lại chú ý tới Thẩm Ý, đột nhiên dừng câu chuyên, Thẩm Ý phát hiện, lập tức nói: “Vậy, cậu nói chuyện chính sự đi, tôi đi trước…”

Tiêu Nhượng ngăn cô lại: “Lớp trưởng cậu chờ một chút.”

Liếc thấy Tưởng Văn Xuyên nhăn mi không tán thành, Tiêu Nhượng nói: “Không phải em cố tình để cậu ấy lại, mà chuyện này có chút liên quan đến cậu ấy.”

Tưởng Văn Xuyên và Thẩm Ý đồng thời sửng sốt.

Tiêu Nhượng nhìn Thẩm Ý nói: “Nếu cậu cũng biết trên mạng nói tớ và nam sinh khác “như vậy như vậy”, vậy cậu có biết chúng tớ bên này định ứng phó ra sao không?”

Thẩm Ý gật đầu. Dương Việt Âm đã phổ cập khoa học cho cô, tuy rằng không có biện pháp hoàn toàn rửa sạch tội danh, nhưng không thể cái gì cũng không làm, trong tình huống thông thường thì phòng làm việc của minh tinh sẽ tuyên bố thanh minh bác bỏ tin đồn, hoặc kiện lời đồn thất thiệt. 

“Mọi người định kiện bọn họ sao?” Cô chờ mong hỏi. 

“Kiện? Đó là chuyện sau này, hơn nữa tố cáo cũng không để làm gì, kết quả phán quyết đưa ra cũng phải mất 1 2 năm sau, còn ai quan tâm nữa. Nếu muốn rửa sạch oan uổng, phải tranh thủ thời gian.”

“Rửa sạch nỗi oan? Mọi người cách gì à?” Thẩm Ý kinh ngạc thật sự: “Nhưng không phải họ nói, việc này không có cách nào sao…”

“Với tình huống thông thường thì sẽ không có cách nào, nếu họ không đăng được một chút ‘chứng cứ’ nào. Nhưng nếu đã có cái gọi là ‘chứng cứ’, chúng ta cũng có thể một kích trúng đích.”

Những người đó đăng chứng cứ? Thẩm Ý nghĩ tới, cậu ấy nói chính là những bức ảnh chụp Từ Vinh Chính đi Vân Nam thăm Tiêu Nhượng, chính bởi vì những tấm ảnh này bị phát tán mà gây ra sóng to gió lớn.

“Giám đốc Từ cũng thật xui xẻo, vất vả lắm mới được nghỉ phép, thuận đường đi thăm bạn học cũ, kết quả bị truyền ra tai tiếng.” Tưởng Văn Xương nói: “Anh mới vừa gọi điện cho anh ấy, bên anh ấy cũng rất bất đắc dĩ, nói còn may là với Tiêu Nhượng, nếu cùng một có gái trẻ tuổi thì không biết giải thích với vợ thế nào.”

“Giám đốc Từ là bạn học đại học với đạo diễn, thật ra anh ấy tới thăm đạo diễn, buổi tối hôm đó không phải chỉ có hai người mà là tất cả mọi người cùng ăn cơm tối về khách sạn, chỉ là người khác đều đã đi vào.”

Nói như vậy, Thẩm Ý hỏi: “Cho nên, các cậu sẽ thanh minh đêm đó cùng mọi người ăn cơm sao? Bọn cậu có ảnh chụp?”

“Đương nhiên không phải, kể cả chứng minh chúng tôi cùng nhau ăn cơm rồi, cũng không thể chứng minh tôi và giám đốc Từ sau khi ăn xong không đơn độc ở chung. Nhưng cũng may, đêm đó trừ ăn cơm tôi còn làm việc khác.”

Nhận thấy ánh mắt hoang mang của Thẩm Ý, Tiêu Nhượng nhướng mày: “Cậu không chú ý tin nóng nói ảnh chụp là vào đầu tháng sao? Tháng tôi này kín lịch diễn, chỉ có một ngày kết thúc việc sớm, sau khi ăn cơm chiều rảnh rỗi không có việc gì, mới ở khách sạn chơi trò chơi cả đêm, còn mang theo tay mới đi chơi PUBG…”

Thẩm Ý rốt cuộc cũng phản ứng lại, vừa mừng vừa sợ nói: “Cậu nói, ngày chụp lén tin nóng đó, chính là buổi tối hôm mà chúng mình cùng nhau chơi game?”
HẾT CHƯƠNG 2
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện