Trong căn phòng tối, tràn ngập mùi ân ái.

Gã đàn ông đang áp sát trên người phụ nữ. Anh ta chuyển động một cách máy móc và đôi mắt trống rỗng. Dường như, người đàn ông này đang cố hoàn thành một nhiệm vụ. Ngoài cảm giác sinh lý ra, anh không hề còn bất kỳ một cảm xúc nào khác nữa.

Hổ Tình đang nắm chặt lấy ga giường, cô cố gắng cắn chặt răng ngăn cho tiếng rên không trào ra khỏi miệng.

Chuyển động của người đàn ông nhanh dần, cuối cùng, Hổ Tình không thể nhẫn nhịn hơn nữa. Dù đã cố ép bản thân nhưng không thể làm chủ được hơi thở gấp gáp…

Kỳ Thiệu Xuyên nhăn mày, động tác của anh đã tăng tiến mạnh hơn, hai tay anh bám vào eo của Hồ Tình để có đà tiến sâu hơn.

Kỳ Thiệu Xuyên chỉ mong có thể sớm kết thúc chuyện hoang đường này.

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu thẳng vào mặt Kỳ Thiệu Xuyên làm lộ rõ vẻ mặt thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng của anh.

Hổ Tình đột nhiên run rẩy. Tiếng chuông này không chỉ Kỳ Thiệu Xuyên mà cả Hồ Tình cũng rất quen thuộc. Có một chút mong đợi, Hổ Tình trèo lên người Kỳ Thiệu Xuyên, dịu dàng ôm cổ, nhè nhàng thì thầm:

“ Anh… anh có thể… không nghe máy được không?”

Kỳ Thiệu Xuyên do dự vài giây, đứng lên tự tách mình khỏi người của Hổ Tình. Một cảm giác trống rỗng đến bất ngờ ùa tới khiến cho cô cảm giác như đang chìm trong cái lạnh buốt của mùa đông.

Kỳ Thiệu Xuyên khỏa thân bước xuống giường. Cuối cùng thì Kỳ Thiệu Xuyên cũng mở máy nghe, không phải vì lời năn nỉ của Hổ Tình mà là vì anh không muốn để An Nhiễm nghe thấy giọng nói của mình nữa.

Kỳ Thiệu Xuyên không lập tức đi vào phòng tắm mà đứng cạnh giường, dùng điện thoại soạn một tin nhắn.

“Anh sắp về rồi, không phải chờ anh”.

Hổ Tình ngồi dậy, bật đèn đầu giường. Cô nhìn bóng lưng của Kỳ Thiệu Xuyên đang rời khỏi phòng, dường như có một tình cảm nào đó cũng dần biến mất theo bóng anh.

Bao nhiêu năm rồi quả thực vẫn không được. Trong lòng người đàn ông này, trước đây và bây giờ vẫn thế: chỉ có An Nhiễm.

Hổ Tình cười gượng, làm động tác quen thuộc, cô mở ngăn kéo đầu giường thò tay lấy hộp thuốc ở bên cạnh. Bất ngờ, cô nhìn thấy hai tờ giấy chứng nhận màu đỏ bên trong.

Đó là giấy xác nhận hôn nhân của cô và Kỳ Thiệu Xuyên, hai năm rồi, Hổ Tình coi nó như bảo bối, cất giữ thật kỹ, thỉnh thoảng lấy ra xem. Góc tờ giấy đó đã có chút sờn vì Hổ Tình lật ra quá nhiều lần.

Cô khịt mũi, Hổ Tình cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình lúc này, cô nhét lại giấy chứng nhận đó vào sâu một chút, để nó không còn xuất hiện trước mắt mình nữa.

Hổ Tình lấy 2 viên thuốc ra khỏi lọ, khi đang chuẩn bị uống thì cô đột nhiên nghe tiếng quát của Kỳ Thiệu Xuyên.

Không ngờ được, anh ta đi rồi còn quay lại.

Kỳ Thiệu Xuyên đang khỏa thân, chỉ có một chiếc khăn thắt hờ hững nơi eo, anh nhìn chằm chằm Hổ Tình với ánh mắt lạnh lùng.

:

“Cô đang uống cái gì thế!?”

Tay Hổ Tình run rẩy, hai viên thuốc rơi trên giường, cô không kịp phản ứng, Kỳ Thiệu Xuyên bước đến và giật hộp thuốc trên tay người đối diện.

Bao lời giải thích đều bị mắc lại trong cổ họng, Hổ Tình há miệng nhìn Kỳ Thiệu Xuyên với bộ dạng lúng túng.

Lúc này, sự giận dữ của anh như núi lửa phun trào, Kỳ Thiệu Xuyên xem hết nội dung viết ở mặt sau hộp thuốc, quay đầu nhìn thẳng vào Hổ Tình với ánh mắt phẫn nộ. Anh cắn răng hỏi: “Đây chính là nguyên nhân tại sao cô mãi không có thai?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện