Hơn mười giờ đêm. Diễm cho thằng bé đi ngủ. Đắt chăn ngang người. Thằng bé nằm bên cạnh. Diễm bắt đầu đọc truyện cho thằng bé nghe. Mắt thằng bé khép lại dần dần. Đọc xong cuốn truyện mỏng, thằng bé đã chìm dần vào giấc ngủ say.

Diễm âu yếm nhìn con trai say ngủ. Diễm chỉ mong thằng bé được sống bình yên và yên ấm bên gia đình. Diễm không muốn xảy ra thêm chuyện gì nữa.

Nằm một lúc. Nhẹ nhàng bước xuống giường, chỉnh lại chăn và gối cho thằng bé. Diễm đi về phòng mình.

Lại một đêm dài nữa trôi qua. Diễm không biết đến bao giờ hai vợ chồng mới thực sự hiểu nhau, mới thôi không còn hiểu lầm và xóa tan đi khoảng cách giữa họ nữa.

Đang viết sách, chuông điện thoại của Diễm reo vang. Nhận ra số của John. Diễm vui mừng nói.

_Chào anh. Anh có khỏe không? _Anh khỏe. Còn em?

_Em khỏe. Anh đang làm gì thế?

_Anh đang vẽ tranh. Anh xin lỗi vì gọi em vào giờ muộn như thế này.

_Không sao. Em đã đi ngủ đâu.

_Thằng bé thế nào rồi?

_Thằng bé ổn. Nó đang ngủ.

_Xem ra cu cậu đi ngủ rất đúng giờ.

Diễm cười.

_Anh và Jenny đã giảng hòa với nhau chưa?

_Em đang cố gán ghép anh với Jenny à?

_Em đang nói đến tình bạn của hai người. Chuyện tình cảm của anh em không muốn xen vào nhưng nếu anh và cô ấy có thể nên đôi. Em thực sự rất vui.

_Vừa nói được câu trước, cậu sau đã phủ nhận rồi.

John ngập ngừng hỏi.

_Anh ta không đối xử quá tệ với em đấy chứ?

_Anh ấy không phải là người xấu.

_Anh biết nhưng cái cách anh ta yêu em khiến anh lo cho em.

_Cảm ơn anh. Em đang sống rất hạnh phúc.

_Em có cần khoe với anh điều đó không?

Diễm che miệng cười. John lúc nào cũng thế. John luôn là một anh chàng dễ mến và tốt bụng. 

Diễm và John là hai người bạn tốt nhưng Quân lại không hiểu điều đó. Đứng ngoài cửa nghe vợ nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông khác vào giờ khuya khoắt như thế này thật ngoài sức chịu đựng của Quân.

Quân tức giận nghĩ. Trong khi mình đang phải chống trọi với mọi chuyện. Cô ta lại có thể vui vẻ, bình tĩnh nói chuyện với người yêu cũ. Trong mắt cô ta có còn người chồng như mình không? Mấy hôm ttrước mình còn nghĩ cô là một người con gái dành cho mình. Đến hôm nay mình mới biết. Cô ta chỉ đang trêu đùa tình cảm của mình. Mình đúng là một thằng ngố mới tin cô ta một cách vô điều kiện như thế.

Quân thô bạo mở cửa. Diễm giật mình ngước mắt nhìn lên. Thấy Quân về. Diễm đứng dậy.

_Anh...anh đã về.

Thái độ lung túng của Diễm càng khiến Quân khẳng định do lo sợ bị bắt quả tang đang nói chuyện với người yêu cũ nên Diễm không thể bình tĩnh nói chuyện với mình. Quân đã hiểu sai về thái độ của Diễm. Diễm lúng túng vì không biết nên nói gì với Quân về chuyện lúc chiều Diễm nghe được từ Mỹ Dung.

Mặt Quân lạnh như băng. Môi mím chặt.

_Cô không cần phải sợ. Tôi không làm gì cô đâu.

Diễm ngơ ngác hỏi.

_Anh...anh nói gì em không hiểu? Tại sao em phải sợ anh?

Bước lại gần Diễm. Bóp vai Diễm thật đau. Quân gằn giọng.

_Cô có chắc những lời cô vừa nói không?

Diễm gật đầu.

_Em chắc. 

Diễm nhìn khuôn mặt mệt mỏi và hốc hác của Quân. Mắt Diễm rớm lệ.

_Có chuyện gì sao anh không nói với em? Anh không tin em đúng không?

Thái độ cứng rắn của Quân vỡ vụn khi nhìn vào đôi mắt đầy lệ và nghe giọng nói dịu dàng của Diễm.

_Cô nói đang nói chuyện quái gì thế? Tôi không dấu cô chuyện gì cả.

_Anh đừng nói dối. Có phải ông Trần đang làm khó anh đúng không?

Quân giật mình nhìn Diễm. Bàn tay Quân bóp vai Diễm mạnh hơn.

_Ai nói với cô chuyện đó?

_Anh đúng là bị ông Trần làm khó thật rồi. Lẽ ra anh nên nói cho em biết.

Cảm nhận được cơ thể đang run rẩy của Diễm. Quân vội buông tay khỏi vai Diễm. Mặc dù đã cố không biểu hiện đau đớn nhưng mặt Diễm vẫn nhăn lại và đi lùi một bước.

_Tôi...tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.

_Không sao. Anh đi tắm rửa đi. Em đi hâm nóng lại thức ăn cho anh.

_Tôi không đói.

Diễm buồn rầu nói.

_Anh dù khinh ghét em. Anh cũng không nên hành hạ mình. Em không muốn anh bị ốm. Anh từng nói hai chúng ta sống với nhau vì thằng bé. Nên anh làm ơn đừng bị ốm.

Quân nâng cằm Diễm lên.

_Cô đang định quyến rũ tôi đấy à?. Đây là cách cô dùng với những người đàn ông khác đúng không?

_Em không muốn giải thích, cũng không muốn chứng minh với anh, em không phải là loại người lăng nhăng như anh nghĩ. Anh tin em cũng được, mà không tin em cũng chẳng sao. Em chỉ mong anh sống bình yên.

Diễm quay gót bỏ đi. Quân ôm lấy Diễm từ phía sau.

_Em nói đi. Có thật là anh đang tưởng tượng là em yêu anh. Em quan tâm đến anh không phải vì lòng thương hại mà là do thực lòng muốn làm thế.

Diễm rơi lệ. Quay mặt lại. Hai tay ôm lấy mặt Quân. Diễm nói qua màn lệ.

_Em yêu anh. Anh có hiểu không? Nếu em không yêu anh, em sẽ không bao giờ đồng ý lấy anh, không bao giờ rời xa anh, cũng không sinh con cho anh. Đúng là lúc trước em không nhận ra điều đó nhưng ngay sau khi anh ép em ở bên anh cả đời, em đã nhận ra em đã yêu anh từ lâu. Anh là một tên xấu xa, tồi tệ. Anh luôn hành hạ em, luôn khiến em phải khóc và khổ đau. Nhưng từ sâu thẳm trong lòng mình, em biết em đã yêu anh. 

Quân đứng im như hóa đá. Lệ trên má Quân rơi xuống. Chỉ ba từ đơn giản của Diễm đã đánh gục tất cả mọi kháng cự, sức mạnh, lý trí của Quân.

Quân thấy hồn mình lơ lửng trên không trung. Cho đến tận bây giờ, Quân mới trông thấy thiên đường, mới thấy rằng mình đang sống, đang tồn tại.

Diễm nhìn khuôn mặt ngơ ngẩn và vô hồn của Quân. Diễm đau đớn nói.

_Em biết là anh không tin em. Em xin lỗi. Em đi hâm nóng lại thức ăn cho anh đây.

Quân nói như người hết hơi.

_Những điều em vừa nói là hoàn toàn đúng sự thật chứ?

Diễm gật đầu.

_Em không hề lừa dối anh. Em yêu anh cách đây đã năm năm rồi. Em hối hận vì em đã không nói sớm cho anh biết tình cảm thật sự của em dành cho anh. Nếu em nói sớm, có lẽ mọi chuyện đã không đi quá xa thế này.

Diễm buông thỏng tay xuống. Quân vội nắm lấy tay Diễm. Trên môi Quân nở một nụ cười hạnh phúc.

_Nếu lần này em cũng buông tay nữa. Anh không biết đến khi nào anh mới gặp lại được em.

Diễm nhìn vào đôi mắt đen sâu đầy lệ của Quân, nhìn nụ cười hạnh phúc của Quân. Nụ cười dần mở rộng trên môi. Diễm ôm chặt lấy Quân.

Giọng Quân vỡ òa trong niềm hạnh phúc vô tận.

_Em có thể nói lại những lời mà em vừa nói cho anh nghe được không?

Diễm đỏ bừng mặt.

_Em...em đã nói rồi.

_Anh vẫn còn chưa nghe rõ.

_Em...em yêu anh.

_Nói to lên. Anh muốn biết anh không phải là đang mơ.

_Em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh. Anh đã nghe rõ chưa?

Nước mắt không ngừng chảy trên má Quân. Lần này Quân khóc không phải vì đau khổ mà vì hạnh phúc. Cuối cùng Quân cũng chờ nghe được câu “em yêu anh” từ Diễm. Quân hiểu rằng, từ nay trở đi Quân đã có được trọn vẹn trái tim, cơ thể, mọi thứ của Diễm. 

Nghe tiếng mở cổng. Bà Phương muốn nói chuyện với Quân. Bà không ngờ mình có thể được chứng kiến tình yêu cảm động của hai vợ chồng Diễm. Nước mắt bà không ngừng rơi. Nếu biết trước chỉ có mình Diễm mới đem lại hạnh phúc và nụ cười cho Quân, bà đã không cố ngăn cản cả hai đến với nhau.

Nhưng dù nói gì chăng nữa thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Bà tự nhủ hãy quên đi quá khứ và cùng tạo dựng một tương lại hạnh phúc và trọn vẹn.

Không còn phải lo lắng thêm chuyện gì nữa. Bà yên tâm trở về phòng. Quân đã có Diễm lo. Bà muốn tận hưởng thời gian còn lại cuộc đời bên con cháu. Bà không muốn can thiệp vào bất cứ chuyện gì nữa.

Quân hôn Diễm cuồng nhiệt. Cả hai vợ chồng tìm lại hơi ấm và tình cảm khi xưa. Quân nheo mắt nói.

_Em tắm cho anh chứ 

Diễm đỏ bừng mặt.

_Anh....anh tự tắm đi. Em còn phải đi hâm nóng lại thức ăn cho anh.

Bàn tay sờ nhẹ lên má, lên mặt, lên mũi Diễm. Mắt nồng cháy nhìn Diễm. Quân đáp lời Diễm.

_Em thừa biết anh bây giờ rất muốn “ăn” nhưng không phả là ăn cơm. Em phải công bằng chứ? Anh từng tắm cho em, em phải tắm lại cho anh.

Mặt Diễm đã đỏ rồi lại càng đỏ hơn. Quân thích thú ngắm nhìn cô vợ kiều diễm của mình đang mân mê vạt áo.

_Em...em nghĩ là... ôi..em không...không biết phải nói gì nữa.

Quân phì cười. Quân nghĩ nếu biết trước có thể xóa tan mọi hiểm lần và nghi ngờ chỉ bằng cách lắng nghe và thấu hiểu thì Quân đã làm từ lâu rồi.

Nhấc bổng Diễm lên. Quân dịu ngọt nói.

_Em yêu. Cả hai chúng ta cần phải tắm.

Diễm la nhỏ.

_Bỏ em xuống. Em tắm rồi, em không muốn tắm nữa.

_Yên nào. Em không muốn cả nhà thức dậy để xem chúng ta trong tình trạng này chứ?

_Anh...anh đúng là tên xấu xa.

Quân thích thú đáp.

_Em yêu anh sẽ chứng minh cho em thấy anh xấu xa đến mức độ nào.

Cánh cửa phòng tắm mở ra rồi đóng lại. Diễm rùng mình nghĩ. Anh xấu xa đến mực độ nào chẳng lẽ em lại không biết. Nhưng vì em yêu anh nên em chấp nhận cả hai con người trong anh. 

*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện