Trước đây thật lâu thật lâu, Minh Cẩm đã từng đọc một truyện nhi đồng tựa là Chuột Thành thị và Chuột Nông thôn, hình như nói lên sự chênh lệch trong cách sống cần lao giản dị của người anh em nông dân so với kiểu ham ăn biếng làm của người thành phố.

Nhìn Quân Nghiên tràn đầy tin tưởng trước mắt, trong đầu Minh Cẩm bỗng xuất hiện tình tiết của câu chuyện này.

Thái độ và giọng điệu của Quân Nghiên làm Minh Cẩm cảm thấy mình giống chú chuột nông thôn không chỗ dung thân. Không sai, nàng thật sự chẳng có chí hướng và dũng khí như Quân Nghiên. Thân là người xuyên qua mà lại sống an phận thủ thường làm một người nông dân cả đời bình yên, hoàn toàn không suy xét đến vấn đề dựa vào tri thức và ký ức của kiếp trước để lay động một chút xã hội lạc hậu hủ bại, hoặc vung tay hô hào xây dựng một thời đại mới, thúc đẩy nhân loại nện bước về phía trước.

Mấy thứ này chưa bao giờ dừng lại trong đầu Minh Cẩm quá nửa giây, thế mà một cô nương con vợ lẽ tự thân khó bảo toàn lại có hoài bão to lớn như vậy, xác thật làm Minh Cẩm phải xét lại bản thân.

Tuy nhiên hình như Minh Cẩm đã hiểu lầm.

Quân Nghiên lật qua trang thơ hùng hồn kia, chỉ vào danh sách phía trước nói: “Đây đều là những người nổi tiếng của kinh thành trong tương lai, sẽ có người đạt được địa vị cực cao, cũng có người tán gia bại sản, còn có người nhìn như phong cảnh vô hạn nhưng trên thực tế ngồi chỗ cao không chống nổi rét lạnh.”

Minh Cẩm há miệng thở dốc, cố nuốt vào bụng câu “Mắc mớ gì đến ngươi”, thật cẩn thận nhắc nhở: “Chẳng phải cô nương đã đính hôn với Giang thiếu gia rồi sao?”

“Cái ông chú trung niên góa vợ kia đấy à?” Quân Nghiên như muốn cười, nhìn Minh Cẩm, “Đổi lại là chị, chị muốn lấy hắn không?”



Minh Cẩm do dự, hồi lâu mới đáp: “Điều này nằm ngoài suy nghĩ của ta.”

“Chị nói dối,” Quân Nghiên không khách khí vạch trần vẻ chột dạ của Minh Cẩm, “Trong mắt chị rõ ràng là sự do dự và kháng cự. Ngay cả một người suốt ngày học Nữ giới Nữ tắc như chị mà cũng không muốn vận mệnh bị người khác thao túng, sao tôi có thể tùy ý để bọn họ điều khiển?”

Một câu nói ra vô cùng quyết tuyệt và dứt khoát, Minh Cẩm có chút hoảng hốt. Đứng trên một lập trường khác mà nhìn sự việc, nếu đổi lại là Minh Cẩm nàng đây sinh ở Triệu gia với thân phận con vợ lẽ không ai yêu thương, còn cần phải chiếu cố mẹ ruột, nàng sẽ làm thế nào? Hiện giờ mở miệng nói quy tắc lễ pháp, thật ra chỉ vì những quy tắc lễ pháp đó không xúc phạm đến điểm mấu chốt trong sinh mệnh nàng. Nếu Phó gia giống Lục gia đắm mình trụy lạc, nếu Tề thị cũng trọng nam khinh nữ, nếu Lục gia không có di nương quấy rối mà thuận lợi cưới nàng vào cửa, nếu người chồng nàng lấy không phải là Lục Trạm như nàng mong muốn...

Thân là người xuyên qua, nàng thật sự có thể an tường bình thản tiếp thu tất cả những hối tiếc trong sinh mệnh của mình hay không?

Minh Cẩm bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh, thật sự muốn lập tức ngẩng đầu cảm tạ trời xanh. Hiện giờ ngẫm lại nàng mới phát hiện, khả năng tiếp thu của nàng quả thật rất yếu. Sở dĩ nàng sống an phận thủ thường và thích ứng trong mọi hoàn cảnh không phải vì nàng trời sinh tính tình dịu ngoan, mà bởi vì quá mức không nỡ thay đổi vận mệnh, chỉ cần có chút gì đó đi lệch quỹ đạo thì coi bộ nàng càng cực đoan và cứng rắn còn hơn Quân Nghiên.

Trước đây nhìn đủ loại hành vi của Quân Nghiên, nàng cảm thấy ấu trĩ và buồn cười, hiện giờ nhìn lại chợt thấy trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Trong số ba người xuyên qua, người có cuộc sống khó khăn nhất chính là Quân Nghiên. Gia đình Minh Cẩm tuy không giàu có nhưng dù sao vẫn không lo cơm ăn áo mặc, lại có chỗ dựa vào; Giang Du là nam tử càng không bị gò bó bởi lễ giáo, có thể làm nên việc lớn; còn cô gái trước mắt lại không có gì cả, chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Cô nương,” Minh Cẩm vừa lên tiếng mới phát hiện giọng mình hơi khàn khàn, vội hắng giọng khuyên nhủ, “Người xưa có câu 'Cây cao vượt rừng sẽ bị gió dập', nếu cô nương bộc lộ mũi nhọn quá mức, ngàn vạn lần nên cẩn thận chớ chọc phải tai hoạ.”

Quân Nghiên kiêu ngạo nhìn Minh Cẩm, hồi lâu mới dịu xuống, có chút ảm đạm nói: “Cảm ơn, tôi biết chị có lòng tốt muốn nhắc nhở tôi, nhưng bây giờ đã quá muộn, tôi cần phải làm như thế.”

“Danh dự của nữ nhi trong nhà là quan trọng nhất,” Minh Cẩm nói, “Tương lai rốt cuộc vẫn phải lấy chồng, đừng vì xúc động phẫn nộ nhất thời mà hại cả đời của mình.”

“Cả đời? Chị biết tương lai sẽ như thế nào hay sao?” Ánh mắt Quân Nghiên mê mang, giọng điệu thờ ơ, lời nói lại làm cho người ta sợ hãi, “Tôi biết được vận mệnh của mỗi người trong số các vị, lại không biết bản thân mình rốt cuộc sẽ thế nào.”

Minh Cẩm gần như sững sờ chết đứng khi nghe câu thú nhận kinh hoàng này. Quân Nghiên bỗng nói biết vận mệnh của mỗi người? Đây không phải là một triều đại không có trong lịch sử hay sao?

“Tôi không thuộc về nơi này,” Quân Nghiên khe khẽ thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Triều đình sắp có động tĩnh lớn. Giang gia ấy à, ha ha...”

Minh Cẩm nhìn vẻ mặt Quân Nghiên không giống nói dối, nhắc tới Giang gia còn mang theo chút vui sướng khi người gặp họa, tim nàng trầm xuống.

“Mà tôi nói với chị chuyện này làm gì,” Quân Nghiên đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt nhẹ nhàng hơn, “Nói cho chị nghe một bí mật nhỏ, chị biết vì sao phu nhân có thái độ đắn đo không tốt đối với chị hay không?”

Minh Cẩm mờ mịt, lắc đầu.

“Nghe nói lần này là Giang tiểu thiếu gia đứng ra đề cử cho Phó lão gia tới Triệu gia dạy học,” Quân Nghiên cười hé lộ, “Phu nhân không biết nhà chị có quan hệ thế nào với Giang tiểu thiếu gia, do đó mới không dám thân cận, nhưng không dám hắt hủi.”

“Phụ thân ta đã cứu mạng Giang tiểu thiếu gia,” Minh Cẩm nhàn nhạt giải thích, “Chỉ thế mà thôi, chắc hẳn Giang tiểu thiếu gia lòng mang cảm kích.”

“Thôi đi,” Quân Nghiên cười lắc đầu, “Chuyện của chị, chúng tôi cũng nghe nói một ít.”

Minh Cẩm sửng sốt, ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Ý của cô nương là...”

“Chị xuất giá từ biệt viện Giang gia.” Quân Nghiên nhìn Minh Cẩm gằn từng chữ.

Sắc mặt Minh Cẩm không đổi, giọng điệu thản nhiên: “Thật sự như thế!” Nàng đã sớm đoán 'Giấy không gói được lửa', cho nên hôm nay bị Quân Nghiên nói toạc cũng không cảm thấy quá mức kinh hãi

“Tôi thật có vài phần thích chị,” Quân Nghiên nhìn Minh Cẩm, vươn tay tới chộp lấy tay nàng lắc lắc, “Lúc nãy chị khuyên tôi, không phải tôi không cảm kích, cho nên mới nói sự thật cho chị biết để trong lòng chị có chuẩn bị.”

Quân Nghiên không chờ Minh Cẩm trả lời, lại nói tiếp: “Trước đó chị gặp phải chuyện gì chúng tôi không biết, nhưng một người từ Giang gia xuất giá làm sao giấu được mọi người? Hiện tại ngầm có lời đồn đãi, nói rằng khi ở Phó gia Giang tiểu thiếu gia thích chị, nhưng vì gia cảnh chênh lệch quá lớn nên đành phải để chị gả cho thị vệ của y.”

Quân Nghiên nói với vẻ mặt đồng cảm, như đang tiếc hận cho một đôi uyên ương bị chia lìa.

“Đúng là đồn bậy!” Minh Cẩm biến sắc, đứng bật dậy nghiêm mặt gằn giọng, “Mới vừa rồi Quân Nghiên cô nương cũng nói sẽ không tùy ý để mình gả cho một người mình không thích, tuy ta không thông tuệ cứng cỏi bằng cô nương, nhưng cũng không thể làm ra loại chuyện này, đồn đãi như vậy thì đặt trượng phu của ta ở chỗ nào?”

Cũng khó trách Minh Cẩm bực bội, chuyện này cố tình liên lụy đến người không nên bị lôi vào nhất. Cái gì mà câu chuyện tình yêu thê lương cảm động, chẳng lẽ thị vệ không phải con người? Một thị vệ không đơn thuần phải vào sinh ra tử vì khách hàng, cuối cùng còn phải thay khách hàng trả nợ phong lưu?

“Chị đừng vội tức giận,” Quân Nghiên khuyên nhủ, “Tôi chỉ nhắc tới vậy thôi.”

“Ta cũng không màng liêm sỉ tâm sự với cô nương một câu thật lòng,” Minh Cẩm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng ngồi xuống nói với Quân Nghiên, “Ngày đó khi Giang tiểu thiếu gia còn ở Phó gia, phu quân của ta đã từng đến Phó gia tìm Giang tiểu thiếu gia, ta vừa gặp chàng đã... động tâm. Sau đó ta tìm Giang tiểu thiếu gia giúp đỡ nên cuối cùng mới hoàn thành tâm nguyện.”

Nàng nói như vậy thật ra có vài phần cố ý, Quân Nghiên mới gặp nàng không bao lâu đã dám nói với nàng đề tài tư mật như vậy, nàng cũng hy vọng lời giải thích của mình có thể mượn miệng Quân Nghiên truyền tải, bác bỏ tin đồn thay Lục Trạm.

“Hóa ra là như thế.” Quân Nghiên gật đầu, vẻ mặt lại không quá tin tưởng.

Minh Cẩm chán nản, thời buổi này nói thật cũng không ai tin, nhưng cố tình nàng không thể nói gì hơn, bằng không càng bôi càng đen. Minh Cẩm tức giận đầy bụng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hai người nói về đề tài này đều có chút ngượng ngùng, nói thêm gì nữa coi bộ không thích hợp, Minh Cẩm bèn hẹn với Quân Nghiên ngày mai gặp lại rồi đứng dậy cáo từ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện