Ông Trương hỏi Diễm rất nhiều chuyện, Diễm lễ phép trả lời hết, Quân chỉ ngồi im nghe ông Trương và Diễm nói chuyện, thỉnh thoảng Quân cũng nói xen vào vài câu.

Thấy bà giúp việc đang dọn bàn ăn. Diễm đứng lên.

_Hai bác và anh cứ nói chuyện đi ạ, cháu vào bếp phụ giúp Dì Liên một tay…!!

Ông Trương cười.

_Không cần đâu cháu, bà ấy có thể tự làm…!!

Bà Phương không nói gì, Diễm mặc dù hơi sợ nhưng vốn là một cô gái nghịch ngợm, Diễm lấy lại tự chủ rất nhanh.

_Cháu thấy có hai người làm vẫn hơn…!!

Không nói thêm câu nào nữa, Diễm đi vào bếp. Mỉm cười thật tươi, Diễm hỏi.

_Dì cần cháu làm gì không…?? Bà Liên cười.

_Sao cháu không ở ngoài phòng khách nói chuyện với mọi người, cháu vào đây làm gì, một mình Dì làm là được rồi…!!

Diễm nheo mắt đáp.

_Cháu thấy tù túng tay chân nên cần giải phóng năng lượng…!!

Bà Liên lắc đầu.

_Cháu đúng là nghịch ngợm hết cỡ, cháu nên nhớ hôm nay là ngày cháu ra mắt bố mẹ chồng tương lai, đừng hành động giống như con nít…!!

Diễm gật gù.

_Cháu biết…!!

Diễm nhanh chóng phụ bà giúp việc mang hết bát đũa, dọn thức ăn ra đĩa. Diễm thích làm việc, vì làm việc cho Diễm cảm giác Diễm đang sống, Diễm nhớ khi Diễm còn ở bên Mỹ, Diễm từng đi làm thêm trong một nhà hàng, Diễm đã học được rất nhiều món ăn ở đó, công việc phụ bếp thật thú vị. Trên môi Diễm nở một nụ cười khi nhớ lại những rắc rối mà mình đã gây ra.

Bà Phương quan sát Diễm đang dọn bàn ăn, bà bắt đầu có một cái nhìn khác về Diễm, Diễm không còn là một cô gái đáng ghét, ăn chơi, phóng túng như bà tưởng, bà thấy Diễm rất nữ tính, đáng yêu, chỉ cần Diễm không lấy mất thằng con trai yêu quý của bà và không khiến Quân bị đau khổ, bà sẽ không bắt chẹt Diễm nữa.

Sau khi dọn xong bàn, bà giúp việc ra mời ông bà Phương và Quân vào ăn cơm. Diễm ăn rất ít, mặc dù không phải do Diễm ngượng mà là do thói quen, Diễm không thể tiêu hóa nổi nếu có quá nhiều thức ăn trong dạ dày. 

Mặc dù cố lờ Diễm đi nhưng bà Phương thật sự bị Diễm làm cho cảm động, bà dần lung lay thái độ cứng nhắc của mình. Diễm rất dễ thương nên không sớm thì muộn bà Phương cũng bị Diễm đánh gục. Ông Trương cười tủm tỉm suốt bữa ăn.

Diễm là người buông đũa sớm nhất. Quân lo lắng hỏi.

_Sao em không ăn nữa đi, em cảm thấy không khỏe à…??

Diễm lắc đầu.

_Em không sao. Em đã ăn đủ rồi.

Ông Trương vốn là ngươi hài hước, ông nói đùa.

_Cháu đang học vợ của bác đúng không, bà ấy sợ mập nên không dám ăn nhiều, trông cháu mảnh khảnh thế kia, có ăn nhiều nữa cũng không thể mập lên được đâu.

Bà Phương lườm ông một cái thật sắc, Diễm che miệng cười. Diễm tắt ngay nụ cười khi bà Phương nhìn Diễm đầy thị uy.

Mặc dù đã cố tỏ ra nghiêm túc, tỏ ra nghiêm khắc, nhưng bà cũng không nhịn được cười, một nụ cười nhẹ nhõm nở ra trên môi bà. Quân và ông Trương cười thật to, hai người phụ nữ quay sang nhìn họ, tiếng cười xóa tan đi khoảng cách giữa các thành viên trong gia đình, đúng là chỉ có yêu thương, chia sẻ, cảm thông mọi người mới có hạnh phúc.

Kết thúc bữa ăn, Diễm phụ bà giúp việc dọn bàn, cất thức ăn thừa vào tủ lạnh, rửa đống chén bát, Diễm vốn là một cô gái nhanh nhẹn, lại quen việc nên chẳng mấy chốc công việc đã hoàn thành xong. 

Từng chút từng một, bà Phương thấy mình đang bị lung lạc, đang bị Diễm thuyết phục, bà cố nghĩ Diễm làm thế chỉ để lấy lòng bà nhưng một người dù có giỏi đến đâu cũng không thể dấu được mình lâu, nhìn Diễm làm việc một cách thành thạo bà thấy công việc này Diễm làm hàng ngày, Diễm đã ghi được một điểm trong mắt bà, bà thấy Diễm là một cô gái đảm đang.

Nhưng đó chỉ một điểm để bà chấp nhận Diễm, còn những việc khác thì vẫn chưa đâu, bà vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Diễm, nếu muốn bà chấp nhận Diễm hoàn toàn, Diễm còn phải làm nhiều việc khác nữa.

Nói chuyện với ông bà Phương một lúc, Quân đưa Diễm về. Chờ Quân và Diễm lái xe đi. Ông Trương trêu bà Phương.

_Có phải bây giờ bà đang nghĩ con bé rất dễ thương đúng không…??

Bà Phương hừ một tiếng.

_Đừng nói lung tung, ai bảo ông là tôi thích con bé đó, tôi ghét nó, nếu không phải vì thằng Quân, thì đừng hòng tôi chấp nhận nó…!!

Ôm vai bà Phương, ông Trương cười hỏi.

_Bà nói thật không …??

_Sao lại không….??

_Bà thừa biết bà là một người nói dối tồi, tôi đã sống với bà hơn ba mươi năm lẽ nào tôi không hiểu…!!

Bà Phương gỡ tay ông Trương ra khỏi vai. Bà hờn dỗi nói.

_Việc đó thì có liên quan đến ông…??

Ông Phương kéo đầu bà Phương vào vai mình, ông dịu giọng.

_Bà không thấy được niềm hạnh phúc của thằng Quân sao, bà không thấy là nó chưa bao giờ vui như thế. Con bé Diễm là tất cả đối với nó. Là cha mẹ, chúng ta nên để cho nó chọn lựa tình yêu của mình, đừng nên ép buộc nó như thế nó sẽ không có hạnh phúc đâu…!!

Bà Phương thở dài.

_Em hiểu, bây giờ em cũng đâu có ý kiến gì, chẳng phải em đã chấp nhận để con bé đó làm dâu nhà mình là gì…!!

_Cảm ơn em…!!

Bà Phương nghe ấm lòng, chỉ cần một câu nói này của ông Trương, bà cảm thấy hy sinh của mình cũng không có gì là quá đáng. Diễm không đáng ghét như bà tưởng, con bé rất dễ thương, biết điều, tính cách tuy trẻ con nghịch ngợm nhưng chính tính cách đó khiến Diễm đáng yêu hơn trong mắt bà.

Bà nghĩ bà sẽ không có ý kiến gì nữa, bà muốn chờ xem với một người vợ trẻ con như Diễm, Quân sẽ xoay sở như thế nào, nếu mai sau không có hạnh phúc thì đừng hòng bà tha thứ cho Diễm, bà thề là bà sẽ cắt đứt tình cảm của hai người vĩnh viễn.

Trên đường đi, Quân cười suốt khiến Diễm muốn điên lên vì tức. Diễm cáu.

_Anh định cười đến bao giờ nữa….??

Véo mũi Diễm, Quân khen ngợi.

_Em đã hoàn thành vai trò nàng dâu rất tốt, anh nghĩ mẹ anh bắt đầu thích em rồi.

Diễm xì nhỏ.

_Anh muốn nói em đang đóng kịch chứ gì...??

Quân lại gập người xuống để cười. Diễm bực mình bảo Quân.

_Anh thôi đi, em có phải là một con hề của anh đâu…!!

Lau hai giọt nước mắt trên khóe mắt, Quân phải cố nhịn để không bật ra tiếng cười, nhìn khuôn mặt phụng phịu hờn dỗi của Diễm, Quân kéo đầu Diễm vào vai mình. Giọng Quân đầy thương yêu.

_Anh xin lỗi, anh không cố ý cười nhạo em, anh hạnh phúc vì cuối cùng anh có thể đường đường chính chính lấy em làm vợ. Anh biết với tính cách dễ thương của em, mẹ anh sẽ sớm thay đổi suy nghĩ không hay ban đầu của bà đối với em….!!

Diễm thì thầm.

_Có bao giờ em nói là anh rất nam tính, quyến rũ, đẹp trai chưa nhỉ…??

Quân đỏ mặt, trái tim đập loạn xạ, Quân luôn dị ứng với lời khen của người khác, nhưng chưa bao giờ Quân lại muốn nghe Diễm khen mình nhiều như thế.

Quân khàn giọng hỏi.

_Em nói thật chứ…??

_Em đang nói rất thật. Anh hoàn hảo quá nên em đang lo sợ em không xứng với anh…!!

Quân rên thầm, chỉ cần Diễm nói thêm mấy câu nữa, Quân lại lầm tưởng Diễm đang yêu mình, đang muốn chiếm Quân là của riêng một mình Diễm, đang sợ mất Quân.

Diễm thấy Quân không nói gì. Diễm run giọng sợ mình nói gì đó khiến Quân giận.

_Em biết em không nên nói thế, nếu có gì không phải mong anh bỏ qua cho em…!!

Quân dừng xe lại, cởi dây an toàn cho Diễm, Quân lôi Diễm vào lòng, mắt Diễm mở to nhìn Quân, Diễm tưởng Quân sắp đánh mình đến nơi, đúng là trên mặt Quân rất tức giận, lí trí thúc giục Diễm hãy mau chạy. 

Rất nhanh, Quân cúi xuống, đôi môi Quân chiếm lấy môi Diễm, mắt Diễm từ từ nhắm lại, hai tay vòng ra sau gáy Quân, lại thêm một nụ hôn nữa giữa họ, nụ hôn đầy đam mê, mật ngọt, nụ hôn của hai người yêu nhau, họ tự nguyện dâng hiến tình yêu của mình vào nụ hôn. 

Nụ hôn làm cả hai chao đảo, làm họ không nghĩ gì được nữa, bây giờ họ chỉ cảm thấy hơi ấm, mùi vị đang hòa quyện vào nhau.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện