Có Quân chăm sóc ông Tùng nên bố mẹ Quân ra về, bà Phương còn muốn hỏi Quân nhiều chuyện, bà tò mò muốn biết sau một ngày ở bên Loan, tình cảm giữa Quân và Loan có tiến thêm được bước nào không, ông Trương phải lôi bà đi, bà Phương mới tạm tha cho cái lỗ tai của Quân.

Ông Tùng do còn yếu nên không nói chuyện được nhiều. Quân vui mừng.

_Cuối cùng chú cũng tỉnh rồi….!! 

Ông Tùng gượng cười.

_Chào cháu…!!

Do còn nhiều chuyện thắc mắc muốn hỏi ông Tùng nên Quân hỏi ngay.

_Chú có nhận diện được kẻ đã đánh chú không…?? Ông Tùng lắc đầu.

_Do chú bị đánh lén sau lưng nên chú không rõ…!!

_Cháu hiểu. Cháu tin là cháu đã biết ai đã đánh chú…!!

_Cháu nghĩ là do ông ta….??

Quân gật đầu.

_Cháu khẳng định ông ta chính là kẻ đã đánh lén sau lưng chú, chỉ cần cháu tìm ra được bằng chứng, cháu sẽ cho bố con ông ta vào tù…!!

Ông Tùng nhớ lại, ông hốt hoảng hỏi.

_Còn cuộn băng, cuộn phim, cháu có giữ nó không…??

Quân trấn an ông Tùng.

_Chú đừng lo cháu đang giữ nó trong tay, nhưng thật đáng tiếc chúng đã bị hỏng nặng nên cháu không biết nội dung, chú có thể nói luôn cháu nghe được không…??

Ông Tùng tóm tắt sơ qua cho Quân nghe, Quân cười cay đắng.

_Cách này mà bố con ông ta cũng nghĩ ra được, xem ra họ không thật sự không coi cháu ra gì, cháu đã cố nhượng bộ họ, nhưng kể từ bây giờ cháu sẽ không nương tay nữa đâu….!!

_Cháu định làm gì…??

Đôi mắt Quân ánh lên những tia nhìn oán trách, căm thù, hai bàn tay nắm chặt, Quân nghiến răng.

_Có thù phải trả, có hận phải rửa đúng không chú, bây giờ cháu chưa muốn làm gì vội, vì dù sao bố con ông ta cũng đã thực sự ra tay rồi, cái cháu cần bây giờ là sau khi thu thập được hết chứng cớ, cháu sẽ cho cả hai bố con ông ta đi tù, mà lần này họ sẽ không ra khỏi đó nhanh được đâu, cũng nhờ họ cháu có thể khiến Diễm dù có muốn chạy trốn khỏi cháu, cô ấy cũng không làm được…!!

Ông Tùng thở dài.

_Cháu thật đáng sợ, cũng thật thông minh, xem ra mọi chuyện, cháu đều nắm rõ hết cả rồi…!! 

Quân cười, không nói gì, khép cửa phòng bệnh của ông Tùng, Quân muốn ông được nghỉ ngơi nên không quấy rầy ông lâu. Cuối cùng Quân cũng biết, cuộn băng, cuộn phim kia có nội dung gì, Quân không còn phải lo lắng, phải bận tâm vì nó nữa.

Quân vừa đi vừa tính toán.

_Trong cuộc chiến này, nếu mình đưa bố con hắn ra tòa bây giờ e rằng còn hơi sớm, điều quan trọng là mình cần phải làm rõ nghi ngờ của mình, nếu có thể làm rõ được điều này mình mới yên tâm ngủ ngon được…!!

Không yên tâm, sợ Diễm xẩy ra chuyện nên Quân gọi điện cho Dì Hoa.

_Cô ấy đã về nhà chưa Dì…??

_Diễm đã về nhà được một lúc, bây giờ cô ấy đang khóc ở trên phòng….!!

Quân thở dài.

_Cháu hiểu, nhờ Dì để ý cô ấy dùm cháu…!!

_Cậu yên tâm, chăm sóc cô ấy là trách nhiệm của tôi…!!

_Nếu có gì, Dì làm ơn thông báo ngay cho cháu biết…!!

_Tôi nhớ rồi…!!

_Cảm ơn Dì, chào Dì…!!

_Chào cậu…!!

Cúp máy, bây giờ Quân cần phải đi gặp một người. Sau nhiều tính toán, Quân cần nói thẳng choTrường biết Quân sẽ làm gì Trường nếu Trường dám dở trò với Diễm thêm nữa.

Ông Tùng phải nằm viện nên việc theo dõi Trường và ông Đăng được Quân giao cho hai người khác, Quân là người cẩn thận, khi đã muốn làm gì đó, hay muốn điều tra, làm rõ việc gì, bao giờ Quân cũng tính toán hết các phương án dự phòng, nếu phương án một thất bại, Quân sẽ có ngay phương án thứ hai.

Chỉ một cú điện thoại, Quân biết Trường đang ở đâu. Hồng bị tai nạn, đến thăm Hồng nên Quân mua hoa, mua trái cây, đường và sữa cho Hồng. Quân chúc Hồng mau khỏe.

Hồng đã tỉnh lại, nhìn thấy Trường ngủ gục trên ghế, đôi mắt Hồng đỏ hoe, lệ bắt đầu tuôn trào, Hồng căm hận Trường, căm hận một người con trai tàn nhẫn, máu lạnh. Sau khi bị Trường gây ra quá nhiều chuyện, Hồng không còn muốn gặp lại Trường nữa, nhất là khi Hồng đã nghe toàn bộ câu chuyện của bố con Trường, Hồng lại càng không muốn gặp. 

Trường đã lừa dối Hồng, bố Trường còn sống, Trường lại không dám nói cho Hồng biết, xem ra đúng là trong lòng Trường, Hồng không phải là một người bạn đáng tin, Hồng không là gì cả, đau đớn, phẫn uất, nước mắt Hồng không ngừng chảy.

Nghe tiếng khóc sụt sịt của Hồng, Trường giật mình thức giấc, thấy Hồng đã tỉnh lại, Trường vui mừng.

_Chào em…!!

Hồng không nói gì, cũng không có phản ứng gì. Biết là Hồng đang giận, đang hận mình. Trường hối lỗi.

_Anh xin lỗi, anh không cố ý làm tổn thương em, mong em tha lỗi cho anh…!!

Hồng hét.

_Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh…!!

Nắm lấy tay Hồng, Trường van xin.

_Anh xin em, xin em đừng giận anh, anh sẽ bù đắp lại những gì mà anh gây ra cho em…!!

Hồng cay đắng hỏi.

_Anh định đền bù cho tôi bằng cách nào, lấy tôi, hay là anh dùng tính mạng của anh để làm việc đó, mà hình như anh cũng sắp chết rồi thì phải, anh còn nói những câu vô nghĩa đó với tôi làm gì…!!

Càng nghe Hồng nói, Trường càng hối hận.

_Nếu em cần, anh có thể sẵn sàng cho em tính mạng của anh…!!

Nếu bình thường, Hồng đã tát Trường rồi, nhưng bây giờ sức khỏe của Hồng yếu nên Hồng không thể đánh Trường.

Hồng đuổi.

_Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh. Anh đi mà trả thù tiếp đi, đi mà làm điều ác đi, tôi không quen biết anh, không biết anh là ai cả…!!

Trường càng van xin Hồng, Hồng càng kích động, đôi mắt Trường đỏ hoe, biết là không thể nói chuyện thêm được với Hồng, sợ Hồng xẩy ra chuyện nên Trường đành nói.

_Em nghỉ ngơi đi, anh ở bên ngoài, nếu em cần gì, em cứ gọi anh, anh sẽ giúp em…!!

Tiếng gõ cửa vang lên. Trường tưởng bác sĩ đến khám bệnh cho Hồng, Trường nói.

_Mời vào…!!

Quân xuất hiện, nhìn thấy Quân, Trường nhếch mép.

_Cậu đến đây làm gì…??

Quân cười.

_Tôi thăm bệnh nhân, tôi có thăm cậu đâu mà cậu phải tỏ ra thù hằn với tôi như thế…!!

Đặt bó hoa, hoa quả trái cây, đường, sữa trên bàn. Quân quan tâm hỏi Hồng.

_Em cảm thấy thế nào, có cần anh gọi bác sĩ cho em không…??

Hồng lắc đầu.

_Em không sao…!!

Quân động viên.

_Em cố nghỉ ngơi cho khỏe, đừng suy nghĩ gì nhiều….!!

_Cảm ơn anh…!!

Nói chuyện với Hồng thêm vài câu. Quân bảo Trường.

_Tôi có chuyện cần nói với cậu…!!

Trường nhíu mày.

_Còn tôi, không có gì cần nói với cậu…!!

Quân đe dọa.

_Cậu đừng tỏ ra tự kiêu như thế, tôi tin chuyện tôi xắp nói cho cậu biết sẽ khiến cậu ngạc nhiên rất nhiều, thế nào đi chứ…!!

Nhếch mép bất cần, dặn dò Hồng vài câu, cả hai đưa nhau ra một quán nước, sau khi gọi cà phê, Quân nói.

_Tôi muốn cậu từ lần sau đừng bao giờ tìm cách tiếp cận Diễm nữa…!!

Trường khinh khỉnh.

_Tại sao tôi phải nghe lời của cậu, hình như cậu không có quyền gì để cấm tôi làm điều đó thì phải…!!

Quân cười.

_Cậu nói đúng nhưng Diễm sẽ nghĩ như thế nào khi cô ấy biết ân nhân mà cô ấy kính trọng chính là người đẩy công ty cô ấy vào tình trạng phá sản, khiến bố cô ấy không thể tỉnh lại được vì ngày nào bố của cậu cũng tiêm vào cơ thể ông ấy một lượng thuốc an thần đủ để ngủ say. Điều tồi tệ hơn, chính bố con cậu bày trò giả bệnh ung thư để ép Diễm lấy cậu, thế nào từng đó nguyên nhân đã đủ để cậu nên tránh xa cô ấy chưa…??

Trường tái mặt, người đông cứng, mồ hôi bắt đầu tuôn ra khắp cơ thể, thật không ngờ kế hoạch trả thù hoàn hảo mà bố con Trường phải mất nhiều thời gian vạch ra đã bị Quân phát hiện.

Tuy sợ hãi nhưng Trường vẫn bình thản nói.

_Cậu đang nói lung tung gì thế, tôi không hiểu ý của cậu…!!

Vứt một tập ảnh dày, cuộn băng ghi âm trước mặt Trường. Quân ra lệnh.

_Cậu tự xem và nghe đi…!!

Xem và nghe đến đâu, mặt Trường tái đến đấy, nếu Quân mang tất cả số bằng chứng này ra tòa, Trường và ông Đăng sẽ phải ở tù rất lâu.

Quân cười hỏi.

_Thế nào, tôi không lừa cậu chứ…??

Trường run giọng.

_Cậu muốn gì…??

_Rất đơn giản, cậu hãy tránh xa Diễm ra, chuyện cậu muốn làm gì công ty hay gia đình cô ấy tôi không quan tâm, cũng không muốn can thiệp vào nhưng chỉ cần cậu dám làm gì cô ấy, tôi sẽ không tha cho cậu …!!

Trường lạnh lùng.

_Cậu đừng hòng đe dọa được tôi, tôi là một thằng sắp chết, cậu tưởng tôi còn sợ điều gì nữa sao…??

Quân cười thật to.

_Cậu nói đúng đối với một người bị suy thận giai đoạn cuối như cậu thì đúng là không thứ gì làm cậu phải sợ hãi thật, nhưng sao cậu không buông tay đi, chẳng phải bây giờ cậu đang lo lắng cho Hồng, cho Diễm sao. Bố cậu rất thông minh, cũng rất lạnh lùng, tàn nhẫn. Cậu tưởng tôi không biết mọi chuyện đều do ông ta ép cậu làm à. Cậu nên tỉnh lại đi trước khi cậu mất tất cả, đừng tự làm tổn thương chính mình, cũng như những người xung quanh cậu….!!

Trường tức giận.

_Tôi không muốn nghe mấy câu thương hại của cậu, số phận của tôi có bị làm sao cũng không có liên quan gì đến cậu. Cậu đừng tưởng bây giờ cậu có bằng chứng trong tay là có thể đe dọa hay khiến tôi không nghĩ đến việc trả thù, tôi vẫn phải làm vì dù sao bàn tay tôi cũng đã nhúng chàm rồi, làm thêm một chút nữa, tù thêm mấy năm nữa cũng có sao đâu….!!

Nghe giọng bất cần đời của Trường. Quân cười thú vị.

_Cậu đúng là rất gan dạ, cậu không sợ tôi nói cho Diễm biết cậu thực sự là ai à…??

Tách cà phê trên tay Trường run run, Quân đọc được sự lo lắng, bất an trong lòng Trường. Quân là người tinh ý, nhanh nhạy, đứng trước một vấn đề cần giải quyết, Quân lúc nào cũng có thể nắm bắt được tâm lý của người khác.

Đúng là Trường đang lo lắng, đang bất an, đối với Diễm đã từ lâu Trường không thể vô tình, cũng không thể làm ngơ, vừa trả thù vừa cảm thấy hối hận, vừa lo sợ Diễm bị làm sao. Nếu bây giờ Diễm biết Trường là người như thế nào, mọi thứ còn xót lại trong lòng Diễm sẽ sụp đổ, bây giờ công ty của gia đình Diễm coi như đã thuộc về người khác, ông Hải dù có tỉnh lại cũng không thể nhận ra con gái là ai nữa, dù ông còn sống cũng coi như đã chết.

Cái còn lại trong lòng Diễm, là tình bạn đối với Trường. Diễm luôn coi Trường là ân nhân cần phải trả, là người bạn tốt nhất mà có lần Diễm lầm tưởng là Diễm đang yêu Trường. Nếu tất cả những thứ này kết thúc, Diễm sẽ không còn niềm vui sống nữa.

Sau một phút mất bình tĩnh, Trường cười khẩy nói.

_Sao cậu không nói thẳng cho cô ấy biết, sao cậu phải đi tìm tôi trước, phải chăng cậu còn muốn một thứ gì đó của tôi….!!

Quân nheo mắt.

_Cậu đúng là rất thông minh, nhưng đừng thông minh quá, vì người tự tin như cậu có ngày cậu sẽ bị đánh bại rất thê thảm, ngay bây giờ cậu không hiểu cậu đang rơi vào tình trạng nào đâu…!!!

Trường đứng lên.

_Nếu không còn gì nữa, tôi đi đây…!! 

_Cậu đi đi, nhưng hãy nhớ những gì tôi yêu cầu, tôi không nói lại hai lần đâu…!!

Trường gằn giọng.

_Cậu cũng đừng hòng đọa được tôi. Nếu có thể cậu nên nói cho cô ấy biết đi vì bây giờ tôi cũng đã quá chán nản, và mệt mỏi lắm rồi, tôi cũng muốn cô ấy biết tôi thực sự là ai, tôi muốn trước lúc chết mọi ân oán, hận thù này được sáng tỏ, được trả cho xong, nếu cô ấy hận tôi cô ấy có thể đến tìm tôi, còn nếu không tôi mong cậu có thể thỏa mãn những gì mà cậu muốn….!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện