Ông Richard cau mày.

_Cháu định thế nào? Chúng ta sẽ kiện chứ? _Tất nhiên phải kiện rồi nhưng cháu không biết nên nhờ luật sư nào. Chú có biết ai đủ tin cậy và đủ giỏi để thẳng kiện không?

Ông Richard trầm ngâm.

_Từ trước đến nay chú cũng tham gia nhiều vụ kiện nên việc này cứ để cho chú lo.

_Nếu thế mọi việc cháu nhờ cả vào chú. Bây giờ điều khiến cháu băn khoăn là ai đã đem tác phẩm của cháu cho người khác? Cháu muốn tìm ra người đó.

Ông Richard hỏi Diễm.

_Cháu có nhớ bỏ quên tác phẩm của cháu ở đâu đó hay cho người ngoài xem không?

Diễm nói chắc nịch.

_Cháu không đem đi đâu cả. Cháu chỉ cho chú và mấy đông nghiệp ở đây xem ngoài ra không còn ai khác.

_Lạ nhỉ, nếu không có ai khác thì ai là người đã làm điều đó?

Diễm thở dài.

_Cháu không dám nghi ngờ ai cả. 

Ông Richard vắt tay đằng sau lưng, ông sải những bước chân thật dài trong phòng, ông đi qua rồi lại đi lại. Diễm đã quen nhìn thấy ông thế này, mỗi lúc ông mất bình tĩnh ông đều vừa đi vừa suy nghĩ.

Ông Richard căm hờn nói.

_Nếu chú tìm ra được ai lấy tác phẩm của cháu. Chú sẽ không để yên cho kẻ đó.

Thằng bé lên tiếng

_Mẹ gọi điện cho chú đi. Chú từng nói là nếu mẹ gặp khó khăn hay cần một luật sư mẹ có thể gọi cho chú là gì?

_Mẹ không muốn làm phiền chú. Chuyện của mẹ, mẹ phải tự giải quyết.

Thằng bé phản đối.

_Vậy là mẹ không coi chú là bạn của mẹ và con rồi. Bạn bè phải giúp đỡ nhau trong những lúc gặp khó khăn đúng không?

_Mẹ biết nhưng có những việc không phải nói nhờ là nhờ được. Nếu lần này mẹ nhờ chú giúp, mai sau mẹ sẽ phụ thuộc vào chú. Đời mẹ và con còn dài, chú còn có cuộc sống riêng, không lẽ chúng ta cứ làm phiền chú mãi?

Những lúc gặp khó khăn thế này, người đầu tiên Diễm nghĩ đến là Quân, người Diễm muốn dựa vào cùng là Quân. Diễm thấy mình yếu đuối, thấy mình lẽ loi, cô độc, Diễm không mạnh mẽ như cái vẻ bề ngoài, dù Diễm có cố, cũng không thể che dấu được tính cách yếu đuối và hay dựa dẫm vào người khác.

Kế hoạch bắt tay vào xuất bản sách của Diễm coi như bị hủy bỏ. Diễm cần liên lạc với người xuất bản cuốn sách của Diễm. Diễm muốn biết tại sao cô ta lại có tác phẩm của Diễm và bằng cách nào cô ta có được nó. Mặc dù biết không đời nào anh ta chịu nhận là đã ăn cắp của mình nhưng Diễm vẫn phải hỏi.

Người phụ nữ lấy tác phẩm của Diễm. Diễm không lạ gì, ngay từ thời còn đi học, cô ta luôn ganh ghét Diễm. Cô ta luôn tìm cách hạ nhục Diễm trước mặt người khác. Diễm luôn tránh mặt cô ta ít nhất có thể. Diễm không muốn gây sự hay cãi nhau với cô ta. Đối với một người luôn ganh ghét tài năng của mình, Diễm không chấp. Con người phải đi lên dựa trên tài năng của mình, nếu chỉ dựa vào việc hạ nhục người khác để đánh bóng tên tuổi và nâng cao sự nghiệp của bản thân thì kẻ đó thật đáng khinh, vì nghĩ như thế nên Diễm chưa bao giờ chấp nhặt, hay tìm cách đáp trả những lời miệt thị của cô ta dành cho mình. Diễm lờ cô ta đi.

Nhưng hành động lần này của cô ta thật quá đáng. Diễm luôn nhịn nhục cô ta. Cô ta nói xấu Diễm, hạ nhục Diễm, Diễm có thể bỏ qua nhưng cô ta dám ăn cắp tác phẩm của Diễm, công khai tuyên bố đó là của mình. Diễm không thể chấp nhận được. Tác phẩm này là đứa con tinh thần của Diễm, là tâm huyết Diễm đã hun đúc gần nửa năm, Diễm đã bỏ bao nhiêu tâm huyết và mồ hôi cho nó, Diễm không thể làm ngơ như không có chuyện gì.

Diễm bấm số điện thoại của cô ta. Diễm tức giận muốn phát điên lên, không ngờ một người tốt như Diễm cũng có những kẻ ganh ghét, luôn tìm cách hại Diễm.

Ngay câu đầu tiên, cô ta đã muốn trêu tức Diễm.

_Cô gọi điện chúc mừng tôi đúng không? Cô thấy tác phẩm của tôi thế nào?

Diễm quát.

_Cô có phải là người không? Tác phẩm này rõ ràng là của tôi, sao cô có thể cướp của tôi một cách trắng trợn như thế?

Cô ta hăm dọa.

_Cô nên ăn nói cẩn thận một chút. Cô lấy gì để chứng minh, tác phẩm này là của cô? Biết điều thì cô nên im đi còn nếu không, tôi sẽ kiện cô tội vu khống, đừng tưởng cô có hai tác phẩm best seller là có thể vênh mặt lên với tôi.

Diễm cố nén giận.

_Những thứ không thuộc về mình cô đừng cố tranh đoạt. Tôi đã nhường cô nhiều rồi, lần này tôi sẽ không nhường cô nữa đâu. Nếu cô không công bố tác phẩm này là của tôi. Tôi sẽ kiện cô ra tòa.

Cô ta cười như điên. Cô ta thách thức Diễm.

_Nếu có giỏi cô cứ kiện tôi đi! cô tưởng là tôi sợ cô à? Cô chỉ chuốc lấy nỗi nhục nhã và thất bại chua cay hơn thôi. Chào cô!

Cô ta thô bạo cúp máy. Diễm ngồi phịch xuống ghế, không ngờ cô ta có thể trơ tráo nói tác phẩm này là của cô ta. Diễm nghĩ một người như cô ta không còn liêm sỉ nữa. Cô ta sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để đưa danh tiếng của cô ta lên cao, sẽ tìm đủ mọi cách để hạ nhục Diễm.

************************

Buổi chiều Diễm choáng váng nghe cô ta nói những lời xuyên tạc về mình trên ti vi khi cô ta tổ chức họp báo. Diễm không thể tin được là chỉ vì ganh ghét mình. Cô ta có thể làm những việc hèn hạ như thế. Tác phẩm lần này của Diễm còn thành công hơn cả hai tác phẩm lần trước. Càng viết, Diễm càng có độ sâu hơn nên tác phẩm cũng hay hơn rất nhiều.

Diễm ngồi ủ rũ trên ghế xô pha ngoài phòng khách. Nhìn cô ta được báo chí hết lời khen ngợi, Diễm đau xót cho bản thân mình, lẽ ra những lời này đều dành cho Diễm nhưng cô ta đã cướp mất.

Thằng bé và bà Hoa ngồi bên cạnh Diễm. Cả hai đều đang lo lắng cho Diễm. Họ sợ Diễm buồn, sợ Diễm sẽ khóc. Diễm nằm dài trên ghế xô pha. Bà Hoa tắt bỏ ti vi. Thằng bé cúi xuống hỏi Diễm.

_Mẹ có cần đi dạo cho thư thái không?

Diễm mệt mỏi nói.

_Mẹ muốn nằm ở nhà. Mẹ không muốn đi đâu cả.

Bà Hoa khuyên nhủ Diễm.

_Dì tin là sớm muộn gì cháu cũng lấy lại được tác phẩm của mình thôi.

Diễm đau khổ nói.

_Có ích gì đâu hả Dì? Cô ta đã có được mọi thứ, cô ta căm ghét cháu, nếu đã tính đến việc ăn cắp, công bố tác phẩm của cháu, chắc cô ta cũng tính đến việc cháu sẽ kiện cô ta ra tòa. Cô ta đã đề phòng và tính toán đường đi nước bước cẩn thận rồi. Dù cháu có thắng được kiện cũng phải mất một thời gian rất lâu. Dì thấy đấy đằng nào cháu cũng thua.

Thằng nhóc dơ cao tay lên. Nó hô to.

_Mẹ phải chiến đấu để dành quyền lợi cho mình chứ? Mẹ không thể yếu đuối như thế được?

_Mẹ biết, mẹ sẽ đấu tranh đến cùng nhưng bây giờ mẹ rất mệt, mẹ chỉ muốn được yên.

****************************

Ngày hôm nay Quân rất bận nên không có thời gian đọc báo hay xem ti vi. Đến khi người trợ kí của Quân nói Quân mới để ý.

_Anh có thấy tác phẩm lần này của nhà văn nữ Jenny mới xuất bản rất hay không? 

Quân mỉm cười đáp.

_Cậu quan tâm đến những tác phẩm văn học từ bao giờ thế?

_Em thấy anh có mấy quyển sách văn học, em tưởng anh cũng thích đọc thể loại này nên nhắc anh mua.

Quân cười không đáp. Quân đọc chẳng qua vì chúng là do Diễm viết, nếu phải người khác, Quân sẽ không bao giờ đọc. Cái tên Jenny chẳng gợi cho Quân một chút tò mò và hứng thú nào.

Dơ tờ báo trước mặt Quân. Trợ lí Justin vui mừng thông báo.

_Nếu anh có hứng thú, anh nên mua ngay tác phẩm “If we’ve ever met” đi. Em thấy nội dung hay quá.

_Bây giờ đang là giờ làm việc. Cậu đừng để ý đến những chuyện lung tung nếu không tôi sẽ trừ lương cậu.

_Sếp khó tính quá. Em nói anh nên quan tâm vì nghe nói nữ văn sĩ Jenny rất ghét Anna. Cả hai là đối thủ của nhau.

Cái tên Anna khiến Quân chú ý. Quân nói.

_Cậu cho tôi mượn tờ báo.

Justin đưa tờ báo cho Quân. Quân chăm chú đọc. Sau khi đọc xong, Quân linh cảm Diễm xảy ra chuyện. Quân không muốn bất kì ai được phép xỉ nhục hay động chạm gì đến Diễm. Chỉ cần ai đó không tôn trọng Diễm, Quân sẽ coi người đó là kẻ thù của mình.

Quân gọi điện thoại cho Diễm. Diễm quá đau đầu, nghĩ nhiều lại hay khóc nên bà Hoa đã cho Diễm uống thuốc giảm đau. Thuốc có chứa thuốc ngủ nên Diễm đang chìm trong giấc mộng trong phòng.

Bà Hoa đang nấu bữa tối trong bếp nên không nghe được tiếng chuông điện thoại của Diễm. Thằng bé ngồi bên cạnh, thấy chuông điện thoại của Diễm kêu vang. Nó liền cầm lên xem ai gọi. Thấy tên Quân hiện lên trên màn hình. Nó vui mừng chào.

_Chào chú!

Nhận ra giọng thằng bé. Quân mỉm cười.

_Chào cháu! Nhóc vẫn khỏe chứ?

_Cháu không được vui.

Quân nhỏm dậy.

_Sao thế? Có chuyện gì xảy ra với cháu à?

_Cháu không sao cả. Cháu đang lo cho mẹ cháu!

Nghe thằng bé nói Diễm đang có chuyện. Quân hỏi ngay.

_Mẹ cháu bị làm sao? Chú có thể giúp gì được không?

Thằng bé rụt rè hỏi Quân.

_Chú từng nói là nếu mẹ cháu cần một luật sư chú sẽ giúp đúng không?

_Ừ, chú từng nói thế. Nếu bây giờ mẹ cháu cần, chú sẽ giúp. Cháu phải nói cho chú biết mẹ cháu gặp chuyện gì, chú mới có thể giúp được chứ?

_Mẹ cháu bị người ta ăn cắp mất tác phẩm của mình nên mẹ cháu cần một luật sư để kiện tụng trước tòa.

Quân nhìn tờ báo đặt trên bàn, không ngoài dự đoán của Quân, đúng là Diễm đang gặp chuyện. Không cần thằng nhóc hay Diễm phải nhờ. Quân cũng sẵn lòng giúp. Quân luôn lo lắng cho hai mẹ con và luôn muốn bảo vệ họ. Quân cũng không hiểu tại sao Quân lại làm thế, Quân chỉ biết hành động và làm theo con tim của mình.

_Mẹ cháu bây giờ đang ở đâu?

_Mẹ cháu đang ngủ.

Quân cau mày.

_Mẹ cháu không bị ốm đấy chứ?

_Mẹ cháu chỉ bị đau đầu sau khi uống thuốc xong rồi lăn ra ngủ thôi.

_Được rồi, lúc nữa chú sẽ đến. 

Thằng bé sung sướng hỏi Quân.

_Chú đồng ý giúp mẹ cháu đúng không?

_Tất nhiên rồi. Chú là bạn của mẹ con cháu mà. Mẹ cháu gặp khó khăn, chú là bạn thì phải giúp chứ?

Thằng bé tíu tít.

_Cảm ơn chú!

Quân mỉm cười, đã lâu lắm rồi. Quân mới cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn như ngày hôm nay. Quân mừng vì bản thân Quân có thể làm được việc gì đó cho mẹ con Diễm. Chỉ cần mẹ con Diễm được sống bình yên, Quân có thể làm bất cứ việc gì. Nhiều người sẽ cho Quân bị điên khi lo lắng cho hai người hoàn toàn xa lạ, nhưng Quân lại hài lòng và sung sướng vì điều đó.

Không thể tập trung làm việc, Quân kết thúc công việc sớm. Nếu phải bở dở ngang công việc vì Diễm, Quân cũng làm. Cầm áo vét, chìa khóa xe ô tô. Đóng cửa văn phòng, bước vào thang máy, Quân bấm xuống tầng hầm để xe.

_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện