Edit: Hyukie Lee
“Reng reng reng rreng —- “
Tiếng chuông vang lên, đây đã là lần nộp bài thi cuối cùng sau ba năm phấn đấu ròng rã. Học sinh lục tục rời khỏi, tiếng trò chuyện râm ran trở nên ồn ào, có người hét lên thật to giải tỏa bao bức bối trong lòng, tiếng hoan hô vui vẻ kéo dài không dứt.
Triêu Đăng vừa mới bước ra khỏi hành lang liền có một người chạy lại nắm tay nắm chân tha thiết xin số điện thoại. Triêu Đăng cúi đầu đi về phía trước, đối phương vẫn không từ bỏ, y còn chưa hết kiên nhẫn muốn đập người thì Sở Trì Dự đi tới tìm Triêu Đăng thấy được, vỗ vỗ bả vai của đối phương, không nói hai lời một quyền bay tới.
Mịa nó cho xin đi anh hai, chỗ này là trường học đó.
Thế nhưng loại cảm giác trắng trợn không kiêng dè này…. Sở tổng là nhất.
“Cảm ơn, Dự Dự.”
Triêu Đăng cười híp mắt vò loạn tóc thiếu niên, nhìn tóc mình bị người ta làm rối tung rối mù, trong lòng thiếu niên khẽ động.
Quả nhiên rất đẹp trai.
Chỉ là một mảnh vụn mà đã xuất chúng kiểu này, vậy linh hồn đầy đủ hẳn là đẹp tới kinh tâm động phách đi.
Dù phải làm nhiệm vụ nhưng ngắm mỹ nhân thì vẫn phải ngắm, hì hì hì hì.
“Thi được không?”
“Ừ, tôi cảm thấy, khả năng rớt đại học D hay đại học L là rất lớn, điểm cao lắm.” Triêu Đăng cười cười: “Thật ra không học chung trường cũng đâu có sao.”
“Chứ không phải cậu nói là sẽ đậu à.”
Triêu Đăng hờ hững liếc mắt, độ cong khóe môi trực tiếp câu luôn tim đối phương. Tầm mắt Sở Trì Dự tối sầm, rất muốn nắm tay y tuyên bố trước mặt công chúng người này thuộc về mình: “Sẽ học chung.”
“Được được được, theo cậu theo cậu.”
Phải bỏ chữ “Không” vô thì mới đúng nha, đại thiếu gia.
Tiệc chia tay được tổ chức trong một nhà hàng trên biển, tất cả thành viên trong lớp A ngồi trên boong tàu đồng thanh hát bài 《 những kia Hoa nhi 》, có không ít người rơi nước mắt, mấy đứa con trai bình thường xem như ngoan ngoãn không ngần ngại lôi thuốc ra hút, nguyên một đám tụ tập lại kéo khói, giơ ngón giữa với nhau, bị chụp ảnh lén cũng không ngăn cản. Phù Nguyệt khóc thảm nhất, lần lượt đi ôm từng người, đến lượt ôm Triêu Đăng thì một mặt toàn nước mắt.
“Đừng khóc đừng khóc.” Triêu Đăng an ủi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Sau này muốn gặp thì gọi điện thoại, gọi là đến liền, được không? Bà khóc nữa trôi hết lớp trang điểm, xấu là tôi không ôm nữa đâu.”
“Hu hu hu hu hu hu hu Đăng —- “ Phù Nguyệt thở không ra hơi, Triêu Đăng tiếp tục dụ: “Đừng khóc, bà thầm mến tôi, tôi biết, muốn nhân cơ hội này ôm tôi một hồi chứ gì.”
Phù Nguyệt lập tức đẩy y ra, khóc lóc nhào vào lồng ngực Sở Trì Dự.
“Giữ liên lạc.”
Sở Trì Dự bắt chước Triêu Đăng vỗ vỗ đầu cô, Phù Nguyệt ngẩng mặt lên, quả nhiên lớp trang điểm đã trôi hết. Con mắt bị mascara lem đen thui, má hồng cũng biến dạng, một bên nấc cục một bên lý trí nói: “Thiên tài ông, ông… Đối xử với hoa khôi tốt một chút!”
“Hả?”
“Hừ mịa nó… Không được xem hai người làm chuyện hư hỏng.” Phù Nguyệt lau miệng: “Tốt xấu gì tôi… Cũng thật sự…”
Lời còn chưa dứt Phù Nguyệt đã lao qua một nữ sinh khác, tiếp tục lau nước mắt.
A, thiệt đáng yêu.
Triêu Đăng dời ánh mắt ra khỏi Phù Nguyệt, Sở Trì Dự bên cạnh cùng nhìn qua, tầm mắt va chạm, tia điện xẹt xẹt.
Tuổi y vẫn còn trẻ, sức sống dạt dào như nước trong hồ, nghĩ đến việc mình sắp làm rất có khả năng hủy đi một mầm non tươi tốt của xã hội, Triêu Đăng bất giác nhíu nhíu mày.
Cảm giác mình rất hạ lưu? [Rốt cuộc cũng hiểu rồi.]
[…]
Mi có tin Đăng Đăng sẽ đập cho mi một thân đầy máu hay không, khiến mi đau đau.
Khóc xong nháo xong tất cả đều tách ra để cuồng hoan hết một đêm, người cô đơn thì đi KTV tăng hai, người có bồ thì dắt tay nhau đi xem phim, Phù Nguyệt với mấy bạn nữ khác đang lựa chỗ đi chơi, có mấy tên con trai hay chơi chung Sở Trì Dự rủ hắn và Triêu Đăng ra net rồi xuyên đêm, không chờ hắn nói xong Sở Trì Dự đã lắc đầu từ chối: “Tôi và Triêu Đăng có việc, mấy người đi đi, mai mốt rồi chơi sau.”
“Được, chơi vui vẻ nha.”
“Sở thiếu lại muốn dẫn người ta đi vui vẻ một mình, lợi hại lợi hại.”
Ồn ào tạm biệt đám kia xong, Triêu Đăng cùng Sở Trì Dự xuống thuyền, ra bến xe mà y có chút kinh ngạc, trước đó Sở Trì Dự không hề nói gì về kế hoạch sau khi tốt nghiệp, nhìn dáng vẻ đã xắp sếp ổn thỏa của hắn, trong lòng Triêu Đăng cũng có vài phần hiếu kì.
Trước khi rời đi khóe mắt lướt qua bạn học Phù Nguyệt, thấy cô nàng lôi ra cái gương nhỏ tút tát lại nhan sắc, trong khi nửa mặt bên phải hoàn mỹ tới mức có thể tham gia tiệc rượu thì nửa mặt bên trái lại vô cùng thê thảm, thầm cảm thấy cô nàng rất thần kỳ, Triêu Đăng thu hồi ánh mắt.
Không lâu sau đã tới khu biệt thự xa hoa, dù là buổi tối thì khu đô thị cao sang nhất thủ đô vẫn lóa mắt chói lọi như bảo thạch. Sau khi xe dừng lại, Sở Trì Dự ấn mật mã, khi đèn phòng khách sáng lên Triêu Đăng mới phát hiện cả ngôi biệt thự lớn như vậy lại trống rỗng không có một người.
“Tôi đã kêu quản gia đi hết rồi.” Sở Trì Dự thay giày, ra hiệu Triêu Đăng cũng thay giày đi: “Ba mẹ không ở chỗ này.”
“Ý là ở đây chỉ có hai chúng ta?” Triêu Đăng cợt nhả: “Có phải anh muốn làm chuyện cấm thiếu nhi không?”
Sở Trì Dự trầm mặc, qua một hồi mới cười cười với y, dưới ngọn đèn khuôn mặt thiếu niên đẹp như thật như ảo, bình thường hắn rất ít cười, biểu hiện trên mặt luôn nhàn nhạt nhàn nhạt, nhưng một khi đã cười lên thì lại có vẻ đẹp như tuyết đọng tan rã, làm Triêu Đăng nhìn mà mặt đỏ tim đập.
Cười đẹp như vậy làm chi, mi có biết ông đây đã cong queo rồi không.
“… Anh đừng cười mà không nói lời nào a, có chuẩn bị cái gì chơi không.”
“Được.” Ý cười trên mặt Sở Trì Dự vẫn không ngừng lại, hắn thấp giọng, dịu dàng vén sợi tóc rối của Triêu Đăng ra sau: “Anh dạy cho em cách mà người trưởng thành hay chơi, được không?”
“…”
Được!
Đến!!
Ông hiểu, ông đã chuẩn bị xong xuôi! Giá! Trị! Thù! Hận! Một! Sao!
Thấy Triêu Đăng vẫn không nói gì, Sở Trì Dự tiếp tục vuốt ve dụ dỗ: “Đã nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì từ rất lâu rồi, nhưng vẫn không nói sợ dọa em chạy.”
“Sẽ không.” Triêu Đăng vô cùng hưng phấn sáp lại gần hắn: “Dự Dự, đến đây đi đến đây đi, em rất yêu anh!”
“Anh cũng yêu em!” Sở Trì Dự hôn xuống: “Nếu sáng mai em vẫn còn nói câu này, dù cho em khóc lóc cầu xin anh cũng không ngừng lại.”
Tiếng máy điều hòa như lẫn vào không khí, rèm cửa bị kéo ra để ánh mặt trời chui vào căn phòng, nhiệt độ trong phòng rất thấp, dù trong mùa hạ ngủ ở đây vẫn phải trùm mền. Triêu Đăng khẽ hừ một tiếng rồi lười biếng mở mắt ra, đau đớn từ thân thể truyền đến kéo lại thần trí.
Sở Trì Dự bên cạnh nghe thấy động tĩnh, hai con ngươi thâm đen chậm rãi mở, ánh mắt vô cùng trong sáng sạch sẽ, hoàn toàn khác với dáng vẻ nhiệt tình đêm qua.
“Chào.”
Cảm giác có cái gì đó không thuộc về mình trong thân thể ngày càng lớn, sắc mặt Triêu Đăng trắng bệch muốn nhấc chân đạp cho một đạp, nhưng chỉ hơi động đậy trên đùi liền truyền đến cảm giác mỏi nhừ bành trướng và dấu vết dày đặc khiến y không thể không từ bỏ ý định này, ngược lại còn bị người đè xuống giường, Sở Trì Dự từ trên cao nhìn xuống.
“Được rồi được rồi, Dự Dự.” Triêu Đăng cười theo mà không biết sáng sớm chưng ra cái mặt này trước mặt đối phương là điều cấm kỵ nhất: “Không làm nữa được không?”
Từ phòng khách dây dưa tới phòng ngủ, bỉ ổi hơn nữa là đối phương còn quên không khóa mật mã cửa chính, cảm giác chân tay rụng rời còn phải sống dở chết dở lết ra khóa cửa.
Hơn nữa….
Sở Trì Dự, tên súc sinh này càng làm càng sảng khoái, vừa mới bắt đầu còn ác ý xâm lược mà chỉ qua chốc lát đã biến hết thành yêu thương, mười ngày không lên nổi nửa sao mà chỉ một buổi tối giá trị yêu thương đã đầy năm sao, đã vậy thì thôi đi mà giá trị thù hận mẹ nó còn rớt luôn nửa sao duy nhất.
Yêu là làm được tất cả sao? Làm được sao? Mẹ nó quá sa đọa.
[Cậu chỉ chú ý giá trị thù hận bị giảm.]
[Ông là loại người như vậy sao?] Cảm thấy người bên trên lại dùng sức, mặt Triêu Đăng không cảm xúc: [Ông chính là loại người như vậy đấy.]
Không làm nữa đâu hu hu hu hu hu.
Muốn chia tay, Đăng Đăng muốn ôm một cái đầy giá trị thù hận.
Trong khi chờ mười mấy ngày sau mới có điểm thì Sở Trì Dự mang y lên thủ đô dạo một vòng, có bao nhiêu chỗ thì đi hết bấy nhiêu, đối với những người trẻ tuổi mà có quyền lực thủ đoạn nhiều như thế này y rất thán phục. Ban ngày Sở Trì Dự cùng y đi từ càn quét chợ búa, trung tâm mua sắm đến những kiến trúc cổ xưa, buổi tối quán bar, yến hội, khu vui chơi thẳng tiến. Thiếu niên với tình yêu đầu đời như nếm được món ăn ngon, mỗi ngày đều tìm cách đòi hỏi vô độ. Có một ngày Sở Trì Dự dẫn y tản bộ trong sân trường D đại và L đại, người kia hỏi y thích trường nào nhất.
“D đại đi.” Triêu Đăng thuận miệng, nghĩ thầm dù sao cũng không đậu nổi: “Trường đó gần biển, rất đẹp.”
“Ừ.”
Sở Trì Dự bình tĩnh trả lời.
Bọn họ chơi thêm vài ngày nữa thì về lại thành phố, thứ hai là có điểm, Triêu Đăng tạm biệt Sở Trì Dự về nhà mình, sau khi chuẩn bị ổn thỏa thì ngồi nhìn đồng hồ, không chút hoang mang lo sợ mở website ra, vẻ mặt lười nhác thay đổi khi nhìn thấy kết quả, lon nước ngọt ướp lạnh đặt cạnh máy vi tính cũng bị Triêu Đăng làm đổ mất.
Y được D đại đầy danh tiếng và quyền lực nhận vào.
Với điểm của y căn bản không thể vào được D đại, con chuột trên máy dừng lại một chút, có ai đó mở cửa phòng đi vào, người phía sau ôm cổ y, vùi đầu vào hõm vai, âm thanh thiếu niên trong veo như dòng nước mát lạnh, mà không lâu sau hắn sẽ trưởng thành, thành một nam nhân chân chính.
“Chúng ta sẽ không tách ra.”
Vào lúc mà Triêu Đăng không hay biết, Sở Trì Dự dùng chìa khóa y đưa vào nhà.
“Em vui không?”
Đương nhiên, quá vui luôn đó chớ.
Hiện tại yêu ông bao nhiêu thì lúc bị đá chắc cũng hận bấy nhiêu ha, đại khái rất nhanh sẽ kiếm đủ sao.
“Anh đã làm gì vậy? Như vậy có chút không hay.” Triêu Đăng hơi nhíu mày: “Em nhớ em đã từng nói không nhất thiết phải học chung một trường mà?”
“Vậy em muốn đi đâu?” Sở Trì Dự cũng không phiền, bình tĩnh kéo cái ghế qua ngồi xuống, đôi mắt thâm đen vững vàng khóa chặt người trước mặt, lời nói du dương nhưng cực kì bá đạo: “Em muốn học trường nào thì anh học trường đó với em, ngoại trừ bên cạnh anh thì không được phép đi chỗ khác.”
“Kết quả trúng tuyển anh cũng có thể thay đổi?”
Triêu Đăng ngữ khí như là trào phúng, Sở Trì Dự yên lặng nhìn y, sau một lúc lâu, Triêu Đăng cúi đầu, giống như cạn lời: “Quên đi, tùy anh.”
Chỉ là y có chút bất mãn khi cuộc đời mình bị người khác nhúng tay vào mà thôi.
Sở Trì Dự thấy vậy, thở dài có chút phiền não, chuyện đã đến nước này hắn cũng không thể buông tay, từ khi sinh ra ý muốn chiếm hữu đã mọc rễ nảy mầm, nếu như vậy thì khả năng xung đột càng không thể giảm.
Dù tất cả là thiết lập của hệ thống nhưng cha mẹ Triêu Đăng là sự tồn tại thật, khi nghe tin con trai đậu D đại, đối với thái độ chăm sóc con cái như chăn nuôi của mình thì cặp vợ chồng vẫn rất giật mình và mừng rỡ lập tức bay về nước thăm y. Bởi vì cha mẹ ở nhà nên Triêu Đăng và Sở Trì Dự hạn chế gặp nhau, đến khi nhận được tin người trong nhà bắt hắn đi bộ đội suốt hè, Triêu Đăng vô cùng kinh ngạc hỏi.
“Không được liên lạc?”
“Một tuần chỉ được gọi điện thoại một lần.” Âm thanh của Sở Trì Dự vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ không hề cảm thấy đau khổ như đại đa số thiếu niên khác: “Đến lúc đó gọi cho em.”
“Được…”
“Triêu Đăng.”
Hắn gọi tên y.
Hắn muốn nói cho đối phương biết sở dĩ phải đi quân đội là do hắn bị người trong nhà phát hiện hắn đang yêu một nam sinh, trong cơn tức giận, cha Sở Trì Dự đã đem hắn đến chỗ dành cho bộ đội đặc chủng gian khổ nhất cả nước ép hắn cúi đầu, mẹ hắn vẫn đang chờ điện thoại, ngồi ở một bên khóc không ngừng.
“Nhà chúng ta là người như thế, tìm một cô gái bình thường cũng được, mẹ không có yêu cầu nào khác… Nhưng mà… Trì Dự…”
Mọi chuyện đều do hắn cố ý để lộ, hắn biết làm vậy Sở gia sẽ không chấp nhận hướng đi của hắn nhưng nếu không làm như vậy, cha mẹ vĩnh viễn cũng không biết, không biết từ thời học sinh hắn đã thật lòng, chân thành yêu thích người nọ.
Hắn hy vọng người nhà có thể chấp nhận Triêu Đăng.
Lùi một bước để thương lượng, Sở Trì Dự không cho rằng mình là loại người đi theo quy tắc đó. Từ rất nhiều năm về trước, lần đầu tiên cầm đến súng, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy sức mạnh của quyền lực, lần đầu tiên biết rõ về thế giới hùng mạnh đầy bao la, thì hắn đã biết, số mệnh an bài hắn sẽ trở thành loại người như vậy.
Hắn sẽ là người đặt ra quy tắc.
Cuối cùng, Sở Trì Dự không nói gì, như thường ngày tạm biệt rồi cúp điện thoại, đối mặt với cha mẹ yêu thương hắn từ nhỏ, không cảm xúc rời khỏi thư phòng hỗn loạn.
Hắn biết rất rõ, mỗi một bước này đều là giẫm vào lòng bọn họ, nhưng để nhìn được nụ cười dịu dàng của người nọ, dù cho mình sắp tan tành chống đỡ không nổi cũng không thể dừng lại.
Âm thanh và dung mạo của đối phương như kịch độc thấm vào tận linh hồn, vô số lần nhìn qua những người vì mê luyến Triêu Đăng đến mức phát rồ, hắn cũng không phải người không dục vọng, lần đầu tiên nhìn thấy Triêu Đăng, số phận như bị cơn lốc xé tan ra từng mảnh nhỏ, so với những kẻ điên kia thì hắn càng khát vọng muốn bẻ gãy chân y, rút xương y, cướp đoạt tất cả của y.
Đã vô số lần vui vẻ vì những điều đó, dường như tất cả tội ác kia cũng là điều bình thường.
May mà hắn không cần thủ đoạn cũng có thể giữ người mình yêu bên cạnh.
Hương thơm sắc xuân bị mùa hè làm lu mờ hầu như không còn, hoàng hôn dần lui nhường chỗ cho bình minh ngự trị.
[Giá trị yêu thương: 5 sao. Giá trị thù hận: 0,5 sao. Hiện tại cậu muốn làm gì?]
[Nói cho mi biết kế hoạch.] Triêu Đăng cúp điện thoại: [Trở thành viên đá quý xa hoa nhất.]
[Cậu muốn đi đứng đường à?]
[Không, ông muốn làm một người lẳng lơ ong bướm.]
[…]
[Dự Dự trở về thấy ông làm với người khác, nhất định sẽ rất hận ông.] Triêu Đăng thở dài: [Quá tàn nhẫn, vì để bù đắp những thương tổn hắn phải chịu, mạnh mẽ yêu cầu ngủ một đêm.]
Hệ thống xì cười một tiếng: [Lên giường với giá trị thù hận năm sao?]
[Yeah.]
[Cậu muốn bị sờ một chút rồi một bên khóc một bên bắn à.]
[…]
Mẹ, khẩu vị nặng vậy luôn.
Tại sao, có chút, không thể chờ được nữa.
“Reng reng reng rreng —- “
Tiếng chuông vang lên, đây đã là lần nộp bài thi cuối cùng sau ba năm phấn đấu ròng rã. Học sinh lục tục rời khỏi, tiếng trò chuyện râm ran trở nên ồn ào, có người hét lên thật to giải tỏa bao bức bối trong lòng, tiếng hoan hô vui vẻ kéo dài không dứt.
Triêu Đăng vừa mới bước ra khỏi hành lang liền có một người chạy lại nắm tay nắm chân tha thiết xin số điện thoại. Triêu Đăng cúi đầu đi về phía trước, đối phương vẫn không từ bỏ, y còn chưa hết kiên nhẫn muốn đập người thì Sở Trì Dự đi tới tìm Triêu Đăng thấy được, vỗ vỗ bả vai của đối phương, không nói hai lời một quyền bay tới.
Mịa nó cho xin đi anh hai, chỗ này là trường học đó.
Thế nhưng loại cảm giác trắng trợn không kiêng dè này…. Sở tổng là nhất.
“Cảm ơn, Dự Dự.”
Triêu Đăng cười híp mắt vò loạn tóc thiếu niên, nhìn tóc mình bị người ta làm rối tung rối mù, trong lòng thiếu niên khẽ động.
Quả nhiên rất đẹp trai.
Chỉ là một mảnh vụn mà đã xuất chúng kiểu này, vậy linh hồn đầy đủ hẳn là đẹp tới kinh tâm động phách đi.
Dù phải làm nhiệm vụ nhưng ngắm mỹ nhân thì vẫn phải ngắm, hì hì hì hì.
“Thi được không?”
“Ừ, tôi cảm thấy, khả năng rớt đại học D hay đại học L là rất lớn, điểm cao lắm.” Triêu Đăng cười cười: “Thật ra không học chung trường cũng đâu có sao.”
“Chứ không phải cậu nói là sẽ đậu à.”
Triêu Đăng hờ hững liếc mắt, độ cong khóe môi trực tiếp câu luôn tim đối phương. Tầm mắt Sở Trì Dự tối sầm, rất muốn nắm tay y tuyên bố trước mặt công chúng người này thuộc về mình: “Sẽ học chung.”
“Được được được, theo cậu theo cậu.”
Phải bỏ chữ “Không” vô thì mới đúng nha, đại thiếu gia.
Tiệc chia tay được tổ chức trong một nhà hàng trên biển, tất cả thành viên trong lớp A ngồi trên boong tàu đồng thanh hát bài 《 những kia Hoa nhi 》, có không ít người rơi nước mắt, mấy đứa con trai bình thường xem như ngoan ngoãn không ngần ngại lôi thuốc ra hút, nguyên một đám tụ tập lại kéo khói, giơ ngón giữa với nhau, bị chụp ảnh lén cũng không ngăn cản. Phù Nguyệt khóc thảm nhất, lần lượt đi ôm từng người, đến lượt ôm Triêu Đăng thì một mặt toàn nước mắt.
“Đừng khóc đừng khóc.” Triêu Đăng an ủi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Sau này muốn gặp thì gọi điện thoại, gọi là đến liền, được không? Bà khóc nữa trôi hết lớp trang điểm, xấu là tôi không ôm nữa đâu.”
“Hu hu hu hu hu hu hu Đăng —- “ Phù Nguyệt thở không ra hơi, Triêu Đăng tiếp tục dụ: “Đừng khóc, bà thầm mến tôi, tôi biết, muốn nhân cơ hội này ôm tôi một hồi chứ gì.”
Phù Nguyệt lập tức đẩy y ra, khóc lóc nhào vào lồng ngực Sở Trì Dự.
“Giữ liên lạc.”
Sở Trì Dự bắt chước Triêu Đăng vỗ vỗ đầu cô, Phù Nguyệt ngẩng mặt lên, quả nhiên lớp trang điểm đã trôi hết. Con mắt bị mascara lem đen thui, má hồng cũng biến dạng, một bên nấc cục một bên lý trí nói: “Thiên tài ông, ông… Đối xử với hoa khôi tốt một chút!”
“Hả?”
“Hừ mịa nó… Không được xem hai người làm chuyện hư hỏng.” Phù Nguyệt lau miệng: “Tốt xấu gì tôi… Cũng thật sự…”
Lời còn chưa dứt Phù Nguyệt đã lao qua một nữ sinh khác, tiếp tục lau nước mắt.
A, thiệt đáng yêu.
Triêu Đăng dời ánh mắt ra khỏi Phù Nguyệt, Sở Trì Dự bên cạnh cùng nhìn qua, tầm mắt va chạm, tia điện xẹt xẹt.
Tuổi y vẫn còn trẻ, sức sống dạt dào như nước trong hồ, nghĩ đến việc mình sắp làm rất có khả năng hủy đi một mầm non tươi tốt của xã hội, Triêu Đăng bất giác nhíu nhíu mày.
Cảm giác mình rất hạ lưu? [Rốt cuộc cũng hiểu rồi.]
[…]
Mi có tin Đăng Đăng sẽ đập cho mi một thân đầy máu hay không, khiến mi đau đau.
Khóc xong nháo xong tất cả đều tách ra để cuồng hoan hết một đêm, người cô đơn thì đi KTV tăng hai, người có bồ thì dắt tay nhau đi xem phim, Phù Nguyệt với mấy bạn nữ khác đang lựa chỗ đi chơi, có mấy tên con trai hay chơi chung Sở Trì Dự rủ hắn và Triêu Đăng ra net rồi xuyên đêm, không chờ hắn nói xong Sở Trì Dự đã lắc đầu từ chối: “Tôi và Triêu Đăng có việc, mấy người đi đi, mai mốt rồi chơi sau.”
“Được, chơi vui vẻ nha.”
“Sở thiếu lại muốn dẫn người ta đi vui vẻ một mình, lợi hại lợi hại.”
Ồn ào tạm biệt đám kia xong, Triêu Đăng cùng Sở Trì Dự xuống thuyền, ra bến xe mà y có chút kinh ngạc, trước đó Sở Trì Dự không hề nói gì về kế hoạch sau khi tốt nghiệp, nhìn dáng vẻ đã xắp sếp ổn thỏa của hắn, trong lòng Triêu Đăng cũng có vài phần hiếu kì.
Trước khi rời đi khóe mắt lướt qua bạn học Phù Nguyệt, thấy cô nàng lôi ra cái gương nhỏ tút tát lại nhan sắc, trong khi nửa mặt bên phải hoàn mỹ tới mức có thể tham gia tiệc rượu thì nửa mặt bên trái lại vô cùng thê thảm, thầm cảm thấy cô nàng rất thần kỳ, Triêu Đăng thu hồi ánh mắt.
Không lâu sau đã tới khu biệt thự xa hoa, dù là buổi tối thì khu đô thị cao sang nhất thủ đô vẫn lóa mắt chói lọi như bảo thạch. Sau khi xe dừng lại, Sở Trì Dự ấn mật mã, khi đèn phòng khách sáng lên Triêu Đăng mới phát hiện cả ngôi biệt thự lớn như vậy lại trống rỗng không có một người.
“Tôi đã kêu quản gia đi hết rồi.” Sở Trì Dự thay giày, ra hiệu Triêu Đăng cũng thay giày đi: “Ba mẹ không ở chỗ này.”
“Ý là ở đây chỉ có hai chúng ta?” Triêu Đăng cợt nhả: “Có phải anh muốn làm chuyện cấm thiếu nhi không?”
Sở Trì Dự trầm mặc, qua một hồi mới cười cười với y, dưới ngọn đèn khuôn mặt thiếu niên đẹp như thật như ảo, bình thường hắn rất ít cười, biểu hiện trên mặt luôn nhàn nhạt nhàn nhạt, nhưng một khi đã cười lên thì lại có vẻ đẹp như tuyết đọng tan rã, làm Triêu Đăng nhìn mà mặt đỏ tim đập.
Cười đẹp như vậy làm chi, mi có biết ông đây đã cong queo rồi không.
“… Anh đừng cười mà không nói lời nào a, có chuẩn bị cái gì chơi không.”
“Được.” Ý cười trên mặt Sở Trì Dự vẫn không ngừng lại, hắn thấp giọng, dịu dàng vén sợi tóc rối của Triêu Đăng ra sau: “Anh dạy cho em cách mà người trưởng thành hay chơi, được không?”
“…”
Được!
Đến!!
Ông hiểu, ông đã chuẩn bị xong xuôi! Giá! Trị! Thù! Hận! Một! Sao!
Thấy Triêu Đăng vẫn không nói gì, Sở Trì Dự tiếp tục vuốt ve dụ dỗ: “Đã nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì từ rất lâu rồi, nhưng vẫn không nói sợ dọa em chạy.”
“Sẽ không.” Triêu Đăng vô cùng hưng phấn sáp lại gần hắn: “Dự Dự, đến đây đi đến đây đi, em rất yêu anh!”
“Anh cũng yêu em!” Sở Trì Dự hôn xuống: “Nếu sáng mai em vẫn còn nói câu này, dù cho em khóc lóc cầu xin anh cũng không ngừng lại.”
Tiếng máy điều hòa như lẫn vào không khí, rèm cửa bị kéo ra để ánh mặt trời chui vào căn phòng, nhiệt độ trong phòng rất thấp, dù trong mùa hạ ngủ ở đây vẫn phải trùm mền. Triêu Đăng khẽ hừ một tiếng rồi lười biếng mở mắt ra, đau đớn từ thân thể truyền đến kéo lại thần trí.
Sở Trì Dự bên cạnh nghe thấy động tĩnh, hai con ngươi thâm đen chậm rãi mở, ánh mắt vô cùng trong sáng sạch sẽ, hoàn toàn khác với dáng vẻ nhiệt tình đêm qua.
“Chào.”
Cảm giác có cái gì đó không thuộc về mình trong thân thể ngày càng lớn, sắc mặt Triêu Đăng trắng bệch muốn nhấc chân đạp cho một đạp, nhưng chỉ hơi động đậy trên đùi liền truyền đến cảm giác mỏi nhừ bành trướng và dấu vết dày đặc khiến y không thể không từ bỏ ý định này, ngược lại còn bị người đè xuống giường, Sở Trì Dự từ trên cao nhìn xuống.
“Được rồi được rồi, Dự Dự.” Triêu Đăng cười theo mà không biết sáng sớm chưng ra cái mặt này trước mặt đối phương là điều cấm kỵ nhất: “Không làm nữa được không?”
Từ phòng khách dây dưa tới phòng ngủ, bỉ ổi hơn nữa là đối phương còn quên không khóa mật mã cửa chính, cảm giác chân tay rụng rời còn phải sống dở chết dở lết ra khóa cửa.
Hơn nữa….
Sở Trì Dự, tên súc sinh này càng làm càng sảng khoái, vừa mới bắt đầu còn ác ý xâm lược mà chỉ qua chốc lát đã biến hết thành yêu thương, mười ngày không lên nổi nửa sao mà chỉ một buổi tối giá trị yêu thương đã đầy năm sao, đã vậy thì thôi đi mà giá trị thù hận mẹ nó còn rớt luôn nửa sao duy nhất.
Yêu là làm được tất cả sao? Làm được sao? Mẹ nó quá sa đọa.
[Cậu chỉ chú ý giá trị thù hận bị giảm.]
[Ông là loại người như vậy sao?] Cảm thấy người bên trên lại dùng sức, mặt Triêu Đăng không cảm xúc: [Ông chính là loại người như vậy đấy.]
Không làm nữa đâu hu hu hu hu hu.
Muốn chia tay, Đăng Đăng muốn ôm một cái đầy giá trị thù hận.
Trong khi chờ mười mấy ngày sau mới có điểm thì Sở Trì Dự mang y lên thủ đô dạo một vòng, có bao nhiêu chỗ thì đi hết bấy nhiêu, đối với những người trẻ tuổi mà có quyền lực thủ đoạn nhiều như thế này y rất thán phục. Ban ngày Sở Trì Dự cùng y đi từ càn quét chợ búa, trung tâm mua sắm đến những kiến trúc cổ xưa, buổi tối quán bar, yến hội, khu vui chơi thẳng tiến. Thiếu niên với tình yêu đầu đời như nếm được món ăn ngon, mỗi ngày đều tìm cách đòi hỏi vô độ. Có một ngày Sở Trì Dự dẫn y tản bộ trong sân trường D đại và L đại, người kia hỏi y thích trường nào nhất.
“D đại đi.” Triêu Đăng thuận miệng, nghĩ thầm dù sao cũng không đậu nổi: “Trường đó gần biển, rất đẹp.”
“Ừ.”
Sở Trì Dự bình tĩnh trả lời.
Bọn họ chơi thêm vài ngày nữa thì về lại thành phố, thứ hai là có điểm, Triêu Đăng tạm biệt Sở Trì Dự về nhà mình, sau khi chuẩn bị ổn thỏa thì ngồi nhìn đồng hồ, không chút hoang mang lo sợ mở website ra, vẻ mặt lười nhác thay đổi khi nhìn thấy kết quả, lon nước ngọt ướp lạnh đặt cạnh máy vi tính cũng bị Triêu Đăng làm đổ mất.
Y được D đại đầy danh tiếng và quyền lực nhận vào.
Với điểm của y căn bản không thể vào được D đại, con chuột trên máy dừng lại một chút, có ai đó mở cửa phòng đi vào, người phía sau ôm cổ y, vùi đầu vào hõm vai, âm thanh thiếu niên trong veo như dòng nước mát lạnh, mà không lâu sau hắn sẽ trưởng thành, thành một nam nhân chân chính.
“Chúng ta sẽ không tách ra.”
Vào lúc mà Triêu Đăng không hay biết, Sở Trì Dự dùng chìa khóa y đưa vào nhà.
“Em vui không?”
Đương nhiên, quá vui luôn đó chớ.
Hiện tại yêu ông bao nhiêu thì lúc bị đá chắc cũng hận bấy nhiêu ha, đại khái rất nhanh sẽ kiếm đủ sao.
“Anh đã làm gì vậy? Như vậy có chút không hay.” Triêu Đăng hơi nhíu mày: “Em nhớ em đã từng nói không nhất thiết phải học chung một trường mà?”
“Vậy em muốn đi đâu?” Sở Trì Dự cũng không phiền, bình tĩnh kéo cái ghế qua ngồi xuống, đôi mắt thâm đen vững vàng khóa chặt người trước mặt, lời nói du dương nhưng cực kì bá đạo: “Em muốn học trường nào thì anh học trường đó với em, ngoại trừ bên cạnh anh thì không được phép đi chỗ khác.”
“Kết quả trúng tuyển anh cũng có thể thay đổi?”
Triêu Đăng ngữ khí như là trào phúng, Sở Trì Dự yên lặng nhìn y, sau một lúc lâu, Triêu Đăng cúi đầu, giống như cạn lời: “Quên đi, tùy anh.”
Chỉ là y có chút bất mãn khi cuộc đời mình bị người khác nhúng tay vào mà thôi.
Sở Trì Dự thấy vậy, thở dài có chút phiền não, chuyện đã đến nước này hắn cũng không thể buông tay, từ khi sinh ra ý muốn chiếm hữu đã mọc rễ nảy mầm, nếu như vậy thì khả năng xung đột càng không thể giảm.
Dù tất cả là thiết lập của hệ thống nhưng cha mẹ Triêu Đăng là sự tồn tại thật, khi nghe tin con trai đậu D đại, đối với thái độ chăm sóc con cái như chăn nuôi của mình thì cặp vợ chồng vẫn rất giật mình và mừng rỡ lập tức bay về nước thăm y. Bởi vì cha mẹ ở nhà nên Triêu Đăng và Sở Trì Dự hạn chế gặp nhau, đến khi nhận được tin người trong nhà bắt hắn đi bộ đội suốt hè, Triêu Đăng vô cùng kinh ngạc hỏi.
“Không được liên lạc?”
“Một tuần chỉ được gọi điện thoại một lần.” Âm thanh của Sở Trì Dự vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ không hề cảm thấy đau khổ như đại đa số thiếu niên khác: “Đến lúc đó gọi cho em.”
“Được…”
“Triêu Đăng.”
Hắn gọi tên y.
Hắn muốn nói cho đối phương biết sở dĩ phải đi quân đội là do hắn bị người trong nhà phát hiện hắn đang yêu một nam sinh, trong cơn tức giận, cha Sở Trì Dự đã đem hắn đến chỗ dành cho bộ đội đặc chủng gian khổ nhất cả nước ép hắn cúi đầu, mẹ hắn vẫn đang chờ điện thoại, ngồi ở một bên khóc không ngừng.
“Nhà chúng ta là người như thế, tìm một cô gái bình thường cũng được, mẹ không có yêu cầu nào khác… Nhưng mà… Trì Dự…”
Mọi chuyện đều do hắn cố ý để lộ, hắn biết làm vậy Sở gia sẽ không chấp nhận hướng đi của hắn nhưng nếu không làm như vậy, cha mẹ vĩnh viễn cũng không biết, không biết từ thời học sinh hắn đã thật lòng, chân thành yêu thích người nọ.
Hắn hy vọng người nhà có thể chấp nhận Triêu Đăng.
Lùi một bước để thương lượng, Sở Trì Dự không cho rằng mình là loại người đi theo quy tắc đó. Từ rất nhiều năm về trước, lần đầu tiên cầm đến súng, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy sức mạnh của quyền lực, lần đầu tiên biết rõ về thế giới hùng mạnh đầy bao la, thì hắn đã biết, số mệnh an bài hắn sẽ trở thành loại người như vậy.
Hắn sẽ là người đặt ra quy tắc.
Cuối cùng, Sở Trì Dự không nói gì, như thường ngày tạm biệt rồi cúp điện thoại, đối mặt với cha mẹ yêu thương hắn từ nhỏ, không cảm xúc rời khỏi thư phòng hỗn loạn.
Hắn biết rất rõ, mỗi một bước này đều là giẫm vào lòng bọn họ, nhưng để nhìn được nụ cười dịu dàng của người nọ, dù cho mình sắp tan tành chống đỡ không nổi cũng không thể dừng lại.
Âm thanh và dung mạo của đối phương như kịch độc thấm vào tận linh hồn, vô số lần nhìn qua những người vì mê luyến Triêu Đăng đến mức phát rồ, hắn cũng không phải người không dục vọng, lần đầu tiên nhìn thấy Triêu Đăng, số phận như bị cơn lốc xé tan ra từng mảnh nhỏ, so với những kẻ điên kia thì hắn càng khát vọng muốn bẻ gãy chân y, rút xương y, cướp đoạt tất cả của y.
Đã vô số lần vui vẻ vì những điều đó, dường như tất cả tội ác kia cũng là điều bình thường.
May mà hắn không cần thủ đoạn cũng có thể giữ người mình yêu bên cạnh.
Hương thơm sắc xuân bị mùa hè làm lu mờ hầu như không còn, hoàng hôn dần lui nhường chỗ cho bình minh ngự trị.
[Giá trị yêu thương: 5 sao. Giá trị thù hận: 0,5 sao. Hiện tại cậu muốn làm gì?]
[Nói cho mi biết kế hoạch.] Triêu Đăng cúp điện thoại: [Trở thành viên đá quý xa hoa nhất.]
[Cậu muốn đi đứng đường à?]
[Không, ông muốn làm một người lẳng lơ ong bướm.]
[…]
[Dự Dự trở về thấy ông làm với người khác, nhất định sẽ rất hận ông.] Triêu Đăng thở dài: [Quá tàn nhẫn, vì để bù đắp những thương tổn hắn phải chịu, mạnh mẽ yêu cầu ngủ một đêm.]
Hệ thống xì cười một tiếng: [Lên giường với giá trị thù hận năm sao?]
[Yeah.]
[Cậu muốn bị sờ một chút rồi một bên khóc một bên bắn à.]
[…]
Mẹ, khẩu vị nặng vậy luôn.
Tại sao, có chút, không thể chờ được nữa.
Danh sách chương