Gọi điện cả ngày cho Quân không được, Diễm cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy lo sợ vu vơ, mọi lần chỉ cần Diễm gọi điện là Quân đến ngay, tại sao lần này Diễm gọi điện cho Quân đã nhiều lần, Quân lại không chịu nghe máy.

Diễm ngập ngừng nửa muốn gọi điện về nhà Quân để hỏi thăm Quân, nửa lại sợ không dám, cuối cùng Diễm đành dằn lòng lại, Diễm dự định sáng mai Diễm sẽ đến văn phòng làm việc của Quân, Diễm muốn hỏi tại sao Quân lại không chịu nghe máy, Quân không nghe máy do điện thoại hỏng, do Quân bị làm sao hay là Quân đang giận Diễm.

Cả đêm hôm đó Diễm không tài nào ngủ được, vừa lo sợ cho Trường, vừa không hiểu thái độ của Quân, Diễm ôm gối ngồi im trên giường, cuối cùng Diễm ngủ ngật lúc nào không biết.

Hồng cũng không khác gì Diễm nhưng Hồng không bị phân tán vì hai chàng trai như Diễm, Hồng chỉ nghĩ về duy nhất một mình Trường, bây giờ lòng thù hận đối với Trường tạm thời lắng lại, chuyện sống chết của Trường quan trọng hơn những thứ khác, Hồng đã khóc suốt đêm, hai người phụ nữ mang hai tâm trạng và suy nghĩ khác nhau nhưng họ có thể hiểu được người kia đang nghĩ gì.

Hồng và Diễm đều đi ngủ với hai dòng lệ trên má, họ đang thầm hỏi là bây giờ Trường đang ở đâu.

****************************

Sau khi chạy khỏi bệnh viện, đầu tiên Trường đi thăm mộ mẹ, Trường đã quỳ khóc ở đấy rất lâu, sau đó Trường tìm đến một quán rượu, Trường uống rượu như hũ chìm, quá say Trường ngủ ngục tại quán. Vì Trường là khách quen nên ông chủ quán tốt bụng không đuổi Trường ra đường, ông để cho Trường ngủ, chiều tối tỉnh dậy, Trường gọi một tô phở, ăn xong, trả tiền, Trường lại đi lang thang ngoài đường.

Bây giờ Trường đang ngồi im lặng dưới chân một cây cầu, ánh mắt Trường nhìn mông lung ra bên ngoài, đối diện với cái chết mọi thù hận, danh vọng, đam mê, vật chất, tham vọng chẳng còn gì quan trọng nữa, vì khi đã chết rồi những điều đó không thể mang được theo sang thế giới bên kia. 

Trường tự hỏi sau khi Trường chết đi, Trường sẽ được lên thiên đường hay xuống địa ngục, có lẽ Tường phải xuống địa ngục vì cả đời Trường đã làm sai quá nhiều chuyện, ông Trời không thể để Trường lên thiên đường vì nếu ai cũng sống như Trường lại được lên thiên đường, con người sẽ sống không có niềm vui, không có hạnh phúc.

Nghe Diễm nói muốn cho Trường một quả thận, trái tim Trường tan nát, Trường không thể nhận vì Trường không thật lòng với Diễm, trong người Diễm đang mang dòng máu của kẻ thù, Trường không thể chấp nhận dòng máu đó, không thể mang một bộ phận của kẻ mà Trường ghét trong người.

Nếu Trường nhận ơn cứu mạng của Diễm, Trường sẽ là kẻ có tội khi đẩy gia đình Diễm đến nông nỗi này, có ơn phải trả, có thù phải báo là nguyên tắc sống của Trường, Trường mang ơn Diễm nếu không trả, Trường sẽ sống không yên, nhưng con mối thù với ông Hải, Trường phải giải quyết như thế nào, một người có lòng tự trọng cao như Trường, Trường thà chết còn hơn.

Trường biết cơ hội sống sót là rất thấp vì nhóm máu mà Trường đang mang rất ít người có, có lẽ ông Trời muốn Trường chết thật. Trường cay đắng nhận ra ai cũng phải bị quả báo cho những gì mà mình gây ra, ông Trời vốn rất công bằng, ông biết ai đang làm đúng, ai đang làm sai, một người chỉ biết có thù hận như Trường không đáng được nhận hạnh phúc.

Trường nhắm chặt mắt lại, hai dòng lệ chảy xuống, Trường đang đau khổ tột cùng, Trường mong trước khi chết, Trường có thể làm được một việc gì đó có ích, Trường sẽ gửi hết số tiền mà Trường có cho trại trẻ mồ côi mà ngày xưa Trường sống, Trường sẽ cố gắng làm được một điều gì đó cho mọi người, Trường rất sợ khi Trường chết đi không ai còn nhớ Trường là ai nữa, đúng là Trường chẳng còn ai cả, ngoài Hồng, Diễm, ông Đăng, còn ai nhớ Trường nữa, nhưng bây giờ Trường đã làm tổn thương họ, liệu họ nhớ Trường, có tha thứ cho Trường khi Trường chết đi không…?? Trường muốn trước khi chết, Trường sẽ quỳ gối xin Hồng tha thứ, Trường muốn làm một cái gì đó để bù đắp cho Hồng, muốn Diễm hiểu thật lòng Trường không hề muốn gia đình Diễm bị tan nát như bây giờ. Trường còn muốn làm nhiều thứ nữa, thời gian còn lại cho Trường làm những việc đó còn ngắn ngủi lắm, nếu Trường không muốn phải hối hận trước khi thực sự ra đi, Trường phải làm ngay bây giờ, phải thực hiện ngay hôm nay.

Trường đang hối hận, đang dần bị tấm lòng lương thiện của Diễm cảm hóa, dơ hai bàn tay Trường cay đắng nhận ra đôi bàn tay này đã nhúng chàm rồi, đã thực sự hại gia đình Diễm, nếu ông Hải thực sự chết, nếu công ty Diễm thực sự bị mất vào tay người khác liệu Diễm có tha thứ cho Trường không, có lẽ là không.

Hoàn cảnh của Diễm bây giờ cũng chẳng khác gì gia đình Trường ngày xưa, ông Hải đã đẩy gia đình Trường vào cảnh túng bần, gián tiếp làm mẹ Trường phải tự sát vì thiếu nợ, khiến ông Đăng phẫn trí cũng chết theo, ông Hải đã biến một người cha mà Trường kính trọng thành một người tàn ác chỉ biết có hận thù, chỉ biết có chết tróc.

Trường cảm tưởng Trường cũng không khác gì ông Hải, cũng đều là kẻ máu lạnh, độc ác như nhau cả. Trường không thể tha thứ cho ông Hải, không thể tha thứ cho ông tội hại chết mẹ mình, không thể tha cho ông tội làm tan nát gia đình Trường. Nhưng Trường lại tự hỏi sau khi trả được thù rồi, Trường có vui không, dù đã đi được nửa con đường, nhưng thứ mà Trường nhận được chỉ là một nỗi đau, một nỗi thống khổ, một sự hối hận không bao giờ tan.

Ông Hải đã thành công vì ông đã tạo ra được hai con người lạnh lùng, độc ác, đã biến cuộc sống của hai bố con Trường thành địa ngục. Cả tuổi thơ của Trường chỉ có hận thù, Trường ít khi cười, ngay cả yêu cũng không dám yêu vì Trường sợ làm tổn thương người ta, đến bây giờ khi đã thực sự yêu rồi, Trường lại sợ hãi phân vân không biết mình đang làm như thế có đúng không.

Bây giờ Trường đã sắp chết rồi thử hỏi thù hận còn có ích gì nữa, Trường chết đi mang theo bao nhiêu hối hận, bao nhiêu buồn đau, Trường không có một ngày được hưởng trọn vẹn hạnh phúc, không thật sư hiểu tình yêu thực sự là gì.

Trường chết đi mang theo tất cả nỗi đau trên thế gian này, cuộc sống của Trường khủng khiếp quá, Trường là một con thú cô độc, một kẻ khi chết đi chỉ có vài người đưa tiễn. Trường khóc như mưa, lần đầu tiên Trường mới cảm thấy sợ hãi như thế này, bóng tối xung quanh đang bao vây lấy Trường, Trường không thể tìm ra lối đi cho chính bản thân mình. Trường tự hỏi trước khi chết Trường có nên buông tay hay là nên tiếp tục trả thù.

*************************

Cả đêm hôm qua Quân không về nhà, sau khi thăm hỏi ông Tùng, biết ông vẫn còn an toàn, Quân lái xe đi lòng vòng quanh thành phố. 

Dù đã cố gắng tự nhủ không nghĩ đến Diễm nữa nhưng trái tim đã điều khiển tay lái, đầu óc, lí trí Quân trở nên trống rỗng, Quân lái xe đến nhà Diễm, đến khi giật mình nhìn lại, Quân đã đậu xe trước cổng nhà Diễm, nếu phải lúc khác thế nào Quân cũng bấm chuông cổng nhưng bây giờ Quân không muốn làm thế, càng ngày Quân càng hận Diễm, mối quan hệ thân mật giữa Trường và Diễm khiến Quân phát điên.

Ngồi một lúc lâu Quân lái xe về nhà, đúng ba giờ sáng, Quân tự mở cổng, lái xe vào sân, cả nhà Quân bây giờ chìm trong bóng tối, Quân thở dài mệt mỏi, hôm nay đúng là một ngày xảy ra quá nhiều chuyện, thần kinh của Quân chưa có lúc lại căng thẳng như lúc này, đầu Quân như muốn nổ tung. Quân muốn nhanh chóng kết thúc tất cả chuyện này, Quân không còn chịu đựng thêm được nữa, Quân đã chờ quá lâu rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện