Quân tức giận nói.

_Con không phải là con rối. Con không muốn cuộc sống của con bị áp đặt và phải sống theo cách mà mẹ muốn. Con không thể chấp nhận được sự thật là con đã sống mà không biết gì hơn bốn năm qua.

_Dù con có hận, có trách, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Bây giờ điều quan trọng là con nên nhanh chóng quyết định ai mới là người phụ nữ của đời con và đưa ra quyết định của mình.

Quân nhìn Diễm và thằng bé.

_Con đã chọn từ lâu rồi. Ngoài Diễm ra con không muốn lấy ai khác.

Ông Trương mỉm cười.

_Nếu con đã có câu trả lời. Con hãy làm theo trái tim và lương tâm của con. 

Quân nhẹ giọng.

_Cảm ơn bố.

Cúp máy. Quân đặt điện thoại xuống bàn. Diễm lo sợ hỏi.

_Bây giờ chúng ta phải làm gì? _Còn làm gì được nữa. Cô và thằng bé theo tôi về Việt nam. Tôi sẽ hủy hôn với Loan.

Mặt Diễm trắng bệch. Diễm run rẩy nói.

_Chúng ta làm thế liệu quá tàn nhẫn với Loan không? Em đã chọn ra đi vì muốn anh và cô ấy được hạnh phúc. Em…em nghĩ.

Quân không muốn tranh cãi với vợ trước mặt thằng bé nên bảo nó.

_Con về phòng của con chơi đi! Bố mẹ cần nói chuyện.

Thằng bé tụt xuống đất. Mỉm cười chào cả hai nó tinh nghịch nói.

_Bố mẹ nhớ đừng cãi nhau nhé. Con không muốn bố mẹ hiểu lầm nhau hơn nữa.

Quân xoa đầu thằng bé.

_Con yên tâm sẽ không có chuyện đó xẩy ra đâu.

Khép cửa phòng. Quân quát Diễm.

_ý của cô là cô muốn ra đi thêm một lần nữa chứ gì? Sau tất cả mọi chuyện, cô vẫn còn chưa tỉnh ra hay sao? Nếu không phải tại cô mọi chuyện cũng đâu có ra nông nỗi này.

Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau đối diện với vấn đề này. Diễm bối rối vuốt tóc. Mỗi lần không tự chủ được Diễm đều làm thế.

_Em…em biết là em sai. Em không oán trách anh hay bất kì ai cả. Em chỉ muốn mọi người được sống hạnh phúc và bình yên.

_Cô muốn mọi người sống hạnh phúc và bình yên bằng cách bỏ đi và chạy trốn sao? Cô đúng là một con ngốc, nếu tôi là một thằng đàn ông thích để người khác điều khiển và xỏ mũi thì cô hoàn toàn lầm lẫn rồi. Tôi muốn cô sống cả đời bên cạnh tôi để nếm trải cảm giác bị khống chế và bị tôi điều khiển như thế nào.

Diễm đau đớn hỏi.

_Anh…anh lấy em vì anh muốn trả thù em sao?

_Cô nói đúng. Tôi đã hết tình cảm với cô rồi. Tôi lấy cô chẳng qua vì thằng con trai của tôi cần một người mẹ. Tôi lấy cô vì cô đã dám phản bội lại tôi. Tôi lấy cô vì không muốn cô tự do bay nhảy đến với anh chàng John – tình nhân của cô.

Diễm rơi lệ. Nước mắt tràn mi. Diễm cay đắng nói.

_Đây chính là ly do anh muốn nói với em?

_Đúng thế. Tôi không nói sai, cũng không phải cố che dấu sự căm ghét của tôi dành cho cô nữa.

_Anh…anh đã căm ghét em đến thế. Anh không nên sống bên cạnh em làm gì. Chỉ cần một mình em xuống địa ngục là được rồi, em không muốn anh phải xuống địa ngục cùng với em.

_Cô nói hay lắm nhưng tôi là một người thích mạo hiểm, thích phiêu lưu nên tôi sẽ cùng xuống địa ngục với cô.

Hai người còn đang tranh cãi. Ông quản gia gõ cửa phòng. Tâm trạng của Quân đang bực mình và tức giận. Quân xẵng giọng hỏi.

_Có chuyện gì?

_Thưa cậu chủ. Cô Loan đang chờ cậu ở ngoài phòng khách.

Mặt Diễm đã trắng bệch rồi càng trắng hơn. Người Diễm đông cứng, cuối cùng giờ phút khủng khiếp cũng đã đến. Loan đã bay sang tận đây gặp Quân. Chắc Loan đã nhận được tin Quân đang sống cùng với Diễm nên muốn sang đây gặp trực tiếp Quân và muốn kiểm tra xem những tin đồn đó có đúng là sự thật không.

Mấy ngày trước Quân không gọi điện, cũng không nhắn tin cho Loan, thậm chí Quân cũng không thèm nhận những cuộc của Loan. Quân đang căm hận Loan và bà Phương lừa dối mình. Quân đã cho họ nhiều cơ hội nói cho Quân biết Quân có quên chuyện gì không nhưng họ lờ đi. Họ luôn bắt Quân sống theo ý của họ, điều đó khiến Quân tức giận, khiến Quân muốn trừng phạt họ.

Quân lôi Diễm đi theo mình. Diễm vừa khóc vừa van xin.

_Xin anh đừng tàn nhẫn như thế. Em không muốn gặp lại cô ấy trong hoàn cảnh này.

Quân căm tức nói.

_Cô không muốn cũng không được. Mọi chuyện cần phải kết thúc. Mặc dù tôi cũng muốn từ bỏ cô lắm nhưng tôi làm không được. Cô là người tôi căm hận nhất, hận cô nhiều nhất, tôi muốn trừng phạt cô, trả thù cô, muốn biến cuộc sống của cô thành địa ngục, muốn suốt đời cô phải hối hận vì những gì cô đã gây ra cho tôi. Biết điều từ nay cô nên nghe theo lời tôi nếu không ngay lập tức cô sẽ phải hối hận vì những gì mà cô đã làm.

Quân quay sang bảo ông quản gia.

_Chú bảo với cô ấy là cháu sẽ ra ngay.

_Vâng, thưa cậu chủ.

Bóp tay Diễm thật đau. Quân kéo Diễm đi theo mình. Trông Quân lúc này giống như một con sư tử đang chuẩn bị vồ mồi. Diễm co rúm lại vì sợ. Diễm thấy đây là giờ phút khủng khiếp nhất trong cuộc đời mình. Lúc quyết định ra đi. Diễm không dám hình dung có ngày mình phải đối diện với Loan, đối diện với bố mẹ Quân và quá khứ của chính mình. Diễm sợ tất cả những thứ đó.

Nghe tiếng dép Loan quay lại. Mắt Loan mở to, mặt Loan trắng nhợt, trái tim Loan trùng xuống, nước mắt trực trào. Loan cố ngăn dòng nước mắt đang muốn chảy xuống. Loan không còn tin vào mắt mình nữa. Thái độ ghẻ lạnh của Quân mấy ngày qua khiến Loan ăn không ngon, ngủ không yên. Cuối cùng không chịu đựng thêm được nữa. Loan đã bay sang đây tìm Quân mà không hề báo trước cho Quân biết.

Loan muốn tìm hiểu lý do tại sao Quân lại đối xử lạnh nhạt với mình như thế. Loan không tin là Quân đã phản bội lại mình và đi yêu người khác. Từ trước đến nay Quân luôn chung tình, Quân chỉ yêu công việc và cố gắng để đạt được những mục tiêu do mình đặt ra. Quân quá bận vào công việc kinh doanh nên không còn thời gian cho những việc khác. 

Quân lấy Loan cũng vì mối quan hệ thân quen hơn là tình yêu. Ngay cả Loan cũng nhận ra Quân không hề yêu mình. Lúc Quân cầu hôn Loan. Quân nói rõ cho Loan biết điều đó. Quân và Loan có thể hợp nhau trên nhiều phương diện nhưng giữa họ không hề có lửa và đam mê. Loan cứ mải miết chạy theo Quân, mải miết tìm mọi cách để Quân yêu mình nhưng đáng tiếc Quân chỉ coi Loan là một người bạn thân. Tình cảm giữa hai người chỉ dừng lại ở mức độ thích, họ không thể phát triển lên được tình yêu.

Giống như Quân đã nói, mặc dù Diễm luôn tìm cách tránh né tình cảm của Quân và luôn khiến Quân phải đau khổ, mệt mỏi vì phải chạy theo mình nhưng Quân không thể ngừng yêu Diễm. Quân càng hận Diễm, Quân càng yêu Diễm nhiều hơn. Trong mối tình tay ba này, họ đều là nạn nhân, đồng thời họ cũng đều là thủ phạm. Vì sống không thành thật với bản thân mình nên họ mới rơi vào cái hố không có lối thoát.

Loan quan sát Diễm từ đầu xuống chân. Loan nhận ra sau năm năm Diễm vẫn không có gì thay đổi, trông Diễm vẫn tươi trẻ, vẫn xinh đẹp và căng tràn sức sống. Điều khiến Diễm thay đổi duy nhất là càng ngày Diễm càng mặn mà và nữ tính hơn. 

Loan cũng giống như Diễm. Loan cũng không có gì thay đổi nhiều. Sau năm năm tất cả lại xảy ra giống như ban đầu. Dù Loan có cố gắng nhiều như thế nào, người mà Quân chọn vẫn mãi là Diễm. 

Loan đau xót nhận ra mình mãi chỉ là một cô gái đi qua đời Quân mà không có một chút ảnh hưởng nào. Hơn bốn năm ở bên cạnh Quân. Quân chưa một lần tỏ tình, lần duy nhất Quân chịu mở miệng nói thích Loan là khi Quân muốn cầu hôn Loan. 

Loan không muốn trách Quân, cũng không muốn hận Quân. Loan chỉ thương hại cho chính bản thân mình. Chính Loan là người đã đem hạnh phúc, tình yêu của mình ra đánh cược. Trước khi chấp nhận những rủi ro và mất mát khi cùng Quân bay sang Mỹ và chấp nhận Quân có thể nhớ lại được mọi chuyện bất cứ lúc nào. Loan đã chấp nhận mình có thể bị tổn thương, chấp nhận đau khổ và tủi hận.

Hơn bốn năm sống trong nơm nớp và lo sợ. Loan chưa có một ngày nào được vui và được hạnh phúc trọn vẹn. Mặc dù luôn cùng Quân đến công ty, bàn công việc, nói chuyện, đi ăn và dành những ngày nghỉ đi du lịch cùng nhau nhưng Quân luôn hành động rất mẫu mực. Loan cay đắng nhận ra Quân chưa bao giờ mời Loan vào phòng ngủ của Quân. Quân cũng không muốn sống chung một nhà với Loan, bằng chứng là sau một tuần cùng sống với Loan ở biệt thự, Quân đã dọn đi.

Giữa họ ngoài những cái ôm và hôn giống như hai người bạn Tây Phương dành cho nhau. Họ không còn đam mê nào khác. Loan bàng hoàng đứng không còn vững nữa. Loan không hiểu tại sao mình có thể chịu đựng mọi thứ lâu như thế, tại sao vẫn còn muốn lấy Quân mặc dù thừa hiểu dù Quân đã quên Diễm là ai, tình cảm của Quân dành cho mình vẫn không có gì thay đổi.

Quân lên tiếng phá tan im lặng giữa ba người.

_Em mới đến?

Loan đáp như một cái máy.

_Em vừa mới bay sang đây.

_Làm sao em tìm được anh?

_Em đến công ty tìm anh nhưng không thấy. Justin cho em biết anh đang ở đây.

_Cậu ta cũng cho em biết Diễm đang sống cùng anh ở đây chứ?

_Cậu ấy không nói gì cả.

Quân bình tĩnh bảo Loan.

_Nếu cậu ấy không nói gì thì bây giờ em biết rồi đấy anh đã nhớ ra được anh là ai và anh cũng đã tìm lại được vợ mình. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện