Gia An siết chặt vô lăng, bánh xe lao vun vút trên con đường đất hoang vắng, xuyên qua những bụi cây rậm rạp. Vốn là một người đam mê tốc độ, nhưng đã từ rất lâu rồi nàng không có dịp trổ hết khả năng, vì thường ngày sống trong nội thành đường xá đông đúc, tâm trạng nàng lúc này vô cùng gấp gáp, chỉ muốn đến nơi thật nhanh.

Thật không dám tin dù ở thành phố, cũng còn những vùng ven như thế này, so với con đường nông thôn đến trại trẻ mồ côi, nơi đây còn hoang vắng hơn. Nhìn những lùm cây chốc chốc lại động vì gió, không biết lát nữa sẽ có gì nhảy ra, khiến Gia An có chút lạnh sống lưng.

Chiếc xe vững vàng xuyên khỏi con đường gập ghềnh những ổ voi ổ gà, Gia An điêu luyện đánh lái sang phải, chạy thêm một đoạn nữa liền bắt gặp một căn nhà hoang giống như miêu tả trong điện thoại, ánh mắt nàng hiện lên vài tia hỗn tạp, chẳng biết có nên dừng lại hay không.

Ngôi nhà độc nhất ở nơi hoang vu thế này, lại còn bị bỏ hoang, hẳn cũng chẳng có mục đích tốt đẹp gì, nếu là thường ngày, chắc chắn Gia An sẽ quay xe ra về, thậm chí, ngay từ lúc nhận đề nghị, nàng đã phớt lờ mới phải.Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

-Em còn xứng đáng với chị không? -Em thế này, chị còn yêu em hay không?

-Em xin lỗi.

Những câu hỏi mà Nguyệt Minh cứ nhắc đi nhắc lại khi nàng dỗ cô ngủ, ánh mắt ngấn nước và vẻ mặt đầy tội lỗi như xuyên thẳng vào tim nàng, hoá thành nỗi phẫn nộ khiến nàng không kiềm chế được mà đạp thắng thật mạnh.

Bánh xe ma sát với mặt đường đầy đá và sỏi nhỏ khiến chúng bắn lên tung toé, tạo thành một làn bụi trắng...

Đáng lẽ, người yêu của nàng sẽ không phải như vậy, đáng lẽ, người yêu của nàng sẽ không rơi nước mắt, tự chán ghét rồi hành hạ bản thân mình... Càng nhớ đến những chuyện này, Gia An càng đau lòng không thôi.

Gia An bước xuống xe, xuyên qua lớp bụi đi về phía đám người đang chờ sẵn.

- Đến muộn hơn tôi dự kiến.- Hạ Băng đưa tay xem đồng hồ.

Gia An gật đầu chào Hạ Băng một cái. Hạ Băng trong mắt nàng lúc nào cũng rất chỉn chu, tất nhiên là trừ lần đầu gặp mặt, nhưng lần này, sự chỉn chu có vẻ hơi khác hơn thường lệ... Nàng có thể cảm giác được xung quanh Hạ Băng dường như toát ra một luồng khí lạnh, gương mặt tuy mỉm cười, nhưng lại đầy thâm sâu.

Gia An muốn nhìn vào mắt Hạ Băng để đọc vị nhưng bất thành, kính đen đã che đi gần hết nửa gương mặt yêu mị.

- Còn phải dỗ Nguyệt ngủ nữa, tôi không muốn rời đi khi em ấy thức.

Hạ Băng hơi ngạc nhiên vì vẻ mặt Gia An lúc này, hoàn toàn trái với hình tượng lúc thường ngày. Hạ Băng thật muốn lôi điện thoại ra chụp lại, gửi cho Nguyệt Minh xem "đây mới chính là vẻ mặt lạnh lùng trong truyền thuyết đây, hàng fake như cậu sao lại lớ ngớ vớ được hàng real vậy honey?" Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

- Nguyệt ổn hơn chưa?- Hạ Băng vứt điếu thuốc xuống đất, đạp đạp vài cái.

Gia An gật đầu đáp lại.

Nếu đứng trên mọi góc độ để suy xét, vẫn có thể nhận ra được điểm đầu của mọi khúc mắc chính là Hạ Băng. Nhưng Nguyệt Minh luôn tin tưởng cô bạn thân này, Gia An cũng không thể nghi ngờ hay oán trách, dù Hạ Băng thật sự đã góp phần gián tiếp gây ra tai nạn lần này...

Mà cho dù đây không phải là bạn thân của Nguyệt Minh, thì chuyện phán xét Hạ Băng cũng không nằm trong quan điểm của Gia An: Thanh Phương tìm đến khi Nguyệt Minh yếu thế ngỡ đâu là vô tình trùng hợp, nhưng nếu suy ngẫm kỹ, cộng thêm sự xuất hiện của Quỳnh Chi lần trước, nàng không tin đây là tai nạn do vô tình. Chỉ e là mọi người đều vào tròng rồi.

-Tớ đã nói rồi, cậu học hoài học mãi như vậy là đánh rơi tuổi trẻ đó, biết không?

Trên lối mòn nhỏ của trường, hai dáng dấp nho nhỏ cùng nhau sánh bước đi trong màn đêm. Lối nhỏ này là đường tắt dẫn từ cửa phụ của thư viện ra vườn hoa, vì ít học sinh biết nên nhà trường cũng chẳng trang bị thêm đèn, cả hai chỉ có thể nương nhờ ánh sáng mờ mờ của ánh trăng mà dò dẫm.


Gia An hôm nay vì đọc được một quyển sách sinh học rất hay mà quên mất thời gian, Quỳnh Chi lại hiếm khi vui vẻ đi theo nàng để tìm chỗ... ngủ, kết quả là một người đắm chìm trong sách, một người thì ngủ đến muốn đăng xuất khỏi trái đất, thư viện đóng cửa lúc nào cả hai cũng không hay. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Gia An khá trầm ổn, hướng nội nên luôn chọn góc khuất mà ngồi, Quỳnh Chi để ngủ ngon nên cũng khá ưng ý cái chỗ này, kết quả là thủ thư cũng không chú ý mà nhắc nhở hai cô rời đi khi hết giờ.

Ừm, cũng may là thư viện không có gì đắt giá nên trường không khóa cửa...

Gia An đi vừa đi vừa lắng nghe Quỳnh Chi càu nhàu, không một chút phản kháng hay khó chịu, thậm chí còn mỉm cười.

-Suỵt.- Quỳnh Chi chợt đưa ngăn Gia An lại.

Gia An bị bất ngờ mà va vào cánh tay Quỳnh Chi, sau đó liền bị cô kéo đứng nép vào góc. Gia An lần đầu tiếp xúc thân mật với crush nên mặt đỏ tía tai, trái tim đập loạn xạ, không nhận ra sự khác thường của Quỳnh Chi, mà cho dù có, nàng cũng không phản kháng gì.

-Con nhỏ đó lúc trước cầm đầu bắt nạt cậu đúng không?- Quỳnh Chi híp mắt, đôi mắt thoáng chốc sáng như mắt diều hâu rình mồi.

Gia An lúc này vẫn bị vây hãm trong cảm xúc hồng của tình yêu mới nhú, bập bẹ đáp.

-Ai cơ? Vân Anh ấy hả?

-Ừ, đúng là con nhỏ đó.- Quỳnh Chi hơi gằn giọng.

Gia An còn nghe Quỳnh Chi cười khẽ một tiếng, nhưng ý cười lại mang hàm ý trào phúng thay vì vui vẻ. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

-Cậu... cậu định làm gì vậy?- Gia An lúc này mới ló đầu ra, liền bị búng trán một cái.

-Ngốc, chẳng biết cái gì cả.

Gia An khịt mũi, ôm trán mình, vẻ mặt đáng thương nhìn Quỳnh Chi, nhưng đôi mắt cô vẫn chăm chăm nhìn về phía xa.

Vân Anh kia chính là người cầm đầu đám người nói xấu Gia An, trước khi Quỳnh Chi ra mặt bảo vệ, thậm chí có lần đám người đó còn từng chặn đường cướp tiền của nàng. Bao nhiêu kiểu bạo lực học đường tưởng chừng chỉ có trên phim, Vân Anh này đều áp lên người Gia An cả, việc này nổi tiếng trong đám học sinh đến nỗi mà người mới như Quỳnh Chi còn nắm rõ ngọn ngành.

Từ ngày có Quỳnh Chi, Gia An không còn phải chịu các sự áp bức kia nữa, sống trong bình yên cùng những rung động đầu đời quá lâu khiến nàng quên đi cảm giác phòng bị, quên luôn cả người từng bắt nạt mình kia.

Chuyện tối hôm đó Quỳnh Chi đứng quan sát Vân Anh thật lâu, Gia An ngốc ngốc nghếch nghếch cũng chẳng để ý nhiều. Thậm chí, sau ngày hôm ấy, khi mà số lần Quỳnh Chi rủ nàng đi về trên lối mòn càng lúc càng nhiều, Gia An của ngày xưa cũng chưa từng thắc mắc, chỉ nghĩ đơn giản là cô thích cung đường này thôi.

Quỳnh Chi sẽ luôn bảo Gia An ngồi đợi một chút rồi chạy đi đâu mất, khoảng vài phút sau mới trở lại, có một hôm, là ngày trước cơn bão năm ấy, cô bỗng xoa đầu nàng, ánh mắt sâu xa.

-Cậu biết một trong những yếu tố để thành công là gì không? Chính là phải kiên trì quan sát. Một khi đã nắm bắt được điểm yếu, phần trăm cậu giành chiến thắng sẽ gần như tuyệt đối.

-Cậu đã làm gì vậy?- Gia An lúc này đã thấy có chút kỳ lạ khi bắt gặp bóng lưng Vân Anh rời đi.

Quỳnh Chi nhún vai.

-Tớ đang giúp cậu trả thù.

Gia An quan sát Quỳnh Chi một chút, ánh mắt đầy xa lạ kia trong thoáng chốc khiến nàng lặng người, như chứa đựng cả một trời mưu mô, lại như thảy trông ngóng trò vui trước mắt. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Gia An không thích, rất không thích ánh mắt này khi đặt lên gương mặt hoàn mỹ của Quỳnh Chi, không thể không cảm thấy sợ hãi. Gia An mím môi, hai tay vò góc áo.

-Chuyện gì bỏ qua được, vẫn nên bỏ qua có được không?

Đối diện với câu nói này, nàng chỉ nghe được hai tiếng cười khẽ của Quỳnh Chi.

Quả nhiên, ngày hôm sau, trên sân trường, trên bảng tin, trên báo thường nhật dành riêng cho học sinh và cả mạng xã hội của trường đều tràn ngập những hình ảnh Vân Anh cùng một thầy giáo bộ môn ôm hôn và âu yếm nhau. Đáng kinh ngạc hơn chính là bảng thành tích của Vân Anh ở bộ môn này, cũng như chuyện thầy giáo đã có vợ cũng lan truyền một cách chóng mặt...

Mang danh là trường trọng điểm, liền chỉ trong một ngày, Ban Giám hiệu đã đưa ra được hướng giải quyết, thẳng tay đuổi cả thầy và trò, thậm chí vị giáo viên kia từ đó về sau không có bất cứ trường nào dám nhận.

Vì khoanh vùng tốt mà chuyện này chỉ lưu truyền trong nội bộ trường, nhưng dư âm để lại trong đám học sinh vẫn là vô cùng lớn. Lũ học sinh chuyên đi bắt nạt do Vân Anh lập ra như rắn mất đầu, loay hoay giữa bão dư luận, những học sinh từng bị bắt nạt liền lợi dụng cơ hội này mà tấn công ngược lại...

Mà người đầu sỏ gợi lên làn sóng này - Quỳnh Chi lại hết sức bình tĩnh đứng trên sân thượng, cầm một ly trà sữa uống ngon lành, ném ánh mắt đầy thưởng thức nhìn xuống sân trường như vị vua đang ngắm nhìn giang sơn của mình.

-Tớ đã nói không cần làm quá như vậy...- Gia An vì chuyện này mà bứt rứt không ngừng.

Dù cho Vân Anh từng bắt nạt nàng, nhưng chuyện lén ghi hình của Quỳnh Chi như vậy là không tốt, dù quả thật là có công bài trừ cái xấu trong môi trường học đường, nhưng nàng đối với hành vi này vẫn không thể hiểu và chấp nhận nổi. Cả cuộc đời của Gia An dù bị bắt nạt hay đối xử tệ bạc cỡ nào, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ trả thù người ta lén lút như vậy.

-Hừm, tớ thấy bình thường. "Cá lớn nuốt cá bé" vui mà, không phải sao? Vậy mới là cuộc đời đấy An à!

- Bác sĩ An, bác sĩ An...- Hạ Băng hơi lớn tiếng một chút, đã gọi đến lần thứ mấy rồi mà Gia An vẫn đứng thất thần như vậy.

- Hả? À ừ, xin lỗi, cô nói gì cơ?- Gia An giật mình, nàng quay sang cười lịch sự với Hạ Băng.

Hạ Băng thu hồi ánh nhìn dò xét.

- Tôi hỏi là cô không sợ cậu ta tỉnh dậy không thấy cô sao, bác sĩ An?

- Tâm lý Nguyệt ổn hơn rồi, tôi cũng đã nhờ người trông chừng giúp. Vả lại thuốc em ấy uống có chút an thần, giúp ngủ sâu hơn.

Căn nhà bỏ hoang với bức tường xi măng đầy rêu phong, nàng không thích mùi ẩm thấp này, làm nàng có linh cảm không tốt, nhất là khi đoạn ký ức vừa rồi lại đột nhiên ùa về.

- Ừm.- Hạ Băng nhìn thấy mày của Gia An hơi nhíu, liền đáp.- Không chờ được nữa sao? Cô vào trước đi.

Hạ Băng dứt lời liền nghiêng người đưa tay thành tư thế mời, Gia An gật nhẹ đầu rồi bước vào. Hạ Băng nhìn theo bóng lưng nàng, khẽ kéo ra nụ cười đầy hàm ý.

Gia An đi từng bước, chốc chốc lại có vài cây cỏ dại, chốc chốc lại là vài vũng nước đọng lại, xung quanh lối đi, cứ một khoảng lại có vài người áo đen cao to đứng thẳng


Lúc nhận được điện thoại của Hạ Băng, trong đầu nàng rất phức tạp. Nàng không quan tâm đ ến chuyện người yêu cũ của người yêu, nhưng người yêu cũ đã làm tổn thương nghiêm trọng đến bạn gái của nàng, dù nàng có là thánh nhân cũng không thể chấp nhận nỗi.

Ban đầu, nàng định sau khi tình trạng của Nguyệt Minh ổn định, sẽ trực tiếp đi tìm Thanh Phương để nói chuyện cho ra lẽ. Chỉ là, Nguyệt Minh còn chưa tỉnh lại thì đã có tin Thanh Phương chuyển viện.

Cho đến tận bây giờ và về sau này, nàng tin chắc cảnh tượng ngày hôm ấy sẽ mãi không thể nào xóa được trong tâm trí. Càng bước đi, cái cảm giác của ngày hôm ấy khi trái tim không còn nằm trong lồ ng ngực, đại não choáng váng không còn biết phải chỉ thị điều gì cho cơ thể hành động, cả tay và chân run rẩy, môi không thể hé để cất một tiếng đơn giản nhất...lại dường như càng rõ rệt... Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

||||| Truyện đề cử: Đại Chúa Tể |||||

Nàng bước lên lầu, rẽ trái theo chỉ dẫn vào một "căn phòng" được ngăn cách bằng một bức tường với vài lỗ thủng lớn, bên trong là một thân người đang khuỵu gối, hai tay bị trói lên trần nhà. Cả người vẫn còn quần áo tươm tất, dù bị treo, cột nước biển vẩn ở bên cạnh, tiếp tục truyền dịch.

Gia An đi đến trước mặt cô ta, nàng hít vào lại thở ra, cố điều tiết lại nhịp thở nhằm giúp tinh thần ổn định, nhưng càng làm, máu trong người nàng càng bắt đầu sôi sục.

Gương mặt này, bàn tay này, con người này, từng khung hình trong camera giám sát cứ vậy mà tái diễn bên trong đầu nàng.

Gia An suýt phát điên, lại càng cảm thấy buồn nôn.

Nàng không hiểu, cùng là con người, sao lại có thể đối xử với nhau như vậy, huống hồ gì còn là người mình đã từng yêu?

Nếu đã thật sự từng thật lòng, hà cớ gì phải làm người mình yêu bị đau như vậy?

Thanh Phương yếu ớt động đậy, nhìn thấy mũi giày trước mắt, ánh mắt mơ màng ẩn ẩn hiện hiện tia máu nhìn lên. Cả đầu cô ta đều là băng gạc, vết thương do bị Nguyệt Minh dùng tháp mô hình T Group nện vào vẫn luôn đau âm ỉ, lại cộng thêm tình trạng thiếu thuốc khiến thần kinh cô ta không tỉnh táo, cả người cồn cào từng cơn.

- Sao lại mang cô ta đến nơi này?

Gia An quay người liền thấy Hạ Băng đang tựa người vào tường ở một góc, đang châm thuốc hút điếu mới. Nàng biết Hạ Băng hẳn đã dùng cách "bắt cóc", nhưng không nghĩ lại mang đến nơi tồi tàn thế này.

- Tôi chưa cho con khốn này ra nghĩa địa là may rồi.- Hạ Băng nhún vai

Dường như giọng của Hạ Băng đã k1ch thích Thanh Phương.

- CON Đ* FUYU!- Thanh Phương gào lên, vang vọng cả bốn bức tường. - MÁ MÀY!

Những lời chửi bới cứ vậy mà lặp đi lặp lại, nụ cười của Hạ Băng vẫn như cũ được duy trì trên khoé môi. Nàng thả vào không khí một làn khói, trái ngược với tiếng gầm dữ tợn của Thanh Phương, giọng nàng lại nhu hoà đến lạ.

- Giữ sức đi, tao với mày là chuyện của lát nữa, bây giờ người mày nên đối mặt hẳn không phải tao. Đừng nhớ tao quá~- Hạ Băng nói xong, lại làm tư thế mời với Gia An.

Thanh Phương lúc này mới để sự xuất hiện của Gia An vào mắt, cô ta cười một cái, giọng đầy khinh thường.

- À, còn con khốn trà xanh này nữa.

Ánh mắt Gia An bỗng lạnh đi, không còn bộ dáng hiền lành như lúc ban đầu, nàng hơi khuỵu gối mặt đối mặt với người đã làm tổn thương Nguyệt Minh. Dù máu đang sôi sục nhưng lòng nàng lạnh đến lạ, cố gắng hít thở thật đều.

- Cô Thanh Phương, tôi đến đây để nói chuyện với cô như những người trưởng thành với nhau.- Gia An điềm đạm lên tiếng, nhưng giọng nói lại lạnh như băng.

Hạ Băng đứng ở kia "hóng hớt" cũng muốn nổi cả da gà, má ơi, thì ra người được giáo dưỡng tốt khi đối mặt với kẻ thù sẽ lịch sự thế này sao?

Hạ Băng thấy rất hiếu kỳ, len lén lấy điện thoại ra ghi hình lại.

- Tao và mày chẳng có chuyện gì để nói, ngon thì thả tao ra xem tao có g iết chết mày không?- Thanh Phương nghiến răng, tiếp theo đó lại là những lời chửi rủa Gia An, bảo nàng cướp lấy Nguyệt Minh, là kẻ thứ ba... Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Gia An im lặng lắng nghe, nàng đến gần, đưa tay cởi trói ra, thậm chí còn tốt bụng xử lý chỗ kim tiêm bị cắm lệch cho Thanh Phương.

- Được rồi, bây giờ thì cô muốn làm gì tôi?- Xong hết thảy, nàng lại lần nữa mặt đối mặt với Thanh Phương.

Cả quá trình, nàng luôn nhìn vào đôi bàn tay bị trói của cô ta, chính bàn tay này đã siết cổ Nguyệt Minh, lại chính bàn tay này đánh em ấy...

Nàng hơi run lên, phải đưa tay trái sang nắm chặt lấy bàn tay phải để giữ bình tĩnh.

- Mày bị ngu hả? Tất nhiên là tao sẽ giết mày rồi!- Thanh Phương nhào đến, đưa tay muốn bóp cổ Gia An. - Chính mày chen chân vào hai đứa tao!

Vài vệ sĩ muốn đi đến can thiệp, nhưng Hạ Băng đã ngăn lại, tiếp sau đó, nàng nhìn thấy nữ bác sĩ đã né sang một bên.

- Mày thì có gì hơn tao? Con khốn Nguyệt Minh cứ vậy mà u mê? Rồi sao? Không phải cuối cùng tao cũng hiếp chết nó à? Cũng may cho nó là tao còn nhân từ chưa giết nó... Mẹ, cái loại suốt ngày tỏ ra cao quý, cuối cùng cũng như con đ* dưới tay tao thôi...

- Còn gì nữa không?- Gia An đứng thẳng người dậy.

Lần này, nàng không mặt đối mặt nữa, mà từ trên cao nhìn xuống, do Thanh Phương đã mất sức nên lúc lao vào vồ hụt nàng, cô ta liền ngã ra đất.

- Tôi muốn nghe cô nói hết.- Giọng nàng đều đều, bàn tay trái càng giữ chặt lấy tay phải.- Quan điểm của cô như thế nhỉ?

Thanh Phương nằm nhoài ra đất, cười ha hả như điên.

- Sao, mày còn muốn nghe lúc tao c ởi đồ người yêu của chúng ta à? Ha ha, thân người đúng là vẫn nóng bỏng đấy. Tao đúng là không nhìn sai người, dù con ả suốt ngày ẩn mình trong đồ công sở, nhưng thân thể quả thật rất đẹp nha, mày thấy chưa... tao còn...

Bốp— Thanh Phương còn chưa kịp nói hết câu thì đã phun ra một ngụm máu tươi.

- Ủa... các người có vừa thấy gì không vậy!!?

Hạ Băng hoang mang hỏi người vệ sĩ, anh ta cũng lắc lắc rồi gật gật đầu sau đó đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, quá nhanh....

Gia An đã không để Thanh Phương hoàn thành hết câu nói, trực tiếp một tay nắm đầu kéo cô ta dậy, tay còn lại như dùng hết toàn bộ lực mà tát thẳng vào mặt khiến cô ta như biến dạng trong vài giây.

Thậm chí là sau tiếng "Bốp" vang dội kia có cả máu tươi văng ra dính đầy trên áo của Gia An.


Nàng có thể nghe Thanh Phương chửi bới nhục mạ mình cả ngày vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng cô ta không được phép dùng những ngôn từ không hay đó để nói về Nguyệt Minh.

Nàng không cho phép!

- Cái tát này là cho người yêu của tôi.

Gia An lôi Thanh Phương dậy, khiến cô ta phải nhìn chằm chằm vào nàng. Cặp kính cận che giấu đôi mắt xinh đẹp mà Nguyệt Minh yêu say đắm đã bị vứt lại trên xe, giờ đây, đối mắt với Thanh Phương chính là một Gia An với độ nguy hiểm 100%. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

- Tôi cấm cô dùng lời lẽ xúc phạm em ấy, chỉ cần tôi nghe thấy lần nữa, thì không có nhẹ như vậy đâu!

Lời nói không có bất kỳ ngôn từ nhục mạ xúc phạm, lại được nói ra một cách từ tốn và lịch sự nhất có thể, nhưng chính vì như vậy mà cổ uy lực nó mang đến khiến người nghe phải rét run.

Thanh Phương nhếch môi, định mở miệng ra nói gì đó nữa, thì lại một cái tát như trời giáng vào bên má còn lại của cô ta.

- Còn đây là tôi cảnh cáo cô, tránh xa chúng tôi ra, Nguyệt Minh hay tôi đều không có một chút liên quan gì đến cuộc đời cô cả!

Lần này, Hạ Băng giật bắn mình, làm rơi cả điện thoại.

- Cú đó mạnh quá!

Hạ Băng lẩm bẩm, vệ sĩ ở bên cạnh cũng bật ngón cái đồng ý với nàng. Hạ Băng cảm thấy sau hôm nay nên về cảnh báo Nguyệt Minh sau này ở với Gia An nên lựa lời mà nói một chút, khéo không còn răng mà ăn cháo, lực tay bác sĩ không vừa gì đâu nha...

Dù hành động này có đi ngược với hình tượng bác sĩ ngày thường của Gia An đi nữa, Hạ Băng đây vẫn tấm tắc khen ngợi không ngừng về cái độ ngầu này, đỉnh quá đỉnh bác sĩ An ạ!

Nhưng mà như vậy vẫn còn nhẹ chán, nàng hóng hớt chưa đã...

- Ủa? Vậy là xong à?- Thấy Gia An phủi tay đi lướt qua mình, Hạ Băng liền hỏi.

Gia An hơi im lặng, vẻ mặt khó đoán.

- Phải rồi, quên nữa...- Gia An nói xong thì đi lại gần Thanh Phương.

Hạ Băng vốn còn tưởng bác sĩ An sẽ làm tiếp trò hay gì đó, như trong phim điệp viên chắc còn thọt hay rút vài sợi gân cơ.

Bác sĩ khoa Sản chắc cũng biết rút gân mà nhỉ?

Gia An liệu có từng học qua chưa ta?

Nhưng không, thứ mà Gia An để lại chính là một câu nói.

- Tôi không rõ quan điểm tình yêu của cô trước đây hay bây giờ là như thế nào, nhưng nếu yêu một người thật lòng thì tự nhiên sẽ biết cách buông tay. Nắm giữ được thể xác, không đồng nghĩa với việc cô có được trái tim người ấy. Nếu cô là nhằm vào chúng tôi, thì tôi nghĩ cô chọn sai cách rồi... Mà...- Nàng rũ mi mắt nhìn xuống.- Sẽ chẳng có cách nào chia cắt được bọn tôi đâu.

Không biết Thanh Phương nghe vào có hiểu hay không, chứ bản thân "người ăn dưa" Hạ Băng lúc này có chút đứng hình.

- Nhớ mang cô ta trở lại bệnh viện, thân thể cô ta không chống cự được lâu đâu.

Gia An cũng không quan tâm đ ến chuyện Hạ Băng vẫn còn đang ngây người, nàng để lại một câu nói, sau đó cũng không ở lại thêm giây nào nữa, cứ như vậy mà rời khỏi căn nhà hoang kia.

Vừa đi, nàng vừa nhìn hai bàn tay còn đang run rẩy của mình, cảm giác dễ chịu đi không ít, chỉ là do dùng nhiều lực quá mà tay còn run thôi.

Nàng sẽ không cho phép bất kỳ ai tổn thương người nàng yêu, cho dù nàng phải đánh đổi cả châm ngôn sống của bản thân cũng vậy. Hai cú tát của hôm nay, nàng biết như vậy là quá nhẹ nhàng so với lời xúc phạm cùng những hành động của Thanh Phương, nhưng nàng sẽ không để chuyện không may gì xảy ra với Nguyệt Minh nữa.

Chắc chắn.

- Ha ha, thú vị ghê.

Hạ Băng kéo kính đen xuống, thu lại tầm mắt đang đặt trên bóng lưng của Gia An. Nàng xoay người, từng bước, từng bước đi về phía Thanh Phương, cô ta vẫn bị sốc và đau đớn sau cú tát của Gia An mà nằm vật ra đó.

- Bây giờ nên bắt đầu chuyện của tao với mày nhỉ, con chó!- Hạ Băng cười thật tươi, để lộ ra hàm răng trắng sáng.

Không nhẹ nhàng và lịch sự như Gia An, Hạ Băng trực tiếp hướng mũi giày nhọn của mình đá mạnh vào bụng Thanh Phương, mặc kệ cho vết thương do bị đâm của cô ta vẫn chưa lành.

*****

Góc tự kỷ của tác giả:

Hạ Băng khi thấy Gia An tát Thanh Phương đến tóe máu: Chết mọe dồi, phải đi xin lỗi bác sĩ An thôi chứ chỉ tát kiểu này mình cũng chết.

Tác giả: Chút sóng gió nhỏ bé xinh xem như đã qua ha, cho mấy bà thở chút rồi trùm cuối hành động nè 😝 <3 Quỳnh Chi phá tan nát hai nhỏ này cho má!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện