“Đến đây đến đây, hai đứa bây đừng ngại, cứ chọn tùy ý, trưa nay tao khao.”
Giống với những trường cấp ba khác, Thất Trung cũng phải học bù. Khối 10, 11 đi học sáu ngày trong tuần, chiều thứ Bảy được nghỉ, tối Chủ Nhật lại quay về trường. Tuy nhiên, khối 12 sáng Chủ Nhật vẫn phải đến trường để tự học. Chỉ được nghỉ duy nhất một buổi chiều cuối tuần.
Khi nhận được thông báo, Quan Việt Việt nói với vẻ bi phẫn: “Vậy chẳng phải cả năm nay bọn em đều không có cơ hội ngủ nướng sao ạ?!”
Về vấn đề này, cô giáo Kiều an ủi: “Đừng quá bi quan, các em còn có thể trông mong vào kỳ nghỉ Đông và kỳ nghỉ Tết sắp tới.”
Cả lớp: “………….”
Cho dù có không tình nguyện cỡ nào thì sáng Chủ Nhật, các bạn học vẫn đúng giờ đến trường. Vất vả chịu đựng đến trưa mới tan học, mọi người tan tác như chim sổ lồng, dưới lời đề nghị của Dương Việt Âm, Thẩm Ý cùng mấy người bạn đi tới một quán cơm ở phía bên ngoài trường để ăn trưa.
Trong quán cơm giờ này không một bóng người, Dương Việt Âm cầm thực đơn, liên tục chỉ tay chọn bốn năm món. Quan Việt Việt cả kinh vội nói: “Mày ăn hết không? Đừng lãng phí.”
“Tao mặc kệ! Hoàng tử đi rồi, tâm trạng của tao cực kỳ bi thống. Chỉ có đồ ăn ngon mới có thể xoa dịu trái tim bị tổn thương này!”
Nghe bạn mình nhắc tới đề tài này, Quan Việt Việt lập tức phối hợp lấy tay che ngực. Sáng sớm hôm nay, các nữ sinh khối 12 vừa đến trường đã nghe được tin xấu Tiêu Nhượng bỏ đi rồi, bọn họ chợt cảm thấy cuộc sống ảm đạm của năm cuối cấp càng thêm thê thảm. Vốn dĩ, các bạn nữ thường lợi dụng giờ nghỉ để đến cửa lớp 12/5 nhìn trộm nam thần, nhưng giờ thì ngay cả niềm vui này cũng không còn.
Dương Việt Âm cùng Quan Việt Việt ôm nhau gào khóc một lúc, rồi bỗng trừng mắt hướng về phía người thứ ba vẫn im lặng từ nãy đến giờ, “Ê, sao mày thản nhiên thế? Ngồi cùng một bàn với nhau, cậu ấy đi rồi mày không thấy buồn sao?”
Thẩm Ý đặt đũa xuống, nói với vẻ rất chân thành: “Trông tụi bây xem, nếu không phải biết rõ là cậu ta đang đi công tác, tao còn tưởng cậu ta đã chết rồi.”
“Trái tim sắt đá.” Hai người đồng lòng khịt mũi.
Ngừng một chút, Quan Việt Việt lại nói: “Nhưng mà Tiểu Ý, Tiêu Nhượng không nói cho mày biết cậu ta sẽ làm gì sao? Sáng nay trông mày có vẻ rất ngạc nhiên…….”
Thẩm Ý: “Công việc của cậu ta, nói với tao làm gì…….”
“Hai người bọn mày ngồi cùng bàn, nếu đi thì nói với mày một tiếng cũng là chuyện bình thường thôi mà?” Quan Việt Việt cắn đũa, “Nhưng cũng khó nói, dù sao thì bọn mày chỉ mới ngồi chung với nhau, có lẽ là chưa đủ thân thiết……..”
Thẩm Ý không đáp, bà chủ mang đồ ăn lên bỗng nhiên ngắt lời: “Em gái, em nói Tiêu Nhượng, có phải là ngôi sao Tiêu Nhượng không? Mấy đứa quen biết cậu ấy à?”
“Chị chủ cũng biết cậu ấy?” Dương Việt Âm hỏi lại.
“Tất nhiên rồi, ba con phố xung quanh đây, ai mà không biết Tiêu Nhượng? Mỗi lần cậu ấy trở về, bên ngoài trường học lúc nào cũng náo nhiệt…… Nhờ có Tiêu Nhượng cùng những người hâm mộ cậu ấy, mà việc kinh doanh của bọn chị cũng ăn nên làm ra.”
Từ lúc Tiêu Nhượng theo học tại Thất Trung, các fans truy đuổi đến tận đây nên họ sẽ không thể tránh được chuyện muốn ăn uống và mua đồ ở gần đó. Điều này đã thúc đẩy sự phát triển ngành dịch vụ ở khu vực quanh Gia Châu Thất Trung, rất nhiều quán ăn bên ngoài trường học nhờ vào các em gái này mà lời to. Hơn nữa bọn họ không chỉ đến lúc có Tiêu Nhượng, những khi cậu không ở trường, cũng thường xuyên có fans đến đây tham quan chụp ảnh. Vì thế nên rất nhiều cửa hàng đã thiết kế một bức tường tâm nguyện, cho phép người hâm mộ đem những lời muốn nói viết lên giấy tiện lợi và dán lên, để khi Tiêu Nhượng đến ăn có thể sẽ nhìn thấy chúng.
Trong quán cơm này cũng vậy. Thẩm Ý nhìn lên mặt tường trắng, những tờ giấy nhớ với những màu sắc khác nhau hội tụ/được xếp thành một hình trái tim “siêu to khổng lồ”, chữ viết tay trên đó không cái nào giống cái nào nhưng tất cả đều cùng gửi gắm tâm ý trân quý của các thiếu nữ.
Một cơn gió thổi qua khiến những tờ giấy nhớ khẽ lay động, giống như những gợn sóng nổi lên trong lòng hồ.
Quan Việt Việt thấy buồn cười, nếu để cho những bạn nữ kia biết bạn cùng bàn với Tiêu Nhượng đang ở đây, không biết họ sẽ có phản ứng gì.
Dương Việt Âm khẽ ho nhẹ một tiếng, “Em không quen Tiêu Nhượng, nhưng có người lại quen. Không chỉ quen biết, còn rất quen thuộc, quan hệ đặc biệt gần gũi…..…”
“Ai vậy?”
Dương Việt Âm nháy mắt với Thẩm Ý, bà chủ quán cũng tò mò nhìn qua. Dưới tầm mắt của họ, Thẩm Ý thấy hơi khẩn trương, nhưng so với khẩn trương thì có một loại cảm xúc khác càng rõ ràng hơn đang dần phát triển.
Cô đã khắc chế nó từ sáng tới giờ, hiện tại lại bởi vì Quan Việt Việt và Dương Việt Âm, rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa.
Cô cảm thấy hơi khó chịu.
Không, phải là bực bội mới đúng.
Thẩm Ý buông bút, thở dài một hơi.
Trên bàn chỉ bật một chiếc đèn đọc sách, buổi tối sau khi kết thúc tiết tự học vào cuối tuần, về đến nhà cô không đi ngủ ngay, mà bắt tay vào làm thêm đề thi Toán. Hàm số lượng giác, đường cong hình nón, hình học không gian, tốc độ viết của cô càng ngày càng chậm. Rốt cuộc, đầu bút lệch đi, vạch ra một đường chéo thật dài trên tờ giấy trắng.
Thẩm Ý nhìn chằm chằm đường chéo ấy một lúc lâu, cuối cùng quyết định đẩy đề thi qua một bên và lấy ra một thứ khác.
Thật dày, giống như là một quyển sổ, bìa ngoài là một mảnh giấy trắng.
Thẩm Ý vuốt nó, chậm rãi lật nó ra.
Với tư cách là một lớp trưởng, cô không quên mục đích ban đầu cô giáo Kiều sắp xếp cho cô và Tiêu Nhượng ngồi cùng một bàn với nhau. Tuy là Tống Hàng bảo cô đừng quá áp lực, nhưng cô vẫn dành thời gian một buổi tối, kiểm tra lại bài thi Toán của Tiêu Nhượng, phân tích được phần kiến thức của cậu ấy là kém nhất (mặc dù tổng thể cậu ấy yếu đều), sửa sang lại các ghi chú trên lớp, tìm ra các đáp án tương ứng với chỗ sai, cuối cùng đến cửa hiệu phô tô copy lại chúng, đóng thành quyền sách.
Vốn định sáng nay đưa cái này cho Tiêu Nhượng, làm như vậy thì dù cậu ta có ở bên ngoài vẫn có thể tự mình ôn tập, không ngờ là vẫn tới chậm một bước, người đã đi rồi.
Quan Việt Việt nói, hai người chỉ vừa ngồi chung với nhau, chưa đủ thân, cho nên Tiểu Nhượng mới chẳng cần nói cho cô biết rằng cậu ta phải đi. Đây cũng không phải là vấn đề gì to tát. Lúc đầu Thẩm Ý cũng cho là như vậy, nhưng giờ phút này trông thấy quyển sổ ghi chép, lại nghĩ đến chuyện bản thân bận rộn cả buổi tối hôm qua, một ngọn lửa vô danh bỗng nổi lên trong lòng.
Chỉ cần nói một câu thôi, là mình đã không phải phí công rồi! Quan Việt Việt có thể không biết, nhưng bọn họ đã nói chuyện qua vài lần, bất luận thế nào thì cũng không phải là mối quan hệ hai kẻ xa lạ ngồi cùng bàn đi? Uổng công tôi nhiệt tình/tận tâm ngồi chỉnh sửa lại vở ghi chép/sổ tay/sổ ghi chép cho cậu!
Cô càng nghĩ càng giận, đề thi cũng chẳng buồn làm tiếp. Quan Việt Việt kể là trên Weibo có người hâm mộ đăng hình ảnh ra sân bay đón Tiêu Nhượng, Thẩm Ý cũng không biết bản thân muốn làm cái gì, cô quyết định lên dạo một vòng Weibo.
Trong lớp có rất nhiều bạn nữ dùng Weibo, một số khác dùng Douyin, nhưng Thẩm Ý lại chẳng có hứng thú gì với hai ứng dụng này. Douyin còn chưa tải về, nhưng cô có cài đặt và đăng ký Weibo theo yêu cầu của Dương Việt Âm, chỉ có điều là gần một năm nay không đăng nhập vào, mất gần năm phút đồng hồ để cô lấy lại mật khẩu. Sau một hồi như đánh vật, cuối cùng cô cũng vào được trang chủ.
Chỉ “ting ting” một tiếng, trên màn hình đã xuất hiện hàng loạt các bài viết. Thẩm Ý vốn cho rằng còn phải bấm tìm kiếm, không nghĩ đến đập vào mắt đầu tiên lại là cái tên quen thuộc ấy.
Ở đầu mục bài viết phổ biến nhất trên Weibo hiển thị bài đăng mới nhất của Tiêu Nhượng, chỉ trong hai tiếng đã có gần 5 vạn bình luận, đủ để thấy sức nóng đáng kinh ngạc. Tiêu Nhượng đăng một bức ảnh, trên màn hình nhỏ, cậu chàng mặc áo thun trắng cùng quần jean, đội mũ lưỡi trai màu đen thêm chiếc khẩu trang đen che kín mặt. Cậu dạo bước trong phi trường, dáng vẻ thoạt nhìn có hơi lạnh lùng, nhưng trên tay lại cầm một chú heo Peppa nhồi bông màu hồng. Vây quanh cậu là các cô gái, trên mặt ai cũng nở nụ cười, dường như biến cậu thành ngôi sao lấp lánh nhất trong đám đông.
@Tiêu Nhượng V: Một món quà từ người hâm mộ. Người xã hội lại quay về xã hội, mọi người vỗ tay vỗ tay![tung hoa] [tung hoa].
Thẩm Ý không hiểu “người xã hội” là gì, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tiêu Nhượng, làm thế nào cũng không thể liên tưởng được cái người che gần hết khuôn mặt này cùng với thiếu niên ngày hôm qua vẫn ngồi bên cạnh mình.
Cậu đứng ở nơi ấy, tưởng như rất gần, nhưng lại tạo cảm giác xa xôi không thể với tới.
Cô nhìn một hồi lâu rồi mới mở phần bình luận ra. Ngay sau đó, cô lập tức bị choáng váng bởi những biểu tượng cảm xúc la hét gào thét.
“A a a a a a a a a con trai đăng bài! Là hình chụp tối qua! Tôi cũng có ở trong đó!! Tôi và con trai tôi ở chung một khung hình với nhau kìa!!!”
“Huhuhu mấy ngày không gặp, em trai lại càng đẹp trai hơn! Quả nhiên là cục vàng cục bạc của chị mà, phải tiếp tục nỗ lực trưởng thành như hiện tại em nhé! Xông lên 冲鸭 !!!”
“Anh ơi, quay lại nhìn em đi, chúng ta chính là anh em ruột khác cha khác mẹ nè! [Nước mắt][Nước mắt] [Nước mắt].
“Em trai, đừng chơi heo Peppa nữa, chơi với chị nè!!!”
Thẩm Ý: “…………….???”
Cái, cái gì vậy? Ai là con trai, ai là mama? Còn cái gì mà anh ơi em ơi, chị gái rồi em gái, mấy người đang nói cái gì??? Cô trừng mắt nhìn vào màn hình, cảm giác như mình vừa bị sét đánh đến hôn mê, như người già lần đầu tiên tiếp xúc với internet, bỗng nhiên bị ném vào đại dương bao la, tất cả những thứ này đều vượt quá sự hiểu biết của cô. Phải mất một thời gian dài mới tiêu hóa được; anh, em rồi con trai mà những người này nhắc đến là để chỉ Tiêu Nhượng, còn lại đều là bọn họ tự xưng.
Gọi anh hay em thì cũng dễ hiểu, nhưng con trai……. Bây giờ mọi người đu idol đều tự xưng là mama sao???
Thẩm Ý “sang chấn tâm lý” rồi!
Cô biết rằng Tiêu Nhượng có một số fans hâm mộ lớn tuổi, nhưng lúc đọc được những dòng bình luận này, họ rõ ràng đều là những cô gái trẻ, có người trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả cô, cũng tự nhận là mama của Tiêu Nhượng ư???
Thế giới này bị làm sao vậy!!!
Cô gái chưa từng đu idol bao giờ chỉ cảm thấy như vừa khai phá ra một thế giới mới, lúc này Weibo lại cập nhật những bình luận mới, hai trong số đó đến từ những cô bạn tốt của cô.
@Không thi đậu thì không đổi tên: a a a a a a a nhường một chút, con trai tâm can bảo bối, mau mau đến với vòng tay của mama, mama yêu con nhiều!
@Đậu đại học game là dễ: Vẫn là nên đến với vòng tay của mama nè! Mama sẽ giảng đề toán cho con, lúc thi mama sẽ nhường cho con thắng, mama sẽ không để cho con hạng nhất từ dưới đếm lên nữa đâu!
Thẩm Ý: “…………………….”
Hai đứa tụi bây! Ngày thường tụi nó đều phát điên như thế này trên Weibo của Tiêu Nhượng ư??? Sao tụi mày có thể thốt ra những lời như vậy!!!
Cô vốn đang đầy một bụng lửa giận, giờ bị dọa cho một trận nên đã sớm quên mất mục đích ban đầu khi tìm lên Weibo, cuối cùng như thể tháo chạy mà thoát khỏi Weibo.
Thế giới thật đáng sợ. Thực sự quá đáng sợ.
Thẩm Ý phải mất hẳn năm phút đồng hồ để bình phục, cuối cùng sau khi đã bình tĩnh lại, cô nhìn vào điện thoại, yên lặng thở dài. Quên đi, là cô suy nghĩ quá đơn giản, xem thế trận vừa rồi là biết Tiêu Nhượng không phải là một người bình thường, đương nhiên không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường để yêu cầu cậu ta.
Hơn nữa, mặc dù cô và cậu ta có trao đổi riêng vài lần thì có thật sự được coi là thân thiết sao? Không thể! Có lẽ, ở một thành phố xa xôi nào đó, đại minh tinh được người người chú mục như cậu ta đã chẳng nhớ nổi cô là ai nữa rồi.
Nghĩ tới cậu thiếu niên trong tấm ảnh chụp kia, tâm tình của cô có phần phức tạp.
Lại ngồi thêm chốc lát, Thẩm Ý quyết định rửa mặt rồi đi ngủ, không ngờ vừa mới đứng lên, từ QQ hiện lên một thông báo mới, có người vừa mới gửi lời mời thêm bạn với cô.
Thẩm Ý nhìn lướt nhìn qua cái tên rồi bỏ điện thoại xuống, nhưng chỉ một giây sau cô chợt phản ứng lại, mắt mở to nhìn về phía cái tên dưới dòng chữ kia.
“Chào buổi tối, lớp trưởng. Tôi là Tiêu Nhượng.”
HẾT CHƯƠNG 8
Giống với những trường cấp ba khác, Thất Trung cũng phải học bù. Khối 10, 11 đi học sáu ngày trong tuần, chiều thứ Bảy được nghỉ, tối Chủ Nhật lại quay về trường. Tuy nhiên, khối 12 sáng Chủ Nhật vẫn phải đến trường để tự học. Chỉ được nghỉ duy nhất một buổi chiều cuối tuần.
Khi nhận được thông báo, Quan Việt Việt nói với vẻ bi phẫn: “Vậy chẳng phải cả năm nay bọn em đều không có cơ hội ngủ nướng sao ạ?!”
Về vấn đề này, cô giáo Kiều an ủi: “Đừng quá bi quan, các em còn có thể trông mong vào kỳ nghỉ Đông và kỳ nghỉ Tết sắp tới.”
Cả lớp: “………….”
Cho dù có không tình nguyện cỡ nào thì sáng Chủ Nhật, các bạn học vẫn đúng giờ đến trường. Vất vả chịu đựng đến trưa mới tan học, mọi người tan tác như chim sổ lồng, dưới lời đề nghị của Dương Việt Âm, Thẩm Ý cùng mấy người bạn đi tới một quán cơm ở phía bên ngoài trường để ăn trưa.
Trong quán cơm giờ này không một bóng người, Dương Việt Âm cầm thực đơn, liên tục chỉ tay chọn bốn năm món. Quan Việt Việt cả kinh vội nói: “Mày ăn hết không? Đừng lãng phí.”
“Tao mặc kệ! Hoàng tử đi rồi, tâm trạng của tao cực kỳ bi thống. Chỉ có đồ ăn ngon mới có thể xoa dịu trái tim bị tổn thương này!”
Nghe bạn mình nhắc tới đề tài này, Quan Việt Việt lập tức phối hợp lấy tay che ngực. Sáng sớm hôm nay, các nữ sinh khối 12 vừa đến trường đã nghe được tin xấu Tiêu Nhượng bỏ đi rồi, bọn họ chợt cảm thấy cuộc sống ảm đạm của năm cuối cấp càng thêm thê thảm. Vốn dĩ, các bạn nữ thường lợi dụng giờ nghỉ để đến cửa lớp 12/5 nhìn trộm nam thần, nhưng giờ thì ngay cả niềm vui này cũng không còn.
Dương Việt Âm cùng Quan Việt Việt ôm nhau gào khóc một lúc, rồi bỗng trừng mắt hướng về phía người thứ ba vẫn im lặng từ nãy đến giờ, “Ê, sao mày thản nhiên thế? Ngồi cùng một bàn với nhau, cậu ấy đi rồi mày không thấy buồn sao?”
Thẩm Ý đặt đũa xuống, nói với vẻ rất chân thành: “Trông tụi bây xem, nếu không phải biết rõ là cậu ta đang đi công tác, tao còn tưởng cậu ta đã chết rồi.”
“Trái tim sắt đá.” Hai người đồng lòng khịt mũi.
Ngừng một chút, Quan Việt Việt lại nói: “Nhưng mà Tiểu Ý, Tiêu Nhượng không nói cho mày biết cậu ta sẽ làm gì sao? Sáng nay trông mày có vẻ rất ngạc nhiên…….”
Thẩm Ý: “Công việc của cậu ta, nói với tao làm gì…….”
“Hai người bọn mày ngồi cùng bàn, nếu đi thì nói với mày một tiếng cũng là chuyện bình thường thôi mà?” Quan Việt Việt cắn đũa, “Nhưng cũng khó nói, dù sao thì bọn mày chỉ mới ngồi chung với nhau, có lẽ là chưa đủ thân thiết……..”
Thẩm Ý không đáp, bà chủ mang đồ ăn lên bỗng nhiên ngắt lời: “Em gái, em nói Tiêu Nhượng, có phải là ngôi sao Tiêu Nhượng không? Mấy đứa quen biết cậu ấy à?”
“Chị chủ cũng biết cậu ấy?” Dương Việt Âm hỏi lại.
“Tất nhiên rồi, ba con phố xung quanh đây, ai mà không biết Tiêu Nhượng? Mỗi lần cậu ấy trở về, bên ngoài trường học lúc nào cũng náo nhiệt…… Nhờ có Tiêu Nhượng cùng những người hâm mộ cậu ấy, mà việc kinh doanh của bọn chị cũng ăn nên làm ra.”
Từ lúc Tiêu Nhượng theo học tại Thất Trung, các fans truy đuổi đến tận đây nên họ sẽ không thể tránh được chuyện muốn ăn uống và mua đồ ở gần đó. Điều này đã thúc đẩy sự phát triển ngành dịch vụ ở khu vực quanh Gia Châu Thất Trung, rất nhiều quán ăn bên ngoài trường học nhờ vào các em gái này mà lời to. Hơn nữa bọn họ không chỉ đến lúc có Tiêu Nhượng, những khi cậu không ở trường, cũng thường xuyên có fans đến đây tham quan chụp ảnh. Vì thế nên rất nhiều cửa hàng đã thiết kế một bức tường tâm nguyện, cho phép người hâm mộ đem những lời muốn nói viết lên giấy tiện lợi và dán lên, để khi Tiêu Nhượng đến ăn có thể sẽ nhìn thấy chúng.
Trong quán cơm này cũng vậy. Thẩm Ý nhìn lên mặt tường trắng, những tờ giấy nhớ với những màu sắc khác nhau hội tụ/được xếp thành một hình trái tim “siêu to khổng lồ”, chữ viết tay trên đó không cái nào giống cái nào nhưng tất cả đều cùng gửi gắm tâm ý trân quý của các thiếu nữ.
Một cơn gió thổi qua khiến những tờ giấy nhớ khẽ lay động, giống như những gợn sóng nổi lên trong lòng hồ.
Quan Việt Việt thấy buồn cười, nếu để cho những bạn nữ kia biết bạn cùng bàn với Tiêu Nhượng đang ở đây, không biết họ sẽ có phản ứng gì.
Dương Việt Âm khẽ ho nhẹ một tiếng, “Em không quen Tiêu Nhượng, nhưng có người lại quen. Không chỉ quen biết, còn rất quen thuộc, quan hệ đặc biệt gần gũi…..…”
“Ai vậy?”
Dương Việt Âm nháy mắt với Thẩm Ý, bà chủ quán cũng tò mò nhìn qua. Dưới tầm mắt của họ, Thẩm Ý thấy hơi khẩn trương, nhưng so với khẩn trương thì có một loại cảm xúc khác càng rõ ràng hơn đang dần phát triển.
Cô đã khắc chế nó từ sáng tới giờ, hiện tại lại bởi vì Quan Việt Việt và Dương Việt Âm, rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa.
Cô cảm thấy hơi khó chịu.
Không, phải là bực bội mới đúng.
Thẩm Ý buông bút, thở dài một hơi.
Trên bàn chỉ bật một chiếc đèn đọc sách, buổi tối sau khi kết thúc tiết tự học vào cuối tuần, về đến nhà cô không đi ngủ ngay, mà bắt tay vào làm thêm đề thi Toán. Hàm số lượng giác, đường cong hình nón, hình học không gian, tốc độ viết của cô càng ngày càng chậm. Rốt cuộc, đầu bút lệch đi, vạch ra một đường chéo thật dài trên tờ giấy trắng.
Thẩm Ý nhìn chằm chằm đường chéo ấy một lúc lâu, cuối cùng quyết định đẩy đề thi qua một bên và lấy ra một thứ khác.
Thật dày, giống như là một quyển sổ, bìa ngoài là một mảnh giấy trắng.
Thẩm Ý vuốt nó, chậm rãi lật nó ra.
Với tư cách là một lớp trưởng, cô không quên mục đích ban đầu cô giáo Kiều sắp xếp cho cô và Tiêu Nhượng ngồi cùng một bàn với nhau. Tuy là Tống Hàng bảo cô đừng quá áp lực, nhưng cô vẫn dành thời gian một buổi tối, kiểm tra lại bài thi Toán của Tiêu Nhượng, phân tích được phần kiến thức của cậu ấy là kém nhất (mặc dù tổng thể cậu ấy yếu đều), sửa sang lại các ghi chú trên lớp, tìm ra các đáp án tương ứng với chỗ sai, cuối cùng đến cửa hiệu phô tô copy lại chúng, đóng thành quyền sách.
Vốn định sáng nay đưa cái này cho Tiêu Nhượng, làm như vậy thì dù cậu ta có ở bên ngoài vẫn có thể tự mình ôn tập, không ngờ là vẫn tới chậm một bước, người đã đi rồi.
Quan Việt Việt nói, hai người chỉ vừa ngồi chung với nhau, chưa đủ thân, cho nên Tiểu Nhượng mới chẳng cần nói cho cô biết rằng cậu ta phải đi. Đây cũng không phải là vấn đề gì to tát. Lúc đầu Thẩm Ý cũng cho là như vậy, nhưng giờ phút này trông thấy quyển sổ ghi chép, lại nghĩ đến chuyện bản thân bận rộn cả buổi tối hôm qua, một ngọn lửa vô danh bỗng nổi lên trong lòng.
Chỉ cần nói một câu thôi, là mình đã không phải phí công rồi! Quan Việt Việt có thể không biết, nhưng bọn họ đã nói chuyện qua vài lần, bất luận thế nào thì cũng không phải là mối quan hệ hai kẻ xa lạ ngồi cùng bàn đi? Uổng công tôi nhiệt tình/tận tâm ngồi chỉnh sửa lại vở ghi chép/sổ tay/sổ ghi chép cho cậu!
Cô càng nghĩ càng giận, đề thi cũng chẳng buồn làm tiếp. Quan Việt Việt kể là trên Weibo có người hâm mộ đăng hình ảnh ra sân bay đón Tiêu Nhượng, Thẩm Ý cũng không biết bản thân muốn làm cái gì, cô quyết định lên dạo một vòng Weibo.
Trong lớp có rất nhiều bạn nữ dùng Weibo, một số khác dùng Douyin, nhưng Thẩm Ý lại chẳng có hứng thú gì với hai ứng dụng này. Douyin còn chưa tải về, nhưng cô có cài đặt và đăng ký Weibo theo yêu cầu của Dương Việt Âm, chỉ có điều là gần một năm nay không đăng nhập vào, mất gần năm phút đồng hồ để cô lấy lại mật khẩu. Sau một hồi như đánh vật, cuối cùng cô cũng vào được trang chủ.
Chỉ “ting ting” một tiếng, trên màn hình đã xuất hiện hàng loạt các bài viết. Thẩm Ý vốn cho rằng còn phải bấm tìm kiếm, không nghĩ đến đập vào mắt đầu tiên lại là cái tên quen thuộc ấy.
Ở đầu mục bài viết phổ biến nhất trên Weibo hiển thị bài đăng mới nhất của Tiêu Nhượng, chỉ trong hai tiếng đã có gần 5 vạn bình luận, đủ để thấy sức nóng đáng kinh ngạc. Tiêu Nhượng đăng một bức ảnh, trên màn hình nhỏ, cậu chàng mặc áo thun trắng cùng quần jean, đội mũ lưỡi trai màu đen thêm chiếc khẩu trang đen che kín mặt. Cậu dạo bước trong phi trường, dáng vẻ thoạt nhìn có hơi lạnh lùng, nhưng trên tay lại cầm một chú heo Peppa nhồi bông màu hồng. Vây quanh cậu là các cô gái, trên mặt ai cũng nở nụ cười, dường như biến cậu thành ngôi sao lấp lánh nhất trong đám đông.
@Tiêu Nhượng V: Một món quà từ người hâm mộ. Người xã hội lại quay về xã hội, mọi người vỗ tay vỗ tay![tung hoa] [tung hoa].
Thẩm Ý không hiểu “người xã hội” là gì, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tiêu Nhượng, làm thế nào cũng không thể liên tưởng được cái người che gần hết khuôn mặt này cùng với thiếu niên ngày hôm qua vẫn ngồi bên cạnh mình.
Cậu đứng ở nơi ấy, tưởng như rất gần, nhưng lại tạo cảm giác xa xôi không thể với tới.
Cô nhìn một hồi lâu rồi mới mở phần bình luận ra. Ngay sau đó, cô lập tức bị choáng váng bởi những biểu tượng cảm xúc la hét gào thét.
“A a a a a a a a a con trai đăng bài! Là hình chụp tối qua! Tôi cũng có ở trong đó!! Tôi và con trai tôi ở chung một khung hình với nhau kìa!!!”
“Huhuhu mấy ngày không gặp, em trai lại càng đẹp trai hơn! Quả nhiên là cục vàng cục bạc của chị mà, phải tiếp tục nỗ lực trưởng thành như hiện tại em nhé! Xông lên 冲鸭 !!!”
“Anh ơi, quay lại nhìn em đi, chúng ta chính là anh em ruột khác cha khác mẹ nè! [Nước mắt][Nước mắt] [Nước mắt].
“Em trai, đừng chơi heo Peppa nữa, chơi với chị nè!!!”
Thẩm Ý: “…………….???”
Cái, cái gì vậy? Ai là con trai, ai là mama? Còn cái gì mà anh ơi em ơi, chị gái rồi em gái, mấy người đang nói cái gì??? Cô trừng mắt nhìn vào màn hình, cảm giác như mình vừa bị sét đánh đến hôn mê, như người già lần đầu tiên tiếp xúc với internet, bỗng nhiên bị ném vào đại dương bao la, tất cả những thứ này đều vượt quá sự hiểu biết của cô. Phải mất một thời gian dài mới tiêu hóa được; anh, em rồi con trai mà những người này nhắc đến là để chỉ Tiêu Nhượng, còn lại đều là bọn họ tự xưng.
Gọi anh hay em thì cũng dễ hiểu, nhưng con trai……. Bây giờ mọi người đu idol đều tự xưng là mama sao???
Thẩm Ý “sang chấn tâm lý” rồi!
Cô biết rằng Tiêu Nhượng có một số fans hâm mộ lớn tuổi, nhưng lúc đọc được những dòng bình luận này, họ rõ ràng đều là những cô gái trẻ, có người trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả cô, cũng tự nhận là mama của Tiêu Nhượng ư???
Thế giới này bị làm sao vậy!!!
Cô gái chưa từng đu idol bao giờ chỉ cảm thấy như vừa khai phá ra một thế giới mới, lúc này Weibo lại cập nhật những bình luận mới, hai trong số đó đến từ những cô bạn tốt của cô.
@Không thi đậu thì không đổi tên: a a a a a a a nhường một chút, con trai tâm can bảo bối, mau mau đến với vòng tay của mama, mama yêu con nhiều!
@Đậu đại học game là dễ: Vẫn là nên đến với vòng tay của mama nè! Mama sẽ giảng đề toán cho con, lúc thi mama sẽ nhường cho con thắng, mama sẽ không để cho con hạng nhất từ dưới đếm lên nữa đâu!
Thẩm Ý: “…………………….”
Hai đứa tụi bây! Ngày thường tụi nó đều phát điên như thế này trên Weibo của Tiêu Nhượng ư??? Sao tụi mày có thể thốt ra những lời như vậy!!!
Cô vốn đang đầy một bụng lửa giận, giờ bị dọa cho một trận nên đã sớm quên mất mục đích ban đầu khi tìm lên Weibo, cuối cùng như thể tháo chạy mà thoát khỏi Weibo.
Thế giới thật đáng sợ. Thực sự quá đáng sợ.
Thẩm Ý phải mất hẳn năm phút đồng hồ để bình phục, cuối cùng sau khi đã bình tĩnh lại, cô nhìn vào điện thoại, yên lặng thở dài. Quên đi, là cô suy nghĩ quá đơn giản, xem thế trận vừa rồi là biết Tiêu Nhượng không phải là một người bình thường, đương nhiên không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường để yêu cầu cậu ta.
Hơn nữa, mặc dù cô và cậu ta có trao đổi riêng vài lần thì có thật sự được coi là thân thiết sao? Không thể! Có lẽ, ở một thành phố xa xôi nào đó, đại minh tinh được người người chú mục như cậu ta đã chẳng nhớ nổi cô là ai nữa rồi.
Nghĩ tới cậu thiếu niên trong tấm ảnh chụp kia, tâm tình của cô có phần phức tạp.
Lại ngồi thêm chốc lát, Thẩm Ý quyết định rửa mặt rồi đi ngủ, không ngờ vừa mới đứng lên, từ QQ hiện lên một thông báo mới, có người vừa mới gửi lời mời thêm bạn với cô.
Thẩm Ý nhìn lướt nhìn qua cái tên rồi bỏ điện thoại xuống, nhưng chỉ một giây sau cô chợt phản ứng lại, mắt mở to nhìn về phía cái tên dưới dòng chữ kia.
“Chào buổi tối, lớp trưởng. Tôi là Tiêu Nhượng.”
HẾT CHƯƠNG 8
Danh sách chương