Trường chỉ là một con rối của ông Đăng, một con rối cho ông sử dụng để trả thù ông Hải, lúc đó Trường còn nhỏ quá, không nhớ hết đươc mọi chuyện. Hình ảnh khủng khiếp, đám cháy, thanh gỗ rơi vào đầu đã làm trí óc Trường lẫn lộn, đã khiến Trường quên đi những chi tiết quan trọng.
Trường nhớ hôm đó Trường đi học về nhà sớm hơn mọi khi, chưa bước vào nhà,Trường đã vui vẻ gọi bà Lan, không thấy bà trả lời, Trường vội đi tìm, vừa bước vào nhà Trường đã ngửi thấy mùi ga nồng nặc, do còn mải đi tìm bà Lan nên Trường không vội chạy xuống bếp xem ga bị rò rỉ ở chỗ nào.
Thấy cửa phòng bà khép hờ, Trường nhanh chóng bước vào, Trường chết sững, bà Lan đã treo cổ tự vẫn. Quá kinh hoàng nên nhất thời Trường thốt không nên lời, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi. Đến khi tiếng hét bật thốt lên ở trong cổ họng, Trường cố ôm lấy chân bà, cố đỡ bà xuống nhưng một đứa bé con mười hai tuổi đầu như Trường thì làm được gì.
Trường la toáng lên, chạy lung tung khắp nhà xem có ai không, nhưng nhà vắng tanh. Trường phóng ra cổng, Trường muốn nhờ ai đó đỡ mẹ Trường xuống, Trường vừa đi ra, một tiếng nổ làm bắn tung mọi thứ, lửa bén ở khắp mọi nơi, căn nhà chìm trong biển lửa, rò rỉ khí ga đã làm căn nhà phát nổ.
Tiếng nổ to như thế nên mọi người xung quan đều giật mình, họ nhanh chóng kéo đến trước cổng nhà Trường, họ xem có thể cứu được ai không, hay có ai ở trong nhà không, mọi người hò hét nhau, người cầm xô, cầm chậu, người cầm thùng, họ muốn nhanh chóng dập tắt đám cháy, người gọi điện cho đội phòng cháy chữa cháy.
Trường không kip suy nghĩ gì, khi căn nhà chìm trong biển lửa, nghĩ bà Lan vẫn còn ở trong đó, Trường xông thẳng vào trong, mọi người cố giữ Trường lại nhưng không còn kịp nữa rồi, vừa bước vào bậc cửa một thanh xà ngang rơi thẳng xuống đầu Trường, Trường nằm lăn ra đất, khói lửa tràn ngập khắp mọi nơi.
Đến khi Trường tỉnh lại, Trường thấy mình đang nằm trong bệnh viện, Trường bị chứng sợ hãi, Trường không dám nói chuyện với ai, cũng không dám gặp mặt ai, Trường chỉ muốn được ở yên một mình. Trường đã quên sạch mọi chuyện xẩy ra trong mấy tháng gần đây, Trường không còn nhớ được chuyện gì nữa.
Bác sĩ chẩn đoán Trường bị chứng rối loạn tâm lí, vì quá đau, quá hận, quá sợ hãi để bảo vệ mình Trường đã cố quên những thứ Trường không muốn nhớ, trong vòng một tuần liền, Trường không hề nói một câu, cũng không muốn ăn uống, Trường không muốn tiếp xúc với ai, suốt ngày Trường chỉ ôm gối ngồi thu lu ở trên giường, mắt hướng về một chân trời xa.
Khi ông Đăng đến đón Trường, Trường nhận ra ông, vì Trường đã hoàn toàn quên hình ảnh một người cha bạo ngược, độc ác và tàn bạo trong mấy tháng gần đây nên Trường vui mừng theo ông về nhà. Về đến nơi Trường mới biết mẹ mình đã chết, Trường đã khóc như mưa, đau khổ cùng cực Trường không thể ăn, không thể uống, cơ thể Trường gầy teo tóp, nhìn Trường lúc đó chỉ còn mỗi đôi mắt.
Trường bị ốm một trận gần như sắp chết, hàng ngày ông Đăng bị chủ nợ đến đòi tiền, cảnh sát triệu ông ra đồn để điều tra. Trước khi ông ta bỏ đi, ông ta đã viết một bức thư tuyệt mệnh cho Trường, trong thư ông ta nói rõ vì sao mẹ Trường lại chết, nói rõ kẻ thù đẩy gia đình Trường vào cảnh tan nhà nát cửa này là ai. Hàng ngày ông ta nhồi nhét vào đầu óc thơ ngây, non nớt của Trường những ý nghĩ trả thù, căm phẫn, chết tróc, ông ta đã lợi dụng lòng tin, lợi dụng sự mất trí nhớ của Trường để nhờ Trường trả thù thay cho ông ta.
Ông ta bỏ lại Trường trong một căn nhà thuê rách nát, rẻ mạt, Trường phải chịu đói khát, chịu cảnh bị người đời khinh rẻ. Trường bị chủ nợ của ông Đăng sỉ vả, bị hàng xóm xung quanh nói bóng gió ông Đăng đã giết mẹ Trường, họ đem Trường ra làm trò đùa, Trường bị cảnh sát hỏi cung, họ muốn biết Trường có biết vì sao bà Lan lại chết, có biết ông Đăng bây giờ đã bỏ đi đâu không. Một cậu bé mười hai tuổi như Trường làm sao chịu được quá nhiều đả kích như thế.
Không thể chịu đựng được hơn nữa, vào một đêm mưa gió, Trường cầm túi xách, bức thư của ông Đăng, kỉ vật còn xót lại của bà Lan là một sợi dây chuyền, Trường ra đi.
Trường đi lang thang hết nơi này đến nơi khác, một cậu bé mười hai tuổi như Trường biết làm gì để kiếm sống, đói khát, rách rưới, bị hắt hủi, bị đánh đập bởi bọn trẻ đường phố, Trường dần trưởng thành lên, trong đầu Trường lúc nào cũng chỉ vang lên hai từ trả thù, ý chí đó mãnh liệt đến nỗi càng đau khổ, càng bị đối xử bất công, càng đói khát, càng rách rưới, Trường càng muốn sống, càng muốn vươn lên, càng muốn trả thù kẻ đã gây ra tất cả mọi chuyện.
Trường nhận ra lang thang ngoài đường mãi không phải là cách nên Trường đã tự nguyện vào nhà tình thương, ở trong đó dù không được tự do thoải mái như ở bên ngoài nhưng ít ra Trường không còn phải sợ đói, sợ bị đánh, sợ không có chỗ ngủ nữa. Do Trường ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành nên một năm sau Trường được một cặp vợ chồng người Úc nhận làm con nuôi, cuộc đời của Trường bước sang một trang mới.
Trường quen Hồng khi Trường đang học đại học năm thứ tư, tình bạn của họ đã kéo dài được tám năm, tám năm Hồng luôn ở bên cạnh Trường, cùng Trường trải qua mọi chuyện, nhiều lúc Trường tự hỏi tại sao Trường lại không yêu Hồng, tại sao Trường lại dễ dàng rung động khi gặp Diễm, bây giờ Trường mới nhớ ra Diễm rất giống mẹ Trường, cả hai đều có tính cách tương tự nhau. Có lẽ vì thiếu tình thương, thiếu vòng tay, hơi ấm của mẹ nên Trường mới dễ dàng có cảm tình với một người giống mẹ mình như thế.
Trường ngồi im như một pho tượng, sau khi nhớ rõ mọi chuyện, biết vì sao mẹ mình lại chết, Trường muốn phát điên lên, Trường đang trả thù nhầm người, dù ông Hải có làm gia đình Trường tán gia bại sản nhưng cái chết của mẹ Trường không hề liên quan gì đến ông Hải, dù ông có góp phần nhưng nguyên chính khiến mẹ Trường chết lại chính ông Đăng – bố của Trường.
Đau đớn, phẫn uất, Trường khóc như một đứa trẻ, Trường đã phải sống trong tủi nhục, cay đắng trong hận thù mười bốn năm. Trường đã căm hận người không đáng căm hận, lẽ ra Trường phải biết người thực sự Trường nên căm hận là ông Đăng, những vết đòn roi trên lưng Trường vẫn còn nguyên, Trường không tài nào hiểu tại sao trên người Trường lại có nhiều sẹo như thế, bây giờ Trường đã có thể giải thích được vì sao.
Điều khiến Trường vẫn còn chưa làm rõ được lí do vì sao ông Đăng lại đột nhiên thay đổi từ một người cha tốt biến thành một kẻ máu lạnh, suốt ngày chỉ biết có rượu chè, đánh đập, chửu rủa vợ con.
Trường đau khổ không biết ông Đăng có giết mẹ Trường không, nếu ông thực sự chính là người giết mẹ Trường chết, Trường phải đối diện với sự thật này như thế nào đây. Trường đoán mình sẽ không chịu đựng được, Trường đã quen với ý nghĩ ông Hải là kẻ thù của Trường, Trường không muốn thù hằn chính cha đẻ của mình, nhưng sự thật đang chứng minh cho Trường thấy, ông Đăng rất có khả năng là hung thủ, việc ông giả chết để chạy tội là một sự thật không thể chối cãi được.
Ông lão thấy Trường khóc, ông lo lắng hỏi.
_Có chuyện gì khiến cháu buồn phiền à…?? Gạt lệ trên má, Trường thở dài.
_Cháu cảm ơn ông nhiều lắm…!!
Trường đưa tiền cho ông lão coi như cám ơn ông đã cứu Trường. Ông lão phật ý nói.
_Nếu biết cháu là người dùng tiền để cám ơn người khác, ông đã không cứu cháu. Cháu có thể đi được rồi…!!
Trường vội đỡ lời.
_Mong ông thông cảm cho cháu, cháu không cố ý làm ông buồn lòng, cháu hiểu ông làm ơn cho cháu, ông không cần cháu báo đáp, nhưng cháu sẽ cảm thấy áy náy nếu như cháu không làm được gì cho ông…!!
Nghe lời phân trần của Trường, ông lão cũng nguôi ngoai giận, ông hiền từ bảo Trường.
_Nếu cháu muốn báo đáp ông, thỉnh thoảng cháu tới đây chơi với ông là được rồi…!!
Trường vui mừng, ghi số điện thoại của mình cho ông lão. Trường dặn.
_Khi nào ông nhớ cháu, hay có chuyện gì cần cháu làm cho ông, ông nhớ gọi điện thoại cho cháu nhé…!!
Ông lão cười.
_Ông nhớ rồi, cháu ở lại đây ăn cơm với ông chứ…??
Đứng lên, Trường từ chối.
_Cháu xin lỗi để khi khác, bạn cháu đang nằm trong bệnh viện, cháu cần vào chăm sóc cô ấy…!!
_Nếu thế cháu đi đi, nhớ lúc nào rảnh dỗi đến chơi với ông…!!
_Vâng, chào ông…!!
Nói xong, Trường dắt xe ra cổng. Bây giờ Trường đã nhớ hết mọi chuyện, Trường không biết phải đối diện với ông Đăng như thế nào, kế hoạch trả thù ông Hải, Trường sẽ hoàn toàn hủy bỏ. Trường thấy trả thù ông Hải như vậy là đủ rồi, ông Hải làm gia đình Trường tán gia bại sản, Trường cũng đã làm tương tự với gia đình ông Hải, hơn nữa vì ông Đăng, bây giờ ông Hải đã trở thành một người mất trí, đả kích này là quá đủ đối với Diễm. Trường không thể làm sai hơn được nữa.
Khi không còn ý nghĩ trả thù trong đầu, Trường cảm thấy hụt hẫng nhưng lòng Trường chưa có lúc nào lại thanh thản như lúc này. Trường không còn phải sống trong dằn vặt, trong đau khổ nữa. Trường có thể làm những gì mà Trường thích trong nửa phần đời còn lại, Trường cũng không biết Trường có sống đủ lâu để làm những điều đó nữa không.
Trường muốn nhanh chóng lái xe về bệnh viện, muốn nhanh chóng nói cho Hồng biết Trường không còn muốn trả thù nữa, mọi thù hận trong lòng Trường đã tan biến rồi, Trường không hề coi trọng đồng tiền, nên dù bị ông Hải hại gia đình Trường đến nông nỗi không còn nhà, không còn nơi chốn nương thân, Trường có thể hận ông, có thể muốn ông cũng phải nếm mùi mất tất cả gia sản là gì nhưng nếu vì ông mà mẹ Trường phải chết, Trường sẽ tìm cách trả thù ông thật sâu cay, nay mọi hiểu lầm đã qua, Trường đã tha thứ cho ông, đã bỏ qua hận thù với ông.
Bây giờ Trường quay sang hận ông Đăng, vì ông đã dùng Trường làm con tốt, dùng Trường như một công cụ thay ông trả thù. Trường tự hỏi mối quan hệ cha con giữa Trường và ông Đăng sao lại tồi tệ như thế, phải chăng còn một bí mật về thân thế của Trường mà Trường không thể biết được, chỉ tiếc là trước lúc chết mẹ Trường không kịp nói gì cho Trường biết nếu không Trường đã không phải sống trong đau khổ suốt mười bốn năm qua.
Trường nhớ hôm đó Trường đi học về nhà sớm hơn mọi khi, chưa bước vào nhà,Trường đã vui vẻ gọi bà Lan, không thấy bà trả lời, Trường vội đi tìm, vừa bước vào nhà Trường đã ngửi thấy mùi ga nồng nặc, do còn mải đi tìm bà Lan nên Trường không vội chạy xuống bếp xem ga bị rò rỉ ở chỗ nào.
Thấy cửa phòng bà khép hờ, Trường nhanh chóng bước vào, Trường chết sững, bà Lan đã treo cổ tự vẫn. Quá kinh hoàng nên nhất thời Trường thốt không nên lời, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi. Đến khi tiếng hét bật thốt lên ở trong cổ họng, Trường cố ôm lấy chân bà, cố đỡ bà xuống nhưng một đứa bé con mười hai tuổi đầu như Trường thì làm được gì.
Trường la toáng lên, chạy lung tung khắp nhà xem có ai không, nhưng nhà vắng tanh. Trường phóng ra cổng, Trường muốn nhờ ai đó đỡ mẹ Trường xuống, Trường vừa đi ra, một tiếng nổ làm bắn tung mọi thứ, lửa bén ở khắp mọi nơi, căn nhà chìm trong biển lửa, rò rỉ khí ga đã làm căn nhà phát nổ.
Tiếng nổ to như thế nên mọi người xung quan đều giật mình, họ nhanh chóng kéo đến trước cổng nhà Trường, họ xem có thể cứu được ai không, hay có ai ở trong nhà không, mọi người hò hét nhau, người cầm xô, cầm chậu, người cầm thùng, họ muốn nhanh chóng dập tắt đám cháy, người gọi điện cho đội phòng cháy chữa cháy.
Trường không kip suy nghĩ gì, khi căn nhà chìm trong biển lửa, nghĩ bà Lan vẫn còn ở trong đó, Trường xông thẳng vào trong, mọi người cố giữ Trường lại nhưng không còn kịp nữa rồi, vừa bước vào bậc cửa một thanh xà ngang rơi thẳng xuống đầu Trường, Trường nằm lăn ra đất, khói lửa tràn ngập khắp mọi nơi.
Đến khi Trường tỉnh lại, Trường thấy mình đang nằm trong bệnh viện, Trường bị chứng sợ hãi, Trường không dám nói chuyện với ai, cũng không dám gặp mặt ai, Trường chỉ muốn được ở yên một mình. Trường đã quên sạch mọi chuyện xẩy ra trong mấy tháng gần đây, Trường không còn nhớ được chuyện gì nữa.
Bác sĩ chẩn đoán Trường bị chứng rối loạn tâm lí, vì quá đau, quá hận, quá sợ hãi để bảo vệ mình Trường đã cố quên những thứ Trường không muốn nhớ, trong vòng một tuần liền, Trường không hề nói một câu, cũng không muốn ăn uống, Trường không muốn tiếp xúc với ai, suốt ngày Trường chỉ ôm gối ngồi thu lu ở trên giường, mắt hướng về một chân trời xa.
Khi ông Đăng đến đón Trường, Trường nhận ra ông, vì Trường đã hoàn toàn quên hình ảnh một người cha bạo ngược, độc ác và tàn bạo trong mấy tháng gần đây nên Trường vui mừng theo ông về nhà. Về đến nơi Trường mới biết mẹ mình đã chết, Trường đã khóc như mưa, đau khổ cùng cực Trường không thể ăn, không thể uống, cơ thể Trường gầy teo tóp, nhìn Trường lúc đó chỉ còn mỗi đôi mắt.
Trường bị ốm một trận gần như sắp chết, hàng ngày ông Đăng bị chủ nợ đến đòi tiền, cảnh sát triệu ông ra đồn để điều tra. Trước khi ông ta bỏ đi, ông ta đã viết một bức thư tuyệt mệnh cho Trường, trong thư ông ta nói rõ vì sao mẹ Trường lại chết, nói rõ kẻ thù đẩy gia đình Trường vào cảnh tan nhà nát cửa này là ai. Hàng ngày ông ta nhồi nhét vào đầu óc thơ ngây, non nớt của Trường những ý nghĩ trả thù, căm phẫn, chết tróc, ông ta đã lợi dụng lòng tin, lợi dụng sự mất trí nhớ của Trường để nhờ Trường trả thù thay cho ông ta.
Ông ta bỏ lại Trường trong một căn nhà thuê rách nát, rẻ mạt, Trường phải chịu đói khát, chịu cảnh bị người đời khinh rẻ. Trường bị chủ nợ của ông Đăng sỉ vả, bị hàng xóm xung quanh nói bóng gió ông Đăng đã giết mẹ Trường, họ đem Trường ra làm trò đùa, Trường bị cảnh sát hỏi cung, họ muốn biết Trường có biết vì sao bà Lan lại chết, có biết ông Đăng bây giờ đã bỏ đi đâu không. Một cậu bé mười hai tuổi như Trường làm sao chịu được quá nhiều đả kích như thế.
Không thể chịu đựng được hơn nữa, vào một đêm mưa gió, Trường cầm túi xách, bức thư của ông Đăng, kỉ vật còn xót lại của bà Lan là một sợi dây chuyền, Trường ra đi.
Trường đi lang thang hết nơi này đến nơi khác, một cậu bé mười hai tuổi như Trường biết làm gì để kiếm sống, đói khát, rách rưới, bị hắt hủi, bị đánh đập bởi bọn trẻ đường phố, Trường dần trưởng thành lên, trong đầu Trường lúc nào cũng chỉ vang lên hai từ trả thù, ý chí đó mãnh liệt đến nỗi càng đau khổ, càng bị đối xử bất công, càng đói khát, càng rách rưới, Trường càng muốn sống, càng muốn vươn lên, càng muốn trả thù kẻ đã gây ra tất cả mọi chuyện.
Trường nhận ra lang thang ngoài đường mãi không phải là cách nên Trường đã tự nguyện vào nhà tình thương, ở trong đó dù không được tự do thoải mái như ở bên ngoài nhưng ít ra Trường không còn phải sợ đói, sợ bị đánh, sợ không có chỗ ngủ nữa. Do Trường ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành nên một năm sau Trường được một cặp vợ chồng người Úc nhận làm con nuôi, cuộc đời của Trường bước sang một trang mới.
Trường quen Hồng khi Trường đang học đại học năm thứ tư, tình bạn của họ đã kéo dài được tám năm, tám năm Hồng luôn ở bên cạnh Trường, cùng Trường trải qua mọi chuyện, nhiều lúc Trường tự hỏi tại sao Trường lại không yêu Hồng, tại sao Trường lại dễ dàng rung động khi gặp Diễm, bây giờ Trường mới nhớ ra Diễm rất giống mẹ Trường, cả hai đều có tính cách tương tự nhau. Có lẽ vì thiếu tình thương, thiếu vòng tay, hơi ấm của mẹ nên Trường mới dễ dàng có cảm tình với một người giống mẹ mình như thế.
Trường ngồi im như một pho tượng, sau khi nhớ rõ mọi chuyện, biết vì sao mẹ mình lại chết, Trường muốn phát điên lên, Trường đang trả thù nhầm người, dù ông Hải có làm gia đình Trường tán gia bại sản nhưng cái chết của mẹ Trường không hề liên quan gì đến ông Hải, dù ông có góp phần nhưng nguyên chính khiến mẹ Trường chết lại chính ông Đăng – bố của Trường.
Đau đớn, phẫn uất, Trường khóc như một đứa trẻ, Trường đã phải sống trong tủi nhục, cay đắng trong hận thù mười bốn năm. Trường đã căm hận người không đáng căm hận, lẽ ra Trường phải biết người thực sự Trường nên căm hận là ông Đăng, những vết đòn roi trên lưng Trường vẫn còn nguyên, Trường không tài nào hiểu tại sao trên người Trường lại có nhiều sẹo như thế, bây giờ Trường đã có thể giải thích được vì sao.
Điều khiến Trường vẫn còn chưa làm rõ được lí do vì sao ông Đăng lại đột nhiên thay đổi từ một người cha tốt biến thành một kẻ máu lạnh, suốt ngày chỉ biết có rượu chè, đánh đập, chửu rủa vợ con.
Trường đau khổ không biết ông Đăng có giết mẹ Trường không, nếu ông thực sự chính là người giết mẹ Trường chết, Trường phải đối diện với sự thật này như thế nào đây. Trường đoán mình sẽ không chịu đựng được, Trường đã quen với ý nghĩ ông Hải là kẻ thù của Trường, Trường không muốn thù hằn chính cha đẻ của mình, nhưng sự thật đang chứng minh cho Trường thấy, ông Đăng rất có khả năng là hung thủ, việc ông giả chết để chạy tội là một sự thật không thể chối cãi được.
Ông lão thấy Trường khóc, ông lo lắng hỏi.
_Có chuyện gì khiến cháu buồn phiền à…?? Gạt lệ trên má, Trường thở dài.
_Cháu cảm ơn ông nhiều lắm…!!
Trường đưa tiền cho ông lão coi như cám ơn ông đã cứu Trường. Ông lão phật ý nói.
_Nếu biết cháu là người dùng tiền để cám ơn người khác, ông đã không cứu cháu. Cháu có thể đi được rồi…!!
Trường vội đỡ lời.
_Mong ông thông cảm cho cháu, cháu không cố ý làm ông buồn lòng, cháu hiểu ông làm ơn cho cháu, ông không cần cháu báo đáp, nhưng cháu sẽ cảm thấy áy náy nếu như cháu không làm được gì cho ông…!!
Nghe lời phân trần của Trường, ông lão cũng nguôi ngoai giận, ông hiền từ bảo Trường.
_Nếu cháu muốn báo đáp ông, thỉnh thoảng cháu tới đây chơi với ông là được rồi…!!
Trường vui mừng, ghi số điện thoại của mình cho ông lão. Trường dặn.
_Khi nào ông nhớ cháu, hay có chuyện gì cần cháu làm cho ông, ông nhớ gọi điện thoại cho cháu nhé…!!
Ông lão cười.
_Ông nhớ rồi, cháu ở lại đây ăn cơm với ông chứ…??
Đứng lên, Trường từ chối.
_Cháu xin lỗi để khi khác, bạn cháu đang nằm trong bệnh viện, cháu cần vào chăm sóc cô ấy…!!
_Nếu thế cháu đi đi, nhớ lúc nào rảnh dỗi đến chơi với ông…!!
_Vâng, chào ông…!!
Nói xong, Trường dắt xe ra cổng. Bây giờ Trường đã nhớ hết mọi chuyện, Trường không biết phải đối diện với ông Đăng như thế nào, kế hoạch trả thù ông Hải, Trường sẽ hoàn toàn hủy bỏ. Trường thấy trả thù ông Hải như vậy là đủ rồi, ông Hải làm gia đình Trường tán gia bại sản, Trường cũng đã làm tương tự với gia đình ông Hải, hơn nữa vì ông Đăng, bây giờ ông Hải đã trở thành một người mất trí, đả kích này là quá đủ đối với Diễm. Trường không thể làm sai hơn được nữa.
Khi không còn ý nghĩ trả thù trong đầu, Trường cảm thấy hụt hẫng nhưng lòng Trường chưa có lúc nào lại thanh thản như lúc này. Trường không còn phải sống trong dằn vặt, trong đau khổ nữa. Trường có thể làm những gì mà Trường thích trong nửa phần đời còn lại, Trường cũng không biết Trường có sống đủ lâu để làm những điều đó nữa không.
Trường muốn nhanh chóng lái xe về bệnh viện, muốn nhanh chóng nói cho Hồng biết Trường không còn muốn trả thù nữa, mọi thù hận trong lòng Trường đã tan biến rồi, Trường không hề coi trọng đồng tiền, nên dù bị ông Hải hại gia đình Trường đến nông nỗi không còn nhà, không còn nơi chốn nương thân, Trường có thể hận ông, có thể muốn ông cũng phải nếm mùi mất tất cả gia sản là gì nhưng nếu vì ông mà mẹ Trường phải chết, Trường sẽ tìm cách trả thù ông thật sâu cay, nay mọi hiểu lầm đã qua, Trường đã tha thứ cho ông, đã bỏ qua hận thù với ông.
Bây giờ Trường quay sang hận ông Đăng, vì ông đã dùng Trường làm con tốt, dùng Trường như một công cụ thay ông trả thù. Trường tự hỏi mối quan hệ cha con giữa Trường và ông Đăng sao lại tồi tệ như thế, phải chăng còn một bí mật về thân thế của Trường mà Trường không thể biết được, chỉ tiếc là trước lúc chết mẹ Trường không kịp nói gì cho Trường biết nếu không Trường đã không phải sống trong đau khổ suốt mười bốn năm qua.
Danh sách chương