Trên hành lang bệnh viện, có hai bóng người cùng nhau sánh vai.
Quãng đường không ngắn cũng chẳng dài, nhưng đủ để Bác sĩ An thu hết từng cử chỉ, từng nét mặt của người cạnh bên.
Không hiểu vì sao, nàng lại tủm tỉm cười.
Gia An tự hỏi, lật bánh tráng so với Nguyệt Minh trở mặt, tốc độ của cái nào sẽ nhanh hơn?
Mới lúc nãy còn biểu hiện như trẻ con, giận giận dỗi dỗi, phùng mang trợn má, bây giờ lại thong dong, khí thế cao ngạo hoà cùng dáng người thẳng tắp, khuôn mặt như bị ủ đá đến lạnh căm, suýt đóng băng cả nàng.
Cả hai đang sóng vai, bỗng người kia đứng khựng lại, bác sĩ An vì thế mà cũng dừng theo, chỉ là nàng lỡ bước về phía trước hai bước, nên phải hơi quay đầu lại nhìn Nguyệt Minh.
- Mặt tôi dính cái gì à?- Tổng giám đốc nghiêm giọng hỏi, tay đưa lên sờ mặt mình.
Bác sĩ An cười tít mắt, lắc lắc đầu.
Tổng giám đốc nheo mày hừ một tiếng, không dính gì cả sao cô bác sĩ này cứ nhìn mình thế? Quái lạ, cô không tin!
Ngay sau đó, Nguyệt Minh sải một bước dài lướt qua bác sĩ An.
Nàng nhìn người kia đi trước, liền che miệng cố gắng ngăn tiếng cười.
"Thật tình, cô ấy có bao nhiêu sắc thái đây?"
Lúc nãy, bác sĩ Nhân có đến mời Gia An đi ăn tối, nhưng nàng đã lịch sự hẹn sang khi khác, hôm nay, nàng muốn đi thăm bạn nhỏ.
Bác sĩ Nhân buồn bã rời đi, Gia An tuy có chút cảm thấy ngại, nhưng rất nhanh quẳng ra sau đầu.
So với một buổi cơm đầy ngượng ngùng, nàng lại thích đi thăm bạn nhỏ đáng yêu, mềm mềm, thơm thơm.
Gia An quay ngược vào phòng khám lấy túi xách, sẵn tiện thay áo blouse ra, chu đáo bỏ vào sọt đồ để cô lao công thu dọn giặt giúp.
Xong tất thảy, nàng liền đẩy cửa phòng, vui vui vẻ vẻ một đường tới khoa Nhi.
Lúc đi ngang đại sảnh, bác sĩ An tình cờ nghe vài lời bàn tán đến từ các y tá cùng tiếp tân của khoa mình.
Cái gì mà "Tổng giám đốc", "Tổng giám đốc"...
Gia An nhíu mày, cố tình bước chậm lại để nghe rõ hơn.
Nguyên văn bọn họ đồn nhau là "Tổng giám đốc bước ra từ Khoa Sản, mặt như bị ai lấy mất sổ gạo." Bác sĩ An liền dùng IQ của mình phân tích một chút.
Người được gọi là" Tổng giám đốc" thật sự là có rất nhiều, xuất hiện ở HOPE để đưa vợ đi khám thai cũng chẳng ít.
Nhưng những Tổng giám đốc đó theo quan sát của nàng lúc nào cũng lịch sự, nhã nhặn, vẻ yêu thương vợ luôn khắc lên mặt.
Mất sổ gạo á?
Tổng giám đốc mất sổ gạo thì Gia An chỉ nghĩ đến một người duy nhất mà thôi.
Gia An vô thức đưa tay lên sờ mũi mình...
Đúng vậy, người từng đấm nàng đến suýt gãy mũi, người mà cả tháng trời rồi nàng không thấy tăm hơi đâu.
Người đó đến đây sao?
Bước chân Gia An có chút tăng tốc, tiếp tục lộ trình đến khoa Nhi.
Nhưng khi đến nơi, nàng chỉ thấy những gương mặt quen thuộc vẫn luôn túc trực chăm sóc bạn nhỏ.
Lòng nàng lộp bộp hai tiếng, nhưng vẫn nuôi chút hi vọng mong manh rằng Nguyệt Minh kia vẫn còn chút lương tâm con người.
-Hôm nay không có ai đến thăm bé con à?
Câu trả lời của y tá trực vẫn như cũ.
-Không có.
Gia An liền rơi vào thất vọng, nhưng vẫn chưa bỏ cuộc.
Nàng nghĩ nghĩ, quyết định đi đến phòng bệnh cũ của người kia, vẫn không thấy ai.
Nàng vô thức cắn cắn đôi môi mỏng.
Lẽ nào nàng phán đoán sai?
Hay lại có một Tổng giám đốc khác?
Mấy Tổng giám đốc bây giờ đang có trend làm mặt mất sổ gạo sao?
Hay là Tổng giám đốc nào đó dám chơi không dám nhận nên dẫn con gái nhà người ta đi phá thai?
Hoặc cũng có thể là Tổng giám đốc nào đó bị cắm sừng nên mới không vui?
Quá tam ba bận, bác sĩ An quyết định đi thử đến vườn hoa ở tầng năm xem thử.
Tất cả hi vọng đều dồn cho lần cuối này, mong manh nhưng nàng vẫn muốn thử.
Thần kinh Gia An có chút căng chặt theo từng bước chân, đặc biệt là khi càng đến gần vườn hoa tầng năm.
Vừa đi, Gia An vừa suy nghĩ nếu mình thật sự vẫn không gặp được Nguyệt Minh thì sao? Thời gian chờ đợi câu trả lời của Nguyệt Minh trong nàng đã sắp đạt giới hạn rồi.
Dù cháu nhỏ vẫn được chăm sóc, nhưng chỉ có kẻ không có tình người mới bỏ mặc cháu mình lâu như thế thôi.
Nếu vẫn không gặp thì nàng lại đi tìm à?
Lần này nên giảng đạo lý nhiều hơn nhỉ?
Mang cô ấy lên sân thượng này, trói lại, dạy cả giáo trình đạo đức học, cô ấy không muốn tiếp thu thì trực tiếp đẩy xuống lầu?
Nghĩ đến đây, Gia An tự rùng mình một cái, nàng hít một hơi, nhìn vào cánh cửa trước mặt, cuối cùng đẩy ra.
May quá, không phải giảng đạo đức...
Gia An thở phào nhẹ nhõm, chậm bước về dáng người vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt.
Thời gian bác sĩ An gặp người đó không nhiều, trừ lần đầu tiên ra thì mấy lần khác Tổng giám đốc đều mặc áo bệnh viện.
Nhớ về lần đầu tiên, người này một thân đồ công sở cao ráo, nghiêm trang, nhưng khuôn mặt lại tiều tụy, hốc hác, thêm vẻ hung hăng ngập tràn đôi mắt đỏ ngầu khiến Gia An không có cảm tình là bao.
Nhưng khi người này nằm viện, trên người chỉ còn lớp áo bệnh nhân, mái tóc cột rối bời ngày ấy bây giờ xõa tung qua vai, phảng phất chút phong trần mệt mỏi, nét bi thương chễm chệ đến từng ngõ ngách trên gương mặt cô.
Gia An khi đó lại thấy người này thật mỏng manh, như thể bọt biển vậy, có thể vỡ tung lúc nào chẳng hay.
Bấy giờ, người ấy đứng đó với áo sơ mi đen ôm người, đi cùng chân váy đen dài tao nhã, hẳn để tránh nhàm chán mà người thiết kế cố tình xẻ tà.
Dưới ánh chiều tà, người một thân trơ trọi mặc gió sương cứ thế thổi qua.
Gia An nhẹ nhàng bước đến cạnh bên, lại ngước nhìn góc mặt của người đó, một thoáng si ngốc không nói nên lời.
Cảnh tượng đẹp đẽ đến mức nàng không muốn phá hỏng.
Đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn về chân trời đỏ bừng.
Bên trong con ngươi của người đó như chứa từng tia sáng dịu nhẹ của ánh chiều tà, không biết là vô tình hay cố ý lại cùng nhau phảng phất, soi sáng nỗi buồn nơi tận cùng đáy mắt người.
Tổng giám đốc chân vốn dài, bây giờ lại còn cố tình đi nhanh, Bác sĩ An thì vừa đi vừa nhớ những chuyện vừa xảy ra nên chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại phía sau.
Bệnh viện vốn lớn, cứ mỗi ngã rẽ, mỗi đường thẳng lại dẫn đến một khoa khác nhau.
Lúc Gia An hoàn hồn, người kia ấy vậy mà một đường đi thẳng đến Khoa Lão.
- Đường này.
Bác sĩ An chân không dài bằng nên phải chạy lại, kéo cổ tay Tổng giám đốc trong sự bất ngờ của cô ấy.
Nếu là ngày thường, đột nhiên bị người lạ chạm vào, Tổng giám đốc chắc chắn sẽ hất người đó ra.
Vậy mà bây giờ, với sự đụng chạm này, cô chỉ hơi bất ngờ, cuối cùng là ngoan ngoãn đi theo bác sĩ An chỉ dẫn, một chút khó chịu cũng không có, ánh mắt khoá chặt vào bàn tay đang nắm cánh tay mình, trong lòng cảm thấy có chút vi diệu!?
Tại Khoa Nhi, hôm nay lại tới ca trực của bác sĩ Hà, người đang ngáp ngắn ngáp dài tựa lưng vào tường nghịch điện thoại.
Bạn nhỏ vừa mới ngủ, nữ bác sĩ mới có cơ hội rảnh rang thế này.
Thật tình, càng nghĩ càng thấy kì lạ, bản thân cô là bác sĩ, cớ sao bây giờ lại như bảo mẫu thế này?
Với bệnh nhi thông thường, dù có nằm phòng chăm sóc đặc biệt, cùng lắm người canh giữ là các y tá, điều dưỡng, khi có vấn đề thì bác sĩ trực sẽ xuất hiện.
Với nhóc con này, Trưởng khoa trực tiếp yêu cầu các bác sĩ phải chăm sóc, trông nom.
Cũng không trách được, mới gần hai tháng tuổi nhưng người ta là bà chủ tương lai của bệnh viện này mà, tính cho cùng cô cũng chỉ là làm công cho bà chủ nhỏ này thôi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nghĩ đến cảnh đứa nhóc này vừa thấy mặt cô liền khóc, bác sĩ Hà không khỏi cảm thấy bị tổn thương.
Cô mở camera trước của điện thoại lên hết soi trái lại soi phải.
Khiêm tốn mà nói thì bản thân cũng thấy mình ưa nhìn, thật thà nhận xét thì mình chính là mỹ nhân, vậy mà hễ thấy cô là bạn nhỏ khóc!?
Không riêng bà chủ nhỏ mà mấy bạn nhỏ khác được cô khám cũng vậy, dù bản thân Uyên Hà đã trang bị đầy đủ vũ trang để dụ con nít như búp bê, kẹo ngọt...!Xinh đẹp, tốt bụng thế này mà lại bị gọi là phù thủy, bác sĩ Hà cảm thấy hết sức oan uổng, muốn khóc quá!?
Đang lúc cô săm soi nhan sắc của mình qua điện thoại thì cánh cửa phòng bật mở, bước vào là bác sĩ An khoa Sản.
Bác sĩ Hà chưa kịp chào thì ánh mắt liền nhanh nhạy di chuyển theo cánh tay bác sĩ An, nàng đang nắm lấy cổ tay người nào đó.
Bác sĩ Hà theo phản xạ nhìn theo, ngay sau đó liền trợn tròn mắt như thể đang gặp ma.
Cô dùng tay không cầm điện thoại dụi dụi mắt mình mấy lần, làm gì có chuyện bác sĩ An nắm tay Tổng giám đốc chứ? Mới tháng trước, khắp cái bệnh viện này có ai mà không biết chuyện Tổng giám đốc đánh bác sĩ Nhân và bác sĩ An...!giờ sao nắm tay nắm chân gì ở đây...!chắc là cô buồn ngủ nên hoa mắt rồi.
- Tình hình sao rồi em?- Gia An lên tiếng, kéo bác sĩ Hà đang lơ lửng về.
Bác sĩ Hà sau khi tự trấn an bản thân liền chớp mắt mấy cái, cảnh tượng vẫn y hệt như cũ, gương mặt lạnh băng của Tổng giám đốc vẫn đập thẳng vào mắt cô.
Nà ní??? - Hửm?- Bác An cất tiếng khi thấy người đồng nghiệp mãi không đáp.
- Đây...!đây là tổng giám đốc hả chị?- Tay Uyên Hà chỉ vào người nào đó, mắt lại hướng về Gia An như thể mong một cái lắc đầu từ nàng.
Nếu Gia An lắc đầu, bác sĩ Hà liền sẽ mời thầy cúng về ngay ngày mai, ma cỏ bây giờ cosplay cũng kinh đấy!!! Bác sĩ An xinh đẹp thế này nên vong mới mạnh dạng theo nàng!
Đáng buồn thay, bác sĩ An lại "Ừm" một tiếng.
Giọng nàng rất nhẹ nhàng, đúng phong cách thường ngày, nhưng chiếc điện thoại trên tay bác sĩ Hà lại trượt xuống như thể thay cho sự khẳng định rằng chủ nhân của nó đang sốc vô cùng cực.
Đúng vậy, thà là ma thì bác sĩ Hà còn cảm thấy đỡ hơn!
Cô không sợ ma, cô sợ tư bản! Đặc biệt là tư bản hung hăng sẵn sàng đánh bác sĩ!!! Ôi cái giai thoại của Nguyệt Minh hùng hồn làm sao.
Nguyệt Minh nhíu mày nhìn theo đường rơi của chiếc điện thoại.
"Bốp" một tiếng, trên màn hình và cả mặt sau liền xuất hiện những vết nứt dài.
Khoảnh khắc điện thoại "hôn" mặt đất, Uyên Hà cảm thấy trái tim thuỷ tinh của mình cũng vừa bị ai đó dùng búa đập một cái.
Vỡ nát rồi...!cả trái tim Uyên Hà cùng chiếc điện thoại...
Uyên Hà đau chẳng nói nên lời, gương mặt mà cô vừa tự huyễn là mỹ nhân bấy giờ chả khác gì mụ phù thuỷ già nua, nếp nhăn chồng chéo lên nhau.
Vì cái sở thích dùng điện thoại không cần ốp, để cảm nhận được sự giàu có mà cô bây giờ trả giá quá đắt...
"iPhone 1X Đíp pơ pồ 1 tê bê..."
Mé! Bé điện thoại cô vừa mua hai hôm trước, bé điện thoại đời mới nhất hiện nay...
Bác sĩ Hà đứng yên không nhúc nhích, nhưng Gia An biết hẳn là trong tim cô ấy lệ đã tuôn thành sông rồi, mấy hôm trước ăn cơm trưa Uyên Hà có khoe, cái gì mà "một trong những người đầu tiên sở hữu", lại còn "mua với giá cao hơn bình thường 1000$"...
Vẫn là Gia An tốt bụng, nàng buông tay Nguyệt Minh, cúi người nhặt điện thoại lên nhét lại vào tay bác sĩ Hà, không quên vỗ vai trấn an.
- Lần sau nhớ trong giờ làm việc không dùng điện thoại nha.- Lời nói bác An ân cần bao nhiêu lại càng sắc nhọn bấy nhiêu.
Bác sĩ Hà mếu máo nhìn người đồng nghiệp cùng vị Tổng giám đốc.
Còn không phải tại hai người sao!?
Hai người còn không đồng cảm mà lại nhìn tôi đầy đánh giá là sao?
Các người đâu có hiểu nỗi đau này!
Bọn nhà giàu, bọn tư bản, bọn máu lạnh!!!
Tổng giám đốc vẫn luôn quan sát thái độ của Uyên Hà, lúc nãy còn nhìn cô đầy phẫn hận, bây giờ lại là ánh mắt cún con là thế nào?
Tổng giám đốc không hề hay biết, lúc này Uyên Hà đã rơi vào tuyệt vọng và đang nghĩ: "Tổng giám đốc có thể đền cho người ta cái điện thoại mới không?"
Mang theo tiếng lòng ai oán, nhìn lâu như vậy mà không nhận được sự đồng cảm, bác sĩ Hà cúi đầu lách vào giữa hai người, chạy thẳng ra ngoài.
Nguyệt Minh né sang một bên, cô nhìn cổ tay trống rỗng của mình, liếc mắt sang lại thấy Gia An đang mỉm cười.
Nguyệt Minh tặc lưỡi, thật sự không hiểu ý nghĩa của nụ cười này.
Tổng giám đốc tiến mấy bước về lồng kính ngăn trở hai dì cháu, đôi hàng mi khẽ chớp, chăm chú nhìn vào sinh mệnh nhỏ bé kia đang từng nhịp, từng nhịp thở nhẹ nhàng.
Nguyệt Minh nhìn từ đỉnh đầu loe hoe vài chỏm tóc, đến gương mặt nhỏ xíu xiu đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Từ một đứa bé sinh non nhỏ vỏn vẹn 1 ký 2, nhờ các bác sĩ cố gắng nuôi và chữa trị, đến nay đã được 3 ký 6.
Đôi bàn tay bé bé được bọc vào trong hai chiếc bao tay hồng xinh xắn, cả đôi chân ngắn củn cũng vậy.
Nguyệt Minh nhìn đứa cháu nhỏ thật lâu, từng cử động nhỏ như thu hết vào tâm trí cô.
Từ việc cháu động đậy đôi tay bé xíu, đến hô hấp một hơi thật sâu như thể đang thở dài, mọi thứ đều quá mới lạ với cô.
Đứa bé bỗng mở mắt, đôi mắt đen láy nhìn vào không trung lại bắt gặp một gương mặt xa lạ.
Bé không thèm Nguyệt Minh, chỉ loay hoay đảo mắt tìm đến gương mặt xinh đẹp của bác sĩ An.
Vừa thấy nàng, bé liền cười tươi.
Ánh mắt Tổng giám đốc liền mờ mịt, vừa rồi Khỉ con vừa mới khinh bỉ cô đúng không?
Nguyệt Minh nhìn Gia An đang mở lồng kính mà khóe mắt giật giật.
- Có đi lộn phòng không?- Tổng giám đốc nhìn gương mặt vừa mở mắt của đứa bé, cau mày hỏi.
- Làm sao?- Bác sĩ An đầy cưng chiều mà bao bọc bé trong vòng tay.
- Nhà chúng tôi ba đời chưa có đứa nào xấu như vậy!
Bác sĩ An ngẩng mặt nhìn Nguyệt Minh, cảm thấy bản thân không còn biết nói gì nữa.
Có ai vừa mới gặp cháu mình là chê thậm tệ như vậy không?
- Này, cô nhìn tôi xem, mắt hai mí, da trắng, mũi cao, chân dài.- Nguyệt Minh thấy Gia An như vậy liền lý giải cho nàng hiểu.
Cô xịn biết bao nhiêu, Nhật Minh mẹ đẻ càng xịn hơn nữa.
Trong mắt Nguyệt Minh, Nhật Minh có khác gì nữ thần sắc đẹp đâu, sao con của chị có thể trông như thế này được???
Mà đứa bé lúc này thấy Gia An không nhìn mình, liền tức tối vùng vẫy, lại hậm hực nhìn kẻ từ nãy giờ cướp mất sự chú ý của chị bác sĩ xinh đẹp.
Nguyệt Minh không biết mình có tưởng tượng không, sao thấy cái đứa nhóc này như đang liếc mình, ánh mắt cứ thế mang đầy thù địch?
Một đứa nhỏ mới ra đời mấy tháng mà liền có thái độ như vậy với người lớn sao?
Chắc chắn là cô bác sĩ dẫn đi nhầm phòng rồi, nhà họ Hoàng học thức lắm...
- Đấy, cô nhìn xem, đâu ra cái mắt hí lại bé tí thế này, đâu ra cái làn da vàng vàng kia? Còn mũi nữa, sóng mũi đâu? Tóc đâu, sao có vài cọng như con trai thế này? Lông mi gì mà ngắn ngủn thế? Môi thì trề trề ra thấy ghét chưa!?
Nguyệt Minh ôm một bụng đầy nghi ngờ, tự hỏi liệu trong thời gian mình ra nước ngoài, có kẻ nào đó dám cả gan đánh tráo cháu bé rồi chăng?
Sau đó cô liền nghĩ ra một giả thuyết rất hợp lý, Khỉ con giống Khỉ ba nên mới xấu!
Chắc chắn là vậy rồi!
Tên Trọng Khôi chết tiệt này, gen chị hai cô tốt như vậy vẫn không gánh nổi đống gen chưa tiến hóa của hắn!
Nguyệt Minh uất ức thay chị mình, chị Hai như vậy lại va vào cảnh mà thiên hạ hay bảo là "đẻ thuê".
- Con nít đứa nào mới sinh mà không như vậy.
Cô thấy đứa nào mới sinh mà có lông mi liền không? Còn da nữa, ban đầu thì đỏ, sau đó mới trắng chứ! Tóc...!không lẽ cô muốn bé mới sinh ra đã đủ dài để thắt bím hả? Cô hồi nhỏ coi chừng còn xấu hơn bé cưng nữa!- Gia An bức xúc bĩu môi đáp trả.
- Mắt to làm gì? Mắt to để nhìn người ta bằng nửa con mắt hay gì? Chân mày đẹp làm gì khi cô suốt ngày chau mày khó ở?
Nguyệt Minh bị nói đến không biết đường trả lời, chỉ đành hừ lạnh một tiếng rồi ngồi một bên im lặng nhìn Gia An vui đùa với bạn nhỏ.
Đứa bé o e mấy tiếng thật to, như thể đáp lời Gia An.
Bác sĩ An nghe thấy liền được thế mà làm cho Tổng giám đốc càng đen mặt hơn.
- Sao con? Dì của con vô duyên quá hả? Ừa, đúng rồi...
Nguyệt Minh:...
Ồ, sao cô cứ cảm thấy mình như đang bị một lớn một nhỏ khinh thường ra mặt thế này?
Nhưng mà...!nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe môi cô không thể không cong lên.
Cảm giác hài hòa, ấm áp làm sao.
Từ cái cách Gia An bồng bế, đến cái cách nàng trêu đùa bạn nhỏ đều ngập tràn tình yêu, thậm chí so với ruột thịt như cô, một người dưng như Gia An lại tốt hơn rất nhiều.
Nguyệt Minh càng nhìn càng bị thu hút, không thể rời mắt.
Nguyệt Minh đứng dậy, đi đến sau lưng Gia An.
Do Nguyệt Minh cao hơn nên chỉ cần hơi cúi đầu xuống, đã có thể nhìn rõ đứa bé đang cười tít mắt trong lòng nàng bác sĩ.
Cũng dễ thương đấy.
Mùi hương thoang thoảng như sữa vương vấn từ hai người họ vô cùng dễ chịu khiến Nguyệt Minh len lén hít nhẹ vào, không để phí một chút nào.
So với những loại nước hoa đắt tiền, Nguyệt Minh càng có thiện cảm hơn với thứ mùi hương ngọt ngào này.
Cảm giác ấm áp cứ thế xâm nhập buồng phổi khiến lòng cô rạo rực.
Bác sĩ An nhẹ xoay người, đôi mắt cười cong tít lại như vầng trăng khuyết.
- Sau này lớn người ta là hot girl đó nha dì.
Mắt bây giờ tuy nhỏ nhưng vẫn thấy rõ hai mí ẩn hiện nè, lông mi mới mọc thôi nhưng cong vút rồi, chân mày cũng có khuôn đó nha.
Dì xem, môi con còn đẹp hơn môi dì nữa...!môi trái tim nhìn muốn hôn rồi nha.
Nguyệt Minh không quan tâm lắm mấy lời Gia An nói, cái gì mà môi Khỉ con đẹp hơn môi cô, không có cửa đâu!
Nguyệt Minh muốn phản bác một chút, mắt lại vô tình rơi vào đôi môi anh đào của Gia An, vô thức nuốt nước bọt.
Cô chỉ biết môi bác sĩ An rất là đẹp, lúc nói chuyện cái miệng nhỏ chúm chím thu hút ánh mắt cô.
Bác sĩ An dùng son màu hồng cam, đánh một lớp thật nhạt nhưng cũng đủ tôn lên vẻ nữ tính, thơ mộng hớp hồn.
Cô không phải người hay soi mói và đánh giá ngoại hình người khác, nhưng bây giờ lại nhìn đến ngây người.
Chính cái miệng hay mắng với làm khó dễ cô sao? Nhìn kỹ thì...!à ừm...!bác sĩ An mới đi thẩm mỹ hay sao? Môi đẹp thế này mà suốt ngày chỉ để mắng cô thì không thấy phí hả?
Bác sĩ An ngẩng mặt, bốn mắt liền giao nhau, đôi mắt cười của nàng chạm vào tầm mắt nóng rực.
Nội tâm thét gào nàng nên tránh đi, nhưng không, bác sĩ An lúc này cũng như lạc bước vào đôi mắt sâu thẳm đen láy kia.
Nguyệt Minh có thể dịu dàng thế này sao?
Không phải luôn trợn mắt như thể hận không thể giết người à?
Một nhỏ nằm trong lòng một lớn, đưa đôi mắt thơ ngây nhìn chăm chăm vào dưới cằm hai người nhìn lên.
Bé con mới hai tháng tuổi chẳng hiểu cái mô tê gì cả, sao tự nhiên chị xinh đẹp lại nhìn bà già khó ở kia đắm đuối như thế đây?
Là sao?
Sao lại không nhìn bé?
Nãy mới khen bé đẹp mà, sao bây giờ đi nhìn bà già xấu xí kia đây?
Không được, bé không thể để tình cảnh này xảy ra, bé dùng hết sức bình sinh mà giãy giụa, oa oa lên mấy tiếng.
Bác sĩ An cuống quýt thu tầm mắt lại, vỗ về bé.
Nguyệt Minh gãi gãi đầu nhìn đi chỗ khác, cố tỏ ra vẻ bình thản để giấu đi gương mặt ửng hồng như quả cà của mình.
Đáng thương nhất là ai?
Vẫn là bác sĩ Hà.
Cô ở ngoài cửa nhìn vào, vừa cầm cây lau nhà vừa chửi rủa ai thiết kế phòng này hoàn toàn bằng kính vậy!?
Cô vừa chôn vùi nỗi đau xót khi đưa tiễn bé điện thoại sang một bên để đi pha sữa, mang vào cho bà chủ nhỏ tương lai, lòng tốt không được đáp trả còn bị vả vào mặt một đống hình ảnh liếc mắt đưa tình.
Trái tim "pé pỏng" còn chưa hồi phục sau cú sốc này thì lại đến cú sốc khác, bác sĩ Hà đánh rơi bình sữa trên tay bẩn cả sàn nên đành phải lau dọn.
Shit!
Cảnh tượng này với người thường chả là gì, nhưng với một kẻ trồng bách cuồng nhiệt như Uyên Hà lại rất có lực sát thương.
Bác sĩ Hà để cây lau nhà tựa vào tường, tay khẽ vỗ vỗ lồng ngực bé nhỏ của mình.
Có lẽ do mỗi đêm cô đọc bách hợp tiểu thuyết quá nhiều nên giờ nhìn đâu cũng thấy gian tình, gian tình, gian tình!!!!!!!!!!!
Siêu hot, thể loại Tổng tài bá đạo với Bác sĩ ôn nhu!
Đm
Tuyệt
Vời
!!!
*****
Góc tự kỷ của tác giả
Mọi người nếu thấy thích cho mình xin 1 like để có động lực nhé.
Quãng đường không ngắn cũng chẳng dài, nhưng đủ để Bác sĩ An thu hết từng cử chỉ, từng nét mặt của người cạnh bên.
Không hiểu vì sao, nàng lại tủm tỉm cười.
Gia An tự hỏi, lật bánh tráng so với Nguyệt Minh trở mặt, tốc độ của cái nào sẽ nhanh hơn?
Mới lúc nãy còn biểu hiện như trẻ con, giận giận dỗi dỗi, phùng mang trợn má, bây giờ lại thong dong, khí thế cao ngạo hoà cùng dáng người thẳng tắp, khuôn mặt như bị ủ đá đến lạnh căm, suýt đóng băng cả nàng.
Cả hai đang sóng vai, bỗng người kia đứng khựng lại, bác sĩ An vì thế mà cũng dừng theo, chỉ là nàng lỡ bước về phía trước hai bước, nên phải hơi quay đầu lại nhìn Nguyệt Minh.
- Mặt tôi dính cái gì à?- Tổng giám đốc nghiêm giọng hỏi, tay đưa lên sờ mặt mình.
Bác sĩ An cười tít mắt, lắc lắc đầu.
Tổng giám đốc nheo mày hừ một tiếng, không dính gì cả sao cô bác sĩ này cứ nhìn mình thế? Quái lạ, cô không tin!
Ngay sau đó, Nguyệt Minh sải một bước dài lướt qua bác sĩ An.
Nàng nhìn người kia đi trước, liền che miệng cố gắng ngăn tiếng cười.
"Thật tình, cô ấy có bao nhiêu sắc thái đây?"
Lúc nãy, bác sĩ Nhân có đến mời Gia An đi ăn tối, nhưng nàng đã lịch sự hẹn sang khi khác, hôm nay, nàng muốn đi thăm bạn nhỏ.
Bác sĩ Nhân buồn bã rời đi, Gia An tuy có chút cảm thấy ngại, nhưng rất nhanh quẳng ra sau đầu.
So với một buổi cơm đầy ngượng ngùng, nàng lại thích đi thăm bạn nhỏ đáng yêu, mềm mềm, thơm thơm.
Gia An quay ngược vào phòng khám lấy túi xách, sẵn tiện thay áo blouse ra, chu đáo bỏ vào sọt đồ để cô lao công thu dọn giặt giúp.
Xong tất thảy, nàng liền đẩy cửa phòng, vui vui vẻ vẻ một đường tới khoa Nhi.
Lúc đi ngang đại sảnh, bác sĩ An tình cờ nghe vài lời bàn tán đến từ các y tá cùng tiếp tân của khoa mình.
Cái gì mà "Tổng giám đốc", "Tổng giám đốc"...
Gia An nhíu mày, cố tình bước chậm lại để nghe rõ hơn.
Nguyên văn bọn họ đồn nhau là "Tổng giám đốc bước ra từ Khoa Sản, mặt như bị ai lấy mất sổ gạo." Bác sĩ An liền dùng IQ của mình phân tích một chút.
Người được gọi là" Tổng giám đốc" thật sự là có rất nhiều, xuất hiện ở HOPE để đưa vợ đi khám thai cũng chẳng ít.
Nhưng những Tổng giám đốc đó theo quan sát của nàng lúc nào cũng lịch sự, nhã nhặn, vẻ yêu thương vợ luôn khắc lên mặt.
Mất sổ gạo á?
Tổng giám đốc mất sổ gạo thì Gia An chỉ nghĩ đến một người duy nhất mà thôi.
Gia An vô thức đưa tay lên sờ mũi mình...
Đúng vậy, người từng đấm nàng đến suýt gãy mũi, người mà cả tháng trời rồi nàng không thấy tăm hơi đâu.
Người đó đến đây sao?
Bước chân Gia An có chút tăng tốc, tiếp tục lộ trình đến khoa Nhi.
Nhưng khi đến nơi, nàng chỉ thấy những gương mặt quen thuộc vẫn luôn túc trực chăm sóc bạn nhỏ.
Lòng nàng lộp bộp hai tiếng, nhưng vẫn nuôi chút hi vọng mong manh rằng Nguyệt Minh kia vẫn còn chút lương tâm con người.
-Hôm nay không có ai đến thăm bé con à?
Câu trả lời của y tá trực vẫn như cũ.
-Không có.
Gia An liền rơi vào thất vọng, nhưng vẫn chưa bỏ cuộc.
Nàng nghĩ nghĩ, quyết định đi đến phòng bệnh cũ của người kia, vẫn không thấy ai.
Nàng vô thức cắn cắn đôi môi mỏng.
Lẽ nào nàng phán đoán sai?
Hay lại có một Tổng giám đốc khác?
Mấy Tổng giám đốc bây giờ đang có trend làm mặt mất sổ gạo sao?
Hay là Tổng giám đốc nào đó dám chơi không dám nhận nên dẫn con gái nhà người ta đi phá thai?
Hoặc cũng có thể là Tổng giám đốc nào đó bị cắm sừng nên mới không vui?
Quá tam ba bận, bác sĩ An quyết định đi thử đến vườn hoa ở tầng năm xem thử.
Tất cả hi vọng đều dồn cho lần cuối này, mong manh nhưng nàng vẫn muốn thử.
Thần kinh Gia An có chút căng chặt theo từng bước chân, đặc biệt là khi càng đến gần vườn hoa tầng năm.
Vừa đi, Gia An vừa suy nghĩ nếu mình thật sự vẫn không gặp được Nguyệt Minh thì sao? Thời gian chờ đợi câu trả lời của Nguyệt Minh trong nàng đã sắp đạt giới hạn rồi.
Dù cháu nhỏ vẫn được chăm sóc, nhưng chỉ có kẻ không có tình người mới bỏ mặc cháu mình lâu như thế thôi.
Nếu vẫn không gặp thì nàng lại đi tìm à?
Lần này nên giảng đạo lý nhiều hơn nhỉ?
Mang cô ấy lên sân thượng này, trói lại, dạy cả giáo trình đạo đức học, cô ấy không muốn tiếp thu thì trực tiếp đẩy xuống lầu?
Nghĩ đến đây, Gia An tự rùng mình một cái, nàng hít một hơi, nhìn vào cánh cửa trước mặt, cuối cùng đẩy ra.
May quá, không phải giảng đạo đức...
Gia An thở phào nhẹ nhõm, chậm bước về dáng người vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt.
Thời gian bác sĩ An gặp người đó không nhiều, trừ lần đầu tiên ra thì mấy lần khác Tổng giám đốc đều mặc áo bệnh viện.
Nhớ về lần đầu tiên, người này một thân đồ công sở cao ráo, nghiêm trang, nhưng khuôn mặt lại tiều tụy, hốc hác, thêm vẻ hung hăng ngập tràn đôi mắt đỏ ngầu khiến Gia An không có cảm tình là bao.
Nhưng khi người này nằm viện, trên người chỉ còn lớp áo bệnh nhân, mái tóc cột rối bời ngày ấy bây giờ xõa tung qua vai, phảng phất chút phong trần mệt mỏi, nét bi thương chễm chệ đến từng ngõ ngách trên gương mặt cô.
Gia An khi đó lại thấy người này thật mỏng manh, như thể bọt biển vậy, có thể vỡ tung lúc nào chẳng hay.
Bấy giờ, người ấy đứng đó với áo sơ mi đen ôm người, đi cùng chân váy đen dài tao nhã, hẳn để tránh nhàm chán mà người thiết kế cố tình xẻ tà.
Dưới ánh chiều tà, người một thân trơ trọi mặc gió sương cứ thế thổi qua.
Gia An nhẹ nhàng bước đến cạnh bên, lại ngước nhìn góc mặt của người đó, một thoáng si ngốc không nói nên lời.
Cảnh tượng đẹp đẽ đến mức nàng không muốn phá hỏng.
Đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn về chân trời đỏ bừng.
Bên trong con ngươi của người đó như chứa từng tia sáng dịu nhẹ của ánh chiều tà, không biết là vô tình hay cố ý lại cùng nhau phảng phất, soi sáng nỗi buồn nơi tận cùng đáy mắt người.
Tổng giám đốc chân vốn dài, bây giờ lại còn cố tình đi nhanh, Bác sĩ An thì vừa đi vừa nhớ những chuyện vừa xảy ra nên chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại phía sau.
Bệnh viện vốn lớn, cứ mỗi ngã rẽ, mỗi đường thẳng lại dẫn đến một khoa khác nhau.
Lúc Gia An hoàn hồn, người kia ấy vậy mà một đường đi thẳng đến Khoa Lão.
- Đường này.
Bác sĩ An chân không dài bằng nên phải chạy lại, kéo cổ tay Tổng giám đốc trong sự bất ngờ của cô ấy.
Nếu là ngày thường, đột nhiên bị người lạ chạm vào, Tổng giám đốc chắc chắn sẽ hất người đó ra.
Vậy mà bây giờ, với sự đụng chạm này, cô chỉ hơi bất ngờ, cuối cùng là ngoan ngoãn đi theo bác sĩ An chỉ dẫn, một chút khó chịu cũng không có, ánh mắt khoá chặt vào bàn tay đang nắm cánh tay mình, trong lòng cảm thấy có chút vi diệu!?
Tại Khoa Nhi, hôm nay lại tới ca trực của bác sĩ Hà, người đang ngáp ngắn ngáp dài tựa lưng vào tường nghịch điện thoại.
Bạn nhỏ vừa mới ngủ, nữ bác sĩ mới có cơ hội rảnh rang thế này.
Thật tình, càng nghĩ càng thấy kì lạ, bản thân cô là bác sĩ, cớ sao bây giờ lại như bảo mẫu thế này?
Với bệnh nhi thông thường, dù có nằm phòng chăm sóc đặc biệt, cùng lắm người canh giữ là các y tá, điều dưỡng, khi có vấn đề thì bác sĩ trực sẽ xuất hiện.
Với nhóc con này, Trưởng khoa trực tiếp yêu cầu các bác sĩ phải chăm sóc, trông nom.
Cũng không trách được, mới gần hai tháng tuổi nhưng người ta là bà chủ tương lai của bệnh viện này mà, tính cho cùng cô cũng chỉ là làm công cho bà chủ nhỏ này thôi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nghĩ đến cảnh đứa nhóc này vừa thấy mặt cô liền khóc, bác sĩ Hà không khỏi cảm thấy bị tổn thương.
Cô mở camera trước của điện thoại lên hết soi trái lại soi phải.
Khiêm tốn mà nói thì bản thân cũng thấy mình ưa nhìn, thật thà nhận xét thì mình chính là mỹ nhân, vậy mà hễ thấy cô là bạn nhỏ khóc!?
Không riêng bà chủ nhỏ mà mấy bạn nhỏ khác được cô khám cũng vậy, dù bản thân Uyên Hà đã trang bị đầy đủ vũ trang để dụ con nít như búp bê, kẹo ngọt...!Xinh đẹp, tốt bụng thế này mà lại bị gọi là phù thủy, bác sĩ Hà cảm thấy hết sức oan uổng, muốn khóc quá!?
Đang lúc cô săm soi nhan sắc của mình qua điện thoại thì cánh cửa phòng bật mở, bước vào là bác sĩ An khoa Sản.
Bác sĩ Hà chưa kịp chào thì ánh mắt liền nhanh nhạy di chuyển theo cánh tay bác sĩ An, nàng đang nắm lấy cổ tay người nào đó.
Bác sĩ Hà theo phản xạ nhìn theo, ngay sau đó liền trợn tròn mắt như thể đang gặp ma.
Cô dùng tay không cầm điện thoại dụi dụi mắt mình mấy lần, làm gì có chuyện bác sĩ An nắm tay Tổng giám đốc chứ? Mới tháng trước, khắp cái bệnh viện này có ai mà không biết chuyện Tổng giám đốc đánh bác sĩ Nhân và bác sĩ An...!giờ sao nắm tay nắm chân gì ở đây...!chắc là cô buồn ngủ nên hoa mắt rồi.
- Tình hình sao rồi em?- Gia An lên tiếng, kéo bác sĩ Hà đang lơ lửng về.
Bác sĩ Hà sau khi tự trấn an bản thân liền chớp mắt mấy cái, cảnh tượng vẫn y hệt như cũ, gương mặt lạnh băng của Tổng giám đốc vẫn đập thẳng vào mắt cô.
Nà ní??? - Hửm?- Bác An cất tiếng khi thấy người đồng nghiệp mãi không đáp.
- Đây...!đây là tổng giám đốc hả chị?- Tay Uyên Hà chỉ vào người nào đó, mắt lại hướng về Gia An như thể mong một cái lắc đầu từ nàng.
Nếu Gia An lắc đầu, bác sĩ Hà liền sẽ mời thầy cúng về ngay ngày mai, ma cỏ bây giờ cosplay cũng kinh đấy!!! Bác sĩ An xinh đẹp thế này nên vong mới mạnh dạng theo nàng!
Đáng buồn thay, bác sĩ An lại "Ừm" một tiếng.
Giọng nàng rất nhẹ nhàng, đúng phong cách thường ngày, nhưng chiếc điện thoại trên tay bác sĩ Hà lại trượt xuống như thể thay cho sự khẳng định rằng chủ nhân của nó đang sốc vô cùng cực.
Đúng vậy, thà là ma thì bác sĩ Hà còn cảm thấy đỡ hơn!
Cô không sợ ma, cô sợ tư bản! Đặc biệt là tư bản hung hăng sẵn sàng đánh bác sĩ!!! Ôi cái giai thoại của Nguyệt Minh hùng hồn làm sao.
Nguyệt Minh nhíu mày nhìn theo đường rơi của chiếc điện thoại.
"Bốp" một tiếng, trên màn hình và cả mặt sau liền xuất hiện những vết nứt dài.
Khoảnh khắc điện thoại "hôn" mặt đất, Uyên Hà cảm thấy trái tim thuỷ tinh của mình cũng vừa bị ai đó dùng búa đập một cái.
Vỡ nát rồi...!cả trái tim Uyên Hà cùng chiếc điện thoại...
Uyên Hà đau chẳng nói nên lời, gương mặt mà cô vừa tự huyễn là mỹ nhân bấy giờ chả khác gì mụ phù thuỷ già nua, nếp nhăn chồng chéo lên nhau.
Vì cái sở thích dùng điện thoại không cần ốp, để cảm nhận được sự giàu có mà cô bây giờ trả giá quá đắt...
"iPhone 1X Đíp pơ pồ 1 tê bê..."
Mé! Bé điện thoại cô vừa mua hai hôm trước, bé điện thoại đời mới nhất hiện nay...
Bác sĩ Hà đứng yên không nhúc nhích, nhưng Gia An biết hẳn là trong tim cô ấy lệ đã tuôn thành sông rồi, mấy hôm trước ăn cơm trưa Uyên Hà có khoe, cái gì mà "một trong những người đầu tiên sở hữu", lại còn "mua với giá cao hơn bình thường 1000$"...
Vẫn là Gia An tốt bụng, nàng buông tay Nguyệt Minh, cúi người nhặt điện thoại lên nhét lại vào tay bác sĩ Hà, không quên vỗ vai trấn an.
- Lần sau nhớ trong giờ làm việc không dùng điện thoại nha.- Lời nói bác An ân cần bao nhiêu lại càng sắc nhọn bấy nhiêu.
Bác sĩ Hà mếu máo nhìn người đồng nghiệp cùng vị Tổng giám đốc.
Còn không phải tại hai người sao!?
Hai người còn không đồng cảm mà lại nhìn tôi đầy đánh giá là sao?
Các người đâu có hiểu nỗi đau này!
Bọn nhà giàu, bọn tư bản, bọn máu lạnh!!!
Tổng giám đốc vẫn luôn quan sát thái độ của Uyên Hà, lúc nãy còn nhìn cô đầy phẫn hận, bây giờ lại là ánh mắt cún con là thế nào?
Tổng giám đốc không hề hay biết, lúc này Uyên Hà đã rơi vào tuyệt vọng và đang nghĩ: "Tổng giám đốc có thể đền cho người ta cái điện thoại mới không?"
Mang theo tiếng lòng ai oán, nhìn lâu như vậy mà không nhận được sự đồng cảm, bác sĩ Hà cúi đầu lách vào giữa hai người, chạy thẳng ra ngoài.
Nguyệt Minh né sang một bên, cô nhìn cổ tay trống rỗng của mình, liếc mắt sang lại thấy Gia An đang mỉm cười.
Nguyệt Minh tặc lưỡi, thật sự không hiểu ý nghĩa của nụ cười này.
Tổng giám đốc tiến mấy bước về lồng kính ngăn trở hai dì cháu, đôi hàng mi khẽ chớp, chăm chú nhìn vào sinh mệnh nhỏ bé kia đang từng nhịp, từng nhịp thở nhẹ nhàng.
Nguyệt Minh nhìn từ đỉnh đầu loe hoe vài chỏm tóc, đến gương mặt nhỏ xíu xiu đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Từ một đứa bé sinh non nhỏ vỏn vẹn 1 ký 2, nhờ các bác sĩ cố gắng nuôi và chữa trị, đến nay đã được 3 ký 6.
Đôi bàn tay bé bé được bọc vào trong hai chiếc bao tay hồng xinh xắn, cả đôi chân ngắn củn cũng vậy.
Nguyệt Minh nhìn đứa cháu nhỏ thật lâu, từng cử động nhỏ như thu hết vào tâm trí cô.
Từ việc cháu động đậy đôi tay bé xíu, đến hô hấp một hơi thật sâu như thể đang thở dài, mọi thứ đều quá mới lạ với cô.
Đứa bé bỗng mở mắt, đôi mắt đen láy nhìn vào không trung lại bắt gặp một gương mặt xa lạ.
Bé không thèm Nguyệt Minh, chỉ loay hoay đảo mắt tìm đến gương mặt xinh đẹp của bác sĩ An.
Vừa thấy nàng, bé liền cười tươi.
Ánh mắt Tổng giám đốc liền mờ mịt, vừa rồi Khỉ con vừa mới khinh bỉ cô đúng không?
Nguyệt Minh nhìn Gia An đang mở lồng kính mà khóe mắt giật giật.
- Có đi lộn phòng không?- Tổng giám đốc nhìn gương mặt vừa mở mắt của đứa bé, cau mày hỏi.
- Làm sao?- Bác sĩ An đầy cưng chiều mà bao bọc bé trong vòng tay.
- Nhà chúng tôi ba đời chưa có đứa nào xấu như vậy!
Bác sĩ An ngẩng mặt nhìn Nguyệt Minh, cảm thấy bản thân không còn biết nói gì nữa.
Có ai vừa mới gặp cháu mình là chê thậm tệ như vậy không?
- Này, cô nhìn tôi xem, mắt hai mí, da trắng, mũi cao, chân dài.- Nguyệt Minh thấy Gia An như vậy liền lý giải cho nàng hiểu.
Cô xịn biết bao nhiêu, Nhật Minh mẹ đẻ càng xịn hơn nữa.
Trong mắt Nguyệt Minh, Nhật Minh có khác gì nữ thần sắc đẹp đâu, sao con của chị có thể trông như thế này được???
Mà đứa bé lúc này thấy Gia An không nhìn mình, liền tức tối vùng vẫy, lại hậm hực nhìn kẻ từ nãy giờ cướp mất sự chú ý của chị bác sĩ xinh đẹp.
Nguyệt Minh không biết mình có tưởng tượng không, sao thấy cái đứa nhóc này như đang liếc mình, ánh mắt cứ thế mang đầy thù địch?
Một đứa nhỏ mới ra đời mấy tháng mà liền có thái độ như vậy với người lớn sao?
Chắc chắn là cô bác sĩ dẫn đi nhầm phòng rồi, nhà họ Hoàng học thức lắm...
- Đấy, cô nhìn xem, đâu ra cái mắt hí lại bé tí thế này, đâu ra cái làn da vàng vàng kia? Còn mũi nữa, sóng mũi đâu? Tóc đâu, sao có vài cọng như con trai thế này? Lông mi gì mà ngắn ngủn thế? Môi thì trề trề ra thấy ghét chưa!?
Nguyệt Minh ôm một bụng đầy nghi ngờ, tự hỏi liệu trong thời gian mình ra nước ngoài, có kẻ nào đó dám cả gan đánh tráo cháu bé rồi chăng?
Sau đó cô liền nghĩ ra một giả thuyết rất hợp lý, Khỉ con giống Khỉ ba nên mới xấu!
Chắc chắn là vậy rồi!
Tên Trọng Khôi chết tiệt này, gen chị hai cô tốt như vậy vẫn không gánh nổi đống gen chưa tiến hóa của hắn!
Nguyệt Minh uất ức thay chị mình, chị Hai như vậy lại va vào cảnh mà thiên hạ hay bảo là "đẻ thuê".
- Con nít đứa nào mới sinh mà không như vậy.
Cô thấy đứa nào mới sinh mà có lông mi liền không? Còn da nữa, ban đầu thì đỏ, sau đó mới trắng chứ! Tóc...!không lẽ cô muốn bé mới sinh ra đã đủ dài để thắt bím hả? Cô hồi nhỏ coi chừng còn xấu hơn bé cưng nữa!- Gia An bức xúc bĩu môi đáp trả.
- Mắt to làm gì? Mắt to để nhìn người ta bằng nửa con mắt hay gì? Chân mày đẹp làm gì khi cô suốt ngày chau mày khó ở?
Nguyệt Minh bị nói đến không biết đường trả lời, chỉ đành hừ lạnh một tiếng rồi ngồi một bên im lặng nhìn Gia An vui đùa với bạn nhỏ.
Đứa bé o e mấy tiếng thật to, như thể đáp lời Gia An.
Bác sĩ An nghe thấy liền được thế mà làm cho Tổng giám đốc càng đen mặt hơn.
- Sao con? Dì của con vô duyên quá hả? Ừa, đúng rồi...
Nguyệt Minh:...
Ồ, sao cô cứ cảm thấy mình như đang bị một lớn một nhỏ khinh thường ra mặt thế này?
Nhưng mà...!nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe môi cô không thể không cong lên.
Cảm giác hài hòa, ấm áp làm sao.
Từ cái cách Gia An bồng bế, đến cái cách nàng trêu đùa bạn nhỏ đều ngập tràn tình yêu, thậm chí so với ruột thịt như cô, một người dưng như Gia An lại tốt hơn rất nhiều.
Nguyệt Minh càng nhìn càng bị thu hút, không thể rời mắt.
Nguyệt Minh đứng dậy, đi đến sau lưng Gia An.
Do Nguyệt Minh cao hơn nên chỉ cần hơi cúi đầu xuống, đã có thể nhìn rõ đứa bé đang cười tít mắt trong lòng nàng bác sĩ.
Cũng dễ thương đấy.
Mùi hương thoang thoảng như sữa vương vấn từ hai người họ vô cùng dễ chịu khiến Nguyệt Minh len lén hít nhẹ vào, không để phí một chút nào.
So với những loại nước hoa đắt tiền, Nguyệt Minh càng có thiện cảm hơn với thứ mùi hương ngọt ngào này.
Cảm giác ấm áp cứ thế xâm nhập buồng phổi khiến lòng cô rạo rực.
Bác sĩ An nhẹ xoay người, đôi mắt cười cong tít lại như vầng trăng khuyết.
- Sau này lớn người ta là hot girl đó nha dì.
Mắt bây giờ tuy nhỏ nhưng vẫn thấy rõ hai mí ẩn hiện nè, lông mi mới mọc thôi nhưng cong vút rồi, chân mày cũng có khuôn đó nha.
Dì xem, môi con còn đẹp hơn môi dì nữa...!môi trái tim nhìn muốn hôn rồi nha.
Nguyệt Minh không quan tâm lắm mấy lời Gia An nói, cái gì mà môi Khỉ con đẹp hơn môi cô, không có cửa đâu!
Nguyệt Minh muốn phản bác một chút, mắt lại vô tình rơi vào đôi môi anh đào của Gia An, vô thức nuốt nước bọt.
Cô chỉ biết môi bác sĩ An rất là đẹp, lúc nói chuyện cái miệng nhỏ chúm chím thu hút ánh mắt cô.
Bác sĩ An dùng son màu hồng cam, đánh một lớp thật nhạt nhưng cũng đủ tôn lên vẻ nữ tính, thơ mộng hớp hồn.
Cô không phải người hay soi mói và đánh giá ngoại hình người khác, nhưng bây giờ lại nhìn đến ngây người.
Chính cái miệng hay mắng với làm khó dễ cô sao? Nhìn kỹ thì...!à ừm...!bác sĩ An mới đi thẩm mỹ hay sao? Môi đẹp thế này mà suốt ngày chỉ để mắng cô thì không thấy phí hả?
Bác sĩ An ngẩng mặt, bốn mắt liền giao nhau, đôi mắt cười của nàng chạm vào tầm mắt nóng rực.
Nội tâm thét gào nàng nên tránh đi, nhưng không, bác sĩ An lúc này cũng như lạc bước vào đôi mắt sâu thẳm đen láy kia.
Nguyệt Minh có thể dịu dàng thế này sao?
Không phải luôn trợn mắt như thể hận không thể giết người à?
Một nhỏ nằm trong lòng một lớn, đưa đôi mắt thơ ngây nhìn chăm chăm vào dưới cằm hai người nhìn lên.
Bé con mới hai tháng tuổi chẳng hiểu cái mô tê gì cả, sao tự nhiên chị xinh đẹp lại nhìn bà già khó ở kia đắm đuối như thế đây?
Là sao?
Sao lại không nhìn bé?
Nãy mới khen bé đẹp mà, sao bây giờ đi nhìn bà già xấu xí kia đây?
Không được, bé không thể để tình cảnh này xảy ra, bé dùng hết sức bình sinh mà giãy giụa, oa oa lên mấy tiếng.
Bác sĩ An cuống quýt thu tầm mắt lại, vỗ về bé.
Nguyệt Minh gãi gãi đầu nhìn đi chỗ khác, cố tỏ ra vẻ bình thản để giấu đi gương mặt ửng hồng như quả cà của mình.
Đáng thương nhất là ai?
Vẫn là bác sĩ Hà.
Cô ở ngoài cửa nhìn vào, vừa cầm cây lau nhà vừa chửi rủa ai thiết kế phòng này hoàn toàn bằng kính vậy!?
Cô vừa chôn vùi nỗi đau xót khi đưa tiễn bé điện thoại sang một bên để đi pha sữa, mang vào cho bà chủ nhỏ tương lai, lòng tốt không được đáp trả còn bị vả vào mặt một đống hình ảnh liếc mắt đưa tình.
Trái tim "pé pỏng" còn chưa hồi phục sau cú sốc này thì lại đến cú sốc khác, bác sĩ Hà đánh rơi bình sữa trên tay bẩn cả sàn nên đành phải lau dọn.
Shit!
Cảnh tượng này với người thường chả là gì, nhưng với một kẻ trồng bách cuồng nhiệt như Uyên Hà lại rất có lực sát thương.
Bác sĩ Hà để cây lau nhà tựa vào tường, tay khẽ vỗ vỗ lồng ngực bé nhỏ của mình.
Có lẽ do mỗi đêm cô đọc bách hợp tiểu thuyết quá nhiều nên giờ nhìn đâu cũng thấy gian tình, gian tình, gian tình!!!!!!!!!!!
Siêu hot, thể loại Tổng tài bá đạo với Bác sĩ ôn nhu!
Đm
Tuyệt
Vời
!!!
*****
Góc tự kỷ của tác giả
Mọi người nếu thấy thích cho mình xin 1 like để có động lực nhé.
Danh sách chương