Lục Phi trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Minh Cẩm, hối hả giơ tay muốn túm lấy vạt áo mẹ nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng né tránh, chuyển sang hướng bên kia.
Ông tướng con vừa mới tập bò tiếp tục cố gắng, loạng choạng bám lên chân Minh Cẩm. Khi sắp với tới ngực nàng thì bị mẫu thân vô lương tâm dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chọc ngã xuống giường.
Nhóc con rốt cuộc không nhịn được nữa, mếu máo sắp òa khóc.
Minh Cẩm cuống quít bế nhóc lên ôm vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành. Cũng may ông tướng con rất ỷ lại vào bà mẹ, được ôm vào ngực là vui vẻ ngay, nhanh chóng cười khanh khách.
Nhóc này từ sinh ra đã không thích khóc, đôi mắt to luôn mở tròn xoe tò mò ngắm nhìn khắp nơi. Minh Cẩm chả có bộ dáng làm mẹ chút nào, không những không cao hứng vì bé con không quấy khóc mà luôn nhịn không được muốn bắt nạt nhóc một chút, để nhóc khóc nhè giống một đứa trẻ bình thường.
Nhìn Lục Phi cười rồi, Minh Cẩm lại đặt nhóc xuống giường "tự sinh tự diệt", cười hì hì ngồi ở chỗ khác trên giường nhẹ nhàng vỗ tay kêu nhóc.
Hai mẹ con chơi trong chốc lát, Lục Phi có sức lực dồi dào cũng tiêu hao hết, cuối cùng buồn ngủ bèn nhắm mắt ngừng chiến.
Minh Cẩm nhìn nhóc con hồng hào bụ bẫm như búp bê, nụ cười trên môi không thể nào tan được.
Lục Trạm vào nhà đã thấy ngay Minh Cẩm với vạt áo để hở một nửa, đang mỉm cười nhìn Tiểu Phi ngủ ngon lành trên giường. Hắn giật mình dừng lại bước chân, khoanh tay ngắm hai mẹ con, cũng lộ ra ý cười.
Minh Cẩm cảm giác được ánh mắt Lục Trạm, ngẩng đầu cười hỏi: “Đã đi nghỉ rồi?”
“Ừ.” Lục Trạm hoàn hồn, đi vào bế Tiểu Phi lên đặt vào nôi.
“Chàng nhẹ tay chút.” Minh Cẩm nhìn ông chồng lom lom, vẻ mặt không yên tâm.
“Nhóc ngủ như heo,” Lục Trạm chọc chọc má Lục Phi, bị nhóc nhắm mắt nhưng vẫn vươn tay nhỏ đẩy ra, cười nói, “Nàng thấy chưa, ta chọc vậy mà cũng không hé mắt.”
“Chàng đừng bắt nạt con.” Minh Cẩm lầu bầu, hoàn toàn quên vừa rồi hành động của mình còn đáng giận hơn gấp trăm lần.
Lục Trạm buông màn nôi xuống, quay người sải bước đi tới, nghiêm mặt nhìn Minh Cẩm.
“Có chuyện gì vậy?” Minh Cẩm hơi ngượng ngùng, túm gọn quần áo rồi giơ tay sửa lại mái tóc bị Lục Phi chụp rối bù.
Có câu phụ nữ sau khi có con lập tức biến thành bà thím già, thật đúng là nói không sai chút nào. Hiện giờ bởi vì chăm sóc Lục Phi mà nàng hoàn toàn không còn hình tượng gì đáng nói trước mặt Lục Trạm.
Lục Trạm không nói lời nào, giơ tay kéo nàng ấn xuống đùi mình, phát cho nàng hai cái, lực đạo tuy không nặng nhưng cũng không nhẹ.
Minh Cẩm ngây ngẩn cả người, cơn tức dâng lên, nhe răng cắn phập vào cánh tay Lục Trạm. Khổ nỗi ông chồng da dày thịt săn chỉ khiến răng của nàng tê mỏi. Nàng bướng bỉnh không chịu nhả ra, nhất định cắn như vậy.
Lục Trạm nhìn thấy lửa giận trên mặt Minh Cẩm, không khỏi bất đắc dĩ: “Buông ra, nàng bị gãy răng đừng đổ tại ta!”
Minh Cẩm tức giận ngập trời, cố gắng giãy giụa đứng dậy, đẩy chàng ta ra bực bội gắt: “Chàng làm gì thế?”
“Nàng còn dám nổi giận,” Mặt Lục Trạm lập tức đen xì, “Hôm nay nàng nói với Minh Lan như vậy là ý gì?”
Minh Cẩm ngẩn người, mới nhớ tới lúc nãy mình nói với Minh Lan về đề tài đàn ông thay lòng đổi dạ thì phụ nữ phải tự vươn lên linh tinh gì đó, thậm chí còn lôi Lục Trạm ra làm ví dụ, hiển nhiên bị lọt vào tai tướng công nhà mình, tức khắc há hốc mồm: “Sao chàng có thể nghe được?”
Nàng và Minh Lan nói chuyện tuy không hạ giọng rất nhỏ nhưng dù sao cũng cách một gian phòng, đám đàn ông ở phòng bên kia luôn nói chuyện rôm rả, làm thế nào có thể nghe nhỉ? Thính giác ông chồng nhà mình thật sự quá tốt!
Lục Trạm hừ một tiếng, không nói gì.
Minh Cẩm tự biết đuối lý rụt rụt cổ, lúc ấy nói ra nàng cảm thấy khó chịu muốn chết, hiện giờ bị nghe hết rồi còn bị trừng phạt, nàng càng cảm thấy uất ức dị thường.
Nhưng nói đến cùng lẽ ra nàng không nên đưa ra ví dụ như vậy, không chỉ làm chính mình không thoải mái, hiện tại còn khiến Lục Trạm cũng nổi giận luôn rồi.
Minh Cẩm không còn cách nào khác đành phải thò lại gần cười nịnh nọt: “Em chỉ thuận miệng ví dụ thôi mà, đương nhiên không phải nói chàng.”
“Vậy nàng nói ai?” Ánh mắt Lục Trạm càng thêm nguy hiểm, chậm rãi tới gần.
“Không không không,” Minh Cẩm cuống quít phủ nhận, cúi đầu nhận tội, “Em chỉ quá lo lắng cho Minh Lan và mẹ, là em đã ví dụ sai.”
Lục Trạm không dao động, sắc mặt vẫn rất khó coi.
Minh Cẩm thấy chàng ta như thế, vươn tay nhẹ nhàng vòng quanh cổ chàng, ý đồ lấy sắc dỗ người: “Đừng tức giận, dĩ nhiên là em tin chàng!”
Lục Trạm nhìn động tác vụng về và ánh mắt lấy lòng của nàng, cảm thấy có vài phần buồn cười nhưng vẫn cố gắng xụ mặt: “Ta là người thế nào nàng còn chưa biết hay sao, chẳng lẽ ta sẽ vì mấy thứ quỷ đó mà từ bỏ nàng?”
Bình thường hiếm khi nghe được ông chồng nhà mình nói câu chân tình, không ngờ hôm nay đánh bậy đánh bạ mà bỗng nhiên nghe chàng bày tỏ cõi lòng, Minh Cẩm tức khắc vui rạo rực, nụ cười trên mặt càng sâu, đứng dậy chạm trán mình vào trán chàng, dịu dàng nói: “Chẳng lẽ chàng không biết, điều gì càng để ý mới có thể càng sợ mất?”
Lục Trạm chưa từng nghe qua Minh Cẩm dịu dàng thổ lộ, tất cả giận dỗi lập tức biến mất, ôm Minh Cẩm sát vào người há mồm lấp kín môi nàng.
……
Một lúc lâu sau, Minh Cẩm vừa cố gắng lấy lại hơi thở vừa đẩy đẩy Lục Trạm lười biếng bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Chàng cảm thấy Giang Du có thể đáp ứng cưới Minh Lan không?”
“Hắn đương nhiên sẽ đáp ứng.” Lục Trạm vốc một nắm tóc của Minh Cẩm nhẹ nhàng vuốt ve, “Hắn rời nhà trốn đi không phải vì muốn cưới muội ấy?”
“Nhưng Giang phu nhân...” Minh Cẩm ngập ngừng, “Trong nhà có bà mẫu quá mức ghê gớm, em sợ Minh Lan cũng sẽ chịu khổ giống mẹ, hơn nữa Giang Du còn là kẻ phong lưu...”
“Nàng suy nghĩ quá nhiều,” Lục Trạm xoa đầu Minh Cẩm, “Cho dù nàng trù tính hết thảy cho muội ấy, nhưng lòng người khó dò, ai biết hiện tại người có phẩm hạnh tốt đẹp thì tương lai sẽ thế nào? Tình cảm phu thê cần ở bên nhau để bồi đắp, không thể ép buộc được. Hiện giờ có thể tìm một gia đình không đến mức để muội ấy sống trong cảnh nghèo khó, tìm được một người muội ấy thích thiệt tình, vậy đã là điều cực hạn nàng có thể làm được. Cho dù là mẹ ruột cũng đâu thể đi theo con gái như của hồi môn.”
“Em hiểu mà,” Minh Cẩm gật đầu, “Chỉ là vừa trải qua chuyện của cha mẹ...”
“Cứ để cha nàng vấp ngã trong quan trường,” Lục Trạm nhàn nhạt nói, “Tuy ông ấy đã có tuổi, nhưng lúc nhỏ có lão phu nhân dung túng, sau khi thành thân có mẹ nàng che chở, chưa từng gánh chịu bất kỳ uất ức gì. Hiện giờ ở trong quan trường cứ bị vùi dập vài lần, tương lai tự nhiên sẽ tốt thôi.”
“Thế nhưng...” Minh Cẩm thì thầm.
“Bao nhiêu năm sống chung, chẳng lẽ mẹ nàng còn không biết cha nàng là người thế nào à?” Lục Trạm cười, vỗ về lưng nàng, “Ông ấy không phải người xấu, chỉ vì quá mức chuyên chú vào một mục đích nào đó mà quên mất bên cạnh còn có người cần được ông ấy săn sóc.”
Không hiểu vì sao, Minh Cẩm nghe xong lời này lại thở phào nhẹ nhõm. Lý trí của nàng vẫn luôn nói cho nàng biết Phó lão cha không phải người xấu, nhưng khi đối mặt với khốn cảnh của Tề thị thì nàng lại nhịn không được oán hận Phó lão cha bạc tình. Hiện giờ nghe xong Lục Trạm là người ngoài nói như vậy, nàng mới cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Đây không phải tiểu thuyết, sống với nhau cả đời không thể chỉ gói gọn trong vài chữ văn hoa, mà phải từng ngày từng ngày vun đắp. Hiện tại Phó lão cha như vậy thật ra Tề thị cũng có một phần trách nhiệm, mọi người đều quá coi trọng kẻ có học.
Lục Trạm phân tích không sai chút nào. Minh Lan cũng đã lớn, phải nên gánh vác trách nhiệm cho cuộc đời mình. Danh dự bị tổn hại cũng do một tay cô nàng gây ra, tuy bà cụ Phó có nghiêm khắc nhưng cũng không sai hoàn toàn, nếu chính Minh Lan không gánh vác trách nhiệm cho chính bản thân, chẳng lẽ muốn mọi người Phó gia tới gánh dùm hay sao?
“Em nghe lời chàng,” Minh Cẩm cười chấp nhận, “Khi Minh Lan lấy chồng dĩ nhiên phải biết gánh vác trách nhiệm, không thể cả đời dựa vào người khác dìu nó bước đi.”
“Ta thấy biểu ca nhà nàng thật tình thích Minh Lan.” Lục Trạm dường như nghĩ tới cái gì, cười khẽ ra tiếng, “Tại sao nàng không bàn với mẹ chuyện này?”
“Biểu ca không ổn.” Minh Cẩm ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, “Xuân Vũ và Thu Vũ đều không phải đèn cạn dầu, biểu ca và nhà em có quan hệ gần như vậy, những tai tiếng của Minh Lan đương nhiên cũng sẽ biết.”
“Ta cảm thấy tốt nhất để Minh Lan gả cho một người xứ khác không biết được chuyện này, nhưng lại biết rõ nền tảng của Phó gia, vậy thì nhà chồng không đến mức bạc đãi muội ấy.” Lục Trạm trầm ngâm.
“Tất nhiên em đã nghĩ vậy rồi,” Minh Cẩm cười khổ, “Nhưng loại người này đâu hề dễ tìm. Hơn nữa với tính tình của Minh Lan, nó rất thích Giang Du, nếu không cho nó kết hôn với hắn, e rằng nó sẽ đau khổ cả đời. Cái tính cứng đầu của nó phải được mài giũa để thích hợp với cuộc sống hôn nhân, tuy nhiên nếu đối tượng là người nó không yêu, sợ là tương lai sẽ huỷ hoại bản thân.”
“Ngày mai để ta nói cho.” Lục Trạm xoa bóp bả vai Minh Cẩm, “Chuyện này thật ra cũng dễ giải quyết.”
“Giải quyết thế nào?” Minh Cẩm vội ngẩng đầu nhìn Lục Trạm.
“Ở kinh thành ta có mấy bằng hữu có thể lên tiếng,” Lục Trạm nói một cách 'vân đạm phong khinh', “Chỉ cần bản thân Giang Du hạ quyết tâm cưới Minh Lan, ta sẽ giúp đỡ một chút, phỏng chừng có thể thành công.”
“Chàng giúp đỡ bằng cách nào?” Minh Cẩm cảnh giác nhìn Lục Trạm, vòng tay ôm eo chàng, “Chuyện của Minh Lan tuy khẩn cấp nhưng không có nguy hiểm gì đáng nói. Em không muốn chàng lại vào kinh thành mạo hiểm.”
Lục Trạm cười, vỗ vỗ cánh tay Minh Cẩm siết chặt eo mình, trầm giọng nói: “Chuyện nhỏ, không có gì đâu.”
“Thôi đừng làm,” Minh Cẩm vẫn lắc đầu, “Lần trước giúp cha đã náo loạn một trận như vậy, hiện giờ giúp Minh Lan chẳng biết có nên hay không?! Hai người họ đã có lòng ở cùng nhau thì nên dựa vào bản lĩnh và năng lực của chính mình, nếu luôn ỷ lại vào người khác, em sợ sau này Giang Du sẽ cảm thấy mình vạn năng, ngược lại phá vỡ tính cách của hắn.”
“Nàng nói đúng lắm,” Lục Trạm gật đầu, “Dĩ nhiên lần này ra sẽ không giữ bí mật giống như đối với cha nàng. Nếu Giang Du muốn ta hỗ trợ, tương lai đương nhiên phải hoàn trả, nếu ngay cả đạo lý này mà hắn cũng không biết, chúng ta đâu thể gả muội muội cho hắn, phải không?”
Minh Cẩm vẫn không yên tâm, muốn lên tiếng nhưng lại bị Lục Trạm ngăn lại, trầm giọng nói: “Đừng lo lắng, vạn sự có ta.” Sau đó bày ra vẻ mặt hung dữ gắt, “Đàn bà không cần lo nhiều chuyện bên ngoài như vậy, cứ ở yên trong nhà chăm con, trượng phu của nàng không vô năng vậy đâu.”
Đôi mắt Minh Cẩm hơi cay cay, vùi đầu vào lòng Lục Trạm lí nhí: “Sao em cảm thấy từ khi chàng cưới em, em luôn đem thêm phiền toái đến cho chàng.”
Lục Trạm luồn tay vuốt dọc theo eo nàng đi xuống, nhẹ nhàng vỗ về: “Biết bản thân phiền toái là được, cưới nàng dâu phiền toái như vậy, ta đâu đành lòng từ bỏ để nàng đi gây tai họa cho người khác?!”
Minh Cẩm phì cười, giơ tay véo eo chàng ta.
Thanh âm của hai người dần dần trở nên trầm thấp, gần như không thể nghe được.
Ông tướng con vừa mới tập bò tiếp tục cố gắng, loạng choạng bám lên chân Minh Cẩm. Khi sắp với tới ngực nàng thì bị mẫu thân vô lương tâm dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chọc ngã xuống giường.
Nhóc con rốt cuộc không nhịn được nữa, mếu máo sắp òa khóc.
Minh Cẩm cuống quít bế nhóc lên ôm vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành. Cũng may ông tướng con rất ỷ lại vào bà mẹ, được ôm vào ngực là vui vẻ ngay, nhanh chóng cười khanh khách.
Nhóc này từ sinh ra đã không thích khóc, đôi mắt to luôn mở tròn xoe tò mò ngắm nhìn khắp nơi. Minh Cẩm chả có bộ dáng làm mẹ chút nào, không những không cao hứng vì bé con không quấy khóc mà luôn nhịn không được muốn bắt nạt nhóc một chút, để nhóc khóc nhè giống một đứa trẻ bình thường.
Nhìn Lục Phi cười rồi, Minh Cẩm lại đặt nhóc xuống giường "tự sinh tự diệt", cười hì hì ngồi ở chỗ khác trên giường nhẹ nhàng vỗ tay kêu nhóc.
Hai mẹ con chơi trong chốc lát, Lục Phi có sức lực dồi dào cũng tiêu hao hết, cuối cùng buồn ngủ bèn nhắm mắt ngừng chiến.
Minh Cẩm nhìn nhóc con hồng hào bụ bẫm như búp bê, nụ cười trên môi không thể nào tan được.
Lục Trạm vào nhà đã thấy ngay Minh Cẩm với vạt áo để hở một nửa, đang mỉm cười nhìn Tiểu Phi ngủ ngon lành trên giường. Hắn giật mình dừng lại bước chân, khoanh tay ngắm hai mẹ con, cũng lộ ra ý cười.
Minh Cẩm cảm giác được ánh mắt Lục Trạm, ngẩng đầu cười hỏi: “Đã đi nghỉ rồi?”
“Ừ.” Lục Trạm hoàn hồn, đi vào bế Tiểu Phi lên đặt vào nôi.
“Chàng nhẹ tay chút.” Minh Cẩm nhìn ông chồng lom lom, vẻ mặt không yên tâm.
“Nhóc ngủ như heo,” Lục Trạm chọc chọc má Lục Phi, bị nhóc nhắm mắt nhưng vẫn vươn tay nhỏ đẩy ra, cười nói, “Nàng thấy chưa, ta chọc vậy mà cũng không hé mắt.”
“Chàng đừng bắt nạt con.” Minh Cẩm lầu bầu, hoàn toàn quên vừa rồi hành động của mình còn đáng giận hơn gấp trăm lần.
Lục Trạm buông màn nôi xuống, quay người sải bước đi tới, nghiêm mặt nhìn Minh Cẩm.
“Có chuyện gì vậy?” Minh Cẩm hơi ngượng ngùng, túm gọn quần áo rồi giơ tay sửa lại mái tóc bị Lục Phi chụp rối bù.
Có câu phụ nữ sau khi có con lập tức biến thành bà thím già, thật đúng là nói không sai chút nào. Hiện giờ bởi vì chăm sóc Lục Phi mà nàng hoàn toàn không còn hình tượng gì đáng nói trước mặt Lục Trạm.
Lục Trạm không nói lời nào, giơ tay kéo nàng ấn xuống đùi mình, phát cho nàng hai cái, lực đạo tuy không nặng nhưng cũng không nhẹ.
Minh Cẩm ngây ngẩn cả người, cơn tức dâng lên, nhe răng cắn phập vào cánh tay Lục Trạm. Khổ nỗi ông chồng da dày thịt săn chỉ khiến răng của nàng tê mỏi. Nàng bướng bỉnh không chịu nhả ra, nhất định cắn như vậy.
Lục Trạm nhìn thấy lửa giận trên mặt Minh Cẩm, không khỏi bất đắc dĩ: “Buông ra, nàng bị gãy răng đừng đổ tại ta!”
Minh Cẩm tức giận ngập trời, cố gắng giãy giụa đứng dậy, đẩy chàng ta ra bực bội gắt: “Chàng làm gì thế?”
“Nàng còn dám nổi giận,” Mặt Lục Trạm lập tức đen xì, “Hôm nay nàng nói với Minh Lan như vậy là ý gì?”
Minh Cẩm ngẩn người, mới nhớ tới lúc nãy mình nói với Minh Lan về đề tài đàn ông thay lòng đổi dạ thì phụ nữ phải tự vươn lên linh tinh gì đó, thậm chí còn lôi Lục Trạm ra làm ví dụ, hiển nhiên bị lọt vào tai tướng công nhà mình, tức khắc há hốc mồm: “Sao chàng có thể nghe được?”
Nàng và Minh Lan nói chuyện tuy không hạ giọng rất nhỏ nhưng dù sao cũng cách một gian phòng, đám đàn ông ở phòng bên kia luôn nói chuyện rôm rả, làm thế nào có thể nghe nhỉ? Thính giác ông chồng nhà mình thật sự quá tốt!
Lục Trạm hừ một tiếng, không nói gì.
Minh Cẩm tự biết đuối lý rụt rụt cổ, lúc ấy nói ra nàng cảm thấy khó chịu muốn chết, hiện giờ bị nghe hết rồi còn bị trừng phạt, nàng càng cảm thấy uất ức dị thường.
Nhưng nói đến cùng lẽ ra nàng không nên đưa ra ví dụ như vậy, không chỉ làm chính mình không thoải mái, hiện tại còn khiến Lục Trạm cũng nổi giận luôn rồi.
Minh Cẩm không còn cách nào khác đành phải thò lại gần cười nịnh nọt: “Em chỉ thuận miệng ví dụ thôi mà, đương nhiên không phải nói chàng.”
“Vậy nàng nói ai?” Ánh mắt Lục Trạm càng thêm nguy hiểm, chậm rãi tới gần.
“Không không không,” Minh Cẩm cuống quít phủ nhận, cúi đầu nhận tội, “Em chỉ quá lo lắng cho Minh Lan và mẹ, là em đã ví dụ sai.”
Lục Trạm không dao động, sắc mặt vẫn rất khó coi.
Minh Cẩm thấy chàng ta như thế, vươn tay nhẹ nhàng vòng quanh cổ chàng, ý đồ lấy sắc dỗ người: “Đừng tức giận, dĩ nhiên là em tin chàng!”
Lục Trạm nhìn động tác vụng về và ánh mắt lấy lòng của nàng, cảm thấy có vài phần buồn cười nhưng vẫn cố gắng xụ mặt: “Ta là người thế nào nàng còn chưa biết hay sao, chẳng lẽ ta sẽ vì mấy thứ quỷ đó mà từ bỏ nàng?”
Bình thường hiếm khi nghe được ông chồng nhà mình nói câu chân tình, không ngờ hôm nay đánh bậy đánh bạ mà bỗng nhiên nghe chàng bày tỏ cõi lòng, Minh Cẩm tức khắc vui rạo rực, nụ cười trên mặt càng sâu, đứng dậy chạm trán mình vào trán chàng, dịu dàng nói: “Chẳng lẽ chàng không biết, điều gì càng để ý mới có thể càng sợ mất?”
Lục Trạm chưa từng nghe qua Minh Cẩm dịu dàng thổ lộ, tất cả giận dỗi lập tức biến mất, ôm Minh Cẩm sát vào người há mồm lấp kín môi nàng.
……
Một lúc lâu sau, Minh Cẩm vừa cố gắng lấy lại hơi thở vừa đẩy đẩy Lục Trạm lười biếng bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Chàng cảm thấy Giang Du có thể đáp ứng cưới Minh Lan không?”
“Hắn đương nhiên sẽ đáp ứng.” Lục Trạm vốc một nắm tóc của Minh Cẩm nhẹ nhàng vuốt ve, “Hắn rời nhà trốn đi không phải vì muốn cưới muội ấy?”
“Nhưng Giang phu nhân...” Minh Cẩm ngập ngừng, “Trong nhà có bà mẫu quá mức ghê gớm, em sợ Minh Lan cũng sẽ chịu khổ giống mẹ, hơn nữa Giang Du còn là kẻ phong lưu...”
“Nàng suy nghĩ quá nhiều,” Lục Trạm xoa đầu Minh Cẩm, “Cho dù nàng trù tính hết thảy cho muội ấy, nhưng lòng người khó dò, ai biết hiện tại người có phẩm hạnh tốt đẹp thì tương lai sẽ thế nào? Tình cảm phu thê cần ở bên nhau để bồi đắp, không thể ép buộc được. Hiện giờ có thể tìm một gia đình không đến mức để muội ấy sống trong cảnh nghèo khó, tìm được một người muội ấy thích thiệt tình, vậy đã là điều cực hạn nàng có thể làm được. Cho dù là mẹ ruột cũng đâu thể đi theo con gái như của hồi môn.”
“Em hiểu mà,” Minh Cẩm gật đầu, “Chỉ là vừa trải qua chuyện của cha mẹ...”
“Cứ để cha nàng vấp ngã trong quan trường,” Lục Trạm nhàn nhạt nói, “Tuy ông ấy đã có tuổi, nhưng lúc nhỏ có lão phu nhân dung túng, sau khi thành thân có mẹ nàng che chở, chưa từng gánh chịu bất kỳ uất ức gì. Hiện giờ ở trong quan trường cứ bị vùi dập vài lần, tương lai tự nhiên sẽ tốt thôi.”
“Thế nhưng...” Minh Cẩm thì thầm.
“Bao nhiêu năm sống chung, chẳng lẽ mẹ nàng còn không biết cha nàng là người thế nào à?” Lục Trạm cười, vỗ về lưng nàng, “Ông ấy không phải người xấu, chỉ vì quá mức chuyên chú vào một mục đích nào đó mà quên mất bên cạnh còn có người cần được ông ấy săn sóc.”
Không hiểu vì sao, Minh Cẩm nghe xong lời này lại thở phào nhẹ nhõm. Lý trí của nàng vẫn luôn nói cho nàng biết Phó lão cha không phải người xấu, nhưng khi đối mặt với khốn cảnh của Tề thị thì nàng lại nhịn không được oán hận Phó lão cha bạc tình. Hiện giờ nghe xong Lục Trạm là người ngoài nói như vậy, nàng mới cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Đây không phải tiểu thuyết, sống với nhau cả đời không thể chỉ gói gọn trong vài chữ văn hoa, mà phải từng ngày từng ngày vun đắp. Hiện tại Phó lão cha như vậy thật ra Tề thị cũng có một phần trách nhiệm, mọi người đều quá coi trọng kẻ có học.
Lục Trạm phân tích không sai chút nào. Minh Lan cũng đã lớn, phải nên gánh vác trách nhiệm cho cuộc đời mình. Danh dự bị tổn hại cũng do một tay cô nàng gây ra, tuy bà cụ Phó có nghiêm khắc nhưng cũng không sai hoàn toàn, nếu chính Minh Lan không gánh vác trách nhiệm cho chính bản thân, chẳng lẽ muốn mọi người Phó gia tới gánh dùm hay sao?
“Em nghe lời chàng,” Minh Cẩm cười chấp nhận, “Khi Minh Lan lấy chồng dĩ nhiên phải biết gánh vác trách nhiệm, không thể cả đời dựa vào người khác dìu nó bước đi.”
“Ta thấy biểu ca nhà nàng thật tình thích Minh Lan.” Lục Trạm dường như nghĩ tới cái gì, cười khẽ ra tiếng, “Tại sao nàng không bàn với mẹ chuyện này?”
“Biểu ca không ổn.” Minh Cẩm ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, “Xuân Vũ và Thu Vũ đều không phải đèn cạn dầu, biểu ca và nhà em có quan hệ gần như vậy, những tai tiếng của Minh Lan đương nhiên cũng sẽ biết.”
“Ta cảm thấy tốt nhất để Minh Lan gả cho một người xứ khác không biết được chuyện này, nhưng lại biết rõ nền tảng của Phó gia, vậy thì nhà chồng không đến mức bạc đãi muội ấy.” Lục Trạm trầm ngâm.
“Tất nhiên em đã nghĩ vậy rồi,” Minh Cẩm cười khổ, “Nhưng loại người này đâu hề dễ tìm. Hơn nữa với tính tình của Minh Lan, nó rất thích Giang Du, nếu không cho nó kết hôn với hắn, e rằng nó sẽ đau khổ cả đời. Cái tính cứng đầu của nó phải được mài giũa để thích hợp với cuộc sống hôn nhân, tuy nhiên nếu đối tượng là người nó không yêu, sợ là tương lai sẽ huỷ hoại bản thân.”
“Ngày mai để ta nói cho.” Lục Trạm xoa bóp bả vai Minh Cẩm, “Chuyện này thật ra cũng dễ giải quyết.”
“Giải quyết thế nào?” Minh Cẩm vội ngẩng đầu nhìn Lục Trạm.
“Ở kinh thành ta có mấy bằng hữu có thể lên tiếng,” Lục Trạm nói một cách 'vân đạm phong khinh', “Chỉ cần bản thân Giang Du hạ quyết tâm cưới Minh Lan, ta sẽ giúp đỡ một chút, phỏng chừng có thể thành công.”
“Chàng giúp đỡ bằng cách nào?” Minh Cẩm cảnh giác nhìn Lục Trạm, vòng tay ôm eo chàng, “Chuyện của Minh Lan tuy khẩn cấp nhưng không có nguy hiểm gì đáng nói. Em không muốn chàng lại vào kinh thành mạo hiểm.”
Lục Trạm cười, vỗ vỗ cánh tay Minh Cẩm siết chặt eo mình, trầm giọng nói: “Chuyện nhỏ, không có gì đâu.”
“Thôi đừng làm,” Minh Cẩm vẫn lắc đầu, “Lần trước giúp cha đã náo loạn một trận như vậy, hiện giờ giúp Minh Lan chẳng biết có nên hay không?! Hai người họ đã có lòng ở cùng nhau thì nên dựa vào bản lĩnh và năng lực của chính mình, nếu luôn ỷ lại vào người khác, em sợ sau này Giang Du sẽ cảm thấy mình vạn năng, ngược lại phá vỡ tính cách của hắn.”
“Nàng nói đúng lắm,” Lục Trạm gật đầu, “Dĩ nhiên lần này ra sẽ không giữ bí mật giống như đối với cha nàng. Nếu Giang Du muốn ta hỗ trợ, tương lai đương nhiên phải hoàn trả, nếu ngay cả đạo lý này mà hắn cũng không biết, chúng ta đâu thể gả muội muội cho hắn, phải không?”
Minh Cẩm vẫn không yên tâm, muốn lên tiếng nhưng lại bị Lục Trạm ngăn lại, trầm giọng nói: “Đừng lo lắng, vạn sự có ta.” Sau đó bày ra vẻ mặt hung dữ gắt, “Đàn bà không cần lo nhiều chuyện bên ngoài như vậy, cứ ở yên trong nhà chăm con, trượng phu của nàng không vô năng vậy đâu.”
Đôi mắt Minh Cẩm hơi cay cay, vùi đầu vào lòng Lục Trạm lí nhí: “Sao em cảm thấy từ khi chàng cưới em, em luôn đem thêm phiền toái đến cho chàng.”
Lục Trạm luồn tay vuốt dọc theo eo nàng đi xuống, nhẹ nhàng vỗ về: “Biết bản thân phiền toái là được, cưới nàng dâu phiền toái như vậy, ta đâu đành lòng từ bỏ để nàng đi gây tai họa cho người khác?!”
Minh Cẩm phì cười, giơ tay véo eo chàng ta.
Thanh âm của hai người dần dần trở nên trầm thấp, gần như không thể nghe được.
Danh sách chương