An Nhiễm đang ở chung cư của cô, tự dưng rùng mình, cảm giác sắp có chuyện gì không lành xảy ra.
“Không được, mình phải lập tức rời khỏi chỗ này.” An Nhiễm thì thầm. “Bây giờ Kỳ Thiệu Xuyên đã biết được Hổ Tình mới là người chăm sóc anh ta hai năm đó, anh sẽ không tha cho mình đâu.”
An Nhiễm hoảng sợ, nghĩ lại chuyện phát sinh ở bệnh viện mấy ngày trước cô liền cảm thấy có một cơn hàn ý lạnh băng từ đầu xuống chân.
Kỳ Thiệu Xuyên là một gã khủng lồ đáng sợ trong thành phố này, thế lực hùng hậu, hơn nữa anh vốn dĩ là một người tàn khốc, tốt nhất vẫn phải nghĩ đến tính mạng.
An Nhiễm không kịp nghĩ đến chuyện thu dọn quần áo, cô vẫn nhớ, Kỳ Thiệu Xuyên trước khi đi có đưa cho cô một thẻ ngân hàng, nhưng để không bị Kỳ Thiệu Xuyên đánh giá mình là một cô gái ham tiền nên chưa bao giờ động chạm đến.
“Bây giờ Kỳ Thiệu Xuyên chắc chắn đang quanh quẩn với việc của Hổ Tình, bây giờ mình phải chuyển sổ tiền này luôn.” An Nhiễm vừa nói xong thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng rầm.
“Thưa Tổng tài, cửa đã bị khóa.” Một người áo đen khom lưng uốn gối trước mặt Kỳ Thiệu Xuyên.
Sắc mặt Kỳ Thiệu Xuyên u tối, “Đạp tung nó cho tôi.” Giọng nói lạnh băng, không có một chút tình cảm trong đó, như đá băng mùa đông.
Mấy người áo đen không dám cự tuyệt mệnh lệnh của Kỳ Thiệu Xuyên, bắt tay xông lên liền, An Nhiễm chỉ nghe thấy tiếng đạp rầm rầm phát ra từ cửa.
Trong lòng cô dấy lên một linh cảm không lành, anh ta đến rồi, Kỳ Thiệu Xuyên đã đến đây nhanh như vậy sao.
Nỗi lo sợ phải đối mặt với Thần Chết đang bao trùm lên người An Nhiễm, tựa như đã vây lấy cô ta, cô nhìn trái ngó phải, đều không tìm thấy có chỗ nào cho thể cho mình trốn thoát.
Tiêu rồi. Đây là cụm từ đầu tiên An Nhiễm nghĩ đến, theo bản tính của Kỳ Thiệu Xuyên, chắc chắn sẽ không chần chừ giết cô luôn.
An Nhiễm đi đến cửa sổ, nhìn tòa nhà cao như thế này, trong lòng càng thấy sợ hãi, đây là tầng 6 tòa nhà, người mà ngã xuống không chết cũng phải vỡ mặt.
An Nhiễm không có dũng khí nhảy lẩu, cô sợ. Bây giờ cô chỉ có thể mong chở, Kỳ Thiệu Xuyên sẽ tha cho cô vì tình nghĩa hai năm này cô ta đã tận tâm tận tình hầu hạ và chăm sóc anh ta.
Tuy nhiên An Nhiễm biết, cơ hội xảy ra điều đó rất thấp.
Nhưng con người trước khi chấp nhận tử vong, luôn tin rằng sẽ có kỳ tích xuất hiện, dù chỉ có hy vọng xác suất một trên vạn phần trăm, vẫn không tự chủ lựa chọn.
Cánh cửa cuối cùng cũng sụp đổ sau cơn đạp liên hồi, xung quanh hàng xóm đã có mấy người thò đầu ra ngoài xem, muốn chửi mắng nhưng khi nhìn thấy “đội hình hùng hổ” thế này liền co đầu lại.
Kỳ Thiệu Xuyên bước vào, trên mặt phảng phất sự chán ghét. Từ khi anh phát hiện được sự thật, đối với An Nhiễm, anh ta thật sự thấy cực kỳ buồn nôn, ngay cả việc đi vào phòng này, đều khiến anh khó chịu toàn thân. Phải biết rằng, trước đây Kỳ Thiệu Xuyên từng vô cùng khao khát được lấy An Nhiễm.
Khi gặp lại An Nhiễm, trên tay cô đang cầm chiếc thẻ ngân hàng của Kỳ Thiệu Xuyên, xung quanh bừa bộn đồ đạc.
Kỳ Thiệu Xuyên chỉ nhìn lướt qua đã biết vừa xảy ra chuyện gì rồi, “ Muốn chạy ư?” Kỳ Thiệu Xuyên bước chân đến salon, muốn ngồi xuống, nhưng lại nghĩ tới trước đây anh từng cùng An Nhiễm ở trên này…, dạ dày tự dưng có cơn buồn nôn ập lên.
Cuối cùng anh cũng không ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, mặt cười nhạt nhìn chằm chằm vào An Nhiễm, khiến An Nhiễm cảm thấy có một trận băng hàn ập lên từ bàn chân.
“Không được, mình phải lập tức rời khỏi chỗ này.” An Nhiễm thì thầm. “Bây giờ Kỳ Thiệu Xuyên đã biết được Hổ Tình mới là người chăm sóc anh ta hai năm đó, anh sẽ không tha cho mình đâu.”
An Nhiễm hoảng sợ, nghĩ lại chuyện phát sinh ở bệnh viện mấy ngày trước cô liền cảm thấy có một cơn hàn ý lạnh băng từ đầu xuống chân.
Kỳ Thiệu Xuyên là một gã khủng lồ đáng sợ trong thành phố này, thế lực hùng hậu, hơn nữa anh vốn dĩ là một người tàn khốc, tốt nhất vẫn phải nghĩ đến tính mạng.
An Nhiễm không kịp nghĩ đến chuyện thu dọn quần áo, cô vẫn nhớ, Kỳ Thiệu Xuyên trước khi đi có đưa cho cô một thẻ ngân hàng, nhưng để không bị Kỳ Thiệu Xuyên đánh giá mình là một cô gái ham tiền nên chưa bao giờ động chạm đến.
“Bây giờ Kỳ Thiệu Xuyên chắc chắn đang quanh quẩn với việc của Hổ Tình, bây giờ mình phải chuyển sổ tiền này luôn.” An Nhiễm vừa nói xong thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng rầm.
“Thưa Tổng tài, cửa đã bị khóa.” Một người áo đen khom lưng uốn gối trước mặt Kỳ Thiệu Xuyên.
Sắc mặt Kỳ Thiệu Xuyên u tối, “Đạp tung nó cho tôi.” Giọng nói lạnh băng, không có một chút tình cảm trong đó, như đá băng mùa đông.
Mấy người áo đen không dám cự tuyệt mệnh lệnh của Kỳ Thiệu Xuyên, bắt tay xông lên liền, An Nhiễm chỉ nghe thấy tiếng đạp rầm rầm phát ra từ cửa.
Trong lòng cô dấy lên một linh cảm không lành, anh ta đến rồi, Kỳ Thiệu Xuyên đã đến đây nhanh như vậy sao.
Nỗi lo sợ phải đối mặt với Thần Chết đang bao trùm lên người An Nhiễm, tựa như đã vây lấy cô ta, cô nhìn trái ngó phải, đều không tìm thấy có chỗ nào cho thể cho mình trốn thoát.
Tiêu rồi. Đây là cụm từ đầu tiên An Nhiễm nghĩ đến, theo bản tính của Kỳ Thiệu Xuyên, chắc chắn sẽ không chần chừ giết cô luôn.
An Nhiễm đi đến cửa sổ, nhìn tòa nhà cao như thế này, trong lòng càng thấy sợ hãi, đây là tầng 6 tòa nhà, người mà ngã xuống không chết cũng phải vỡ mặt.
An Nhiễm không có dũng khí nhảy lẩu, cô sợ. Bây giờ cô chỉ có thể mong chở, Kỳ Thiệu Xuyên sẽ tha cho cô vì tình nghĩa hai năm này cô ta đã tận tâm tận tình hầu hạ và chăm sóc anh ta.
Tuy nhiên An Nhiễm biết, cơ hội xảy ra điều đó rất thấp.
Nhưng con người trước khi chấp nhận tử vong, luôn tin rằng sẽ có kỳ tích xuất hiện, dù chỉ có hy vọng xác suất một trên vạn phần trăm, vẫn không tự chủ lựa chọn.
Cánh cửa cuối cùng cũng sụp đổ sau cơn đạp liên hồi, xung quanh hàng xóm đã có mấy người thò đầu ra ngoài xem, muốn chửi mắng nhưng khi nhìn thấy “đội hình hùng hổ” thế này liền co đầu lại.
Kỳ Thiệu Xuyên bước vào, trên mặt phảng phất sự chán ghét. Từ khi anh phát hiện được sự thật, đối với An Nhiễm, anh ta thật sự thấy cực kỳ buồn nôn, ngay cả việc đi vào phòng này, đều khiến anh khó chịu toàn thân. Phải biết rằng, trước đây Kỳ Thiệu Xuyên từng vô cùng khao khát được lấy An Nhiễm.
Khi gặp lại An Nhiễm, trên tay cô đang cầm chiếc thẻ ngân hàng của Kỳ Thiệu Xuyên, xung quanh bừa bộn đồ đạc.
Kỳ Thiệu Xuyên chỉ nhìn lướt qua đã biết vừa xảy ra chuyện gì rồi, “ Muốn chạy ư?” Kỳ Thiệu Xuyên bước chân đến salon, muốn ngồi xuống, nhưng lại nghĩ tới trước đây anh từng cùng An Nhiễm ở trên này…, dạ dày tự dưng có cơn buồn nôn ập lên.
Cuối cùng anh cũng không ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, mặt cười nhạt nhìn chằm chằm vào An Nhiễm, khiến An Nhiễm cảm thấy có một trận băng hàn ập lên từ bàn chân.
Danh sách chương