-Nguyệt.- Nhật Minh vén đống quần áo ra, liền tìm thấy em gái của mình ngồi co ro thút thít trong góc tủ, nhìn Nguyệt Minh như vậy khiến lòng cô đau như cắt.
Từ nhỏ, đứa em ngốc của cô mỗi lần buồn bã, sợ sệt sẽ liền lặng lẽ tìm một chiếc tủ quần áo mà trốn vào.
Mọi người trong nhà không ai tìm ra được, ngoại trừ Nhật Minh.
Những lúc thế này, cô sẽ để yên cho Nguyệt Minh ngồi đấy sắp xếp những suy nghĩ hỗn tạp của bản thân, đợi tới thời gian thích hợp, Nhật Minh sẽ chủ động lắng nghe nỗi lòng của em gái.
Ba mẹ hay nói đây là thói quen không tốt, nhưng Nhật Minh lại không đồng tình, vì cô hiểu rõ nguyên nhân sâu xa của thói quen này là bởi vì Nguyệt Minh không cảm thấy an toàn.
Nhưng theo thời gian, Nguyệt Minh dần trưởng thành, thói quen cũng dần biến mất.
Cũng không biết đã bao lâu rồi, Nhật Minh không thấy Nguyệt Minh như thế này.
Nhật Minh vốn đã đau lòng, nhìn thấy cảnh tượng này còn đau gấp trăm lần.
Nhật Minh đưa bàn tay mềm mại nắm lấy cổ tay em gái, kéo Nguyệt Minh ra khỏi không gian chật hẹp, tù túng.
Nếu là em gái nhỏ hồi xưa, hẳn sẽ lắc lắc cái đầu nhỏ rồi nhào vào lòng cô òa khóc.
Nhưng bây giờ trước mặt cô đã là một Nguyệt Minh mười tám tuổi, cả thân hình cao lớn ngồi co ro, bó gối trong góc tủ tối tăm gặm nhấm nỗi buồn, bờ vai gầy khẽ run lên từng hồi.
Bất giác, những giọt nước mắt Nhật Minh cố kìm nén mấy hôm nay cũng tuôn ra.
Từng giọt, từng giọt long lanh cứ thế mà rơi xuống, như thứ vũ khí vô hình giết chết hình tượng mạnh mẽ cô gây dựng suốt tang lễ của ba mẹ mình.
-Nguyệt.- Cô mở rộng cửa tủ, ôm trọn lấy cả người Nguyệt Minh.
-Chị thấy bạn cá voi không?- Lúc xưa, Nguyệt Minh sẽ đầy ngây ngô hỏi trong tiếng nấc.
Nhật Minh không hiểu, lắc lắc đầu.
Còn khi trưởng thành, Nguyệt Minh lại ngẩng mặt, nhìn chị hai thông qua đôi mắt đẫm lệ của mình, bất giác một tia đau lòng lại kéo đến, nước mắt lại ngày một rơi nhiều hơn.
Trong tủ quần áo, cả hai chị em cứ thế ôm nhau mà khóc òa.
Nhật Minh và Nguyệt Minh vốn là sinh đôi khác trứng, ngoại hình không giống nhau hoàn toàn, tuy vậy vẫn phảng phất những đường nét tương tự nhau.
Từ nhỏ, cả hai đã lớn lên trong nhung lụa cùng sự yêu thương vô bờ bến của phụ huynh.
Mẹ thì xinh đẹp xuất thân danh giá, ba lại tài giỏi gia cảnh cũng chẳng kém cạnh.
"Trai tài gái sắc" chính là cụm từ người đời dành để miêu tả đôi vợ chồng này.
Sản nghiệp tổ tiên họ Hoàng đồ sộ lại lâu đời, đều làm trong lĩnh vực Y Dược.
Thời ông nội của hai cô vốn là kinh doanh sản xuất thuốc, sau đến đời ba của cặp đôi Nhật- Nguyệt lại tiếp bước tham vọng mở rộng quy mô, không ngừng phát triển mà chen một chân tiến vào tham gia lĩnh vực sản xuất thiết bị y tế, nghiên cứu sinh học, cũng như liên doanh với nước ngoài mở chuỗi bệnh viện trong nước...!TOMORROW Group từ đó không ngừng không ngừng phát triển, không ngừng lớn mạnh trở thành biểu tượng của y tế nước nhà.
Những tưởng mọi thứ sẽ cứ thế tiếp diễn theo chiều tốt đẹp, nào ngờ, năm các cô mười tám tuổi, ba mẹ qua đời vì tai nạn giao thông.
Càng đau lòng hơn khi hai cô gái vừa bước sang ngưỡng tuổi trưởng thành liền biết được sự thật đau đớn rằng vụ phía sau tai nạn là một âm mưu kinh hoàng.
Chính người bác ruột ngày đêm mong ngóng khối tài sản đã ra tay giết chết ba mẹ hai người.
Nhật Nguyệt bấy giờ trong mắt những kẻ tham tiền ấy cũng chỉ là hai đứa con nít miệng còn hôi sữa, ba mẹ chết chắc chắn sẽ như diều đứt dây, gia sản chẳng mấy chốc mà rơi vào tay bọn họ.
Nhưng bọn họ quên mất, và cũng chẳng ngờ.
Người phụ nữ cường đại nhất trong giới doanh nhân lúc này, người mà chỉ cần một cái búng tay có thể cho đám đàn ông ngửi khói lại chen vào cuộc tranh chấp gia sản nhà họ Hoàng, còn đường đường chính chính!
Họ biết quan hệ giữa người này và em trai em dâu mình tốt, nhưng người phụ nữ kia nổi danh máu lạnh và chẳng làm chuyện dư hơi.
Vậy sao lại rảnh rỗi chĩa mũi vào?
Quốc sắc Thiên Hương, người thừa kế danh giá của Phạm Gia lẫy lừng, so với T Group còn hơn một bậc.
Phải, Phạm Thiên Hương, mẹ ruột của Fuyu Hạ Băng- bạn thân của Nguyệt Minh.
Một tay bà ta nâng lên che trời, bứng đi hết từng kẻ từng kẻ dính líu đến cái chết của ba mẹ Hoàng.
Lại một tay bà giữ vững lại được giang sơn nhà họ Hoàng, lập "tiểu công chúa" Hoàng Nhật Minh lên ngôi Vương, thành công giữ lại gia sản.
Sau biến cố đó, cả hai chị em Nhật- Nguyệt dường như trưởng thành trong một đêm, cởi bỏ nét thơ ngây, khoác lên mình những vỏ bọc gai góc.
Nhật Minh là chị cả, sinh trước Nguyệt Minh chỉ ba phút.
Nhưng Nhật Minh luôn tự ý thức được bản thân mình phải che chở bảo vệ em gái nhỏ Nguyệt Minh.
Biến cố vì vậy như một tấm áo choàng máu, buộc Nhật Minh khoác vào người, cứ như vậy mà lên ngôi "Vương" làm "Nữ hoàng" thống trị cả "giang sơn" T Group khi vừa mới mười tám tuổi trăng tròn, mà không ai dám hó hé.
Bởi họ biết sau lưng "Nữ hoàng" vừa nhậm chức chính là "lão tướng" sừng sỏ khát máu Thiên Hương.
Nhật Minh từ bỏ việc học tập ở nước ngoài, quay trở về nước, vừa học đại học trong nước vừa đi theo Thiên Hương học tập thực tiễn.
Thương trường đầy cạm bẫy, thầy của mình lại là một người cực kỳ mưu mô xảo trá, nhưng may mắn, Nhật Minh từ nhỏ đã có trái tim nhân hậu thuần khiết, cô không hề bị những tiêu cực bủa vây mình.
Có một người thầy giỏi như Thiên Hương, việc Nhật Minh thành tài là điều hiển nhiên.
Thậm chí cô còn né tránh được những âm mưu thao túng từ chính Thiên Hương.
Giỏi giang, trầm ổn, dịu dàng, càng lớn càng toát ra được phong vị phụ nữ khiến cho bao chàng trai mê đắm.
Toả sáng như ánh mặt trời, cô là Nhật Minh.
Người nhỏ tuổi nhất nhà họ Hoàng, người kém Nhật Minh 3 phút tuổi đời, Hoàng Nguyệt Minh, cô con gái út luôn được bao bọc, yêu thương bởi cả gia đình.
Lúc nhỏ hay cười, tinh nghịch, thích làm nũng đáng yêu nhường nào.
Vậy mà sau biến cố, nụ cười càng hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt của cô, vậy nên mọi người đều rất sợ cô, cho là cô quá mức khó gần và xa cách, quá mức lạnh lẽo và khó chìu.
Cô chị dễ thương bao nhiêu, cô em lại trái tính trái nết đáng sợ bấy nhiêu.
Nguyệt Minh cũng không thèm để ý, dần dà ánh mắt lạnh lùng như một thói quen cô không muốn bỏ.
Sao phải yếu đuối, sao phải tỏ ra đáng thương, cho ai xem?
Nguyệt Minh càng lớn càng trầm ổn, một phần cô học theo phong cách của chị hai, muốn chứng minh cho chị thấy mình trưởng thành.
Tuy nhiên, lớp vỏ bọc rất dễ bị xé rách, chỉ cần có chuyện liên quan đến người thân, cô liền sẽ xù lông, chẳng màng hình tượng vừa xây nên nữa.
Nguyệt Minh tạo cho người khác cảm giác lạnh lẽo, khó gần, như viên ngọc lấp lánh bị bao vây bởi một lớp độc tố, chỉ cần chạm nhẹ liền bị tổn thương, chỉ có thể đứng từ xa mà trông theo, mà ngưỡng mộ.
Thanh khiết như ánh mặt trăng, đó là Nguyệt Minh.
Trên cõi đời này, Nguyệt Minh chỉ còn mỗi Nhật Minh.
Sinh ra, lớn lên, trưởng thành cùng nhau, Nhật Minh trở thành người không thể thiếu trong tim cô.
Vì lẽ đó, khi Nhật Minh dẫn người yêu về ra mắt, Nguyệt Minh đã bị sốc tâm lý.
Cả khoảng trời trong Nguyệt Minh sụp đổ, như thể có một hành tinh đi chệch quỹ đạo, đón lấy ánh mặt trời từng của riêng cô.
Nguyệt Minh cảm giác tình cảm của chị hai dành cho mình bị chia sẻ bớt.
Cảm giác không an toàn cùng hụt hẫng vô thức ập đến, bủa vây lấy cô, Nguyệt Minh yếu ớt cố gắng chống cự.
Nhưng đành bó tay.
Cô đã nghĩ cả đời này, ánh mặt trời của chị gái sẽ chỉ vì cô mà tỏa sáng, nào ngờ, một tên đàn ông chết tiệt lại chen vào!
Nguyệt Minh hai mươi sáu tuổi, một lần nữa trốn vào góc tủ quần áo.
Nhật Minh hai mươi sáu tuổi 3 phút, lại phải một lần mở cửa tủ, ôm em gái vào lòng.
Nhật Minh mặc dù yêu người kia, nhưng vì nhận ra Nguyệt Minh không thích, cũng đã cố kìm nén tình cảm, thử kết thúc đoạn duyên phận, tự ngậm đau khổ một mình.
Ánh mặt trời từ đó trở nên yếu ớt, dần dà mất đi hơi ấm thường thấy.
Mặt trăng ngày ngày đón nhận lấy ánh sáng kề bên liền nhận thấy được sự thay đổi, trong lòng hối hận vô cùng.
Vì sao chị đau đớn, chị không được đau đớn! Để em, chỉ mỗi em là được.
Nguyệt Minh nhận ra chính mình tổn thương Nhật Minh, chính sự ích kỷ trẻ con của cô đã cướp đi chút niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của chị hai.
Vậy nên, từ lúc ấy, mặt trăng chấp nhận chia sẻ từng tia sáng ấm áp của mặt trời cho một tinh cầu xa lạ.
Chấp nhận rằng từ giờ, ánh mặt trời sẽ là của chung.
Mặt trăng cũng từ đó lặng lẽ thay đổi hướng chuyển động, cố gắng cách xa mặt trời, cách xa vầng hào quang ấm áp, học là quen với cô đơn, để rồi phủ lên mình một lớp băng cô đơn, tịch mịch.
Nguyệt Minh không còn ngăn cản tình yêu của Nhật Minh, cô nhắm mắt mà chấp nhận tên "Khỉ đột" - cách cô gọi người yêu của chị hai.
Cô đã xuống nước, đã chấp nhận sẻ chia, chỉ cần chị hai hạnh phúc.
Nhưng tên khỉ đột ấy qua đời...
Đáng cười thay, sinh nghề tử nghiệp, chính công việc cảnh sát hình sự của hắn giết chết hắn.
Nguyệt Minh ban đầu đã nghĩ đáng đời hắn, chị cô sẽ lại là của một mình cô, rồi ánh mặt trời ấm áp sẽ lại là của riêng mình mặt trăng mà thôi.
Đến cái lúc cô chuẩn bị phá tan lớp giáp băng bao bọc bản thân năm xưa, cô mới nhận ra, ánh mặt trời đã không còn là ánh mặt trời nữa...
Dù vẫn luôn tỏa sáng, nhưng không còn hơi ấm.
Là đang chết dần chết mòn theo từng phút từng giây.
Nhật Minh sau một đêm mà như đã già đi thêm mười tuổi.
Nguyệt Minh nhận ra, đó là tình yêu.
Chị cô yêu tên khỉ đột rất nhiều.
Cô là ruột thịt.
Nhưng tên khỉ đột là người khiến nụ cười của chị cô tràn ngập hạnh phúc.
Cô là người khiến chị muốn bảo vệ.
Tên khỉ đột lại là cánh tay bao bọc lấy chị cô những lúc chị yếu lòng.
Đột nhiên, Nguyệt Minh lại thấy thương tên khỉ đột kia hơn là muốn cười cợt hắn...
Những tưởng ánh mặt trời sẽ không vì ai mà tỏa sáng lần nữa, thì vào một ngày nào đó trong quá khứ, chị cô nhận ra mình mang thai.
Mang thai đứa con của tên khỉ đột.
Lòng Nguyệt Minh lại một lần nữa rối bời, nhiều cảm xúc hỗn tạp đan xen đấu đá lẫn nhau.
Bản thân cô đã thử làm mọi cách nhưng chị hai vẫn không cười, vậy mà, chỉ mới vừa biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ kia, chị đã nở nụ cười tươi, mặt trời lần nữa toả sáng.
Nguyệt Minh khó khăn mở mắt, người quản gia già liền tiến đến đỡ cô.
Cô thẫn thờ nhìn vào khoảng tường trắng toát trước mắt, những ký ức về Nhật Minh hiện lên khiến cô tỉnh táo.
Chị hai đã lo lắng cho cô cả đời, lẽ nào chị mất rồi đến cả tang lễ cô còn không lo chu toàn? Cô đâu có tồi như vậy.
- Cô út, tôi gọi bác sĩ nha.- Giọng người quản gia già khàn đặc, thoạt nhìn sắc mặt ông cũng không ổn lắm.
Nguyệt Minh phất tay ra hiệu từ chối.
Khuôn mặt an ổn hơn lúc trước, giọng nói lại lạnh lùng như lúc trước, nghe không ra một tia xúc động nào nữa.
- Về nhà, lo hậu sự cho chị tôi.- Dứt lời, Nguyệt Minh đứng bật dậy khỏi giường, một đường đi thẳng ra cửa.
- Cô út, còn con của cô hai thì sao...- Người quản gia già cúi đầu nói.
Nguyệt Minh đang đi bỗng dừng bước.
Cô đứng bất động một chút nhưng rồi vẫn không đáp gì cả.
Lâu rồi Nguyệt Minh không về nhà chính.
Là từ sau khi Nhật Minh và tên khỉ đột yêu đương, cô đã dọn đến căn nhà khác vì tránh sớm chiều chung đụng, cô lại nổi tính nết xấu mà đánh hắn.
Sau này, khi biết hắn cũng ít khi bên cạnh Nhật Minh, cuối cùng, chỉ còn mỗi chị hai lẻ loi trong căn nhà rộng lớn, Nguyệt Minh đã luôn tự trách bản thân mình rất nhiều.
Ngôi nhà này dù có bao lâu trôi qua thì vẫn thế, cách bày trí vẫn y như cũ.
So với nhiều năm trước khi ba mẹ còn sống, không có bất cứ sự thay đổi gì ngoại trừ bầu không khí...!bi thương hơn.
Từ lâu, ngôi nhà này đã không còn ấm áp nữa.
Cô lia mắt về chiếc ghế gỗ cổ kính bên cạnh cửa sổ phòng khách.
Lúc trước, mỗi lần về nhà, Nhật Minh luôn ngồi đấy, trên tay cầm quyển sách, nhìn cô cười hiền rồi nói: "Về rồi sao? Chị nhớ em lắm."
Nhưng chị ơi, bây giờ em phải đi đâu để thấy chị đây?
Nguyệt Minh cười đầy chua xót, bước sâu hơn vào trong nhà.
Một số người giúp việc vừa nhìn thấy cô thì lập tức cúi đầu chào.
Chờ bóng lưng cô dần xa, họ mới dám ngẩng đầu lên nhìn cô bằng những ánh mắt đầy thương cảm.
Cô út trước nay vốn không hay cười, giờ lại càng lạnh lùng xa cách hơn.
Nguyệt Minh đẩy cửa phòng Nhật Minh ra.
Tự lúc nào cả căn phòng đã ngập tràn những món đồ dành cho trẻ em, từ nôi, đến gấu bông rải rác khắp phòng...
Nguyệt Minh đi đến chiếc nôi gỗ.
Đưa tay sờ bên trong nôi.
Hẳn là Nhật Minh đã mong mỏi đứa nhỏ này chào đời lắm, nhưng đắng cay làm sao, ngày đứa bé chào đời cũng là ngày chị ấy ra đi mãi mãi, chẳng bao giờ được nhìn mặt con mình.
Nguyệt Minh đi đến bên tủ đồ của Nhật Minh, bên trong một bên là quần áo của chị hai, một bên là đồ chuẩn bị cho đứa nhỏ, toàn một sắc hồng.
Hai mắt Nguyệt Minh ngập nước, một cảm giác nghẹn đắng tràn qua nơi cuống họng.
Cô chui vào góc tủ, đóng lại.
Bất giác, hương thơm quen thuộc của chị hai lại xộc vào mũi, Nguyệt Minh không thể cố gắng thêm được.
Cô gục đầu vào gấu, đôi vai gầy run lên từng hồi.
Lúc này cô ngồi ở đây, rồi ai sẽ mở cửa tủ, dỗ dành cô?
Giấu mình vào bóng đêm cô quạnh, Nguyệt Minh đâu có hay rằng bên trong đôi bàn tay mình, mặt dây chuyền của Nhật Minh vẫn cứ thế tỏa ra vài tia sáng, dù là yếu ớt nhất...
Đám tang của Nhật Minh nhanh chóng được tổ chức.
Dòng người cứ đến rồi lại đi.
Có đối tác...
Có người quen...
Có những người họ hàng xa đã lâu cô chẳng còn muốn liên lạc...
Họ nói với Nguyệt Minh những lời chia buồn và động viên, nhưng thực chất được mấy ai tiếc thương thật lòng?
Nguyệt Minh chỉ đứng yên một góc, xem những lời kia đều như gió thoảng mây bay.
Gương mặt cô hốc hác tiều tụy, được che giấu sau lớp trang điểm nhạt.
Nguyệt Minh thường rất ít khi trang điểm, chỉ trừ những lần có việc quan trọng, hoặc Nhật Minh ép buộc thì cô mới làm.
Giờ đây cô mong Nhật Minh có thể nhìn thấy mình ở trạng thái tốt nhất, không bận lòng mà thanh thản rời đi.
Trên người Nguyệt Minh là đồ tang.
Đây đã là lần thứ hai cô phải mặc loại trang phục này.
Lúc Nguyệt Minh đưa mắt lên nhìn bức ảnh tươi cười của chị mình, lại vô thức đưa tay lên sờ chiếc khăn tang trên đầu.
Tại sao cô luôn phải nhìn những người mình yêu thương nhất lìa xa cõi đời?
Hết ba mẹ, bây giờ lại đến chị hai.
Vậy thì sống tiếp để làm gì?
Sống để cô độc, để nhấm nháp nỗi buồn hay sao?
Bỗng chốc cả thân người cô bị một cánh tay kéo lại.
- Minh.- Giọng nói trong veo, mang theo tia thương cảm.
Nguyệt Minh không cần nhìn cũng biết chủ nhân của giọng nói là ai.
Nguyệt Minh không động đậy, Thanh Phương liền dùng lực siết chặt cô hơn, như thể muốn truyền hơi ấm, muốn sưởi ấm trái tim nguội lạnh này.
Vô ích.
Cô ta không phải ánh mặt trời.
- Đừng buồn nữa.- Thanh Phương lên tiếng an ủi, tay khẽ vỗ vỗ lưng cô.
Nguyệt Minh nghe xong, trong lòng không hiểu vì sao cảm thấy khó chịu vô cùng.
Đây chẳng phải là câu mấy người đến viếng tang lễ đều nói hay sao? Nhưng nếu là từ miệng người yêu, cô lại hi vọng được nghe một lời gì đó khác hơn thế này.
Trông chờ gì vào Thanh Phương cơ chứ?
Thấy người trong lòng không đáp, Thanh Phương đưa tay, vuốt vuốt mái tóc đen nhánh mượt mà kia, mặt kề sát bên tai cô thỏ thẻ lời tâm tình.
- Tôi sẽ mãi bên cạnh em, không rời đi.
Trên gương mặt mệt mỏi của Nguyệt Minh hiện lên nụ cười nhưng Thanh Phương không thấy được.
Chỉ vài giây sau đó, Nguyệt Minh đẩy Thanh Phương ra, chỉnh chỉnh lại mái tóc cùng trang phục của mình.
- Cô biết tin từ bao giờ?
- Lúc em về nước, Fuyu đã gọi.
- Ừm.- Nguyệt Minh nghe xong nhoẻn miệng nở nụ cười.
Chị cô mất cũng đã bốn ngày rồi...
Đúng lúc bầu không khí dần trở nên lúng túng, một người phụ nữ xuất hiện.
Mũ đen nhẹ kèm mạng che đi nửa gương mặt thanh cao, cả người mặc bộ váy đen trang trọng, có đính một viên kim cương to đùng trước ngực.
Giày cao gót đỏ nện xuống mặt sàn, âm thanh chói tai vang vọng cả gian phòng.
Không cần nhìn, Nguyệt Minh vẫn biết ngay đó là ai.
Sau khi nhìn nhân viên của mình đặt vòng hoa hồng trắng đúng vị trí, người phụ nữ bước đi đầy cường thế về phía linh cửu, nhận lấy cây nhang từ tay quản gia già.
Bà đứng trước quan tài tỏ vẻ thương tiếc vài phút rồi mới bước về phía Nguyệt Minh.
- Nguyệt Minh, đừng quá đau buồn.- Bà đi đến, vỗ nhẹ lên vai của Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh cúi đầu lễ phép đáp lại.
- Hơn ai hết dì hiểu được cảm xúc của con.- Bà nói bằng giọng cảm thông.
- Dạ, cảm ơn dì.
- Sinh đôi mà, khi một người mất đi, người còn lại như thể mất cả thế giới vậy.- Thiên Hương ôn tồn bảo, như trưởng bối dạy dỗ hậu bối, giọng nói thể hiện dường như có cả một câu chuyện phía sau.
Nguyệt Minh nghe và cũng lờ mờ hiểu được.
Sự kiện này cô từng nghe qua, năm ấy Phạm gia hẳn đã có một đoạn thời gian dậy sóng.
Người thừa kế số một của Phạm gia- Chị gái của Thiên Hương qua đời.
- Có thể là rất khó quên, cũng có thể là rối bời, chỉ hi vọng con vượt qua được...!đời của mình, mình vẫn phải sống tiếp.
Biết làm sao bây giờ? Nhật hẳn cũng mong con sống tốt, tập đoàn cũng rất cần con.
Nguyệt Minh nhìn về gương mặt phía sau lớp mạng che.
Người phụ nữ này hẳn là được thời gian ưu ái, để lại rất ít dấu vết lão hóa.
Càng ngày bà ấy càng trở nên thâm sâu khó lường, không ai có thể đoán được lúc bà ấy nói, thật sự trong lòng là những lời gì.
Vậy nên đế chế Phạm gia ngày càng lớn mạnh dưới tay bà.
Thiên Hương đảo mắt nhìn Thanh Phương rồi lại ngay lập tức nhìn về Nguyệt Minh.
Hỏi một câu hỏi mà bà thừa biết câu trả lời.
Vài hôm trước chuyện Hạ Băng điều động phi cơ riêng về nước đã đánh động đến sự chú ý của bà, quả nhiên vẫn là đứa nhỏ cứng đầu, còn định chống đối bà đến bao giờ đây?
Bà nhắm mắt cho qua thêm vài lần nữa, đến lúc bà thật sự muốn Hạ Băng về, có trốn cũng không thoát! Bây giờ con gái cưng muốn chơi mèo vờn chuột, mẹ đây cũng vui vẻ chơi cùng con.
- Hai đứa ở đây, còn Hạ Băng đâu?
- Fuyu bận rộn không thể đến.- Nguyệt Minh đáp.
- Ừm, con nhỏ này, bạn bè gặp chuyện cũng không quan tâm.
Vô tâm như nó dì phải dạy lại.- Bà phủi phủi vai áo của Nguyệt Minh một chút.
Hôm qua bà còn nhận tin Hạ Băng dùng chai rượu đập vào đầu một tên Tây trong quán bar, đứa nhỏ kia hẳn là "bận" mấy chuyện tầm phào như thế.
- Tâm ý Fuyu con hiểu hơn bất cứ ai, dì đừng nói cậu ấy như thế.
Bà từ chối cho ý kiến, nhún vai, trước khi đi còn bỏ lại một câu quan tâm tri kỷ.
- Chuyện công ty không gấp, nếu cần dì sẽ giúp.
- Cảm ơn dì.- Nguyệt Minh cúi đầu.
Đã mấy ngày qua đi mà đứa nhỏ vẫn cứ thế cô đơn nằm tại phòng điều trị đặc biệt.
Tất nhiên vẫn có bác sĩ cùng y tá chăm sóc, nhưng đó chỉ là phần nào thôi, làm sao bằng tình thương của người mẹ cũng như gia đình được?
Gia An đối với đứa bé này rất quan tâm nên ngày nào cũng phải ghé sang thăm, mặc kệ một vài bác sĩ ở khoa nhi bàn ra nói vào.
Họ đồn nhau, ai cũng biết đứa bé này xuất thân không phải dạng vừa, liệu nàng có âm mưu gì hay không mà nhiệt tình như thế?
Lúc nào nàng cũng hỏi y tá trực rằng hôm nay có ai đến thăm đứa bé này không, nhưng đáp lại luôn là một cái lắc đầu mà thôi.
Gia An biết rằng người kia đang rất đau buồn, nhưng đến mức bỏ quên cháu ruột của mình thì thật sự quá đáng rồi!
Lẽ nào người kia đến đứa nhỏ này cũng không cần hay sao?
Nàng lại một lần nữa nhìn đứa bé đang nằm cô đơn trong chiếc lồng kính.
Vì đang chiếu đèn trị vàng da nên cả người bị lột sạch chỉ còn mỗi tã giấy cùng đồ che mắt.
"Thật đáng thương."
Ánh mắt nàng đầy vẻ xót xa khi nhìn đôi bàn tay nhỏ xíu đang siết chặt, chốc chốc lại động đậy kia.
Trẻ con khi mới sinh ra, rất cần người mẹ ở bên bao bọc, tốt nhất là nên cho tiếp xúc da với da của mẹ để giúp bé con ổn định nhịp tim, huyết áp...!Còn bé con này vừa sinh non, vừa sinh mẹ lại mất, các bác sĩ không thể làm gì hơn là chăm sóc trong lồng kính.
Nhìn sinh mệnh mỏng manh, trên người đầy dây nhợ chằng chịt, nàng bất giác lại nhớ đến cái người hung hăng đánh người hôm ấy, không khỏi tức giận.
A, nếu mà người đó xuất hiện, nàng thề nàng sẽ mở ngay một lớp dạy về đạo đức cũng như cách làm người miễn phí cho cô ta! Nếu cần, nàng sẽ tặng miễn phí sách đạo đức từ lớp 1 đến lớp 12, thuê cả gia sư cho cô ta!
Dạy xong có bị đuổi việc nàng cũng chịu!
Không được, cứ đợi cô ta thì đến bao giờ?
Loại người như cô ta, không khéo sẽ bỏ rơi đứa trẻ mất!
Nàng phải tìm cách gặp người kia!
Cái người "cần học lại đạo đức" mà bác sĩ An nghĩ đến đang ngồi ở phòng khách nhà mình, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Nguyệt Minh lúc này đầu tóc rối bù, không thèm chải chuốt chăm sóc.
Vài giọt rượu không nghe lời trượt dài từ miệng đến cổ, thấm vào chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền.
Cô cầm ly rượu lắc qua lắc lại, nhìn thứ chất lỏng nâu kia sóng sánh kia, dù có uống bao nhiêu cũng không vơi đi muộn phiền.
Vậy thì mục đích của uống rượu là gì?
Vậy thì mục đích của cô tồn tại trên cõi đời này là gì?
Nguyệt Minh hung hăng đặt ly rượu xuống mặt bàn thuỷ tinh khiến âm thanh va chạm khô khốc vang lên.
Cô với lấy chai rượu, tiếp tục rót vào ly, rót nữa, rót mãi, rượu tràn ra khỏi ly, thấm đẫm cả mặt bàn rồi từng giọt từng giọt thi nhau trượt xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Cũng như cô...
Như những cảm xúc mà cô phải chịu đựng suốt mười mấy năm nay, bây giờ có lẽ là đỉnh điểm đi.
Cửa chính vang vọng tiếng mở, một mảng đen tối liền bừng sáng bởi ánh đèn điện.
Thanh Phương nghe trong không khí mùi rượu nồng nặc, lại nhìn thấy người con gái mình yêu không chú ý chút hình tượng vật vã trên sofa.
Thanh Phương bước đến, vén nhẹ mái tóc dài tán loạn của Nguyệt Minh ra sau tai, rồi khẽ đặt lên má Nguyệt Minh một nụ hôn, sau đó từ từ trượt dài xuống cổ.
- Em uống nhiều quá.- Thanh Phương thỏ thẻ, giọng nói đầy phong tình.
Từ đôi mắt mơ màng của Nguyệt Minh phóng ra vài tia khinh thường khi người kia hết đưa tay cởi từng nút áo sơ mi của mình lại cúi đầu hôn xuống phía ngực.
Cô không đẩy Thanh Phương ra, thay vào đó nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy chán ghét và khinh thường.
Làm thế nào mà cô lại có một người yêu như thế này đây?
Ngay lúc cô đau buồn nhất không phải là cái ôm an ủi, mà lại là dục vọng trào dâng sao? Dù cho hiện tại chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng cô ta không thể nào động não à?
Một mảng ký ức ùa về trong đầu Nguyệt Minh, cô khẽ nhếch môi, khiêu khích hỏi:
- Chị tôi vừa mới chôn chưa đầy hai mươi bốn tiếng, bây giờ cô lại muốn đưa tôi lên giường?
Thanh Phương không dừng lại, đối với những lời nói vô tình cay độc này, bao năm qua cô nghe mãi đã thành quen.
Cô đẩy Nguyệt Minh xuống ghế, đè lên người Nguyệt Minh, cánh tay không kiên nhẫn mà giật phăng hàng nút áo còn lại của Nguyệt Minh.
Chiếc sơ mi trắng đính kèm một cài áo đen trên ngực trái cứ như vậy bay xuống sàn nhà lạnh lẽo, để lộ ra một thân thể trắng nõn nà bao đêm cô đều mơ ước được ôm trong vòng tay.
Nguyệt Minh nhìn chằm chằm vào cài áo đen kia, lại nhìn người phía trên bằng ánh mắt vô thần.
Ngay cả khi cô tỏ ra không muốn, người này vẫn là làm theo ý mình.
Cô bỗng nhếch môi, lại nụ cười khinh thường.
Thanh Phương chỉ luôn làm theo cảm xúc của mình, ban đầu là muốn chiếm đoạt, sau đó để cô mãi mãi bên người như một chiến lợi phẩm.
- Tôi không muốn.- Nguyệt Minh lạnh lùng nói.
Người phía trên vẫn không nao núng, cứng rắn kéo lệch chiếc áo ngực của Nguyệt Minh, để lộ ra đôi gò bồng quyến rũ, phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở của chủ nhân nó.
- Thứ em cần là phóng thích cảm xúc.- Thanh Phương nói xong liền đưa lưỡi liếm nhẹ, dần dà nuốt trọn hạt trân quý vào miệng mình mà chơi đùa.
Vốn đã yêu nhau hai năm nhưng thực chất chưa bao giờ động chạm thân mật đến như thế này.
Những lúc Thanh Phương muốn, Nguyệt Minh đều né tránh.
Bây giờ người này nằm yên, mặc cô đụng chạm thế này, càng làm cho Thanh Phương kích động không thể dừng lại được
Phóng thích cảm xúc?
Cơ thể bị kích thích nhưng chẳng nảy sinh một chút khát vọng, Nguyệt Minh lại bật cười ha hả rồi đẩy mạnh Thanh Phương ra.
Đúng, cô cần phóng thích cảm xúc để không buồn nữa.
Nhưng là cần một người để tâm sự, chứ cô không cần những hành động phát tình dâm loạn này!
Thanh Phương trơ mắt nhìn Nguyệt Minh rồi tặc lưỡi, đưa tay lau khoé miệng mình.
Nguyệt Minh chỉnh trang lại áo ngực, lạnh lùng đứng lên bước vào phòng.
Hồi sau khi cô bước ra, quần áo đã được thay mới chỉnh tề.
Thanh Phương từ sofa nhìn theo Nguyệt Minh, tay đưa lên đầu xoa xoa thái dương như thể cô ấy đang đau đầu rất khổ tâm.
- Xin lỗi, tôi không cố ý.
Đáp lại Thanh Phương là ánh mắt thương hại.
- Đây là lần thứ 500 tôi nói lời chia tay.
- Đây cũng là lần thứ 501 tôi nói câu không đồng ý!- Thanh Phương tức giận đứng dậy.
- Cũng không cần cô đồng ý hay không.
- Em xem tôi là gì, đồ chơi của em? Tôi nói cho em biết, đừng hòng tôi chia tay! Chỉ cần tôi không đồng ý, em đừng mong được giải thoát!
Thanh Phương bực bội rời khỏi, cửa chính cô ta cũng chẳng thèm đụng vào, cảm giác bẩn tay.
Cô ta cứ như vậy bỏ lại Nguyệt Minh ngồi trong phòng khách.
Đôi mắt cô nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định, khóe môi mấp máy lặp đi lặp lại duy nhất một câu.
Mãi một lúc lâu, cô lại đứng lên đi vào phòng ngủ tìm thứ gì đó.
"Phóng thích cảm xúc."
Phóng thích cảm xúc...
Nguyệt Minh nhìn lọ thuốc trên tay, nhếch môi cười.
Đúng.
Là "Phóng thích cảm xúc."
Trong căn nhà vắng lặng, sự lạnh lẽo cứ thế dâng trào.
Nguyệt Minh nằm trên sofa, một nụ cười hiện lên trên đôi môi đã trắng bệch vì mất ngủ suốt mấy ngày liền.
Hơi thở yếu dần, Nguyệt Minh dùng chút hơi tàn, đưa đôi bàn tay thon dài xinh đẹp lên trước mắt, như thể cố chộp lấy tia sáng cuối cùng của cuộc đời.
Vĩnh biệt!
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Nhật Minh: Cứ tưởng nhận vai chủ tịch thì debut hoành tráng lắm, ai dè là người cõi âm.
Nguyệt Minh khóc lóc: Chị đừng lo, em sẽ mang bộ truyện này xuống cõi âm cùng chị..
Từ nhỏ, đứa em ngốc của cô mỗi lần buồn bã, sợ sệt sẽ liền lặng lẽ tìm một chiếc tủ quần áo mà trốn vào.
Mọi người trong nhà không ai tìm ra được, ngoại trừ Nhật Minh.
Những lúc thế này, cô sẽ để yên cho Nguyệt Minh ngồi đấy sắp xếp những suy nghĩ hỗn tạp của bản thân, đợi tới thời gian thích hợp, Nhật Minh sẽ chủ động lắng nghe nỗi lòng của em gái.
Ba mẹ hay nói đây là thói quen không tốt, nhưng Nhật Minh lại không đồng tình, vì cô hiểu rõ nguyên nhân sâu xa của thói quen này là bởi vì Nguyệt Minh không cảm thấy an toàn.
Nhưng theo thời gian, Nguyệt Minh dần trưởng thành, thói quen cũng dần biến mất.
Cũng không biết đã bao lâu rồi, Nhật Minh không thấy Nguyệt Minh như thế này.
Nhật Minh vốn đã đau lòng, nhìn thấy cảnh tượng này còn đau gấp trăm lần.
Nhật Minh đưa bàn tay mềm mại nắm lấy cổ tay em gái, kéo Nguyệt Minh ra khỏi không gian chật hẹp, tù túng.
Nếu là em gái nhỏ hồi xưa, hẳn sẽ lắc lắc cái đầu nhỏ rồi nhào vào lòng cô òa khóc.
Nhưng bây giờ trước mặt cô đã là một Nguyệt Minh mười tám tuổi, cả thân hình cao lớn ngồi co ro, bó gối trong góc tủ tối tăm gặm nhấm nỗi buồn, bờ vai gầy khẽ run lên từng hồi.
Bất giác, những giọt nước mắt Nhật Minh cố kìm nén mấy hôm nay cũng tuôn ra.
Từng giọt, từng giọt long lanh cứ thế mà rơi xuống, như thứ vũ khí vô hình giết chết hình tượng mạnh mẽ cô gây dựng suốt tang lễ của ba mẹ mình.
-Nguyệt.- Cô mở rộng cửa tủ, ôm trọn lấy cả người Nguyệt Minh.
-Chị thấy bạn cá voi không?- Lúc xưa, Nguyệt Minh sẽ đầy ngây ngô hỏi trong tiếng nấc.
Nhật Minh không hiểu, lắc lắc đầu.
Còn khi trưởng thành, Nguyệt Minh lại ngẩng mặt, nhìn chị hai thông qua đôi mắt đẫm lệ của mình, bất giác một tia đau lòng lại kéo đến, nước mắt lại ngày một rơi nhiều hơn.
Trong tủ quần áo, cả hai chị em cứ thế ôm nhau mà khóc òa.
Nhật Minh và Nguyệt Minh vốn là sinh đôi khác trứng, ngoại hình không giống nhau hoàn toàn, tuy vậy vẫn phảng phất những đường nét tương tự nhau.
Từ nhỏ, cả hai đã lớn lên trong nhung lụa cùng sự yêu thương vô bờ bến của phụ huynh.
Mẹ thì xinh đẹp xuất thân danh giá, ba lại tài giỏi gia cảnh cũng chẳng kém cạnh.
"Trai tài gái sắc" chính là cụm từ người đời dành để miêu tả đôi vợ chồng này.
Sản nghiệp tổ tiên họ Hoàng đồ sộ lại lâu đời, đều làm trong lĩnh vực Y Dược.
Thời ông nội của hai cô vốn là kinh doanh sản xuất thuốc, sau đến đời ba của cặp đôi Nhật- Nguyệt lại tiếp bước tham vọng mở rộng quy mô, không ngừng phát triển mà chen một chân tiến vào tham gia lĩnh vực sản xuất thiết bị y tế, nghiên cứu sinh học, cũng như liên doanh với nước ngoài mở chuỗi bệnh viện trong nước...!TOMORROW Group từ đó không ngừng không ngừng phát triển, không ngừng lớn mạnh trở thành biểu tượng của y tế nước nhà.
Những tưởng mọi thứ sẽ cứ thế tiếp diễn theo chiều tốt đẹp, nào ngờ, năm các cô mười tám tuổi, ba mẹ qua đời vì tai nạn giao thông.
Càng đau lòng hơn khi hai cô gái vừa bước sang ngưỡng tuổi trưởng thành liền biết được sự thật đau đớn rằng vụ phía sau tai nạn là một âm mưu kinh hoàng.
Chính người bác ruột ngày đêm mong ngóng khối tài sản đã ra tay giết chết ba mẹ hai người.
Nhật Nguyệt bấy giờ trong mắt những kẻ tham tiền ấy cũng chỉ là hai đứa con nít miệng còn hôi sữa, ba mẹ chết chắc chắn sẽ như diều đứt dây, gia sản chẳng mấy chốc mà rơi vào tay bọn họ.
Nhưng bọn họ quên mất, và cũng chẳng ngờ.
Người phụ nữ cường đại nhất trong giới doanh nhân lúc này, người mà chỉ cần một cái búng tay có thể cho đám đàn ông ngửi khói lại chen vào cuộc tranh chấp gia sản nhà họ Hoàng, còn đường đường chính chính!
Họ biết quan hệ giữa người này và em trai em dâu mình tốt, nhưng người phụ nữ kia nổi danh máu lạnh và chẳng làm chuyện dư hơi.
Vậy sao lại rảnh rỗi chĩa mũi vào?
Quốc sắc Thiên Hương, người thừa kế danh giá của Phạm Gia lẫy lừng, so với T Group còn hơn một bậc.
Phải, Phạm Thiên Hương, mẹ ruột của Fuyu Hạ Băng- bạn thân của Nguyệt Minh.
Một tay bà ta nâng lên che trời, bứng đi hết từng kẻ từng kẻ dính líu đến cái chết của ba mẹ Hoàng.
Lại một tay bà giữ vững lại được giang sơn nhà họ Hoàng, lập "tiểu công chúa" Hoàng Nhật Minh lên ngôi Vương, thành công giữ lại gia sản.
Sau biến cố đó, cả hai chị em Nhật- Nguyệt dường như trưởng thành trong một đêm, cởi bỏ nét thơ ngây, khoác lên mình những vỏ bọc gai góc.
Nhật Minh là chị cả, sinh trước Nguyệt Minh chỉ ba phút.
Nhưng Nhật Minh luôn tự ý thức được bản thân mình phải che chở bảo vệ em gái nhỏ Nguyệt Minh.
Biến cố vì vậy như một tấm áo choàng máu, buộc Nhật Minh khoác vào người, cứ như vậy mà lên ngôi "Vương" làm "Nữ hoàng" thống trị cả "giang sơn" T Group khi vừa mới mười tám tuổi trăng tròn, mà không ai dám hó hé.
Bởi họ biết sau lưng "Nữ hoàng" vừa nhậm chức chính là "lão tướng" sừng sỏ khát máu Thiên Hương.
Nhật Minh từ bỏ việc học tập ở nước ngoài, quay trở về nước, vừa học đại học trong nước vừa đi theo Thiên Hương học tập thực tiễn.
Thương trường đầy cạm bẫy, thầy của mình lại là một người cực kỳ mưu mô xảo trá, nhưng may mắn, Nhật Minh từ nhỏ đã có trái tim nhân hậu thuần khiết, cô không hề bị những tiêu cực bủa vây mình.
Có một người thầy giỏi như Thiên Hương, việc Nhật Minh thành tài là điều hiển nhiên.
Thậm chí cô còn né tránh được những âm mưu thao túng từ chính Thiên Hương.
Giỏi giang, trầm ổn, dịu dàng, càng lớn càng toát ra được phong vị phụ nữ khiến cho bao chàng trai mê đắm.
Toả sáng như ánh mặt trời, cô là Nhật Minh.
Người nhỏ tuổi nhất nhà họ Hoàng, người kém Nhật Minh 3 phút tuổi đời, Hoàng Nguyệt Minh, cô con gái út luôn được bao bọc, yêu thương bởi cả gia đình.
Lúc nhỏ hay cười, tinh nghịch, thích làm nũng đáng yêu nhường nào.
Vậy mà sau biến cố, nụ cười càng hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt của cô, vậy nên mọi người đều rất sợ cô, cho là cô quá mức khó gần và xa cách, quá mức lạnh lẽo và khó chìu.
Cô chị dễ thương bao nhiêu, cô em lại trái tính trái nết đáng sợ bấy nhiêu.
Nguyệt Minh cũng không thèm để ý, dần dà ánh mắt lạnh lùng như một thói quen cô không muốn bỏ.
Sao phải yếu đuối, sao phải tỏ ra đáng thương, cho ai xem?
Nguyệt Minh càng lớn càng trầm ổn, một phần cô học theo phong cách của chị hai, muốn chứng minh cho chị thấy mình trưởng thành.
Tuy nhiên, lớp vỏ bọc rất dễ bị xé rách, chỉ cần có chuyện liên quan đến người thân, cô liền sẽ xù lông, chẳng màng hình tượng vừa xây nên nữa.
Nguyệt Minh tạo cho người khác cảm giác lạnh lẽo, khó gần, như viên ngọc lấp lánh bị bao vây bởi một lớp độc tố, chỉ cần chạm nhẹ liền bị tổn thương, chỉ có thể đứng từ xa mà trông theo, mà ngưỡng mộ.
Thanh khiết như ánh mặt trăng, đó là Nguyệt Minh.
Trên cõi đời này, Nguyệt Minh chỉ còn mỗi Nhật Minh.
Sinh ra, lớn lên, trưởng thành cùng nhau, Nhật Minh trở thành người không thể thiếu trong tim cô.
Vì lẽ đó, khi Nhật Minh dẫn người yêu về ra mắt, Nguyệt Minh đã bị sốc tâm lý.
Cả khoảng trời trong Nguyệt Minh sụp đổ, như thể có một hành tinh đi chệch quỹ đạo, đón lấy ánh mặt trời từng của riêng cô.
Nguyệt Minh cảm giác tình cảm của chị hai dành cho mình bị chia sẻ bớt.
Cảm giác không an toàn cùng hụt hẫng vô thức ập đến, bủa vây lấy cô, Nguyệt Minh yếu ớt cố gắng chống cự.
Nhưng đành bó tay.
Cô đã nghĩ cả đời này, ánh mặt trời của chị gái sẽ chỉ vì cô mà tỏa sáng, nào ngờ, một tên đàn ông chết tiệt lại chen vào!
Nguyệt Minh hai mươi sáu tuổi, một lần nữa trốn vào góc tủ quần áo.
Nhật Minh hai mươi sáu tuổi 3 phút, lại phải một lần mở cửa tủ, ôm em gái vào lòng.
Nhật Minh mặc dù yêu người kia, nhưng vì nhận ra Nguyệt Minh không thích, cũng đã cố kìm nén tình cảm, thử kết thúc đoạn duyên phận, tự ngậm đau khổ một mình.
Ánh mặt trời từ đó trở nên yếu ớt, dần dà mất đi hơi ấm thường thấy.
Mặt trăng ngày ngày đón nhận lấy ánh sáng kề bên liền nhận thấy được sự thay đổi, trong lòng hối hận vô cùng.
Vì sao chị đau đớn, chị không được đau đớn! Để em, chỉ mỗi em là được.
Nguyệt Minh nhận ra chính mình tổn thương Nhật Minh, chính sự ích kỷ trẻ con của cô đã cướp đi chút niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của chị hai.
Vậy nên, từ lúc ấy, mặt trăng chấp nhận chia sẻ từng tia sáng ấm áp của mặt trời cho một tinh cầu xa lạ.
Chấp nhận rằng từ giờ, ánh mặt trời sẽ là của chung.
Mặt trăng cũng từ đó lặng lẽ thay đổi hướng chuyển động, cố gắng cách xa mặt trời, cách xa vầng hào quang ấm áp, học là quen với cô đơn, để rồi phủ lên mình một lớp băng cô đơn, tịch mịch.
Nguyệt Minh không còn ngăn cản tình yêu của Nhật Minh, cô nhắm mắt mà chấp nhận tên "Khỉ đột" - cách cô gọi người yêu của chị hai.
Cô đã xuống nước, đã chấp nhận sẻ chia, chỉ cần chị hai hạnh phúc.
Nhưng tên khỉ đột ấy qua đời...
Đáng cười thay, sinh nghề tử nghiệp, chính công việc cảnh sát hình sự của hắn giết chết hắn.
Nguyệt Minh ban đầu đã nghĩ đáng đời hắn, chị cô sẽ lại là của một mình cô, rồi ánh mặt trời ấm áp sẽ lại là của riêng mình mặt trăng mà thôi.
Đến cái lúc cô chuẩn bị phá tan lớp giáp băng bao bọc bản thân năm xưa, cô mới nhận ra, ánh mặt trời đã không còn là ánh mặt trời nữa...
Dù vẫn luôn tỏa sáng, nhưng không còn hơi ấm.
Là đang chết dần chết mòn theo từng phút từng giây.
Nhật Minh sau một đêm mà như đã già đi thêm mười tuổi.
Nguyệt Minh nhận ra, đó là tình yêu.
Chị cô yêu tên khỉ đột rất nhiều.
Cô là ruột thịt.
Nhưng tên khỉ đột là người khiến nụ cười của chị cô tràn ngập hạnh phúc.
Cô là người khiến chị muốn bảo vệ.
Tên khỉ đột lại là cánh tay bao bọc lấy chị cô những lúc chị yếu lòng.
Đột nhiên, Nguyệt Minh lại thấy thương tên khỉ đột kia hơn là muốn cười cợt hắn...
Những tưởng ánh mặt trời sẽ không vì ai mà tỏa sáng lần nữa, thì vào một ngày nào đó trong quá khứ, chị cô nhận ra mình mang thai.
Mang thai đứa con của tên khỉ đột.
Lòng Nguyệt Minh lại một lần nữa rối bời, nhiều cảm xúc hỗn tạp đan xen đấu đá lẫn nhau.
Bản thân cô đã thử làm mọi cách nhưng chị hai vẫn không cười, vậy mà, chỉ mới vừa biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ kia, chị đã nở nụ cười tươi, mặt trời lần nữa toả sáng.
Nguyệt Minh khó khăn mở mắt, người quản gia già liền tiến đến đỡ cô.
Cô thẫn thờ nhìn vào khoảng tường trắng toát trước mắt, những ký ức về Nhật Minh hiện lên khiến cô tỉnh táo.
Chị hai đã lo lắng cho cô cả đời, lẽ nào chị mất rồi đến cả tang lễ cô còn không lo chu toàn? Cô đâu có tồi như vậy.
- Cô út, tôi gọi bác sĩ nha.- Giọng người quản gia già khàn đặc, thoạt nhìn sắc mặt ông cũng không ổn lắm.
Nguyệt Minh phất tay ra hiệu từ chối.
Khuôn mặt an ổn hơn lúc trước, giọng nói lại lạnh lùng như lúc trước, nghe không ra một tia xúc động nào nữa.
- Về nhà, lo hậu sự cho chị tôi.- Dứt lời, Nguyệt Minh đứng bật dậy khỏi giường, một đường đi thẳng ra cửa.
- Cô út, còn con của cô hai thì sao...- Người quản gia già cúi đầu nói.
Nguyệt Minh đang đi bỗng dừng bước.
Cô đứng bất động một chút nhưng rồi vẫn không đáp gì cả.
Lâu rồi Nguyệt Minh không về nhà chính.
Là từ sau khi Nhật Minh và tên khỉ đột yêu đương, cô đã dọn đến căn nhà khác vì tránh sớm chiều chung đụng, cô lại nổi tính nết xấu mà đánh hắn.
Sau này, khi biết hắn cũng ít khi bên cạnh Nhật Minh, cuối cùng, chỉ còn mỗi chị hai lẻ loi trong căn nhà rộng lớn, Nguyệt Minh đã luôn tự trách bản thân mình rất nhiều.
Ngôi nhà này dù có bao lâu trôi qua thì vẫn thế, cách bày trí vẫn y như cũ.
So với nhiều năm trước khi ba mẹ còn sống, không có bất cứ sự thay đổi gì ngoại trừ bầu không khí...!bi thương hơn.
Từ lâu, ngôi nhà này đã không còn ấm áp nữa.
Cô lia mắt về chiếc ghế gỗ cổ kính bên cạnh cửa sổ phòng khách.
Lúc trước, mỗi lần về nhà, Nhật Minh luôn ngồi đấy, trên tay cầm quyển sách, nhìn cô cười hiền rồi nói: "Về rồi sao? Chị nhớ em lắm."
Nhưng chị ơi, bây giờ em phải đi đâu để thấy chị đây?
Nguyệt Minh cười đầy chua xót, bước sâu hơn vào trong nhà.
Một số người giúp việc vừa nhìn thấy cô thì lập tức cúi đầu chào.
Chờ bóng lưng cô dần xa, họ mới dám ngẩng đầu lên nhìn cô bằng những ánh mắt đầy thương cảm.
Cô út trước nay vốn không hay cười, giờ lại càng lạnh lùng xa cách hơn.
Nguyệt Minh đẩy cửa phòng Nhật Minh ra.
Tự lúc nào cả căn phòng đã ngập tràn những món đồ dành cho trẻ em, từ nôi, đến gấu bông rải rác khắp phòng...
Nguyệt Minh đi đến chiếc nôi gỗ.
Đưa tay sờ bên trong nôi.
Hẳn là Nhật Minh đã mong mỏi đứa nhỏ này chào đời lắm, nhưng đắng cay làm sao, ngày đứa bé chào đời cũng là ngày chị ấy ra đi mãi mãi, chẳng bao giờ được nhìn mặt con mình.
Nguyệt Minh đi đến bên tủ đồ của Nhật Minh, bên trong một bên là quần áo của chị hai, một bên là đồ chuẩn bị cho đứa nhỏ, toàn một sắc hồng.
Hai mắt Nguyệt Minh ngập nước, một cảm giác nghẹn đắng tràn qua nơi cuống họng.
Cô chui vào góc tủ, đóng lại.
Bất giác, hương thơm quen thuộc của chị hai lại xộc vào mũi, Nguyệt Minh không thể cố gắng thêm được.
Cô gục đầu vào gấu, đôi vai gầy run lên từng hồi.
Lúc này cô ngồi ở đây, rồi ai sẽ mở cửa tủ, dỗ dành cô?
Giấu mình vào bóng đêm cô quạnh, Nguyệt Minh đâu có hay rằng bên trong đôi bàn tay mình, mặt dây chuyền của Nhật Minh vẫn cứ thế tỏa ra vài tia sáng, dù là yếu ớt nhất...
Đám tang của Nhật Minh nhanh chóng được tổ chức.
Dòng người cứ đến rồi lại đi.
Có đối tác...
Có người quen...
Có những người họ hàng xa đã lâu cô chẳng còn muốn liên lạc...
Họ nói với Nguyệt Minh những lời chia buồn và động viên, nhưng thực chất được mấy ai tiếc thương thật lòng?
Nguyệt Minh chỉ đứng yên một góc, xem những lời kia đều như gió thoảng mây bay.
Gương mặt cô hốc hác tiều tụy, được che giấu sau lớp trang điểm nhạt.
Nguyệt Minh thường rất ít khi trang điểm, chỉ trừ những lần có việc quan trọng, hoặc Nhật Minh ép buộc thì cô mới làm.
Giờ đây cô mong Nhật Minh có thể nhìn thấy mình ở trạng thái tốt nhất, không bận lòng mà thanh thản rời đi.
Trên người Nguyệt Minh là đồ tang.
Đây đã là lần thứ hai cô phải mặc loại trang phục này.
Lúc Nguyệt Minh đưa mắt lên nhìn bức ảnh tươi cười của chị mình, lại vô thức đưa tay lên sờ chiếc khăn tang trên đầu.
Tại sao cô luôn phải nhìn những người mình yêu thương nhất lìa xa cõi đời?
Hết ba mẹ, bây giờ lại đến chị hai.
Vậy thì sống tiếp để làm gì?
Sống để cô độc, để nhấm nháp nỗi buồn hay sao?
Bỗng chốc cả thân người cô bị một cánh tay kéo lại.
- Minh.- Giọng nói trong veo, mang theo tia thương cảm.
Nguyệt Minh không cần nhìn cũng biết chủ nhân của giọng nói là ai.
Nguyệt Minh không động đậy, Thanh Phương liền dùng lực siết chặt cô hơn, như thể muốn truyền hơi ấm, muốn sưởi ấm trái tim nguội lạnh này.
Vô ích.
Cô ta không phải ánh mặt trời.
- Đừng buồn nữa.- Thanh Phương lên tiếng an ủi, tay khẽ vỗ vỗ lưng cô.
Nguyệt Minh nghe xong, trong lòng không hiểu vì sao cảm thấy khó chịu vô cùng.
Đây chẳng phải là câu mấy người đến viếng tang lễ đều nói hay sao? Nhưng nếu là từ miệng người yêu, cô lại hi vọng được nghe một lời gì đó khác hơn thế này.
Trông chờ gì vào Thanh Phương cơ chứ?
Thấy người trong lòng không đáp, Thanh Phương đưa tay, vuốt vuốt mái tóc đen nhánh mượt mà kia, mặt kề sát bên tai cô thỏ thẻ lời tâm tình.
- Tôi sẽ mãi bên cạnh em, không rời đi.
Trên gương mặt mệt mỏi của Nguyệt Minh hiện lên nụ cười nhưng Thanh Phương không thấy được.
Chỉ vài giây sau đó, Nguyệt Minh đẩy Thanh Phương ra, chỉnh chỉnh lại mái tóc cùng trang phục của mình.
- Cô biết tin từ bao giờ?
- Lúc em về nước, Fuyu đã gọi.
- Ừm.- Nguyệt Minh nghe xong nhoẻn miệng nở nụ cười.
Chị cô mất cũng đã bốn ngày rồi...
Đúng lúc bầu không khí dần trở nên lúng túng, một người phụ nữ xuất hiện.
Mũ đen nhẹ kèm mạng che đi nửa gương mặt thanh cao, cả người mặc bộ váy đen trang trọng, có đính một viên kim cương to đùng trước ngực.
Giày cao gót đỏ nện xuống mặt sàn, âm thanh chói tai vang vọng cả gian phòng.
Không cần nhìn, Nguyệt Minh vẫn biết ngay đó là ai.
Sau khi nhìn nhân viên của mình đặt vòng hoa hồng trắng đúng vị trí, người phụ nữ bước đi đầy cường thế về phía linh cửu, nhận lấy cây nhang từ tay quản gia già.
Bà đứng trước quan tài tỏ vẻ thương tiếc vài phút rồi mới bước về phía Nguyệt Minh.
- Nguyệt Minh, đừng quá đau buồn.- Bà đi đến, vỗ nhẹ lên vai của Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh cúi đầu lễ phép đáp lại.
- Hơn ai hết dì hiểu được cảm xúc của con.- Bà nói bằng giọng cảm thông.
- Dạ, cảm ơn dì.
- Sinh đôi mà, khi một người mất đi, người còn lại như thể mất cả thế giới vậy.- Thiên Hương ôn tồn bảo, như trưởng bối dạy dỗ hậu bối, giọng nói thể hiện dường như có cả một câu chuyện phía sau.
Nguyệt Minh nghe và cũng lờ mờ hiểu được.
Sự kiện này cô từng nghe qua, năm ấy Phạm gia hẳn đã có một đoạn thời gian dậy sóng.
Người thừa kế số một của Phạm gia- Chị gái của Thiên Hương qua đời.
- Có thể là rất khó quên, cũng có thể là rối bời, chỉ hi vọng con vượt qua được...!đời của mình, mình vẫn phải sống tiếp.
Biết làm sao bây giờ? Nhật hẳn cũng mong con sống tốt, tập đoàn cũng rất cần con.
Nguyệt Minh nhìn về gương mặt phía sau lớp mạng che.
Người phụ nữ này hẳn là được thời gian ưu ái, để lại rất ít dấu vết lão hóa.
Càng ngày bà ấy càng trở nên thâm sâu khó lường, không ai có thể đoán được lúc bà ấy nói, thật sự trong lòng là những lời gì.
Vậy nên đế chế Phạm gia ngày càng lớn mạnh dưới tay bà.
Thiên Hương đảo mắt nhìn Thanh Phương rồi lại ngay lập tức nhìn về Nguyệt Minh.
Hỏi một câu hỏi mà bà thừa biết câu trả lời.
Vài hôm trước chuyện Hạ Băng điều động phi cơ riêng về nước đã đánh động đến sự chú ý của bà, quả nhiên vẫn là đứa nhỏ cứng đầu, còn định chống đối bà đến bao giờ đây?
Bà nhắm mắt cho qua thêm vài lần nữa, đến lúc bà thật sự muốn Hạ Băng về, có trốn cũng không thoát! Bây giờ con gái cưng muốn chơi mèo vờn chuột, mẹ đây cũng vui vẻ chơi cùng con.
- Hai đứa ở đây, còn Hạ Băng đâu?
- Fuyu bận rộn không thể đến.- Nguyệt Minh đáp.
- Ừm, con nhỏ này, bạn bè gặp chuyện cũng không quan tâm.
Vô tâm như nó dì phải dạy lại.- Bà phủi phủi vai áo của Nguyệt Minh một chút.
Hôm qua bà còn nhận tin Hạ Băng dùng chai rượu đập vào đầu một tên Tây trong quán bar, đứa nhỏ kia hẳn là "bận" mấy chuyện tầm phào như thế.
- Tâm ý Fuyu con hiểu hơn bất cứ ai, dì đừng nói cậu ấy như thế.
Bà từ chối cho ý kiến, nhún vai, trước khi đi còn bỏ lại một câu quan tâm tri kỷ.
- Chuyện công ty không gấp, nếu cần dì sẽ giúp.
- Cảm ơn dì.- Nguyệt Minh cúi đầu.
Đã mấy ngày qua đi mà đứa nhỏ vẫn cứ thế cô đơn nằm tại phòng điều trị đặc biệt.
Tất nhiên vẫn có bác sĩ cùng y tá chăm sóc, nhưng đó chỉ là phần nào thôi, làm sao bằng tình thương của người mẹ cũng như gia đình được?
Gia An đối với đứa bé này rất quan tâm nên ngày nào cũng phải ghé sang thăm, mặc kệ một vài bác sĩ ở khoa nhi bàn ra nói vào.
Họ đồn nhau, ai cũng biết đứa bé này xuất thân không phải dạng vừa, liệu nàng có âm mưu gì hay không mà nhiệt tình như thế?
Lúc nào nàng cũng hỏi y tá trực rằng hôm nay có ai đến thăm đứa bé này không, nhưng đáp lại luôn là một cái lắc đầu mà thôi.
Gia An biết rằng người kia đang rất đau buồn, nhưng đến mức bỏ quên cháu ruột của mình thì thật sự quá đáng rồi!
Lẽ nào người kia đến đứa nhỏ này cũng không cần hay sao?
Nàng lại một lần nữa nhìn đứa bé đang nằm cô đơn trong chiếc lồng kính.
Vì đang chiếu đèn trị vàng da nên cả người bị lột sạch chỉ còn mỗi tã giấy cùng đồ che mắt.
"Thật đáng thương."
Ánh mắt nàng đầy vẻ xót xa khi nhìn đôi bàn tay nhỏ xíu đang siết chặt, chốc chốc lại động đậy kia.
Trẻ con khi mới sinh ra, rất cần người mẹ ở bên bao bọc, tốt nhất là nên cho tiếp xúc da với da của mẹ để giúp bé con ổn định nhịp tim, huyết áp...!Còn bé con này vừa sinh non, vừa sinh mẹ lại mất, các bác sĩ không thể làm gì hơn là chăm sóc trong lồng kính.
Nhìn sinh mệnh mỏng manh, trên người đầy dây nhợ chằng chịt, nàng bất giác lại nhớ đến cái người hung hăng đánh người hôm ấy, không khỏi tức giận.
A, nếu mà người đó xuất hiện, nàng thề nàng sẽ mở ngay một lớp dạy về đạo đức cũng như cách làm người miễn phí cho cô ta! Nếu cần, nàng sẽ tặng miễn phí sách đạo đức từ lớp 1 đến lớp 12, thuê cả gia sư cho cô ta!
Dạy xong có bị đuổi việc nàng cũng chịu!
Không được, cứ đợi cô ta thì đến bao giờ?
Loại người như cô ta, không khéo sẽ bỏ rơi đứa trẻ mất!
Nàng phải tìm cách gặp người kia!
Cái người "cần học lại đạo đức" mà bác sĩ An nghĩ đến đang ngồi ở phòng khách nhà mình, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Nguyệt Minh lúc này đầu tóc rối bù, không thèm chải chuốt chăm sóc.
Vài giọt rượu không nghe lời trượt dài từ miệng đến cổ, thấm vào chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền.
Cô cầm ly rượu lắc qua lắc lại, nhìn thứ chất lỏng nâu kia sóng sánh kia, dù có uống bao nhiêu cũng không vơi đi muộn phiền.
Vậy thì mục đích của uống rượu là gì?
Vậy thì mục đích của cô tồn tại trên cõi đời này là gì?
Nguyệt Minh hung hăng đặt ly rượu xuống mặt bàn thuỷ tinh khiến âm thanh va chạm khô khốc vang lên.
Cô với lấy chai rượu, tiếp tục rót vào ly, rót nữa, rót mãi, rượu tràn ra khỏi ly, thấm đẫm cả mặt bàn rồi từng giọt từng giọt thi nhau trượt xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Cũng như cô...
Như những cảm xúc mà cô phải chịu đựng suốt mười mấy năm nay, bây giờ có lẽ là đỉnh điểm đi.
Cửa chính vang vọng tiếng mở, một mảng đen tối liền bừng sáng bởi ánh đèn điện.
Thanh Phương nghe trong không khí mùi rượu nồng nặc, lại nhìn thấy người con gái mình yêu không chú ý chút hình tượng vật vã trên sofa.
Thanh Phương bước đến, vén nhẹ mái tóc dài tán loạn của Nguyệt Minh ra sau tai, rồi khẽ đặt lên má Nguyệt Minh một nụ hôn, sau đó từ từ trượt dài xuống cổ.
- Em uống nhiều quá.- Thanh Phương thỏ thẻ, giọng nói đầy phong tình.
Từ đôi mắt mơ màng của Nguyệt Minh phóng ra vài tia khinh thường khi người kia hết đưa tay cởi từng nút áo sơ mi của mình lại cúi đầu hôn xuống phía ngực.
Cô không đẩy Thanh Phương ra, thay vào đó nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy chán ghét và khinh thường.
Làm thế nào mà cô lại có một người yêu như thế này đây?
Ngay lúc cô đau buồn nhất không phải là cái ôm an ủi, mà lại là dục vọng trào dâng sao? Dù cho hiện tại chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng cô ta không thể nào động não à?
Một mảng ký ức ùa về trong đầu Nguyệt Minh, cô khẽ nhếch môi, khiêu khích hỏi:
- Chị tôi vừa mới chôn chưa đầy hai mươi bốn tiếng, bây giờ cô lại muốn đưa tôi lên giường?
Thanh Phương không dừng lại, đối với những lời nói vô tình cay độc này, bao năm qua cô nghe mãi đã thành quen.
Cô đẩy Nguyệt Minh xuống ghế, đè lên người Nguyệt Minh, cánh tay không kiên nhẫn mà giật phăng hàng nút áo còn lại của Nguyệt Minh.
Chiếc sơ mi trắng đính kèm một cài áo đen trên ngực trái cứ như vậy bay xuống sàn nhà lạnh lẽo, để lộ ra một thân thể trắng nõn nà bao đêm cô đều mơ ước được ôm trong vòng tay.
Nguyệt Minh nhìn chằm chằm vào cài áo đen kia, lại nhìn người phía trên bằng ánh mắt vô thần.
Ngay cả khi cô tỏ ra không muốn, người này vẫn là làm theo ý mình.
Cô bỗng nhếch môi, lại nụ cười khinh thường.
Thanh Phương chỉ luôn làm theo cảm xúc của mình, ban đầu là muốn chiếm đoạt, sau đó để cô mãi mãi bên người như một chiến lợi phẩm.
- Tôi không muốn.- Nguyệt Minh lạnh lùng nói.
Người phía trên vẫn không nao núng, cứng rắn kéo lệch chiếc áo ngực của Nguyệt Minh, để lộ ra đôi gò bồng quyến rũ, phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở của chủ nhân nó.
- Thứ em cần là phóng thích cảm xúc.- Thanh Phương nói xong liền đưa lưỡi liếm nhẹ, dần dà nuốt trọn hạt trân quý vào miệng mình mà chơi đùa.
Vốn đã yêu nhau hai năm nhưng thực chất chưa bao giờ động chạm thân mật đến như thế này.
Những lúc Thanh Phương muốn, Nguyệt Minh đều né tránh.
Bây giờ người này nằm yên, mặc cô đụng chạm thế này, càng làm cho Thanh Phương kích động không thể dừng lại được
Phóng thích cảm xúc?
Cơ thể bị kích thích nhưng chẳng nảy sinh một chút khát vọng, Nguyệt Minh lại bật cười ha hả rồi đẩy mạnh Thanh Phương ra.
Đúng, cô cần phóng thích cảm xúc để không buồn nữa.
Nhưng là cần một người để tâm sự, chứ cô không cần những hành động phát tình dâm loạn này!
Thanh Phương trơ mắt nhìn Nguyệt Minh rồi tặc lưỡi, đưa tay lau khoé miệng mình.
Nguyệt Minh chỉnh trang lại áo ngực, lạnh lùng đứng lên bước vào phòng.
Hồi sau khi cô bước ra, quần áo đã được thay mới chỉnh tề.
Thanh Phương từ sofa nhìn theo Nguyệt Minh, tay đưa lên đầu xoa xoa thái dương như thể cô ấy đang đau đầu rất khổ tâm.
- Xin lỗi, tôi không cố ý.
Đáp lại Thanh Phương là ánh mắt thương hại.
- Đây là lần thứ 500 tôi nói lời chia tay.
- Đây cũng là lần thứ 501 tôi nói câu không đồng ý!- Thanh Phương tức giận đứng dậy.
- Cũng không cần cô đồng ý hay không.
- Em xem tôi là gì, đồ chơi của em? Tôi nói cho em biết, đừng hòng tôi chia tay! Chỉ cần tôi không đồng ý, em đừng mong được giải thoát!
Thanh Phương bực bội rời khỏi, cửa chính cô ta cũng chẳng thèm đụng vào, cảm giác bẩn tay.
Cô ta cứ như vậy bỏ lại Nguyệt Minh ngồi trong phòng khách.
Đôi mắt cô nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định, khóe môi mấp máy lặp đi lặp lại duy nhất một câu.
Mãi một lúc lâu, cô lại đứng lên đi vào phòng ngủ tìm thứ gì đó.
"Phóng thích cảm xúc."
Phóng thích cảm xúc...
Nguyệt Minh nhìn lọ thuốc trên tay, nhếch môi cười.
Đúng.
Là "Phóng thích cảm xúc."
Trong căn nhà vắng lặng, sự lạnh lẽo cứ thế dâng trào.
Nguyệt Minh nằm trên sofa, một nụ cười hiện lên trên đôi môi đã trắng bệch vì mất ngủ suốt mấy ngày liền.
Hơi thở yếu dần, Nguyệt Minh dùng chút hơi tàn, đưa đôi bàn tay thon dài xinh đẹp lên trước mắt, như thể cố chộp lấy tia sáng cuối cùng của cuộc đời.
Vĩnh biệt!
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Nhật Minh: Cứ tưởng nhận vai chủ tịch thì debut hoành tráng lắm, ai dè là người cõi âm.
Nguyệt Minh khóc lóc: Chị đừng lo, em sẽ mang bộ truyện này xuống cõi âm cùng chị..
Danh sách chương