Ngồi trong phòng làm việc nhưng đầu óc hắn để đâu đâu, hắn không hề mở ra một trang giấy nào, không hề đọc một tệp hồ sơ nào, hắn không làm gì cả.

Ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã sống trong sự hận thù, sống trong sự ghẻ lạnh của mọi người, hắn mất bố mẹ khi hắn còn là đứa trẻ mới có mười hai tuổi, độ tuổi còn quá nhỏ để hiểu thế nào là mất mát, thế nào là đau khổ, độ tuổi còn quá nhỏ để mất cả cha lẫn mẹ.

Khi bố mẹ hắn mất, hắn được đưa vào trại trẻ mồ côi, trước lúc bố hắn mất, bố hắn có để lại cho hắn một cái hộp, trong đó ông đã giải thích cho hắn hiểu vì sao ông lại chết, vì sao mẹ của hắn lại tự sát.

Lòng căm thù trong hắn lúc nào cũng sục sôi, cả tuổi trẻ và tuổi thơ của hắn là những ngày tháng cơ cực, hắn không hề có một nụ cười, không được hưởng hạnh phúc, mà nếu có thì nó ngắn ngủi quá, bố mẹ hắn mất đã lấy đi tất cả niềm vui, hạnh phúc và lòng tin của hắn vào cuộc đời này, hắn không tin ai cả, không muốn yêu ai cả, hắn luôn nhìn đời, quan sát người khác bằng con mắt nghi ngờ và hận thù.

Đến năm hắn mười ba tuổi hắn được người ta nhận nuôi, bố mẹ nuôi của hắn là một cặp vợ chồng người Đức, họ hết lòng yêu thương hắn, họ coi hắn như con đẻ của họ, họ chăm sóc hắn, cho hắn được ăn học đàng hoàng.

Tuy là sống sung sướng, được người khác yêu thương, trân trọng nhưng mối thù đẩy bố mẹ hắn vào chỗ chết chưa có lúc nào vơi đi trong lòng hắn. Hắn quyết tâm học thật giỏi, quyết tâm trở thành một con người thành đạt, hắn muốn hắn có thể trả thù người đã gây ra đau khổ cho hắn, người đã làm gia đình hắn tan vỡ, người đã gián tiếp khiến bố mẹ hắn phải tự sát, hắn muốn trả thù người đó.

Ngay từ khi còn nhỏ hắn và Diễm là một đôi bạn rất thân, do Diễm kém hắn tám tuổi nên khi hắn mười hai tuổi, Diễm mới bốn tuổi, độ tuổi còn quá nhỏ để nhớ một người bạn sau mười bốn năm xa cách.

Diễm không nhận ra hắn, nhưng hắn nhận ra Diễm, lí lịch của gia đình Diễm hắn đều nắm rõ, hắn biết hết các thói quen, sở thích của Diễm, thậm chí Diễm có bao nhiêu bạn, học ở trường nào hắn cũng biết, hắn là một con người thận trọng, một người đa nghi, nếu không nắm rõ kẻ địch của mình, hắn sẽ không bao giờ dám xông ra trận, hắn muốn khi đã đánh là phải thắng, hắn không muốn thua.

Điện thoại của hắn reo vang, hắn mở máy, nhìn số di động hiện lên trên màn hình, hắn lạnh lùng hỏi.

_Em gọi cho anh có gì không......?? _Em muốn mời anh đi ăn cơm....!!

_Anh bận việc rồi nên không đi được, em thông cảm....!!

_Anh lúc nào mà chả có lí do để từ chối em. Thôi mà đi ăn với em đi, ăn cơm một mình buồn lắm....!!

_Thôi được rồi. Chúng ta hẹn gặp nhau ở đâu đây....??

Cô ta reo lên sung sướng.

_Ở nhà hàng gần công ty anh nhé....?? 

_Anh biết rồi, hẹn em trong ít phút nữa....!!

_Vâng....!!

_Chào em....!!

_Chào anh....!!

Trước khi cúp máy, cô ta còn hôn chụt vào màn hình điện thoại, hắn nhăn mặt. Diễm Hồng thích và yêu hắn từ lâu nhưng hắn vẫn mãi lạnh lùng với cô ta, trong lòng hắn từ xưa đến nay chỉ có hận thù, lòng hắn không có chỗ cho yêu đương, không có chỗ cho mật ngọt tình yêu, hắn ghét tất cả những thứ đó.

Hắn có một cái đầu lạnh, một trái tim sắt đá nên trong kinh doanh hắn rất tỉnh táo, hắn vừa về nước được mấy tháng, trong mấy tháng đó, hắn đã thuê người điều tra lí lịch của ông Hải một cách tường tận, hắn cũng cho người điều tra lí lịch của Diễm, khi nhận được hồ sơ của Diễm, bàn tay hắn run lên, dù gì Diễm cũng là người bạn thân của hắn từ nhỏ, trong lòng hắn một cảm giác bồi hồi, xúc động, xao xuyến dâng đầy, nhưng chỉ một ít phút sau đó hắn lại trở nên lạnh lùng, lại trở nên tàn nhẫn.

Hắn căm thù bố Diễm, nên hắn cũng căm thù lây sang Diễm, nếu không phải tại ông Hải, bố mẹ hắn sẽ không chết, gia đình hắn sẽ không tan vỡ, hắn nhớ, khi bố mẹ hắn chết, hắn đã từng lang thang ngoài đường, bàn chân vô tình của hắn đưa hắn đến nhà Diễm.

Hắn nhìn Diễm được cười đùa, được bố mẹ yêu thương chăm sóc, được sống trong nhung lụa gấm hoa, còn hắn, hắn đã mất tất cả, không nhà, không cửa, không tương lai, hắn cô độc, cái đói, cái rét, sự đối sự ghẻ lạnh của mọi người xung quanh khi nhìn bộ quần áo rách tả tơi mà hắn đang mặc trên người khiến sự uất hận, căm thù trong lòng hắn lúc nào cũng sục sôi, có lẽ nhờ thế hắn mới sống được cho đến ngày hôm nay, hắn mới thành đạt, mới tài giỏi như bây giờ.

Hắn nghiến răng

_Ông hãy chờ đấy, tôi sẽ làm cho ông sống không được mà chết cũng không xong, tôi sẽ chiếm lấy công ty của ông, tôi sẽ làm cho ông mất đi đứa con gái mà ông yêu hơn cả tính mạng của mình....!!

_Tôi sẽ cho ông nếm trải cảm giác mất đi người thân là thế nào....!! 

_ Ha ha ha ha.....!!

Hắn bật cười, giọng cười của hắn chứa toàn cay đắng, toàn sầu hận, đôi mắt hắn đỏ hoe, sống mũi hắn cay cay, hắn đã chuẩn bị một kế hoạch trả thù thật hoàn hảo, với kế hoạch này, bố con Diễm không thể thoát khỏi cái lưới mà hắn đã giăng ra, họ là hai con cá đang nằm trên thớt, chỉ cần hắn vung dao, họ sẽ chết.

Chỉ cần đọc lướt qua chồng hồ sơ trước mặt một lượt, hắn đã biết hết nội dung của nó, hắn làm một bản tóm tắt ngắn gọn trong vòng hai trang khổ giấy A4, mọi thứ đã hoàn thành xong. Hắn cầm hai tờ giấy, mở cửa phòng, hắn bước sang phòng làm việc của Diễm, hắn muốn nhanh kết thúc xong công việc vì hắn cần đi gặp Diễm Hồng.

Hắn gõ cửa hai, ba lần mà không thấy Diễm bảo nào, vừa bực, vừa tức, hắn nói.

_Cô bị điếc hả...?? Sao tôi gõ cửa từ nãy đến giờ mà cô không nói gì, có phải cô muốn tôi xông vào không...??

_...................!!

Hắn cáu.

_Cô bị làm sao thế...??

Tức mình, hắn mở cửa, phòng trống trơn, hắn lẩm bẩm.

_Con nhóc này lại bỏ đi đâu rồi. Ngay ngày đầu tiên làm việc, cô ta không quan tâm cô ta cần phải làm gì, công ty hoạt động như thế nào mà dám bỏ đi chơi, hay thật.....!!

Hắn bước vào trong, nhìn chiếc điện thoại Diễm bỏ quên trên bàn, hắn cầm lấy, hắn mở nguồn, tò mò hắn nhìn mấy tấm hình trong album ảnh của Diễm, hắn mỉm cười, Diễm chụp hình trong ảnh trông dễ thương quá, trông Diễm như đang mơ mộng về một phương trời nào đó, đôi mắt mơ màng nhìn ra xa.

Hắn send mấy bức hình của Diễm sang điện thoại của hắn, tuy biết làm thế là hơi bất lịch sự nhưng với hắn bây giờ không có gì làm cho lương tâm của hắn bị căn rứt, không có hành động nào khiến hắn cảm thấy xấu hổ, để có thể thành công hắn có thể làm bất cứ điều gì kể cả phải phạm pháp, hắn đã chịu quá nhiều đau khổ, nếu không thể trả thù hắn sẽ chết vì hận thù, chết vì dằn vặt, chết vì nỗi đau đang giày xéo, hắn phải làm, phải trả thù, chỉ có như thế hắn mới cảm thấy nhẹ lòng, mới yên tâm sống nốt phần đời còn lại.

Hắn đã dành mười bốn năm lên kế hoạch, mười bốn năm hắn không biết hạnh phúc là gì, cười là gì, yêu là gì, hắn làm sao có thể từ bỏ dễ dàng được, hắn không thể, và không bao giờ có thể.

Đóng cửa phòng, hắn bước ra ngoài, hắn hỏi một cô nhân viên.

_Em có biết giám đốc của chúng ta đi đâu rồi không...??

Cô nhân viên bẽn lẽn trả lời.

_Lúc nãy em thấy sếp bấm thang máy lên tầng thượng, em nghĩ chắc là bây giờ sếp vẫn còn đang ở trên đó....!!

_Cảm ơn em....!!

_Không có gì....!!

Hắn chờ thang máy mở cửa, hắn bước vào trong, hắn bấm nút lên tầng thượng, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt hắn rực sáng, hắn nghĩ.

_Con nhóc này thật vô trách nhiệm, kiểu này mình cũng không cần phải làm gì thì công ty này sớm muộn cũng bị phá sản vì cô ta, bố cô ta lại đang bị bệnh nặng, ông ta sớm muộn gì cũng phải chết....!!

_Nhưng nếu mà ông ta chết trước khi mình chưa kịp làm gì thì còn có ý nghĩa gì nữa, mình phải làm cho ông ta đớn đau, phải làm cho ông ta cảm thấy khổ sở, mình cầu mong ông ta không nên ra đi quá nhanh, mình vẫn chưa làm được gì cả, mình cần thời gian.....!!

Hắn bước lên sân thượng, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, hắn giật mình, Diễm đang ngủ ngon lành trên ghế đá, đầu dựa vào bức tường, hai tay buông thõng, hắn lắc đầu.

_Cô ta bỏ công việc để lên đây ngủ, đúng là không thể tưởng tượng nổi....!!

Hắn định bỏ mặc cho Diễm ngủ, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, hắn bước đến gần, hắn ngồi xuống bên cạnh Diễm, đúng lúc đầu Diễm nghiêng sang một bên, Diễm dựa đầu vào vai hắn.

Hắn cảm thấy ngột ngạt khó thở, từ bé đến giờ hắn chưa bao giờ để cho con gái dựa đầu vào vai hắn ngủ, hắn cũng chưa bao giờ để cho họ ôm hắn nếu như hắn không thích, sao con nhóc này lại vô tư làm thế.

Hắn định đẩy đầu Diễm ra, định quát cho Diễm một trận nhưng khi nhìn vào khuôn mặt dễ thương của Diễm hắn lại thôi. Hắn thở dài, người hắn ngả ra đằng sau ghế, Diễm ngủ, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên hắn lên sân thượng, lần đầu tiên hắn không nghĩ đến việc trả thù, lần đầu tiên hắn cảm thấy thoải mái, lần đầu tiên hắn cảm thấy không khí thoáng mát, dễ thở, hít một hơi thật sâu, hắn thở ra.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Diễm giật mình thức giấc, vươn vai, hai tay dụi mắt, Diễm cảm thấy đầu Diễm âm ấm, Diễm giật mình quay mặt nhìn sang, Diễm đỏ bừng cả mặt, vì bên cạnh Diễm hắn cũng đang ngủ, điều buồn cười là cả hai dựa đầu vào nhau để ngủ..

Diễm đứng bật dậy, Diễm hét.

_Anh làm gì ở đây hả.....??

Hắn giật mình tỉnh giấc, thấy khuôn mặt hầm hầm vì tức giận của Diễm, hắn khinh khỉnh hỏi.

_Cô đã tỉnh rồi à....??

_Nói mau tại sao anh lại ở đây...??

Hắn cáu.

_Cô không nhớ gì à...??

_Nhớ gì là nhớ gì...?? Tôi chỉ biết là khi tôi tỉnh, tôi thấy anh đang ngồi ở đây....!!

_Nếu không có tôi, liệu cái đầu ương bướng của cô có còn nguyên vẹn không...??

Diễm nhíu mày.

_Tôi không hiểu...??

_Cô hiểu hay không cũng chẳng có liên quan gì đến tôi. Công việc cô yêu cầu tôi đã làm xong rồi. Tôi đi đây....!!

Diễm quát.

_Khoan đã....!!

Hắn nhếch mép.

_Còn gì nữa....??

_Anh theo tôi xuống văn phòng....!!

_Tại sao tôi phải theo cô....??

_Anh là nhân viên của tôi mà dám cãi lời sếp như thế hả...??
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện