Từ khi rời khỏi tiệm cà phê đến lúc ngồi trên xe, lái xe trở về công ty, Trử Tự Tự dọc đường đi đều trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì, làm cho Kinh Diệc Trạch có cảm giác là lạ.
Như thế này không giống như cô bình thường, nếu là bình thường, cô đã sớm mở miệng tranh công với anh, nói vừa rồi có thể thoát khỏi nữ khách hàng ý không ở trong lời kia đều là công lao của cô, hỏi anh muốn cảm ơn cô như thế nào.
Cô hiện tại làm sao vậy? “Em đang suy nghĩ cái gì?” Nhịn lại nhẫn, anh rốt cuộc vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi cô.
Cô nhìn anh, vẻ mặt có chút phức tạp, còn có cái cảm giác muốn nói lại thôi.
Anh nhanh chóng nhìn cô một cái, lại đem ánh mắt trở lại đường cái phía trước, sau đó mới lại lên tiếng hỏi: “ Em muốn nói cái gì?”
Trử Tự Tự do dự nhìn anh, cô không xác định mình có nên nói chuyện này hay không, vạn nhất không cẩn thận chọc giận anh, như vậy kết cục của cô không biết trở nên như thế nào.
Nhưng là nếu không nói, cô sợ chính mình sẽ bị nội thương, bởi vì cô hiện tại thấy cả người không thoải mái, giống như có tảng đá đè nạng trong lòng cô, lại giống như có cái gì chèn ở trong ngực, làm cô cảm thấy khó thở.
Tóm lại, chính là cảm thấy toàn bộ là khổ sở, toàn bộ là buồn rầu.
Nói? Hay không nói?
Quản? Hay không quản?
Nói trắng ra, chuyện này không liên quan đến cô, cũng không phải chuyện cô muốn quản là được.
Nhưng là vừa nghĩ đến Kinh Diệc Trạch vẫn thích cái người đàn bà phản bội kia, cô liền thấy cả người phát hỏa, cả người đều khó chịu, cả người không thoải mái, cực kỳ không thoải mái.
Người đàn ông điều kiện tốt như ông chủ của cô, vì sao không thể quên cái loại đàn bà không ra gì kia? Giống như cô, có đánh chết cũng tuyệt đối không có khả năng lại để ý loại người như Tằng Thịnh Kiệt.
Cho nên, nếu thật sự như vậy, không bằng giống như Giang sư phó nói “nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài” , cho dù là bá vương cứng rắn thượng cung, chiếm riêng anh cho mình cũng tốt.
Bởi vì đã có một thì sẽ có hai, anh nếu lại trở lại bên cạnh người đàn bà kia, chắc chắn lại bị thương mà thôi, căn bản sẽ không có được hạnh phúc, cô tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Cô căm giận nghĩ.
“Làm chi bày ra bộ dáng nghiến răng nghiến lợi như vậy? Ai đắc tội với em sao?” Anh bỗng nhiên mở miệng hỏi cô.
“Cái gì? Không có.” Cô hoảng sợ , vội vàng lắc đầu nói.
“Em vừa rồi suy nghĩ cái gì?” Anh tò mò nhìn cô một cái , lại hỏi.
Cô muốn nói lại thôi lắc lắc đầu, cảm thấy cảm xúc của mình quá hỗn loạn, cần suy nghĩ thật kỹ mới được.
Thật muốn chiếm riêng anh cho mình sao? Tạm thời chưa nói đến anh sẽ phản ứng như thế nào, trọng điểm là “bá vương cứng rắn thượng cung” với anh như thế nào a?
Thừa dịp lúc anh ngủ say mà trèo lên trên anh sao? Hay vẫn là nhân lúc anh tắm rửa? Hay là khi anh tắm rửa xong đi ra? Khi đó anh cực kỳ đẹp trai, thường làm cho cô không tự chủ được nhìn nửa thân trần của anh đến ngây người…
Nghĩ nghĩ, Trử Tự Tự dường như thấy trong đầu nhất thời tràn ngập những hình ảnh làm cô cả người nóng lên…
Anh nửa thân trần đi ra từ phòng tắm, bọt nước lướt qua khuôn ngực trần trụi, làm cho cô cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, khẽ liếm cánh môi, sau đó nhịn không được bá vương cứng rắn thượng cung , đánh về phía anh, hôn lên anh. Anh kinh ngạc há mồm, lưỡi của cô thừa dịp chui vào kích thích, sau đó đẩy cái người đang kinh ngạc đến không kịp phản ứng vào tường, dùng sức chà đạp tiếng nói của anh, vỗ về chơi đùa lồng ngực rắn chắc rộng lớn của anh, cảm nhận anh… cảm nhận anh dường như càng lúc càng nóng…
“Nóng sao?” Anh bỗng nhiên lên tiếng
“Cái gì?” Cô ngây người một chút, cả người cứng ngắc, nghĩ đến bị nhìn thấu mình đang suy nghĩ cái gì.
“Em đang quạt.” Theo tầm mắt anh, cô bắt gặp chính mình không biết từ khi nào đã giơ tay trái lên làm quạt, đang ra sức quạt gió vào mặt mình.
Cô nhanh chóng buông tay, sau đó nói dối : “Ách, có một chút.”
“Em hôm nay cứ là lạ.” Anh vừa điều chỉnh điều hòa lên mức lạnh nhất, vừa nghi hoặc khó hiểu nói.
“Ách, vậy sao?” Cô gượng cười một chút, “ Đại khái là quá mệt mỏi đi, có lẽ em nên nghe lời anh, ở lại nhà nghỉ ngơi vài ngày mới đúng.”
Anh có chút đăm chiêu nhìn cô, hỏi “Muốn anh đưa em về nhà trước không?”
“Được.” cô lập tức trả lời.
Anh lại nhìn cô một cái, không nói thêm gì nữa , trực tiếp lái xe đưa cô về nhà.
Từ khi cái ý tưởng muốn chiếm Kinh Diệc Trạch cho mình xuất hiện, Trử Tự Tự phát hiện ánh mắt mình càng lúc càng không thể rời khỏi người anh, chỉ cần cùng ở một chỗ với anh, cô sẽ không tự chủ dược nhìn lén anh, sau đó càng nhìn càng thẹn thùng, càng nhìn càng dễ suy nghĩ lung tung.
Nguyên bản nguyên nhân khiến cô cứng rắn muốn đi làm cùng anh chính là không muốn mình ở nhà có thời gian suy nghĩ lung tung , không nghĩ tới kết quả lại hoàn toàn trái ngược, thật sự là làm cô muốn mình chỉ đang trong giấc mộng.
Hiện tại cô, không chỉ cả ngày suy nghĩ lung tung, mà nội dung còn càng lúc càng khoa trương, càng lúc càng phiến tình, quả thực làm cô khóc không ra nước mắt.
Thật là phiền, cô rút cuộc vì sao lại biến thành như vậy? Dường như rất giống một cái dục nữ bất mãn.
Trước kia cùng Tằng Thịnh Kiệt kết giao lâu như vậy cũng chưa từng có cảm giác này nha, cô rút cuộc là làm sao vậy?
“Em sao cứ nhìn anh?”
Trong phòng khách im lặng đột nhiên vang lên giọng nói của anh, dọa cô nhảy dựng lên.
Bởi vì anh ngồi ở trước bàn ăn cúi đầu vẽ bản thiết kế, ngay cả đầu cũng chưa ngẩng lên, cứ như vậy đột nhiên phát ra những lời này, cô ngồi ở trên sôpha giả bộ xem tạp chí trang hoàng, trên thực tế vẫn trộm theo dõi anh không chuyển mắt, cô làm sao có thể không bị dọa?
“Cái gì?” Cô giả ngu hỏi.
“Em cứ nhìn lén anh suốt.” Anh ngẩng đầu lên , lên án nói. “Em nào có? Em rõ ràng là đang xem tạp chí nhaai nhìn anh?” Cô đánh chết không thừa nhận.
Anh mang vẻ mặt có chút đăm chiêu, nhìn cô thật kỹ .
“Làm chi?” Cô bị nhìn có chút không được tự nhiên, lớn tiếng dọa người trừng mắt hỏi.
“Em gần đây cứ là lạ.” Anh hạ một cái kết luận.
“Có sao? Anh mới là lạ nha.” Cô quyết không nhận thua.
“Anh lạ ở chỗ nào?” Anh khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn cô hỏi.
Không nghĩ tới anh lại truy xét đến cùng như vậy, Trử Tự Tự ngây ngốc sửng sốt một chút, tròng mắt vừa chuyển, quyết định nắm chắc cơ hội này muốn làm rõ thế giới tình cảm của anh.
“Có thể hỏi anh mấy vấn đề không, ông chủ?” Cô thử hỏi.
“Vấn đề gì?”
“Anh…”Cô muốn nói lại thôi, ngừng một chút, sau đó mới lấy hết dũng khí nói : “Anh còn yêu cô ấy sao?”
“Cô ấy ?” Kinh Diệc Trạch hơi nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được cô chỉ “ cô ấy” là ai.
“Bạn gái trước của anh.” Cô nhìn anh.
Kinh Diệc Trạch sửng sốt , không dự đoán được cô lại hỏi vấn đề này.
“Em nghe ai nói cái gì sao?” Sớm nên nghĩ đến cô cùng tiểu Lý, Trần thúc, Giang sư phó làm cùng một chỗ , sớm muộn gì cũng sẽ nghe được một chút quá khứ của anh.
“Ân.” Cô gật đầu thừa nhận.
Anh thoáng trầm mặc một chút, sau đó mới lấy vấn đề hỏi ngược nghi vấn của cô.
“Còn em? Còn yêu người đàn ông kia sao?”
“Làm sao có thể?” Cô sửng sốt một chút, không thể kiềm chế lấy ngữ khí chán ghét nói. “Chính vì cứ nghĩ đến tên kia em liền cảm thấy chán ghét, buồn nôn, cho nên em mới không hiểu vì sao anh còn có thể tiếp tục thích nữ người đàn bà kia, anh không hận cô ta phản bội anh sao?” Cô căm giận bất bình nói.
“Ai nói với em tôi còn thích cô ta?” Anh hỏi cô.
“A?” Cô ngây người ngẩn ngơ.
“Anh không phải thánh nhân, cũng không phải kẻ ngu ngốc, làm sao có thể tiếp tục thích người đàn bà đã phản bội mình đây?” Anh nói với cô, nhịn không được lại tiếp tục hỏi, “Rút cuộc ai nói với em anh còn thích cô ta?”
Trử Tự Tự thật sự ngây người, cảm thấy thực ngốc, cô căn bản không nghĩ tới khả năng này.
Cô vẫn nghĩ người trong lòng anh là bạn gái cũ của anh, cho nên cô mới thoải mái lại đương nhiên nghĩ đến chuyện hoành đao đoạt ái, đem anh chiếm cho mình cũng không có việc gì.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới, nếu anh thích một người phụ nữ khác thì sao?
Cô làm như vậy không phải phá hỏng tình cảm của anh sao, thậm chí có thể thành kẻ thứ ba, làm cho tình địch của cô biến thành kẻ vô tội phải chịu đau khổ sao?
Tình địch?
Trự Tự Tự bỗng nhiên cứng đờ người, bị cách dùng từ của mình dọa sợ. Cô vì sao lại đi dùng hai chữ này? Tình địch?
Nhớ ngày đó cô sở dĩ muốn chiếm anh cho mình, hoàn toàn là bởi vì không muốn tiện nghi cho người đàn bà đã từng phản bội anh kia, là vì suy nghĩ cho hạnh phúc của anh… Nhưng hiện tại thì sao?
Nếu trong lòng anh là người phụ nữ khác, theo lý thuyết cô có thể thở phào, sau đó rút lui có trật tự, chờ uống rượu mừng của ông chủ, chúc anh sớm ôm mỹ nhân về mới đúng.
Nhưng vì sao hiện tại tâm tình của cô chẳng hề thoải mái, ngược lại buồn bực đến cơ hồ không thở nổi.
Lòng thực buồn, cảm giác nặng nề chèn ép trong lồng ngực thực khó chịu, trái tim… đau quá…
Làm sao bây giờ?Cô sắp khóc, bởi vì cái loại cảm giác này đối với cô không hề xa lạ, mấy tháng trước cô đã từng một lần trải qua, không nghĩ tới hiện tại lại là vì anh…
Tại sao có thể như vậy? Cô rút cuộc là từ khi nào bắt đầu thích anh, khi nào bắt đầu yêu anh? Vì sao cô lại không hề hay biết, không nên đến tận khi đã biết anh có người trong lòng, thế này mới bất tri bất giác phát hiện ?
Nhưng mọi chuyện đều đã quá muộn rồi.
Mũi đột nhiên như muốn nghẹt lại, trước mắt nhất thời là một mảnh mông lung.
Cô sợ tới mức vội vàng đứng dậy khỏi ghế sôpha, nhanh chóng bỏ lại một câu, “ Em muốn đi ngủ, ngủ ngon.” Liền xoay người trốn vào trong phòng.
“Chờ một chút.” Giọng nói của anh vang lên ngay phía sau cô.
Cô không để ý đến anh, ngược lại đi nhanh hơn vọt vào trong phòng. Sau khi vào phòng, cô xoay người muốn đóng cửa, nhưng khi đóng được một nửa lại gặp phải trở ngại.
Cô quay đầu, chỉ thấy anh lại đuổi theo, một tay giữ chặt trên ván cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
“Anh làm cái gì?” Cô hỏi anh, giọng nói khàn khàn.
“Em đang khóc sao?” Cô cả người cứng đờ, lập tức lấy tay lau đi nước mắt trong hốc mắt, cố nén lệ, trợn mắt nói dối , “ Làm gì có?”
“Không phải, vậy đây là cái gì?” Anh nắm lấy tay đang gạt lệ của cô, đem mu bàn tay bị nước mắt dính ẩm ướt đến trước mặt cô, hỏi.
“Đó là do mắt tôi bị lông mi đâm vào.” Cô nói.
“Sao lại khóc?” không để ý đến cái lý do ngay cả đứa trẻ cũng biết là nói dối , anh nhìn chằm chằm cô hỏi.
“Em đã nói em không khóc.” Cô rút tay về, đưa tay đẩy anh ra ngoài, “Anh tránh ra, em muốn đi ngủ.”
Sao biết anh lại không hề nhúc nhích tiếp tục đứng chắn trước cửa phòng, ánh mắt sâu thẳm nặng nề, nhìn cô không hề chớp mắt.
“Anh rút cuộc muốn thế nào?” Cô tức giận hỏi.
“Vừa rồi anh nói đều là sự thật, anh đối với cô ấy không hề lưu luyến.” Anh đột nhiên mở miệng nói với cô.
Cô đột nhiên cảm thấy mũi nghẹt thở, hốc mắt thiếu chút nữa đong đầy lệ.
“Em biết, bằng không anh cũng sẽ không yêu người khác.” Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mỉm, “ Như vậy thật tốt, ông chủ, em chúc phúc cho anh cùng người trong lòng có thể bách niên giai lão, vĩnh dục bể tình.”
Kinh Diệc Trạch nhìn cô chằm chằm, trong lúc nhất thời cong tưởng rằng mình đang mơ, rút cuộc cũng làm cho cô nhận thấy việc anh thích cô.
Nhưng là càng nghĩ, lại cảm thấy không đúng, nếu cô biết người trong lòng anh là cô, làm sao lại nói “chúc phúc cho anh cùng người trong lòng có thể bách niên giai lão, vĩnh dục bể tình” đây?
Đột nhiên trong lúc đó, anh khó có thể tin mở to hai mắt, chợt hiểu ra, vừa mừng vừa sợ.
Cô thích anh, cho nên gần đây mới cả ngày nhìn lén anh? Cho nên cô mới liên tiếp có những phản ứng không rõ ràng làm người khác không thể hiểu được? Cho nên cô mới khóc, mới có thể miễn cưỡng cười vui nói chúc anh hạnh phúc?Đơn giản vì cô hiểu lầm anh đã có người khác trong lòng?
Tâm tình thật kích động, trời biết anh mong chờ giờ phút này, chờ mong đến thiếu chút nữa trông mòn con mắt.
Nhưng mà kỳ quái là,cô tại sao nhìn ra anh đã có người trong lòng, lại không nhìn ra người trong lòng anh là chính mình?
“Em làm sao biết anh đã có người trong lòng?”Anh hỏi cô.
“Anh nói.”
Anh suy nghĩ một chút, nghi hoặc hỏi : “ Khi nào?” Anh tại sao không nhớ rõ có nói chuyên này đâu?
“Lần trước lúc cùng vị tiểu thư Phi Phi kia xem bản thiết kế, cô ta muốn câu dẫn anh, anh không phải nói với cô ta anh đã có người trong lòng sao?” Kinh Diệc Trạch trong nháy mắt nhất thời hiểu ra, nhưng cũng bị cách nói của cô khiến cho có chút dở khóc dở cười.
“Cô ấy muốn câu dẫn anh?”
Trử Tự Tự thật sự không thể tiếp tục giả vờ không có việc gì cùng anh tranh cãi, bởi vì cô sợ mình không cản được nước mắt chảy xuống.
Lúc bị Tằng Thịnh Kiệt phản bội, cô cũng từng đau lòng khổ sở, thương tâm muốn chết, nhưng phẫn nộ giận dữ cùng với cảm nhận được lòng yêu thương của cha mẹ đối với mình bao nhiêu sâu sắc, làm cho cô vơi đi nỗi đau, theo thời gian dần dần đã quên.
Nhưng mà hiện tại, cái cảm giác buồn bực, đau lòng này, cái cảm giác lồng ngực bị chèn ép đến cơ hồ không thở nổi, làm cho cô thầm nghĩ muốn liều lĩnh khóc lớn một hồi.
Cô không nghĩ tới mình lại chìm sâu như vậy, càng không nghĩ tới trái tim sẽ đau như vậy,hiện tại cô thầm nghĩ muốn một mình trốn ở một chỗ liếm miệng vết thương, hy vọng ngày mai trước hừng đông, điều chỉnh tâm tình của mình, trái tim sẽ không đối với anh yêu say đắm.
“Thật xin lỗi, ông chủ, em thật sự muốn ngủ, cho nên làm phiền anh có chuyện gì để ngày mai nói sau được không?” Cô thấp giọng nói, hơi hơi dùng sức đẩy hạ ván cửa, làm cho anh hiểu được sự kiên quyết của mình.
Chính là cô không hề nghĩ tới, anh lại không chút do dự cự tuyệt thỉnh cầu “có chuyện ngày mai nói sau” của cô.
“Không được.” anh chăm chú nhìn cô.
“Tránh ra, ông chủ.” Cô cố nén cảm xúc trong lòng, trực tiếp đưa tay đẩy anh ra ngòai cửa.
“Anh có lời muốn nói với em.” Anh đột nhiên bắt lấy tay cô.
“Tôi không muốn nghe.” Cô dùng sức tránh, cảm thấy mình thực sự sắp không chịu đựng được nữa.
“Anh thích em.” Anh đột nhiên nói.
Trử Tự Tự cả người chấn động, cảm giác như vừa bị sét đánh.
Cô thong thả ngẩng đầu lên, ngây ra như phỗng nhìn anh, hoài nghi mình vừa rồi nghe thấy ảo giác, bằng không như thế nào lại nghe thấy anh nói anh thích cô?
Này rất thái quá! Là vì cô quá mức mơ ước, quá mức khát vọng, cho nên mới sinh ra ảo giác sao?
Cô lắc lắc đầu, nghĩ đẩy bỏ cái ảo tưởng không có khả năng kia, sao biết anh lại đột nhiên vương tay giữ chặt mặt cô, không cho cô lại lắc đầu cự tuyệt tin tưởng, còn mặt đối mặt, một lần nữa rành mạch nói lại với cô.
“Anh thích em, Trử Tự Tự.”
Trử Tự Tự trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, miệng giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì lại không thể phát ra âm thanh, cảm giác đầu óc hoàn toàn rối loạn.
Ảo giác sẽ không có cả hình ảnh đi? Sẽ không có cả độ ấm của bàn tay anh, sẽ không cảm thụ được cả hơi thở của anh đi?
Cho nên đây có lẽ là thật chăng?
Anh thích cô?!
Nhưng làm sao có thể?Anh chưa bao giờ có lời nói ái muội với cô, đối với cô luôn luôn là ôn hòa, tuy rằng bình thường thực quan tâm cô, ngẫu nhiên còn có thể đối với cô bá đạo quản đông quản tây, nhưng những việc này không phải đều là thái độ anh trai đối đãi với em gái thôi sao?
“Ông chủ, anh là đang muốn đùa với em có phải không?” Cô nhìn anh, nhẹ giọng hỏi.
“Không phải.” Anh nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Nhưng làm sao có thể?” Cô bật thốt lên.
“Vì sao không thể?” Anh nhìn chằm chằm cô, ung dung mở miệng nói: “Em không phải cũng thích anh sao, Trử Tự Tự?”
“Oanh” một tiếng, cả khuôn mặt cô đều nóng lên, cũng đỏ lên.
Anh làm sao có thể biết được? Biết cô cũng thích anh?
Sự khiếp sợ làm cô cứng họng không nói ra lời.
Trải qua một tuần sau, Trự Tự Tự càng lúc càng cảm thấy chuyện xảy ra buổi tối hôm đó chỉ là mộng Nam Kha, bởi vì sau khi tỉnh mộng sẽ không có chuyện gì.
Cô vẫn không hiểu ngày đó anh có thật sự tỏ tình với cô, nói với cô anh thích cô? Bởi vì cuộc sống ở chung của bọn họ sau đó so với trước kia không hề có gì khác biệt.
Ngay cả sáng sớm vừa thấy mặt, anh cũng vẫn thường đi qua đi lại như trước, ngay cả một chút xấu hổ hoặc thẹn thùng cũng không có, chỉ có một mình cô ở một bên mặt đỏ như một kẻ ngốc, mà anh còn không hiểu chuyện hỏi cô một câu, “ Thân thể em không thoải mái sao? Sao mặt lại đỏ như vậy?”
Nha, thật muốn đánh anh một cái tát.
Sau đó, cô có chút căm tức đối với anh hờ hững, sao biết anh lại một chút phản ứng cũng không có, vẫn như anh ngày xưa chuyên tâm làm việc, có khi tâm tình tốt còn hát, thật là làm cô thiếu chút nữa tức chết.
Lại mấy ngày sau, thái độ của cô với anh đều là ôn hòa, phản lặp lại phúc, khi tốt khi xấu.
Cô cũng không phải cố ý xem cực hạn của anh,mà là bị tâm tình lo được lo mất khiến cho cô vui buồn thất thường, không giống chính mình, cho nên mới đến tận bây giờ vẫn còn không rõ ràng lắm chuyện anh tỏ tình với cô, rốt cuộc có thật sự xảy ra hay không?
Nghĩ lại nghĩ, Trử Tự Tự nhịn không được thở dài một hơi, nản lòng cúi đầu hạ vai, dùng trán và môi hôn cái bàn, ai…
“Em làm sao vậy?” giọng nói của Kinh Diệc Trạch bỗng truyền ra từ toilet bên phải cô. Anh vừa mới đi toilet.
“Anh không cần để ý em.” Cô lấy ngữ khí chán ghét, vô lực nói.
“ Cái này không có biện pháp, bởi vì chúng ta phải đi bệnh viện.”
“Bệnh viện? Ai bị thương?”Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi. Có đôi khi công nhân ngoài công trường bị thương, anh chỉ cần nghe nói, đều sẽ đi thăm hỏi một chút, tán gẫu biểu lộ tâm ý.
Anh vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, “Em thật sự đã quên?”
“Đã quên cái gì?” Cô cảm thấy không thể hiểu được, phi thường xác định anh gần đây chưa hề nhắc tới với cô có ai bị thương phải nằm viện.
“Hôm nay là ngày em phải khám lại.”
Cô cứng họng nhìn anh, cô thật sự đã hoàn toàn quên chuyện này.
“Thật vậy sao?” Cô bật thốt lên hỏi, sau đó chạy nhanh đem giấy hẹn khám bệnh lần trước bị cô bỏ trong ví da lôi ra, mở ra thấy rõ ngày trên đó.
Ô ô nha, thế nhưng thật là hôm nay nha!
Cô ngẩng đầu nhìn anh, không nghĩ tới anh thế nhưng lại nhớ rõ ràng như vậy, cái này hẹn từ một tháng trước nha…
Có điểm cảm động.
“Ông chủ…” Cô nũng nịu kêu lên.
“Làm chi? Còn không mau chuẩn bi xuất phát? Không phải hẹn hai giờ năm mươi sao, em muốn đến muộn sao?”
Vẻ mặt mềm mại của Trự Tự Tự lập tức biến thành trừng mắt, thật sự rất muốn đem các thứ ném vào anh.
Anh làm sao có thể phát ngôn sắc như dao như vậy, không có tình cảm nha? Thật sự là tức chết người đi được!
Chính bởi vì anh luôn luôn như vậy, cho nên đến tận bây giờ cô vẫn không rõ ràng lắm lời tỏ tình ngày đó rốt cuộc là thật hay giả a!
Bĩu môi, phụng phịu, cô tắt máy tính đi, sắp xếp lại trên bàn một chút, lưng đeo ví da, “ba ba ba” đi đến cửa phòng làm việc, lại “Hưu” một tiếng xoay người đối mặt với anh đang ngồi trên ghế, trừng mắt nói: “Tôi tốt lắm. Anh muốn muộn giờ sao?”
Kinh Diệc Trạch áp chế không được khóe miệng giơ giơ lên, cảm thấy phản ứng của cô thật sự rất buồn cười.
Anh cầm lấy chìa khóa xe, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó đến chỗ cô vừa ngồi, lấy áo khoác từ lưng ghế dựa, đi tới chỗ cô.
“Anh lấy áo khoác của em làm gì?” Cô mặt không chút thay đổi nói. Tuy rằng nghi hoặc khó hiểu, nhưng bởi vì giận anh, cho nên không định biểu hiện ra ngoài.
“Trong bệnh viện rất lạnh.”
Chỉ một câu, tâm tình của cô nhất thời lại bay lên, cảm động không nói lên lời.
Anh chính là như vậy, cho nên cô mới có thể lo được lo mất, hỉ nộ vô thường, thật sự là tức chết người đi được.
Sau khi tới phòng khám bệnh viện, y tá muốn bọn họ đi chụp x quang trước, rồi ngồi đợi lát nữa kêu tên.
Trong phòng khám khoa chỉnh hình, có trai có gái, có già có trẻ, thật không ít người, thương thế nặng nhẹ đều có, điểm chung chính là ai cũng bó thạch cao, quấn băng gạc, ngồi xe lăn, nếu không thì là treo khăn tam giác hoặc cột lấy bát tự mang(???)
Những người bị thương phần lớn có người nhà đi cùng, thương thế rất nhỏ cũng có một người đến xem chẩn, mà như cô bề ngoài thoạt nhìn hoàn toàn không làm sao, bên người lại có người cùng đi, cũng chỉ có một mình cô.
Ngay trong nháy mắt này, Trử Tự Tự lại ý thức mạnh mẽ được anh đối với cô tốt bao nhiêu, bởi vì cô hiểu hơn bất cứ ai anh bề bộn nhiều việc như thế nào.
“Ông chủ, chờ ảnh chụp x quang đưa lại đây không biết còn phải đợi bao lâu, anh muốn trở về làm việc trước không? Một mình em không vấn đề gì.” Cô nhịn không được săn sóc nói với anh.
“Em có phải muốn đuổi anh đi, sau đó nói dối kết quả không?” Kinh Diệc Trạch nhìn cô hỏi.
“Em sao phải nói dối kết quả?” Cô ngây người chớp mắt một cái, mở to hai mắt kêu lên. Thật sự là có lòng tốt còn bị hiểu lầm.
“Nhanh chóng thoát khỏi sự giám thị của anh.” Anh đương nhiên nói.
Cô trừng mắt nhìn, sửng sốt một chút, nhưng thật ra không nghĩ tới còn có biện pháp tốt như vậy.
“Xem vẻ mặt lâng lâng của em, chắc chắn là có chủ ý này.” Anh nói.
“Em nào có?” Cô trừng mắt kháng nghị, “Em căn bản là không nghĩ đến còn có biện pháp tốt như vậy được không? Còn có, hóa ra anh cũng biết mình chính là cai ngục nha.” Cô lẩm bẩm khinh phúng.
“Nếu em chịu ngoan ngoãn nghe lời, an phận một chút, anh cần mệt như vậy sao?” anh nhướng mi.
“Không có ai bắt anh phải mệt như vậy.” Cô đô miệng.
“Bạn gái y hệt như trẻ con, anh có thể không mệt sao?” Anh một bộ thở dài bất đắc dĩ.
Trử Tự Tự ngơ ngác nhìn anh, căn bản không nghĩ tới lúc này sẽ nghe thấy anh nói ra hai chữ –“ bạn gái” .
Hóa ra đêm hôm đó không phải mộngNamKhan ha! Hóa ra cô thật sự đã là bạn gái của anh, mà anh cũng nhận thức bọn họ có quan hệ với nhau…
Một khi đã như vậy, phương thức anh đối đãi với cô là do đâu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
“Làm chi đột nhiên vẻ mặt dại ra như vậy?” Anh nhìn cô nói.
Cô nghe vậy, rốt cuộc nhịn không được trừng mắt liếc anh một cái, “ anh không thể nói chuyện với em dễ nghe một chút sao? Cái gì gọi là dại ra? Em chỉ là kinh ngạc một chút mà thôi.” Cô nói.
“Vì chuyện gì mà kinh ngạc?”
Nhìn vẻ mặt không hiểu gì của anh, Trử Tự Tự có loại cảm giác “ bây giờ không nói, đợi đến bao giờ”
“ Đương nhiên là bởi gì hóa ra chúng ta thực sự là người yêu, anh thật sự coi em là bạn gái của anh, chuyện này rất là kinh ngạc…Không đúng, phải nói là ngạc nhiên mới đúng. Thật là rất thần kỳ, em còn nghĩ kia chính là một giấc mộng a! Bởi vì sau khi xem xét hết thảy, bao gồm cách chúng ta ở chung, cách chúng ta nói chuyện, cách đối xử của anh với em đều là nhất,thành,không,biến” Cô lấy ngữ khí khoa trương, cuối cùng còn đặc biệt cường điệu bốn chữ kia.
Kinh Diệc Trạch nhìn cô, không nói gì mà chống đỡ, dở khóc dở cười.
Không, kỳ thật là anh rất muốn cười thật to, nhưng là ở đây là địa điểm không thích hợp, thứ hai là anh hoài nghi nếu mình dám cười, cô nhất định sẽ là thẹn qua hóa giận đi? Cho nên anh chỉ có thể liều mình nhịn xuống.
Anh cũng không phải không chú ý đến cô những ngày gần đây hỉ nộ vô thường, chính là nhìn cô như vậy, lúc vui lúc giận, bỗng nhiên mím môi trừng anh, bỗng nhiên cười với anh đến như xuân về hoa nở rộ, thật sự rất đáng yêu, anh không nỡ bỏ a.
Tuy rằng như vậy có điểm không tốt,
Bất quá anh làm như vậy, còn có một nguyên nhân trọng yếu, đó là như vậy giúp anh bảo trì khoảng cách với cô.
Trời biết sau khi xác định được tâm ý của cô, anh muốn thân thiết với cô bao nhiêu, ôm cô, làm với cô hết những chuyện một người bạn trai có thể làm, nhưng lại không thể không băn khoăn đến xương quai xanh bị gãy của cô, làm cho anh nhẫn thật sự vất vả.
Nói ngắn gọn, anh chỉ hy vọng lần này chụp x quang, kết quả là cô đã hoàn toàn hồi phục, nếu vậy, anh chắc chắn sẽ làm như cô mong muốn, làm cho hết thảy không hề “ nhất thành bất biến”.
“Số bảy Trử Tự Tự tiểu thư? Số bảy Trử Tự Tự tiểu thư.” Y tá từ trong phòng khám đi ra, giương giọng kêu.
“Ở đây.” King Diệc Trạch thay cô nhấc tay lên tiếng trả lời.
“Mời vào.” Y tá xoay người nói với bọn họ.
Hai người lập tức đón nhận lời mời một trước một sau tiêu sái bước vào phòng.
Như thế này không giống như cô bình thường, nếu là bình thường, cô đã sớm mở miệng tranh công với anh, nói vừa rồi có thể thoát khỏi nữ khách hàng ý không ở trong lời kia đều là công lao của cô, hỏi anh muốn cảm ơn cô như thế nào.
Cô hiện tại làm sao vậy? “Em đang suy nghĩ cái gì?” Nhịn lại nhẫn, anh rốt cuộc vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi cô.
Cô nhìn anh, vẻ mặt có chút phức tạp, còn có cái cảm giác muốn nói lại thôi.
Anh nhanh chóng nhìn cô một cái, lại đem ánh mắt trở lại đường cái phía trước, sau đó mới lại lên tiếng hỏi: “ Em muốn nói cái gì?”
Trử Tự Tự do dự nhìn anh, cô không xác định mình có nên nói chuyện này hay không, vạn nhất không cẩn thận chọc giận anh, như vậy kết cục của cô không biết trở nên như thế nào.
Nhưng là nếu không nói, cô sợ chính mình sẽ bị nội thương, bởi vì cô hiện tại thấy cả người không thoải mái, giống như có tảng đá đè nạng trong lòng cô, lại giống như có cái gì chèn ở trong ngực, làm cô cảm thấy khó thở.
Tóm lại, chính là cảm thấy toàn bộ là khổ sở, toàn bộ là buồn rầu.
Nói? Hay không nói?
Quản? Hay không quản?
Nói trắng ra, chuyện này không liên quan đến cô, cũng không phải chuyện cô muốn quản là được.
Nhưng là vừa nghĩ đến Kinh Diệc Trạch vẫn thích cái người đàn bà phản bội kia, cô liền thấy cả người phát hỏa, cả người đều khó chịu, cả người không thoải mái, cực kỳ không thoải mái.
Người đàn ông điều kiện tốt như ông chủ của cô, vì sao không thể quên cái loại đàn bà không ra gì kia? Giống như cô, có đánh chết cũng tuyệt đối không có khả năng lại để ý loại người như Tằng Thịnh Kiệt.
Cho nên, nếu thật sự như vậy, không bằng giống như Giang sư phó nói “nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài” , cho dù là bá vương cứng rắn thượng cung, chiếm riêng anh cho mình cũng tốt.
Bởi vì đã có một thì sẽ có hai, anh nếu lại trở lại bên cạnh người đàn bà kia, chắc chắn lại bị thương mà thôi, căn bản sẽ không có được hạnh phúc, cô tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Cô căm giận nghĩ.
“Làm chi bày ra bộ dáng nghiến răng nghiến lợi như vậy? Ai đắc tội với em sao?” Anh bỗng nhiên mở miệng hỏi cô.
“Cái gì? Không có.” Cô hoảng sợ , vội vàng lắc đầu nói.
“Em vừa rồi suy nghĩ cái gì?” Anh tò mò nhìn cô một cái , lại hỏi.
Cô muốn nói lại thôi lắc lắc đầu, cảm thấy cảm xúc của mình quá hỗn loạn, cần suy nghĩ thật kỹ mới được.
Thật muốn chiếm riêng anh cho mình sao? Tạm thời chưa nói đến anh sẽ phản ứng như thế nào, trọng điểm là “bá vương cứng rắn thượng cung” với anh như thế nào a?
Thừa dịp lúc anh ngủ say mà trèo lên trên anh sao? Hay vẫn là nhân lúc anh tắm rửa? Hay là khi anh tắm rửa xong đi ra? Khi đó anh cực kỳ đẹp trai, thường làm cho cô không tự chủ được nhìn nửa thân trần của anh đến ngây người…
Nghĩ nghĩ, Trử Tự Tự dường như thấy trong đầu nhất thời tràn ngập những hình ảnh làm cô cả người nóng lên…
Anh nửa thân trần đi ra từ phòng tắm, bọt nước lướt qua khuôn ngực trần trụi, làm cho cô cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, khẽ liếm cánh môi, sau đó nhịn không được bá vương cứng rắn thượng cung , đánh về phía anh, hôn lên anh. Anh kinh ngạc há mồm, lưỡi của cô thừa dịp chui vào kích thích, sau đó đẩy cái người đang kinh ngạc đến không kịp phản ứng vào tường, dùng sức chà đạp tiếng nói của anh, vỗ về chơi đùa lồng ngực rắn chắc rộng lớn của anh, cảm nhận anh… cảm nhận anh dường như càng lúc càng nóng…
“Nóng sao?” Anh bỗng nhiên lên tiếng
“Cái gì?” Cô ngây người một chút, cả người cứng ngắc, nghĩ đến bị nhìn thấu mình đang suy nghĩ cái gì.
“Em đang quạt.” Theo tầm mắt anh, cô bắt gặp chính mình không biết từ khi nào đã giơ tay trái lên làm quạt, đang ra sức quạt gió vào mặt mình.
Cô nhanh chóng buông tay, sau đó nói dối : “Ách, có một chút.”
“Em hôm nay cứ là lạ.” Anh vừa điều chỉnh điều hòa lên mức lạnh nhất, vừa nghi hoặc khó hiểu nói.
“Ách, vậy sao?” Cô gượng cười một chút, “ Đại khái là quá mệt mỏi đi, có lẽ em nên nghe lời anh, ở lại nhà nghỉ ngơi vài ngày mới đúng.”
Anh có chút đăm chiêu nhìn cô, hỏi “Muốn anh đưa em về nhà trước không?”
“Được.” cô lập tức trả lời.
Anh lại nhìn cô một cái, không nói thêm gì nữa , trực tiếp lái xe đưa cô về nhà.
Từ khi cái ý tưởng muốn chiếm Kinh Diệc Trạch cho mình xuất hiện, Trử Tự Tự phát hiện ánh mắt mình càng lúc càng không thể rời khỏi người anh, chỉ cần cùng ở một chỗ với anh, cô sẽ không tự chủ dược nhìn lén anh, sau đó càng nhìn càng thẹn thùng, càng nhìn càng dễ suy nghĩ lung tung.
Nguyên bản nguyên nhân khiến cô cứng rắn muốn đi làm cùng anh chính là không muốn mình ở nhà có thời gian suy nghĩ lung tung , không nghĩ tới kết quả lại hoàn toàn trái ngược, thật sự là làm cô muốn mình chỉ đang trong giấc mộng.
Hiện tại cô, không chỉ cả ngày suy nghĩ lung tung, mà nội dung còn càng lúc càng khoa trương, càng lúc càng phiến tình, quả thực làm cô khóc không ra nước mắt.
Thật là phiền, cô rút cuộc vì sao lại biến thành như vậy? Dường như rất giống một cái dục nữ bất mãn.
Trước kia cùng Tằng Thịnh Kiệt kết giao lâu như vậy cũng chưa từng có cảm giác này nha, cô rút cuộc là làm sao vậy?
“Em sao cứ nhìn anh?”
Trong phòng khách im lặng đột nhiên vang lên giọng nói của anh, dọa cô nhảy dựng lên.
Bởi vì anh ngồi ở trước bàn ăn cúi đầu vẽ bản thiết kế, ngay cả đầu cũng chưa ngẩng lên, cứ như vậy đột nhiên phát ra những lời này, cô ngồi ở trên sôpha giả bộ xem tạp chí trang hoàng, trên thực tế vẫn trộm theo dõi anh không chuyển mắt, cô làm sao có thể không bị dọa?
“Cái gì?” Cô giả ngu hỏi.
“Em cứ nhìn lén anh suốt.” Anh ngẩng đầu lên , lên án nói. “Em nào có? Em rõ ràng là đang xem tạp chí nhaai nhìn anh?” Cô đánh chết không thừa nhận.
Anh mang vẻ mặt có chút đăm chiêu, nhìn cô thật kỹ .
“Làm chi?” Cô bị nhìn có chút không được tự nhiên, lớn tiếng dọa người trừng mắt hỏi.
“Em gần đây cứ là lạ.” Anh hạ một cái kết luận.
“Có sao? Anh mới là lạ nha.” Cô quyết không nhận thua.
“Anh lạ ở chỗ nào?” Anh khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn cô hỏi.
Không nghĩ tới anh lại truy xét đến cùng như vậy, Trử Tự Tự ngây ngốc sửng sốt một chút, tròng mắt vừa chuyển, quyết định nắm chắc cơ hội này muốn làm rõ thế giới tình cảm của anh.
“Có thể hỏi anh mấy vấn đề không, ông chủ?” Cô thử hỏi.
“Vấn đề gì?”
“Anh…”Cô muốn nói lại thôi, ngừng một chút, sau đó mới lấy hết dũng khí nói : “Anh còn yêu cô ấy sao?”
“Cô ấy ?” Kinh Diệc Trạch hơi nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được cô chỉ “ cô ấy” là ai.
“Bạn gái trước của anh.” Cô nhìn anh.
Kinh Diệc Trạch sửng sốt , không dự đoán được cô lại hỏi vấn đề này.
“Em nghe ai nói cái gì sao?” Sớm nên nghĩ đến cô cùng tiểu Lý, Trần thúc, Giang sư phó làm cùng một chỗ , sớm muộn gì cũng sẽ nghe được một chút quá khứ của anh.
“Ân.” Cô gật đầu thừa nhận.
Anh thoáng trầm mặc một chút, sau đó mới lấy vấn đề hỏi ngược nghi vấn của cô.
“Còn em? Còn yêu người đàn ông kia sao?”
“Làm sao có thể?” Cô sửng sốt một chút, không thể kiềm chế lấy ngữ khí chán ghét nói. “Chính vì cứ nghĩ đến tên kia em liền cảm thấy chán ghét, buồn nôn, cho nên em mới không hiểu vì sao anh còn có thể tiếp tục thích nữ người đàn bà kia, anh không hận cô ta phản bội anh sao?” Cô căm giận bất bình nói.
“Ai nói với em tôi còn thích cô ta?” Anh hỏi cô.
“A?” Cô ngây người ngẩn ngơ.
“Anh không phải thánh nhân, cũng không phải kẻ ngu ngốc, làm sao có thể tiếp tục thích người đàn bà đã phản bội mình đây?” Anh nói với cô, nhịn không được lại tiếp tục hỏi, “Rút cuộc ai nói với em anh còn thích cô ta?”
Trử Tự Tự thật sự ngây người, cảm thấy thực ngốc, cô căn bản không nghĩ tới khả năng này.
Cô vẫn nghĩ người trong lòng anh là bạn gái cũ của anh, cho nên cô mới thoải mái lại đương nhiên nghĩ đến chuyện hoành đao đoạt ái, đem anh chiếm cho mình cũng không có việc gì.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới, nếu anh thích một người phụ nữ khác thì sao?
Cô làm như vậy không phải phá hỏng tình cảm của anh sao, thậm chí có thể thành kẻ thứ ba, làm cho tình địch của cô biến thành kẻ vô tội phải chịu đau khổ sao?
Tình địch?
Trự Tự Tự bỗng nhiên cứng đờ người, bị cách dùng từ của mình dọa sợ. Cô vì sao lại đi dùng hai chữ này? Tình địch?
Nhớ ngày đó cô sở dĩ muốn chiếm anh cho mình, hoàn toàn là bởi vì không muốn tiện nghi cho người đàn bà đã từng phản bội anh kia, là vì suy nghĩ cho hạnh phúc của anh… Nhưng hiện tại thì sao?
Nếu trong lòng anh là người phụ nữ khác, theo lý thuyết cô có thể thở phào, sau đó rút lui có trật tự, chờ uống rượu mừng của ông chủ, chúc anh sớm ôm mỹ nhân về mới đúng.
Nhưng vì sao hiện tại tâm tình của cô chẳng hề thoải mái, ngược lại buồn bực đến cơ hồ không thở nổi.
Lòng thực buồn, cảm giác nặng nề chèn ép trong lồng ngực thực khó chịu, trái tim… đau quá…
Làm sao bây giờ?Cô sắp khóc, bởi vì cái loại cảm giác này đối với cô không hề xa lạ, mấy tháng trước cô đã từng một lần trải qua, không nghĩ tới hiện tại lại là vì anh…
Tại sao có thể như vậy? Cô rút cuộc là từ khi nào bắt đầu thích anh, khi nào bắt đầu yêu anh? Vì sao cô lại không hề hay biết, không nên đến tận khi đã biết anh có người trong lòng, thế này mới bất tri bất giác phát hiện ?
Nhưng mọi chuyện đều đã quá muộn rồi.
Mũi đột nhiên như muốn nghẹt lại, trước mắt nhất thời là một mảnh mông lung.
Cô sợ tới mức vội vàng đứng dậy khỏi ghế sôpha, nhanh chóng bỏ lại một câu, “ Em muốn đi ngủ, ngủ ngon.” Liền xoay người trốn vào trong phòng.
“Chờ một chút.” Giọng nói của anh vang lên ngay phía sau cô.
Cô không để ý đến anh, ngược lại đi nhanh hơn vọt vào trong phòng. Sau khi vào phòng, cô xoay người muốn đóng cửa, nhưng khi đóng được một nửa lại gặp phải trở ngại.
Cô quay đầu, chỉ thấy anh lại đuổi theo, một tay giữ chặt trên ván cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
“Anh làm cái gì?” Cô hỏi anh, giọng nói khàn khàn.
“Em đang khóc sao?” Cô cả người cứng đờ, lập tức lấy tay lau đi nước mắt trong hốc mắt, cố nén lệ, trợn mắt nói dối , “ Làm gì có?”
“Không phải, vậy đây là cái gì?” Anh nắm lấy tay đang gạt lệ của cô, đem mu bàn tay bị nước mắt dính ẩm ướt đến trước mặt cô, hỏi.
“Đó là do mắt tôi bị lông mi đâm vào.” Cô nói.
“Sao lại khóc?” không để ý đến cái lý do ngay cả đứa trẻ cũng biết là nói dối , anh nhìn chằm chằm cô hỏi.
“Em đã nói em không khóc.” Cô rút tay về, đưa tay đẩy anh ra ngoài, “Anh tránh ra, em muốn đi ngủ.”
Sao biết anh lại không hề nhúc nhích tiếp tục đứng chắn trước cửa phòng, ánh mắt sâu thẳm nặng nề, nhìn cô không hề chớp mắt.
“Anh rút cuộc muốn thế nào?” Cô tức giận hỏi.
“Vừa rồi anh nói đều là sự thật, anh đối với cô ấy không hề lưu luyến.” Anh đột nhiên mở miệng nói với cô.
Cô đột nhiên cảm thấy mũi nghẹt thở, hốc mắt thiếu chút nữa đong đầy lệ.
“Em biết, bằng không anh cũng sẽ không yêu người khác.” Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mỉm, “ Như vậy thật tốt, ông chủ, em chúc phúc cho anh cùng người trong lòng có thể bách niên giai lão, vĩnh dục bể tình.”
Kinh Diệc Trạch nhìn cô chằm chằm, trong lúc nhất thời cong tưởng rằng mình đang mơ, rút cuộc cũng làm cho cô nhận thấy việc anh thích cô.
Nhưng là càng nghĩ, lại cảm thấy không đúng, nếu cô biết người trong lòng anh là cô, làm sao lại nói “chúc phúc cho anh cùng người trong lòng có thể bách niên giai lão, vĩnh dục bể tình” đây?
Đột nhiên trong lúc đó, anh khó có thể tin mở to hai mắt, chợt hiểu ra, vừa mừng vừa sợ.
Cô thích anh, cho nên gần đây mới cả ngày nhìn lén anh? Cho nên cô mới liên tiếp có những phản ứng không rõ ràng làm người khác không thể hiểu được? Cho nên cô mới khóc, mới có thể miễn cưỡng cười vui nói chúc anh hạnh phúc?Đơn giản vì cô hiểu lầm anh đã có người khác trong lòng?
Tâm tình thật kích động, trời biết anh mong chờ giờ phút này, chờ mong đến thiếu chút nữa trông mòn con mắt.
Nhưng mà kỳ quái là,cô tại sao nhìn ra anh đã có người trong lòng, lại không nhìn ra người trong lòng anh là chính mình?
“Em làm sao biết anh đã có người trong lòng?”Anh hỏi cô.
“Anh nói.”
Anh suy nghĩ một chút, nghi hoặc hỏi : “ Khi nào?” Anh tại sao không nhớ rõ có nói chuyên này đâu?
“Lần trước lúc cùng vị tiểu thư Phi Phi kia xem bản thiết kế, cô ta muốn câu dẫn anh, anh không phải nói với cô ta anh đã có người trong lòng sao?” Kinh Diệc Trạch trong nháy mắt nhất thời hiểu ra, nhưng cũng bị cách nói của cô khiến cho có chút dở khóc dở cười.
“Cô ấy muốn câu dẫn anh?”
Trử Tự Tự thật sự không thể tiếp tục giả vờ không có việc gì cùng anh tranh cãi, bởi vì cô sợ mình không cản được nước mắt chảy xuống.
Lúc bị Tằng Thịnh Kiệt phản bội, cô cũng từng đau lòng khổ sở, thương tâm muốn chết, nhưng phẫn nộ giận dữ cùng với cảm nhận được lòng yêu thương của cha mẹ đối với mình bao nhiêu sâu sắc, làm cho cô vơi đi nỗi đau, theo thời gian dần dần đã quên.
Nhưng mà hiện tại, cái cảm giác buồn bực, đau lòng này, cái cảm giác lồng ngực bị chèn ép đến cơ hồ không thở nổi, làm cho cô thầm nghĩ muốn liều lĩnh khóc lớn một hồi.
Cô không nghĩ tới mình lại chìm sâu như vậy, càng không nghĩ tới trái tim sẽ đau như vậy,hiện tại cô thầm nghĩ muốn một mình trốn ở một chỗ liếm miệng vết thương, hy vọng ngày mai trước hừng đông, điều chỉnh tâm tình của mình, trái tim sẽ không đối với anh yêu say đắm.
“Thật xin lỗi, ông chủ, em thật sự muốn ngủ, cho nên làm phiền anh có chuyện gì để ngày mai nói sau được không?” Cô thấp giọng nói, hơi hơi dùng sức đẩy hạ ván cửa, làm cho anh hiểu được sự kiên quyết của mình.
Chính là cô không hề nghĩ tới, anh lại không chút do dự cự tuyệt thỉnh cầu “có chuyện ngày mai nói sau” của cô.
“Không được.” anh chăm chú nhìn cô.
“Tránh ra, ông chủ.” Cô cố nén cảm xúc trong lòng, trực tiếp đưa tay đẩy anh ra ngòai cửa.
“Anh có lời muốn nói với em.” Anh đột nhiên bắt lấy tay cô.
“Tôi không muốn nghe.” Cô dùng sức tránh, cảm thấy mình thực sự sắp không chịu đựng được nữa.
“Anh thích em.” Anh đột nhiên nói.
Trử Tự Tự cả người chấn động, cảm giác như vừa bị sét đánh.
Cô thong thả ngẩng đầu lên, ngây ra như phỗng nhìn anh, hoài nghi mình vừa rồi nghe thấy ảo giác, bằng không như thế nào lại nghe thấy anh nói anh thích cô?
Này rất thái quá! Là vì cô quá mức mơ ước, quá mức khát vọng, cho nên mới sinh ra ảo giác sao?
Cô lắc lắc đầu, nghĩ đẩy bỏ cái ảo tưởng không có khả năng kia, sao biết anh lại đột nhiên vương tay giữ chặt mặt cô, không cho cô lại lắc đầu cự tuyệt tin tưởng, còn mặt đối mặt, một lần nữa rành mạch nói lại với cô.
“Anh thích em, Trử Tự Tự.”
Trử Tự Tự trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, miệng giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì lại không thể phát ra âm thanh, cảm giác đầu óc hoàn toàn rối loạn.
Ảo giác sẽ không có cả hình ảnh đi? Sẽ không có cả độ ấm của bàn tay anh, sẽ không cảm thụ được cả hơi thở của anh đi?
Cho nên đây có lẽ là thật chăng?
Anh thích cô?!
Nhưng làm sao có thể?Anh chưa bao giờ có lời nói ái muội với cô, đối với cô luôn luôn là ôn hòa, tuy rằng bình thường thực quan tâm cô, ngẫu nhiên còn có thể đối với cô bá đạo quản đông quản tây, nhưng những việc này không phải đều là thái độ anh trai đối đãi với em gái thôi sao?
“Ông chủ, anh là đang muốn đùa với em có phải không?” Cô nhìn anh, nhẹ giọng hỏi.
“Không phải.” Anh nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Nhưng làm sao có thể?” Cô bật thốt lên.
“Vì sao không thể?” Anh nhìn chằm chằm cô, ung dung mở miệng nói: “Em không phải cũng thích anh sao, Trử Tự Tự?”
“Oanh” một tiếng, cả khuôn mặt cô đều nóng lên, cũng đỏ lên.
Anh làm sao có thể biết được? Biết cô cũng thích anh?
Sự khiếp sợ làm cô cứng họng không nói ra lời.
Trải qua một tuần sau, Trự Tự Tự càng lúc càng cảm thấy chuyện xảy ra buổi tối hôm đó chỉ là mộng Nam Kha, bởi vì sau khi tỉnh mộng sẽ không có chuyện gì.
Cô vẫn không hiểu ngày đó anh có thật sự tỏ tình với cô, nói với cô anh thích cô? Bởi vì cuộc sống ở chung của bọn họ sau đó so với trước kia không hề có gì khác biệt.
Ngay cả sáng sớm vừa thấy mặt, anh cũng vẫn thường đi qua đi lại như trước, ngay cả một chút xấu hổ hoặc thẹn thùng cũng không có, chỉ có một mình cô ở một bên mặt đỏ như một kẻ ngốc, mà anh còn không hiểu chuyện hỏi cô một câu, “ Thân thể em không thoải mái sao? Sao mặt lại đỏ như vậy?”
Nha, thật muốn đánh anh một cái tát.
Sau đó, cô có chút căm tức đối với anh hờ hững, sao biết anh lại một chút phản ứng cũng không có, vẫn như anh ngày xưa chuyên tâm làm việc, có khi tâm tình tốt còn hát, thật là làm cô thiếu chút nữa tức chết.
Lại mấy ngày sau, thái độ của cô với anh đều là ôn hòa, phản lặp lại phúc, khi tốt khi xấu.
Cô cũng không phải cố ý xem cực hạn của anh,mà là bị tâm tình lo được lo mất khiến cho cô vui buồn thất thường, không giống chính mình, cho nên mới đến tận bây giờ vẫn còn không rõ ràng lắm chuyện anh tỏ tình với cô, rốt cuộc có thật sự xảy ra hay không?
Nghĩ lại nghĩ, Trử Tự Tự nhịn không được thở dài một hơi, nản lòng cúi đầu hạ vai, dùng trán và môi hôn cái bàn, ai…
“Em làm sao vậy?” giọng nói của Kinh Diệc Trạch bỗng truyền ra từ toilet bên phải cô. Anh vừa mới đi toilet.
“Anh không cần để ý em.” Cô lấy ngữ khí chán ghét, vô lực nói.
“ Cái này không có biện pháp, bởi vì chúng ta phải đi bệnh viện.”
“Bệnh viện? Ai bị thương?”Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi. Có đôi khi công nhân ngoài công trường bị thương, anh chỉ cần nghe nói, đều sẽ đi thăm hỏi một chút, tán gẫu biểu lộ tâm ý.
Anh vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, “Em thật sự đã quên?”
“Đã quên cái gì?” Cô cảm thấy không thể hiểu được, phi thường xác định anh gần đây chưa hề nhắc tới với cô có ai bị thương phải nằm viện.
“Hôm nay là ngày em phải khám lại.”
Cô cứng họng nhìn anh, cô thật sự đã hoàn toàn quên chuyện này.
“Thật vậy sao?” Cô bật thốt lên hỏi, sau đó chạy nhanh đem giấy hẹn khám bệnh lần trước bị cô bỏ trong ví da lôi ra, mở ra thấy rõ ngày trên đó.
Ô ô nha, thế nhưng thật là hôm nay nha!
Cô ngẩng đầu nhìn anh, không nghĩ tới anh thế nhưng lại nhớ rõ ràng như vậy, cái này hẹn từ một tháng trước nha…
Có điểm cảm động.
“Ông chủ…” Cô nũng nịu kêu lên.
“Làm chi? Còn không mau chuẩn bi xuất phát? Không phải hẹn hai giờ năm mươi sao, em muốn đến muộn sao?”
Vẻ mặt mềm mại của Trự Tự Tự lập tức biến thành trừng mắt, thật sự rất muốn đem các thứ ném vào anh.
Anh làm sao có thể phát ngôn sắc như dao như vậy, không có tình cảm nha? Thật sự là tức chết người đi được!
Chính bởi vì anh luôn luôn như vậy, cho nên đến tận bây giờ cô vẫn không rõ ràng lắm lời tỏ tình ngày đó rốt cuộc là thật hay giả a!
Bĩu môi, phụng phịu, cô tắt máy tính đi, sắp xếp lại trên bàn một chút, lưng đeo ví da, “ba ba ba” đi đến cửa phòng làm việc, lại “Hưu” một tiếng xoay người đối mặt với anh đang ngồi trên ghế, trừng mắt nói: “Tôi tốt lắm. Anh muốn muộn giờ sao?”
Kinh Diệc Trạch áp chế không được khóe miệng giơ giơ lên, cảm thấy phản ứng của cô thật sự rất buồn cười.
Anh cầm lấy chìa khóa xe, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó đến chỗ cô vừa ngồi, lấy áo khoác từ lưng ghế dựa, đi tới chỗ cô.
“Anh lấy áo khoác của em làm gì?” Cô mặt không chút thay đổi nói. Tuy rằng nghi hoặc khó hiểu, nhưng bởi vì giận anh, cho nên không định biểu hiện ra ngoài.
“Trong bệnh viện rất lạnh.”
Chỉ một câu, tâm tình của cô nhất thời lại bay lên, cảm động không nói lên lời.
Anh chính là như vậy, cho nên cô mới có thể lo được lo mất, hỉ nộ vô thường, thật sự là tức chết người đi được.
Sau khi tới phòng khám bệnh viện, y tá muốn bọn họ đi chụp x quang trước, rồi ngồi đợi lát nữa kêu tên.
Trong phòng khám khoa chỉnh hình, có trai có gái, có già có trẻ, thật không ít người, thương thế nặng nhẹ đều có, điểm chung chính là ai cũng bó thạch cao, quấn băng gạc, ngồi xe lăn, nếu không thì là treo khăn tam giác hoặc cột lấy bát tự mang(???)
Những người bị thương phần lớn có người nhà đi cùng, thương thế rất nhỏ cũng có một người đến xem chẩn, mà như cô bề ngoài thoạt nhìn hoàn toàn không làm sao, bên người lại có người cùng đi, cũng chỉ có một mình cô.
Ngay trong nháy mắt này, Trử Tự Tự lại ý thức mạnh mẽ được anh đối với cô tốt bao nhiêu, bởi vì cô hiểu hơn bất cứ ai anh bề bộn nhiều việc như thế nào.
“Ông chủ, chờ ảnh chụp x quang đưa lại đây không biết còn phải đợi bao lâu, anh muốn trở về làm việc trước không? Một mình em không vấn đề gì.” Cô nhịn không được săn sóc nói với anh.
“Em có phải muốn đuổi anh đi, sau đó nói dối kết quả không?” Kinh Diệc Trạch nhìn cô hỏi.
“Em sao phải nói dối kết quả?” Cô ngây người chớp mắt một cái, mở to hai mắt kêu lên. Thật sự là có lòng tốt còn bị hiểu lầm.
“Nhanh chóng thoát khỏi sự giám thị của anh.” Anh đương nhiên nói.
Cô trừng mắt nhìn, sửng sốt một chút, nhưng thật ra không nghĩ tới còn có biện pháp tốt như vậy.
“Xem vẻ mặt lâng lâng của em, chắc chắn là có chủ ý này.” Anh nói.
“Em nào có?” Cô trừng mắt kháng nghị, “Em căn bản là không nghĩ đến còn có biện pháp tốt như vậy được không? Còn có, hóa ra anh cũng biết mình chính là cai ngục nha.” Cô lẩm bẩm khinh phúng.
“Nếu em chịu ngoan ngoãn nghe lời, an phận một chút, anh cần mệt như vậy sao?” anh nhướng mi.
“Không có ai bắt anh phải mệt như vậy.” Cô đô miệng.
“Bạn gái y hệt như trẻ con, anh có thể không mệt sao?” Anh một bộ thở dài bất đắc dĩ.
Trử Tự Tự ngơ ngác nhìn anh, căn bản không nghĩ tới lúc này sẽ nghe thấy anh nói ra hai chữ –“ bạn gái” .
Hóa ra đêm hôm đó không phải mộngNamKhan ha! Hóa ra cô thật sự đã là bạn gái của anh, mà anh cũng nhận thức bọn họ có quan hệ với nhau…
Một khi đã như vậy, phương thức anh đối đãi với cô là do đâu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
“Làm chi đột nhiên vẻ mặt dại ra như vậy?” Anh nhìn cô nói.
Cô nghe vậy, rốt cuộc nhịn không được trừng mắt liếc anh một cái, “ anh không thể nói chuyện với em dễ nghe một chút sao? Cái gì gọi là dại ra? Em chỉ là kinh ngạc một chút mà thôi.” Cô nói.
“Vì chuyện gì mà kinh ngạc?”
Nhìn vẻ mặt không hiểu gì của anh, Trử Tự Tự có loại cảm giác “ bây giờ không nói, đợi đến bao giờ”
“ Đương nhiên là bởi gì hóa ra chúng ta thực sự là người yêu, anh thật sự coi em là bạn gái của anh, chuyện này rất là kinh ngạc…Không đúng, phải nói là ngạc nhiên mới đúng. Thật là rất thần kỳ, em còn nghĩ kia chính là một giấc mộng a! Bởi vì sau khi xem xét hết thảy, bao gồm cách chúng ta ở chung, cách chúng ta nói chuyện, cách đối xử của anh với em đều là nhất,thành,không,biến” Cô lấy ngữ khí khoa trương, cuối cùng còn đặc biệt cường điệu bốn chữ kia.
Kinh Diệc Trạch nhìn cô, không nói gì mà chống đỡ, dở khóc dở cười.
Không, kỳ thật là anh rất muốn cười thật to, nhưng là ở đây là địa điểm không thích hợp, thứ hai là anh hoài nghi nếu mình dám cười, cô nhất định sẽ là thẹn qua hóa giận đi? Cho nên anh chỉ có thể liều mình nhịn xuống.
Anh cũng không phải không chú ý đến cô những ngày gần đây hỉ nộ vô thường, chính là nhìn cô như vậy, lúc vui lúc giận, bỗng nhiên mím môi trừng anh, bỗng nhiên cười với anh đến như xuân về hoa nở rộ, thật sự rất đáng yêu, anh không nỡ bỏ a.
Tuy rằng như vậy có điểm không tốt,
Bất quá anh làm như vậy, còn có một nguyên nhân trọng yếu, đó là như vậy giúp anh bảo trì khoảng cách với cô.
Trời biết sau khi xác định được tâm ý của cô, anh muốn thân thiết với cô bao nhiêu, ôm cô, làm với cô hết những chuyện một người bạn trai có thể làm, nhưng lại không thể không băn khoăn đến xương quai xanh bị gãy của cô, làm cho anh nhẫn thật sự vất vả.
Nói ngắn gọn, anh chỉ hy vọng lần này chụp x quang, kết quả là cô đã hoàn toàn hồi phục, nếu vậy, anh chắc chắn sẽ làm như cô mong muốn, làm cho hết thảy không hề “ nhất thành bất biến”.
“Số bảy Trử Tự Tự tiểu thư? Số bảy Trử Tự Tự tiểu thư.” Y tá từ trong phòng khám đi ra, giương giọng kêu.
“Ở đây.” King Diệc Trạch thay cô nhấc tay lên tiếng trả lời.
“Mời vào.” Y tá xoay người nói với bọn họ.
Hai người lập tức đón nhận lời mời một trước một sau tiêu sái bước vào phòng.
Danh sách chương