Tuy mục đích xin lỗi đã bị từ chối nhưng quà cáp vẫn được giữ lại.
Dù gì Lục Trạm và Sở Hoài Uyên cũng có giao tình thâm hậu, coi như để lại vài phần mặt mũi cho hắn.
Minh Cẩm và Diệp Tử cùng cẩn thận kiểm tra quà Tiểu Văn đưa tới, lại không phát hiện bất cứ vấn đề gì.
Minh Cẩm nhớ rõ đã từng đọc mấy bộ truyện cung đấu, thường xuyên có vụ lén giấu xạ hương đàn hương linh tinh gì đó trong quà tặng cho người mang thai, vì thế nàng còn đặc biệt ngửi hết tất cả hộp gỗ một lượt, đến khi Diệp Tử thiếu điều cười lăn xuống đất mà nàng cũng chẳng phát hiện có gì không ổn.
Ngẫm lại thì lúc này Minh Cẩm đã sắp sinh, cho dù đưa tới mấy loại hương phá thai thì hơn phân nửa chả có tác dụng, chẳng lẽ muốn giúp mình đẻ mau hơn hay sao? Cười nhạo chính mình một hồi, Minh Cẩm rốt cuộc buông xuống tâm trạng đề phòng. Thật ra cũng vì nàng quá mức mẫn cảm, những thứ xạ hương đàn hương tuy là đồ tầm thường trong hoàng cung, lại không dễ kiếm ra trong nhà bình dân bá tánh. Dù Tiểu Văn được nuông chiều đến lớn nhưng vẫn không có đủ tài lực và vật lực tìm được những loại hương liệu kia.
Nói không chừng con nhỏ này thật sự hoàn toàn tỉnh ngộ? Mặc kệ thế nào thì vấn đề đó cũng chả liên quan gì đến nàng.
Minh Cẩm giao tất cả quà cáp cho Lục lão nương, thứ nhất nàng không thiếu mấy thứ này, thứ hai cũng không muốn dùng bất cứ thứ gì từ Tiểu Văn, miễn cho tương lai bọn họ lấy cớ đã tặng quà mà buộc nàng tha thứ thì không phải càng thêm phiền toái? Vào chơi nhà bà còm ở wattpad nhé!
Ai ngờ bên nàng mới an tâm không hề nghĩ nhiều, bên Lục Đại tẩu lại xảy ra chuyện.
Nguyên nhân vẫn là những món quà Tiểu Văn đưa tới. Mấy thứ quý giá đa số đều có tính lạnh, Lục Đại tẩu lại là dân quê không hiểu vấn đề này nên cứ thế mà ăn, đêm đó bắt đầu đau bụng, hạ thân còn ra máu.
Cũng may Lục Đại tẩu cảm thấy mấy món này quý hiếm nên tiếc rẻ không dám ăn hết một lượt, hơn nữa chị ta to con mạnh khỏe, tuy có nguy hiểm nhưng may mắn không bị sẩy thai.
Minh Cẩm không khỏi kinh ngạc cảm thán, trước đây thấy mình mang thai ba tháng đầu mà nhảy tới nhảy lui không bị sao cũng đã trâu quá rồi, ai ngờ Lục Đại tẩu còn cường hãn gấp trăm lần, ăn đồ có hại cho thai phụ mà chỉ cần ngủ một đêm là khỏe lại ngay.
Lục Đại tẩu vẫn luôn chờ đợi một đứa con trai để phụng dưỡng, hiện giờ bị vài món quà của Tiểu Văn khiến cho suýt chút nữa sẩy thai, chị ta vốn cáu kỉnh dễ giận hoàn toàn nổi lửa, nằm đập tay xuống ván giường rầm rầm bắt đầu chửi rủa sa sả.
“Cái con hạ tiện Tiểu Văn không biết xấu hổ...”
“Thằng khốn Lục Trạm dẫn sói vào nhà...”
“Chính mình không bản lĩnh, không cai quản được đàn ông trong nhà, còn đẩy mấy thứ hại người cho tao...”
“Nếu Lục gia bị cắt đứt đường hương khói, chính là con trai tốt con dâu tốt của Lục gia làm hại, lúc đó đừng hòng trách ta!”
Chuyện này dù sao cũng do Tiểu Văn gây ra, Lục Đại tẩu mắng chửi cũng chỉ có thể đuối lý mà nghe, ngay cả Lục lão nương luôn lợi hại cũng không lên tiếng.
Tuy Minh Cẩm thấy mình rất vô tội, nhưng nếu bảo nàng vác cái bụng bự đi tranh luận với người đàn bà đanh đá thì nàng thật sự không thể nào làm được, chỉ đành đóng kín cửa phòng mình cố làm giảm bớt tạp âm.
Lục Đại tẩu thấy không ai ngăn cản càng thêm hăng hái, vốn dĩ chị ta nằm trên giường cả ngày không làm bất cứ chuyện gì, hiện giờ ngoại trừ ăn ngủ thì chỉ ngồi trên giường đập tay mắng chửi. Cũng làm khó cho một phụ nhân không có học như chị ta, chửi rủa được vài ngày thì hết đề tài, thế là đành sửa cũ thành mới nhai đi nhai lại không ngừng.
Rốt cuộc luôn có người không thể ngồi yên được nữa, sáng sớm Lục lão nương khó xử kêu Lục Trạm qua nói chuyện, không biết nói gì mà khi Lục Trạm quay về phòng sắc mặt rất kém.
Minh Cẩm thầm hiểu rõ, hơi mỉm cười hỏi thẳng: “Có phải cần dọn đi hay không?”
Lục Trạm không trả lời, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của Minh Cẩm, tay kia nắm lấy bả vai nàng
“Em vừa định qua xem nhà mới của chúng ta.” Minh Cẩm lại lên tiếng, cố khuyên giải Lục Trạm đang rõ ràng có tâm trạng không tốt.
“Thiệt thòi cho nàng.” Thanh âm Lục Trạm rất trầm, trên tay hơi dùng chút sức.
Thông thường cha mẹ hay thiên vị đứa con nhỏ hơn, nhưng trước nay Lục lão nương đều hướng về Lục Đại ca, kỳ này tuy rằng bị Lục Đại tẩu bức bách nhưng vẫn khiến trong lòng Lục Trạm rất khó chịu.
Minh Cẩm xoay người ôm lấy Lục Trạm, cười nhẹ: “Nói đúng ra, chuyện này vẫn phải trách chàng đấy!”
“Hả?” Lục Trạm hơi sửng sốt, không ngờ Minh Cẩm sẽ thốt ra một câu như vậy.
“Chàng nhe,” Minh Cẩm cười, “Từ nhỏ đã không cần ai nhọc lòng, ra chiến trường lập đại công, sau đó lại có thể được Tướng quân ưu ái, còn bảo hộ biết bao nhiêu người ở Đông Viên.”
Có thể đây là lần đầu tiên được khen ngợi kiểu vậy, Lục Trạm cảm thấy mặt hơi nóng lên, cúi đầu lẩm bẩm: “Nhắc tới mấy chuyện này làm gì!”
“Chính vì chàng là đứa con trai quá ưu tú,” Minh Cẩm cười nhìn vành tai Lục Trạm hơi phiếm hồng, thấy vô cùng đáng yêu, “Cha mẹ vốn là cây dù che chắn cho con cái, thế mà trong lúc cha mẹ chồng lơ đãng, chàng đã tự mình trưởng thành cao lớn đĩnh bạt, thậm chí có thể bảo hộ lại cha mẹ. Trong khi đó Đại ca vẫn là đứa con trai cần được quan tâm săn sóc...”
Lục Trạm ngơ ngẩn nhìn Minh Cẩm, đột nhiên hiểu ra nàng đang muốn nói gì, vừa cảm động vừa buồn cười, giơ tay kéo nàng vào lòng ôm thật chặt, gầm nhẹ che giấu bản thân không được tự nhiên: “Đó là ta sai hay sao?”
“Tuy rằng không phải chàng sai,” Minh Cẩm cười hì hì, “Nhưng cục diện này là do chàng tạo thành, em đi theo chàng đành phải chấp nhận.”
Lục Trạm hừ một tiếng, ôm nàng càng chặt hơn.
“Cho nên chàng không cần nghĩ nhiều,” Minh Cẩm dựa vào người Lục Trạm, “Em gả cho chàng là vì chính con người của chàng, còn phần nhà chàng có thể thương em bao nhiêu thì em chưa từng có hy vọng xa vời, dĩ nhiên cũng sẽ không có gì phải thất vọng. Người có thể làm em thất vọng chỉ có mình chàng mà thôi.”
“Sẽ không bao giờ.” Lục Trạm thả lỏng một ít, nhìn Minh Cẩm trịnh trọng hứa.
“Em tin chàng.” Minh Cẩm cũng nghiêm túc gật đầu, không muốn cách chàng quá xa bèn vòng tay quàng quanh cổ Lục Trạm, cắn vành tai chàng ta, “Thật ra mỗi ngày em để bà mẫu phục vụ, trong lòng vẫn luôn ngượng ngùng lo ngại. Ai cũng nói con dâu mới vào nhà phải bị dạy dỗ trong ba năm đầu, tuy em đã hoài thai nhưng mỗi ngày vẫn lo lắng không biết bà mẫu có điểm gì bất mãn về em hay không, đâu thể nào thoải mái bằng sống trong nhà riêng của mình.”
“Nếu thời tiết chưa lạnh, bụng nàng cũng chưa lớn như thế, vậy thì còn đỡ hơn một chút,” Lục Trạm cười khổ, “Chỉ là hiện giờ nhà chúng ta vẫn chưa sắp xếp xong, dọn qua đó cái gì cũng không có, ta lại không biết cách chăm sóc cẩn thận như phụ nữ, ta sợ...”
“Chàng biết nấu cơm mà,” Minh Cẩm cười giơ tay bịt miệng Lục Trạm, “Việc nhà đều không làm khó được chàng, tuy rằng bà mẫu có kinh nghiệm nhưng rốt cuộc đâu phải bà mụ. Chúng ta đều đã chuẩn bị tốt lắm rồi, đến lúc đó mời một bà mụ đến đỡ đẻ, còn có Đại tỷ giúp đỡ một chút, hẳn là không kém hơn so với ở bên này đâu.”
Lục Trạm nhíu mày nhưng vẫn là thuận theo động tác của Minh Cẩm, không mở miệng nữa.
“Em cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi,” Minh Cẩm tiếp tục nói, “Đại tẩu luôn thích so đo với em, mang thai ba tháng đầu luôn cần chú ý gấp bội. Chàng cứ nhìn mà xem, hiện tại mỗi ngày ăn cơm tẩu ấy đều không chịu ăn lặp món, còn thường xuyên giày vò cả nhà chạy ngược chạy xuôi. Nếu ngày nào đó em đau đẻ, người trong nhà đều bận đi giúp Đại tẩu tìm đậu que khô hay mứt quả chua gì đó, chẳng lẽ chàng không sợ hay sao?”
Sắc mặt Lục Trạm trầm xuống, cầm tay Minh Cẩm mân mê hồi lâu mới gật đầu: “Nàng nói rất đúng, hiện tại ta không nên tức bực vì bất cứ chuyện gì, bé con mới là trên hết.”
“Còn em thì sao?” Minh Cẩm không đồng ý, nhẹ nhàng giựt ống tay áo Lục Trạm trêu, “Có con là không cần mẹ bé nữa.”
Ai ngờ cha bé căn bản không nhượng bộ, càng không biết thuận thế nói câu dễ nghe, bật cười giơ tay nhéo nhéo má Minh Cẩm: "Đã bao lớn còn tranh sủng với con nít.”
Minh Cẩm bị quê bèn giương nanh múa vuốt nhào qua cắn bờ vai ông chồng, lúng búng ra lệnh: “Mau nói, em mới là quan trọng nhất!”
Lục Trạm bất đắc dĩ, chỉ có thể chiều theo: “Nàng là quan trọng nhất.”
Minh Cẩm nghe vậy mới hài lòng nhả ra, có chút ngượng ngùng thụt lui sang một bên, trong lòng vẫn oán trách -- Muốn nghe ông chồng chủ động nói câu ngọt ngào sao còn khó hơn bảo chàng ta sinh con.
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm sắc mặt hồng hào lại đang phát ngốc, cười cười vỗ vỗ đùi nàng: “Đừng mơ mộng nữa, mau thu dọn đồ đạc thôi!”
Minh Cẩm hờn dỗi lườm chàng ta một cái, xoay người mở ngăn tủ, bỗng nhiên dừng tay chần chờ nói với Lục Trạm: “Em vốn tưởng quà cáp Tiểu Văn tặng cho em nhất định có quỷ, không ngờ lại là bên Đại tẩu xảy ra vấn đề...”
“Ta biết.” Lục Trạm cũng trầm mặt, “Phỏng chừng nó biết chúng ta có phòng bị, vì thế mới chọn xuống tay từ phía Đại tẩu.”
Chiêu này quả thật phù hợp với cá tính của Tiểu Văn, cho dù không hành hạ chết ngươi cũng làm ngươi phiền chết.
Tiểu Văn qua lại với Lục gia đã lâu, đương nhiên biết tình huống của Lục gia thế nào, biết Lục Đại tẩu là loại người nào, càng biết rõ bản thân muốn gì. Hiện giờ nó đắc tội Lục Đại tẩu để khiến hai vợ chồng Minh Cẩm đối mặt với lửa giận của chị ta, nghe những câu rủa xả khó chịu như vậy, nếu Minh Cẩm không tức giận thật đúng là không có khả năng.
Nhưng chính vì đã biết ý đồ của Tiểu Văn nên Minh Cẩm lại không nổi giận, từ đầu tới cuối nàng chỉ chuyên tâm đối mặt với một địch nhân duy nhất là Tiểu Văn, Lục Đại tẩu thật ra chỉ là một quân cờ, nàng tội gì phải uổng phí tinh lực vì một quân cờ?
“Tiểu Văn nhắm vào Đại tẩu, có phải vì muốn để chúng ta sớm dọn đến Đông Viên?” Minh Cẩm hơi do dự suy đoán, “Rốt cuộc nó đang bày ra kế hoạch gì?”
Bây giờ bọn họ có bị coi như đang chui đầu vô lưới?
“Nàng đừng đánh giá nó quá lợi hại,” Lục Trạm nhẹ nhàng cười, vẻ mặt có chút trào phúng, “Cứ cho là nó làm như vậy để khiến chúng ta đi Đông Viên, nhưng nơi đó là chỗ nào, chẳng lẽ nó có thể quậy ra chuyện gì?”
“Đông Viên là chỗ nào?” Minh Cẩm hừ một tiếng, “Nó tìm mọi cách dụ chúng ta trở về, chẳng lẽ không có hậu chiêu?”
“Nó đừng hòng tự tin quá mức,” Lục Trạm cười nhẹ, đưa tay cầm một lọn tóc Minh Cẩm rơi xuống mân mê, “Nơi đó đều là những người nhìn Tiểu Văn lớn lên, tất cả những kỹ xảo nó dùng cũng đều học được từ các thúc thúc bá bá, sao có thể lừa được bọn họ.”
“Đều là những người nhìn nó lớn lên.” Minh Cẩm trầm ngâm.
“Lại đa tâm,” Lục Trạm nhẹ nhàng cốc Minh Cẩm một cái, “Người như Hoài Uyên vẫn là số ít, nơi đó mọi người hận nhất không phải là kẻ sử dụng thủ đoạn mà là kẻ phản bội. Xuân Sinh cũng là đứa trẻ bọn họ nhìn lớn lên.”
Tiểu Văn vì sự ích kỷ của bản thân mà thiết kế hãm hại Xuân Sinh vô cùng chung tình với mình, đó là sự phản bội.
Minh Cẩm trầm mặc, hồi lâu mới trịnh trọng giao đôi tay mình cho Lục Trạm, nhìn vào mắt Lục Trạm tuyên bố: “Em không biết tình huống ở Đông Viên thế nào, càng không biết những người đó có thể tin hay không, em trao sinh mệnh của chính mình và của bé con cho chàng.”
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm, đôi mắt đen nhánh có chút thâm trầm, thật lâu sau mới một tay kéo Minh Cẩm vào lòng, cả giận nói: “Bắt đầu từ ngày thành thân thì mệnh của nàng cũng đã là của ta.”
Minh Cẩm nhìn vẻ mặt hung dữ của Lục Trạm, nhịn không được phì cười ra tiếng.
Dù gì Lục Trạm và Sở Hoài Uyên cũng có giao tình thâm hậu, coi như để lại vài phần mặt mũi cho hắn.
Minh Cẩm và Diệp Tử cùng cẩn thận kiểm tra quà Tiểu Văn đưa tới, lại không phát hiện bất cứ vấn đề gì.
Minh Cẩm nhớ rõ đã từng đọc mấy bộ truyện cung đấu, thường xuyên có vụ lén giấu xạ hương đàn hương linh tinh gì đó trong quà tặng cho người mang thai, vì thế nàng còn đặc biệt ngửi hết tất cả hộp gỗ một lượt, đến khi Diệp Tử thiếu điều cười lăn xuống đất mà nàng cũng chẳng phát hiện có gì không ổn.
Ngẫm lại thì lúc này Minh Cẩm đã sắp sinh, cho dù đưa tới mấy loại hương phá thai thì hơn phân nửa chả có tác dụng, chẳng lẽ muốn giúp mình đẻ mau hơn hay sao? Cười nhạo chính mình một hồi, Minh Cẩm rốt cuộc buông xuống tâm trạng đề phòng. Thật ra cũng vì nàng quá mức mẫn cảm, những thứ xạ hương đàn hương tuy là đồ tầm thường trong hoàng cung, lại không dễ kiếm ra trong nhà bình dân bá tánh. Dù Tiểu Văn được nuông chiều đến lớn nhưng vẫn không có đủ tài lực và vật lực tìm được những loại hương liệu kia.
Nói không chừng con nhỏ này thật sự hoàn toàn tỉnh ngộ? Mặc kệ thế nào thì vấn đề đó cũng chả liên quan gì đến nàng.
Minh Cẩm giao tất cả quà cáp cho Lục lão nương, thứ nhất nàng không thiếu mấy thứ này, thứ hai cũng không muốn dùng bất cứ thứ gì từ Tiểu Văn, miễn cho tương lai bọn họ lấy cớ đã tặng quà mà buộc nàng tha thứ thì không phải càng thêm phiền toái? Vào chơi nhà bà còm ở wattpad nhé!
Ai ngờ bên nàng mới an tâm không hề nghĩ nhiều, bên Lục Đại tẩu lại xảy ra chuyện.
Nguyên nhân vẫn là những món quà Tiểu Văn đưa tới. Mấy thứ quý giá đa số đều có tính lạnh, Lục Đại tẩu lại là dân quê không hiểu vấn đề này nên cứ thế mà ăn, đêm đó bắt đầu đau bụng, hạ thân còn ra máu.
Cũng may Lục Đại tẩu cảm thấy mấy món này quý hiếm nên tiếc rẻ không dám ăn hết một lượt, hơn nữa chị ta to con mạnh khỏe, tuy có nguy hiểm nhưng may mắn không bị sẩy thai.
Minh Cẩm không khỏi kinh ngạc cảm thán, trước đây thấy mình mang thai ba tháng đầu mà nhảy tới nhảy lui không bị sao cũng đã trâu quá rồi, ai ngờ Lục Đại tẩu còn cường hãn gấp trăm lần, ăn đồ có hại cho thai phụ mà chỉ cần ngủ một đêm là khỏe lại ngay.
Lục Đại tẩu vẫn luôn chờ đợi một đứa con trai để phụng dưỡng, hiện giờ bị vài món quà của Tiểu Văn khiến cho suýt chút nữa sẩy thai, chị ta vốn cáu kỉnh dễ giận hoàn toàn nổi lửa, nằm đập tay xuống ván giường rầm rầm bắt đầu chửi rủa sa sả.
“Cái con hạ tiện Tiểu Văn không biết xấu hổ...”
“Thằng khốn Lục Trạm dẫn sói vào nhà...”
“Chính mình không bản lĩnh, không cai quản được đàn ông trong nhà, còn đẩy mấy thứ hại người cho tao...”
“Nếu Lục gia bị cắt đứt đường hương khói, chính là con trai tốt con dâu tốt của Lục gia làm hại, lúc đó đừng hòng trách ta!”
Chuyện này dù sao cũng do Tiểu Văn gây ra, Lục Đại tẩu mắng chửi cũng chỉ có thể đuối lý mà nghe, ngay cả Lục lão nương luôn lợi hại cũng không lên tiếng.
Tuy Minh Cẩm thấy mình rất vô tội, nhưng nếu bảo nàng vác cái bụng bự đi tranh luận với người đàn bà đanh đá thì nàng thật sự không thể nào làm được, chỉ đành đóng kín cửa phòng mình cố làm giảm bớt tạp âm.
Lục Đại tẩu thấy không ai ngăn cản càng thêm hăng hái, vốn dĩ chị ta nằm trên giường cả ngày không làm bất cứ chuyện gì, hiện giờ ngoại trừ ăn ngủ thì chỉ ngồi trên giường đập tay mắng chửi. Cũng làm khó cho một phụ nhân không có học như chị ta, chửi rủa được vài ngày thì hết đề tài, thế là đành sửa cũ thành mới nhai đi nhai lại không ngừng.
Rốt cuộc luôn có người không thể ngồi yên được nữa, sáng sớm Lục lão nương khó xử kêu Lục Trạm qua nói chuyện, không biết nói gì mà khi Lục Trạm quay về phòng sắc mặt rất kém.
Minh Cẩm thầm hiểu rõ, hơi mỉm cười hỏi thẳng: “Có phải cần dọn đi hay không?”
Lục Trạm không trả lời, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của Minh Cẩm, tay kia nắm lấy bả vai nàng
“Em vừa định qua xem nhà mới của chúng ta.” Minh Cẩm lại lên tiếng, cố khuyên giải Lục Trạm đang rõ ràng có tâm trạng không tốt.
“Thiệt thòi cho nàng.” Thanh âm Lục Trạm rất trầm, trên tay hơi dùng chút sức.
Thông thường cha mẹ hay thiên vị đứa con nhỏ hơn, nhưng trước nay Lục lão nương đều hướng về Lục Đại ca, kỳ này tuy rằng bị Lục Đại tẩu bức bách nhưng vẫn khiến trong lòng Lục Trạm rất khó chịu.
Minh Cẩm xoay người ôm lấy Lục Trạm, cười nhẹ: “Nói đúng ra, chuyện này vẫn phải trách chàng đấy!”
“Hả?” Lục Trạm hơi sửng sốt, không ngờ Minh Cẩm sẽ thốt ra một câu như vậy.
“Chàng nhe,” Minh Cẩm cười, “Từ nhỏ đã không cần ai nhọc lòng, ra chiến trường lập đại công, sau đó lại có thể được Tướng quân ưu ái, còn bảo hộ biết bao nhiêu người ở Đông Viên.”
Có thể đây là lần đầu tiên được khen ngợi kiểu vậy, Lục Trạm cảm thấy mặt hơi nóng lên, cúi đầu lẩm bẩm: “Nhắc tới mấy chuyện này làm gì!”
“Chính vì chàng là đứa con trai quá ưu tú,” Minh Cẩm cười nhìn vành tai Lục Trạm hơi phiếm hồng, thấy vô cùng đáng yêu, “Cha mẹ vốn là cây dù che chắn cho con cái, thế mà trong lúc cha mẹ chồng lơ đãng, chàng đã tự mình trưởng thành cao lớn đĩnh bạt, thậm chí có thể bảo hộ lại cha mẹ. Trong khi đó Đại ca vẫn là đứa con trai cần được quan tâm săn sóc...”
Lục Trạm ngơ ngẩn nhìn Minh Cẩm, đột nhiên hiểu ra nàng đang muốn nói gì, vừa cảm động vừa buồn cười, giơ tay kéo nàng vào lòng ôm thật chặt, gầm nhẹ che giấu bản thân không được tự nhiên: “Đó là ta sai hay sao?”
“Tuy rằng không phải chàng sai,” Minh Cẩm cười hì hì, “Nhưng cục diện này là do chàng tạo thành, em đi theo chàng đành phải chấp nhận.”
Lục Trạm hừ một tiếng, ôm nàng càng chặt hơn.
“Cho nên chàng không cần nghĩ nhiều,” Minh Cẩm dựa vào người Lục Trạm, “Em gả cho chàng là vì chính con người của chàng, còn phần nhà chàng có thể thương em bao nhiêu thì em chưa từng có hy vọng xa vời, dĩ nhiên cũng sẽ không có gì phải thất vọng. Người có thể làm em thất vọng chỉ có mình chàng mà thôi.”
“Sẽ không bao giờ.” Lục Trạm thả lỏng một ít, nhìn Minh Cẩm trịnh trọng hứa.
“Em tin chàng.” Minh Cẩm cũng nghiêm túc gật đầu, không muốn cách chàng quá xa bèn vòng tay quàng quanh cổ Lục Trạm, cắn vành tai chàng ta, “Thật ra mỗi ngày em để bà mẫu phục vụ, trong lòng vẫn luôn ngượng ngùng lo ngại. Ai cũng nói con dâu mới vào nhà phải bị dạy dỗ trong ba năm đầu, tuy em đã hoài thai nhưng mỗi ngày vẫn lo lắng không biết bà mẫu có điểm gì bất mãn về em hay không, đâu thể nào thoải mái bằng sống trong nhà riêng của mình.”
“Nếu thời tiết chưa lạnh, bụng nàng cũng chưa lớn như thế, vậy thì còn đỡ hơn một chút,” Lục Trạm cười khổ, “Chỉ là hiện giờ nhà chúng ta vẫn chưa sắp xếp xong, dọn qua đó cái gì cũng không có, ta lại không biết cách chăm sóc cẩn thận như phụ nữ, ta sợ...”
“Chàng biết nấu cơm mà,” Minh Cẩm cười giơ tay bịt miệng Lục Trạm, “Việc nhà đều không làm khó được chàng, tuy rằng bà mẫu có kinh nghiệm nhưng rốt cuộc đâu phải bà mụ. Chúng ta đều đã chuẩn bị tốt lắm rồi, đến lúc đó mời một bà mụ đến đỡ đẻ, còn có Đại tỷ giúp đỡ một chút, hẳn là không kém hơn so với ở bên này đâu.”
Lục Trạm nhíu mày nhưng vẫn là thuận theo động tác của Minh Cẩm, không mở miệng nữa.
“Em cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi,” Minh Cẩm tiếp tục nói, “Đại tẩu luôn thích so đo với em, mang thai ba tháng đầu luôn cần chú ý gấp bội. Chàng cứ nhìn mà xem, hiện tại mỗi ngày ăn cơm tẩu ấy đều không chịu ăn lặp món, còn thường xuyên giày vò cả nhà chạy ngược chạy xuôi. Nếu ngày nào đó em đau đẻ, người trong nhà đều bận đi giúp Đại tẩu tìm đậu que khô hay mứt quả chua gì đó, chẳng lẽ chàng không sợ hay sao?”
Sắc mặt Lục Trạm trầm xuống, cầm tay Minh Cẩm mân mê hồi lâu mới gật đầu: “Nàng nói rất đúng, hiện tại ta không nên tức bực vì bất cứ chuyện gì, bé con mới là trên hết.”
“Còn em thì sao?” Minh Cẩm không đồng ý, nhẹ nhàng giựt ống tay áo Lục Trạm trêu, “Có con là không cần mẹ bé nữa.”
Ai ngờ cha bé căn bản không nhượng bộ, càng không biết thuận thế nói câu dễ nghe, bật cười giơ tay nhéo nhéo má Minh Cẩm: "Đã bao lớn còn tranh sủng với con nít.”
Minh Cẩm bị quê bèn giương nanh múa vuốt nhào qua cắn bờ vai ông chồng, lúng búng ra lệnh: “Mau nói, em mới là quan trọng nhất!”
Lục Trạm bất đắc dĩ, chỉ có thể chiều theo: “Nàng là quan trọng nhất.”
Minh Cẩm nghe vậy mới hài lòng nhả ra, có chút ngượng ngùng thụt lui sang một bên, trong lòng vẫn oán trách -- Muốn nghe ông chồng chủ động nói câu ngọt ngào sao còn khó hơn bảo chàng ta sinh con.
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm sắc mặt hồng hào lại đang phát ngốc, cười cười vỗ vỗ đùi nàng: “Đừng mơ mộng nữa, mau thu dọn đồ đạc thôi!”
Minh Cẩm hờn dỗi lườm chàng ta một cái, xoay người mở ngăn tủ, bỗng nhiên dừng tay chần chờ nói với Lục Trạm: “Em vốn tưởng quà cáp Tiểu Văn tặng cho em nhất định có quỷ, không ngờ lại là bên Đại tẩu xảy ra vấn đề...”
“Ta biết.” Lục Trạm cũng trầm mặt, “Phỏng chừng nó biết chúng ta có phòng bị, vì thế mới chọn xuống tay từ phía Đại tẩu.”
Chiêu này quả thật phù hợp với cá tính của Tiểu Văn, cho dù không hành hạ chết ngươi cũng làm ngươi phiền chết.
Tiểu Văn qua lại với Lục gia đã lâu, đương nhiên biết tình huống của Lục gia thế nào, biết Lục Đại tẩu là loại người nào, càng biết rõ bản thân muốn gì. Hiện giờ nó đắc tội Lục Đại tẩu để khiến hai vợ chồng Minh Cẩm đối mặt với lửa giận của chị ta, nghe những câu rủa xả khó chịu như vậy, nếu Minh Cẩm không tức giận thật đúng là không có khả năng.
Nhưng chính vì đã biết ý đồ của Tiểu Văn nên Minh Cẩm lại không nổi giận, từ đầu tới cuối nàng chỉ chuyên tâm đối mặt với một địch nhân duy nhất là Tiểu Văn, Lục Đại tẩu thật ra chỉ là một quân cờ, nàng tội gì phải uổng phí tinh lực vì một quân cờ?
“Tiểu Văn nhắm vào Đại tẩu, có phải vì muốn để chúng ta sớm dọn đến Đông Viên?” Minh Cẩm hơi do dự suy đoán, “Rốt cuộc nó đang bày ra kế hoạch gì?”
Bây giờ bọn họ có bị coi như đang chui đầu vô lưới?
“Nàng đừng đánh giá nó quá lợi hại,” Lục Trạm nhẹ nhàng cười, vẻ mặt có chút trào phúng, “Cứ cho là nó làm như vậy để khiến chúng ta đi Đông Viên, nhưng nơi đó là chỗ nào, chẳng lẽ nó có thể quậy ra chuyện gì?”
“Đông Viên là chỗ nào?” Minh Cẩm hừ một tiếng, “Nó tìm mọi cách dụ chúng ta trở về, chẳng lẽ không có hậu chiêu?”
“Nó đừng hòng tự tin quá mức,” Lục Trạm cười nhẹ, đưa tay cầm một lọn tóc Minh Cẩm rơi xuống mân mê, “Nơi đó đều là những người nhìn Tiểu Văn lớn lên, tất cả những kỹ xảo nó dùng cũng đều học được từ các thúc thúc bá bá, sao có thể lừa được bọn họ.”
“Đều là những người nhìn nó lớn lên.” Minh Cẩm trầm ngâm.
“Lại đa tâm,” Lục Trạm nhẹ nhàng cốc Minh Cẩm một cái, “Người như Hoài Uyên vẫn là số ít, nơi đó mọi người hận nhất không phải là kẻ sử dụng thủ đoạn mà là kẻ phản bội. Xuân Sinh cũng là đứa trẻ bọn họ nhìn lớn lên.”
Tiểu Văn vì sự ích kỷ của bản thân mà thiết kế hãm hại Xuân Sinh vô cùng chung tình với mình, đó là sự phản bội.
Minh Cẩm trầm mặc, hồi lâu mới trịnh trọng giao đôi tay mình cho Lục Trạm, nhìn vào mắt Lục Trạm tuyên bố: “Em không biết tình huống ở Đông Viên thế nào, càng không biết những người đó có thể tin hay không, em trao sinh mệnh của chính mình và của bé con cho chàng.”
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm, đôi mắt đen nhánh có chút thâm trầm, thật lâu sau mới một tay kéo Minh Cẩm vào lòng, cả giận nói: “Bắt đầu từ ngày thành thân thì mệnh của nàng cũng đã là của ta.”
Minh Cẩm nhìn vẻ mặt hung dữ của Lục Trạm, nhịn không được phì cười ra tiếng.
Danh sách chương