[Ký chủ, ta tìm thấy rồi!]
Thời điểm trong lòng đặc biệt đau thương nhất, hệ thống không đúng lúc dùng âm thanh vô cảm của mình phá hỏng tâm trạng Đậu Lục.
[Hiện tại công việc thích hợp nhất dành cho kí chủ cách đây một trăm dặm, ở đó người ta trồng rất nhiều loại cây. Kí chủ ngươi xem xét một chút, nếu muốn có thể tìm đến.]
“Trồng cây? Ý ngươi là đề xuất cho ta đi làm vườn?” Đậu Lục cầm cành hoa, tìm tạm một cái bình trống rỗng cắm xuống: “Làm sao được chứ, ta ở bên kia là thanh niên trí thức, việc ruộng đồng gì đó đừng hỏi đã làm hay chưa, nói thẳng là không khả thi!”
[Ký chủ, chưa ăn đã sợ cơm ôi như thế sao được? Hệ thống ta làm việc rất có chất lượng, như thế nào lại tìm cho kí chủ ngươi một công việc gây khó dễ cho ngươi?]
“Ngươi có ý gì?” Đậu Lục lấy bình nước sôi đặt ở trên bàn rót vào trong lọ hoa, mặt khác trong đầu thầm nghĩ khi ra ngoài hắn sẽ lấy một ít đất về trồng cho Hồng Yêu.
[Ta làm hệ thống rất có tiêu chuẩn. Cho nên ta đã tính trên góc độ của ngươi, tìm một công việc vừa tay cho ngươi]
Đậu Lục nhướn mày: “Ngươi bớt khoác lác đi được rồi đấy. Như thế nào gọi là ‘công việc vừa tay’?”
[Ngươi thật sự đã quên không còn một mảnh rồi] mặc dù thanh âm hệ thống vẫn như trước lạnh băng, nhưng không biết có phải do tâm lí không ổn định của mình hay không, Đậu Lục đột nhiên lại nghe ra được một tia hận rèn sắt không thể thành thép của nó: [Ký chủ không nhớ sao, không phải ngươi là thuộc tính hệ mộc à? Cái đó không thể đem đi đánh nhau, nhưng lại có thể đi tương trợ người khác nha. Chẳng hạn như ngươi tìm đến đó làm người trông vườn thuê, ngươi mỗi ngày chỉ cần rót một ít linh lực cùng với động viên vườn cây, không phải sẽ tốt rồi sao?]
“Vậy hệ thống ngươi cũng quên rồi sao?” Đậu Lục khinh bỉ nói: “Cái tên năm này qua tháng khác vẫn luôn một mồm ba miệng khẳng định mình sẽ cố gắng luyện tập để đột phá tu vi kia không phải là ngươi hả? Hiện tại thì thế nào, ngươi nhìn xem, tu vi đã không tốt, kì Luyện Khí vừa tiến triển được không lâu, lại cố tình giống con trai lão nhân gia kia, bị lão phế cho tu vi chẳng còn dư lại bao nhiêu. Ngươi cho là ta ngu ngốc hay sao? Hay thực ra ngươi đang có rắp tâm muốn hãm hại ta để đòi lại khối thân thể này?”
[Kí chủ, ngươi nói gì vậy!] hệ thống kinh hô: [Ta tuyệt đối không có ý nghĩ đó! Là ta suy nghĩ chưa chu toàn! Nhưng hiện tại ngoại trừ công việc đó ra, ta thực sự không còn tìm được nghề nào phù hợp với ngươi nữa!]
Đậu Lục gục đầu thầm nghĩ có hệ thống cũng thật vô dụng: “Ngươi tốt nhất im một chút đi, nói nhiều đau đầu quá”
Hệ thống tuy ủy khuất nhưng vẫn thức thời ngậm miệng lại.
—
Ở một nơi khác tuy không có phiền não nhưng vẫn có vài rắc rối.
Tại Thanh Uy phái, phía Đông.
“Triệu Thế Nghĩa tên rác rưởi, ngươi cút ra đây!”
Bầu trời ban nãy vẫn còn sáng sủa đẹp đẽ, thế nhưng chỉ sau một khắc lại đột ngột trở nên đen kịt một vùng. Thanh âm từ bên trên truyền xuống ào ào giận dữ. Âm thanh dưới đỉnh núi vang lên là một mảnh hỗn độn.
Chính là đệ tử ở bên dưới nhìn thấy hung cảnh, vội vàng bỏ chạy tán loạn. Chỉ có vài người bình tĩnh đem việc này bẩm báo cho phong chủ.
Chờ khi phong chủ của bọn họ xuất hiện, ai nấy đều cảm động rối rít. Tổng cảm thấy phong chủ giờ phút này thực cao cường. Tác phong thoải mái vô tư, không nhanh không chậm đi tới, tóc đen như suối, bạch y thoát tục, mặt mũi nghiêm nghị khác thường. Ông giống như một vị chiến thần vừa thức dậy chưa kịp mặc giáp sắt, nhưng ý chí chiến đấu đã sớm đầy một bụng.
“Phong chủ!” đều là đệ tử trong phong, năng lực không tốt, hơn nữa Đồng Vân phái đã trả tiền, đều đem đi những nam hán mạnh mẽ, dư lại những người tu vi kém cỏi. Cho nên giờ phút nguy hiểm như thế này, chỉ còn phong chủ mới là điểm tựa hi vọng cuối cùng của bọn họ, chèo chống Đông phong.
Triệu Thế Nghĩa phất tay với người của phong mình, nâng mắt nhìn đám người không mời mà tới, ai nấy mặt mũi đều khiến người ta kinh hồn tán đảm. Ông bình tĩnh trông một đội quân phô trương thanh thế như trông một đám động vật có tiến hóa hơn chút so với động vật thông thường, khẽ nói: “Không biết trong phong hôm nay là ngày mừng gì mà để các vị nhọc lòng cùng nhau tiến tới tụ tập?” nhưng lời nói còn hàm chứa nội lực, cho dù nơi đây ồn ào thì một chữ cũng không thoát khỏi tai ai.
“Hôm nay là ngày gì ngươi còn không biết sao? Chính là ngày chết của ngươi đó!” từ trong đám đông bay ra là một tên đầu người thân ngựa, mặt mũi đen thùi dữ tợn, lông tóc dựng đứng, tay cầm cây đinh ba tráng bạc, trên đỉnh mang ngọn lửa hừng hực.
“Ồ, cảm phiền ngươi nhắc nhở, nhưng ta nhớ hôm nay hình như không phải.” Triệu Thế Nghĩa nhàn nhạt chuyển tầm nhìn sang nhân mã, thanh âm không mang một tia phập phồng.
“Ha ha!” từ trên không bỗng vang lên một tiếng cười lớn, đặc biệt chói tai. Nội lực cũng nồng hậu, ép toàn bộ người vây quanh dưới núi nằm rạp trên đất, không chỉ vậy, thậm chí còn khiến đất chỗ bọn họ đang nằm lún xuống nửa tấc. Chỉ duy Triệu Thế Nghĩa là không hề hấn gì, ông ta vẫn như trước đứng thẳng như trúc, hiên ngang như tùng.
“Đã lâu không gặp, quả nhiên vẫn là Triệu phong chủ tu vi cao cường. Ta đây thực kính nể” người nói lời này là một nam nhân vóc dáng cao lớn tráng kiện, trên mặt có râu quai nón, mắt sáng mày thô, tóc dài tỏa tứ phía. Không có yêu nghiệt, chỉ có ác liệt.
Hắn nhìn Triệu Thế Nghĩa hung ác, trong con ngươi sát ý hiện rõ.
“A, Đậu tiểu đệ, lâu rồi không gặp” Triệu Thế Nghĩa chuyển động con ngươi sang nam nhân nọ, khóe mắt khẽ nheo lại: “Lúc ta thấy ngươi, ngươi chỉ bé bằng ngần này” ông đưa tay hạ thấp qua hông mình cười cười: “Không ngờ thời gian trôi đi, hiện tại còn già hơn ta nhiều lắm.”
Một ngày ở nhân giới bằng một năm của ma giới. Cho dù có như Triệu Thế Nghĩa nói thì Đậu Kỳ hiện tại có lẽ đã lớn tuổi hơn ông nhiều lắm. Nhưng dung mạo lại dừng lại ở ngoại tứ tuần, người ngoài nhìn vào, thật sự là không biết nên nói ai già hơn ai mới đúng.
“Quả nhiên là thế” Đậu Kỳ cười nhạt: “Đã lâu không rời khỏi địa bàn, hiện tại khiến ta hoảng như cách thế. Rõ ràng lúc trước thấy chỗ này thực tốt đẹp, thế nhưng bây giờ xem ra huynh đệ ta sống không tốt lắm” nói rồi đảo mắt nhìn mấy ngọn núi dưới chân một lượt.
“Để ngươi chê cười rồi.” Triệu Thế Nghĩa trầm thấp cười: “Đã như lời Đậu tiểu đệ nói, vậy ngọn gió nào đưa ngươi đến đây?”
“Ngọn gió thì không có” Đậu Kỳ bỗng thay đổi sắc mặt: “Nhưng ta biết con trai ta bị ngươi bắt đến đây! Tiểu hài tử tu vi không tốt, ngươi nhờ vậy liền bắt được nó về. Nói, ngươi để nó ở đâu rồi! Hôm nay để ta biết được ngươi làm nó hao tổn một cái lông tơ sợi tóc sẽ quyết không tha cho ngươi!”
Năm đó dùng ma lực đem con trai từ chỗ chết trở về, khiến hắn hao tốn không biết bao nhiêu linh lực. Nghĩ mọi thứ có thể trông cậy Liên Không, bản thân liền an tâm đi bế quan. Thế nhưng một tháng trước vừa xuất quan, phát hiện con trai không thấy, người tin tưởng giao phó cũng không cánh mà bay, bỏ lại toàn bộ chuyện cho ma giới tự do vận hành, hại hắn phải hao tổn tâm tư, quản giáo lại tất cả từ đầu đến cuối. Hôm nay cuối cùng tất cả cũng coi như xong, liền mang người đi tìm con trai. Hiện tại ngoại trừ Thanh Uy phái cùng bọn họ mang hiềm khích nặng nhất, dám cả gan dùng con trai hắn làm con tin, cũng chẳng còn nơi đâu lớn mật được như vậy.
“Con trai ngươi? Ta còn không biết ngươi có con, làm sao có thể đem con ngươi bắt đi?” Triệu Thế Nghĩa nhíu mày, không giấu diếm mà đem thắc mắc nói ra.
“Ngươi còn chối nữa sao? Đã vậy để ta hôm nay mang người lục tung chỗ này lên, để xem rốt cuộc trình độ nói dối của ngươi đã lớn đến ngần nào rồi!” dứt lời Đậu Kỳ nâng tay, ra hiệu cho thủ hạ phía sau xông lên.
“Từ từ đã!” Triệu Thế Nghĩa nhìn đám người: “Như vậy e rằng không tốt lắm. Đậu huynh đệ ngươi xuống đây, ta dẫn ngươi đi tham quan nơi đây một chút? Thật thật giả giả thế nào không phải chỉ cần nhìn chút là biết sao? Ngươi cũng thấy chỗ ta hoàn cảnh nghèo khó, sao có thể để lần nữa gây dựng?”
Đậu Kỳ nheo mắt nhìn Triệu Thế Nghĩa, không thấy ông chột dạ, cũng chẳng thấy một tia giả ý nào.
“Thất lễ, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian cùng ngươi dây dưa!” Đậu Kỳ nói, quay sang ma nhân của mình hô: “Các ngươi xuống, cho dù lật tung hết chỗ này cũng phải tìm cho ra!”
Người ma giới nghe lệnh ào ào bay xuống, mạnh dạn hô lên đầy mình khí thế.
Người Thanh Uy phái bị dọa cho sợ hết hồn, co rúm một chỗ với nhau, hai mắt trợn trừng. Triệu Thế Nghĩa quét mắt nhìn bọn họ một lượt, sau đó nâng tay kết ấn, kết giới xuất hiện. Ông lạnh lùng nói: “Ỷ đông hiếp yếu! Hôm nay đừng nói chuyện vào phong quấy phá như chốn không người, các ngươi trước tiên cứ bước qua xác ta đã!”
Đậu Kỳ dằn lại không kiên nhẫn cùng tức giận, cười lớn: “Đừng có mạnh miệng, đáng lẽ vì nể mặt huynh đệ từng có sơ ngộ còn muốn lưu cho các ngươi một mạng, nhưng xem ra không được rồi!” dứt lời cũng lao xuống góp vui.
Thời điểm trong lòng đặc biệt đau thương nhất, hệ thống không đúng lúc dùng âm thanh vô cảm của mình phá hỏng tâm trạng Đậu Lục.
[Hiện tại công việc thích hợp nhất dành cho kí chủ cách đây một trăm dặm, ở đó người ta trồng rất nhiều loại cây. Kí chủ ngươi xem xét một chút, nếu muốn có thể tìm đến.]
“Trồng cây? Ý ngươi là đề xuất cho ta đi làm vườn?” Đậu Lục cầm cành hoa, tìm tạm một cái bình trống rỗng cắm xuống: “Làm sao được chứ, ta ở bên kia là thanh niên trí thức, việc ruộng đồng gì đó đừng hỏi đã làm hay chưa, nói thẳng là không khả thi!”
[Ký chủ, chưa ăn đã sợ cơm ôi như thế sao được? Hệ thống ta làm việc rất có chất lượng, như thế nào lại tìm cho kí chủ ngươi một công việc gây khó dễ cho ngươi?]
“Ngươi có ý gì?” Đậu Lục lấy bình nước sôi đặt ở trên bàn rót vào trong lọ hoa, mặt khác trong đầu thầm nghĩ khi ra ngoài hắn sẽ lấy một ít đất về trồng cho Hồng Yêu.
[Ta làm hệ thống rất có tiêu chuẩn. Cho nên ta đã tính trên góc độ của ngươi, tìm một công việc vừa tay cho ngươi]
Đậu Lục nhướn mày: “Ngươi bớt khoác lác đi được rồi đấy. Như thế nào gọi là ‘công việc vừa tay’?”
[Ngươi thật sự đã quên không còn một mảnh rồi] mặc dù thanh âm hệ thống vẫn như trước lạnh băng, nhưng không biết có phải do tâm lí không ổn định của mình hay không, Đậu Lục đột nhiên lại nghe ra được một tia hận rèn sắt không thể thành thép của nó: [Ký chủ không nhớ sao, không phải ngươi là thuộc tính hệ mộc à? Cái đó không thể đem đi đánh nhau, nhưng lại có thể đi tương trợ người khác nha. Chẳng hạn như ngươi tìm đến đó làm người trông vườn thuê, ngươi mỗi ngày chỉ cần rót một ít linh lực cùng với động viên vườn cây, không phải sẽ tốt rồi sao?]
“Vậy hệ thống ngươi cũng quên rồi sao?” Đậu Lục khinh bỉ nói: “Cái tên năm này qua tháng khác vẫn luôn một mồm ba miệng khẳng định mình sẽ cố gắng luyện tập để đột phá tu vi kia không phải là ngươi hả? Hiện tại thì thế nào, ngươi nhìn xem, tu vi đã không tốt, kì Luyện Khí vừa tiến triển được không lâu, lại cố tình giống con trai lão nhân gia kia, bị lão phế cho tu vi chẳng còn dư lại bao nhiêu. Ngươi cho là ta ngu ngốc hay sao? Hay thực ra ngươi đang có rắp tâm muốn hãm hại ta để đòi lại khối thân thể này?”
[Kí chủ, ngươi nói gì vậy!] hệ thống kinh hô: [Ta tuyệt đối không có ý nghĩ đó! Là ta suy nghĩ chưa chu toàn! Nhưng hiện tại ngoại trừ công việc đó ra, ta thực sự không còn tìm được nghề nào phù hợp với ngươi nữa!]
Đậu Lục gục đầu thầm nghĩ có hệ thống cũng thật vô dụng: “Ngươi tốt nhất im một chút đi, nói nhiều đau đầu quá”
Hệ thống tuy ủy khuất nhưng vẫn thức thời ngậm miệng lại.
—
Ở một nơi khác tuy không có phiền não nhưng vẫn có vài rắc rối.
Tại Thanh Uy phái, phía Đông.
“Triệu Thế Nghĩa tên rác rưởi, ngươi cút ra đây!”
Bầu trời ban nãy vẫn còn sáng sủa đẹp đẽ, thế nhưng chỉ sau một khắc lại đột ngột trở nên đen kịt một vùng. Thanh âm từ bên trên truyền xuống ào ào giận dữ. Âm thanh dưới đỉnh núi vang lên là một mảnh hỗn độn.
Chính là đệ tử ở bên dưới nhìn thấy hung cảnh, vội vàng bỏ chạy tán loạn. Chỉ có vài người bình tĩnh đem việc này bẩm báo cho phong chủ.
Chờ khi phong chủ của bọn họ xuất hiện, ai nấy đều cảm động rối rít. Tổng cảm thấy phong chủ giờ phút này thực cao cường. Tác phong thoải mái vô tư, không nhanh không chậm đi tới, tóc đen như suối, bạch y thoát tục, mặt mũi nghiêm nghị khác thường. Ông giống như một vị chiến thần vừa thức dậy chưa kịp mặc giáp sắt, nhưng ý chí chiến đấu đã sớm đầy một bụng.
“Phong chủ!” đều là đệ tử trong phong, năng lực không tốt, hơn nữa Đồng Vân phái đã trả tiền, đều đem đi những nam hán mạnh mẽ, dư lại những người tu vi kém cỏi. Cho nên giờ phút nguy hiểm như thế này, chỉ còn phong chủ mới là điểm tựa hi vọng cuối cùng của bọn họ, chèo chống Đông phong.
Triệu Thế Nghĩa phất tay với người của phong mình, nâng mắt nhìn đám người không mời mà tới, ai nấy mặt mũi đều khiến người ta kinh hồn tán đảm. Ông bình tĩnh trông một đội quân phô trương thanh thế như trông một đám động vật có tiến hóa hơn chút so với động vật thông thường, khẽ nói: “Không biết trong phong hôm nay là ngày mừng gì mà để các vị nhọc lòng cùng nhau tiến tới tụ tập?” nhưng lời nói còn hàm chứa nội lực, cho dù nơi đây ồn ào thì một chữ cũng không thoát khỏi tai ai.
“Hôm nay là ngày gì ngươi còn không biết sao? Chính là ngày chết của ngươi đó!” từ trong đám đông bay ra là một tên đầu người thân ngựa, mặt mũi đen thùi dữ tợn, lông tóc dựng đứng, tay cầm cây đinh ba tráng bạc, trên đỉnh mang ngọn lửa hừng hực.
“Ồ, cảm phiền ngươi nhắc nhở, nhưng ta nhớ hôm nay hình như không phải.” Triệu Thế Nghĩa nhàn nhạt chuyển tầm nhìn sang nhân mã, thanh âm không mang một tia phập phồng.
“Ha ha!” từ trên không bỗng vang lên một tiếng cười lớn, đặc biệt chói tai. Nội lực cũng nồng hậu, ép toàn bộ người vây quanh dưới núi nằm rạp trên đất, không chỉ vậy, thậm chí còn khiến đất chỗ bọn họ đang nằm lún xuống nửa tấc. Chỉ duy Triệu Thế Nghĩa là không hề hấn gì, ông ta vẫn như trước đứng thẳng như trúc, hiên ngang như tùng.
“Đã lâu không gặp, quả nhiên vẫn là Triệu phong chủ tu vi cao cường. Ta đây thực kính nể” người nói lời này là một nam nhân vóc dáng cao lớn tráng kiện, trên mặt có râu quai nón, mắt sáng mày thô, tóc dài tỏa tứ phía. Không có yêu nghiệt, chỉ có ác liệt.
Hắn nhìn Triệu Thế Nghĩa hung ác, trong con ngươi sát ý hiện rõ.
“A, Đậu tiểu đệ, lâu rồi không gặp” Triệu Thế Nghĩa chuyển động con ngươi sang nam nhân nọ, khóe mắt khẽ nheo lại: “Lúc ta thấy ngươi, ngươi chỉ bé bằng ngần này” ông đưa tay hạ thấp qua hông mình cười cười: “Không ngờ thời gian trôi đi, hiện tại còn già hơn ta nhiều lắm.”
Một ngày ở nhân giới bằng một năm của ma giới. Cho dù có như Triệu Thế Nghĩa nói thì Đậu Kỳ hiện tại có lẽ đã lớn tuổi hơn ông nhiều lắm. Nhưng dung mạo lại dừng lại ở ngoại tứ tuần, người ngoài nhìn vào, thật sự là không biết nên nói ai già hơn ai mới đúng.
“Quả nhiên là thế” Đậu Kỳ cười nhạt: “Đã lâu không rời khỏi địa bàn, hiện tại khiến ta hoảng như cách thế. Rõ ràng lúc trước thấy chỗ này thực tốt đẹp, thế nhưng bây giờ xem ra huynh đệ ta sống không tốt lắm” nói rồi đảo mắt nhìn mấy ngọn núi dưới chân một lượt.
“Để ngươi chê cười rồi.” Triệu Thế Nghĩa trầm thấp cười: “Đã như lời Đậu tiểu đệ nói, vậy ngọn gió nào đưa ngươi đến đây?”
“Ngọn gió thì không có” Đậu Kỳ bỗng thay đổi sắc mặt: “Nhưng ta biết con trai ta bị ngươi bắt đến đây! Tiểu hài tử tu vi không tốt, ngươi nhờ vậy liền bắt được nó về. Nói, ngươi để nó ở đâu rồi! Hôm nay để ta biết được ngươi làm nó hao tổn một cái lông tơ sợi tóc sẽ quyết không tha cho ngươi!”
Năm đó dùng ma lực đem con trai từ chỗ chết trở về, khiến hắn hao tốn không biết bao nhiêu linh lực. Nghĩ mọi thứ có thể trông cậy Liên Không, bản thân liền an tâm đi bế quan. Thế nhưng một tháng trước vừa xuất quan, phát hiện con trai không thấy, người tin tưởng giao phó cũng không cánh mà bay, bỏ lại toàn bộ chuyện cho ma giới tự do vận hành, hại hắn phải hao tổn tâm tư, quản giáo lại tất cả từ đầu đến cuối. Hôm nay cuối cùng tất cả cũng coi như xong, liền mang người đi tìm con trai. Hiện tại ngoại trừ Thanh Uy phái cùng bọn họ mang hiềm khích nặng nhất, dám cả gan dùng con trai hắn làm con tin, cũng chẳng còn nơi đâu lớn mật được như vậy.
“Con trai ngươi? Ta còn không biết ngươi có con, làm sao có thể đem con ngươi bắt đi?” Triệu Thế Nghĩa nhíu mày, không giấu diếm mà đem thắc mắc nói ra.
“Ngươi còn chối nữa sao? Đã vậy để ta hôm nay mang người lục tung chỗ này lên, để xem rốt cuộc trình độ nói dối của ngươi đã lớn đến ngần nào rồi!” dứt lời Đậu Kỳ nâng tay, ra hiệu cho thủ hạ phía sau xông lên.
“Từ từ đã!” Triệu Thế Nghĩa nhìn đám người: “Như vậy e rằng không tốt lắm. Đậu huynh đệ ngươi xuống đây, ta dẫn ngươi đi tham quan nơi đây một chút? Thật thật giả giả thế nào không phải chỉ cần nhìn chút là biết sao? Ngươi cũng thấy chỗ ta hoàn cảnh nghèo khó, sao có thể để lần nữa gây dựng?”
Đậu Kỳ nheo mắt nhìn Triệu Thế Nghĩa, không thấy ông chột dạ, cũng chẳng thấy một tia giả ý nào.
“Thất lễ, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian cùng ngươi dây dưa!” Đậu Kỳ nói, quay sang ma nhân của mình hô: “Các ngươi xuống, cho dù lật tung hết chỗ này cũng phải tìm cho ra!”
Người ma giới nghe lệnh ào ào bay xuống, mạnh dạn hô lên đầy mình khí thế.
Người Thanh Uy phái bị dọa cho sợ hết hồn, co rúm một chỗ với nhau, hai mắt trợn trừng. Triệu Thế Nghĩa quét mắt nhìn bọn họ một lượt, sau đó nâng tay kết ấn, kết giới xuất hiện. Ông lạnh lùng nói: “Ỷ đông hiếp yếu! Hôm nay đừng nói chuyện vào phong quấy phá như chốn không người, các ngươi trước tiên cứ bước qua xác ta đã!”
Đậu Kỳ dằn lại không kiên nhẫn cùng tức giận, cười lớn: “Đừng có mạnh miệng, đáng lẽ vì nể mặt huynh đệ từng có sơ ngộ còn muốn lưu cho các ngươi một mạng, nhưng xem ra không được rồi!” dứt lời cũng lao xuống góp vui.
Danh sách chương