Hiếm khi Lục Trạm ở nhà, Minh Cẩm nhân cơ hội nằm nướng trên giường, nhìn Lục Trạm đứng dậy mặc quần áo rồi xách theo Lục Phi ra ngoài rèn luyện thân thể, không khỏi hơi mỉm cười rồi đứng dậy xuống bếp.

Chỉ trong chốc lát, Lục Trạm từ bên ngoài đi vào, đứng phía sau ôm eo Minh Cẩm, thấp giọng hỏi: "Sao nàng không ngủ thêm một chút?"

"Em đã ngủ nhiều," Minh Cẩm nhìn thoáng qua xung quanh không có ai, nhịn không được ngoái lại nhẹ nhàng hôn lên má Lục Trạm, "Đói bụng chưa?"

Không đợi chàng trả lời bèn giao cho Lục Trạm khay bày thức ăn trên bệ bếp, để chàng bưng ra bàn.

Lục Trạm không khách sáo nhận lấy, một tay bưng khay, một tay nhón cái bánh bao nhét vào miệng. Tối hôm qua hắn chưa kịp ăn cơm, ban đêm chạy về đến nhà cũng không ăn cứ thế đi ngủ, buổi sáng còn dẫn Lục Phi lên núi dạo một vòng, lúc này thật sự rất đói bụng.

Minh Cẩm thấy bộ dáng ăn ngấu nghiến của chồng, vội rót một chén sữa đậu nành đưa tới: "Coi chừng nghẹn."

"Cổ họng ta lớn lắm, nghẹn không được." Lục Trạm cười ha hả, cứ thế uống hơn nửa chén sữa đậu nành ngay trên tay Minh Cẩm, sau đó lại nhón một chiếc bánh bao khác, chỉ cắn hai miếng là tiêu diệt sạch sẽ cái bánh bao.

Minh Cẩm hết ý kiến, quay lại rót sữa đậu nành cho cả hai rồi bưng về bàn.

"Con trai đâu?" Minh Cẩm ngồi xuống mới phát hiện Lục Trạm chỉ trở về một mình, vội hỏi.

Nè, không phải thật sự sợ bị quấy rầy nên ném thằng bé ở trên núi rèn luyện đấy chứ? Minh Cẩm trợn to mắt, chỉ chờ Lục Trạm vừa xác nhận như vậy là phải xông lên cho chàng ta một trận.

"Nghĩ cái gì đâu không?" Lục Trạm giơ tay nhẹ nhàng cốc đầu Minh Cẩm một cái, lại sợ mình không khống chế được lực đạo bèn xoa xoa.

Minh Cẩm vội né tránh, với sức lực của chàng ta, cho dù không bị cốc u đầu thì cũng bị xoa khiến não chấn động.

"Ta giao nhóc cho Tiểu Nguyên," Lục Trạm hoàn toàn không có một chút tự giác của kẻ làm cha, đúng lý hợp tình nói, "Giữa trưa sẽ đón nhóc về."

Khó khăn lắm mới trở về một ngày, hắn hy vọng có thể cùng Minh Cẩm trải qua một đoạn thời gian an tĩnh ấm áp chứ không phải cứ luôn dỗ con nít, dù muốn thân mật cũng bắt buộc dành một nửa tâm trí cho cậu nhóc ngủ say bên cạnh.

Đối với vụ Lục Phi thường xuyên phá hư bầu không khí, Lục Trạm thật sự bất đắc dĩ, chỉ có thể tận lực vắt kiệt năng lượng dư thừa của con trai, sau đó đưa nhóc đến chỗ Tiểu Nguyên cho nhóc ngủ.

Trước khi đi, trên môi Tiểu Nguyên nở một nụ cười hiểu rõ, làm Lục Trạm cảm thấy có vài phần xấu hổ.

Con cái thật đã trưởng thành, Lục Trạm bỗng ý thức được chính mình đã già, hung hăng cắn ngập chiếc bánh bao mập trắng.

Minh Cẩm nhớ tới tối hôm qua Lục Phi lăn lộn đến nửa đêm mới buông tha Lục Trạm, nhịn không được bật cười, oán trách: "Còn không phải vì chàng vẫn luôn cho nó tìm cảm giác mạnh."

Lục Phi không hổ là con trai Lục Trạm, từ nhỏ đã thích tất cả trò chơi mạo hiểm kích thích, ngày thường đi theo Minh Cẩm tay trói gà không chặt, tự nhiên không có cơ hội tiếp xúc với bất cứ trò chơi nhóc cảm thấy hứng thú.

Bây giờ Lục Trạm trở về mới chân chính làm nhóc thống khoái một phen, mặc kệ là bay người lên cao hay chạy như điên, Lục Phi đều thích thú cứ không ngừng đòi chơi tiếp, hoàn toàn không màng đến Minh Cẩm mặt mày tái xanh vì sợ bên cạnh.

"Lần này không ở nhà quá lâu, vất vả cho nàng." Lục Trạm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Minh Cẩm, "Con trai hiếu động, nếu không để nhóc hao phí chút thể lực, đâu thể nào ngoan ngoãn ngồi yên."

"Em sợ khi chàng đi rồi, tinh lực của nhóc càng tràn đầy thì làm sao bây giờ?" Minh Cẩm lườm chàng ta một cái, với tay lấy chiếc bánh bao nhét vào miệng Lục Trạm.

Lục Trạm há to mồm cắn một miếng hết nửa cái, vừa nhai vừa nói lúng búng: "Sẽ kết thúc nhanh thôi."

Sở Hoài Uyên đã sớm lên kế hoạch sẵn sàng, chỉ còn chờ thu thập Triệu Quân Nghiên.

"Sau khi vụ này chấm dứt..." Minh Cẩm trầm ngâm rồi vẫn hỏi ra khỏi miệng, "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Hiện tại Minh Cẩm đã hoàn toàn không suy xét đến chết sống của Triệu Quân Nghiên. Đối với một cô ả không những mơ ước ông chồng nhà mình mà còn nguyền rủa chàng sớm chết, cho dù nói cho nàng biết thật ra Triệu Quân Nghiên là người quen của nàng ở thời hiện đại, cũng không thể khiến Minh Cẩm có một chút ý muốn thân cận với cô ả.

Điểm mấu chốt là phe đảng của Giang Du muốn làm thế nào? Đông Viên đã biểu lộ thực lực cho bọn họ thấy, nhưng hiện tại song phương chỉ là quan hệ hợp tác, sau khi mọi chuyện chấm dứt, bên kia có thể bao dung cho nhóm người Đông Viên sao? "Tạm thời cứ ở nơi này." Giọng Lục Trạm trầm xuống, "Giang Du nói không sai, chúng ta đã mang về quá nhiều kinh nghiệm từ chiến trường, chỉ cần có người ở trên biết rõ thực lực của chúng ta, tuyệt đối không có khả năng buông tha chúng ta. Chúng ta cứ ở ngay dưới mí mắt bọn họ có thể khiến bọn họ an tâm hơn."

"Nhưng sự an toàn của chúng ta phải tính sao bây giờ?" Minh Cẩm nhíu mày.

"Qua trận điều tra lần này, chúng ta đã biết không ít chuyện từ Triệu Quân Nghiên." Lục Trạm thở dài, "Giang Du và ta đã phân tích kỹ càng những tin tức đó. Hiện tại sức khỏe Hoàng đế vẫn rất tốt, thật đúng là không chết sớm đâu, vì thế mấy phe phái của hoàng tử đại khái còn phải tranh giành thêm mười mấy năm. Ít nhất trong mười mấy năm đó, chúng ta sẽ không có vấn đề gì."

Minh Cẩm hơi lộ ra ý cười, gật đầu: "Em hiểu rồi, hiện tại Đông Viên biểu hiện thực lực chỉ phe Giang Du biết, muốn tiêu diệt Đông Viên phải cần rất nhiều công sức, mà với thế cục bây giờ, không ai rảnh để thu thập một đám người vốn uy hiếp không lớn đối với ngôi vị hoàng đế."

"Không sai." Lục Trạm nhe răng nở nụ cười xán lạn, "Muốn diệt Đông Viên, ít nhất đối phương phải trả giá gấp chục lần."

"Mười mấy năm sau, người Đông Viên đã không còn trẻ." Minh Cẩm thở dài, "Bởi vì cuộc tranh đấu ngôi vị để lại cục diện rối rắm, sẽ phải mất nhiều năm để tân Hoàng làm nên chuyện."

"Đông Viên có thể nhân cơ hội đó chính thức ẩn lui." Lục Trạm cười hắc hắc, vỗ vỗ tay, "Mọi người đều vui."

"Ngặt nỗi," Minh Cẩm lại nhíu mày, "Không biết tính tình tân Hoàng thế nào, nếu là loại người có thù tất báo giống Sở Hoài Uyên..."

Nếu tân Hoàng thật là người mang thù, sau khi thượng vị nhất định sẽ không bỏ qua tất cả thế lực đã từng uy hiếp mình, cho dù làm vậy sẽ tiêu hao rất nhiều tinh lực, hơn nữa chẳng có chỗ tốt, nhưng vẫn sẽ dựa vào tính tình mà trả thù.

"Cho nên chúng ta lựa chọn kẻ đứng sau Giang Du." Lục Trạm nháy mắt với Minh Cẩm, "Chứ không phải phe phái mà Triệu Quân Nghiên đầu nhập."

Người Đông Viên không có nhiều băn khoăn như Minh Cẩm, bọn họ trước nay đều là người không sợ trời không sợ đất, cho dù ngay lúc này cũng không ai chân chính sợ hãi điều gì. Những người này coi như một đám liều mạng, thậm chí tử vong cũng không thể nào uy hiếp bọn họ.

Minh Cẩm suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy đó không phải là một kế hoạch hoàn chỉnh, còn tính nêu ra thắc mắc nhưng lại bị Lục Trạm chặn miệng.

"Đừng nghĩ quá nhiều," Lục Trạm thấp giọng thì thầm bên tai Minh Cẩm, "Thời gian mười mấy năm rất dài, cũng đủ để chúng ta nghĩ ra biện pháp tốt hơn."

Minh Cẩm ngẫm lại cũng đúng, cuối cùng gật gật đầu.

Không ai lại nhọc lòng lo lắng cho sự tình có khả năng phát sinh mười mấy năm sau, vậy thật quá ngốc! Hãy vào thăm nhà bà còm ở wattpad!

Hai người hưởng thụ một bữa cơm trưa phong phú rồi cùng nhau đến thư phòng. Minh Cẩm tiếp tục khâu cho xong bộ đồ mới đã hứa với Lục Phi. Cũng may sáng sớm hôm nay Lục Phi bị Lục Trạm xách đi, bằng không nàng sẽ mang tiếng thất tín.

Lục Trạm hiếm khi được rảnh rỗi, không làm gì cả chỉ ngả người bên cạnh híp mắt ngắm Minh Cẩm. Dưới ánh mặt trời so với dưới ánh đèn dầu cảm giác không giống nhau, tối hôm qua hắn thấy Minh Cẩm quyến rũ động lòng người, lúc này lại cảm thấy nàng dịu dàng nhu thuận.

Ánh mắt Lục Trạm vốn vô cùng sắc bén như muốn xuyên thấu qua thân thể người đối diện, tuy anh chàng đã cố gắng làm dịu đi nhưng lại có một cỗ ý vị khác, khiến Minh Cẩm nhanh chóng cảm giác được một ánh mắt đang quét trên người mình.

Minh Cẩm nhịn hồi lâu, rốt cuộc bất đắc dĩ buông đồ may trong tay, ngẩng đầu lườm Lục Trạm một cái.

Lục Trạm cười tủm tỉm nhìn lại, nhích người gần sát thêm chút.

Minh Cẩm đành phải dịch sang bên cạnh một chút, đây là trường kỷ Minh Cẩm thích nhất, nàng thường ngủ trưa trên đây nên đặt gối mềm và chăn mỏng, ngoài ra còn có rổ kim chỉ và vải vóc. Lục Trạm chen vào khiến nơi này trở nên chật chội.

Lục Trạm bắt gặp cái lườm của Minh Cẩm, cúi đầu cầm lên chiếc gối mềm xoa nắn vài cái rồi hậm hực buông tay.

"Chàng ngủ một lát đi." Minh Cẩm nhìn tròng mắt Lục Trạm hiện ra tơ máu nhàn nhạt, có chút đau lòng đề nghị.

"Vẫn chưa buồn ngủ." Lục Trạm lắc đầu, "Lúc trước ta cũng thường không ngủ vài ngày, không sao đâu."

"Vậy chàng nằm xuống đây trò chuyện với em." Minh Cẩm thấy khuyên không được đành phải nhượng bộ, dọn dẹp vải vóc và rổ kim chỉ đặt lên bàn, sau đó giúp Lục Trạm cởi áo ngoài, tháo giày, để chàng ta nằm trên trường kỷ.

Bình thường Minh Cẩm ôm con cùng ngủ trên này vẫn còn dư, nhưng bây giờ chỉ một mình Lục Trạm nằm mà có vẻ hơi chật chội.

"Hay là vào buồng nhé?" Minh Cẩm nhìn Lục Trạm, trong tay đang cầm một gối mềm.

Lục Trạm lấy chiếc gối nhét xuống dưới đầu mình, cười tủm tỉm: "Chỗ này rất thoải mái." Nói xong bèn nhắm mắt lại.

Minh Cẩm thấy vậy bèn giũ chăn đắp cho chàng ta, còn mình thì ngồi bên cạnh, tiếp tục may áo.

Loại công việc hại mắt này nên nhanh chóng làm xong trước khi mặt trời lặn, bằng không để tới tối vừa tốn dầu thắp đèn vừa hại mắt.

"Lần này là thay ca trở về nghỉ ngơi?" Tay Minh Cẩm vẫn khâu thoăn thoắt, thấp giọng hỏi.

"Ừ," Lục Trạm uể oải đáp, "Vài ngày nữa chắc sẽ kết thúc, ta trở về ngủ một giấc."

Minh Cẩm mím môi, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Vậy chàng có thể ở nhà vài ngày không?"

"Ngày mai phải đi." Lục Trạm hơi mỉm cười, duỗi cánh tay dài đỡ eo Minh Cẩm, "Ngồi xích lại đây nào."

Minh Cẩm ngoan ngoãn dời ghế ngồi sát cạnh Lục Trạm, tùy ý để chàng đặt cánh tay ấm áp vòng quanh eo mình.

"Phải giữ gìn sức khỏe," Minh Cẩm ngẫm nghĩ, lại dặn dò: "Chú ý an toàn."

"Biết rồi." Lục Trạm cười, gật đầu.

Minh Cẩm thấy chàng thả lỏng tinh thần bèn kể về những chuyện xảy ra ở nhà mấy ngày qua, chủ yếu là chọn một số chủ đề nhẹ nhàng, chẳng hạn như Lục Phi nghịch ngợm gây sự như thế nào.

Lục Trạm thỉnh thoảng đáp lại, đối với hành vi hoạt bát bướng bỉnh của Lục Phi, không những chẳng có nửa điểm bất mãn mà còn đắc ý dào dạt.

Hai người nói chuyện câu được câu mất, dần dần cũng im lặng.

Trong phòng chỉ có thể nghe tiếng kim chỉ nhẹ nhàng du tẩu, Minh Cẩm tưởng Lục Trạm đã ngủ, nhưng bàn tay to đang ôm eo nàng không ngừng tỏa ra hơi nóng, nhẹ nhàng ấn lên thắt lưng nàng giúp nàng thư giãn.

Ở bên nhau như thế này, thực sự cảm thấy như một cặp vợ chồng già.

Hai người không nói gì, nhưng bầu không khí tốt đến mức khiến người ta ước gì có thể dừng lại ở giờ phút này.

Ông trời hiển nhiên không nghĩ như vậy, rất nhanh, bọn họ nghe được ngoài cửa có người kêu to: "Giang gia gởi thư."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện