Thời điểm đẩy cửa vào phòng, Niệm Hoa quả nhiên thấy Yến Thanh Bạch nằm trên giường, hơn nữa tình trạng so với Đỗ Yến miêu tả còn đáng sợ hơn, thất khiếu đều chảy máu, mày nhíu chặt, trán lấm tấm mồ hôi, nắm tay siết chặt mơ hồ thấy thâm tím cả lên.
Niệm Hoa và Đỗ Yến đồng thời nhìn nhau, lấy hết can đảm đi nhanh đến bên giường. Đỗ Yến dùng khăn mùi soa lau mấy lượt nước mắt mà không hết, thầm nghĩ phái mình từ xưa ít khi có người xuất môn, không biết rốt cuộc đã đụng phải ai mà lại bị người khác xuống tay tàn độc như vậy. Nàng nói: “Muội không dám động đến nhị sư huynh, sợ động vào huynh ấy sẽ khiến tình hình tồi tệ hơn nên lập tức chạy đi tìm huynh”
Niệm Hoa nhìn qua Yến Thanh Bạch, lập tức hỏi: “Chuyện này ngoại trừ chúng ta ra còn ai biết không?”
“Chắc là không, muội không hề tìm dược sư” Đỗ Yến suy nghĩ, trả lời: “Không biết là ai hại chúng ta, hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, nếu để lộ muội sợ sẽ chỉ gây thêm thương tổn cho bên ta thôi” xong nàng lại nói thêm: “Muội không biết nhiều về y thuật, đã bí mật gọi điểu phu cùng dược sư trong phái đến, bây giờ bọn họ đang chờ ở ngoài. Muội nghĩ trước đành làm phiền huynh cùng nhị sư huynh chung một Xa để tiện bề theo dõi, hai đệ tử kia muội sẽ lưu ý.”
Niệm Hoa không lộ ra biểu tình gì đặc biệt, đơn thuần gật đầu đồng ý. Dù quan hệ của hắn cùng Yến Thanh Bạch chỉ là người dưng thì hắn cũng không thể bỏ rơi lại vị huynh đệ hờ này được. Vì thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không phải là vị ‘Niệm Hoa’ quan hệ cùng nhị đệ ‘hắn’ không tốt kia. Niệm Hoa là người có lòng, biết là tự trong khả năng của mình sẽ tuyệt không chối từ.
Niệm Hoa trong đầu gọi ra hệ thống, nhờ nó xem xét tình hình của Yến Thanh Bạch.
[Ba... Hai... Một... Bắt đầu quét nhân vật]
[Ting tong! Hoàn tất quét nhân vật!]
[Theo như số liệu tra được, người này tên là Yến Thanh Bạch, thân phận nhị độ đệ của Đồng Vân phái, sư đệ của Niệm Hoa. Hiện tại bị trúng độc khiến hắn mãn âm khuyết dương, nếu không được cứu chữa kịp thời bệnh tình sẽ chuyển biến xấu dẫn đến mất mạng. Nhưng nếu ý chí của hắn sắt đá thì ít nhất thời gian có thể cầm cự được là khoảng hai canh giờ*, dược liệu cần để điều trị là tiên thảo thuần dương]
(*hai canh giờ: tính theo giờ của mình là bốn tiếng. Bình thường ý chí của người tu tiên tốt hơn người phàm.)
Niệm Hoa nghe đã thấy khó, nhíu mày hỏi: “Chỗ ngươi có những thứ như thế không?”
[001 không có]
Hệ thống nói:
[Loại cây cỏ này sinh sống ở những nơi xa xôi hẻo lánh nhiều linh khí, đặc biệt là nguy hiểm nên ít người dám lai vãng. Nếu ký chủ một lòng cứu nhân vật này thì có thể tới đó một chuyến]
“Thời gian chỉ có bốn tiếng, làm sao ta có thể chạy tới đó nhanh như thế được, tổng tính cả thời gian đi lẫn thời gian về chắc chắn không đủ.” Niệm Hoa không biết chỗ đó ở đâu, nhưng theo như lời giới thiệu của hệ thống thì có thể ngầm hiểu rằng đó có thể là nơi rất xa. Niệm Hoa nghĩ, nói: “Chi bằng ngươi giúp ta lần này, lần sau có chuyện gì ta giúp lại ngươi, thế nào?”
Hệ thống dùng xuẩn đánh lại Niệm Hoa:
[Ngươi muốn giúp ta làm gì? Hệ thống ta thì cần gì người giúp đỡ? Hơn nữa ta cũng vào nghề được một thời gian rồi, vận hành rất tốt, ký chủ ngươi lo cho mình chưa xong cũng không cần để ý đến ta đâu.]
“Nếu ngươi không chịu giúp ta? Vậy thì nói với tôn chủ ngươi bảo hắn giúp ta, sau này có gì vướng mắc ta sẽ hỗ trợ hắn. Tỉ như lần xuyên thư tiếp theo...”
[Ai nha, ký chủ, ngươi thật là người may mắn, gặp được ta là phúc ba đời đó. Bây giờ ngươi đi tự tước quyền thi đấu đại hội của phái mình, sau đó trở về Xa, chúng ta giúp hắn chữa thương.]
Niệm Hoa liền quay sang nói với Đỗ Yến: “Bây giờ Vân Xa chúng ta để ở đâu muội đi trước dẫn đường, ta sẽ đem bọn họ theo sau. Nhưng trước tiên ta phải đi xin cho phái ta rút khỏi đại hội năm nay”.
Nói rồi hắn giơ tay lên, băng đóng thành một khối, để người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy trên giường bất ngờ không còn ai, thực chất đó chỉ là một loại kết giới đã sớm đề cập từ trước - quan tài băng, dùng để che khuất tầm mắt của người khác.
Sau đó Niệm Hoa cùng Đỗ Yến đi xem tình trạng hai đệ tử cũng như vậy. Hắn đem hai đệ tử gói vào trong quan tài rồi phóng cả lên trên trời. Nhìn ba cái quan tài lơ lửng trên không trung, Niệm Hoa vẫn chưa yên tâm nói với Đỗ Yến: “Muội ở đây để ý trên trời hay xung quanh xem, nếu có ai đến gần phải tìm cách gọi ta, ta sẽ sớm trở về” sau đó nhảy lên kiếm phóng đi.
Hồng Yêu đạp Mạnh Hoài Đông: “Dậy mau, sắp phải quay về các rồi, ngủ cái gì hả!”
Mạnh Hoài Đông bị đá lăn, lau nước miếng mở mắt, ngơ ngác nói: “Có chuyện gì vậy?” hắn nhìn xung quanh một vòng, chợt mở to mắt, nghi ngờ thốt lên: “Cánh đồng hoa ban nãy đâu rồi? Làm sao mà ta về được đây?”
Hồng Yêu nhảy khỏi khung cửa sổ, khinh bỉ khoanh tay nhìn xuống Mạnh Hoài Đông: “Ngươi ngủ thì biết cái gì, mau, ra giúp Yến cô cô nhà ngươi đi”
Trên mặt Mạnh Hoài Đông viết ba chữ ‘Không hiểu gì’ rõ ràng, nhưng vẫn rất nghe lời chạy ra, chỉ thấy Đỗ Yến cứ ngửa cổ lên trời không biết nhìn cái gì.
Hồ điệp đậu trên vai Hồng Yêu, nàng hơi nghiêng mặt nói với nó: “Tiến triển không khác xa với phỏng đoán là bao. Mọi người sắp lên đường trở về, nhanh nhất là ba canh giờ sẽ trở về phái.” dừng một chút, nàng nói thêm: “Yến Thanh Bạch kia,... không có khả năng sống sót!”
Niệm Hoa cầm thẻ dự thi nhìn, đột nhiên nắm chặt tay lại, vụn gỗ theo kẽ tay rơi xuống. Hắn nhảy lên kiếm bay đi, đúng lúc đó liền nghe thấy tiếng cười thâm trầm, hắn hơi khựng lại, quay đầu lại nhìn.
Nam nhân vóc dáng cao lớn tráng kiện đang dựa vào một thân cây, mắt phượng khẽ nheo, trong con ngươi tràn ngập tiếu ý cùng dò xét nhìn Niệm Hoa, trên đầu sáng bóng. Không có ý đối hắn chào hỏi một câu.
Niệm Hoa thầm nghĩ hòa thượng thời buổi này cũng có thể dùng thái độ cùng ánh mắt đó nhìn người sao? Thật là ô uế cõi phật.
Hắn lắc đầu, toan bỏ đi.
Nam nhân kia nhìn Niệm Hoa muốn đi, bỗng nhiên nói: “Đứng lại! Ánh mắt vừa rồi của ngươi là có ý gì?”
Niệm Hoa không quay đầu, hỏi ngược lại: “Thế điệu cười ban nãy của ngươi cười ta là có ý gì?”
Nam nhân trọc đầu không trả lời, ngược lại nhìn bóng lưng nọ càng lúc càng xa, lâu dần mắt lóe sáng, nhếch miệng cười.
Đúng lúc đó hồng y nữ tử xuất hiện, từ đằng sau ôm lấy eo gã, yểu điệu nói: “Sớm muộn gì hắn cũng chết thôi, giải quyết xong chuyện của giáo phái chàng đã”. Dư quang trên mắt nàng di chuyển về phía người vừa rời đi, nhếch môi cười lạnh.
Trong Vân Xa, hai ba dược sư bắt mạch cho Yến Thanh Bạch liên tục lắc đầu ý nói hết đường cứu chữa. Niệm Hoa nhìn bọn họ, phất tay mời ra khỏi xe, dược sư đều đứng dậy đồng loạt rời khỏi xe, trong xe lúc này chỉ dư lại Niệm Hoa cùng Yến Thanh Bạch. Không gian thật lâu vẫn yên tĩnh.
Hồng Yêu từ trong ống tay áo Niệm Hoa nhảy ra, hóa thành hình người nhìn chằm chằm khuôn mặt của Yến Thanh Bạch đang được Niệm Hoa lau máu khô.
Nàng hướng Niệm Hoa, hỏi: “Nương, bình thường người cùng hắn không qua lại, tại sao phải giúp hắn?”
Niệm Hoa thản nhiên hỏi lại: “Hắn là sư đệ của ta, tại sao lại không giúp?”
Hồng Yêu nhìn Yến Thanh Bạch, quay đầu theo dõi hành động của Niệm Hoa. Hắn vứt khăn tay dính máu đi rồi sắn tay áo, không biết định làm gì, nàng giữ tay hắn, hỏi: “Người định làm gì?”
“Ta muốn cứu hắn, trước tiên truyền cho hắn một chút linh lực chữa thương để cầm cự” Niệm Hoa nhìn Hồng Yêu nhíu mày, hỏi: “Ngươi hôm nay đủ kỳ lạ, thật là phiền phức, sao ban nãy không sang xe Mạnh Hoài Đông mà ngồi?”
Hồng Yêu nhìn về phía góc xe, sau đó quay sang nói với Niệm Hoa: “Bên đó toàn nam nhân, lại đều là mấy tên dược sư vô dụng, con là nữ nhi, sang đó chơi làm gì?”
Niệm Hoa định hỏi vậy thì bên này có nữ nhân hay sao, nhưng cuối cùng cũng không hỏi, sắc mặt thất thường nói với nàng: “Ban nãy để ngươi càn quấy không nói, nhưng từ giờ trở đi phải tuyệt đối yên tĩnh cho ta, cách xa ta một chút!”
Hồng Yêu tủi thân, chỉ có thể lui vào góc xe ngồi nhìn Niệm Hoa.
Niệm Hoa vén tay áo dài lê thê xong liền đặt tay phải lên trước ngực Yến Thanh Bạch, trong miệng niệm theo những gì hệ thống nói, bạch sắc cùng lam sắc xuất hiện, cuồn cuộn chuyển vào trong người Yến Thanh Bạch, không thừa một chút nào.
Hồi lâu, trán Niệm Hoa bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy linh lực của mình chỉ có ra mà không có về, cơ thể Yến Thanh Bạch như con quỷ đói khát, không ngừng cắt nuốt linh lực chảy vào, thật nhanh đã hết. Hắn tập trung độ linh, không phát hiện ra trong phòng sớm đã có thêm một thân ảnh khác đang lượn lờ như bóng ma.
Thật lâu sau khi thu tay về, cả người Niệm Hoa rã rời, cánh tay bị giữ nguyên một thời gian thật lâu mà tê cứng, khó khăn thu lại co duỗi trở nên mất tự nhiên. Thầm nghĩ muốn cứu người cũng không phải chuyện dễ. Bỗng dưng lại muốn cứu tên này, đã chẳng có lợi lộc gì, lại còn rước mệt vào thân. Tuy nhiên đã lỡ làm rồi, thôi thì tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, nghỉ ngơi một chốc, khoanh chân tịnh thiền. Trong khi đang độ linh, hệ thống nói sẽ truyền đến cơ thể hắn tác dụng đã được lọc ra từ tiên cỏ thuần dương, chỉ chờ hắn đem sang thân thể Yến Thanh Bạch.
Thời gian qua một nén nhang, đợi cho Hồng Yêu ôm gối ngồi chán ngồi chê mới thấy Niệm Hoa mở mắt, không kịp thu lại biểu tình có phần khó chịu cùng không tiếp thu được đã nhanh chóng đặt một tay lên ngực Yến Thanh Bạch, lục sắc từ lòng bàn tay hắn xuất hiện, lần nữa nhanh chóng chảy vào trong người Yến Thanh Bạch, cũng như trước tức khắc bị cắn nuốt không sót một chút. Không, phải nói là ban đầu có bị phản ứng lại, nhưng bản tính vốn là âm dương hút nhau, dương lập tức dung nhập vào cơ thể, bổ vào nơi khuyết.
Đợi khi ánh sáng ấy yếu ớt đến khi tắt lịm đã qua một canh giờ. Niệm Hoa cả người tê cứng, sắc mặt trắng bệch cuối cùng cũng bất ngờ phun ra một búng máu, tay che miệng nhuộm màu đỏ chói mắt, chảy dọc xuống ống tay áo, khóe miệng nhiễm một tia đỏ chảy xuống chiếc cằm thanh tú.
Trái ngược với Niệm Hoa sắc mặt nhợt nhạt thì trên mặt Yến Thanh Bạch đã có huyết sắc, so với trước kia còn hồng hào hơn, đợi khi hắn mở mắt tỉnh dậy thì người tiếp theo nhắm mắt là Niệm Hoa.
Hồng Yêu đỏ mắt nhìn Niệm Hoa, dùng khăn tay lau đi vết máu chói mắt.
Yến Thanh Bạch đỡ trán ngồi dậy, nhìn Niệm Hoa không phản ứng nhắm nghiền mắt nằm bên cạnh được Hồng Yêu chăm sóc. Hắn nhớ đến mộng cảnh ban nãy liền nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy muốn rời khỏi Vân Xa.
Hồng Yêu khó tin nhìn Yến Thanh Bạch từ người sắp chết được Niệm Hoa cứu sống lại. Không chỉ vậy còn cực kì vong ân bội nghĩa muốn rũ bỏ quan hệ liền trừng mắt, hô hắn đứng lại, sau đó lạnh lùng kể khổ thay Niệm Hoa một tràng, cuối cùng người nọ cũng không đi nữa, quay đầu nhìn Niệm Hoa suy yếu như búp bê sứ nhắm chặt mắt nằm trên sàn gỗ, vẫn là siết chặt tay quay đầu ngồi lại chỗ cũ, giúp hắn độ linh lực.
Ma ảnh vất vưởng trên nóc xe không bị ai phát hiện, nhìn một màn này cũng không để lộ cảm xúc gì, lặng lẽ biến mất.
Trong Niệm Vân các, Liên Không đung đưa chân ngồi trên cành cây phong vừa cao vừa lớn, bóp nát tờ giấy trong tay. Y ngẩng đầu nhìn tán cây, nở nụ cười lạnh lẽo.
Niệm Hoa và Đỗ Yến đồng thời nhìn nhau, lấy hết can đảm đi nhanh đến bên giường. Đỗ Yến dùng khăn mùi soa lau mấy lượt nước mắt mà không hết, thầm nghĩ phái mình từ xưa ít khi có người xuất môn, không biết rốt cuộc đã đụng phải ai mà lại bị người khác xuống tay tàn độc như vậy. Nàng nói: “Muội không dám động đến nhị sư huynh, sợ động vào huynh ấy sẽ khiến tình hình tồi tệ hơn nên lập tức chạy đi tìm huynh”
Niệm Hoa nhìn qua Yến Thanh Bạch, lập tức hỏi: “Chuyện này ngoại trừ chúng ta ra còn ai biết không?”
“Chắc là không, muội không hề tìm dược sư” Đỗ Yến suy nghĩ, trả lời: “Không biết là ai hại chúng ta, hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, nếu để lộ muội sợ sẽ chỉ gây thêm thương tổn cho bên ta thôi” xong nàng lại nói thêm: “Muội không biết nhiều về y thuật, đã bí mật gọi điểu phu cùng dược sư trong phái đến, bây giờ bọn họ đang chờ ở ngoài. Muội nghĩ trước đành làm phiền huynh cùng nhị sư huynh chung một Xa để tiện bề theo dõi, hai đệ tử kia muội sẽ lưu ý.”
Niệm Hoa không lộ ra biểu tình gì đặc biệt, đơn thuần gật đầu đồng ý. Dù quan hệ của hắn cùng Yến Thanh Bạch chỉ là người dưng thì hắn cũng không thể bỏ rơi lại vị huynh đệ hờ này được. Vì thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không phải là vị ‘Niệm Hoa’ quan hệ cùng nhị đệ ‘hắn’ không tốt kia. Niệm Hoa là người có lòng, biết là tự trong khả năng của mình sẽ tuyệt không chối từ.
Niệm Hoa trong đầu gọi ra hệ thống, nhờ nó xem xét tình hình của Yến Thanh Bạch.
[Ba... Hai... Một... Bắt đầu quét nhân vật]
[Ting tong! Hoàn tất quét nhân vật!]
[Theo như số liệu tra được, người này tên là Yến Thanh Bạch, thân phận nhị độ đệ của Đồng Vân phái, sư đệ của Niệm Hoa. Hiện tại bị trúng độc khiến hắn mãn âm khuyết dương, nếu không được cứu chữa kịp thời bệnh tình sẽ chuyển biến xấu dẫn đến mất mạng. Nhưng nếu ý chí của hắn sắt đá thì ít nhất thời gian có thể cầm cự được là khoảng hai canh giờ*, dược liệu cần để điều trị là tiên thảo thuần dương]
(*hai canh giờ: tính theo giờ của mình là bốn tiếng. Bình thường ý chí của người tu tiên tốt hơn người phàm.)
Niệm Hoa nghe đã thấy khó, nhíu mày hỏi: “Chỗ ngươi có những thứ như thế không?”
[001 không có]
Hệ thống nói:
[Loại cây cỏ này sinh sống ở những nơi xa xôi hẻo lánh nhiều linh khí, đặc biệt là nguy hiểm nên ít người dám lai vãng. Nếu ký chủ một lòng cứu nhân vật này thì có thể tới đó một chuyến]
“Thời gian chỉ có bốn tiếng, làm sao ta có thể chạy tới đó nhanh như thế được, tổng tính cả thời gian đi lẫn thời gian về chắc chắn không đủ.” Niệm Hoa không biết chỗ đó ở đâu, nhưng theo như lời giới thiệu của hệ thống thì có thể ngầm hiểu rằng đó có thể là nơi rất xa. Niệm Hoa nghĩ, nói: “Chi bằng ngươi giúp ta lần này, lần sau có chuyện gì ta giúp lại ngươi, thế nào?”
Hệ thống dùng xuẩn đánh lại Niệm Hoa:
[Ngươi muốn giúp ta làm gì? Hệ thống ta thì cần gì người giúp đỡ? Hơn nữa ta cũng vào nghề được một thời gian rồi, vận hành rất tốt, ký chủ ngươi lo cho mình chưa xong cũng không cần để ý đến ta đâu.]
“Nếu ngươi không chịu giúp ta? Vậy thì nói với tôn chủ ngươi bảo hắn giúp ta, sau này có gì vướng mắc ta sẽ hỗ trợ hắn. Tỉ như lần xuyên thư tiếp theo...”
[Ai nha, ký chủ, ngươi thật là người may mắn, gặp được ta là phúc ba đời đó. Bây giờ ngươi đi tự tước quyền thi đấu đại hội của phái mình, sau đó trở về Xa, chúng ta giúp hắn chữa thương.]
Niệm Hoa liền quay sang nói với Đỗ Yến: “Bây giờ Vân Xa chúng ta để ở đâu muội đi trước dẫn đường, ta sẽ đem bọn họ theo sau. Nhưng trước tiên ta phải đi xin cho phái ta rút khỏi đại hội năm nay”.
Nói rồi hắn giơ tay lên, băng đóng thành một khối, để người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy trên giường bất ngờ không còn ai, thực chất đó chỉ là một loại kết giới đã sớm đề cập từ trước - quan tài băng, dùng để che khuất tầm mắt của người khác.
Sau đó Niệm Hoa cùng Đỗ Yến đi xem tình trạng hai đệ tử cũng như vậy. Hắn đem hai đệ tử gói vào trong quan tài rồi phóng cả lên trên trời. Nhìn ba cái quan tài lơ lửng trên không trung, Niệm Hoa vẫn chưa yên tâm nói với Đỗ Yến: “Muội ở đây để ý trên trời hay xung quanh xem, nếu có ai đến gần phải tìm cách gọi ta, ta sẽ sớm trở về” sau đó nhảy lên kiếm phóng đi.
Hồng Yêu đạp Mạnh Hoài Đông: “Dậy mau, sắp phải quay về các rồi, ngủ cái gì hả!”
Mạnh Hoài Đông bị đá lăn, lau nước miếng mở mắt, ngơ ngác nói: “Có chuyện gì vậy?” hắn nhìn xung quanh một vòng, chợt mở to mắt, nghi ngờ thốt lên: “Cánh đồng hoa ban nãy đâu rồi? Làm sao mà ta về được đây?”
Hồng Yêu nhảy khỏi khung cửa sổ, khinh bỉ khoanh tay nhìn xuống Mạnh Hoài Đông: “Ngươi ngủ thì biết cái gì, mau, ra giúp Yến cô cô nhà ngươi đi”
Trên mặt Mạnh Hoài Đông viết ba chữ ‘Không hiểu gì’ rõ ràng, nhưng vẫn rất nghe lời chạy ra, chỉ thấy Đỗ Yến cứ ngửa cổ lên trời không biết nhìn cái gì.
Hồ điệp đậu trên vai Hồng Yêu, nàng hơi nghiêng mặt nói với nó: “Tiến triển không khác xa với phỏng đoán là bao. Mọi người sắp lên đường trở về, nhanh nhất là ba canh giờ sẽ trở về phái.” dừng một chút, nàng nói thêm: “Yến Thanh Bạch kia,... không có khả năng sống sót!”
Niệm Hoa cầm thẻ dự thi nhìn, đột nhiên nắm chặt tay lại, vụn gỗ theo kẽ tay rơi xuống. Hắn nhảy lên kiếm bay đi, đúng lúc đó liền nghe thấy tiếng cười thâm trầm, hắn hơi khựng lại, quay đầu lại nhìn.
Nam nhân vóc dáng cao lớn tráng kiện đang dựa vào một thân cây, mắt phượng khẽ nheo, trong con ngươi tràn ngập tiếu ý cùng dò xét nhìn Niệm Hoa, trên đầu sáng bóng. Không có ý đối hắn chào hỏi một câu.
Niệm Hoa thầm nghĩ hòa thượng thời buổi này cũng có thể dùng thái độ cùng ánh mắt đó nhìn người sao? Thật là ô uế cõi phật.
Hắn lắc đầu, toan bỏ đi.
Nam nhân kia nhìn Niệm Hoa muốn đi, bỗng nhiên nói: “Đứng lại! Ánh mắt vừa rồi của ngươi là có ý gì?”
Niệm Hoa không quay đầu, hỏi ngược lại: “Thế điệu cười ban nãy của ngươi cười ta là có ý gì?”
Nam nhân trọc đầu không trả lời, ngược lại nhìn bóng lưng nọ càng lúc càng xa, lâu dần mắt lóe sáng, nhếch miệng cười.
Đúng lúc đó hồng y nữ tử xuất hiện, từ đằng sau ôm lấy eo gã, yểu điệu nói: “Sớm muộn gì hắn cũng chết thôi, giải quyết xong chuyện của giáo phái chàng đã”. Dư quang trên mắt nàng di chuyển về phía người vừa rời đi, nhếch môi cười lạnh.
Trong Vân Xa, hai ba dược sư bắt mạch cho Yến Thanh Bạch liên tục lắc đầu ý nói hết đường cứu chữa. Niệm Hoa nhìn bọn họ, phất tay mời ra khỏi xe, dược sư đều đứng dậy đồng loạt rời khỏi xe, trong xe lúc này chỉ dư lại Niệm Hoa cùng Yến Thanh Bạch. Không gian thật lâu vẫn yên tĩnh.
Hồng Yêu từ trong ống tay áo Niệm Hoa nhảy ra, hóa thành hình người nhìn chằm chằm khuôn mặt của Yến Thanh Bạch đang được Niệm Hoa lau máu khô.
Nàng hướng Niệm Hoa, hỏi: “Nương, bình thường người cùng hắn không qua lại, tại sao phải giúp hắn?”
Niệm Hoa thản nhiên hỏi lại: “Hắn là sư đệ của ta, tại sao lại không giúp?”
Hồng Yêu nhìn Yến Thanh Bạch, quay đầu theo dõi hành động của Niệm Hoa. Hắn vứt khăn tay dính máu đi rồi sắn tay áo, không biết định làm gì, nàng giữ tay hắn, hỏi: “Người định làm gì?”
“Ta muốn cứu hắn, trước tiên truyền cho hắn một chút linh lực chữa thương để cầm cự” Niệm Hoa nhìn Hồng Yêu nhíu mày, hỏi: “Ngươi hôm nay đủ kỳ lạ, thật là phiền phức, sao ban nãy không sang xe Mạnh Hoài Đông mà ngồi?”
Hồng Yêu nhìn về phía góc xe, sau đó quay sang nói với Niệm Hoa: “Bên đó toàn nam nhân, lại đều là mấy tên dược sư vô dụng, con là nữ nhi, sang đó chơi làm gì?”
Niệm Hoa định hỏi vậy thì bên này có nữ nhân hay sao, nhưng cuối cùng cũng không hỏi, sắc mặt thất thường nói với nàng: “Ban nãy để ngươi càn quấy không nói, nhưng từ giờ trở đi phải tuyệt đối yên tĩnh cho ta, cách xa ta một chút!”
Hồng Yêu tủi thân, chỉ có thể lui vào góc xe ngồi nhìn Niệm Hoa.
Niệm Hoa vén tay áo dài lê thê xong liền đặt tay phải lên trước ngực Yến Thanh Bạch, trong miệng niệm theo những gì hệ thống nói, bạch sắc cùng lam sắc xuất hiện, cuồn cuộn chuyển vào trong người Yến Thanh Bạch, không thừa một chút nào.
Hồi lâu, trán Niệm Hoa bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy linh lực của mình chỉ có ra mà không có về, cơ thể Yến Thanh Bạch như con quỷ đói khát, không ngừng cắt nuốt linh lực chảy vào, thật nhanh đã hết. Hắn tập trung độ linh, không phát hiện ra trong phòng sớm đã có thêm một thân ảnh khác đang lượn lờ như bóng ma.
Thật lâu sau khi thu tay về, cả người Niệm Hoa rã rời, cánh tay bị giữ nguyên một thời gian thật lâu mà tê cứng, khó khăn thu lại co duỗi trở nên mất tự nhiên. Thầm nghĩ muốn cứu người cũng không phải chuyện dễ. Bỗng dưng lại muốn cứu tên này, đã chẳng có lợi lộc gì, lại còn rước mệt vào thân. Tuy nhiên đã lỡ làm rồi, thôi thì tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, nghỉ ngơi một chốc, khoanh chân tịnh thiền. Trong khi đang độ linh, hệ thống nói sẽ truyền đến cơ thể hắn tác dụng đã được lọc ra từ tiên cỏ thuần dương, chỉ chờ hắn đem sang thân thể Yến Thanh Bạch.
Thời gian qua một nén nhang, đợi cho Hồng Yêu ôm gối ngồi chán ngồi chê mới thấy Niệm Hoa mở mắt, không kịp thu lại biểu tình có phần khó chịu cùng không tiếp thu được đã nhanh chóng đặt một tay lên ngực Yến Thanh Bạch, lục sắc từ lòng bàn tay hắn xuất hiện, lần nữa nhanh chóng chảy vào trong người Yến Thanh Bạch, cũng như trước tức khắc bị cắn nuốt không sót một chút. Không, phải nói là ban đầu có bị phản ứng lại, nhưng bản tính vốn là âm dương hút nhau, dương lập tức dung nhập vào cơ thể, bổ vào nơi khuyết.
Đợi khi ánh sáng ấy yếu ớt đến khi tắt lịm đã qua một canh giờ. Niệm Hoa cả người tê cứng, sắc mặt trắng bệch cuối cùng cũng bất ngờ phun ra một búng máu, tay che miệng nhuộm màu đỏ chói mắt, chảy dọc xuống ống tay áo, khóe miệng nhiễm một tia đỏ chảy xuống chiếc cằm thanh tú.
Trái ngược với Niệm Hoa sắc mặt nhợt nhạt thì trên mặt Yến Thanh Bạch đã có huyết sắc, so với trước kia còn hồng hào hơn, đợi khi hắn mở mắt tỉnh dậy thì người tiếp theo nhắm mắt là Niệm Hoa.
Hồng Yêu đỏ mắt nhìn Niệm Hoa, dùng khăn tay lau đi vết máu chói mắt.
Yến Thanh Bạch đỡ trán ngồi dậy, nhìn Niệm Hoa không phản ứng nhắm nghiền mắt nằm bên cạnh được Hồng Yêu chăm sóc. Hắn nhớ đến mộng cảnh ban nãy liền nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy muốn rời khỏi Vân Xa.
Hồng Yêu khó tin nhìn Yến Thanh Bạch từ người sắp chết được Niệm Hoa cứu sống lại. Không chỉ vậy còn cực kì vong ân bội nghĩa muốn rũ bỏ quan hệ liền trừng mắt, hô hắn đứng lại, sau đó lạnh lùng kể khổ thay Niệm Hoa một tràng, cuối cùng người nọ cũng không đi nữa, quay đầu nhìn Niệm Hoa suy yếu như búp bê sứ nhắm chặt mắt nằm trên sàn gỗ, vẫn là siết chặt tay quay đầu ngồi lại chỗ cũ, giúp hắn độ linh lực.
Ma ảnh vất vưởng trên nóc xe không bị ai phát hiện, nhìn một màn này cũng không để lộ cảm xúc gì, lặng lẽ biến mất.
Trong Niệm Vân các, Liên Không đung đưa chân ngồi trên cành cây phong vừa cao vừa lớn, bóp nát tờ giấy trong tay. Y ngẩng đầu nhìn tán cây, nở nụ cười lạnh lẽo.
Danh sách chương